-Bà chị, tôi hỏng rồi, không kết hôn được đâu, chúng ta chỉ làm việc cùng, hết giờ cùng nhau đi ăn cơm thôi.
Bà chủ cười hì hì:
-Đồng sự mới tốt, đồng sự dễ thông cảm cho nhau, càng dễ dàng hơn. Ngày trước tôi với ông xã tôi cũng như vậy mà.
Thấy bà chủ đoán mò, An Tại Đào cười khổ một tiếng:
-Này, có khách đến, bà chị mau mau đi tiếp khách đi.
-Hai người ăn là được rồi, hôm nay bà chị này mời hai người một món.
Bà chủ cười cười, lắc lư cái mông đẫy đà quay về.
An Tại Đào cầm lấy thực đơn đưa cho Tôn Hiểu Linh:
-Hiểu Linh, muốn ăn món gì? Chị cứ chọn tùy thích đi.
Tôn Hiểu Linh cũng không khách sáo với An Tại Đào, tùy ý kéo thực đơn qua, dựa theo khẩu vị của An Tại Đào chọn vài món ăn. Khi nhân viên phục vụ cầm thực đơn đi rồi, mặt cô liền đỏ lên, cúi đầu nói:
-Tôi mới…Ninh Lập Cương muốn phục hôn …
An Tại Đào nghe những lời này, đột nhiên cảm thấy tâm phiền ý loạn. Hắn tự hỏi không biết hắn có bao nhiêu tình cảm với Tôn Hiểu Linh. Hai người ngoại trừ duy trì quan hệ đồng sự chiếm phần lớn ra, hắn vẫn luôn yêu quý và tin tưởng Tôn Hiểu Linh, thậm chí còn âm thầm cảm thấy quan hệ hai người có chút thú vị. Nhưng vừa nghe đến Ninh Lập Cương phục hôn với Tôn Hiểu Linh, trong lòng hắn cảm thấy rất khó chịu.
Sắc mặt hắn dần sa sầm xuống. Từ tiềm thức, trong đầu hắn đã nảy sinh ý định độc chiếm Tôn Hiểu Linh, nhưng hắn không chịu thừa nhận mà thôi.
Một lúc lâu sau, hắn mới miễn cưỡng cười lên một tiếng:
-Ồ, vậy sao? Trưởng phòng Ninh lại muốn kết hôn à?
Tôn Hiểu Linh không trả lời câu hỏi của An Tại Đào, chỉ quan sát sắc mặt của hắn thật kỹ. Thấy nét mặt sa sầm, giọng nói thờ ơ, trong lòng cô chẳng những không thấy mất mát mà ngược lại, còn có tia tia vui mừng.
An Tại Đào như thế đã nói lên trong lòng hắn, cô không phải là không có chút vị trí nào.
Cô đột nhiên nhẹ nhàng nắm lấy tay An Tại Đào, nét mặt hiện lên một chút quyến rũ, hai mắt đáng yêu như tơ, dịu dàng nói:
-Tôi đã nói rồi, cả đời này tôi sẽ không bao giờ kết hôn nữa. Từ buổi tối đó, tôi mãi mãi chỉ thuộc về một người. Còn người kia, trong lòng tôi, anh ta đã chết rồi.
An Tại Đào giật mình, khẽ rút tay về, hơi né tránh ánh mắt nồng nàn chứa chan tình cảm của Tôn Hiểu Linh. Hắn xoay qua, khẽ thở dài nói:
-Hiểu Linh, rất xin lỗi. Tôi biết tôi không có tư cách yêu cầu chị điều gì, nhưng tôi chẳng qua là…không cho chị được gì cả. Rất xin lỗi.
Tôn Hiểu Linh lắc lắc đầu, sắc đỏ trên mặt dần phai đi:
-Không, anh đã cho tôi rất nhiều. Hơn nữa, cho tới giờ, tôi cũng chưa từng nghĩ sẽ muốn gì. Anh hẳn là hiểu tôi. Tôi không thích trang sức ngọc ngà, cũng không thích nhà xe. Nếu không phải vì anh, ngay cả quần áo tôi cũng lười mua. Nếu lúc nào cũng có thể nhìn thấy anh, đối với tôi như vậy cũng quá đủ rồi.
-Ha ha, sau này tôi nên gọi anh là Chủ tịch huyện An, hì hì…
Tôn Hiểu Linh dần nén tình cảm chan chứa trong ánh mắt vào lòng. Cô biết mình không thể gây áp lực quá lớn cho hắn. Áp lực quá lớn chỉ khiến hắn phải rời xa mình. Thế nên cô khôn ngoan kiềm chế tâm trạng của mình, trong thời điểm nhạy cảm đáng xấu hổ như vậy, chủ động thay đổi đề tài.
Thức ăn nhanh chóng được mang lên. Bà chủ quả nhiên không nuốt lời, tặng một đĩa mơ chua. Hai người vừa ăn vừa nói chuyện, góp ý về việc thay đổi công tác ở khu Đồng Phát. Đương nhiên, chủ yếu là An Tại Đào nói, Tôn Hiểu Linh ngồi trước mặt dịu dàng lắng nghe.
Hôm nay không đông khách lắm. Ở lầu một của tiệm ăn, ngoài hai người An Tại Đào, chỉ có một đôi tình nhân trẻ tuổi khác thôi.
Giữa lúc hai người đang nói chuyện, bên tai lại nghe một trận ồn áo huyên náo vang tới. An Tại Đào quay đầu nhìn lại. Thấy bà chủ đang che chắn trước mấy người cán bộ, miệng lu loa, rõ ràng là từ chối không cho những người này lên lầu hai ăn cơm.
-Năm nay, hàng ăn còn từ chối khách đến ăn cơm, cũng là chuyện xưa nay hiếm thấy.
Đôi tình nhân ngồi cách đó không xa bàn tán nho nhỏ. An Tại Đào cũng cảm thấy rất kỳ lạ.
Tôn Hiểu Linh cúi đầu nói:
-Trong mấy người đó, hình như có một người là Trưởng phòng Y tế huyện.
An Tại Đào "ồ" một tiếng. Trưởng phòng ở huyện tuy được gọi là Trưởng phòng nhưng thực ra chỉ là cán bộ cấp tổ. Người như vậy sao có thể lọt vào mắt An Tại Đào? Đương nhiên, cũng chỉ có những nhân viên cấp thấp nhất này mới đến nơi nhỏ xíu này ăn cơm. Nếu cấp cao hơn một chút, chắc là phải đến khách sạn.
An Tại Đào nhìn qua một chút rồi không nhìn đến nữa.
Nhưng không ngờ những người đó càng lúc càng ầm ĩ, giọng nói càng lúc càng lớn.
An Tại Đào nhíu mày.
-Tôi nói bà Hùng này, mấy cán bộ chính phủ chúng ta còn thiếu tiền cơm tiền rượu bà sao? Thật là ý thức nông dân cá thể.
Nhưng bà chủ nọ vẫn rất cứng rắn, hai tay chống nạnh, trừng mắt:
-Rất xin lỗi, ở đây chúng tôi chỉ buôn bán nhỏ, không chịu nổi các anh gây sức ép như vậy. Nửa năm nay, các anh đã đến đây ký bao nhiêu hóa đơn tạm? Ông xã tôi phải đến Cục các anh đòi bao nhiêu lần? Các anh không trả đến một phân tiền. Hay thật, các anh ăn mà không trả tiền, tôi đâu phải là Ngân hàng Công thương của các anh!
-Bà đừng có không biết thể diện gì như thế! Tôi nói cho bà biết, bà có còn muốn mở tiếp quán cơm này hay không?
Một người đàn ông trong nhóm cả giận nói, chỉ vào bà chủ, lên giọng uy hiếp:
-Giấy chứng nhận sức khỏe đâu?Hàng ăn này có giấy chứng nhận sức khỏe và giấy vệ sinh kiểm dịch không?
Chuyện lộn xộn đã được thông suốt. An Tại Đào và Tôn Hiểu Linh cơ bản cũng đã hiểu rõ những chuyện vừa xảy ra. Nhân viên chính phủ ra ngoài ký hóa đơn tạm, ăn uống tiệc tùng cũng không phải là chuyện lạ.
Những người này có lẽ là Cục Vệ sinh. Bà chủ này ngay từ đầu không dám đắc tội với mấy đơn vị của Cục Vệ sinh, Cục Thuế vụ và Cục Công thương… mới cho họ ký nhiều hóa đơn tạm.
Nhưng về sau, bọn họ càng ký càng nhiều, chuyện này thì một tiệm cơm nho nhỏ khó thể chịu nổi.
Tôn Hiểu Linh cười hì hì nói:
-Đại Chủ tịch huyện An à, mấy cán bộ cơ quan ra ngoài ký hóa đơn tạm, đây chính là một việc ra oai bậy bạ. Không chỉ làm bại hoại hình ảnh chính phủ một cách nghiêm trọng, còn khiến lợi ích quần chúng bị thiệt hại. Anh làm Chủ tịch huyện, có muốn lo đến hay không?
Tôn Hiểu Linh nghiêm trang nói bằng tiếng Quan thoại. An Tại Đào buồn cười liếc cô một cái, không ngờ thấy cô cười khẽ như vậy thật đáng yêu. Hắn bỏ chân quan thăm dò, âm thầm nhẹ nhàng chạm vào bên đùi đầy đặn của Tôn Hiểu Linh. Tôn Hiểu Linh ửng hồng hai má, lườm hắn một cái, cúi đầu nói:
-Tên vô lại!
An Tại Đào tuy trong lòng không muốn đứng ra giải quyết mấy chuyện chán ngấy này, nhưng trong lòng cũng khẽ động. Một vị Chủ tịch huyện mới nhậm chức như hắn phải đốt ba đống lửa thế nào? Trước hết phải ra oai trấn áp mấy chuyện bậy bạ này đã.
Trưởng phòng Y tế huyện chỉ vào bà chủ, mắng cho một trận xong, muốn dẫn mấy người đó rời khỏi, lúc vô tình quay lại, mới thấy An Tại Đào và Tôn Hiểu Linh ngồi cách đó không xa.
Ánh mắt chán ghét và tức giận của An Tại Đào nhìn thẳng vào người gã. Trong lòng gã kêu đánh "bộp" một tiếng, hai vai run nhẹ. Hiển nhiên gã nhận ra An Tại Đào. An Tại Đào là "gương mặt" lãnh đạo chủ chốt ở huyện. Làm cán bộ trung tầng trong Phòng y tế huyện, sao gã có thể xa lạ được?
Gã không chỉ nhận ra An Tại Đào, mà còn nhận ra được Tôn Hiểu Linh. Lúc Tôn Hiểu Linh làm phó Chủ tịch thị trấn, có liên hệ với gã một lần.
Tuy không biết An Tại Đào là loại lãnh đạo gì mà lại tới quán nhỏ này ăn cơm, nhưng gã vẫn lấy lại bình tĩnh, mau chóng nở nụ cười bợ đỡ, bước nhanh tới.
-Chủ tịch huyện An! Chủ nhiệm Tôn!
Gã cung kính khom người cúi chào.
Nghe tiếng gã chào, mấy người đi cùng bỗng chấn động. Còn bà chủ và mấy nhân viên phục vụ quán cơm đều không thể tin vào tai mình. Người trẻ tuổi thường xuyên đến đây ăn cơm vui đùa này, không ngờ lại là Chủ tịch huyện.
An Tại Đào hơi giật mình, đứng dậy lãnh đạm nhìn gã, bước đến chỗ bà chủ:
-Bà chị, bọn họ nợ chị bao nhiêu tiền? Có bao nhiêu hóa đơn tạm rồi?
Bà chủ ngây ngốc nhìn An Tại Đào, nhìn kỹ, đánh giá nét mặt của hắn, dường như muốn nhìn xem vị Chủ tịch huyện này có chỗ nào khác với dân chúng. Trong lòng bà tất nhiên đang cảm thấy lạ lùng, sao người như hắn lại có thể là một quan lớn? Vị quan lớn này, sao lại thường xuyên đến quán mình ăn cơm?
"Khụ khụ…"
An Tại Đào ho khan một tiếng.
-Chị Chu!
Nhân viên phục vụ bên cạnh kéo nhẹ cánh tay bà chủ. Lúc này bà chủ mới hoàn hồn, bước nhanh ra sau quầy lấy ra một xấp hóa đơn tạm:
-Đồng chí lãnh đạo, anh xem đi, tổng cộng là bao nhiêu lần rồi!
-Một tháng tôi kiếm được bao nhiêu? Đồng chí lãnh đạo, mấy người của tôi là công nhân viên chức thất nghiệp, vất vả chạy đông chạy tây mới mượn được mấy mươi ngàn tệ mở quán nhỏ này, sao có thể chống chọi được với sức ép như vậy?
Càng nói, bà chủ càng quên mất thân phận chủ tịch huyện của An Tại Đào, thần sắc kích động, nước bọt văng khắp nơi.
Cảm giác có vài giọt nước bọt văng lên mặt mình, An Tại Đào khẽ nhíu mày, lui về phía sau một bước, lấy tay quệt đi.
-Ha ha…được rồi, bà chị, trước hết đừng giận nữa.
-Thế này vậy, nếu chị tin tôi, mấy hóa đơn tạm đó chị cứ giao cho tôi, tôi chịu trách nhiệm mang tiền đến trả cho chị, có được không?
Vị Trưởng phòng Cục Vệ sinh kia biến sắc, trong lòng vô cùng căng thẳng. Dù trong mấy cái hóa đơn tạm đó, gã chỉ ký có mấy cái, phần nhiều là do các cán bộ trung tầng của các ban trong phòng Y tế huyện ký.
Bà chủ hơi do dự một chút, vẫn đưa xấp hóa đơn tạm cho An Tại Đào:
-Tôi tin anh.
An Tại Đào nhận xấp hóa đơn, tạm cho vào túi, quay đầu lại nhìn vào đám người trên mặt đầy vẻ xấu hổ kia:
-Tôi thấy các anh nên đổi chỗ ăn cơm đi, xem xem còn có ai đồng ý cho các anh ký hóa đơn tạm nữa không!
Nói xong, An Tại Đào cũng không thèm nhìn đến những người này, quay đầu bước trở về. Bà chủ vui như mở cờ trong bụng, đắc ý cười:
-Mời các anh đi, nơi này chúng tôi không chào đón các anh.