Bí thư Lãnh, thuốc đắc dã tật lợi cho bệnh, lời thật thì khó nghe, Tôi cảm thấy hiện giờ cô không nghe đề nghị của tôi, tương lai cô chắc chắn sẽ hối hận!
An Tại Đào ngồi đó không hề động đậy, cũng không tức giận.
Hắn đã chuẩn bị tốt tư tưởng "mỗi người đi một ngả" với Lãnh Mai. Qua không bao lâu, chờ rượu nghiệp Quy Ninh vượt qua hạn định, cô ta muốn khóc cũng không khóc được, cuối cùng vẫn phải buông tha "Chủ trương", ủng hộ suy nghĩ của mình. Cho nên An Tại Đào cũng không nóng vội, cũng không tức giận.
Chỉ có điều Lãnh Mai uy hiếp thật sự nhắc nhở hắn.
Đúng vậy, mình vẫn là một Chủ tịch huyện tạm quyền, chỉ sau khi thông qua tuyển cử ở đại hội đại biểu Hội đồng nhân dân sau tết âm lịch, mới có thể thực sự bỏ đi chữ "tạm" này. Nói cách khác, mình cũng có thể rớt cử... Nghĩ tới đây, khóe miệng An Tại Đào không khỏi lộ ra nụ cười lạnh.
Bước chân của Lãnh Mai tạm dừng một chút, quay đầu lại lạnh lùng liếc hắn một cái, không nói thêm gì, nhanh chóng rời đi.
Trong mắt Lãnh Mai, đây không phải An Tại Đào "đề nghị", mà là một lòng đối nghịch cô. Mục đích cuối cùng của hắn chính là làm mất đi quyền lực trong tay cô, cũng không phải duy trì cái gọi là triển khai chủ trương. Cho nên dưới giận dữ, cô liền không kìm nổi để lộ ra suy nghĩ ẩn giấu trong lòng mình.
Chẳng qua, vừa rồi mới nói ra, trong lòng cô liền cực kỳ hối hận, cảm thấy tại sao trước mặt người thanh niên này mình trở nên dễ dàng kích động như vậy. Cô tự nhận là người có đầu óc chính trị cực cao, năng lực tố chất cũng mạnh so với cán bộ cùng tuổi, nhưng cho tới nay, trước mặt An Tại Đào, cô thủy chung có một loại cảm giác bối rối và thất bại.
Trước kia loại cảm giác này tương đối ít, nhưng hiện giờ, lại cực kỳ dày đặc. Trong mắt Lãnh Mai, đây là một loại tín hiệu nguy hiểm.
Người thanh niên này có ý tranh đoạt quyền lực thuộc về mình! Phẫn nộ trong lòng Lãnh Mai gần như bộc phát, lúc này mới có câu "uy hiếp" phát ra lúc trước. Cũng không biết như thế nào, đồng thời cô còn cảm thấy việc này hơi có hương vị giận dỗi, điều này khiến cho cô rất xấu hổ và rất giận dữ.
Lãnh Mai đi rồi, An Tại Đào vẫn ung dung ngồi đó tiếp tục ăn cơm, mãi cho đến khi ăn xong toàn bộ, lúc này mới đứng dậy chuẩn bị rời đi. Vừa muốn rời cửa, một nữ nhân viên phục vụ vội vàng đuổi theo, vội vàng nói:
- Còn chưa thanh toán, tổng cộng 160 đồng, ngài ký sổ hay là...
Còn chưa thanh toán? An Tại Đào hơi sửng sốt, thầm nghĩ cô không biết tôi sao?
Nghĩ lại, tuy rằng hắn là lãnh đạo chủ chốt ở huyện, nhưng số lần đến ăn cơm ở khách sạn Quy Ninh cũng rất ít, không chỉ hắn, Lãnh Mai cũng rất ít. Mà cho dù đến đây, cũng trực tiếp tiến vào phòng, gần như không tới đại sảnh này ăn cơm, nhân viên phục vụ không biết hắn cũng trong tình lý. Mà ngay cả nhận biết, Chủ tịch huyện ăn cơm cũng phải ghi sổ hoặc thanh toán, nếu không nhân viên phục vụ này cũng không có cách nào giải thích.
An Tại Đào móc túi, trong lòng không khỏi cười khổ, không ngờ quên mang ví tiền.
Do dự một chút, hắn quay đầu lại nhìn nhân viên phục vụ cười cười:
- Tiểu thư, cô chờ chút, tôi quên mang ví, tôi không ký sổ, tôi lập tức gọi người tới thanh toán!
Nói xong, An Tại Đào lấy di động ra gọi một cuộc cho lái xe Hoàng Thao đang chờ bên ngoài. Không bao lâu, Hoàng Thao vội vã xông vào, bất mãn trừng mắt nhìn nữ nhân viên phục vụ kia một cái, trách mắng:
- Đây là Chủ tịch huyện An, lãnh đạo tới nơi này ăn một bữa cơm còn...
Lời Hoàng Thao còn chưa nói xong, An Tại Đào đã ngắt:
- Tối rồi, tôi ăn cơm cũng phải trả tiền. Lái xe Hoàng, anh trả giúp tôi, ngày mai tôi sẽ trả lại anh.
Nghe nói không ngờ là Chủ tịch huyện An, nữ nhân viên phục vụ kia hoảng sợ, vội vàng đỏ mặt đứng một bên cẩn thận đánh giá An Tại Đào, một nhân viên phục vụ bộ dáng thợ cả chạy tới, liên tục cười bồi xin lỗi An Tại Đào.
An Tại Đào ngồi trở lại xe, vừa mới lên lầu, đã thấy Cục Trưởng Cục Vệ sinh Hoàng Liên Trung đứng ở cửa, thần sắc hơi âm trầm. mãi đến khi vừa thấy An Tại Đào, vẻ âm trầm trên mặt gã cũng chưa hoàn toàn biến mất.
- Chủ tịch huyện An!
Hoàng Liên Trung kính cẩn cười nói, thần sắc trên mặt cực kỳ phấn khích:
- Ừ, Cục Trưởng Hoàng? Anh đây là? Tìm tôi sao?
An Tại Đào không đổi sắc, vừa mở cửa vừa cười:
- Mời vào đi.
Hoàng Liên Trung tâm tình phức tạp bước vào cửa phòng An Tại Đào, cười bồi ngồi trên sô pha An gia, cân nhắc nên mở miệng nói chuyện thế nào. Vừa rồi, ngay khi gã chuẩn bị tan tầm, có người ở huyện gọi điện tới, nói là ngày mai Huyện ủy sẽ có một tổ công tác muốn đến Cục, thanh tra triệt đề vấn đề công khoản ăn uống của bọn họ. Lúc ấy gã liền chấn động, gã vốn nghĩ đến tiền cũng trả, kiểm điểm cũng làm, thông báo phê bình đối với bộ máy cũng có, chuyện này như vậy mà thôi. Nhưng kết quả lại từng thứ khiến gã bỗng nhiên tỉnh hồn lại: mình đã đâm phải họng súng An Tại Đào, hắn lấy mình muốn khai đao!
Về đến nhà, gã đứng ngồi không yên, sau khi do dự thật lâu đã trực tiếp tìm tới An Tại Đào, "kết nối" một chút với An Tại Đào. Nếu bởi vì chuyện nhỏ này bị miễn chức, vậy rất oan uổng!
Nhưng ở huyện này ai cũng biết rằng An Tại Đào có tiếng là kẻ có tiền, biện pháp đút lót chỉ sợ không thể thực hiện được, nhất là ở huyện rất nhiều cán bộ thường xuyên nghị luận sau lưng, mặc kệ tương lai An Tại Đào phạm sai lầm gì, nhưng có thể quả quyết là, tuyệt đối không phạm sai lầm phương diện kinh tế! Người ta nhìn một tòa núi vàng còn thờ ơ, còn có thể xem đồng tiền trinh hối lộ kia?
Nhưng chung quy vẫn phải đi xem, bằng không Hoàng Liên Trung tuyệt đối không cam lòng.
Thấy Hoàng Liên Trung thần sắc thay đổi, An Tại Đào khẽ mỉm cười:
- Cục Trưởng Hoàng, sao lại có rảnh đến chỗ tôi ngồi?
Hoàng Liên Trung cười khổ một tiếng, do dự một hồi vẫn cúi đầu nói:
- Chủ tịch huyện An, người trong cục chúng tôi nâng chén nhiều, bởi vì quan hệ nghiệp vụ, người bộ phận chủ quản vệ sinh hành chính bên trên tới kiểm tra, cho nên có thể phí dụng tiếp đãi sẽ vượt chỉ tiêu một chút... Tôi muốn làm kiểm điểm sâu sắc với lãnh đạo, xin lãnh đạo yên tâm, sau này chúng tôi nhất định...
Hoàng Liên Trung cẩn thận nói một vài lời "nhận sai", nhưng thấy bộ dáng hơi thờ ơ của An Tại Đào, trong lòng cũng chậm rãi trở nên lạnh như băng và lo sợ bất an.
Thấy An Tại Đào thủy chung đều không có ý tứ "nhả ra", Hoàng Liên Trung rốt cuộc ngồi không yên, cuối cùng vẫn phẫn nộ cáo từ rời đi.
An Tại Đào đương nhiên sẽ không "nhả ra", hắn đã quyết định lấy Cục Vệ sinh khai đao, đồng thời làm ra bố trí và an bài tương ứng, sao có thể bỏ dở nửa chừng? Hoàng Liên Trung và bộ máy Cục Vệ sinh nhất định phải động, điều này tuyệt đối không sửa đổi! Chuyện trong quan trường cho tới bây giờ đều tàn khốc như vậy, mà An Tại Đào làm việc từ trước tới nay quả quyết, tuyệt đối sẽ không tồn tại loại chuyện do dự này.
Hắn không cho rằng miễn đi một Cục trưởng cấp phòng, sẽ làm ra bao nhiêu phong ba. Nếu Chủ tịch một huyện như hắn ngay cả Cục trưởng cấp phòng phía dưới cũng không miễn được, vậy còn không bằng trở về làm phóng viên nhỏ đi thôi.
An Tại Đào chậm rãi đưa Hoàng Liên Trung ra cửa, nhìn gã đi xuống thang lầu, nhưng không lập tức quay về, mà lẳng lặng đứng đó dừng lại một hồi. Xong rồi, hắn nhẹ nhàng đi xuống thang lầu, quả nhiên thấy Hoàng Liên Trung gõ cửa nhà Lãnh Mai.
An Tại Đào bĩu môi, quay đầu không còn do dự gì tiến vào phòng. Hắn cần chính là loại "kết quả" này, hắn hận không thể khiến Lãnh Mai nhanh chóng đứng ra bảo vệ Hoàng Liên Trung, Lãnh Mai càng bảo vệ Hoàng Liên Trung, hắn càng phải kiên quyết xử lý Hoàng Liên Trung. Đại khái chỉ có như vậy, mới có thể tạo được tác dụng "giết một người răn trăm người"!
Ngay từ đầu, Hoàng Liên Trung và Lãnh Mai đã rơi vào trong "bẫy liên hoàn" của An Tại Đào bố trí. Hắn biết, Hoàng Liên Trung chắc chắn sẽ bởi vậy mà "cầu cứu" Lãnh Mai, mà mặc kệ Lãnh Mai có quan tâm Hoàng Liên Trung hay không, vì củng cố quyền uy của mình cô ta nhất định sẽ "bảo vệ Hoàng"... Như vậy, Vừa có hiệu quả lập uy, lại vừa đả kích quyền uy của Lãnh Mai, gõ gõ đám cán bộ huyện này, ở Quy Ninh này ai mới là "người đứng đầu" chân chính.
Phòng Sơn ở trong nước xem như không được xếp vào tuyến thành thị hạng ba, ở tỉnh cũng miễn cưỡng chỉ là thành thị cấp một. Mà huyện Quy Ninh lại là một huyện nhỏ của Phòng Sơn, ban đầu tổng cộng quản lý 9 xã. Sau khi thị trấn Tư Hà, xã Lăng Nam và xã Điếm Tử bị rút lui nhập vào khu kinh tế mới, trên thực tế hiện giờ huyện Quy Ninh cũng chỉ có 6 xã.
Chẳng qua 6 xã này, cân nhắc các phương diện tổng hợp lại, đều mạnh hơn một chút so với khu kinh tế Tư Hà sát nhật ba xã. Nhất là xã Thành Giao sáng nay An Tại Đào muốn đi điều tra nghiên cứu này, bởi vì ưu thế địa lý, không chỉ có cơ sở công nghiệp nhát định, xí nghiệp xã tương đối nhiều, còn là nơi tập kết hàng của thị trường nông nghiệp chung quanh.
Thiên nhiên hình thành vài "căn cứ bán lẻ" ở xã Thành Giap, các hộ nông dân vài xã Quy Ninh gieo trồng rau quả và các sản phẩm nông nghiệp, trên cơ bản đều trải qua "chỉnh lý" đơn giản ở nơi này, tiêu thụ ra phía bên ngoài. Mà thương gia bên ngoài đến thu mua trên cơ bản mỗi ngày đều tới nơi này.
Buổi sáng, một chiếc xe mới tinh màu vàng đất đỗ trong đại viện huyện. Cục Trưởng Cục Quy hoạch huyện Mạnh Quân, Chủ nhiệm Ủy ban Xây dựng huyện Tề Đan Chi, Cục Trưởng Cục Nông nghiệp huyện Bàng Thiên Phúc, Cục Trưởng Cục Giao thông huyện Cố Lan Lan và vài nhân vật số một bộ phận quan trọng của huyện, tập trung bên xe, lo lắng chờ đợi.
Buổi chiều ngày hôm qua bọn họ nhận được thông báo của văn phòng Huyện ủy, nói là Chủ tịch huyện An yêu cầu bọn họ cùng đi điều tra nghiên cứu. Nhưng sáng sớm tới đại viện rồi, chờ đợi hơn nửa giờ, cũng không nhìn thấy An Tại Đào.
Mạnh Quân nhìn Cố Lan Lan, nhíu mày cúi đầu nói:
- Lão Cố, rốt cuộc sao lại thế? Chủ tịch huyện An có đi hay không? Dù sao cũng phải nói cho chúng ta, đừng để chúng ta chờ lâu ở nơi này!
Cố Lan Lan thở dài một tiếng:
- Lão Mạnh, đừng bực tức, có lẽ lãnh đạo có việc, trước chờ đi!
Chủ nhiệm Ủy ban Xây dựng huyện Tề Đan Chi ỷ vào quen thuộc An Tại Đào, bởi vì chuyện khu kinh tế mới, lúc trước An Tại Đào từng liên hệ không tí với Tề Đan Chi, cho nên Tề Đan Chi liền chủ động đi văn phòng An Tại Đào tại Huyện ủy, nhưng gõ cửa nửa ngày vẫn không có động tĩnh.
Tề Đan Chi buồn bực mà trở lại đại viện huyện, thấy mấy người đang bối rối mà chờ, liền thở dài.
- Lão Tề, thấy Chủ tịch huyện An không? Hắn nói thế nào?
Cố Lan Lan cúi đầu hỏi một tiếng.
Tề Đan Chỉ nhún vai:
- Không nhìn thấy Chủ tịch huyện An.
Mọi người đang ngơ ngác nhìn nhau, một nhân viên công tác văn phòng UBND huyện xuống lầu hô một tiếng:
- Các vị Cục Trưởng, Chủ tịch huyện An gọi điện tới nói, ngài đã tiến đến xã Thành Giao, để mọi người nhanh chóng lên xe đi qua.
Từ huyện thành đi ra không tới 3km, chính là xã Thành Giao. An Tại Đào không có ngồi xe của Hoàng Thao, mà để Bành Quân lái chiếc Toyota màu trắng của mình, đi thẳng tới xã Thành Giao.
Thật ra lúc trước ở trường hợp tư hắn đã tới xã Thành Giao vài lần, khá quen thuộc đối với tình hình tương quan của xã Thành Giao. Hắn biết mình đẩy mạnh xây dựng thành trấn nhỏ, mở ra chiến lược "Nông thôn vây quanh thành thị" nhất định sẽ bị Lãnh Mai ngăn cản, không có khả năng lập tức trải rộng, cho nên hắn nghĩ trước thử tại một thành trấn nhỏ làm thị trường hậu cần đặc sắc. Tổng hợp lại suy xét một chút, vẫn quyết định đặt tại xã Thành Giao.
Thứ nhất bởi vì xã Thành Giao có cơ sở thị trường và quy mô hậu cần tương ứng, tuy rằng còn rất nguyên thủy lạc hậu, nhưng sau khi trải qua chỉnh lý, có vốn liếng đầu tư, có thể nhìn thấy hiệu quả trong thời gian ngắn; thứ hai, vị trí địa lý của xã Thành Giao gần huyện thành, mà một bên khác lại giáo giới với khu Lương Sơn, giao thông tiện lợi; thứ ba, tất cả công trình hạng mục nông nghiệp của khu kinh tế mới Tư Hà đã từng bước bắt đầu xây dựng thành và đưa vào hoạt động, tới "kỳ thu hoạch", rất nhiều sản phẩm sinh thái nông nghiệp cần tập hợp và phân tán tiêu thụ ra bên ngoài, điều này khiến cho hạng mục "thị trường tập hợp và phân tán hậu cần Thành Giao" An Tại Đào thực hiện đặt tại thị trường cơ sở vững chắc.
Dừng xe ở một sân trống tại xã Thành Giao, An Tại Đào cùng Bành Quân sóng vai bước vào "thị trường tự do" rất lớn ở mạn Bắc xã Thành Giao.
Nghiêm khắc mà nói, đây là một chờ lớn kiểu mở tự động hình thành do tiểu thương và nông dân hoạt động kinh doanh lâu dài, ngay cả tường vây cũng không có, bên trong là một loạt cửa hàng tiểu thương dùng buồm quân dụng của mình dựng lên, không có bố cục đáng nói, đại để là ai tới sớm người đó liền chiếm vị trí tốt.
Xa xa nhìn lại, "thị trường tự do này" giống như là một "xóm nghèo" đám ô hợp tụ tập, vô cùng hỗn loạn, đồ ăn lá cây và rác rưởi có thể tùy ý thấy, trong không khí phát tán một mùi tanh tưởi, cực kỳ khó ngửi.
Chẳng qua, chỉ vài năm, xã thiết lập một Sở Công thương ở nơi này, bắt đầu trưng thu quản lý thuế phí. Mà Đồn Công an lại thiết lập một Phòng Cảnh vệ đơn giản, bởi vì nơi vàng thau lẫn lộn này dễ dàng xuất hiện vấn đề trị an. Cảnh tượng một tiểu thương dùng dao làm bếp chém cả chợ máu chảy đầm đìa năm đó đến nay còn khiến rất nhiều nhà nông và tiểu thương không rét mà run.
Bành Quân nhíu mày, cúi đầu nói:
- Lãnh đạo, chỗ này quá bẩn quá rối loạn, xã không quản sao?
An Tại Đào thản nhiên cười:
- Quản như thế nào? Cũng không có cách nào quản, cũng chỉ là thu thuế phí miễn cương duy trì trị an một chút mà thôi. Đi, Bành Quân, chúng ta đi vào dạo một vòng.
Tuy rằng thị trường không theo mẫu, thị trường thiếu sự quản lý chính thức của chính phủ, nhưng tồn tại nhiều năm tự hình thành quy tắc ngầm. Dựa theo lệ thường, nông dân từ các xã mang theo hàng của gia đình mình bán cho lái buôn trong chợ, sau đó lái buôn này sẽ phát hóa đơn bán lẻ cho tiểu thương, giá cả theo thành phố.
Nơi được gọi vàng thau lẫn lộn, đều có những tên lưu manh trái pháp luật, đây là cổ ngữ. Trong thị trường hỗn loạn này, tự nhiên có tồn tại "trùm chợ". Những người này kéo bè kết phái mười kẻ thành một đàn, cầm hung khí trong tay cả ngày thường xuyên lui tới trong chợ, thường xuyên vơ vét tài sản nông dân đưa hàng tới, thu mua giá thấp, sau đó bán giá cao cho tiểu thương bên trong, kiếm được tiền lãi kếch sù từ giữa. Bất kể là tiểu thương hay là nông dân, rất nhiều lúc cũng chỉ có thể tức giận nhưng không dám nói, gặp được bọn họ liền tự nhận xui xẻo.
An Tại Đào và Bành Quân đi tới cửa lớn của chợ, vừa lúc gặp "trùm chợ" lớn nhất nơi này được xưng "Một con rồng Thành Giao" Vương Long và các anh em, chặn ở cửa, ngăn cản một đôi cha con chở rau trên xe ba bánh.
Bao trong xe trùm vải thật dày, phía dưới là rất nhiều cà chua tươi vừa mới hái, vốn định bán giá tốt qua năm mới, nhưng không nghĩ tới xui xẻo gặp đám "trùm chợ" này.
Hai cha con này là nông dân tới từ một xã gần, cha họi Lương Vượng Tài, con gọi Lương Cương, vừa mới giải ngũ bộ đội trở về. Rất hiển nhiên, tuy rằng Lương Vượng Tài muốn nén giận, nhưng Lương Cương tuổi trẻ lực mạnh lại làm binh ở bộ đội vài năm, tự nhiên còn hơi không phục, ồn ào với đám người Vương Long.
- Mấy người đây là phạm pháp, dựa vào ái gì mấy người...
Lương Cương còn chưa "chất vấn" xong, côn sắt dưới tay Vương Long mang theo gió lạnh vung tới, nếu không phải Vương Cương phản ứng nhanh tránh thoát, trúng côn này gã không chết cũng trọng thương. Nhưng ngay cả như thế, cũng bị côn sắt sượt qua tai vung xuống, trực tiếp nện vào vai gã, Lương Cương kêu thảm một tiếng, gã xuống đất.
Sau đó, lưu manh nhỏ cũng mạnh mẽ xông qua, tay đấm chân đá, Lương Cương liên tục kêu thảm trên mặt đất vừa do bẩn lại lạnh như băng.
Lương Vượng Tài phốc một tiếng quỳ rạp xuống đất, nước mắt tràn ra cầu xin tha thứ:
- Các đại gia, van cầu các ngài tha cho nó đí, đừng đánh nữa, đánh nữa sẽ chết người, cà chua này chúng tôi không cần tiền, tặng miễn phí cho mọi người.
Cành tượng này xảy ra quá nhanh, An Tại Đào nhíu mày, không kìm nổi chạy qua hô to một tiếng:
- Sao có thể đánh người, nhanh chóng dừng tay!
Vài người Vương Long ngạc nhiên, còn chưa từng thấy có người dám trước mặt quát tháo bọn họ dừng lại. Vương Long lắc cái đầu không nam không nữ, khoác cái áo quân màu vàng, côn trong tay chỉ chỉ An Tại Đào, khinh thường không thèm ngó tới mà quơ quơ:
- Chút đi! Nhanh cút, đừng chọc giận ông, khiến cho mày chịu không nổi!
An Tại Đào nhíu mày, đột nhiên nhớ tới than phận của mình, liền dừng bước quay đầu nhìn Phòng cảnh vệ Đồn Công an thiết lập cách đó không xa, chuẩn bị đi báo cảnh.
Bành Quân lại vọt tới. Bành Quân dáng người cao lớn xuất thân bộ đội đặc chủng, tuy rằng vào chính quyền công tác, nhưng công phu lại không giảm bớt. Thấy đám lưu manh trước mắt này không ngờ chửi rủa lãnh đạo của mình, hơn nữa thằng nhóc bên trong bị đánh đập không ngừng rên rỉ, tâm huyền bị áp chế và ẩn giúp khi Bành Quân ở trong quan trường liền nổi lên.
Trong chớp mắt, Bành Quân đoạt côn Vương Long nắm trong tay, sau đó liền một cước đá ngã Vương Long trên mặt đất. Bành Quân giống như một con sư tử phẫn nộ, vọt vào trong đàn dê, nhanh gọn đánh ngã vài lưu manh trên mặt đất, tốc độ cực nhanh, thân thủ cao, khiến An Tại Đào đứng bên ngoài nhìn xem ngẩn ra.
Quả nhiên là cao thủ xuất thân bộ đội đặc chủng. An Tại Đào ngạc nhiên thán phục một tiếng, nhớ tới một người cao to có võ như thế, sao lại vào cơ quan còn làm thư ký của mình, hắn không kìm nổi nở nụ cười cổ quái.
Bí thư Lãnh, thuốc đắc dã tật lợi cho bệnh, lời thật thì khó nghe, Tôi cảm thấy hiện giờ cô không nghe đề nghị của tôi, tương lai cô chắc chắn sẽ hối hận!
An Tại Đào ngồi đó không hề động đậy, cũng không tức giận.
Hắn đã chuẩn bị tốt tư tưởng "mỗi người đi một ngả" với Lãnh Mai. Qua không bao lâu, chờ rượu nghiệp Quy Ninh vượt qua hạn định, cô ta muốn khóc cũng không khóc được, cuối cùng vẫn phải buông tha "Chủ trương", ủng hộ suy nghĩ của mình. Cho nên An Tại Đào cũng không nóng vội, cũng không tức giận.
Chỉ có điều Lãnh Mai uy hiếp thật sự nhắc nhở hắn.
Đúng vậy, mình vẫn là một Chủ tịch huyện tạm quyền, chỉ sau khi thông qua tuyển cử ở đại hội đại biểu Hội đồng nhân dân sau tết âm lịch, mới có thể thực sự bỏ đi chữ "tạm" này. Nói cách khác, mình cũng có thể rớt cử... Nghĩ tới đây, khóe miệng An Tại Đào không khỏi lộ ra nụ cười lạnh.
Bước chân của Lãnh Mai tạm dừng một chút, quay đầu lại lạnh lùng liếc hắn một cái, không nói thêm gì, nhanh chóng rời đi.
Trong mắt Lãnh Mai, đây không phải An Tại Đào "đề nghị", mà là một lòng đối nghịch cô. Mục đích cuối cùng của hắn chính là làm mất đi quyền lực trong tay cô, cũng không phải duy trì cái gọi là triển khai chủ trương. Cho nên dưới giận dữ, cô liền không kìm nổi để lộ ra suy nghĩ ẩn giấu trong lòng mình.
Chẳng qua, vừa rồi mới nói ra, trong lòng cô liền cực kỳ hối hận, cảm thấy tại sao trước mặt người thanh niên này mình trở nên dễ dàng kích động như vậy. Cô tự nhận là người có đầu óc chính trị cực cao, năng lực tố chất cũng mạnh so với cán bộ cùng tuổi, nhưng cho tới nay, trước mặt An Tại Đào, cô thủy chung có một loại cảm giác bối rối và thất bại.
Trước kia loại cảm giác này tương đối ít, nhưng hiện giờ, lại cực kỳ dày đặc. Trong mắt Lãnh Mai, đây là một loại tín hiệu nguy hiểm.
Người thanh niên này có ý tranh đoạt quyền lực thuộc về mình! Phẫn nộ trong lòng Lãnh Mai gần như bộc phát, lúc này mới có câu "uy hiếp" phát ra lúc trước. Cũng không biết như thế nào, đồng thời cô còn cảm thấy việc này hơi có hương vị giận dỗi, điều này khiến cho cô rất xấu hổ và rất giận dữ.
Lãnh Mai đi rồi, An Tại Đào vẫn ung dung ngồi đó tiếp tục ăn cơm, mãi cho đến khi ăn xong toàn bộ, lúc này mới đứng dậy chuẩn bị rời đi. Vừa muốn rời cửa, một nữ nhân viên phục vụ vội vàng đuổi theo, vội vàng nói:
- Còn chưa thanh toán, tổng cộng 160 đồng, ngài ký sổ hay là...
Còn chưa thanh toán? An Tại Đào hơi sửng sốt, thầm nghĩ cô không biết tôi sao?
Nghĩ lại, tuy rằng hắn là lãnh đạo chủ chốt ở huyện, nhưng số lần đến ăn cơm ở khách sạn Quy Ninh cũng rất ít, không chỉ hắn, Lãnh Mai cũng rất ít. Mà cho dù đến đây, cũng trực tiếp tiến vào phòng, gần như không tới đại sảnh này ăn cơm, nhân viên phục vụ không biết hắn cũng trong tình lý. Mà ngay cả nhận biết, Chủ tịch huyện ăn cơm cũng phải ghi sổ hoặc thanh toán, nếu không nhân viên phục vụ này cũng không có cách nào giải thích.
An Tại Đào móc túi, trong lòng không khỏi cười khổ, không ngờ quên mang ví tiền.
Do dự một chút, hắn quay đầu lại nhìn nhân viên phục vụ cười cười:
- Tiểu thư, cô chờ chút, tôi quên mang ví, tôi không ký sổ, tôi lập tức gọi người tới thanh toán!
Nói xong, An Tại Đào lấy di động ra gọi một cuộc cho lái xe Hoàng Thao đang chờ bên ngoài. Không bao lâu, Hoàng Thao vội vã xông vào, bất mãn trừng mắt nhìn nữ nhân viên phục vụ kia một cái, trách mắng:
- Đây là Chủ tịch huyện An, lãnh đạo tới nơi này ăn một bữa cơm còn...
Lời Hoàng Thao còn chưa nói xong, An Tại Đào đã ngắt:
- Tối rồi, tôi ăn cơm cũng phải trả tiền. Lái xe Hoàng, anh trả giúp tôi, ngày mai tôi sẽ trả lại anh.
Nghe nói không ngờ là Chủ tịch huyện An, nữ nhân viên phục vụ kia hoảng sợ, vội vàng đỏ mặt đứng một bên cẩn thận đánh giá An Tại Đào, một nhân viên phục vụ bộ dáng thợ cả chạy tới, liên tục cười bồi xin lỗi An Tại Đào.
An Tại Đào ngồi trở lại xe, vừa mới lên lầu, đã thấy Cục Trưởng Cục Vệ sinh Hoàng Liên Trung đứng ở cửa, thần sắc hơi âm trầm. mãi đến khi vừa thấy An Tại Đào, vẻ âm trầm trên mặt gã cũng chưa hoàn toàn biến mất.- Chủ tịch huyện An!
Hoàng Liên Trung kính cẩn cười nói, thần sắc trên mặt cực kỳ phấn khích:
- Ừ, Cục Trưởng Hoàng? Anh đây là? Tìm tôi sao?
An Tại Đào không đổi sắc, vừa mở cửa vừa cười:
- Mời vào đi.
Hoàng Liên Trung tâm tình phức tạp bước vào cửa phòng An Tại Đào, cười bồi ngồi trên sô pha An gia, cân nhắc nên mở miệng nói chuyện thế nào. Vừa rồi, ngay khi gã chuẩn bị tan tầm, có người ở huyện gọi điện tới, nói là ngày mai Huyện ủy sẽ có một tổ công tác muốn đến Cục, thanh tra triệt đề vấn đề công khoản ăn uống của bọn họ. Lúc ấy gã liền chấn động, gã vốn nghĩ đến tiền cũng trả, kiểm điểm cũng làm, thông báo phê bình đối với bộ máy cũng có, chuyện này như vậy mà thôi. Nhưng kết quả lại từng thứ khiến gã bỗng nhiên tỉnh hồn lại: mình đã đâm phải họng súng An Tại Đào, hắn lấy mình muốn khai đao!
Về đến nhà, gã đứng ngồi không yên, sau khi do dự thật lâu đã trực tiếp tìm tới An Tại Đào, "kết nối" một chút với An Tại Đào. Nếu bởi vì chuyện nhỏ này bị miễn chức, vậy rất oan uổng!
Nhưng ở huyện này ai cũng biết rằng An Tại Đào có tiếng là kẻ có tiền, biện pháp đút lót chỉ sợ không thể thực hiện được, nhất là ở huyện rất nhiều cán bộ thường xuyên nghị luận sau lưng, mặc kệ tương lai An Tại Đào phạm sai lầm gì, nhưng có thể quả quyết là, tuyệt đối không phạm sai lầm phương diện kinh tế! Người ta nhìn một tòa núi vàng còn thờ ơ, còn có thể xem đồng tiền trinh hối lộ kia?
Nhưng chung quy vẫn phải đi xem, bằng không Hoàng Liên Trung tuyệt đối không cam lòng.
Thấy Hoàng Liên Trung thần sắc thay đổi, An Tại Đào khẽ mỉm cười:
- Cục Trưởng Hoàng, sao lại có rảnh đến chỗ tôi ngồi?
Hoàng Liên Trung cười khổ một tiếng, do dự một hồi vẫn cúi đầu nói:
- Chủ tịch huyện An, người trong cục chúng tôi nâng chén nhiều, bởi vì quan hệ nghiệp vụ, người bộ phận chủ quản vệ sinh hành chính bên trên tới kiểm tra, cho nên có thể phí dụng tiếp đãi sẽ vượt chỉ tiêu một chút... Tôi muốn làm kiểm điểm sâu sắc với lãnh đạo, xin lãnh đạo yên tâm, sau này chúng tôi nhất định...
Hoàng Liên Trung cẩn thận nói một vài lời "nhận sai", nhưng thấy bộ dáng hơi thờ ơ của An Tại Đào, trong lòng cũng chậm rãi trở nên lạnh như băng và lo sợ bất an.
Thấy An Tại Đào thủy chung đều không có ý tứ "nhả ra", Hoàng Liên Trung rốt cuộc ngồi không yên, cuối cùng vẫn phẫn nộ cáo từ rời đi.
An Tại Đào đương nhiên sẽ không "nhả ra", hắn đã quyết định lấy Cục Vệ sinh khai đao, đồng thời làm ra bố trí và an bài tương ứng, sao có thể bỏ dở nửa chừng? Hoàng Liên Trung và bộ máy Cục Vệ sinh nhất định phải động, điều này tuyệt đối không sửa đổi! Chuyện trong quan trường cho tới bây giờ đều tàn khốc như vậy, mà An Tại Đào làm việc từ trước tới nay quả quyết, tuyệt đối sẽ không tồn tại loại chuyện do dự này.
Hắn không cho rằng miễn đi một Cục trưởng cấp phòng, sẽ làm ra bao nhiêu phong ba. Nếu Chủ tịch một huyện như hắn ngay cả Cục trưởng cấp phòng phía dưới cũng không miễn được, vậy còn không bằng trở về làm phóng viên nhỏ đi thôi.
An Tại Đào chậm rãi đưa Hoàng Liên Trung ra cửa, nhìn gã đi xuống thang lầu, nhưng không lập tức quay về, mà lẳng lặng đứng đó dừng lại một hồi. Xong rồi, hắn nhẹ nhàng đi xuống thang lầu, quả nhiên thấy Hoàng Liên Trung gõ cửa nhà Lãnh Mai.
An Tại Đào bĩu môi, quay đầu không còn do dự gì tiến vào phòng. Hắn cần chính là loại "kết quả" này, hắn hận không thể khiến Lãnh Mai nhanh chóng đứng ra bảo vệ Hoàng Liên Trung, Lãnh Mai càng bảo vệ Hoàng Liên Trung, hắn càng phải kiên quyết xử lý Hoàng Liên Trung. Đại khái chỉ có như vậy, mới có thể tạo được tác dụng "giết một người răn trăm người"!
Ngay từ đầu, Hoàng Liên Trung và Lãnh Mai đã rơi vào trong "bẫy liên hoàn" của An Tại Đào bố trí. Hắn biết, Hoàng Liên Trung chắc chắn sẽ bởi vậy mà "cầu cứu" Lãnh Mai, mà mặc kệ Lãnh Mai có quan tâm Hoàng Liên Trung hay không, vì củng cố quyền uy của mình cô ta nhất định sẽ "bảo vệ Hoàng"... Như vậy, Vừa có hiệu quả lập uy, lại vừa đả kích quyền uy của Lãnh Mai, gõ gõ đám cán bộ huyện này, ở Quy Ninh này ai mới là "người đứng đầu" chân chính.
Phòng Sơn ở trong nước xem như không được xếp vào tuyến thành thị hạng ba, ở tỉnh cũng miễn cưỡng chỉ là thành thị cấp một. Mà huyện Quy Ninh lại là một huyện nhỏ của Phòng Sơn, ban đầu tổng cộng quản lý 9 xã. Sau khi thị trấn Tư Hà, xã Lăng Nam và xã Điếm Tử bị rút lui nhập vào khu kinh tế mới, trên thực tế hiện giờ huyện Quy Ninh cũng chỉ có 6 xã.
Chẳng qua 6 xã này, cân nhắc các phương diện tổng hợp lại, đều mạnh hơn một chút so với khu kinh tế Tư Hà sát nhật ba xã. Nhất là xã Thành Giao sáng nay An Tại Đào muốn đi điều tra nghiên cứu này, bởi vì ưu thế địa lý, không chỉ có cơ sở công nghiệp nhát định, xí nghiệp xã tương đối nhiều, còn là nơi tập kết hàng của thị trường nông nghiệp chung quanh.
Thiên nhiên hình thành vài "căn cứ bán lẻ" ở xã Thành Giap, các hộ nông dân vài xã Quy Ninh gieo trồng rau quả và các sản phẩm nông nghiệp, trên cơ bản đều trải qua "chỉnh lý" đơn giản ở nơi này, tiêu thụ ra phía bên ngoài. Mà thương gia bên ngoài đến thu mua trên cơ bản mỗi ngày đều tới nơi này.
Buổi sáng, một chiếc xe mới tinh màu vàng đất đỗ trong đại viện huyện. Cục Trưởng Cục Quy hoạch huyện Mạnh Quân, Chủ nhiệm Ủy ban Xây dựng huyện Tề Đan Chi, Cục Trưởng Cục Nông nghiệp huyện Bàng Thiên Phúc, Cục Trưởng Cục Giao thông huyện Cố Lan Lan và vài nhân vật số một bộ phận quan trọng của huyện, tập trung bên xe, lo lắng chờ đợi.
Buổi chiều ngày hôm qua bọn họ nhận được thông báo của văn phòng Huyện ủy, nói là Chủ tịch huyện An yêu cầu bọn họ cùng đi điều tra nghiên cứu. Nhưng sáng sớm tới đại viện rồi, chờ đợi hơn nửa giờ, cũng không nhìn thấy An Tại Đào.
Mạnh Quân nhìn Cố Lan Lan, nhíu mày cúi đầu nói:
- Lão Cố, rốt cuộc sao lại thế? Chủ tịch huyện An có đi hay không? Dù sao cũng phải nói cho chúng ta, đừng để chúng ta chờ lâu ở nơi này!
Cố Lan Lan thở dài một tiếng:
- Lão Mạnh, đừng bực tức, có lẽ lãnh đạo có việc, trước chờ đi!
Chủ nhiệm Ủy ban Xây dựng huyện Tề Đan Chi ỷ vào quen thuộc An Tại Đào, bởi vì chuyện khu kinh tế mới, lúc trước An Tại Đào từng liên hệ không tí với Tề Đan Chi, cho nên Tề Đan Chi liền chủ động đi văn phòng An Tại Đào tại Huyện ủy, nhưng gõ cửa nửa ngày vẫn không có động tĩnh.
Tề Đan Chi buồn bực mà trở lại đại viện huyện, thấy mấy người đang bối rối mà chờ, liền thở dài.
- Lão Tề, thấy Chủ tịch huyện An không? Hắn nói thế nào?
Cố Lan Lan cúi đầu hỏi một tiếng.
Tề Đan Chỉ nhún vai:
- Không nhìn thấy Chủ tịch huyện An.
Mọi người đang ngơ ngác nhìn nhau, một nhân viên công tác văn phòng UBND huyện xuống lầu hô một tiếng:
- Các vị Cục Trưởng, Chủ tịch huyện An gọi điện tới nói, ngài đã tiến đến xã Thành Giao, để mọi người nhanh chóng lên xe đi qua.
Từ huyện thành đi ra không tới 3km, chính là xã Thành Giao. An Tại Đào không có ngồi xe của Hoàng Thao, mà để Bành Quân lái chiếc Toyota màu trắng của mình, đi thẳng tới xã Thành Giao.
Thật ra lúc trước ở trường hợp tư hắn đã tới xã Thành Giao vài lần, khá quen thuộc đối với tình hình tương quan của xã Thành Giao. Hắn biết mình đẩy mạnh xây dựng thành trấn nhỏ, mở ra chiến lược "Nông thôn vây quanh thành thị" nhất định sẽ bị Lãnh Mai ngăn cản, không có khả năng lập tức trải rộng, cho nên hắn nghĩ trước thử tại một thành trấn nhỏ làm thị trường hậu cần đặc sắc. Tổng hợp lại suy xét một chút, vẫn quyết định đặt tại xã Thành Giao.
Thứ nhất bởi vì xã Thành Giao có cơ sở thị trường và quy mô hậu cần tương ứng, tuy rằng còn rất nguyên thủy lạc hậu, nhưng sau khi trải qua chỉnh lý, có vốn liếng đầu tư, có thể nhìn thấy hiệu quả trong thời gian ngắn; thứ hai, vị trí địa lý của xã Thành Giao gần huyện thành, mà một bên khác lại giáo giới với khu Lương Sơn, giao thông tiện lợi; thứ ba, tất cả công trình hạng mục nông nghiệp của khu kinh tế mới Tư Hà đã từng bước bắt đầu xây dựng thành và đưa vào hoạt động, tới "kỳ thu hoạch", rất nhiều sản phẩm sinh thái nông nghiệp cần tập hợp và phân tán tiêu thụ ra bên ngoài, điều này khiến cho hạng mục "thị trường tập hợp và phân tán hậu cần Thành Giao" An Tại Đào thực hiện đặt tại thị trường cơ sở vững chắc.
Dừng xe ở một sân trống tại xã Thành Giao, An Tại Đào cùng Bành Quân sóng vai bước vào "thị trường tự do" rất lớn ở mạn Bắc xã Thành Giao.
Nghiêm khắc mà nói, đây là một chờ lớn kiểu mở tự động hình thành do tiểu thương và nông dân hoạt động kinh doanh lâu dài, ngay cả tường vây cũng không có, bên trong là một loạt cửa hàng tiểu thương dùng buồm quân dụng của mình dựng lên, không có bố cục đáng nói, đại để là ai tới sớm người đó liền chiếm vị trí tốt.
Xa xa nhìn lại, "thị trường tự do này" giống như là một "xóm nghèo" đám ô hợp tụ tập, vô cùng hỗn loạn, đồ ăn lá cây và rác rưởi có thể tùy ý thấy, trong không khí phát tán một mùi tanh tưởi, cực kỳ khó ngửi.
Chẳng qua, chỉ vài năm, xã thiết lập một Sở Công thương ở nơi này, bắt đầu trưng thu quản lý thuế phí. Mà Đồn Công an lại thiết lập một Phòng Cảnh vệ đơn giản, bởi vì nơi vàng thau lẫn lộn này dễ dàng xuất hiện vấn đề trị an. Cảnh tượng một tiểu thương dùng dao làm bếp chém cả chợ máu chảy đầm đìa năm đó đến nay còn khiến rất nhiều nhà nông và tiểu thương không rét mà run.
Bành Quân nhíu mày, cúi đầu nói:
- Lãnh đạo, chỗ này quá bẩn quá rối loạn, xã không quản sao?
An Tại Đào thản nhiên cười:
- Quản như thế nào? Cũng không có cách nào quản, cũng chỉ là thu thuế phí miễn cương duy trì trị an một chút mà thôi. Đi, Bành Quân, chúng ta đi vào dạo một vòng.
Tuy rằng thị trường không theo mẫu, thị trường thiếu sự quản lý chính thức của chính phủ, nhưng tồn tại nhiều năm tự hình thành quy tắc ngầm. Dựa theo lệ thường, nông dân từ các xã mang theo hàng của gia đình mình bán cho lái buôn trong chợ, sau đó lái buôn này sẽ phát hóa đơn bán lẻ cho tiểu thương, giá cả theo thành phố.
Nơi được gọi vàng thau lẫn lộn, đều có những tên lưu manh trái pháp luật, đây là cổ ngữ. Trong thị trường hỗn loạn này, tự nhiên có tồn tại "trùm chợ". Những người này kéo bè kết phái mười kẻ thành một đàn, cầm hung khí trong tay cả ngày thường xuyên lui tới trong chợ, thường xuyên vơ vét tài sản nông dân đưa hàng tới, thu mua giá thấp, sau đó bán giá cao cho tiểu thương bên trong, kiếm được tiền lãi kếch sù từ giữa. Bất kể là tiểu thương hay là nông dân, rất nhiều lúc cũng chỉ có thể tức giận nhưng không dám nói, gặp được bọn họ liền tự nhận xui xẻo.
An Tại Đào và Bành Quân đi tới cửa lớn của chợ, vừa lúc gặp "trùm chợ" lớn nhất nơi này được xưng "Một con rồng Thành Giao" Vương Long và các anh em, chặn ở cửa, ngăn cản một đôi cha con chở rau trên xe ba bánh.
Bao trong xe trùm vải thật dày, phía dưới là rất nhiều cà chua tươi vừa mới hái, vốn định bán giá tốt qua năm mới, nhưng không nghĩ tới xui xẻo gặp đám "trùm chợ" này. Nguồn:
Hai cha con này là nông dân tới từ một xã gần, cha họi Lương Vượng Tài, con gọi Lương Cương, vừa mới giải ngũ bộ đội trở về. Rất hiển nhiên, tuy rằng Lương Vượng Tài muốn nén giận, nhưng Lương Cương tuổi trẻ lực mạnh lại làm binh ở bộ đội vài năm, tự nhiên còn hơi không phục, ồn ào với đám người Vương Long.
- Mấy người đây là phạm pháp, dựa vào ái gì mấy người...
Lương Cương còn chưa "chất vấn" xong, côn sắt dưới tay Vương Long mang theo gió lạnh vung tới, nếu không phải Vương Cương phản ứng nhanh tránh thoát, trúng côn này gã không chết cũng trọng thương. Nhưng ngay cả như thế, cũng bị côn sắt sượt qua tai vung xuống, trực tiếp nện vào vai gã, Lương Cương kêu thảm một tiếng, gã xuống đất.
Sau đó, lưu manh nhỏ cũng mạnh mẽ xông qua, tay đấm chân đá, Lương Cương liên tục kêu thảm trên mặt đất vừa do bẩn lại lạnh như băng.
Lương Vượng Tài phốc một tiếng quỳ rạp xuống đất, nước mắt tràn ra cầu xin tha thứ:
- Các đại gia, van cầu các ngài tha cho nó đí, đừng đánh nữa, đánh nữa sẽ chết người, cà chua này chúng tôi không cần tiền, tặng miễn phí cho mọi người.
Cành tượng này xảy ra quá nhanh, An Tại Đào nhíu mày, không kìm nổi chạy qua hô to một tiếng:
- Sao có thể đánh người, nhanh chóng dừng tay!
Vài người Vương Long ngạc nhiên, còn chưa từng thấy có người dám trước mặt quát tháo bọn họ dừng lại. Vương Long lắc cái đầu không nam không nữ, khoác cái áo quân màu vàng, côn trong tay chỉ chỉ An Tại Đào, khinh thường không thèm ngó tới mà quơ quơ:
- Chút đi! Nhanh cút, đừng chọc giận ông, khiến cho mày chịu không nổi!
An Tại Đào nhíu mày, đột nhiên nhớ tới than phận của mình, liền dừng bước quay đầu nhìn Phòng cảnh vệ Đồn Công an thiết lập cách đó không xa, chuẩn bị đi báo cảnh.
Bành Quân lại vọt tới. Bành Quân dáng người cao lớn xuất thân bộ đội đặc chủng, tuy rằng vào chính quyền công tác, nhưng công phu lại không giảm bớt. Thấy đám lưu manh trước mắt này không ngờ chửi rủa lãnh đạo của mình, hơn nữa thằng nhóc bên trong bị đánh đập không ngừng rên rỉ, tâm huyền bị áp chế và ẩn giúp khi Bành Quân ở trong quan trường liền nổi lên.
Trong chớp mắt, Bành Quân đoạt côn Vương Long nắm trong tay, sau đó liền một cước đá ngã Vương Long trên mặt đất. Bành Quân giống như một con sư tử phẫn nộ, vọt vào trong đàn dê, nhanh gọn đánh ngã vài lưu manh trên mặt đất, tốc độ cực nhanh, thân thủ cao, khiến An Tại Đào đứng bên ngoài nhìn xem ngẩn ra.
Quả nhiên là cao thủ xuất thân bộ đội đặc chủng. An Tại Đào ngạc nhiên thán phục một tiếng, nhớ tới một người cao to có võ như thế, sao lại vào cơ quan còn làm thư ký của mình, hắn không kìm nổi nở nụ cười cổ quái.