An Tại Đào chậm rãi ở phía sau, theo sát Trương Bằng Viễn đi vào văn phòng. Thấy An Tại Đào tiến vào, Trương Bằng Viễn thở phào một cái, khoát tay:
-Đến đây, đồng chí tiểu An, ngồi đi.
An Tại Đào có chút đoán không ra Trương Bằng Viễn tìm mình là vì cái gì? Chẳng lẽ là vì Trương Thắng Lợi? Không, không có khả năng. Lãnh đạo tầng này "Tranh đấu", mình chỉ là một Bí thư huyện ủy nho nhỏ, không đủ tư cách để tham gia vào.
-Đồng chí Tiểu An, đồng chí Lưu Ngạn đột nhiên từ chức, vị trí nhân vật số một của báo Phòng Sơn liền bỏ trống. Hai ngày nay, lãnh đạo Ban Tuyên giáo tỉnh ủy đã hướng tôi đề cử cậu, nói là cậu xuất thân từ giới truyền thông, nếu ở cương vị này có thể phát huy được tác dụng to lớn.
Trương Bằng Viễn thong thả nói, thần sắc hơi có chút biến đổi.
Nghe xong những lời của Trương Bằng Viễn, An Tại Đào trong lòng bỗng chấn động. Hắn dùng ánh mắt không thể tin nổi nhìn Trương Bằng Viễn một cái, chần chừ không nói gì.
Muốn An Tại Đào làm Phó trưởng ban Tuyên giáo Thành ủy kiêm Chủ tịch báo nghiệp Quy Ninh? Cái này không phải vô nghĩa! Trước khi An Tại Đào chưa làm Chủ tịch huyện và Bí thư huyện ủy thì cũng không phải là không thể. Nhưng hôm nay hắn vừa mới nhậm chức Bí thư huyện ủy, sao lại có thể? Phó trưởng ban Tuyên giáo Thành ủy kiêm Chủ tịch báo nghiệp Quy Ninh, cố nhiên cũng là cấp chính huyện, nhưng sao có thể đánh đồng với vị trí thực quyền Bí thư huyện ủy. Trương Bằng Viễn đột nhiên đề cập đến chuyện này, quả thực là hơi không hiểu ra sao.
Ông ta đây là có ý gì? Muốn ám chỉ gì?
Chẳng lẽ có người đâm sau lưng mình một phen? Cái gọi là lãnh đạo Ban tuyên giáo Tỉnh ủy đề cử hay là muốn thay đổi biện pháp để phế truất mình? Sao lại có thể âm hiểm như vậy?
Khụ khụ!
Trương Bằng Viễn lại nhẹ nhàng ho khan vài tiếng, nói tiếp:
-Đương nhiên, lãnh đạo đề cử là đề cử, nhưng cậu vừa mới nhậm chức Bí thư huyện ủy Quy Ninh, lại điều ngay đến Thành phố hiển nhiên rất không thích hợp.
Trương Bằng Viễn ngay sau đó lại hướng nòng súng sang hướng khác, An Tại Đào trong lòng căng thẳng, thầm nghĩ ông ta rốt cuộc là muốn nói gì?
An Tại Đào trầm ngâm một chút, cúi đầu cười nói:
-Bí thư Trương, tôi tuy rằng xuất thân từ truyền thông, nhưng rời khỏi cũng đã rất nhiều năm, hơn nữa lại làm trong giới truyền thông thời gian rất ngắn, muốn tôi nắm trong tay một tập đoàn báo nghiệp lớn như vậy, chỉ sợ là không trâu bắt chó đi cày.
-Ha ha, thằng nhóc quỷ quái, thật láu cá.
Trương Bằng Viễn đột nhiên cười ha hả:
-Công tác của một huyện có thể quản được mà một Tòa soạn báo nho nhỏ cũng nhúng tay không được?
Báo Phòng Sơn là tiếng nói của Thành ủy, người bình thường qua, tôi cũng không yên tâm.
Trương Bằng Viễn thở dài:
-Vốn dĩ cậu là lựa chọn rất thích hợp, thật đáng tiếc. Nhưng không cần nói là cậu không muốn, cho dù là muốn thì tôi cũng sẽ không cho cậu bỏ qua đống hỗn độn ở Quy Ninh đến thành phố đâu. Chỉ có điều tôi muốn nói, đồng chí tiểu An à, hiện tại danh tiếng của cậu rất lớn, ngay cả lãnh đạo Tỉnh ủy cũng biết và rất coi trọng.
Lời Trương Bằng Viễn nói nghe có chút "Nói năng lộn xộn". Đối với một Bí thư thành ủy quyền cao chức trọng mà nói, như vậy không hề logic, khuyết thiếu trật tự, lời nói vô nghĩa. Xuất phát từ miệng một cán bộ lãnh đạo cấp bậc này, chỉ có thể chứng minh: Ý đồ của Trương Bằng Viễn là ám chỉ cái gì đó.
Nhưng Trương Bằng Viễn rốt cuộc là muốn ám chỉ cái gì?
An Tại Đào hơi trầm ngâm, chợt có chút tỉnh ngộ: Không hề nghi ngờ, cái gọi là "Lãnh đạo ở Tỉnh đề cử" chính là có người muốn âm thầm chỉnh mình một phen. Nếu đây không phải là lãnh đạo bình thường của Tỉnh, Trương Bằng Viễn nếu không "Đáp ứng" người ta, tất sẽ có rủi ro trên con đường chính trị. Tuy rằng không theo nghi thức thông thường, nhưng ngẫm mà xem, sao có thể không nể mặt lãnh đạo?
Cho nên Trương Bằng Viễn dường như muốn từ An Tại Đào đạt được cái gì đó, nhưng An Tại Đào lại không cho ông ta cái đó, chỉ có thể là Trần Cận Nam phía sau An Tại Đào.
An Tại Đào trong lúc nhất thời có chút nhức đầu, hắn mơ hồ cảm thấy chuyện này cũng không đơn giản. Nhìn qua có vẻ như có người đâm sau lưng mình, nhưng trên thực tế lại không hẳn vậy. Dường như liên quan đến những gút mắc giữa quyền lực cao tầng nào đó của hai cấp Tỉnh và thành phố.
An Tại Đào trầm mặc không nói. Lúc này, hắn chỉ có thể duy trì trầm mặc. Duy trì trầm mặc cũng không có nghĩa là không hiểu. Trương Bằng Viễn biết An Tại Đào cũng hiểu được. Ông ta cho rằng, nếu như đã ám chỉ rõ ràng như vậy mà An Tại Đào còn nghe không hiểu, vậy chỉ có thể nói An Tại Đào chỉ số thông minh có vấn đề.
Cho nên, Trương Bằng Viễn chợt đổi đề tài, hỏi về vài hạng mục kinh tế trước mắt của Huyện Quy Ninh, cả tình trạng phát triển của Khu kinh tế mới Tư Hà. Xong rồi, liền ra hiệu An Tại Đào có thể ra về.
An Tại Đào rời khỏi tòa nhà Thành ủy đã là giữa trưa.
An Tại Đào lên xe, Hoàng Thao liền lái xe hướng về huyện Quy Ninh, nhưng khi chưa ra khỏi khu vực thành phố Phòng Sơn, An Tại Đào lại đột nhiên khoát tay:
-Lão Hoàng, dừng xe một chút, đột nhiên tôi nghĩ ra một việc.
Hoàng Thao có chút không ngờ nhưng cũng không nói gì thêm, tìm chỗ đỗ xe ngay ven đường để cho An Tại Đào xuống. An Tại Đào xuống xe, nhìn trái nhìn phải, thấy cách đó không xa có một khu trông cây xanh u tĩnh không có người, liền đi nhanh tới. Do dự một hồi, mới lấy điện thoại di động ra.
Thấy số điện thoại của An Tại Đào, Trần Cận Nam nhận điện ngay:
-Tiểu Đào?
An Tại Đào ở trong điện thoại vội vàng đem những lời Trương Bằng Viễn "Ám chỉ" nói ra, sau đó liền lẳng lặng chờ Trần Cận Nam đáp lời. Tuy tiếng "Cha" Trần Cận Nam mong chờ kia An Tại Đào vẫn không nói, nhưng trong giọng nói chứa đựng sự dịu dàng, lúc này đối với Trần Cận Nam mà nói như vậy là đủ rồi.
Đầu kia điện thoại, Trần Cận Nam trầm ngâm một chút, sau đó mới thản nhiên cười:
-Tiểu Đào, con không cần lo lắng, chuyện này cha đã biết, con không cần lo cho cha, cha biết cách xử lý tốt. Nhớ kỹ phải xử lý tốt mối quan hệ với Trương Hân. Đứa nhỏ này không đơn giản, đừng xem thường hắn.
An Tại Đào yên lặng nghe, sau đó liền ngắt điện thoại.
Trần Cận Nam buông di động trong tay, sắc mặt có chút âm trầm. Ông ta rất rõ ràng, Trương Bằng Viễn đây là mượn cơ hội để buộc ông ta "Tỏ thái độ". Trần Cận Nam đối nhân xử thế mạnh mẽ, cứng rắn, đối với cấp dưới "Áp chế" như thế này cảm thấy rất phẫn nộ, nếu không phải vì con trai mình thì ông ta khẳng định không để ý tới. Nhưng vì An Tại Đào, ông ta không thể không có chút nhượng bộ nào đó mang tính chính trị. Nguồn truyện:
An Tại Đào ngồi trên xe tiếp tục về Quy Ninh, ở trên đường, hắn nhận được điện thoại của Trần Cận Nam.
-Tiểu Đào, về vị trí kia con có người nào thích hợp không?
Trần Cận Nam thanh âm rất trầm, nói chuyện với con mình, ông ta không chút vòng vo mà đi thẳng vào chủ đề.
An Tại Đào trong lòng giật lên một cái. Tuy rằng hắn không rõ ràng lắm, cái này sau lưng rốt cuộc là ẩn chứa cái gì, nhưng có thể mơ hồ cảm giác được Trần Cận Nam đây là dùng phương thức này để tỏ thái độ ủng hộ Trương Bằng Viễn, đồng thời cũng là để sắp xếp cho con đường làm quan sau này của An Tại Đào.
An Tại Đào thoáng trầm ngâm một chút, đột nhiên nhớ tới một người: Hoàng Trạch Danh của Tân Hải. Đối với Hoàng Trạch Danh, An Tại Đào vẫn mang một suy nghĩ muốn báo ân, loại suy nghĩ này là đến từ kiếp trước, cho dù cả đời này Hoàng Trạch Danh cũng không trợ giúp được hắn nhiều lắm.
Tuy rằng cùng là cương vị cấp chính huyện, nhưng Phó trưởng ban Tuyên giáo Thành ủy Phòng Sơn kiêm Chủ tịch báo nghiệp Phòng Sơn không hề giống với Giám đốc thông tấn xã kiêm tổng biên tập báo Tân Hải Thần. Là một người lăn lộn nhiều năm trong giới truyền thông, Hoàng Trạch Danh khẳng định sẽ rất có húng thú khi nắm trong tay một Tập đoàn báo nghiệp lớn như vậy.
-Tôi có một ứng cử viên, ông ta trước là Giám đốc thông tấn xã kiêm tổng biên tập báo Tân Hải Thần, hiện tại là Phó trưởng ban tuyên giáo Thành ủy Tân Hải.
-Ồ, có tin tưởng được không? Bao nhiêu tuổi?
-Là người rất tốt, khoảng hơn 40 tuổi.
An Tại Đào không có nhiều lời, chỉ nói ngắn gọn một câu.
-Được, con lập tức liên hệ với ông ta, hỏi ý kiến ông ta một chút, sau đó sẽ đến thao tác của cha, con không cần xen vào.
An Tại Đào ngắt điện thoại, lập tức gọi cho Hoàng Trạch Danh. Hoàng Trạch Danh vừa mới bị ép rời khỏi báo Tân Hải Thần, đến Ban tuyên giáo Thành ủy Tân Hải làm một chức Phó trưởng ban, giờ phút này đang nghỉ ngơi. Sáng sớm ông ta ra biển câu cá, suốt một buổi sáng không câu được con cá nào, tâm tình trở nên càng thêm buồn bực.
Vào lúc này đột nhiên nhận được điện thoại của An Tại Đào, Hoàng Trạch Danh cảm thấy có chút kỳ quái.
-Tiểu An? Ha ha, Bí thư An, chúc mừng cậu được thăng chức Bí thư huyện ủy Quy Ninh.
Khi Hoàng Trạch Danh nói những lời này, trong lòng hơi có chút cảm thán. Sao có thể so với hắn được? Đây là vận mệnh!
Nghĩ lại giống như là trong mơ vậy. Vài năm trước, An Tại Đào còn là một phóng viên nhỏ nhoi, trong nháy mắt đã trở thành Bí thư huyện ủy một huyện, quyền cao chức trọng, tiền đồ vô lượng. Còn mình thì ở vị trí cấp chính huyện đã 7 năm nay, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì có lẽ sẽ như vậy đến lúc về hưu,
-Tổng biên tập Hoàng, tôi có chút việc tìm ngài.
An Tại Đào không khách sáo, nói luôn vào việc chính.
Nghe xong hắn nói, từ đầu dây bên kia, Hoàng Trạch Danh quả thực không dám tin vào lỗ tai mình. Đây không phải cái bánh từ trên trời rơi xuống sao? Thật lâu sau, ông ta mới run giọng, cúi đầu nói:
-Tiểu An, cái này...
An Tại Đào mỉm cười không nói.
Hoàng Trạch Danh thở phào một cái:
-Cảm ơn tiểu An, vô cùng cảm ơn.
Hoàng Trạch Danh không biết An Tại Đào làm sao có khả năng lớn như vậy, có thể điều ông ta từ Tân Hải đến Phòng Sơn nhậm chức. Đi nhậm chức, còn có thể cam đoan một vị trí hùng mạnh như vậy, không phải người bình thường có thể làm được, ngay cả khi An Tại Đào cùng với Bí thư Thành ủy Phòng Sơn Trương Bằng Viễn quan hệ rất tốt cũng không thể làm được.
Nhưng ông ta biết, An Tại Đào tuyệt sẽ không đem chuyện này ra đùa giỡn. Nếu hắn nói có thể thì là có thể, hơn nữa ông ta cũng không cần làm gì, chỉ cần lẳng lặng chờ đợi điều động thôi.
Nhất định là có hậu thuẫn. Khó trách An Tại Đào một bước lên mây như vậy, nhất định là phía sau có hậu thuẫn lớn. Hoàng Trạch Danh yên lặng nghĩ, trên mặt lộ rõ vẻ hưng phấn. Ông ta thuận tay thu cần câu về, quay đầu rời khỏi.
An Tại Đào chậm rãi ở phía sau, theo sát Trương Bằng Viễn đi vào văn phòng. Thấy An Tại Đào tiến vào, Trương Bằng Viễn thở phào một cái, khoát tay:
-Đến đây, đồng chí tiểu An, ngồi đi.
An Tại Đào có chút đoán không ra Trương Bằng Viễn tìm mình là vì cái gì? Chẳng lẽ là vì Trương Thắng Lợi? Không, không có khả năng. Lãnh đạo tầng này "Tranh đấu", mình chỉ là một Bí thư huyện ủy nho nhỏ, không đủ tư cách để tham gia vào.
-Đồng chí Tiểu An, đồng chí Lưu Ngạn đột nhiên từ chức, vị trí nhân vật số một của báo Phòng Sơn liền bỏ trống. Hai ngày nay, lãnh đạo Ban Tuyên giáo tỉnh ủy đã hướng tôi đề cử cậu, nói là cậu xuất thân từ giới truyền thông, nếu ở cương vị này có thể phát huy được tác dụng to lớn.
Trương Bằng Viễn thong thả nói, thần sắc hơi có chút biến đổi.
Nghe xong những lời của Trương Bằng Viễn, An Tại Đào trong lòng bỗng chấn động. Hắn dùng ánh mắt không thể tin nổi nhìn Trương Bằng Viễn một cái, chần chừ không nói gì.
Muốn An Tại Đào làm Phó trưởng ban Tuyên giáo Thành ủy kiêm Chủ tịch báo nghiệp Quy Ninh? Cái này không phải vô nghĩa! Trước khi An Tại Đào chưa làm Chủ tịch huyện và Bí thư huyện ủy thì cũng không phải là không thể. Nhưng hôm nay hắn vừa mới nhậm chức Bí thư huyện ủy, sao lại có thể? Phó trưởng ban Tuyên giáo Thành ủy kiêm Chủ tịch báo nghiệp Quy Ninh, cố nhiên cũng là cấp chính huyện, nhưng sao có thể đánh đồng với vị trí thực quyền Bí thư huyện ủy. Trương Bằng Viễn đột nhiên đề cập đến chuyện này, quả thực là hơi không hiểu ra sao.
Ông ta đây là có ý gì? Muốn ám chỉ gì?
Chẳng lẽ có người đâm sau lưng mình một phen? Cái gọi là lãnh đạo Ban tuyên giáo Tỉnh ủy đề cử hay là muốn thay đổi biện pháp để phế truất mình? Sao lại có thể âm hiểm như vậy?
Khụ khụ!
Trương Bằng Viễn lại nhẹ nhàng ho khan vài tiếng, nói tiếp:
-Đương nhiên, lãnh đạo đề cử là đề cử, nhưng cậu vừa mới nhậm chức Bí thư huyện ủy Quy Ninh, lại điều ngay đến Thành phố hiển nhiên rất không thích hợp.
Trương Bằng Viễn ngay sau đó lại hướng nòng súng sang hướng khác, An Tại Đào trong lòng căng thẳng, thầm nghĩ ông ta rốt cuộc là muốn nói gì?
An Tại Đào trầm ngâm một chút, cúi đầu cười nói:
-Bí thư Trương, tôi tuy rằng xuất thân từ truyền thông, nhưng rời khỏi cũng đã rất nhiều năm, hơn nữa lại làm trong giới truyền thông thời gian rất ngắn, muốn tôi nắm trong tay một tập đoàn báo nghiệp lớn như vậy, chỉ sợ là không trâu bắt chó đi cày.
-Ha ha, thằng nhóc quỷ quái, thật láu cá.
Trương Bằng Viễn đột nhiên cười ha hả:-Công tác của một huyện có thể quản được mà một Tòa soạn báo nho nhỏ cũng nhúng tay không được?
Báo Phòng Sơn là tiếng nói của Thành ủy, người bình thường qua, tôi cũng không yên tâm.
Trương Bằng Viễn thở dài:
-Vốn dĩ cậu là lựa chọn rất thích hợp, thật đáng tiếc. Nhưng không cần nói là cậu không muốn, cho dù là muốn thì tôi cũng sẽ không cho cậu bỏ qua đống hỗn độn ở Quy Ninh đến thành phố đâu. Chỉ có điều tôi muốn nói, đồng chí tiểu An à, hiện tại danh tiếng của cậu rất lớn, ngay cả lãnh đạo Tỉnh ủy cũng biết và rất coi trọng.
Lời Trương Bằng Viễn nói nghe có chút "Nói năng lộn xộn". Đối với một Bí thư thành ủy quyền cao chức trọng mà nói, như vậy không hề logic, khuyết thiếu trật tự, lời nói vô nghĩa. Xuất phát từ miệng một cán bộ lãnh đạo cấp bậc này, chỉ có thể chứng minh: Ý đồ của Trương Bằng Viễn là ám chỉ cái gì đó.
Nhưng Trương Bằng Viễn rốt cuộc là muốn ám chỉ cái gì?
An Tại Đào hơi trầm ngâm, chợt có chút tỉnh ngộ: Không hề nghi ngờ, cái gọi là "Lãnh đạo ở Tỉnh đề cử" chính là có người muốn âm thầm chỉnh mình một phen. Nếu đây không phải là lãnh đạo bình thường của Tỉnh, Trương Bằng Viễn nếu không "Đáp ứng" người ta, tất sẽ có rủi ro trên con đường chính trị. Tuy rằng không theo nghi thức thông thường, nhưng ngẫm mà xem, sao có thể không nể mặt lãnh đạo?
Cho nên Trương Bằng Viễn dường như muốn từ An Tại Đào đạt được cái gì đó, nhưng An Tại Đào lại không cho ông ta cái đó, chỉ có thể là Trần Cận Nam phía sau An Tại Đào.
An Tại Đào trong lúc nhất thời có chút nhức đầu, hắn mơ hồ cảm thấy chuyện này cũng không đơn giản. Nhìn qua có vẻ như có người đâm sau lưng mình, nhưng trên thực tế lại không hẳn vậy. Dường như liên quan đến những gút mắc giữa quyền lực cao tầng nào đó của hai cấp Tỉnh và thành phố.
An Tại Đào trầm mặc không nói. Lúc này, hắn chỉ có thể duy trì trầm mặc. Duy trì trầm mặc cũng không có nghĩa là không hiểu. Trương Bằng Viễn biết An Tại Đào cũng hiểu được. Ông ta cho rằng, nếu như đã ám chỉ rõ ràng như vậy mà An Tại Đào còn nghe không hiểu, vậy chỉ có thể nói An Tại Đào chỉ số thông minh có vấn đề.
Cho nên, Trương Bằng Viễn chợt đổi đề tài, hỏi về vài hạng mục kinh tế trước mắt của Huyện Quy Ninh, cả tình trạng phát triển của Khu kinh tế mới Tư Hà. Xong rồi, liền ra hiệu An Tại Đào có thể ra về.
An Tại Đào rời khỏi tòa nhà Thành ủy đã là giữa trưa.
An Tại Đào lên xe, Hoàng Thao liền lái xe hướng về huyện Quy Ninh, nhưng khi chưa ra khỏi khu vực thành phố Phòng Sơn, An Tại Đào lại đột nhiên khoát tay:
-Lão Hoàng, dừng xe một chút, đột nhiên tôi nghĩ ra một việc.
Hoàng Thao có chút không ngờ nhưng cũng không nói gì thêm, tìm chỗ đỗ xe ngay ven đường để cho An Tại Đào xuống. An Tại Đào xuống xe, nhìn trái nhìn phải, thấy cách đó không xa có một khu trông cây xanh u tĩnh không có người, liền đi nhanh tới. Do dự một hồi, mới lấy điện thoại di động ra.
Thấy số điện thoại của An Tại Đào, Trần Cận Nam nhận điện ngay:
-Tiểu Đào?
An Tại Đào ở trong điện thoại vội vàng đem những lời Trương Bằng Viễn "Ám chỉ" nói ra, sau đó liền lẳng lặng chờ Trần Cận Nam đáp lời. Tuy tiếng "Cha" Trần Cận Nam mong chờ kia An Tại Đào vẫn không nói, nhưng trong giọng nói chứa đựng sự dịu dàng, lúc này đối với Trần Cận Nam mà nói như vậy là đủ rồi.
Đầu kia điện thoại, Trần Cận Nam trầm ngâm một chút, sau đó mới thản nhiên cười:
-Tiểu Đào, con không cần lo lắng, chuyện này cha đã biết, con không cần lo cho cha, cha biết cách xử lý tốt. Nhớ kỹ phải xử lý tốt mối quan hệ với Trương Hân. Đứa nhỏ này không đơn giản, đừng xem thường hắn.
An Tại Đào yên lặng nghe, sau đó liền ngắt điện thoại.
Trần Cận Nam buông di động trong tay, sắc mặt có chút âm trầm. Ông ta rất rõ ràng, Trương Bằng Viễn đây là mượn cơ hội để buộc ông ta "Tỏ thái độ". Trần Cận Nam đối nhân xử thế mạnh mẽ, cứng rắn, đối với cấp dưới "Áp chế" như thế này cảm thấy rất phẫn nộ, nếu không phải vì con trai mình thì ông ta khẳng định không để ý tới. Nhưng vì An Tại Đào, ông ta không thể không có chút nhượng bộ nào đó mang tính chính trị. Nguồn truyện: Truyện FULL
An Tại Đào ngồi trên xe tiếp tục về Quy Ninh, ở trên đường, hắn nhận được điện thoại của Trần Cận Nam.
-Tiểu Đào, về vị trí kia con có người nào thích hợp không?
Trần Cận Nam thanh âm rất trầm, nói chuyện với con mình, ông ta không chút vòng vo mà đi thẳng vào chủ đề.
An Tại Đào trong lòng giật lên một cái. Tuy rằng hắn không rõ ràng lắm, cái này sau lưng rốt cuộc là ẩn chứa cái gì, nhưng có thể mơ hồ cảm giác được Trần Cận Nam đây là dùng phương thức này để tỏ thái độ ủng hộ Trương Bằng Viễn, đồng thời cũng là để sắp xếp cho con đường làm quan sau này của An Tại Đào.
An Tại Đào thoáng trầm ngâm một chút, đột nhiên nhớ tới một người: Hoàng Trạch Danh của Tân Hải. Đối với Hoàng Trạch Danh, An Tại Đào vẫn mang một suy nghĩ muốn báo ân, loại suy nghĩ này là đến từ kiếp trước, cho dù cả đời này Hoàng Trạch Danh cũng không trợ giúp được hắn nhiều lắm.
Tuy rằng cùng là cương vị cấp chính huyện, nhưng Phó trưởng ban Tuyên giáo Thành ủy Phòng Sơn kiêm Chủ tịch báo nghiệp Phòng Sơn không hề giống với Giám đốc thông tấn xã kiêm tổng biên tập báo Tân Hải Thần. Là một người lăn lộn nhiều năm trong giới truyền thông, Hoàng Trạch Danh khẳng định sẽ rất có húng thú khi nắm trong tay một Tập đoàn báo nghiệp lớn như vậy.
-Tôi có một ứng cử viên, ông ta trước là Giám đốc thông tấn xã kiêm tổng biên tập báo Tân Hải Thần, hiện tại là Phó trưởng ban tuyên giáo Thành ủy Tân Hải.
-Ồ, có tin tưởng được không? Bao nhiêu tuổi?
-Là người rất tốt, khoảng hơn 40 tuổi.
An Tại Đào không có nhiều lời, chỉ nói ngắn gọn một câu.
-Được, con lập tức liên hệ với ông ta, hỏi ý kiến ông ta một chút, sau đó sẽ đến thao tác của cha, con không cần xen vào.
An Tại Đào ngắt điện thoại, lập tức gọi cho Hoàng Trạch Danh. Hoàng Trạch Danh vừa mới bị ép rời khỏi báo Tân Hải Thần, đến Ban tuyên giáo Thành ủy Tân Hải làm một chức Phó trưởng ban, giờ phút này đang nghỉ ngơi. Sáng sớm ông ta ra biển câu cá, suốt một buổi sáng không câu được con cá nào, tâm tình trở nên càng thêm buồn bực.
Vào lúc này đột nhiên nhận được điện thoại của An Tại Đào, Hoàng Trạch Danh cảm thấy có chút kỳ quái.
-Tiểu An? Ha ha, Bí thư An, chúc mừng cậu được thăng chức Bí thư huyện ủy Quy Ninh.
Khi Hoàng Trạch Danh nói những lời này, trong lòng hơi có chút cảm thán. Sao có thể so với hắn được? Đây là vận mệnh!
Nghĩ lại giống như là trong mơ vậy. Vài năm trước, An Tại Đào còn là một phóng viên nhỏ nhoi, trong nháy mắt đã trở thành Bí thư huyện ủy một huyện, quyền cao chức trọng, tiền đồ vô lượng. Còn mình thì ở vị trí cấp chính huyện đã 7 năm nay, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì có lẽ sẽ như vậy đến lúc về hưu,
-Tổng biên tập Hoàng, tôi có chút việc tìm ngài.
An Tại Đào không khách sáo, nói luôn vào việc chính.
Nghe xong hắn nói, từ đầu dây bên kia, Hoàng Trạch Danh quả thực không dám tin vào lỗ tai mình. Đây không phải cái bánh từ trên trời rơi xuống sao? Thật lâu sau, ông ta mới run giọng, cúi đầu nói:
-Tiểu An, cái này...
An Tại Đào mỉm cười không nói.
Hoàng Trạch Danh thở phào một cái:
-Cảm ơn tiểu An, vô cùng cảm ơn.
Hoàng Trạch Danh không biết An Tại Đào làm sao có khả năng lớn như vậy, có thể điều ông ta từ Tân Hải đến Phòng Sơn nhậm chức. Đi nhậm chức, còn có thể cam đoan một vị trí hùng mạnh như vậy, không phải người bình thường có thể làm được, ngay cả khi An Tại Đào cùng với Bí thư Thành ủy Phòng Sơn Trương Bằng Viễn quan hệ rất tốt cũng không thể làm được.
Nhưng ông ta biết, An Tại Đào tuyệt sẽ không đem chuyện này ra đùa giỡn. Nếu hắn nói có thể thì là có thể, hơn nữa ông ta cũng không cần làm gì, chỉ cần lẳng lặng chờ đợi điều động thôi.
Nhất định là có hậu thuẫn. Khó trách An Tại Đào một bước lên mây như vậy, nhất định là phía sau có hậu thuẫn lớn. Hoàng Trạch Danh yên lặng nghĩ, trên mặt lộ rõ vẻ hưng phấn. Ông ta thuận tay thu cần câu về, quay đầu rời khỏi.