Thời tiết lạnh có gió, dường như tuyết đã rơi. Hôm nay, tân nhậm Chủ tịch thành phố Đông Phương Du tới, nói là muốn tới điều tra nghiên cứu. Cô ta đặt trạm điều tra nghiên cứu đầu tiên ở Quy Ninh, mình cảm thấy có chút bất thường. Cô ta tới làm gì? Cô ta với Trương Hân có mưu đồ gì không, rất đáng để suy nghĩ...
Sáng sớm đi làm, An Tại Đào theo thói quen lấy quyển nhật ký công việc của mình từ trong ngăn bàn ra, lật một tờ mới, viết một đoạn ngắn như trên.
Mỗi ngày đi làm, nếu công việc không quá bận, hắn đều mở quyển nhật ký công việc ra, đơn giản ghi vài dòng, cái này đã trở thành một thói quen.
Đông Phương Du muốn tới, nhưng cụ thể mấy giờ sẽ đến thì thành phố tạm thời chưa thông báo. An Tại Đào thấy thời gian còn sớm, liền mở mạng máy tính, tùy ý xem tin tức trên mạng, trong lúc vô tình lạc vào một diễn đàn nổi tiếng, nhìn thấy một topic được dán nhãn chú ý ngay trên đầu.
An Tại Đào lên mạng ngoại trừ cùng Hiểu Tuyết nói chuyện phiếm ra, chủ yếu là đọc tin tức. Hắn rất ít khi lang thang trên mạng, bởi vì hắn không có nhiều thời giờ. Những cái đại loại như diễn đàn này nọ, hắn rất ít vào.
Nếu bài post này không phải là có tê một người quen, hắn có lẽ cũng sẽ không click vào. Nhìn cái tên tiêu đề: "Không cốc u lan: nữ nhà văn tài năng Trương Nhiên có thể sánh với Lâm Huy Nhân", hắn thấy tò mò, thuận tay click vào.
Những người tham gia hiển nhiên là người hâm mộ Trương Nhiên, ở trong topic toàn nói những lời ca ngợi Trương Nhiên, ngoài ra còn tổng hợp một số bài phát biểu của cô.
An Tại Đào tuy rằng biết Trương Nhiên là một nữ nhà văn nổi danh của giới văn nghệ thủ đô, nhưng vẫn chưa từng đọc qua bất cứ tác phẩm nào của cô. Hắn vội vàng nhìn xuống dưới, thấy có kèm theo một số tác phẩm của cô, trước mắt lập tức sáng ngời.
Giọng văn của Trương Nhiên vô cùng tao nhã tinh tế, cách hành văn phóng khoáng như nước chảy mây trôi, giống y như khí chất của cô.
Ở cuối cùng của bài post, có người bình luận: "Đọc Trương Nhiên, nảy sinh một phần cảm phục, một phần tao nhã. Không thể ngờ giữa cuộc sống xô bồ hiện nay vẫn còn có một nữ nhà văn tài năng, đam mê văn chương đến thế. Nếu thời gian có thể quay lại một trăm năm trước, cô nhất định có thể sánh ngang với tài nữ Lâm Huy Nhân một thời..."
Có thể so với Lâm Huy Nhân? An Tại Đào không kìm nổi ha hả cười. Hắn không phủ nhận Trương Nhiên rất có tài năng, ngay cả dung mạo dường như cũng không hề thua kém Lâm Huy Nhân. Nhưng đây là hai người hoàn toàn không giống nhau, bối cảnh thời đại cũng không giống nhau, so sánh như vậy có chút khập khiễng, chẳng ra cái gì cả.
Nhưng không thể phủ nhận, Trương Nhiên chính là một tài nữ. Kiếp trước của hắn, trên mạng đâu đâu cũng thấy "nữ nghệ sĩ" dựa vào nửa thân dưới và nửa thân trên để nổi tiếng, về bản chất là khác hẳn nhau.
An Tại Đào tắt mạng, thầm nghĩ lúc nào có thời gian sẽ mua thử tác phẩm của Trương Nhiên đọc xem sao.
An Tại Đào chậm rãi nhắm hai mắt lại, đột nhiên mở to mắt cầm lấy điện thoại gọi cho Hạ Hiểu Tuyết. Hạ Hiểu Tuyết và Mạnh Cúc vừa mới lái xe ra khỏi khu vực Bắc kinh, lên đến đường cao tốc, liền nhận được điện thoại của An Tại Đào. Thấy số điện thoại của An Tại Đào, Hạ Hiểu Tuyết liền hì hì cười đưa di động cho Mạnh Cúc:
-Cúc tỷ, Đào gọi điện, em lái xe không tiện nghe điện thoại, chị nghe đi.
Ngồi ở vị trí lái phụ, Mạnh Cúc do dự một chút, cuối cùng ấn nút nhận cuộc gọi:
-Ừ, tiểu Đào.
An Tại Đào nghe thấy giọng nói nhỏ nhẹ của Mạnh Cúc, trong lòng lập tức thở dài, nhưng lại cười hỏi:
-Cúc tỷ, hai người đang trên đường sao?
-Ừ, chúng tôi đang đi trên đường cao tốc. Khoảng 2h chiều có thể đến Đông Sơn, sau đó đến chiều tối có thể đến huyện...
Mạnh Cúc nhẹ nhàng nói.
An Tại Đào gật gật đầu:
-Hai người trên đường cẩn thận, chú ý lái xe, đừng đi nhanh quá. Buổi tối em chờ hai người đến cùng ăn cơm.
An Tại Đào đang gọi điện thoại thì Đồng Hồng Cương gõ cửa phòng. An Tại Đào vội vàng cùng Mạnh Cúc nói vài câu rồi ngắt điện thoại, cất cao giọng nói:
-Vào đi!
Đồng Hồng Cương đẩy cửa vào, vội vàng nói:
-Bí thư An, thư ký của Chủ tịch thành phố Đông Phương điện thoại đến, nói là Chủ tịch thành phố Đông Phương đang trên đường tới, phỏng chừng nửa giờ nữa sẽ đến Huyện.
An Tại Đào ồ một tiếng, đứng dậy:
-Ông thông báo với các lãnh đạo khác của Huyện ủy chưa? Chúng ta xuống dưới lầu nghênh đón Chủ tịch thành phố Đông Phương. Đúng rồi, lão Đồng, bọn họ có nói là ngoài Chủ tịch thành phố Đông Phương, còn có các lãnh đạo khác của Ủy ban nhân dân thành phố đến hay không?
Đồng Hồng Cương lắc lắc đầu:
-Các lãnh đạo khác đều thông báo rồi. Chủ tịch thành phố Đông Phương đơn giản gọn nhẹ, không mang theo nhiều người, chỉ có Chủ tịch thành phố Đông Phương, Trưởng ban thư ký Lãnh và thư ký riêng của Chủ tịch thành phố Đông Phương, ngồi cùng một chiếc xe tới.
An Tại Đào đuôi lông mày nhướng lên:
-Lãnh Mai cũng đến?
-Vâng, Trưởng ban thư ký Lãnh có đến.
Tôi vừa rồi gọi điện thoại cho Văn phòng Ủy ban nhân dân huyện, bọn họ nói Chủ tịch thành phố Trương đã mang xe đến vùng giáp ranh của huyện nghênh đón rồi.
Đồng Hồng Cương do dự một chút, cúi đầu nói.
An Tại Đào sắc mặt không thay đổi, thản nhiên nói:
-Ồ, Chủ tịch Huyện Trương ra ngoài nghênh đón, chúng ta chỉ chờ ở dưới lầu thôi.
An Tại Đào đi xuống lầu, thấy các Ủy viên thường vụ huyện ủy, ngoại trừ Trưởng ban chỉ huy Quân sự Triệu Đại Khánh đi tỉnh họp không có trình diện ở ngoài, tất cả đều đã tập trung ở dưới lầu. Đồng thời, còn thấy vài Phó chủ tịch huyện bình thường của Ủy ban nhân dân huyện cũng có mặt.
Phó chủ tịch thường trực huyện Cổ Trường Lăng đang nói nói cười cười với Trưởng ban Tổ chức cán bộ Trần Tân, thấy An Tại Đào đi xuống lầu, vội vàng đi đến chào hỏi. Không bao lâu, chỉ thấy xe của Trương Hân đi đầu, một chiếc xe màu đen đi sát theo sau, tiến vào trong đại viện của Huyện ủy. Trương Hân vội vàng xuống xe, tiến đến định mở cửa cho Đông Phương Du, nhưng thư ký của Đông Phương Du đã nhanh tay giành trước một bước, mở cửa xe ra.
Thông thường lãnh đạo khi bước xuống xe sẽ trì hoãn lại vài giây, cái này là để lái xe hoặc thư ký có thời gian làm nhiệm vụ. Là thư ký của lãnh đạo, mở cửa xe cho lãnh đạo là kiến thức cơ bản, nếu thư ký của Đông Phương Du đến cái này cũng không làm được thì căn bản là xin nghỉ việc đi.
Đông Phương Du và Lãnh Mai bước xuống xe, An Tại Đào đi nhanh đến, vươn tay cười nói:
-Hoanh nghênh Chủ tịch thành phố Đông Phương. Lãnh đạo đặt trạm điều tra nghiên cứu đầu tiên ở Huyện Quy Ninh, đây là vinh dự của toàn bộ cán bộ và quần chúng của Huyện chúng tôi.
Đông Phương Du chỉ hơn 30 tuổi, vẫn chưa đến 40 tuổi, dáng người không cao lắm, có thể nói là nhỏ nhắn mảnh khảnh, mái tóc cắt ngắn, gương mặt trắng mịn quyến rũ, thần thái tự nhiên hào sảng, nhìn qua có thể biết ngay là cán bộ cấp bậc không thấp.
Đông Phương Du khẽ mỉm cười, cùng An Tại Đào bắt tay:
-Bí thư An, chúng ta đều là người quen cũ cả. Tôi vừa mới uống qua rượu mừng của cậu. Hai ngày trước, tôi ở trên tỉnh họp có gặp Bí thư Hạ, Bí thư Hạ rất vừa lòng với người con rể như cậu.
An Tại Đào cũng cười cười:
-Chủ tịch thành phố Đông Phương, ngài muốn lên phòng họp trước, tôi sẽ giới thiệu với ngài các đồng chí ở huyện, hay là...?
Đông Phương Du khoát tay:
-Được, thế cũng tốt, tôi xuống đây điều tra nghiên cứu, cũng là vì muốn gặp mặt các đồng chí ở Huyện. Ha ha.
An Tại Đào buông tay, ngẩng đầu nhìn Lãnh Mai đứng phía sau Đông Phương Du, thần sắc có chút lạnh lùng và phức tạp, hắn hơi do dự rồi cũng tiến đến vươn tay ra:
-Trưởng ban thư ký Lãnh, đã lâu không gặp.
Lãnh Mai chậm rãi vươn bàn tay nhỏ nhắn ra, cùng An Tại Đào bắt tay qua loa rồi thu ngay trở về, khóe miệng xinh đẹp khẽ giật giật, thản nhiên nói:
-Bí thư An, hiện tại đường làm quan rộng mở vó ngựa phi, đúng là thời điểm phát triển, xin chúc mừng.
Bàn tay Lãnh Mai có chút lạnh ngắt, An Tại Đào nhìn cô một cái, thấy cô thần sắc lãnh đạm, liền cười cười, cũng không cùng cô "Giằng co" nữa, xoay người đi cùng Đông Phương Du lên lầu.
Lãnh Mai chầm chậm đi ở cuối cùng, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Đông Phương Du muốn tới Huyện điều tra nghiên cứu, là Trưởng ban thư ký Ủy ban nhân dân thành phố, cô không thể không đi theo. Nếu có sự lựa chọn nào khác, cô thà rằng lựa chọn cả đời này không bao giờ xuất hiện trước mặt An Tại Đào nữa.
Sau khi An Tại Đào kết hôn, cô cũng rời Quy Ninh. Mấy ngày nay, tâm tình của cô cũng đã dần bình tĩnh trở lại, nhưng hôm nay vừa gặp hắn, lòng cô lại quặn thắt. Nhìn bóng dáng cao lớn phóng khoáng của hắn cách đó không xa, cô cắn chặt môi, mắt bất giác đỏ lên.
Đối với một người phụ nữ như Lãnh Mai, yêu một người đàn ông không dễ dàng. Mà để cô quên đi một người đàn ông cũng rất không dễ dàng, gần như là việc không thể làm được.
Nhưng đi được vài bước, Lãnh Mai trong lòng đột nhiên nghĩ ra chuyện gì, mày liễu liền nhíu chặt, bước nhanh về phía trước vài bước, nhập cùng hàng An Tại Đào và Đông Phương Du đang sóng vai.
Trong nháy mắt, cô khẽ dùng cánh tay huých vào khuỷu tay An Tại Đào, sau đó bước chân chậm lại. An Tại Đào ngẩn ra, bước chân cũng chậm lại, nghiêng người để cho Trương Hân tiến lên trước, cùng với Đông Phương Du nói nói cười cười đi lên cầu thang.
-Anh phải hết sức chú ý Trương Hân, anh ta cùng với Đông Phương Du rất thân thiết, dường như không giống quan hệ bình thường.
Lãnh Mai dùng âm thanh cực thấp nói với An Tại Đào vài câu, sau đó nhìn hắn rất nhanh rồi vượt qua, mang theo một làn gió thơm.
An Tại Đào có chút không ngờ. Tình cảm của Lãnh Mai đối với hắn, hắn sao có thể không biết. Mà cũng chính bởi nguyên nhân đó mà hắn mới không tính sổ với Lãnh Mai về hành động "Mật báo" với Hạ Hiểu Tuyết thời gian trước.