An Tại Đào nhìn nhận vấn đề rất chuẩn, nhìn người lại càng chuẩn hơn. Thứ nhất là trời sinh tính hắn như thế. Thứ hai là có được ưu thế của sự tái sinh. Phải biết rằng, kiếp trước kiếp này sự lịch duyệt chồng lên nhau, so với Trương Bằng Viễn thì có lẽ không cao hơn, nhưng so với Đông Phương Du thì chỉ nhiều chứ không ít.
Trương Bằng Viễn cũng giống như Đông Phương Du, đều có hai căn nhà. Một ở tỉnh và một ở thành phố. Ở thành phố thì ngày thường vợ chồng con cái rất ít khi về. Chỉ có ngày lễ hoặc cả hai cùng nghỉ thì mới trở về nghỉ ngơi mà thôi.
Trương Bằng Viễn sớm về nhà của mình, ăn một tô mỳ, còn chưa ăn xong thì nghe thấy chuông cửa vang lên. Trương Bằng Viễn nhíu mày. Vào giờ tan tầm, ông ta rất ghét những cấp dưới đến quấy rầy mình. Ông không dự định ra mở cửa nhưng tiếng chuông cửa lần này lại vang lên liên hồi.
Trương Bằng Viễn có chút khó chịu buông đũa đứng dậy, bước ra mở cửa. Không ngờ người ngoài cửa lại là An Tại Đào. Ông ta cảm thấy có chút bất ngờ, cười hỏi:
- Tiểu An, sao lại đột ngột đến nhà tôi như vậy?
An Tại Đào cao giọng cười:
- Bí thư Trương, tôi chở vợ về lại thủ đô, đi ngang qua thành phố thì liền đến thăm lãnh đạo.
An Tại Đào bước vào nhà, nhìn thấy trên bàn có một tô mỳ suông, vẫn còn bốc khói, còn có một dĩa dưa muối thì liền sửng sốt, kinh ngạc nói:
- Bí thư Trương, đây là bữa cơm chiều của ngài sao? Tô mỳ suông này không có nhiều dinh dưỡng đâu.
Trương Bằng Viễn khẽ mỉm cười:
- Ngán thịt cá quá, nhưng tô mỳ này ăn cũng ngon lắm. Cậu có muốn ăn một bát không? Trong nồi vẫn còn đấy.
An Tại Đào cười ha hả, do dự một chút, rồi đột nhiên kéo tay Trương Bằng Viễn:
- Lãnh đạo, nể mặt tôi một chút, tôi muốn mời lãnh đạo đi ra ngoài ăn cơm Tây, Tôi cũng chưa ăn cơm. Nghe nói ở thành phố vừa mới mở một nhà hàng cơm Tây, cũng ngon lắm. Ăn chút thịt bò, uống chút rượu vang thì thật là tuyệt. Đi thôi, lãnh đạo, nể mặt tôi chút đi.
Kỳ thật thì An Tại Đào cũng đã ăn cơm rồi. Hắn và Trương Bằng Viễn quan hệ rất thân thuộc nên không có sự gò bó. Thấy An Tại Đào kéo cánh tay của mình, Trương Bằng Viễn liếc mắt nhìn hắn rồi đột nhiên cười ha hả:
- Tiểu An à, cậu thật sự muốn mời tôi đi ăn cơm, nhưng trong đó lại có chút hương vị của cáo lại đi chúc tết gà đấy.
An Tại Đào cười ha hả:
- Bí thư Trương, đi thôi, thuận tiện cũng giải sầu luôn.
Hoàng Thao lái xe chở An Tại Đào và Trương Bằng Viễn đến nhà hàng cơm Tây mới mở ở thành phố. Đây là lần đầu tiên kể từ khi nhậm chức Trương Bằng Viễn ăn cơm với cấp dưới ở thành phố. Trương Bằng Viễn rất chú ý đến những tiểu tiết, tận lực tránh bất luận một kết giao cá nhân nào với cán bộ cấp dưới ở thành phố. Nhưng An Tại Đào thì lại khác, thứ nhất An Tại Đào là tâm phúc của ông ta. Ngày thường cũng đã có chút quan hệ cá nhân. Thứ hai, phía sau An Tại Đào là Trần Cận Nam.
- Bí thư Huyện ủy ở trong nước hệ thống quyền lực là một mấu chốt quan trọng khi chuyển tiếp vị trí. Nghiêm khắc mà nói, Bí thư Huyện ủy nếu so về quyền lực thì Bí thư Thành ủy còn mạnh hơn. Tiểu An à, chúng ta không phải là người ngoài. Cậu cũng đừng xem tôi là lãnh đạo, cứ tôi như là anh cả trong nhà. Lấy kinh nghiệm của một người anh mà nói, thì ở cương vị Bí thư Huyện ủy cậu có thể làm rất nhiều chuyện. Nếu làm đến nơi đến chốn thì trong vòng hai năm có thể vững chắc đi lên một chút.
Trương Bằng Viễn chậm rãi nhấp ly rượu vang, thản nhiên nói:
- Phải biết quý trọng cơ hội. Nếu cậu rời khỏi cương vị của Bí thư Huyện ủy đến cương vị Phó giám đốc sở, một khi quay đầu lại nhìn thì cậu sẽ có cảm giác làm một Bí thư huyện ủy thật rất đáng giá. Trước mắt, cậu làm rất khá, nếu tiếp tục như vậy thì tiền đồ tương lai của cậu là vô lượng. Tôi nghe nói, cậu được xếp vào danh sách đỏ những người nối nghiệp. Các cán bộ hậu bị các cậu lúc nào cũng ở trong tầm nhìn những cán bộ ở trên. Cậu hãy tiếp tục cố gắng.
An Tại Đào cười hì hì, cầm lấy chai rượu vang rót cho Trương Bằng Viễn một chút:
- Những gì lãnh đạo dạy bảo, tôi xin chăm chú lắng nghe.
- Tiểu An, kỳ thật thì tôi cũng biết tâm tư của cậu. Cậu nóng lòng muốn tạo ra chiến tích, tất cả tinh thần đều tập trung cho nó. Nhưng phương hướng hành động vẫn phải đúng mực. Khi cần động đến quyền uy thì động, khi không cần động thì không cần động. Bằng không thì chúng ta làm nhân vật số một, cấp dưới cũng không phục đâu.
Trương Bằng Viễn gắp một miếng thịt bò, nhẹ nhàng bỏ vào trong miệng:
- Ừ, hương vị thật không sai. Đáng tiếc là giá hơi mắc một chút. Với tiền lương của tôi thì không ăn nổi đâu.
An Tại Đào khẽ mỉm cười:
- Bí thư Trương, ngài là lãnh đạo lớn như vậy, muốn ăn cơm Tây còn không phải quá đơn giản sao?
An Tại Đào còn chưa nói xong thì Trương Bằng Viễn liền trừng mắt nhìn hắn, trầm giọng nói:
- Tiểu An, tôi cần phải nhắc nhở cậu. Chúng ta là cán bộ lãnh đạo, cần phải chú ý đến lời ăn tiếng nói của mình. Lộng quyền của được nhưng nhất định không thể tham lam. Tâm mà tham thì cả đời người sẽ bị hủy hoại. Mấy năm nay, tôi ở tỉnh, bên người có rất nhiều bạn bè đã thân bại danh liệt thì vì sự hồ đồ nhất thời. Bản thân tôi vẫn còn chưa đếm hết được.
- Tiền tài chỉ là vật ngoài thân, chết cũng không mang theo được. Vậy thì có nhiều tiền để làm gì?
Trương Bằng Viễn thở dài:
- Kỳ thật thì chúng ta đã có chức vị, còn cần tham sao? Cơm áo không lo thì con người cần phải biết đủ.
An Tại Đào nhìn thật sâu vào mắt của Trương Bằng Viễn, thấy ánh mắt ông ta vẫn trong suốt. Hắn biết Trương Bằng Viễn không phải là một người ngụy quân tử. Ông ta tuy không xưng là một thanh quan nhưng làm người cũng rất có nguyên tắc, tự chủ rất mạnh. Ông ta đến thành phố Phòng Sơn này đã vài năm rồi, tiền tài vật chất vẫn còn có chừng mực.
An Tại Đào không kìm nổi thở dài một tiếng:
- Bí thư Trương, những người lãnh đạo liêm khiết như ngài thật sự không còn nhiều….
An Tại Đào còn chưa nói xong, Trương Bằng Viễn biết hắn muốn khen ông ta thì liền nhíu mày:
- Tiểu An, ăn nói phải cẩn thận đấy. Chúng ta làm lãnh đạo, không thể ăn nói lung tung.
- Đương nhiên, tôi biết cậu là người có tiền, vợ cậu cũng có tiền, cha nuôi cậu cũng có tiền. Đại khái là cậu không thiếu tiền. Những ngày này, các lãnh đạo thành phố thường hay nhắc đến cậu, nói cậu so với các cán bộ khác thì có ưu thế về tiền bạc hơn. Nên không cần phải bị tiền tài hấp dẫn. Haha!
Trương Bằng Viễn cười ha hả.
- Đúng rồi, Bí thư Trương, Trương Hạo hình như là chuẩn bị lên lớp 11 phải không? Con trai của lãnh đạo học rất giỏi, khẳng định trong tương lai sẽ rất có tiền đồ.
An Tại Đào không muốn nói đến vấn đề này nữa nên liền chuyển sang một đề tài khác.
Trương Bằng Viễn thấy hắn nhắc đến con trai của mình thì trong mắt cũng lóe lên chút tự hào. Con trai Trương Hạo không chỉ có hiểu biết thành thục mà thành tích học tập rất ưu tú. Ở trường trung học thực nghiệm tỉnh là một học sinh mũi nhọn. Trong tương lai có thể đậu được một đại học hạng nhất tuyệt đối cũng không thành vấn đề.
- Ừ, cũng không tệ lắm. Đứa nhỏ này cũng khiến chúng tôi bớt lo.
Trương Bằng Viễn cười:
- Tuy nhiên, nó cũng có dã tâm lắm đấy. Gần đây đột nhiên nói với tôi là muốn du học đến nước Mỹ. Cũng tính liên hệ trường học cho nó. Chuẩn bị sang trước một năm để thích ứng hoàn cảnh.
- Đây là chuyện tốt đấy!
An Tại Đào cười nói:
- Bí thư Trương, ngài cũng đừng ngăn cản cậu ấy. Trương Hạo hiểu biết rất thành thục. Đứa nhỏ này nếu được rèn luyện trong nền giáo dục nước Mỹ vài năm thì nhất định sẽ trở thành một nhân tài. Nền giáo dục trong nước quả thật là không được tốt lắm.
Trương Bằng Viễn cầm giấy ăn xoa miệng:
- Biết là không tồi nhưng tiếc là chi phí quá lớn. Nếu nó đi du học nước ngoài thì chỉ sợ là tiền lương của tôi toàn bộ đều phải dành cho nó. Tuổi của tôi cũng đâu còn trẻ nữa, nếu chẳng may có chuyện gì xảy ra thì làm sao mà xử lý được?
- Bí thư Trương, ngài đúng là buồn lo vô cớ. Em gái tôi cũng đang du học tại nước Mỹ, sang năm cũng sẽ vào đại học. Ừ, nếu không thì như vầy đi. Bí thư Trương, công ty An Hạ tại nước Mỹ cũng có công ty thành viên. Trường của em gái tôi học cũng không tồi. Tôi có thể nói bọn họ giúp đỡ liên hệ. Dù sao thì mẹ của tôi cũng đang ở Mỹ, cũng có thể chiếu cố Trương Hạo một chút.
Trương Bằng Viễn ngẩn ra, nhìn An Tại Đào thật sâu rồi đột nhiên mở miệng cười:
- Tiểu An, lời này của cậu chỉ là nói cho chúng ta nghe thôi. Nếu để người ngoài nghe thấy thì cậu chính là hại tôi đấy. Cậu muốn hối lộ Bí thư Thành ủy tôi sao?
An Tại Đào cười ha hả:
- Bí thư Trương, ngài đây là nói cho vui thôi. Chúng ta có sẵn điều kiện, chẳng lẽ lại bày đặt không cần? Hơn nữa, lãnh đạo vẫn luôn chiếu cố tôi, thì tôi giúp đỡ lại lãnh đạo cũng là chuyện bình thường. Đúng rồi, Bí thư Trương, Trần Duệ cũng đang ở Mỹ đấy.
Trương Bằng Viễn trầm ngâm, cũng có một chút tâm động.
Ông ta cảm thấy bản thân mình cùng với An Tại Đào vì rất nhiều nguyên nhân nên mối quan hệ cũng khá chặt chẽ. An Tại Đào chính là có hảo ý chứ không suy tính điều gì khác. Hơn nữa, An Tại Đào lại giàu có cùng với bối cảnh hùng hậu. Một việc nhỏ như vậy thì cũng chẳng phải là chuyện đại sự gì.
Ông ta cũng hiểu được, An Tại Đào chỉ là một phen hảo ý, chứ không có ý đồ gì. Nghĩ cũng là, đằng sau lưng người ta là một tập đoàn tài chính lớn, còn có người cha là Trưởng ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy. Bất kể là từ góc độ nào cũng không có ý muốn dựa dẫm vào mình.
Mà điều này cũng là tiến thêm một bước mối quan hệ của hai người mà thôi.
Nghĩ đến đây, Trương Bằng Viễn cười ha hả:
- Nếu cậu đã nói như vậy thì tôi cũng không làm kiêu nữa. Nhưng chúng ta cần có ba điều giao ước. Thứ nhất, cậu có thể liên hệ giùm Trương Hạo, nhưng tiền sẽ do tôi bỏ ra. Thứ hai, đây chỉ là chuyện cá nhân của chúng ta chứ không dính dáng gì đến công việc. Thứ ba…
Trương Bằng Viễn còn chưa nói xong điều thứ ba thì An Tại Đào đã cắt ngang lời. Hắn cười khổ nói:
- Bí thư Trương, một sự việc nhỏ như vậy đáng để kinh động mọi người sao? Thôi đi, tôi không nói với ngài nữa. Ngày mai tôi sẽ liên hệ việc này.
Tuy rằng cắt ngang lời nói của lãnh đạo là không lễ phép, cũng là việc rất kiêng kị. Nhưng hiển nhiên, Trương Bằng Viễn đã không tức giận lại còn cười ha hả. Trong lúc nhất thời, hai người xem ra lại càng thân mật hơn.
Trong lúc An Tại Đào đi vệ sinh thì nhận được điện thoại của Cổ Trường Lăng. Trong điện thoại, giọng nói của Cổ Trường Lăng có phần uể oải.
- Bí thư An, tôi đến tỉnh một chuyến. Nhưng Bí thư Trương lại chẳng nể mặt chút nào.
Cổ Trường Lăng thở dài liên tục, cúi đầu nói chuyện không cho khách vào nhà của mình nói ra.
An Tại Đào trầm ngâm một chút, hạ giọng nói;
- Lão Cổ, chuyện này không cần anh phải xen vào. Anh cứ an tâm công tác đi. Ngày mốt, Bí thư Trương và Chủ tịch Đông Phương sẽ cùng tham dự nghi thức khởi động công trình chuẩn hóa thí điểm nông nghiệp sinh thái trên toàn bộ tỉnh của khu kinh tế mới Tư Hà chúng ta. Anh nên chuẩn bị một số tài liệu. Tôi ở trong cuộc họp cũng muốn báo cáo Bí thư Trương một chút.
Cúp điện thoại, An Tại Đào bước nhanh đến chỗ ngồi. Từ đằng xa, hắn thấy Trương Bằng Viễn dường như đang tiếp điện thoại của ai, thì liền chậm bước lại, để thời gian cho Trương Bằng Viễn nghe điện thoại.
Trương Bằng Viễn vốn không có kế hoạch đến Quy Ninh tham gia hoạt động này. Đây chỉ là quyết định nhất thời trong tối nay thôi. Chỉ cần ông ta đi thì Đông Phương Du nhất định cũng sẽ tham dự. An Tại Đào trong lòng biết rõ, đây chính là hảo ý của Trương Bằng Viễn muốn đáp lại hắn, tạo cơ hội cho hắn báo cáo chuyện đổi huyện lên thành phố. Chỉ cần Trương Bằng Viễn đến tham dự cuộc họp và gật đầu thì Đông Phương Du làm sao dám phá hư chứ.
Nếu công khai làm trái ý Bí thư Thành ủy, thì đây là việc mà Đông Phương Du có khả năng làm hay sao?
Trương Bằng Viễn là người ra sao? Với cấp bậc và trình tự lãnh đạo của ông ta, có một số việc đương nhiên sẽ không cần nói rõ. Nhưng ông ta có thể thông qua nhiều phương thức khác nhau để thực hiện mục đích của mình. Đây chính là thủ đoạn. Là Bí thư Thành ủy Phòng Sơn, chuyện gì ở thành phố này có thể giấu diếm được ông ta. Bản báo cáo đổi huyện lên thành phố đã được đặt lên trên bàn của Đông Phương Du, làm sao có thể giấu được ông chứ?
Ông ta biết rõ An Tại Đào tìm đến mình chính là việc này. Kỳ thật thì nếu An Tại Đào không đến tìm ông ta, bày ra hảo ý thì ông ta cũng sẽ dần dần nhúng tay vào việc này. Ở thành phố này, ai mà không biết An Tại Đào chính là một thân tín do chính tay ông đề bạt lên. Đông Phương Du cố ý muốn chèn ép An Tại Đào, đây chính là không nể mặt ông, nên trong lòng ông cũng rất bất mãn.
Nghĩ đến đây, bước chân An Tại Đào trở nên nhẹ nhàng. Chút buồn bực vì Đông Phương Du đã sớm theo gió bay đi mất.
Không chỉ có chuyện đổi huyện lên thành phố mà còn liên quan đến việc của Cổ Trường Lăng. An Tại Đào trong lòng âm thầm hưng phấn, trong lòng quyết định phải nhanh chóng đưa con trai của Trương Bằng Viễn sang Mỹ để học.
Ngày hôm sau, An Tại Đào vừa mới đến văn phòng thì Cổ Trường Lăng đã tìm đến. Nhưng An Tại Đào cũng không nói rõ điều gì với Cổ Trường Lăng. Cũng trùng hợp, Cổ Trường Lăng còn chưa kịp đi thì Khổng Lâm đã đến. Hai người đối đầu nhau ngay trong phòng làm việc của An Tại Đào.
Tuy rằng gặp mặt khá xấu hổ, nhưng Cổ Trường Lăng dù sao cũng là cấp phó huyện, là kẻ lõi đời. Lòng dạ và tâm cơ Khổng Lâm không thể so sánh bằng. Y đứng dậy cười, tiếp đón Khổng Lâm:
- Phó Bí thư Khổng mới đến. Bí thư An, công tác của tôi cũng đã báo cáo xong. Tôi xin phép về trước. Hai người cứ bàn công việc với nhau.
Nói xong, Cổ Trường Lăng gật đầu bước đi.
Cổ Trường Lăng vừa đi thì thần sắc Khổng Lâm liền có chút tinh tế, ánh mắt có chút mơ hồ. Hai má quyến rũ dường như cũng có chút đỏ ửng.
An Tại Đào thản nhiên nhìn cô, biết dụng ý của cô tới đây. Ý đồ của cô chính là muốn mình chủ động hướng Thành ủy đề cử cô làm Chủ tịch huyện. Phải biết rằng, việc bổ nhiệm Chủ tịch huyện tuy rằng là do Thành ủy định đoạt nhưng An Tại Đào là Bí thư huyện ủy, lời nói cũng rất có phân lượng. Hơn nữa, hắn lại là tâm phúc của Bí thư Thành ủy Trương Bằng Viễn, nhân vật số một của thành phố Phòng Sơn.
- Bí thư An!
Vì tiền đồ của mình, Khổng Lâm bằng bất cứ giá nào cũng phải làm. Cô đỏ mặt nhỏ giọng nói:
- Bí thư An, trước tiên tôi xin Bí thư An cứ yên tâm, sau này nếu có thể, tôi sẽ toàn lực phối hợp công tác vói Bí thư An, chặt chẽ đoàn kết, vì bộ máy Huyện ủy chúng ta và vì sự nghiệp bản thân mà cố gắng.
Đây chính là lòng trung thành sao? An Tại Đào trong lòng cười thầm. "Người phụ nữ này đã tỉnh ngộ rồi sao? Biết đối nghịch với tôi là không có kết quả tốt? Tuy nhiên, khi cô làm chuyện này cũng đã quá muộn rồi. Năng lực của cô so với Cổ Trường Lăng vẫn còn kém nhiều lắm. Nếu cho cô làm Chủ tịch huyện thì cũng làm tôi lo lắng đấy".
- Phó bí thư Khổng hôm nay sao lại nói chuyện khách khí như vậy? Haha, mời ngồi.
- Bí thư An, tôi…!
Khổng Lâm đỏ mặt, nhưng không ngồi xuống, ngược lại còn đứng sát bàn An Tại Đào, cúi người xuống, đưa cho hắn một tờ giấy.
- Bí thư An!
Ồ! Tống Tử Lâm không ngờ vì cô ta mà viết tờ giấy cho hắn. An Tại Đào có chút không ngờ, nhìn lướt qua tờ giấy, quả nhiên là bút tích của Tống Tử Lâm: "Đồng chí Tại Đào, sự việc của đồng chí Khổng Lâm mong cậu chiếu cố".
An Tại Đào cầm tờ giấy, dùng ánh mắt đánh giá Khổng Lâm, nhìn thấy sự khẩn trương trong lòng cô ta. Cô ta rất muốn có được vị trí này. Vì vị trí này cô không tiếc tự mình hướng An Tại Đào cúi đầu. Nếu có thể thì cô thậm chí….
Đương nhiên, cô cũng hiểu được, bản thân cô và An Tại Đào quan hệ cũng không hòa hợp lắm. Hắn có thể đồng ý vì mình mà làm thì khả năng chắc bằng không. Nhưng chỉ cần có một tia hy vọng thì cô cũng muốn hết sức tranh thủ.
- Phó bí thư Khổng, chuyện này phải khiến tôi nói như thế nào?
An Tại Đào trầm ngâm một chút, khẽ mỉm cười:
- Cô cũng biết, đối với cấp bậc như chúng ta thì quyền quyết định là ở Thành ủy. Ngày hôm qua, tôi đã đi tìm Bí thư Trương, đang chuẩn bị đề cập đến việc này, chưa kịp nói thì đã bị Bí thư Trương cắt ngang. Ý kiến của Thành ủy là muốn xem xét lại.
Nghe giọng điệu của An Tại Đào thì Khổng Lâm trong lòng chợt lạnh, biết được rằng, An Tại Đào không chịu giải quyết sự việc cho mình, cũng như không nể mặt Tống Tử Lâm. Trong nhất thời cảm thấy thất vọng, cô cũng không thể ở lại lâu trong phòng An Tại Đào, chỉ đơn giản nói vài câu rồi vội vàng rời đi.
Khổng Lâm đi rồi, An Tại Đào do dự một hồi rồi trực tiếp gọi điện cho Tống Tử Lâm. Tuy rằng Tống Tử Lâm đã mất đi cơ hội trở thành Chủ tịch thành phố, ở thành phố cũng không quyết định được đại cục. Nhưng dù sao ông ta cũng là Phó bí thư Thành ủy. Nếu ông ta đã đích thân viết tờ giấy thì An Tại Đào cũng phải nể mặt vài phần chứ.
- Phó bí thư Tống, tôi An Tại Đào ở huyện Quy Ninh đây.
- Ồ, là đồng chí Tại Đào à?
Tống Tử Lâm khẽ mỉm cười, cố ý lớn giọng một chuyện.
An Tại Đào nhìn nhận vấn đề rất chuẩn, nhìn người lại càng chuẩn hơn. Thứ nhất là trời sinh tính hắn như thế. Thứ hai là có được ưu thế của sự tái sinh. Phải biết rằng, kiếp trước kiếp này sự lịch duyệt chồng lên nhau, so với Trương Bằng Viễn thì có lẽ không cao hơn, nhưng so với Đông Phương Du thì chỉ nhiều chứ không ít.
Trương Bằng Viễn cũng giống như Đông Phương Du, đều có hai căn nhà. Một ở tỉnh và một ở thành phố. Ở thành phố thì ngày thường vợ chồng con cái rất ít khi về. Chỉ có ngày lễ hoặc cả hai cùng nghỉ thì mới trở về nghỉ ngơi mà thôi. Đọc Truyện Online Tại
Trương Bằng Viễn sớm về nhà của mình, ăn một tô mỳ, còn chưa ăn xong thì nghe thấy chuông cửa vang lên. Trương Bằng Viễn nhíu mày. Vào giờ tan tầm, ông ta rất ghét những cấp dưới đến quấy rầy mình. Ông không dự định ra mở cửa nhưng tiếng chuông cửa lần này lại vang lên liên hồi.
Trương Bằng Viễn có chút khó chịu buông đũa đứng dậy, bước ra mở cửa. Không ngờ người ngoài cửa lại là An Tại Đào. Ông ta cảm thấy có chút bất ngờ, cười hỏi:
- Tiểu An, sao lại đột ngột đến nhà tôi như vậy?
An Tại Đào cao giọng cười:
- Bí thư Trương, tôi chở vợ về lại thủ đô, đi ngang qua thành phố thì liền đến thăm lãnh đạo.
An Tại Đào bước vào nhà, nhìn thấy trên bàn có một tô mỳ suông, vẫn còn bốc khói, còn có một dĩa dưa muối thì liền sửng sốt, kinh ngạc nói:
- Bí thư Trương, đây là bữa cơm chiều của ngài sao? Tô mỳ suông này không có nhiều dinh dưỡng đâu.
Trương Bằng Viễn khẽ mỉm cười:
- Ngán thịt cá quá, nhưng tô mỳ này ăn cũng ngon lắm. Cậu có muốn ăn một bát không? Trong nồi vẫn còn đấy.
An Tại Đào cười ha hả, do dự một chút, rồi đột nhiên kéo tay Trương Bằng Viễn:
- Lãnh đạo, nể mặt tôi một chút, tôi muốn mời lãnh đạo đi ra ngoài ăn cơm Tây, Tôi cũng chưa ăn cơm. Nghe nói ở thành phố vừa mới mở một nhà hàng cơm Tây, cũng ngon lắm. Ăn chút thịt bò, uống chút rượu vang thì thật là tuyệt. Đi thôi, lãnh đạo, nể mặt tôi chút đi.
Kỳ thật thì An Tại Đào cũng đã ăn cơm rồi. Hắn và Trương Bằng Viễn quan hệ rất thân thuộc nên không có sự gò bó. Thấy An Tại Đào kéo cánh tay của mình, Trương Bằng Viễn liếc mắt nhìn hắn rồi đột nhiên cười ha hả:
- Tiểu An à, cậu thật sự muốn mời tôi đi ăn cơm, nhưng trong đó lại có chút hương vị của cáo lại đi chúc tết gà đấy.
An Tại Đào cười ha hả:
- Bí thư Trương, đi thôi, thuận tiện cũng giải sầu luôn.
Hoàng Thao lái xe chở An Tại Đào và Trương Bằng Viễn đến nhà hàng cơm Tây mới mở ở thành phố. Đây là lần đầu tiên kể từ khi nhậm chức Trương Bằng Viễn ăn cơm với cấp dưới ở thành phố. Trương Bằng Viễn rất chú ý đến những tiểu tiết, tận lực tránh bất luận một kết giao cá nhân nào với cán bộ cấp dưới ở thành phố. Nhưng An Tại Đào thì lại khác, thứ nhất An Tại Đào là tâm phúc của ông ta. Ngày thường cũng đã có chút quan hệ cá nhân. Thứ hai, phía sau An Tại Đào là Trần Cận Nam.
- Bí thư Huyện ủy ở trong nước hệ thống quyền lực là một mấu chốt quan trọng khi chuyển tiếp vị trí. Nghiêm khắc mà nói, Bí thư Huyện ủy nếu so về quyền lực thì Bí thư Thành ủy còn mạnh hơn. Tiểu An à, chúng ta không phải là người ngoài. Cậu cũng đừng xem tôi là lãnh đạo, cứ tôi như là anh cả trong nhà. Lấy kinh nghiệm của một người anh mà nói, thì ở cương vị Bí thư Huyện ủy cậu có thể làm rất nhiều chuyện. Nếu làm đến nơi đến chốn thì trong vòng hai năm có thể vững chắc đi lên một chút.
Trương Bằng Viễn chậm rãi nhấp ly rượu vang, thản nhiên nói:
- Phải biết quý trọng cơ hội. Nếu cậu rời khỏi cương vị của Bí thư Huyện ủy đến cương vị Phó giám đốc sở, một khi quay đầu lại nhìn thì cậu sẽ có cảm giác làm một Bí thư huyện ủy thật rất đáng giá. Trước mắt, cậu làm rất khá, nếu tiếp tục như vậy thì tiền đồ tương lai của cậu là vô lượng. Tôi nghe nói, cậu được xếp vào danh sách đỏ những người nối nghiệp. Các cán bộ hậu bị các cậu lúc nào cũng ở trong tầm nhìn những cán bộ ở trên. Cậu hãy tiếp tục cố gắng.
An Tại Đào cười hì hì, cầm lấy chai rượu vang rót cho Trương Bằng Viễn một chút:
- Những gì lãnh đạo dạy bảo, tôi xin chăm chú lắng nghe.
- Tiểu An, kỳ thật thì tôi cũng biết tâm tư của cậu. Cậu nóng lòng muốn tạo ra chiến tích, tất cả tinh thần đều tập trung cho nó. Nhưng phương hướng hành động vẫn phải đúng mực. Khi cần động đến quyền uy thì động, khi không cần động thì không cần động. Bằng không thì chúng ta làm nhân vật số một, cấp dưới cũng không phục đâu.
Trương Bằng Viễn gắp một miếng thịt bò, nhẹ nhàng bỏ vào trong miệng:
- Ừ, hương vị thật không sai. Đáng tiếc là giá hơi mắc một chút. Với tiền lương của tôi thì không ăn nổi đâu.An Tại Đào khẽ mỉm cười:
- Bí thư Trương, ngài là lãnh đạo lớn như vậy, muốn ăn cơm Tây còn không phải quá đơn giản sao?
An Tại Đào còn chưa nói xong thì Trương Bằng Viễn liền trừng mắt nhìn hắn, trầm giọng nói:
- Tiểu An, tôi cần phải nhắc nhở cậu. Chúng ta là cán bộ lãnh đạo, cần phải chú ý đến lời ăn tiếng nói của mình. Lộng quyền của được nhưng nhất định không thể tham lam. Tâm mà tham thì cả đời người sẽ bị hủy hoại. Mấy năm nay, tôi ở tỉnh, bên người có rất nhiều bạn bè đã thân bại danh liệt thì vì sự hồ đồ nhất thời. Bản thân tôi vẫn còn chưa đếm hết được.
- Tiền tài chỉ là vật ngoài thân, chết cũng không mang theo được. Vậy thì có nhiều tiền để làm gì?
Trương Bằng Viễn thở dài:
- Kỳ thật thì chúng ta đã có chức vị, còn cần tham sao? Cơm áo không lo thì con người cần phải biết đủ.
An Tại Đào nhìn thật sâu vào mắt của Trương Bằng Viễn, thấy ánh mắt ông ta vẫn trong suốt. Hắn biết Trương Bằng Viễn không phải là một người ngụy quân tử. Ông ta tuy không xưng là một thanh quan nhưng làm người cũng rất có nguyên tắc, tự chủ rất mạnh. Ông ta đến thành phố Phòng Sơn này đã vài năm rồi, tiền tài vật chất vẫn còn có chừng mực.
An Tại Đào không kìm nổi thở dài một tiếng:
- Bí thư Trương, những người lãnh đạo liêm khiết như ngài thật sự không còn nhiều….
An Tại Đào còn chưa nói xong, Trương Bằng Viễn biết hắn muốn khen ông ta thì liền nhíu mày:
- Tiểu An, ăn nói phải cẩn thận đấy. Chúng ta làm lãnh đạo, không thể ăn nói lung tung.
- Đương nhiên, tôi biết cậu là người có tiền, vợ cậu cũng có tiền, cha nuôi cậu cũng có tiền. Đại khái là cậu không thiếu tiền. Những ngày này, các lãnh đạo thành phố thường hay nhắc đến cậu, nói cậu so với các cán bộ khác thì có ưu thế về tiền bạc hơn. Nên không cần phải bị tiền tài hấp dẫn. Haha!
Trương Bằng Viễn cười ha hả.
- Đúng rồi, Bí thư Trương, Trương Hạo hình như là chuẩn bị lên lớp 11 phải không? Con trai của lãnh đạo học rất giỏi, khẳng định trong tương lai sẽ rất có tiền đồ.
An Tại Đào không muốn nói đến vấn đề này nữa nên liền chuyển sang một đề tài khác.
Trương Bằng Viễn thấy hắn nhắc đến con trai của mình thì trong mắt cũng lóe lên chút tự hào. Con trai Trương Hạo không chỉ có hiểu biết thành thục mà thành tích học tập rất ưu tú. Ở trường trung học thực nghiệm tỉnh là một học sinh mũi nhọn. Trong tương lai có thể đậu được một đại học hạng nhất tuyệt đối cũng không thành vấn đề.
- Ừ, cũng không tệ lắm. Đứa nhỏ này cũng khiến chúng tôi bớt lo.
Trương Bằng Viễn cười:
- Tuy nhiên, nó cũng có dã tâm lắm đấy. Gần đây đột nhiên nói với tôi là muốn du học đến nước Mỹ. Cũng tính liên hệ trường học cho nó. Chuẩn bị sang trước một năm để thích ứng hoàn cảnh.
- Đây là chuyện tốt đấy!
An Tại Đào cười nói:
- Bí thư Trương, ngài cũng đừng ngăn cản cậu ấy. Trương Hạo hiểu biết rất thành thục. Đứa nhỏ này nếu được rèn luyện trong nền giáo dục nước Mỹ vài năm thì nhất định sẽ trở thành một nhân tài. Nền giáo dục trong nước quả thật là không được tốt lắm.
Trương Bằng Viễn cầm giấy ăn xoa miệng:
- Biết là không tồi nhưng tiếc là chi phí quá lớn. Nếu nó đi du học nước ngoài thì chỉ sợ là tiền lương của tôi toàn bộ đều phải dành cho nó. Tuổi của tôi cũng đâu còn trẻ nữa, nếu chẳng may có chuyện gì xảy ra thì làm sao mà xử lý được?
- Bí thư Trương, ngài đúng là buồn lo vô cớ. Em gái tôi cũng đang du học tại nước Mỹ, sang năm cũng sẽ vào đại học. Ừ, nếu không thì như vầy đi. Bí thư Trương, công ty An Hạ tại nước Mỹ cũng có công ty thành viên. Trường của em gái tôi học cũng không tồi. Tôi có thể nói bọn họ giúp đỡ liên hệ. Dù sao thì mẹ của tôi cũng đang ở Mỹ, cũng có thể chiếu cố Trương Hạo một chút.
Trương Bằng Viễn ngẩn ra, nhìn An Tại Đào thật sâu rồi đột nhiên mở miệng cười:
- Tiểu An, lời này của cậu chỉ là nói cho chúng ta nghe thôi. Nếu để người ngoài nghe thấy thì cậu chính là hại tôi đấy. Cậu muốn hối lộ Bí thư Thành ủy tôi sao?
An Tại Đào cười ha hả:
- Bí thư Trương, ngài đây là nói cho vui thôi. Chúng ta có sẵn điều kiện, chẳng lẽ lại bày đặt không cần? Hơn nữa, lãnh đạo vẫn luôn chiếu cố tôi, thì tôi giúp đỡ lại lãnh đạo cũng là chuyện bình thường. Đúng rồi, Bí thư Trương, Trần Duệ cũng đang ở Mỹ đấy.
Trương Bằng Viễn trầm ngâm, cũng có một chút tâm động.
Ông ta cảm thấy bản thân mình cùng với An Tại Đào vì rất nhiều nguyên nhân nên mối quan hệ cũng khá chặt chẽ. An Tại Đào chính là có hảo ý chứ không suy tính điều gì khác. Hơn nữa, An Tại Đào lại giàu có cùng với bối cảnh hùng hậu. Một việc nhỏ như vậy thì cũng chẳng phải là chuyện đại sự gì.
Ông ta cũng hiểu được, An Tại Đào chỉ là một phen hảo ý, chứ không có ý đồ gì. Nghĩ cũng là, đằng sau lưng người ta là một tập đoàn tài chính lớn, còn có người cha là Trưởng ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy. Bất kể là từ góc độ nào cũng không có ý muốn dựa dẫm vào mình.
Mà điều này cũng là tiến thêm một bước mối quan hệ của hai người mà thôi.
Nghĩ đến đây, Trương Bằng Viễn cười ha hả:
- Nếu cậu đã nói như vậy thì tôi cũng không làm kiêu nữa. Nhưng chúng ta cần có ba điều giao ước. Thứ nhất, cậu có thể liên hệ giùm Trương Hạo, nhưng tiền sẽ do tôi bỏ ra. Thứ hai, đây chỉ là chuyện cá nhân của chúng ta chứ không dính dáng gì đến công việc. Thứ ba…
Trương Bằng Viễn còn chưa nói xong điều thứ ba thì An Tại Đào đã cắt ngang lời. Hắn cười khổ nói:
- Bí thư Trương, một sự việc nhỏ như vậy đáng để kinh động mọi người sao? Thôi đi, tôi không nói với ngài nữa. Ngày mai tôi sẽ liên hệ việc này.
Tuy rằng cắt ngang lời nói của lãnh đạo là không lễ phép, cũng là việc rất kiêng kị. Nhưng hiển nhiên, Trương Bằng Viễn đã không tức giận lại còn cười ha hả. Trong lúc nhất thời, hai người xem ra lại càng thân mật hơn.
Trong lúc An Tại Đào đi vệ sinh thì nhận được điện thoại của Cổ Trường Lăng. Trong điện thoại, giọng nói của Cổ Trường Lăng có phần uể oải.
- Bí thư An, tôi đến tỉnh một chuyến. Nhưng Bí thư Trương lại chẳng nể mặt chút nào.
Cổ Trường Lăng thở dài liên tục, cúi đầu nói chuyện không cho khách vào nhà của mình nói ra.
An Tại Đào trầm ngâm một chút, hạ giọng nói;
- Lão Cổ, chuyện này không cần anh phải xen vào. Anh cứ an tâm công tác đi. Ngày mốt, Bí thư Trương và Chủ tịch Đông Phương sẽ cùng tham dự nghi thức khởi động công trình chuẩn hóa thí điểm nông nghiệp sinh thái trên toàn bộ tỉnh của khu kinh tế mới Tư Hà chúng ta. Anh nên chuẩn bị một số tài liệu. Tôi ở trong cuộc họp cũng muốn báo cáo Bí thư Trương một chút.
Cúp điện thoại, An Tại Đào bước nhanh đến chỗ ngồi. Từ đằng xa, hắn thấy Trương Bằng Viễn dường như đang tiếp điện thoại của ai, thì liền chậm bước lại, để thời gian cho Trương Bằng Viễn nghe điện thoại.
Trương Bằng Viễn vốn không có kế hoạch đến Quy Ninh tham gia hoạt động này. Đây chỉ là quyết định nhất thời trong tối nay thôi. Chỉ cần ông ta đi thì Đông Phương Du nhất định cũng sẽ tham dự. An Tại Đào trong lòng biết rõ, đây chính là hảo ý của Trương Bằng Viễn muốn đáp lại hắn, tạo cơ hội cho hắn báo cáo chuyện đổi huyện lên thành phố. Chỉ cần Trương Bằng Viễn đến tham dự cuộc họp và gật đầu thì Đông Phương Du làm sao dám phá hư chứ.
Nếu công khai làm trái ý Bí thư Thành ủy, thì đây là việc mà Đông Phương Du có khả năng làm hay sao?
Trương Bằng Viễn là người ra sao? Với cấp bậc và trình tự lãnh đạo của ông ta, có một số việc đương nhiên sẽ không cần nói rõ. Nhưng ông ta có thể thông qua nhiều phương thức khác nhau để thực hiện mục đích của mình. Đây chính là thủ đoạn. Là Bí thư Thành ủy Phòng Sơn, chuyện gì ở thành phố này có thể giấu diếm được ông ta. Bản báo cáo đổi huyện lên thành phố đã được đặt lên trên bàn của Đông Phương Du, làm sao có thể giấu được ông chứ?
Ông ta biết rõ An Tại Đào tìm đến mình chính là việc này. Kỳ thật thì nếu An Tại Đào không đến tìm ông ta, bày ra hảo ý thì ông ta cũng sẽ dần dần nhúng tay vào việc này. Ở thành phố này, ai mà không biết An Tại Đào chính là một thân tín do chính tay ông đề bạt lên. Đông Phương Du cố ý muốn chèn ép An Tại Đào, đây chính là không nể mặt ông, nên trong lòng ông cũng rất bất mãn.
Nghĩ đến đây, bước chân An Tại Đào trở nên nhẹ nhàng. Chút buồn bực vì Đông Phương Du đã sớm theo gió bay đi mất.
Không chỉ có chuyện đổi huyện lên thành phố mà còn liên quan đến việc của Cổ Trường Lăng. An Tại Đào trong lòng âm thầm hưng phấn, trong lòng quyết định phải nhanh chóng đưa con trai của Trương Bằng Viễn sang Mỹ để học.
Ngày hôm sau, An Tại Đào vừa mới đến văn phòng thì Cổ Trường Lăng đã tìm đến. Nhưng An Tại Đào cũng không nói rõ điều gì với Cổ Trường Lăng. Cũng trùng hợp, Cổ Trường Lăng còn chưa kịp đi thì Khổng Lâm đã đến. Hai người đối đầu nhau ngay trong phòng làm việc của An Tại Đào.
Tuy rằng gặp mặt khá xấu hổ, nhưng Cổ Trường Lăng dù sao cũng là cấp phó huyện, là kẻ lõi đời. Lòng dạ và tâm cơ Khổng Lâm không thể so sánh bằng. Y đứng dậy cười, tiếp đón Khổng Lâm:
- Phó Bí thư Khổng mới đến. Bí thư An, công tác của tôi cũng đã báo cáo xong. Tôi xin phép về trước. Hai người cứ bàn công việc với nhau.
Nói xong, Cổ Trường Lăng gật đầu bước đi.
Cổ Trường Lăng vừa đi thì thần sắc Khổng Lâm liền có chút tinh tế, ánh mắt có chút mơ hồ. Hai má quyến rũ dường như cũng có chút đỏ ửng.
An Tại Đào thản nhiên nhìn cô, biết dụng ý của cô tới đây. Ý đồ của cô chính là muốn mình chủ động hướng Thành ủy đề cử cô làm Chủ tịch huyện. Phải biết rằng, việc bổ nhiệm Chủ tịch huyện tuy rằng là do Thành ủy định đoạt nhưng An Tại Đào là Bí thư huyện ủy, lời nói cũng rất có phân lượng. Hơn nữa, hắn lại là tâm phúc của Bí thư Thành ủy Trương Bằng Viễn, nhân vật số một của thành phố Phòng Sơn.
- Bí thư An!
Vì tiền đồ của mình, Khổng Lâm bằng bất cứ giá nào cũng phải làm. Cô đỏ mặt nhỏ giọng nói:
- Bí thư An, trước tiên tôi xin Bí thư An cứ yên tâm, sau này nếu có thể, tôi sẽ toàn lực phối hợp công tác vói Bí thư An, chặt chẽ đoàn kết, vì bộ máy Huyện ủy chúng ta và vì sự nghiệp bản thân mà cố gắng.
Đây chính là lòng trung thành sao? An Tại Đào trong lòng cười thầm. "Người phụ nữ này đã tỉnh ngộ rồi sao? Biết đối nghịch với tôi là không có kết quả tốt? Tuy nhiên, khi cô làm chuyện này cũng đã quá muộn rồi. Năng lực của cô so với Cổ Trường Lăng vẫn còn kém nhiều lắm. Nếu cho cô làm Chủ tịch huyện thì cũng làm tôi lo lắng đấy".
- Phó bí thư Khổng hôm nay sao lại nói chuyện khách khí như vậy? Haha, mời ngồi.
- Bí thư An, tôi…!
Khổng Lâm đỏ mặt, nhưng không ngồi xuống, ngược lại còn đứng sát bàn An Tại Đào, cúi người xuống, đưa cho hắn một tờ giấy.
- Bí thư An!
Ồ! Tống Tử Lâm không ngờ vì cô ta mà viết tờ giấy cho hắn. An Tại Đào có chút không ngờ, nhìn lướt qua tờ giấy, quả nhiên là bút tích của Tống Tử Lâm: "Đồng chí Tại Đào, sự việc của đồng chí Khổng Lâm mong cậu chiếu cố".
An Tại Đào cầm tờ giấy, dùng ánh mắt đánh giá Khổng Lâm, nhìn thấy sự khẩn trương trong lòng cô ta. Cô ta rất muốn có được vị trí này. Vì vị trí này cô không tiếc tự mình hướng An Tại Đào cúi đầu. Nếu có thể thì cô thậm chí….
Đương nhiên, cô cũng hiểu được, bản thân cô và An Tại Đào quan hệ cũng không hòa hợp lắm. Hắn có thể đồng ý vì mình mà làm thì khả năng chắc bằng không. Nhưng chỉ cần có một tia hy vọng thì cô cũng muốn hết sức tranh thủ.
- Phó bí thư Khổng, chuyện này phải khiến tôi nói như thế nào?
An Tại Đào trầm ngâm một chút, khẽ mỉm cười:
- Cô cũng biết, đối với cấp bậc như chúng ta thì quyền quyết định là ở Thành ủy. Ngày hôm qua, tôi đã đi tìm Bí thư Trương, đang chuẩn bị đề cập đến việc này, chưa kịp nói thì đã bị Bí thư Trương cắt ngang. Ý kiến của Thành ủy là muốn xem xét lại.
Nghe giọng điệu của An Tại Đào thì Khổng Lâm trong lòng chợt lạnh, biết được rằng, An Tại Đào không chịu giải quyết sự việc cho mình, cũng như không nể mặt Tống Tử Lâm. Trong nhất thời cảm thấy thất vọng, cô cũng không thể ở lại lâu trong phòng An Tại Đào, chỉ đơn giản nói vài câu rồi vội vàng rời đi.
Khổng Lâm đi rồi, An Tại Đào do dự một hồi rồi trực tiếp gọi điện cho Tống Tử Lâm. Tuy rằng Tống Tử Lâm đã mất đi cơ hội trở thành Chủ tịch thành phố, ở thành phố cũng không quyết định được đại cục. Nhưng dù sao ông ta cũng là Phó bí thư Thành ủy. Nếu ông ta đã đích thân viết tờ giấy thì An Tại Đào cũng phải nể mặt vài phần chứ.
- Phó bí thư Tống, tôi An Tại Đào ở huyện Quy Ninh đây.
- Ồ, là đồng chí Tại Đào à?
Tống Tử Lâm khẽ mỉm cười, cố ý lớn giọng một chuyện.