Kết quả khác xa so với sự dự liệu của mọi người. Tân nhậm Chủ tịch thành phố Đông Phương Du kịch liệt phản đối Khổng Lâm, cùng với Bí thư Thành ủy Trương Bằng Viễn ra sức ủng hộ Cổ Trường Lăng đảm nhiệm Chủ tịch huyện. Tin tức lan truyền với tốc độ nhanh chóng. Trong quan trường Quy Ning, tất thảy mọi người đều phải xem lại Cổ Trường Lăng. Vị Phó chủ tịch huyện luôn luôn ít lời khiêm tốn này hóa ra lại có năng lượng lớn như vậy.
Biên bản hội nghị thường vụ Thành ủy đã hình thành, không thể thay đổi. Cổ Trường Lăng nhậm chức Chủ tịch huyện Quy Ninh đã thành kết cục đã định. Cổ Trường Lăng hưng phấn thế nào, không cần nói cũng biết. Còn Khổng Lâm thất vọng thế nào cũng không thể diễn tả bằng lời được.
Thời điểm cả Huyện đang "ồn ào huyên náo" thì An Tại Đào đã rời khỏi Quy Ninh, chạy tới Bắc kinh. Ở một buổi tối ở nhà, sau đó cùng với Hạ Hiểu Tuyết lên máy bay đi Cannilla, cũng chính là đại bản doanh của Mạnh Cúc và Lưu Ngạn.
Cannilla là một thủ đô phồn hoa đô hội, cũng là một thành phố lâu đời hội tụ tinh hoa của nền văn minh phương Tây.
Nhiệt độ cả năm của của Cannilla duy trì ở trên dưới 39oC. Đang ở mùa đông lạnh giá đến một nơi nóng nực, An Tại Đào và Hạ Hiểu Tuyết đều có chút không thích ứng được. An Tại Đào thay chiếc áo sơ mi ngắn tay màu trắng, quần sơ mi đen, đúng là cách ăn mặc điển hình của một cán bộ nhà nước. Hắn vốn muốn thay một bộ đồ thoải mái hơn, nhưng Hạ Hiểu Tuyết lại kiên quyết bắn hắn phải mặc trang phục này, bởi vì hôm nay là buổi gặp mặt với lãnh đạo tập đoàn An Ngạn và tập đoàn Niệm Đào cùng với một số người ở Tiếu thị.
Tập đoàn Tiếu thị được Tiếu lão chia ra làm hai, một là tập đoàn An Ngạn do Lưu Ngạn quản lý, hai là tập đoàn Niệm Đào do Mạnh Cúc tiếp quản. Dưới sự trợ giúp đắc lực của Tiếu lão, hai cô đã đẩy mạnh chỉnh hợp cải cách, trong vòng mấy tháng đã từng bước nắm giữ được cục diện.
Để trợ giúp cho Lưu Ngạn và Mạnh Cúc nắm hoàn toàn cục diện, Tiếu lão thậm chí còn vận dụng một số lực lượng quốc gia bí mật, bao gồm cả một số công ty thành viên ở nước ngoài.
Trong tập đoàn Tiếu thị có một số người ban đầu là không phục, nhưng sau thấy thái độ của Tiếu lão rất mạnh mẽ, cứng rắn, hai cô không ngờ sau lưng lại có hậu thuẫn hùng mạnh như vậy, thậm chí có thể uy hiếp đến kinh tế và chính trị của một quốc gia nhỏ, ai còn có thể không phục?
Về phần Tiếu lão, tuy rằng vẫn đang là Chủ tịch hội đồng quản trị danh dự của hai tập đoàn, nhưng ông đã đem tất cả cổ phần cũng như sản nghiệp giao cho Lưu Ngạn và Mạnh Cúc quản lý. Trên thực tế chỉ là lãnh tụ tinh thần của hai tập đoàn mà thôi.
Phần lớn thời gian sau khi Tiếu lão lui về tuyến hai là ở trang viên Tiếu thị ở Cannilla, Mạnh Cúc và Lưu Ngạn cũng ở đây. Những lúc không có việc gì, hai cô thường cùng Tiếu lão uống trà, chơi cờ, rất ung dung tự tại.
Hạ Hiểu Tuyết hôm nay rõ ràng là rất chú ý đến trang phục. Cô mặc một bộ quần áo công sở màu vàng nhạt, toàn thân toát lên vẻ đoan trang cao quý, khí chất vô cùng tao nhã.
Máy bay của hai người tới sớm một tiếng nên người của Mạnh Cúc và Lưu Ngạn vẫn chưa tới đón. Đi theo dòng người ra ngoài sân bay, chợt mùi hương hoa nhài thơm nức truyền đến.
Hạ Hiểu Tuyết hít thật sâu, quay đầu cười nói:
-Ông xã, nghe nói đất nước này có quốc hoa là hoa nhài, xem này, trong không khí đâu đâu cũng là mùi hoa nhài thơm ngát.
An Tại Đào cười cười, đánh giá một chút về tình hình bên ngoài cua Cannilla. Một con đường kéo dài xa tít tắp, mờ hồ có thể thấy được hàng dãy tòa nhà cao tầng nối tiếp nhau, xen lẫn các cây cọ xanh ngắt, khiến cho thành phố này tràn đầy sức sống. Mà trên quảng trường cách đó không xa, đỗ đầy một loại xe hình dáng kỳ lạ, muôn màu muôn vẻ.
Hạ Hiểu Tuyết chỉ vào mấy chiếc xe, kinh ngạc nói:
-Ông xã, những chiếc xe này thật kỳ lạ, đây là lần đầu tiên em nhìn thấy, để chở người phải không?
-Ừ, cái này gọi là Pougny, một loại xe giao thông công cộng. Đây chính là đặc sắc của Cannilla.
An Tại Đào cười cười.
Hạ Hiểu Tuyết có chút kỳ quái nhìn An Tại Đào:
-Ông xã, làm sao mà anh biết được? Em nhớ đây là lần đầu tiên anh ra nước ngoài mà. Trước kia anh đã tới Cannilla sao?
Kiếp này tất nhiên An Tại Đào chưa từng đến, đây là lần đầu tiên hắn đi ra khỏi biên giới.
Nhưng đây không có nghĩa là kiếp trước hắn chưa từng đến. Năm đó hắn đã từng tới Cannilla, là một đoàn du lịch mà tòa soạn báo tổ chức.
-Anh xem trên mạng.
An Tại Đào úp úp mở mở. Hắn không thể nói với Hạ Hiểu Tuyết rằng kiếp trước anh đã tới đây nên biết cái này gọi là Pougny.
Nhận được điện thoại của Hạ Hiểu Tuyết, biết rằng hai người đã sớm đến rồi, Mạnh Cúc và Lưu Ngạn lập tức nói đoàn xe nghênh đón tăng tốc hướng sân bay Cannilla chạy như bay, kỳ thật các cô đã đang ở trên đường.
Sân bay Cannilla cách nội thành mấy km, một đội xe hơn mười chiếc Mercedes Benz xa hoa chạy như bay đến, bảo vệ xung quanh một chiếc Rolls-Royce màu bạc đời mới. Đoàn xe đồng loạt dừng lại, chờ ở ngoài đường lớn bên cạnh sân bay, từ trên xe nhảy xuống hai, ba mươi người thanh niên to cao màu da ngăm đen, ánh mắt cảnh giác nhìn xung quanh.
Hai gã thanh niên cao lớn mặc bộ đồ tây màu đen chạy đến chiếc xe Rolls-Royce màu bạc, đồng thời mở hai cửa xe, Mạnh Cúc và Lưu Ngạn bước xuống, vẻ mặt tươi cười đi nhanh về phía An Tại Đào và Hạ Hiểu Tuyết. Theo sau là hai cô gái mặc trang phục công sở xách túi giúp hai cô, thoạt nhìn có vẻ là thư ký riêng của hai cô.
Một đám thanh niên có vẻ như là vệ sĩ, vây xung quanh các cô, mặt hướng ra ngoài, thần sắc cảnh giác nghiêm nghị.
Hai cô tuy rằng nắm trong tay hai tập đoàn khác nhau, nhưng quan hệ của hai người vì An Tại Đào mà tồn tại, trên thực tế chính là nhất thể. Cho nên hai cô không chỉ có ở cùng một chỗ, hai tập đoàn làm cùng trong một tòa nhà, đến vệ sĩ cũng dùng chung. Kỳ thật những người này vốn là vệ sĩ của Tiếu lão, đối với Tiếu lão rất trung thành và tận tâm.
Nam Dương tình hình không ổn định, người có tiền thuê vệ sĩ là bình thường. Mà ở Cannilla này, tập đoàn Tiếu thị lại có ảnh hưởng rất lớn, Mạnh Cúc và Lưu Ngạn tiếp nhận sản nghiệp của Tiếu lão, tự nhiên không thể không cẩn thận.
Tuy nhiên, sự phô trương của hai cô khiến An Tại Đào và Hạ Hiểu Tuyết có chút trợn mắt há hốc mồm, cái này có khác gì nữ vương xuất hành đâu?
Là nhân vật số một của tập đoàn An Hạ, nữ doanh nhân nổi tiếng trong giới thương nhân Trung Quốc, Hạ Hiểu Tuyết cũng có vệ sĩ và người hầu của mình, nhưng phô trương như Mạnh Cúc và Lưu Ngạn kia, quả thực là kiến so với voi.
Hạ Hiểu Tuyết lặng lẽ đụng vào tay An Tại Đào, cười nói:
-Ông xã, hai người này phô trương ghê gớm thật, xem ra ở bên này cũng không tồi.
An Tại Đào xấu hổ cười cười, cũng không nói cái gì.
-Hiểu Tuyết!
Lưu Ngạn cười hì hì, bước đến chỗ Hạ Hiểu Tuyết, thân thiết ôm ghì lấy.
-Tiểu Đào!
Mạnh Cúc cũng đến, do dự một chút rồi hướng đến An Tại Đào giang vòng tay, hai người cũng ôm chặt lấy nhau. Đang ở nước ngoài, lại có một đám vệ sĩ bảo vệ, Mạnh Cúc cũng thả lỏng hơn.
Chiếc Rolls-Royce xa hoa mà Mạnh Cúc và Lưu Ngạn rồi kỳ thật là của Lưu Ngạn. Mạnh Cúc cũng có một cái, chỉ có điều không mang đến.
Hạ Hiểu Tuyết nhìn nội thất xa hoa trong chiếc xe, lại nhìn cảnh thành phố phồn hoa ngoài cửa sổ, hì hì cười:
-Tiểu Ngạn, Cúc tỷ, hai người thật là biết hưởng thụ, nhiều vệ sĩ như vậy, chiếc xe xa hoa như vậy, chậc chậc...
Lưu Ngạn xấu hổ nhẹ giọng cười:
-Đây đều là ông cụ an bào, chúng tôi không có sự lựa chọn. Hơn nữa nơi này không an toàn lắm, chúng tôi phải cẩn thận một chút.
An Tại Đào gật gật đầu:
-Hai người phải chú ý, nơi này không thể so với trong nước được.
Mạnh Cúc chỉ ra ngoài cửa sổ, chuyển đề tài nói:
-Tiểu Đào, Hiểu Tuyết, hai người xem đây là khu người Hoa ở Cannilla. Nơi này tập trung rất đông người Trung Quốc chúng ta. Ngoại trừ ở đây điều kiện thời tiết nóng hơn một chút, các thành phố khác phía nam cũng không có gì khác trong nước cả.
-Hiểu Tuyết, cô thấy nhà hàng Tứ Xuyên kia không? Không tồi đâu, tôi với Cúc tỷ thường xuyên đến ăn, ngày mai tất cả chúng ta sẽ đến ăn nhé.
Lưu Ngạn chỉ chỉ một nhà hàng xây dựng phong cách Trung Quốc, cười nói. Rồi quay đầu sang An Tại Đào, nói tiếp:
-Đào, chúng ta đến trang viên Tiếu thị nhé, ông cụ đang ở nhà chờ.
Trang viên Tiếu thị to lớn, xa hoa như thế nào An Tại Đào đã biết. Tiếu lão ở Cannilla, đích thực sống cuộc sống vương giả.
Một hàng thanh niên vạm vỡ đứng ở bên trái, một hàng đầy tớ gái đứng ở bên phải, cửa trang viên đã mở, Tiếu lão trong tay phe phẩy một chiếc quạt, đang cười nhìn An Tại Đào cùng ba cô gái từ trên xe bước xuống.
Ở bên cạnh ông cụ là một người phụ nữ xinh đẹp chừng hơn 30 tuổi, dáng người cao gầy, mái tóc đen nhánh búi gọn sau lưng, mặc một chiếc xường xám màu tím nhạt, nhìn An Tại Đào với ánh mắt thản nhiên. Chỉ có điều An Tại Đào rõ ràng cảm giác được sát khí và hận ý trong ánh mắt của cô ta.
Đây có lẽ là Vương An Na. An Tại Đào nhìn cô, âm thầm cười lạnh.
-Cha!
An Tại Đào bước nhanh đến, ôm chặt Tiếu Kim Phong.
-Tiểu Đào à, đi, đến nhà rồi. Chúng ta vào nhà rồi nói.
Tiếu Kim Phong nắm tay An Tại Đào, đang muốn đi vào trong, đột nhiên nhìn Vương An Na một cái, thản nhiên nói:
-Đúng rồi, An Na, đây là tiểu Đào.
Vương An Na thần sắc rất bình tĩnh. Mà trên thực tế, cô hiện giờ bị Tiếu lão chèn ép không thể ngóc đầu lên, đã mất đi sự sắc sảo trước kia. Người của Vương gia ở Tập đoàn Tiếu thị đều bị Tiếu lão thanh trừ. Cô ta tư thông với người khác đến có thai, nếu không phải vì để cho Mạnh Cúc và Lưu Ngạn thuận lợi tiếp quản sản nghiệp, tránh cho phức tạp, Tiếu lão khẳng định sẽ ly hôn với cô ta, cho cô ta một khoản tiền rồi đuổi khỏi Tiếu gia.
Đương nhiên, người tuy rằng giữ lại, nhưng đứa nhỏ trong bụng đã bị bỏ đi. Hơn nữa, người cũng coi như bị giam cầm ở trang viên Tiếu thị, trở thành một vật trang trí.
Vương An Na vươn tay đến, dịu dàng cười:
-Tiểu Đào, xin chào, hoan nghênh tới Cannilla.
An Tại Đào gật gật đầu, vội vàng cùng Vương An na bắt tay, cười nói:
-Xin chào phu nhân.
Nhìn hai người chào hỏi, ánh mắt đục ngầu của Tiếu Kim Phong đột nhiên nổi lên sắc thái ác nghiệt. Anh mắt sắc bén quét qua thân hình đẫy đà của Vương An Na, rồi lại dừng trên người An Tại Đào. Tuy rằng nhìn qua, tập đoàn Tiếu thị đã không tồn tại, sản nghiệp được chia làm hai do Lưu Ngạn và Mạnh Cúc tiếp quản. Nhưng bất kể thế nào, Vương An Na cũng là một tai họa ngầm. Khi mình còn sống, cô ta có thể còn bị ngăn chặn, nhưng khi mình mất đi, cô ta có lẽ sẽ gây phiền phức cho Mạnh Cúc và Lưu Ngạn. Việc này phải dứt khoát, tuyệt đối không lưu tình. Tiếu Kim Phong trong lòng âm thầm tính toán.
Lúc này, có cùng suy nghĩ với ông ta còn có An Tại Đào. Vương An Na dù gì trên danh nghĩa cũng là nữ chủ nhân của Tiếu thị, nếu không xử lý tốt, tương lại tất thành họa lớn. Có một mầm họa như vậy bên cạnh Mạnh Cúc và Lưu Ngạn, An Tại Đào bất kể thế nào cũng rất lo lắng.
Nhưng...Cô ta dù sao cũng là vợ kế của ông cụ, ông cụ còn chưa nói gì, chính mình sao có thể quyết định?
An Tại Đào vừa sóng đi vào cùng Tiếu lão vừa âm thầm suy nghĩ.
Hơn 7h tối, thành viên Hội đồng quản trị và một số lãnh đạo của tập đoàn An Ngạn và tập đoàn Niệm Đào, các thương nhân nổi tiếng ở Cannilla, thậm chí còn có một số minh tinh nổi tiếng cũng đều hội tụ ở trang viên Tiếu thị, tham gia bữa tiệc chào mừng An Tại Đào và Hạ Hiểu Tuyết do Tiếu lão long trọng tổ chức.
Bữa tiệc được tổ chức ở đại sảnh trang viên. Các vị khách quý thân mặc lễ phục đang túm năm tụm ba, nhỏ giọng bàn luận cái gi đó.
Một đoạn nhạc chợt vang lên.
Tiếu lão mặc một bộ trang phục tơ lụa nhàn nhã, dưới sự dìu đỡ của Lưu Ngạn và Mạnh Cúc, chậm rãi đi xuống thang lầu, theo sau là An Tại Đào và Hạ Hiểu Tuyết.
Mạnh Cúc và Lưu Ngạn là người quen cũ, mọi ánh mắt đều chợt hội tụ ở trên người An Tại Đào và Hạ Hiểu Tuyết . Hạ Hiểu Tuyết cũng đã thay một bộ trang phục dạ hội màu đen, mái tóc vấn cao, trang điểm nhẹ nhàng, trên chiếc cổ cao trắng ngần đeo một chiếc vòng kim cương lấp lánh, cả người toát ra khí chất cao nhã, ung dung đẹp đẽ.
Lưu Ngạn và Mạnh Cúc không mặc trang phục dạ hội mà vẫn mặc trang phục công sở như cũ, dường như cố ý để cho Hạ Hiểu Tuyết trở thành diễn viên chính.
An Tại Đào vẫn mặc áo sơ mi trắng, quần tây đen, khuôn mặt anh tuấn bình tĩnh, tươi cười. Hắn mặc tuy rằng vô cùng đơn giản, nhưng lại toát ra một khí chất không tầm thường.
Mọi người có mặt đều đứng đó ngây ngốc nhìn An Tại Đào. Ai ai cũng hít một ngụm khí lạnh: người này sao lại có thể giống đại công tử nhà Tiếu gia đến vậy?
Đến lúc này, mọi người mới mơ hồ hiểu ra, Tiếu lão vì sao về nước một chuyến, quay về lại có thể đem cả sản nghiệp giao vào tay con nuôi.
Tiếu lão hắng giọng nói:
-Các vị, hoan nghênh đã tới tham dự bữa tiệc của tôi hôm nay. Vô cùng cảm ơn mọi người đã nể mặt lão già này. Tôi xin giới thiệu một chút, đây là An Tại Đào, con trai tôi, đây là Hạ Hiểu Tuyết, con dâu tôi, cũng chính là Chủ tịch HĐQT tập đoàn An Hạ.
Tiếu Kim Phong cũng không có giới thiệu chức vụ của An Tại Đào. An Tại Đào trước đó đã dặn dò, ra nước ngoài không cần phải khoe ra chức vụ làm gì, chủ yếu cũng là vì khiêm tốn, tránh để gây ra thị phi.
Ở đây, hắn chính là con trai nuôi duy nhất của Tiếu lão, thậm chí đã giản lược cả chữ "nuôi", thành con trai duy nhất. Tiếu lão đối với hắn tình thâm ân trọng, ngay cả người thân cũng không so được. Đối với Tiếu lão, An Tại Đào trong lòng mang theo tình cảm sâu sắc.
Nhưng thân phận của Hạ Hiểu Tuyết lại không giống bình thường. Tập đoàn An Hạ tương đối nổi tiếng, huống chi Hạ Hiểu Tuyết cũng là nhân vật tiếng tăm trong giới thương nhân. Mạnh Cúc và Lưu Ngạn liền mang theo Hạ Hiểu Tuyết, đến chỗ các vị khách để tiếp chuyện. An Tại Đào lại có vẻ vô cùng khiêm tốn, yên lặng ngồi bên cạnh Tiếu lão. Nhưng ngay cả khi hắn khiêm tốn như vậy, cũng không tránh khỏi ánh mắt đánh giá của một số người nhà Tiếu gia.
-Thật không thể tin nổi, không ngờ lại giống Đại công tử đến thế...
-Quả thực là giống, nhất là vẻ mặt tươi cười kia...
Hơn nửa giờ sau, một người đàn ông trung niên mặc Tây phục đột nhiên đi vào, Hoàng An Long đi cùng. Hoàng Á Long hướng An Tại Đào cười nói:
-Tiểu Đào tới rồi à, tôi còn có chút việc, không tới sân bay đón cậu được, thật ngại quá.
Hoàng Á Long là tâm phúc của Tiếu lão, như hình với bóng, rất nhiều chuyện của Tiếu lão đều do Hoàng Á Long giải quyết.
An Tại Đào đối với y hiển nhiên cũng có vài phần khách khí, cười cười:
-Anh Long khách khí quá. Vừa rồi em còn hỏi ông cụ, anh có còn ở Hongkong hay không.
Hoàng Á Long cười cười, hướng An Tại Đào gật gật đầu, sau đó quay sang nhìn Tiếu lão, kính cẩn cúi đầu nói:
-Lão gia, luật sư Tư Mã đến rồi, ngài xem...?
Tiếu lão cười cười, đứng dậy bắt tay người đàn ông trung niên kia:
-Luật sư Tư Mã, làm phiền anh một chuyến rồi.
Luật sư Tư Mã Nam kính cẩn cười, nói:
-Tiếu lão khách khí quá.
Đám người xung quanh đều có chút không ngờ. Tư Mã Nam là luật sư riêng của Tiếu Kim Phong, vào lúc này gọi Tư Mã Nam đến, chẳng lẽ Tiếu lão muốn tuyên bố cái gì sao?
Không chỉ có người lạ, mà ngay cả Tư Mã Nam cũng phải giật mình. Y đang đến bờ biển nghỉ phép, đột nhiên nhận được điện thoại của Hoàng Á Long do ông Tiếu bảo gọi đến. Hoàng Á Long bảo anh ta mang theo đơn ly hôn và hợp đồng phân chia tài sản của ông Tiếu và Vương An Na đến.
Theo luật nhà nước, nếu Vương An Na ly hôn với ông Tiếu thì có thể lấy được phân nửa tài sản tập đoàn Tiếu Thị. Nhưng trước khi ly hôn ông Tiếu đã mang hết tài sản tặng cho Mạnh Cúc và Lưu Ngạn. Trên danh nghĩa, ông Tiếu không còn nhiều tài sản nữa. Nhưng con số này đối với người thường vẫn là không tưởng.
Sở dĩ ông Tiếu trì hoãn ly hôn với Vương An Na vì lý do này. Đương nhiên, ông Tiếu cũng có rất nhiều thủ đoạn khiến Vương An Na có thể ra đi tay trắng, không lấy được một phân tiền nào.
Ông Tiếu khẽ mỉm cười, khoát tay nói:
- Các vị, hôm nay gặp tất cả mọi người ở đây vì luật sư của tôi có chuyện cần tuyên bố. Luật sư Tư Mã, làm phiền anh.
Nói xong, ông Tiếu thong thả ngồi xuống. Ánh mắt tinh anh, duy có đôi tay để trên gối hơi run run.
Tiếng ồn ào trong đại sảnh chợt im bặt. Tất cả mọi người đều chăm chú nhìn Tư Mã Nam. Tư Mã Nam hắng giọng, lấy tài liệu từ trong cặp ra, sau đó nói lớn:
- Các vị, tôi nhận được sự ủy thác của ông Tiếu, tuyên bố hai việc. Việc thứ nhất là họp đồng ly hôn của ông Tiếu và cô Vương An Na. Đây là đơn mà cô Vương An Na đích thân viết, các trình tự pháp luật liên quan sẽ theo đó mà làm. Theo đơn ly hôn của cô Vương An Na, việc ly hôn có hiệu lực từ ngay từ ngày cô rời khỏi trang viên họ Tiếu, khôi phục tự do có thể tự do kết hôn, người họ Tiếu không được can thiệp.
- Việc thứ hai, dựa theo hợp đồng, ông Tiếu có một khu nhà ở Mỹ cùng với một bộ sưu tập ô tô trị giá bốn mươi ngàn đô la Mỹ và một số cổ phiếu giát trị tương đương, trên danh nghĩa là do cô Vương An Na quản lý. Cô Vương An Na sẽ đi Mỹ dưỡng bệnh.
Rốt cuộc đúng là ly hôn, tin tức này cũng không khiến cho mọi người giật mình. Vì trước đó Vương An Na đã nhúng tay vào bốn phía vào sản nghiệp Tiếu Thị nhằm chiếm đoạt tài sản Tiếu Thị, kết quả sắp thành lại thất bại. Ông Tiếu nổi cơn lôi đình thanh trừng người nhà họ Vương, chèn ép Vương An Na. Điều này cũng không còn là bí mật. Hơn nữa cón có tin đồn nói Vương An Na tư thông với quản lý Cao của một công ty con của Tiếu Thị, khiến ông Tiếu càng thêm giận dữ….
Vương An Na chiếm được ít tài sản như vậy, không thể nghi ngờ, càng làm ra vẻ những lời đồn đại không chỉ là đồn đại suông thôi.
Kết cục của Vương An Na thế này, có người than thở nhưng không nhiều người đồng cảm với ả. Dù sao, người phụ nữ này lúc đương thời cũng kiêu ngạo hống hách, đắc tội với không ít người.
Lúc Tư Mã Nam tuyên bố tin này trong đại sảnh, Vương An Na mặt mày trắng bệch ngồi trên giường trong phòng ngủ của mình, vô lực nhìn ngọn đèn héo hắt ngoài cửa sổ. Buổi tối hương hoa trong vườn cũng theo không khí len vào phòng. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn
Ả đã không còn con đường sống nào để lựa chọn. Nói cách khác, ả đã tự mua dây buộc mình, không thể quay lại. Lúc này, trong lòng ả còn văng vẳng câu nói của ông Tiếu khi hai người chơi bài ngửa với nhau.
"Vương An Na, nếu em chưa từng phản bội nhà họ Tiếu tôi, dù em có làm chuyện xấu gì, tôi cũng vẫn nghĩ đến tình cảm của chúng ta bao năm qua mà cho em một con đường sống, để Tiểu Ngạn và Mạnh Cúc cho em một phần sản nghiệp để sinh sống. Nhưng em ngàn vạn lần không nên phái người đi hành hung Tiểu Đào, không nên tư thông với đàn ông bên ngoài khiến họ Tiếu tôi mất hết mặt mũi. Một khi đã như vậy, thì em đừng trách tôi vô tình."
"Trước nay tôi chưa từng nghĩ sẽ làm gì em, vì chung quy em là người nhà họ Tiếu tôi. Chỉ cần em an phận, biết điều, tôi sẽ nghĩ cách để Tiểu Đào cho em là người tiếp theo quản lý sản nghiệp Tiếu Thị, đến lúc nào còn họ Tiếu thì em vẫn là nữ chủ nhân của họ Tiếu. Ngay cả khi tôi mất đi, em cũng có thể cùng thằng nhỏ này giúp đỡ họ Tiếu. Nhưng đáng tiếc, đáng tiếc là em không chịu thua kém, tự chịu diệt vong rồi.
Phong tục của người Hoa tập trung ở Nam Dương thật ra không khác biệt lắm với trong nước. Nhất là Tết âm lịch là ngày rất quan trọng. An Tại Đào ở lại trang viên họ Tiếu chơi cờ với ông Tiếu, thỉnh thoảng cùng ông Tiếu đi vài vòng ngắm cảnh. Hạ Hiểu Tuyết đang bận việc góp vốn xây dựng công ty Long Đằng, nên cũng không thể đến chào.
Nháy mắt đã đến Tết âm lịch.
Tối cuối năm, An Tại Đào, Hạ Hiểu Tuyết, Mạnh Cúc và Lưu Ngạn cùng ông Tiếu ăn một bữa cơm giao thừa đoàn viên cả đời khó quên. Ông Tiếu vô cùng hưng phấn, lì xì mỗi người làm trong trang viên một hồng bao lớn. Còn Hạ Hiểu Tuyết lại cẩn thận chuẩn bị lễ vật cho ông là một khối ngọc trắng tinh không tì vết, vừa nhìn đã biết là một món đồ cổ xa xỉ.
Người làm trong trang viên họ Tiếu mấy ngày này cũng đã nhìn ra hai cô con gái nuôi của ông Tiếu này cũng có quan hệ không bình thường với vị công tử này. Nhưng chuyện thế này ở Nam Dương cũng đã quen mắt nên không ai thấy bất ổn cả.
Trước mắt, trang viên họ Tiếu do Mạnh Cúc quản lý. Tài năng của Mạnh Cúc trước giờ ai cũng biết nên cũng không xảy ra việc gì.
Mùng hai Tết âm lịch, rốt cuộc người khách mà Hạ Hiểu Tuyết và các cô mong chờ cũng đã tới.
Trùm dầu mỏ Aliyev chính thức tuyên bố khaimạc đàm phán về mỏ dầu Bắc Bazuchi ở Kazakhstan.
Khi Hạ Hiểu Tuyết chuẩn bị mở rộng liên hợp với công ty xăng dầu Long Đằng, chen chân vào lĩnh vực năng lượng, ông Tiếu rất tán thành. Đây là việc ông vẫn muốn làm, nhưng vì đủ thứ nguyên nhân mà tập đoàn Tiếu Thị không thể phát triển thành công trong lĩnh vực năng lượng, để chiếm cứ một phần ở Nam Dương này.
Để ủng hộ con gái mở rộng kế hoạch đầu tư dang lĩnh vực năng lượng, ông Tiếu thậm chí còn vận dụng cả ảnh hưởng chính trị của ông ở Nam Dương, cùng phía chính phủ Nam Dương giao tiếp ngầm với công ty Long Đằng ở Nam Dương để rải đường trước. Còn trong nước thì không cần phải nói, có ông Triệu sau lưng Mạnh Cúc thì tất sẽ có sự an bài thôi.
An Tại Đào khi thấy các cô có chí lớn như thế cũng lấy làm kinh ngạc, sau thấy các cô làm đâu ra đó, hắn cũng khó nói gì được. Hắn thấy nếu các cô muốn phát triển sự nghiệp thì hắn không thể ngăn cản được. Mà dường như hắn cũng chẳng giúp được việc gì.
Các cô đã chuẩn bị xây dựng công ty Long Đằng, muốn gọi toàn bộ là Công ty TNHH tập đoàn cổ phần dầu mỏ Long Đằng, muốn đăng ký trong nước. Dù sao, các cô cũng xem trọng thị trường trong nước hơn Nam Dương.
Cổ quyền công ty Long Đằng được sắp xếp như sau: tập đoàn An Hạ và ngân hàng cho vay tổng cộng là hơn hai trăm triệu đô la Mỹ. Chiếm tổng số cổ phần là công ty An Ngạn và công ty tập đoàn Niệm Đào, bỏ ra trăm triệu đô la Mỹ, tổng số cổ phần do công ty An Hạ khống chế. Chủ tịch Hội đồng quản trị công ty Long Đằng là Hạ Hiểu Tuyết, phó Chủ tịch Hội đồng quản trị kiêm giám đốc tài chính là Mạnh Cúc, Lưu Ngạn làm thành viên ban giám đốc kiêm Chủ tịch thường trực. Tổng bộ công ty thiết lập ở Yên Kinh, lập các công ty con ở Ả rập và Mỹ.
An Tại Đào lẳng lặng ngồi trên sô pha nhìn Mạnh Cúc đưa ra phương án xây dựng công ty, khóe miệng khẽ cười. Nếu hắn không đoán sai, số tiền tập đoàn An Hạ bỏ vào có thể là từ nhà họ Triệu ở Yên Kinh.
Tuy thiết lập cổ quyền như thế, nhưng các cô cũng không ai nhiều ai ít, không quan trọng gì. Hạ Hiểu Tuyết làm Chủ tịch Hội đồng quản trị, cơ bản sẽ không tham dự vào việc kinh doanh cụ thể của công ty mà chỉ nắm tổng thể trong tay, còn thực tế là do Mạnh Cúc làm. Để Mạnh Cúc ra mặt làm ăn cũng là kết quả thương lượng của các cô. Dù sao Mạnh Cúc ở Nam Dương có "năng lượng", ở trong nước cũng có thể hô mưa gọi gió. Công ty Long Đằng do cô nắm giữ là thích hợp.
Mạnh Cúc vui thầm trong lòng. Cô không phải vì nắm quyền kinh doanh gì đó, mà chỉ vì nắm giữ công ty Long Đằng thì cô sẽ ở trong nước nhiều hơn, thời gian gặp An Tại Đào cũng nhiều hơn.
Trước đó, các động thái của các cô vẫn trong vòng bí mật, không gây chú ý cho người ngoài.
Tập đoàn An Hạ thu mua tập đoàn Niệm Đào của Mạnh Cúc, khiến tập đoàn Niệm Đào trở thành một trong những cổ đông của Hạ Hiểu Tuyết. Hạ Hiểu Tuyết cũng vào ban giám đốc tập đoàn Niệm Đào. Còn Lưu Ngạn của tập đoàn An Ngạn cũng thông qua phương thức bất đồng mà làm thành viên Hội đồng quản trị của tập đoàn Niệm Đào. Gần như lúc đó, tập đoàn An Ngạn có được cổ quyền của tập đoàn An Hạ, Mạnh Cúc liền có được cổ quyền trong tập đoàn An Hạ, nắm giữ một công ty con, thực hiện phương thức trong chị có em, trong em có chị, nên lợi ích sau này càng chặt chẽ và kiên cố hơn.
Đồng thời, chuyện này cũng để dự phòng mạo hiểm kinh tế và thực hiện bổ sung cho thị trường. Các cô có thể đồng tâm hiệp lực dựa vào năng lực siêu cường của các cô và bối cảnh hùng hậu của tập đoàn Niệm Đào, cùng nghiệp vụ của tập đoàn An Ngạn, rất nhanh chóng sẽ mở rộng đến trong nước, hỗ trợ nghiệp vụ cho tập đoàn An Hạ, chiếm lĩnh thị trường Nam Dương.
An Tại Đào nhìn tài liệu, nhớ đến quan hệ giữa các cô ngày càng tốt, trong lòng bay bổng, cảm giác hạnh phúc không gì sánh kịp.
Mạnh Cúc và Hạ Hiểu Tuyết sóng vai bước đến. Mạnh Cúc khẽ cười:
- Xem xong chưa? Khi nào anh mới có thể cho ý kiến để bọn em có thể phát hành?
- Ha ha, anh cũng không rõ lắm. Công ty các em tự giải quyết đi.
An Tại Đào mỉm cười:
- Chị Cúc, không phải mọi người đang đàm phán với đám người trong nước sao? Sao không có động tĩnh gì vậy?
Hạ Hiểu Tuyết dịu dàng ngồi xuống, cười hì hì nói:
- Ông xã, chưa đến giờ. Tối nay bọn em phải tới khách sạn Khải Môn đàm phán. Em, chị Cúc và tiểu Ngạn đều cho y thể diện, xem y còn có điều kiện gì. Chủ ý của em là nhất định phải giữ chặt lấy mỏ dầu này, dự án khai thác dầu ở vùng Trung Á em nghĩ chắc ăn rồi.
Hai cô nhìn nhau cười, đều đọc được trong mắt người kia sự kiên quyết và hiếu chiến.
Đuôi lông mày An Tại Đào nhảy dựng, thở dài:
- Lòng tham của các em cũng lớn quá. Nhưng mỏ dầu này liệu người trong nước ra giá bao nhiêu?
- Mỏ dầu Bắc Buzachi ở phía tây Kazakhstan, trữ lượng mỗi năm hơn ba trăm triệu thùng dầu. Trước mắt đang khai thác thử một trăm triệu thùng, giai đoạn phát triển, Aliyev có được quyền khai thác toàn bộ mỏ dầu này. Dự án của y giai đoạn đầu, theo một nguồn tin đáng tin cậy, là không đến một tỷ đô la Mỹ, chủ yếu dùng cho cơ sở hạ tầng và việc đánh giá giếng dầu. Em cũng thấy kỳ lạ, y đột nhiên giữa đường buông tay. Nhưng chúng ta điều tra đã lâu cũng không phát hiện thấy vấn đề gì.
Hạ Hiểu Tuyết cười cười. Y ra giá không thấp, khoảng vài tỷ đô la Mỹ, nhưng chúng ta cũng chuẩn bị đàm phán để ép giá hắn.
- Còn một vấn đề nữa là về chính phủ Kazakhstan.
An Tại Đào nhíu mày. Nguồn năng lượng không thể thay thế là vật tư chiến lược mà các quốc gia đều rất coi trọng.
- Aliyev mua được quyền khai thác phát triển từ một công ty Thụy Điển, giờ y lại chuyển nhượng cho người khác thì phải có quan hệ tốt với chính phủ Kazakhstan.
Hạ Hiểu Tuyết khẽ mỉm cười:
- Anh không cần lo lắng. Chị Cúc đã bay đến Kazakhstan hai lần, mọi việc đã chuẩn bị đầy đủ. Ý định thu mua của chúng ta đã được Bộ Năng lượng và tài nguyên khoáng sản của Kazakhstan đồng ý rồi.
- Họ chỉ yêu cầu chúng ta mấy chuyện nhỏ bao gồm không cắt giảm nhân công địa phương, hạ lương, đồng thời hoàn thành các nghĩa vụ xã hội khác thôi.
An Tại Đào gật đầu:
- Như vậy thì tốt rồi.
Mạnh Cúc đột nhiên xen vào nói:
- Tiểu Đào, lúc trước em nói với chị Aliyev nóng lòng muốn tẩu tán tài sản trốn ra nước ngoài, tin đó là thật hay giả, từ đâu mà có? Chị muốn em xác nhận một chút, nếu đúng là như vậy, thì chúng ta có thể ngầm ép giá y.
An Tại Đào sững sờ. Hắn thật không có cách nào giải thích với An Tại Đào và Hạ Hiểu Tuyết. Hắn không thể nói mình là người tái sinh, có ưu thế biết trước mọi chuyện. Hắn cười khổ một tiếng:
- Chị Cúc, chị đừng hỏi tôi tin tức từ đâu mà có. Tóm lại tôi không lừa mọi người. người này vì trốn thuế và những hành vi không hợp pháp đã khiến cho cảnh sát chú ý, không bao lâu sẽ xuống tay với y. Hiện tại y đang nóng lòng tẩu tán tài sản để bỏ trốn, đây là cơ hội lớn của mọi người.
- Tôi không lừa mọi người đâu, tuyệt đối là thật đó.
An Tại Đào lại nói thêm một câu.
Buổi tối, quá trình của Hạ Hiểu Tuyết và các cô đàm phán cùng Aliyev, An Tại Đào cũng không rõ lắm. Chỉ biết lúc các cô quay về đã rất khuya, chứng tỏ qua trình đàm phán rất khó khăn. Nhưng nhìn thấy các cô tươi cười, nhất định làrất tốt đẹp.
Lúc tối, An Tại Đào hầu cờ cùng ông Tiếu. Ông Tiếu mệt mỏi đi ngủ trước, An Tại Đào ngồi trong phòng khách chờ các cô. Nghe ngoài sân có tiếng động, An Tại Đào bước ra ngoài. Mỡi một cô gái đều xinh đẹp như hoa, khí chất đoan trang cao quý, sánh vai nhau đi tới. Nhất thời xuân lan thu cúc ở cùng một chỗ khiến An Tại Đào ngẩn ngơ.
Hạ Hiểu Tuyết bước đến, lay An Tại Đào, cười hì hì:
- Ông xã, một trăm triệu đô la Mỹ, Aliyev quá sốt ruột rồi. Chúng em chỉ cần hơn một trăm triệu đô la Mỹ đã ép y bán đứt luôn dự án dầu mỏ hạng nhất Trung Á này rồi.
Mạnh Cúc cũng cười khẽ:
- Rèn sắt khi còn nóng. Sáng mai chúng tôi sẽ liên hợp với Aliyev tiến hành nghi thức chuyển nhượng cổ quyền đồng thời mở một cuộc họp báo.
- Đêm nay chúng ta phải ăn mừng một chút.
Lưu Ngạn cầm một chai rượu vang, mặt hơi ửng đỏ. Thật ra Lưu Ngạn cũng không am hiểu lắm về việc quản lý và làm ăn mua bán. Chủ yếu là do Mạnh Cúc và Hạ Hiểu Tuyết đấu tranh anh dũng, cô chỉ đứng một bên cổ vũ mà thôi.
- Được.
Mạnh Cúc tán thành.
Hạ Hiểu Tuyết mỉm cười, cúi xuống nói khẽ bên tai An Tại Đào:
- An Tại Đào, đêm nay anh có lợi quá rồi. Nhưng phải ứng phó với từng người, anh chịu nổi không?
An Tại Đào đỏ mặt một hồi, mồ hôi tuôn như tắm, giả vờ mượn cớ chuồn vào phòng khách. Phía sau truyền đến tiếng cười trong trẻo của các cô gái.
Mười giờ sáng hôm sau ở khách sạn Southamton, trong trung tâm hội nghị, công ty dầu khí và người của tập đoàn An Hạ, tập đoàn Niệm Đào, tập đoàn An Ngạn thực hiện nghi thức chuyển nhượng quyền khai thác mỏ dầu Bắc Buzachi ở Kazakhstan. Công ty Long Đằng cũng chuẩn bị một cuộc họp báo chính thức. Vì công ty Long Đằng còn chưa đăng ký thành lập chính thức, trước mắt không thể trở thành một nhà đầu tư chính thức được. Thế nên người thu mua là công ty An Ngạn. tập đoàn An Hạ và tập đoàn Niệm Đào đến hỗ trợ. Đương nhiên, sau khi công ty Long Đằng được thành lập, cổ quyền và tài sản tương ứng đều phải chuyển qua Long Đằng. Đây chỉ là thời kỳ quá độ.
Đây cũng là một sự kiện kinh tế quan trọng. Các hãng truyền thông lớn ở Nam Dương đã ngồi đông đủ trong phòng hội nghị. Có đài truyền hình còn muốn phát sóng trực tiếp. Lưu Ngạn có một số tòa soạn báo và đài truyền hình. Dưới sự tác động của cô, giới truyền thông Nam Dương nhanh chóng quan tâm, hơn hẳn bình thường, khiến người ta vây quanh để tìm cách mua cổ phần.
Mong muốn của các cô là đầu tư càng lớn càng tốt.
An Tại Đào giúp ông Tiếu chậm rãi đi vào phòng hội nghị tìm chỗ ngồi. Tiếu Kim Phong mỉm cười, chỉ vào người đàn ông trung niên tóc vàng mắt xanh, nói nhỏ:
- Người đó là Aliyev hả?
An Tại Đào nhìn y mỉm cười:
- Dạ đúng thưa cha.
Cuộc họp báo bắt đầu. một tập đoàn góp vốn cho công ty xăng dầu Long Đằng lên đến con số hơn trăm triệu đô la Mỹ như vậy, ở châu Á mà nói, tất nhiên sẽ cực lực thu hút dư luận. Cùng lúc đó các cô lại thu mua mỏ dầu ở Kazakhstan và các nước Trung Á liên quan. Nguồn tin về dự án năng lượng cũng lan truyền ra ngoài, có thể nói là long trời lở đất. lập tức tin tức hàng đầu trên mạng Nam Dương và trong nước là về công ty Long Đằng và những người phụ nữ mạnh mẽ phía sau nó. Tin tức che trời phủ đất khắp đường lớn ngõ nhỏ.
Trong nhất thời, Hạ Hiểu Tuyết, Mạnh Cúc và Lưu Ngạn không ngờ còn nổi tiếng hơn cả diễn viên điện ảnh.