An Tại Đào và Cổ Trường Lăng cùng nhau đến thành phố. Vừa mới bước vào tòa nhà Thành ủy, ở dưới lầu đã đụng phải Trưởng ban Thư ký thành phố Lãnh Mai.
Bước chân của Lãnh Mai chậm lại.
Cổ Trường Lăng mỉm cười, chủ động chào hỏi Lãnh Mai, Biết Lãnh Mai có một cái tật, không bắt tay với đàn ông. Cho nên y cũng không giương tay ra, chỉ nói:
- Trưởng ban thư ký Lãnh!
Lãnh Mai cười:
- Xin chào, Chủ tịch huyện Cổ. Hẳn là sau này phải gọi là Chủ tịch thành phố Cổ rồi.
Cổ Trường Lăng cười ha hả:
- Gọi là gì cũng được mà. Trưởng ban thư ký Lãnh là lãnh đạo cũ của Quy Ninh chúng tôi. Về sau nếu có thời gian thì xin về huyện để chỉ đạo công tác.
- Haha, Chủ tịch Cổ khách khí rồi.
Lãnh Mai cười, chuyển ánh mắt sang An Tại Đào.
Cổ Trường Lăng quay đầu lại, nhìn thấy An Tại Đào cũng dừng bước chân, làm như muốn nói điều gì với Lãnh Mai, liền mỉm cười, bước nhanh hơn đi lên lầu.
- Lãnh Mai, cô đi đâu vậy?
An Tại Đào cười hỏi một câu.
- Không có gì. Hôm nay họp báo cáo công tác của các anh, tôi cũng đến dự thính. Nếu không đoán sai, thì vì chuyện rút lui huyện đổi thị của các anh mà thành lập một tổ công tác. Còn tôi thì bị Bí thư Trương điểm danh cho công tác này với vị trí tổ trưởng.
Lãnh Mai cười nhẹ, sóng vai An Tại Đào cùng đứng ở bậc thang.
Cô do dự một chút, rồi hướng An Tại Đào khoát tay, sau đó chính mình đi tới một bên.
An Tại Đào ngẩn ra, biết rằng cô ấy có chuyện muốn nói với mình thì cũng liền bước theo, ngoài miệng cười nói:
- Nếu đã đến họp, sao lại đi đâu thế?
Lãnh Mai trừng mắt nhìn An Tại Đào, thở dài một cái:
- An Tại Đào, anh đừng có làm bộ như vậy được không? Anh cũng biết rõ tôi xuống lầu là để chờ anh. Anh còn ở đó giả ngu.
An Tại Đào cười ha hả.
- Anh mấy ngày trước lại làm ra một động tĩnh lớn. Thật sự là không hiểu nổi anh. Anh làm sao mà có lá gan lớn đến như vậy, dám chạy đến đài chủ tịch cáo trạng với lãnh đạo trung ương. Vận may của anh chắc cũng tốt, chuyện như vậy cũng trở thành một dấu hiệu chính trị.
Nhắc đến việc đầu cơ giới truyền thông trước đó không lâu, Lãnh Mai dùng một ánh mắt phức tạp nhìn An Tại Đào.
Bây giờ là vào giữa hè, thời tiết nóng bức. Lãnh Mai chỉ mặc một bộ váy màu hồng nhạt, làm nổi bật vóc dáng thon thả của cô.
Phía trước ngực của cô mơ hồ hiện lên hai viên lạc nụ hoa. An Tại Đào xấu hổ liếc mắt một cái, khẩn trương chuyển ánh mắt sang chỗ khác, không dám nhìn tiếp.
Lãnh Mai sắc mặt đỏ lên, khẩn trương dùng tay chắn trước ngực mình.
- Phỏng chừng đến cuối năm, anh sẽ rời khỏi huyện Quy Ninh. Tôi nghe nói lúc đó ở thành phố sẽ trống vị trí Phó chủ tịch thành phố. Bí thư Trương ý tứ rất rõ ràng, chỉ điểm Tỉnh ủy đề cử anh.
Lãnh Mai nhìn An Tại Đào thật sâu:
- Thành tích xuất chúng của anh thì ở tỉnh, gần như là không có một cán hộ cấp huyện nào có thể so sánh với anh. An Tại Đào, yếu điểm duy nhất của anh chính là tuổi tác, không phù hợp với tiêu chuẩn đề bạt cán bộ. Mấy năm nay, cán bộ trẻ tuổi đảm đương chức vụ lãnh đạo cũng ngày càng nhiều. Nhưng không ai trẻ tuổi như anh mà làm đến Phó chủ tịch thành phố. Chỉ sợ là sẽ có một chút khúc mắc.
- Ở tỉnh khả năng vấn đề không lớn. Vấn đề chỉ nằm ở thành phố. Một số lãnh đạo thành phố đều cảm thấy chưa đến lúc đề cử anh, cho rằng anh vẫn còn rất trẻ, cần phải rèn luyện nhiều.
Lãnh Mai ngó xung quanh không thấy người thì liền hạ giọng nói:
- Ngày hôm qua, trong hội nghị thường vụ, Bí thư Trương cũng có đề cập đến chuyện của anh, liền khiến cho một số lãnh đạo bắn ngược trở lại.
- Bè phái của Đông Phương Du thì không cần phải nói. Quan hệ giữa anh và cô ta gay gắt như thế nào. Do đó, cô ta là người thứ nhất đứng ra phản đối. Cho dù là có chút hảo cảm với anh nhưng đám người Tống Tử Lâm cũng cho rằng kinh nghiệm lý lịch của anh vẫn còn nông lắm. Về phần vì sao thì tôi nghĩ rằng anh cũng hiểu được.
Nghe xong lời nói của Lãnh Mai, An Tại Đào thản nhiên cười. Điều này sớm nằm trong dự kiến của hắn. Bất kể thành tích của hắn tốt như thế nào, nhưng chung quy hắn vẫn còn rất trẻ. Tuổi trẻ chính là vốn liếng của hắn, đồng thời trong rất nhiều thời điểm lại là chướng ngại trên con đường lên chức của hắn trên quan trường.
Quan trường luôn chú ý đến kinh nghiệm lý lịch. Thử nghĩ, một đám cán bộ bốn năm mươi tuổi, đột nhiên có một đồng nghiệp không cùng tuổi tác xuất hiện, đối với các lãnh đạo thành phố mà nói, thì chỉ sợ là không tiếp nhận được.
Cho nên, cho dù là Tống Tử Lâm có hảo cảm với An Tại Đào thì cũng đều theo bản năng mà phản đối.
An Tại Đào nhìn Lãnh Mai:
- Haha, điều này thì tôi hiểu được.
Lãnh Mai thở dài:
- Kỳ thật thì tốc độ đề bạt anh quả nhiên là rất nhanh. Tuy không đến mức nói là hỏa tiễn nhưng cũng không thể nói là quá chậm.
- Cho nên, An Tại Đào, tôi đề nghị anh có thể có hai lựa chọn. Thứ nhất, chủ động nói chuyện với Bí thư Trương, tiếp tục nắm giữ vị trí nhân vật số một ở huyện Quy Ninh thêm hai năm nữa. Khi đó thì mặc dù anh vẫn còn trẻ nhưng kinh nghiệm lý lịch xem như cũng đủ rồi. Cần gì phải nóng lòng nhất thời đâu?
- Thứ hai, đến cơ quan ở tỉnh để đảm nhận một cương vị cùng cấp. Thời gian cũng không cần dài lắm, chỉ một năm là anh có thể trao quyền cho cấp dưới, đồng thời ngăn chặn những lời nói không hay.
Lãnh Mai nói xong thì lẳng lặng nhìn An Tại Đào chờ hắn trả lời.
An Tại Đào trong lòng thầm than một tiếng. Hắn biết, Lãnh Mai đưa ra hai lựa chọn cho hắn thì lựa chọn thứ hai xem ra thích hợp nhất.
Nhưng, thứ nhất đến cơ quan tỉnh công tác quả thật chẳng lý tưởng chút nào. An Tại Đào trong lòng rất bài xích chuyện này. Hắn sở dĩ trà trộn vào quan trường, mục đích là thực hiện lý tưởng chính trị của mình. Nếu lên một cơ quan nào đó, sáng thức dậy đến cơ quan xem báo uống trà thì hắn chẳng muốn chút nào.
Thứ hai, quan trường hay có sự thay đổi. Nếu trường kỳ ở huyện Quy Ninh, một khi Trương Bằng Viễn về hưu thì hắn sẽ trở nên bị động, rất có khả năng sẽ bị đi xuống. Phải biết rằng, một khi từ cấp huyện đến cấp sở là một cánh cửa mấu chốt. Lần đầu tiên qua không được thì lần thứ hai qua sẽ rất khó khăn.
Quan trọng hơn, hắn chính là cán bộ hậu bị. Nếu hắn cứ yên tĩnh mà đi xuống như vậy, thì khả năng rất lớn là lãnh đạo cấp trên sẽ không còn chú ý đến hắn.
Cho nên, An Tại Đào đã tính toán cho mình, trước cuối năm, hắn nhất định phải rời khỏi Quy Ninh. Ba năm ở Quy Ninh đã là một thời gian quá đủ rồi.
Cho dù là một bước không thể lên đến chức Phó chủ tịch thành phố, thì cũng nên có một cương vị ổn thỏa nào đó, trung chuyển từ Quy Ninh lên thành phố Phòng Sơn.
- Tôi không đến tỉnh đâu. Tôi không thích ở cơ quan sáng sáng xem báo uống trà.
An Tại Đào tuy giọng nói rất thấp nhưng rất kiên quyết.
- Về phần vấn đề công tác của tôi, lãnh đạo thành phố hẳn sẽ có an bài.
Thấy An Tại Đào không chịu nghe theo lời đề nghị của mình, Lãnh Mai thở dài:
- Kỳ thật thì tôi cũng biết anh rất cố chấp. Tôi nói anh không chịu nghe. Thôi đi, coi như tôi chưa nói, tùy anh quyết định.
An Tại Đào biết là Lãnh Mai quan tâm đến mình nên mềm lòng, thừa dịp bốn phía không có ai liền cầm bàn tay Lãnh Mai, dịu dàng nói:
- Tôi biết là cô quan tâm tôi. Tôi rất cám ơn và tự biết phải làm gì.
- Chúng ta đi thôi!
Lãnh Mai thấy An Tại Đào đột nhiên cầm lấy tay mình thì sắc mặt không khỏi đỏ lên, khẩn trương đưa mắt nhìn xung quanh, thấy không có người thì lúc này mới nhanh chóng rút tay lại, tâm tình ý loạn theo sau An Tại Đào lên lầu.
Cổ Trường Lăng cũng không bước vào phòng họp mà ở cuối hành lang chờ An Tại Đào. Thấy hắn và Lãnh Mai bước đến thì lúc này mới cùng với hai người bước vào phòng họp.
Trong phòng hội nghị, đại bộ phận lãnh đạo Ủy viên thường vụ Thành ủy đều đã đến đông đủ, ngoại trừ Bí thư Thành ủy Trương Bằng Viễn và Chủ tịch thành phố Đông Phương Du.
- Đồng chí Tiểu An, đến đây ngồi đi!
- Hai vị Huyện thái gia, đến đây ngồi đi!
- Đồng chí Tại Đào, lần này đến thủ đô làm rất được đấy.
Tống Tử Lâm và các lãnh đạo thành phố ngồi một chỗ, hướng hai người tiếp đón. Sau khi nói vài câu với các lãnh đạo thành phố một phen, An Tại Đào mới tìm chỗ ngồi xuống, thì thấy Trương Bằng Viễn và Đông Phương Du một trước một sau đẩy cửa bước vào thì lại đứng dậy.
- Bí thư Trương!
- Chủ tịch thành phố Đông Phương.
Có lẽ không hẹn mà cùng ăn ý. An Tại Đào chủ động tiếp đón Trương Bằng Viễn còn Cổ Trường Lăng thì cười hì hì chào hỏi Đông Phương Du.
- Ồ, Bí thư An và Chủ tịch huyện Cổ đến rồi à? Haha, được, ngồi xuống đi.
Trương Bằng Viễn cười ha hả.
Nhìn thấy gương mặt anh tuấn của chàng thanh niên vừa xa lạ vừa quen thuộc trước mặt, Đông Phương Du gương mặt vội vàng ửng đỏ, gật đầu rồi ngồi xuống vị trí của mình.
Cuộc họp bắt đầu, chủ yếu là nghe Cổ Trường Lăng báo cáo. Dù sao Cổ Trường Lăng cũng là nhân vật số một của Ủy ban nhân dân. Công tác rút lui huyện đổi thị là công việc của yếu của bên hành chính.
Trong lúc nghe báo cáo, An Tại Đào mặt mỉm cười, lẳng lặng ngồi một chỗ, ngẫu nhiên trả lời những vấn đề của các Ủy viên thường vụ. Còn Cổ Trường Lăng thì đã sớm chuẩn bị kỹ bản thảo.
Như vậy thì báo cáo chỉ là một loại hình thức mà thôi.
Đông Phương Du ngồi một chỗ cứ như ngồi trên đống than. Cô thủy chung cảm thấy An Tại Đào ánh mắt khinh thường cứ dồn lên người mình. Kỳ thật thì An Tại Đào không có nhìn cô ta, đây chỉ là một loại tâm lý mà thôi.
Một Chủ tịch thành phố cao cao tại thượng lại bị một cấp dưới nhìn chằm chằm như vậy, không chỉ khiến cho cô cảm giác phẫn nộ mà còn khó chịu. Đôi mắt kia như nhìn thấu qua người cô giống như cô không có mặc quần áo.
Trương Bằng Viễn nghe xong báo cáo, liếc nhìn Đông Phương Du một cái, Đông Phương Du hơi thất thần, không kìm nổi ho khan vài tiếng.
-Khụ khụ…
Trương Bằng Viễn khoát tay áo:
-Chủ tịch thành phố Đông Phương, tôi thấy chuyện này quyết định như vậy đi, Thành uỷ chỉ đạo, Uỷ ban nhân dân thành phố thành lập một tổ công tác do đồng chí Lãnh Mai phụ trách, phối hợp với các đơn vị trực thuộc thành phố trợ giúp Quy Ninh nhanh chóng hoàn thành công tác nâng cấp lên thành phố.
-Được.
Đông Phương Du hơi bối rối gật đầu:
-Tôi đồng ý.
Trương Bằng Viễn có chút ngờ vực liếc nhìn Đông Phương Du một cái, cũng không nói gì nữa, chỉ mỉm cười nhìn Lãnh Mai:
-Đồng chí Lãnh Mai, bây giờ là việc của các đồng chí, hãy nhanh chóng trợ giúp Quy Ninh hoàn thành công việc!
Trương Bằng Viễn trầm ngâm một chút, rồi quay về phía An Tại Đào:
-Đồng chí Tiểu An, các đồng chí lập tức tổ chức buổi biểu diễn có đài truyền hình CCTV truyền hình trực tiếp, dịp này cũng là cơ hội tuyên truyền quan trọng cho thành phố chúng ta, công tác chuẩn bị tổ chức rất quan trọng, tôi thấy thành phố cũng phải tham gia. Thế này đi, đồng chí Lãnh Mai đại diện cho Uỷ ban nhân dân thành phố tham gia sự kiện này. Đồng chí Lãnh Mai, cô phối hợp trợ giúp huyện Quy Ninh, có gì khó khăn thì cứ trực tiếp tìm Chủ tịch thành phố Đông Phương hoặc tìm tôi.
An Tại Đào và Lãnh Mai gần như là đồng thời gật đầu đáp ứng.
Kết thúc cuộc họp, Cổ Trường Lăng đi Cục tài chính có chút việc, An Tại Đào liền cùng Lãnh Mai vào văn phòng của cô bàn chuyện công tác. Lãnh Mai được giao nhiệm vụ phối hợp trợ giúp Quy Ninh, cho dù là chuyện nâng cấp lên thành phố hay công tác chuẩn bị cho buổi biểu diễn, tất nhiên là hai người có rất nhiều chủ đề chung cần thảo luận.
Thời gian qua rất nhanh, chẳng mấy chốc đã hết giờ làm. Lãnh Mai liếc nhìn An Tại Đào:
-Chúng ta cùng đi ăn cơm nhé? Hay là anh quay về Quy Ninh?
An Tại Đào mỉm cười:
-Nếu Trưởng ban Thư ký Lãnh đã có lời mời, tôi rất hân hạnh. Tôi mời cô ăn bữa cơm đột xuất đi. Chúng ta đi ăn cơm Tây đi, món thịt bò bít-tết ở nhà hàng "Cây thường xanh" ngon lắm, lần trước tôi và Bí thư Trương cũng đã ăn ở đó một lần.
"Lắm lời!" Nghe An Tại Đào chủ động mời mình ăn cơm, trong lòng Lãnh Mai có chút vui mừng không hiểu được, nhưng vẻ mặt lại lãnh đạm liếc nhìn hắn, không hề biểu hiện sự vui mừng.
Hai người cùng đi xuống lầu, trong lúc Hoàng Thao đi lấy xe, một chiếc Crown màu đen dừng lại phía trước, Trương Hân mở cửa xe bước xuống, trên tay ôm một túi đồ gì đó, có vẻ là quà tặng.
Trương Hân đang định lên lầu tìm Lãnh Mai, lại thấy cô và An Tại Đào sóng vai nhau đứng bên cầu thang, tươi cười nói chuyện. Lãnh Mai luôn lạnh lùng, không ngờ lúc này khuôn mặt xinh đẹp lại hiện lên vẻ dịu dàng tươi cười, Trương Hân vừa nhìn thấy vậy, sự đố kị trong lòng liền dâng lên ngùn ngụt.
Chuyện Chủ tịch quận Lương Sơn Trương Hân nồng nhiệt theo đuổi Trưởng ban Thư ký Uỷ ban nhân dân thành phố Lãnh Mai, ở cơ quan chính phủ này, gần như là không ai không biết. Hầu như mỗi ngày y đều đến "làm phiền" Lãnh Mai, không mời ăn cơm thì cũng tặng quà, nhưng Lãnh Mai lại chưa từng đối xử hoà nhã với y.
Cũng may là Trương Hân tính rất "bền bỉ", cũng không chùn bước, ngược lại càng "tấn công" Lãnh Mai thêm mãnh liệt. Chợt thấy nữ thần trong lòng mình không ngờ lại cùng trò chuyện vui vẻ với An Tại Đào, sự ghen tị trong lòng Trương Hân trong nháy mắt dâng lên như nước lũ.
"Thằng chó má An Tại Đào kia, sao lúc nào, ở đâu mày cũng phải đối nghịch với tao? Được rồi, mày giỏi lắm! Tao đã phải thê thảm rời khỏi Quy Ninh, để cho mày mặc sức làm chủ, nhưng mày vẫn không để tao yên! Còn muốn đoạt người con gái tao yêu hả?"
Trong lòng Trương Hân chửi rủa thậm tệ, trên mặt lại nở nụ cười đi tới.
-Trưởng ban Thư ký Lãnh, Bí thư An, sao trùng hợp vậy?
Lãnh Mai vừa thấy Trương Hân lập tức nhíu mày. Cô có chút chán ghét liếc nhìn Trương Hân một cái, rồi dứt khoát quay đầu đi, không thèm để ý đến y. Lãnh Mai vốn tâm lý không được bình thường như những cô gái khác, do trải qua sự bất hạnh khi còn thơ ấu, cô có một ác cảm sâu sắc gần như là bệnh hoạn đối với đàn ông, ngay cả An Tại Đào, có thể nói là phải hội đủ mọi cơ duyên mới cởi mở được lòng cô.
Trong con mắt người khác, phải nói là Trương Hân không tệ, tuổi trẻ đầy hứa hẹn, xuất thân con nhà quyền quý ở Thủ đô, làm tới Chủ tịch quận, tiền đồ rộng mở, nhưng, trong mắt Lãnh Mai, y và đám đàn ông trong quan trường chẳng có gì khác biệt.
Hơn nữa, giờ phút này trong lòng Lãnh Mai đã đầy ắp hình bóng của một người đàn ông, ngay cả hai người không có khả năng đến với nhau, cũng không có chỗ cho Trương Hân.
Thấy vẻ mặt lãnh đạm của Lãnh Mai, Trương Hân âm thầm cắn chặt răng, cười cười giơ tay về phía An Tại Đào:
-Bí thư An, hiện giờ đường làm quan của anh hết sức rộng mở, hai ngày trước, tôi thấy trên báo chí có không ít bài nói về anh.
An Tại Đào nhớ tới hoạt động ngấm ngầm của Trương Hân chống lại việc Quy Ninh nâng cấp lên thành phố, giờ lại thấy y tới đây quấy rầy Lãnh Mai, trong lòng hắn cũng bốc lên một nỗi tức giận mơ hồ, thản nhiên cười, đưa tay ra bắt tay Trương Hân.
-Chủ tịch quận Trương, đã lâu không gặp, ở Lương Sơn công tác thoải mái chứ?
Đột nhiên An Tại Đào gắt gao bóp chặt tay Trương Hân, dùng sức kéo một cái. An Tại Đào thân hình cao lớn, cường tráng, so với hắn thì trông Trương Hân có vẻ gầy yếu hơn rất nhiều, bị hắn đột nhiên kéo mạnh, y không kịp đề phòng, cả người lảo đảo, suýt nữa trượt chân khỏi bậc thang.
-Mày!
Trương Hân thẹn quá hoá giận, đang muốn nói gì đó, An Tại Đào đã cúi xuống đỡ y lên. Hắn bật cười ha hả:
-Xem ra nền rất trơn, Chủ tịch quận Trương, anh đừng vội quá! Tôi thấy hình như anh mang giầy da không vừa chân? Sao tự dung lại trượt chân? Hay là anh đổi đôi khác đi, đi thế này trên gạch men sứ rất dễ trượt!
Ánh mắt phẫn nộ của Trương Hân chợt loé lên rồi biến mất, thay bằng vẻ ôn hoà tươi cười, thỏ phào một cái:
-Đúng vậy, giầy này hơi không vừa chân.
Lãnh Mai, tôi đang định lên tìm cô, hết giờ làm, cô có rảnh không? Đêm nay "Thiên vương Hồng Kông" Lưu Đức Hoa sẽ biểu diễn ở sân vận động Thiên Nam, tôi có hai vé dành cho khác quý, bây giờ chúng ta đi là vừa kịp!
Ánh mắt nồng nàn của Trương Hân dán vào khuôn mặt Lãnh Mai. Theo bản năng Lãnh Mai liếc nhìn An Tại Đào một cái, thấy vẻ mặt hắn thản nhiên, trong lòng thầm cảm thấy không thoải mái. Cô lắc đầu, lạnh nhạt nói:
-Chủ tịch quận Trương, tôi không phait fan hâm mộ của Lưu Đức Hoa, không có hứng thú xem biểu diễn. Ngại quá, đêm nay tôi và Bí thư An còn có công việc phải giải quyết, xin lỗi không tiếp chuyện được.
Lúc này Lãnh Mai đã nhìn thấy Hoàng Thao lái xe tới. Nói xong, Lãnh Mai cũng không để ý đến An Tại Đào, bước xuống bậc thang mở cửa xe bước vào.
An Tại Đào cười ha hả:
-Ngại quá! Chủ tịch quận Trương, chúng tôi xin lỗi không tiếp được. thành phố vừa mới thành lập tổ công tác trợ giúp huyện Quy Ninh chúng tôi nâng cấp lên thành phố, Trưởng ban Thư ký Lãnh Mai là tổ trưởng, chúng tôi còn có công tác cần bàn. Có thời gian, hoan nghênh Chủ tịch quận Trương về Quy Ninh làm khách!
An Tại Đào mỉm cười, phất tay một cái, cũng bước xuống bậc thềm, bước lên xe. Cửa xe đóng lại, xe An Tại Đào từ từ rời đi.
Trương Hân ôm túi quà trong tay, ánh mắt dữ tợn và thâm độc nhìn theo sau xe An Tại Đào đang xa dần, khoé miệng run bần bật.
Thật ra, đây cũng không phải lần đàu Lãnh Mai từ chối y, cho tới bây giờ, cô chưa từng nhận lời mời nào cuả y, cho dù là ăn cơm hay đi đâu đó. Nhưng lần này có khác, ngay trước mặt An Tại Đào, Lãnh Mai từ chối y, còn lên lên xe An Tại Đào mà đi, điều này khiến Trương Hân bị đả kích nghiêm trọng.
Trương Hân cắn chặt môi, đến nỗi suýt chảy máu. Phó Chánh văn phòng Uỷ ban nhân dân thành phố Hoàng Phủ Lượng đang rời khỏi khu văn phòng, đột nhiên thấy Trương Hân ngây người đứng đó, không khỏi tò mò, liền chủ động bắt chuyện:
-Chủ tịch quận Trương? Anh tìm người sao?
Trương Hân đột nhiên quay lại nhìn Hoàng Phủ Sáng, miễn cưỡng cười:
-Ha ha, đúng vậy, tôi đến tìm Trưởng ban Thư ký Lãnh Mai nhưng cô ấy có việc ra ngoài.
Nói xong, Trương Hân cũng chẳng quan tâm hàn huyên thăm hỏi gì Hoàng Phủ Sáng, liền vội vàng bước xuống bậc thang, lên xe của mình, trầm giọng nói với lái xe:
-Nổ máy, về quận!
Hoàng Phủ Sáng thầm lắc đầu, biết tám phần là Trương Hân lại "giẫm phải đinh". Đối với sự kiên trì của Trương Hân, rất nhiều người trong cơ quan chính quyền thành phố đều không cho là đúng, rõ ràng Lãnh Mai đã công khai từ chối y, nhưng y lại lại cứ mặt dày mày dạn lôi kéo, rất mất tư cách lãnh đạo.
Vào nhà hàng, An Tại Đào gọi bít-tết và vài món điểm tâm ngọt, một chai rượu vang đỏ. Gọi món ăn xong, hắn quay nhìn ra cửa sổ, không hiểu sao, hắn thấy trong lòng không được thoải mái.
Lãnh Mai chăm chú quan sát hắn, ánh mắt lúc đầu sâu thẳm như nước, nhưng sau lại càng nồng nàn, cô nhẹ nhàng cười, khẽ nói:
-Anh đang ghen tị!
Vaai An Tại Đào run lên, ngoảnh lại nhìn Lãnh Mai:
-Trưởng ban Thư ký Lãnh, cô nói đùa, tôi ghen cái gì?
Khoé miệng Lãnh Mai hơi nhếch lên, cầm lấy giấy ăn trên bàn, chậm chậm mồ hôi trên trán, thản nhiên nói:
-An Tại Đào, anh đừng không thừa nhận, dù sao chúng ta cũng đã cũng đã biết nhau một khoảng thời gian, đối với anh, tôi cũng hiểu được vài phần mà.
Chợt Lãnh Mai thở dài:
-Sao cũng được. Đàn ông có khả năng chiếm hữu đặc biệt mạnh mẽ đều là như vậy. Ăn trong bát, nhìn trong nồi, anh rõ ràng đã có một người vợ xinh đẹp, còn có hai hồng nhan tri kỷ xinh đẹp cao quý, lại vẫn
Lời Lãnh Mai có chút châm biếm.
An Tại Đào muốn phủ nhận, nhưng trong lòng xao động một cảm xúc khó hiểu, hắn xấu hổ cúi đầu, thở dài một tiếng. Có lẽ chính hắn cũng không ngờ, trải qua nhiều phong ba, không biết từ lúc nào, Lãnh Mai cũng đã yên lặng chiếm cứ một vị trí trong lòng hắn.
-Anh thích tôi sao?
Bỗng Lãnh Mai thản nhiên hỏi. An Tại Đào ngẩn ra, buông nĩa ăn trong tay xuống, tựa như mờ mịt, lại như theo bản năng trả lời:
-Không biết, tôi không biết!
Lãnh Mai đột nhiên cười khanh khách, cười đến nỗi run rẩy cả người. Cô đối nhân xử thế luôn cẩn thận nghiêm túc, chưa từng thấy cử chỉ "phóng túng" như thế này. An Tại Đào có phần bất ngờ nhìn cô.
Nghe Lãnh Mai nói trắng ra như vậy, An Tại Đào ít nhiều có chút mờ mịt.
Hắn có thích cô ấy hay không? Đối với vấn đề này, An Tại Đào cũng không hiểu lắm, rốt cuộc hắn có tình cảm như thế nào với Lãnh Mai?
Những va chạm trong quá khứ, Lãnh Mai rời khỏi cương vụ công tác, tình cảm của hắn tự nhiên cũng dần dần tan thành mây khói. Nhưng nếu nói giữa hai người chỉ là bạn bè trong sáng, tình đồng nghiệp thì dường như là có chút "già mồm cãi láo".
An Tại Đào gãi đầu.
Lãnh Mai nhìn chằm chằm vào hắn, đột nhiên thở dài:
- Thôi đi, đừng hao tâm tốn sức như vậy. Tôi chỉ nói đùa thôi. Tôi không phủ nhận, lúc trước tôi có một tình cảm sâu đậm với anh. Nếu anh không có Hạ Hiểu Tuyết thì chúng ta đã có thể. Nhưng hiện tại thì mọi thứ đã quá muộn rồi.
Nói đến đây, Lãnh Mai tạm dừng một chút, rồi lại nói thêm một câu:
- Tôi cần một tình yêu và hôn nhân trọn vẹn. Nhưng anh lại không mang đến được cho tôi.
- Được rồi, không nói chuyện này nữa, hãy nói chuyện công việc đi,
Lãnh Mai nâng ly rượu lên, uống cạn một hơi.
Khi nói chuyện, Lãnh Mai liên tiếp uống rượu như uống nước. An Tại Đào nhíu mày, thấy tay chân của cô đã có chút loạng choạng, đang chuẩn bị uống tiếp một ly thì hắn liền nắm lấy tay của cô, dịu dàng nói:
- Đừng uống nữa, cô uống quá nhiều rồi. Rượu vang dễ uống, nhưng uống nhiều cũng có thể say.
Lãnh Mai ngẩng đầu, ánh mắt có chút điên cuồng hoang dã nhìn An Tại Đào, cười khanh khách:
- Làm sao vậy? Đau lòng à? Không mời tôi uống rượu vang nổi sao? An Tại Đào, chúng ta tốt xấu gì thì cũng xem nhau như bạn bè đi. Bạn chí cốt, anh hôm nay xem như đãi tôi say một bữa.
Cánh tay trắng mịn của Lãnh Mai lại vung lên không trung.
An Tại Đào trong lòng thở dài, chậm rãi thu tay về, ánh mắt nhìn vào gương mặt đỏ bừng của Lãnh Mai.
Hai người tuy quen biết nhau đã lâu, nhưng dường như An Tại Đào đây là lần đầu tiên thật sự nhìn kỹ dung nhan của Lãnh Mai.
Lãnh Mai có một gương mặt trắng trẻo, da thịt mịn màng. Hai hàng chân mày thon dài như bức tranh. Chiếc mũi cao thẳng, nhỏ nhắn. Đôi môi mỏng manh, khóe miệng như trễ về phía dưới, mang theo một nụ cười sầu bi, lại có chút kiên nghị và quật cường.
Toàn bộ khuôn mặt của cô rất thanh lịch. Trong tiếng nhạc dÂu Dương của quán cơm Tây, cô dường như đã rũ bỏ hết phong trần của quan trường. Cô mặc một chiếc áo hoa màu trắng, bên dưới là chiếc váy dài màu trắng luôn. Dáng người cao quý, đoan trang, giống như một đóa hoa sen mới nở, không nhiễm bụi trần.
Hai người cứ như vậy, không ngờ vô tình uống hết bốn bình rượu vang. Ở ngoài nhìn vào, hai người ngoại trừ sắc mặt ửng đỏ thì không có gì khác biệt quá lớn.
Chỉ có điều là uống rượu trắng và rượu vang không giống nhau, tuy ban đầu thì chưa thấy gì nhưng tác dụng của nó lại đặc biệt lớn. Ra khỏi nhà hàng, một cơn gió mát thổi qua, Lãnh Mai cảm thấy đầu óc choáng vàng, thân mình lắc lư không vững.
An Tại Đào khẩn trương đỡ lấy cô, hướng cách đó không xa vẫy tay. Hoàng Thao khẩn trương lái xe đến. An Tại Đào nhanh chóng đỡ Lãnh Mai vào trong xe, sau đó nói với Hoàng Thao:
- Đưa Trưởng ban thư ký Lãnh về nhà trước. Đúng rồi, Lãnh Mai, nhà cô ở đâu vậy?
Ngay trước mặt lái xe của An Tại Đào, sự phóng túng của Lãnh Mai lúc trước trong nháy mắt liền biến mất. Cô cố gắng kìm nén cơn say, nhỏ giọng nói:
- Anh Hoàng, lầu hai, tiểu khu Thiên Nguyên.
Hoàng Thao lái xe rất nhanh, khẩn trương đưa Lãnh Mai về đến khu nhà ở. Lãnh Mai tự mình mở cửa xe, khoát tay với An Tại Đào, ánh mắt có chút phức tạp:
- Tôi tự mình đi lên là được rồi. Các người về nhà đi. Haha, cám ơn Bí thư An, cám ơn món thịt bò và rượu vang của anh. Hôm nào tôi sẽ mời anh lại.
Lãnh Mai lảo đảo bước lên lầu, khi căn phòng ở lầu hai của cô sáng đèn, An Tại Đào lúc này mới trầm giọng nói:
- Chúng ta đi thôi!
Trở lại Quy Ninh, An Tại Đào vào nhà tắm rửa một cái, mở TV xem đài trung ương thì điện thoại của hắn lại vang lên.
Thấy số điện thoại di động của Lãnh Mai, hắn liền nghe:
- Lãnh Mai à? Sao không ngủ đi? Cô đêm nay uống không ít rượu rồi, nên nghỉ ngơi sớm.
Lãnh Mai ở đầu dây bên kia trầm mặc, chỉ nghe thấy hơi thở của cô có chút dồn dập. Thật lâu sau, cô mới nhỏ giọng nói:
- Tôi đang ở Quy Ninh, tôi muốn gặp anh.
Bây giờ trời đã khuya, An Tại Đào bước ra mở cửa. Lãnh Mai trong chiếc áo thun màu đen, quần đùi, lặng yên lắc mình bước vào phòng hắn.
An Tại Đào vừa mới đóng cửa thì Lãnh Mai liền nhào vào lồng ngực của hắn, ôm thặt chặt, gương mặt đỏ bừng, thì thào nói:
- Hãy ôm chặt tôi đi, ôm chặt tôi.
An Tại Đào cảm giác thân hình Lãnh Mai trong lòng ngực mình có chút lạnh giá. Hắn do dự một chút rồi buông hai tay, ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của cô ấy.
Lãnh Mai cũng thật không ngờ, chính mình đêm nay lại không khống chế được tình cảm mãnh liệt của mình. Trong cơn say, khi về đến nhà, đầu óc cô trở nên trống rỗng, trước mắt đều là bóng dáng của An Tại Đào.
Ma xui quỷ khiến, cô lại xuống xe của mình, lái như bay đuổi theo chiếc xe của An Tại Đào đến huyện Quy Ninh.
Cô cảm giác cả người của mình lạnh như băng. Cô chưa từng có sự yếu đuối, vô lực như vậy, rất cần người đàn ông trước mắt này sưởi ấm.
Cô ngẩng đầu lên, cặp mắt nhắm chặt lại, nhưng hai hàng lông mi lại khẽ rung động. Cô nhếch chân lên, theo bản năng mà kề sát miệng An Tại Đào, không do dự mà hôn hắn.
An Tại Đào bị Lãnh Mai hôn một cách cuồng nhiệt thì thân hình cũng dần dần mềm xuống.
Lãnh Mai trong lồng ngực của An Tại Đào không thể khống chế được tình cảm đọng lại trong nội tâm. Cô cũng là một người phụ nữ bình thường, cũng có ham muốn dục vọng. Ngày thường luôn giấu mình qua vẻ bề ngoài lạnh lùng, nhưng một khi đã buông lỏng mình thì lại hoàn toàn phát tiết ra, nhiệt lượng cực kỳ đáng sợ.
Lãnh Mai nhẹ nhàng đẩy An Tại Đào ra, thần sắc đỏ lên, tập trung cởi chiếc áo khoác và nội y của mình, cho đến khi không còn gì nữa, toàn thân lõa lồ trước mặt An Tại Đào.
Cô cầm lấy tay An Tại Đào, âu yếm đặt lên ngực của mình:
- Yêu em đi, để cho em được phóng túng một chút. Đêm nay, em muốn hoàn toàn buông thả mình.
Một khoái cảm bốc lên, bàn tay An Tại Đào có chút run rẩy.
Sau một khoảng thời gian sung sướng, trên chiếc sofa trong phòng khách, Lãnh Mai thân hình lõa lồ, ôm chặt lấy cánh tay An Tại Đào, không chịu buông.
An Tại Đào thở dài:
- Lãnh Mai, lên giường nằm đi. Nửa đêm rồi.
Lãnh Mai lắc đầu:
- Không, em không đi. Đó là giường của anh và Hiểu Tuyết, em không nằm đâu.
An Tại Đào thần sắc ngưng lại, thân mình vô lực tựa vào chiếc sofa.
Hai người cứ như vậy nằm trên chiếc ghế sofa, im lặng không nói mãi cho đến rạng sáng. Lãnh Mai thở dài, ngồi dậy, đẩy An Tại Đào ra:
- Em còn phải về đi làm. Sáng nay em còn có công việc.
Lãnh Mai bước xuống nhưng lại bị An Tại Đào nắm tay kéo lại. Cô yên lặng quay đầu lại nhìn An Tại Đào, ánh mắt nhu tình chợt lóe lên rồi biến mất, thần sắc trở nên bình tĩnh.
An Tại Đào ngồi yên trên ghế sofa, yên lặng nhìn cô mặc quần áo, cũng không nói gì. Lãnh Mai mặc quần áo xong, đột nhiên quay đầu lại nhìn hắn thản nhiên cười:
- Được rồi, em không bắt anh chịu trách nhiệm, anh đừng có giữ bộ mặt đưa đám như vậy. Anh cứ tiếp tục nghỉ ngơi, em về trước đây. Buổi chiều, em sẽ dẫn người đến Quy Ninh, mọi người nên chuẩn bị. Chúng ta tổ chức cuộc họp, nghiên cứu một chút công tác cụ thể.
Nói xong, Lãnh Mai duyên dáng mở cửa phòng An Tại Đào, nhìn xung quanh rồi yên lặng xuống lầu.
Nghe động cơ ô tô dưới lầu, An Tại Đào hồi tưởng lại sự phóng túng tối qua, khóe miệng cười khổ, nhìn lên chiếc đồng hồ treo tường, thấy đã rạng sáng. Hắn duỗi thẳng chân, có chút mệt mỏi chìm vào giấc ngủ.
Vừa tỉnh lại thì đã hơn mười giờ sáng. An Tại Đào vội vàng rửa mặt, đi xuống lầu. Xe của Hoàng Thao đã chờ sẵn hắn.
Nhìn thấy An Tại Đào bước ra, Hoàng Thao khẩn trương xuống xe mở cửa, vừa cười vừa nói:
- Bí thư An, anh vẫn còn chưa ăn sáng, để tôi chở anh đi ăn chút gì đó.
- Ừ, đi ăn MacDonald đi.
An Tại Đào khoát tay.
Trong lúc Hoàng Thao kéo An Tại Đào đến một nhà hàng MacDonald mới mở trong huyện, Cổ Trường Lăng đã sớm chờ An Tại Đào trong phòng làm việc.
Buổi sáng vừa lên cơ quan, Cổ Trường Lăng đã đến tìm An Tại Đào. Thấy An Tại Đào vẫn còn chưa đến, y yêu cầu Bành Quân mở cửa văn phòng rồi bước vào ngồi chờ.
Chờ suốt mấy tiếng đồng hồ, An Tại Đào mới khoan thai bước vào.
Nhìn thấy sắc mặt lo lắng của Cổ Trường Lăng chờ mình trong phòng làm việc, An Tại Đào mỉm cười:
- Lão Cổ, có việc tìm tôi à? Sao không gọi điện thoại cho tôi?
Cổ Trường Lăng đứng dậy cười nói:
- Bí thư An, Chánh văn phòng Đồng gọi điện thoại cho Tiểu Hoàng. Tiểu Hoàng nói anh tối hôm qua ăn cơm với lãnh đạo thành phố, có uống chút rượu. Tôi sợ quấy rầy giấc ngủ của anh nên chờ anh ở đây.
- Haha, chỉ uống có mấy ly thôi. Lão Cổ à, tôi xem như là khổ đấy. Về sau ngàn vạn lần đừng uống rượu vang. Tôi không nghĩ tác dụng của rượu vang lại lâu như vậy, khiến cho tôi đến bây giờ vẫn còn nhức đầu, dạ dày cũng không chịu nổi.
An Tại Đào khoát tay, chuyển đề tài:
- Nói đi, tìm tôi có việc gì?