Giờ phút này, tâm tình của Đông Phương Du vừa hết sức khó chịu vừa vô cùng phức tạp, căn bản là không thể miêu tả nổi. Là lãnh đạo và là kẻ bề trên, lẽ ra cô phải giữ được sự uy nghiêm tương xứng, thế nhưng hiện giờ lại như thế này…Không chỉ mất hết uy thế, ngược lại còn có sự tiếp xúc mờ ám như thế thì làm sao chịu nổi? Làm sao chịu nổi!
Hơn nữa, thậm chí nếu tên tiểu tử này tưởng rằng mình…Nghĩ đến đây, Đông Phương Du xấu hổ và giận dữ với chính bản thân mình. Nếu cô không phải là một nữ quan chức cấp cao, đã lăn lộn trong quan trường hơn mười năm, mà là một phụ nữ bình thường, không chừng cô đã sớm bỏ chạy. Cô mạnh mẽ tự kiềm chế sự xấu hổ và giận dữ, rít lên qua kẽ răng:
-Anh đi về trước đi, hôm nào chúng ta bàn lại!
Đông Phương Du không dám nhìn thẳng vào khuôn mặt anh tuấn trê tuổi của An Tại Đào. Nhớ tới khoái cảm bất ngờ và không có cách nào nói rõ vừa rồi cùng với bộ phận ướt át kia, Đông Phương Du mím chặt môi, cảm thấy sự hổ thẹn tràn ngập trong lòng mình.
Nhưng An Tại Đào lại cả buổi không động tĩnh, vẫn ngồi ở chỗ kia, vẻ mặt đờ đẫn như ngây như dại. Tâm trạng của hắn còn chưa hoàn toàn bình tĩnh trở lại. Hắn vừa cố hết sức từ từ lấy lại sự cân bằng trong lòng mà vốn đã bị dục vọng và bản năng sinh lý cuốn đi một cách điên cuồng và hoang dã, vừa phán đoán dụng ý của Đông Phương Du.
Cô ta đang quyến rũ mình sao? Nếu nói là cô vô tình, sao cô lại có biểu hiện như vậy? Nhưng nếu nói là cô cố ý cám dỗ mình, sao cô lại có biểu hiện bối rối và kinh hoàng đến như vậy? An Tại Đào có thể cảm thấy đó không phải là giả vờ. Cho đến lúc này, cảm xúc mạnh mẽ của cô vẫn chưa hoàn toàn tan biến.
Không ngờ mình lại thật sự "xâm phạm" nữ Chủ tịch thành phố "cao cao tại thượng" này. Đột nhiên An Tại Đào có cảm giác không biết nên khóc hay nên cười. Hắn mê man đưa tay lên nhìn, một bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve mu bàn tay kia, đương nhiên muốn từ nơi đó tìm lại cảm giác mềm mại, thơm tho tuyệt vời tràn ngập cõi lòng vừa rồi.
Theo bản năng, An Tại Đào ngẩng đàu nhìn Đông Phương Du. Đông Phương Du vẫn đứng trước sô pha, để lại cho hắn bóng lưng hơi run rẩy và một bên mặt đỏ hồng.
Cảm giác vừa rồi rất dạt dào cũng rất kích thích, thế cho nên dục vọng từ đâu đó sâu thẳm trong đáy lòng An Tại Đào bị đánh thức, cứ từ từ dâng lên, không chịu tiêu tán đi. Khoé miệng hắn nhếch lên thành một nụ cười quỷ quái, chầm chậm tiến lên một bước.
Cô ấy có khoái cảm! Dường như đã bị bản năng khống chế suy nghĩ, hắn mỉm cười một cách tà ác, đôi mắt như mê đi, lòng tràn ngập sự háo hức điên cuồng và lớn mật: Ôm cô ấy một cái, lại ôm cô ấy một cái đi, ôi, cảm giác thật say lòng!
Đông Phương Du không thể ngờ An Tại Đào lại to gan đến như thế. Hắn gần như là bất chấp tất cả, vươn tay ra, từ sau lưng cô đột ngột ôm lấy thân hình đẫy đà đang còn hơi run rẩy và nóng như lửa của Đông Phương Du, hai tay điên cuồng vồ lấy bộ ngực căng tròn của cô, vuốt ve không chút kiêng nể. Hai bầu ngực nở nang vặn vẹo trong tay hắn, biến thành đủ loại hình dạng.
Sự điên cuồng, hoang dã hừng hực như lửa nóng của hắn quá đột ngột khiến mắt Đông Phương Du như nhòa đi, máu lập tức dồn lên đầu, dường như muốn nổ tung. Nhưng, bất chợt, toàn thân cô dâng lên khoái cảm mạnh mẽ khiến cô nhũn người ra, không ngờ còn muốn rên rỉ thành tiếng!
Trời ơi! Đông Phương Du gần như muốn ngất đi.
Hơn mười phút sau, An Tại Đào mới vội vàng chạy ra khỏi văn phòng của Đông Phương Du, đi dưới hành lang râm mát, toàn thân hắn mồ hôi lạnh túa ra, vì hành động mê loạn và điên cuồng vừa rồi của mình mà xấu hổ vô cùng: tại sao mình lại có thể như vậy?
Đông Phương Du mềm nhũn người lê đến bên chiếc sô pha, quần áo trên người vừa mới sửa sang lại. Cô nằm mơ cũng không ngờ chính mình vừa rồi không hề ngăn cản An Tại Đào, để mặc hắn vuốt ve âu yếm chỗ kín đáo của mình, lại còn như thiếu nữ động tình ngã vào lòng hắn, hôn hắn nồng nhiệt đến cả phút đồng hồ.
Tại sao lại có thể như vậy? Mình…Đông Phương Du đỏ bừng mặt, yếu ớt nhắm mắt lại, hầu như ngay cả nhúc nhích cũng không nổi.
...
Sát Tết rồi, những ngày này thật ra đã không còn công tác có tính thực chất. Năm nay An Tại Đào chuẩn bị đi Yên Kinh đoàn tụ với Hiểu Tuyết. Mạnh Cúc và Lưu Ngạn. Ngày mai đã là 28 Tết, ngày mai hắn sẽ lái xe tới Yên Kinh. Tuy đi máy bay nhanh hơn, nhưng không tự do như tự mình lái xe. Muốn đi khi nào thì đi.
Lúc này, Mạnh Cúc và Lưu Ngạn đã sớm về Yên Kinh, hẳn là hiện giờ đang đoàn tụ với người nhà. Nhưng chỉ cần An Tại Đào tới Yên Kinh, chắc chắn hai cô sẽ tới cùng ăn Tết với hắn.
An Nhã Chi và Trúc Tử vẫn đang ở Mỹ, tuy rằng An Nhã Chi rất nhớ con, nhưng vì Trúc Tử, bà vẫn phải ở lại Mỹ. Dù cho Trúc Tử luôn tỏ vẻ là cô có thể sống tự lập ở nước ngoài, nhưng làm sao An Nhã Chi có thể yên tâm.
An Tại Đào ngồi một lát trong phòng làm việc, gọi điện cho Mã Hiểu Yến và Tôn Hiểu Linh, hàn huyên vài câu.
Mã Hiểu Yến cũng chuẩn bị đi Yên Kinh đón năm mới với cha mẹ, anh trai và chị dâu. Cha mẹ, anh trai và chị dâu cô đã được An Tại Đào thu xếp chuyển đến Yên Kinh từ lâu. Cô vốn định đi máy bay, nhưng khi nghe An Tại Đào cũng lái xe lên Yên Kinh, cô chủ động đề nghị đi nhờ xe của hắn.
Sáng hôm nay còn có một cuộc họp
Sau khi An Tại Đào đến công ty Than-Khí ga Phòng Sơn, hội nghị thường kỳ của công ty đã có thay đổi, không chỉ có thành viên bộ máy lãnh đạo tham dự mà ngay cả lãnh đạo các xí nghiệp trực thuộc cũng tham dự. Thật ra thì, ngoại trừ một số lãnh đạo thành viên kiêm chức, cũng không có nhiều người như vậy.
An Tại Đào chuẩn bị đi họp, đột nhiên có tiếng gõ cửa. Cửa mở, Trịnh Lan bước tới, mặt đỏ lên, khẽ nói:
-Chủ tịch thành phố An, tôi tối đây xin kiểm điểm trước lãnh đạo, xin lãnh đạo phê bình.
Trịnh Lan đỏ mặt cúi đầu, đứng ở trước bàn làm việc của An Tại Đào.
An Tại Đào thản nhiên cười:
-Trịnh tổng, nói vậy là có ý gì? Ngồi xuống đi!
Nhưng Trịnh Lan không dám ngồi, vẫn đứng đó cúi đầu nói:
-Xin lãnh đạo phê bình.
Khoé miệng An Tại Đào thoáng hiện nét cười, ánh mắt hơi suy tư, lướt qua người Trịnh Lan như đang cân nhắc. Thật lâu sau, hắn đột nhiên cất tiếng:
-Nếu anh biết sai lầm rồi, chuyện này coi như cho qua. Tôi đến công ty lâu như vậy, thường nói với các đồng chí, quá khứ như trang giấy, lật một cái là trôi qua, chúng ta cần đoàn kết với nhau, cùng nhau đối mặt với tương lai, không phải sao?
-Cảm ơn lãnh đạo.
Trịnh Lan thầm thở phào nhẹ nhõm.
-Nhưng,
Giọng An Tại Đào trở nên lạnh lẽo và nghiêm túc:
-Tôi không phải là người quá cứng nhắc. Nước quá trong ắt không có cá, điều này là có thể hiểu được, nhưng nếu tài sản tập thể đều chui vào hầu bao riêng, sẽ luôn làm trong lòng người ta không được thanh thản cho lắm, anh thấy có đúng không?
Trịnh Lan chột dạ, không biết An Tại Đào muốn nói gì, y mở to mắt, sắc mặt hơi tái đi, nhìn An Tại Đào.
-Công ty chuẩn bị thành lập một quỹ cứu trợ đặc biệt cho đảng viên và công nhân viên chức có hoàn cảnh khó khăn, nhận sự quyên góp của tất cả cán bộ công nhân viên chức, anh xem rồi nặc danh quyên góp một ít đi!
Lời nói có vẻ hời hợt của An Tại Đào lọt vào tai Trịnh Lan, đôi vai y run lên, hơi cúi đầu xuống:
-Tôi hiểu rồi, Chủ tịch thành phố An. Cảm ơn lãnh đạo cho tôi một cơ hội.
An Tại Đào cười ha hả, đứng dậy vỗ vỗ cánh tay Trịnh Lan:
-Nào, lão Trịnh, chúng ta đi họp đi!
Trịnh Lan quyên nhiều ít, An Tại Đào, không thèm để ý, càng không đi "kiểm tra", nhưng hắn biết Trịnh Lan là một người thông minh, y tự hiểu nên quyên nhiều ít. An Tại Đào dùng phương pháp này để buộc Trịnh Lan phải "ói ra", có thể nói là phương pháp độc nhất vô nhị, trước và sau hắn không có ai dùng tới.
Trong phòng hội nghị khói thuốc lượn lờ, tất cả thành viên bộ máy lãnh đạo của công ty và người đứng đầu của các xí nghiệp trực thuộc đã có mặt rồi, đang chờ An Tại Đào. Nói đùa sao, bậy giờ còn ai dám đến muộn? Trịnh Lan và Lô Tuấn đã là tấm gương.
Cửa phòng hội nghị kêu lên, từ từ mở ra, mọi người kinh ngạc nhìn An Tại Đào và Trịnh Lan nói nói cười cười cùng bước vào.
Không nói ra nhưng trong lòng mọi người đều ngờ vực, chẳng lẽ là Trịnh Lan "đi cửa sau" tạo mối quan hệ thân thiện với An Tại Đào? Chỉ có Lý Kiệt và Lương Mậu Tài, hai cấp dưới lâu năm của An Tại Đào nhận ra nụ cười trông như ôn hoà nhưng thật ra không giấu được nét lạnh lùng của hắn mới hiểu được thực chất.
An Tại Đào từ từ ngồi xuống, phất tay:
-Tốt lắm, các đồng chí, chúng ta họp. Đây là hội nghị cuối cùng trước Tết âm lịch. Đề tài thảo luận của hội nghị rất đơn giản, đó là bố trí an toàn công tác và trách nhiệm lãnh đạo trong dịp Tết.
Tôi xin phép Đảng uỷ năm nay tôi đi Yên Kinh sum họp với gia đình, cho nên trong dịp Tết, tôi sẽ không thể có mặt ở công ty, kính nhờ các lãnh đạo khác của công ty vất vả một chút.
Văn phòng đã lên lịch cho các lãnh đạo, hy vọng các đồng chí dựa theo bảng phân công mà xử lý tốt công tác trong mấy ngày Tết. Có hai hạng mục công tác rất quan trọng, thứ nhất là ổn định tư tưởng công nhân viên chức. Bí thư Vương, việc này mong anh quan tâm nhiều vào, bảo Bành Quân và Mã Minh Tường hỗ trợ anh làm công tác tư tưởng cho công nhân viên chức. Nhất định phải bảo đảm đội ngũ công nhân viên chức yên ổn không xảy ra sai lầm.
An Tại Đào nhìn Chủ nhiệm Uỷ ban Kỷ luật mỉm cười. Vương Bằng vội kính cẩn khom người gật đầu đáp ứng. Đây là một người hết sức cẩn thận và chặt chẽ, đôi khi An Tại Đào cảm thấy hoài nghi, với tính tình của Vương Bằng, sao có thể được đề bạt lên?
An Tại Đào gật đầu, mánh mắt chuyển sang phía Lý Kiệt:
-Công tác chuyển khí an toàn, ổn định trong dịp Tết hết sức quan trọng, Lý Kiệt, cậu không những phải bảo đảm an toàn công tác chuyển khí của công ty Thiên Nguyên, mà còn phải phụ trách an toàn sản xuất cho cả công ty. Không thể làm qua loa được! Nhớ kỹ, chúng ta đang ở trong thời kỳ mấu chốt chuẩn bị thành lập tập đoàn công ty, không được để xảy ra bất cứ sự cố an toàn nào!
-Chủ tịch thành phố An, ngài yên tâm, tôi biết rồi. Trong dịp Tết, mỗi ngày tôi đều đến công ty!
Lý Kiệt vội trả lời.
Giọng An Tại Đào trở nên nghiêm nghị:
-Bảo đảm an toàn trong sản xuất, tuyệt đối không để xảy ra bất cứ vấn đề gì. Nếu ai sơ xuất làm hại công ty, xin lỗi, không chỉ cách chức ngay tại chỗ mà còn nghiêm khắc truy cứu trách nhiệm quản lý của người đó!
Không khí trong phòng hội nghị lập tức trở nên nặng nề đầy áp lực. An Tại Đào tuyệt đối là một người nói được làm được, làm việc lạnh lùng và quyết đoán. Ai nấy đều hiểu được, nếu thật sự phạm vào điều kiêng kỵ của An Tại Đào, chỉ sợ sẽ có kết cục rất thảm. Trịnh Lan và Lô Tuấn chính là hai tấm gương sờ sờ ra đó.
-Tuy nhiên, tôi còn một tin tốt báo cho mọi người.
An Tại Đào cười cười, giọng dịu đi:
-Năm sau, Ban tổ chức cán bộ Thành uỷ sẽ tiến hành tái bổ nhiệm đối với thành viên Đảng uỷ, thành viên bộ máy lãnh đạo, xin chúc mừng mọi người trước, sau này mọi người đều là cán bộ chịu sự quản lý của thành phố.
Đây quả thật là một tin tốt. Các thành viên bộ máy nhiệt liệt vỗ tay, nhìn An Tại Đào, trong ánh mắt đều lộ ra vẻ cảm kích.
Hiện giờ, có lẽ An Tại Đào còn chưa thật sự mang đến thay đổi gì to lớn cho công ty, nhưng trước mắt, với tin này, các thành viên bộ máy lãnh đạo cũng đã có được lợi ích về mạt chính trị. Tuy vẫn là cán bộ cấp phó huyện, nhưng từ cán bộ do Cục quản lý đến cán bộ do thành phố quản lý là khác nhau một trời một vực!
Nếu không phải An Tại Đào đến đây, chỉ e là cả đời họ cũng khó có thể thoát khỏi sự quản lý của Cục. Nên biết rằng cán bộ do Cục công cộng bổ nhiệm và cán bộ do Ban tổ chức cán bộ Thành uỷ bổ nhiệm khác biệt rất lớn. Trên nguyên tắc, từ nay về sau, họ sẽ có thể được Ban tổ chức cán bộ Thành uỷ điều phối, bổ nhiệm từ xí nghiệp đến các cơ quan chính quyền.
Đây là sự hoán chuyển có tính quyết định, có thể thay đổi vận mệnh chính trị. Mọi người đều phấn khởi bàn tán chuyện này.
Lý Nhân Quý cười, nhìn An Tại Đào nói:
-Các đồng chí, đây đều là công lao của Chủ tịch thành phố An, tôi đề nghị trưa nay chúng ta mời Chủ tịch thành phố An ăn bữa cơm để biểu lộ thành ý của chúng ta, đồng thời chào tạm biệt lãnh đạo!
-Đúng vậy, chúng ta phải mời lãnh đạo ăn cơm!
Trịnh Lan cũng cười phụ hoạ.
Lý Kiệt cũng mỉm cười nhưng không nói gì thêm.
-Ha ha, mọ người khách sáo rồi. Sau khi chúng ta thành lập tập đoàn công ty, liền trở thành tập đoàn xí nghiệp trực thuộc thành phố, Đảng uỷ và bộ máy lãnh đạo lên cấp là đương nhiên mà.
An Tại Đào khoát tay:
-Không cần phải mời cơm. Chờ tôi đi Yên Kinh về sẽ cùng ăn uống với mọi người một phen! Chỉ cần mọi người cố gắng công tác, chỉ cần chúng ta thoát khỏi khó khăn, tôi tưởng bất kể là cá nhân chúng ta hay xí nghiệp đều sẽ có một tương lai tốt đẹp!
An Tại Đào đứng dậy cười cười, chỉ vào Lý Kiệt và Lương Mậu Tài:
-Tôi mới đến, mọi người còn chưa biết tôi, Lý Kiệt và lão Lương hiểu biết khá rõ về con người tôi, tôi là người trọng tình cảm, luôn nhớ ân nghĩa cũ, tôi hy vọng có thể cùng mọi người đoàn kết, hợp tác cùng nhau làm tốt công tác của công ty.
…
Năm nay không có ngày 30 tháng chạp, đêm 29 cũng là đêm trừ tịch.
Sáng ngày 28 tháng chạp, trên đường cao tốc ở Phòng Sơn lên tỉnh, một chiếc xe màu đen chạy băng băng trên con đường trống trải không người. Đó là chiếc xe do Hạ Hiểu Tuyết cho người đưa đến Quy Ninh cho An Tại Đào trước đó không lâu, một chiếc Mercedes-Benz, tính năng hết sức tiên tiến.
Mã Hiểu Yến mặc một chiếc áo long cừu màu trắng, dung nhan xinh đẹp và quyến rũ. Cô ngồi ở ghế lái phụ, nhìn An Tại Đào lái xe. Đột nhiên, mỉm cười nói:
-Hay là để em lái xe cho, anh nghỉ đi?
An Tại Đào đang suy nghĩ chuyện phát triển công ty sau này, hơi thất thần, nghe Mã Hiểu Yến bảo muốn lái xe, liền gật đầu đồng ý. Hắn dừng xe bên ven đường, hai người xuống xe đổi vị trí cho nhau.
Một chiếc Audi màu đen chạy tới, trên xe, ánh mắt Đông Phương Du như ngưng đọng: An Tại Đào? Cô gái kia là ai?
Đông Phương Du khoát tay, bảo lái xe:
-Chậm lại một chút.
Lái xe của cô đương nhiên nhận ra An Tại Đào, biết Chủ tịch Đông Phương muốn chào Trợ lý chủ tịch thành phố An, bèn giảm tốc độ thật chậm. Đông Phương Du hạ cửa sổ xe xuống giơ tay lên:
-Đồng chí Tại Đào? Đi đâu vậy?
-Ồ, Chủ tịch thành phố Đông Phương, cô về nhà à? Tôi đang đi Yên Kinh đón năm mới với vợ tôi.
An Tại Đào hơi không được tự nhiên, lảng tránh ánh mắt phức tạp đang nhìn chăm chú của Đông Phương Du.
Hai xe chạy song song, An Tại Đào và Đông Phương Du chào hỏi vài câu, Mã Hiểu Yến mỉm cười lái xe, thấy Đông Phương Du nhìn mình, trong ánh mắt có chút lạnh lẽo, trong lòng không khỏi hơi máy động.
Trong xe, đột nhiên Đông Phương Du nhìn lái xe của mình, nhẹ nhàng hỏi:
-Cô gái lái xe kia là Mã Hiểu Yến của Khu kinh tế mới Tư Hà phải không?
Lái xe cười cười gật đầu:
-Dạ, Chủ tịch thành phố Đông Phương, đó là Chủ nhiệm Mã của Khu kinh tế mới Tư Hà.
"Ồ", Đông Phương Du ồ lên một tiếng, không nói gì thêm, chỉ yên lặng nhìn chằm chằm theo chiếc Mercedes Benz dễ dàng vượt qua chiếc Audi của mình, chạy về phía trước, cho đến lúc mất hút ở đường cao tốc. Bạn đang đọc truyện được copy tại
Mã Hiểu Yến tăng tốc cho xe chạy nhanh, trong lòng cô không được thoải mái lắm. Ánh mắt lạnh lẽo của Đông Phương Du làm cô thắc mắc không biết mình đắc tội gì với vị nữ Chủ tịch thành phố này, mà cô ta nhìn cô bằng ánh mắt thù địch như vậy?
"Mình chưa từng gặp cô ta mà?" Mã Hiểu Yến băn khoăn suy nghĩ, chợt trong đầu loé lên một ý nghĩ, sự mẫn cảm của phụ nữ khiến cô hiểu ra: chẳng lẽ là bởi vì An Tại Đào?
Ý nghĩ này xuất hiện, cô dùng ánh mắt không thể tin nổi liêc nhìn An Tại Đào đang ngồi trầm tư bên cạnh. Nhìn nghiêng, người đàn ông tuấn tú này dường như phát ra một khí chất uy nghiêm và phóng khoáng, khoé miệng hơi mím, ánh mắt sáng ngời thâm thuý, chân mày hơi nhíu lại, đủ để khơi gợi lòng xuân của rất nhiều cô gái.
Mã Hiểu Yến không kìm nổi, sâu kín thở dài, nhưng vô tình phát thành tiếng.
An Tại Đào ngẩn ra, quay nhìn Mã Hiểu Yến, thấy vẻ mặt cô hơi có vẻ mập mờ, liền hỏi:
-Hiểu Yến, cô sao vậy?
Mã Hiểu Yến lắc đầu:
-Không có ạ. Hì hì, do tôi chăm chú lái xe thôi mà.
An Tại Đào cũng không nghĩ nhiều, lúc này, điện thoại di động của hắn reo lên. Hắn mở điện thoại, trên màn hình hiện lên số điện thoại của Trần Cận Nam. Người gọi không ngờ là Trần Duệ.
-Anh, anh đang ở đâu vậy?
-Tiểu Duệ? Sao em lại về nước? Em không ở Mỹ học mà về nhà làm gì?
An Tại Đào kinh ngạc hỏi.
Trần Duệ cười ha hả:
-Anh à, cha vợ tương lai của em muốn tới Trung Quốc du lịch, nhân tiện tới thăm cha mẹ em. Làm sao em không quay lại cho được?
Nhớ tới mấy bạn gái của Trần Duệ, An Tại Đào ồ một tiếng:
-Tốt, khi nào họ đến, có muốn anh tới tiếp khách?
Rất nhanh, An Tại Đào liền hiểu mục đích cuộc gọi của Trần Duệ. Tràn Duệ cười cười:
-Mùng năm đến, mùng sáu ba mẹ mời họ ăn cơm. Anh có thể về dự được không?
An Tại Đào trầm ngâm một chút rồi quả quyết nói:
-Có thể, anh sẽ đến đúng giờ.
Giờ phút này, tâm tình của Đông Phương Du vừa hết sức khó chịu vừa vô cùng phức tạp, căn bản là không thể miêu tả nổi. Là lãnh đạo và là kẻ bề trên, lẽ ra cô phải giữ được sự uy nghiêm tương xứng, thế nhưng hiện giờ lại như thế này…Không chỉ mất hết uy thế, ngược lại còn có sự tiếp xúc mờ ám như thế thì làm sao chịu nổi? Làm sao chịu nổi!
Hơn nữa, thậm chí nếu tên tiểu tử này tưởng rằng mình…Nghĩ đến đây, Đông Phương Du xấu hổ và giận dữ với chính bản thân mình. Nếu cô không phải là một nữ quan chức cấp cao, đã lăn lộn trong quan trường hơn mười năm, mà là một phụ nữ bình thường, không chừng cô đã sớm bỏ chạy. Cô mạnh mẽ tự kiềm chế sự xấu hổ và giận dữ, rít lên qua kẽ răng:
-Anh đi về trước đi, hôm nào chúng ta bàn lại!
Đông Phương Du không dám nhìn thẳng vào khuôn mặt anh tuấn trê tuổi của An Tại Đào. Nhớ tới khoái cảm bất ngờ và không có cách nào nói rõ vừa rồi cùng với bộ phận ướt át kia, Đông Phương Du mím chặt môi, cảm thấy sự hổ thẹn tràn ngập trong lòng mình.
Nhưng An Tại Đào lại cả buổi không động tĩnh, vẫn ngồi ở chỗ kia, vẻ mặt đờ đẫn như ngây như dại. Tâm trạng của hắn còn chưa hoàn toàn bình tĩnh trở lại. Hắn vừa cố hết sức từ từ lấy lại sự cân bằng trong lòng mà vốn đã bị dục vọng và bản năng sinh lý cuốn đi một cách điên cuồng và hoang dã, vừa phán đoán dụng ý của Đông Phương Du.
Cô ta đang quyến rũ mình sao? Nếu nói là cô vô tình, sao cô lại có biểu hiện như vậy? Nhưng nếu nói là cô cố ý cám dỗ mình, sao cô lại có biểu hiện bối rối và kinh hoàng đến như vậy? An Tại Đào có thể cảm thấy đó không phải là giả vờ. Cho đến lúc này, cảm xúc mạnh mẽ của cô vẫn chưa hoàn toàn tan biến.
Không ngờ mình lại thật sự "xâm phạm" nữ Chủ tịch thành phố "cao cao tại thượng" này. Đột nhiên An Tại Đào có cảm giác không biết nên khóc hay nên cười. Hắn mê man đưa tay lên nhìn, một bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve mu bàn tay kia, đương nhiên muốn từ nơi đó tìm lại cảm giác mềm mại, thơm tho tuyệt vời tràn ngập cõi lòng vừa rồi.
Theo bản năng, An Tại Đào ngẩng đàu nhìn Đông Phương Du. Đông Phương Du vẫn đứng trước sô pha, để lại cho hắn bóng lưng hơi run rẩy và một bên mặt đỏ hồng.
Cảm giác vừa rồi rất dạt dào cũng rất kích thích, thế cho nên dục vọng từ đâu đó sâu thẳm trong đáy lòng An Tại Đào bị đánh thức, cứ từ từ dâng lên, không chịu tiêu tán đi. Khoé miệng hắn nhếch lên thành một nụ cười quỷ quái, chầm chậm tiến lên một bước.
Cô ấy có khoái cảm! Dường như đã bị bản năng khống chế suy nghĩ, hắn mỉm cười một cách tà ác, đôi mắt như mê đi, lòng tràn ngập sự háo hức điên cuồng và lớn mật: Ôm cô ấy một cái, lại ôm cô ấy một cái đi, ôi, cảm giác thật say lòng!
Đông Phương Du không thể ngờ An Tại Đào lại to gan đến như thế. Hắn gần như là bất chấp tất cả, vươn tay ra, từ sau lưng cô đột ngột ôm lấy thân hình đẫy đà đang còn hơi run rẩy và nóng như lửa của Đông Phương Du, hai tay điên cuồng vồ lấy bộ ngực căng tròn của cô, vuốt ve không chút kiêng nể. Hai bầu ngực nở nang vặn vẹo trong tay hắn, biến thành đủ loại hình dạng.
Sự điên cuồng, hoang dã hừng hực như lửa nóng của hắn quá đột ngột khiến mắt Đông Phương Du như nhòa đi, máu lập tức dồn lên đầu, dường như muốn nổ tung. Nhưng, bất chợt, toàn thân cô dâng lên khoái cảm mạnh mẽ khiến cô nhũn người ra, không ngờ còn muốn rên rỉ thành tiếng!
Trời ơi! Đông Phương Du gần như muốn ngất đi.
Hơn mười phút sau, An Tại Đào mới vội vàng chạy ra khỏi văn phòng của Đông Phương Du, đi dưới hành lang râm mát, toàn thân hắn mồ hôi lạnh túa ra, vì hành động mê loạn và điên cuồng vừa rồi của mình mà xấu hổ vô cùng: tại sao mình lại có thể như vậy?
Đông Phương Du mềm nhũn người lê đến bên chiếc sô pha, quần áo trên người vừa mới sửa sang lại. Cô nằm mơ cũng không ngờ chính mình vừa rồi không hề ngăn cản An Tại Đào, để mặc hắn vuốt ve âu yếm chỗ kín đáo của mình, lại còn như thiếu nữ động tình ngã vào lòng hắn, hôn hắn nồng nhiệt đến cả phút đồng hồ.
Tại sao lại có thể như vậy? Mình…Đông Phương Du đỏ bừng mặt, yếu ớt nhắm mắt lại, hầu như ngay cả nhúc nhích cũng không nổi.
...
Sát Tết rồi, những ngày này thật ra đã không còn công tác có tính thực chất. Năm nay An Tại Đào chuẩn bị đi Yên Kinh đoàn tụ với Hiểu Tuyết. Mạnh Cúc và Lưu Ngạn. Ngày mai đã là 28 Tết, ngày mai hắn sẽ lái xe tới Yên Kinh. Tuy đi máy bay nhanh hơn, nhưng không tự do như tự mình lái xe. Muốn đi khi nào thì đi.
Lúc này, Mạnh Cúc và Lưu Ngạn đã sớm về Yên Kinh, hẳn là hiện giờ đang đoàn tụ với người nhà. Nhưng chỉ cần An Tại Đào tới Yên Kinh, chắc chắn hai cô sẽ tới cùng ăn Tết với hắn.
An Nhã Chi và Trúc Tử vẫn đang ở Mỹ, tuy rằng An Nhã Chi rất nhớ con, nhưng vì Trúc Tử, bà vẫn phải ở lại Mỹ. Dù cho Trúc Tử luôn tỏ vẻ là cô có thể sống tự lập ở nước ngoài, nhưng làm sao An Nhã Chi có thể yên tâm.
An Tại Đào ngồi một lát trong phòng làm việc, gọi điện cho Mã Hiểu Yến và Tôn Hiểu Linh, hàn huyên vài câu.
Mã Hiểu Yến cũng chuẩn bị đi Yên Kinh đón năm mới với cha mẹ, anh trai và chị dâu. Cha mẹ, anh trai và chị dâu cô đã được An Tại Đào thu xếp chuyển đến Yên Kinh từ lâu. Cô vốn định đi máy bay, nhưng khi nghe An Tại Đào cũng lái xe lên Yên Kinh, cô chủ động đề nghị đi nhờ xe của hắn.
Sáng hôm nay còn có một cuộc họp
Sau khi An Tại Đào đến công ty Than-Khí ga Phòng Sơn, hội nghị thường kỳ của công ty đã có thay đổi, không chỉ có thành viên bộ máy lãnh đạo tham dự mà ngay cả lãnh đạo các xí nghiệp trực thuộc cũng tham dự. Thật ra thì, ngoại trừ một số lãnh đạo thành viên kiêm chức, cũng không có nhiều người như vậy.
An Tại Đào chuẩn bị đi họp, đột nhiên có tiếng gõ cửa. Cửa mở, Trịnh Lan bước tới, mặt đỏ lên, khẽ nói:
-Chủ tịch thành phố An, tôi tối đây xin kiểm điểm trước lãnh đạo, xin lãnh đạo phê bình.
Trịnh Lan đỏ mặt cúi đầu, đứng ở trước bàn làm việc của An Tại Đào.
An Tại Đào thản nhiên cười:
-Trịnh tổng, nói vậy là có ý gì? Ngồi xuống đi!
Nhưng Trịnh Lan không dám ngồi, vẫn đứng đó cúi đầu nói:-Xin lãnh đạo phê bình.
Khoé miệng An Tại Đào thoáng hiện nét cười, ánh mắt hơi suy tư, lướt qua người Trịnh Lan như đang cân nhắc. Thật lâu sau, hắn đột nhiên cất tiếng:
-Nếu anh biết sai lầm rồi, chuyện này coi như cho qua. Tôi đến công ty lâu như vậy, thường nói với các đồng chí, quá khứ như trang giấy, lật một cái là trôi qua, chúng ta cần đoàn kết với nhau, cùng nhau đối mặt với tương lai, không phải sao?
-Cảm ơn lãnh đạo.
Trịnh Lan thầm thở phào nhẹ nhõm.
-Nhưng,
Giọng An Tại Đào trở nên lạnh lẽo và nghiêm túc:
-Tôi không phải là người quá cứng nhắc. Nước quá trong ắt không có cá, điều này là có thể hiểu được, nhưng nếu tài sản tập thể đều chui vào hầu bao riêng, sẽ luôn làm trong lòng người ta không được thanh thản cho lắm, anh thấy có đúng không?
Trịnh Lan chột dạ, không biết An Tại Đào muốn nói gì, y mở to mắt, sắc mặt hơi tái đi, nhìn An Tại Đào.
-Công ty chuẩn bị thành lập một quỹ cứu trợ đặc biệt cho đảng viên và công nhân viên chức có hoàn cảnh khó khăn, nhận sự quyên góp của tất cả cán bộ công nhân viên chức, anh xem rồi nặc danh quyên góp một ít đi!
Lời nói có vẻ hời hợt của An Tại Đào lọt vào tai Trịnh Lan, đôi vai y run lên, hơi cúi đầu xuống:
-Tôi hiểu rồi, Chủ tịch thành phố An. Cảm ơn lãnh đạo cho tôi một cơ hội.
An Tại Đào cười ha hả, đứng dậy vỗ vỗ cánh tay Trịnh Lan:
-Nào, lão Trịnh, chúng ta đi họp đi!
Trịnh Lan quyên nhiều ít, An Tại Đào, không thèm để ý, càng không đi "kiểm tra", nhưng hắn biết Trịnh Lan là một người thông minh, y tự hiểu nên quyên nhiều ít. An Tại Đào dùng phương pháp này để buộc Trịnh Lan phải "ói ra", có thể nói là phương pháp độc nhất vô nhị, trước và sau hắn không có ai dùng tới.
Trong phòng hội nghị khói thuốc lượn lờ, tất cả thành viên bộ máy lãnh đạo của công ty và người đứng đầu của các xí nghiệp trực thuộc đã có mặt rồi, đang chờ An Tại Đào. Nói đùa sao, bậy giờ còn ai dám đến muộn? Trịnh Lan và Lô Tuấn đã là tấm gương.
Cửa phòng hội nghị kêu lên, từ từ mở ra, mọi người kinh ngạc nhìn An Tại Đào và Trịnh Lan nói nói cười cười cùng bước vào.
Không nói ra nhưng trong lòng mọi người đều ngờ vực, chẳng lẽ là Trịnh Lan "đi cửa sau" tạo mối quan hệ thân thiện với An Tại Đào? Chỉ có Lý Kiệt và Lương Mậu Tài, hai cấp dưới lâu năm của An Tại Đào nhận ra nụ cười trông như ôn hoà nhưng thật ra không giấu được nét lạnh lùng của hắn mới hiểu được thực chất.
An Tại Đào từ từ ngồi xuống, phất tay:
-Tốt lắm, các đồng chí, chúng ta họp. Đây là hội nghị cuối cùng trước Tết âm lịch. Đề tài thảo luận của hội nghị rất đơn giản, đó là bố trí an toàn công tác và trách nhiệm lãnh đạo trong dịp Tết.
Tôi xin phép Đảng uỷ năm nay tôi đi Yên Kinh sum họp với gia đình, cho nên trong dịp Tết, tôi sẽ không thể có mặt ở công ty, kính nhờ các lãnh đạo khác của công ty vất vả một chút.
Văn phòng đã lên lịch cho các lãnh đạo, hy vọng các đồng chí dựa theo bảng phân công mà xử lý tốt công tác trong mấy ngày Tết. Có hai hạng mục công tác rất quan trọng, thứ nhất là ổn định tư tưởng công nhân viên chức. Bí thư Vương, việc này mong anh quan tâm nhiều vào, bảo Bành Quân và Mã Minh Tường hỗ trợ anh làm công tác tư tưởng cho công nhân viên chức. Nhất định phải bảo đảm đội ngũ công nhân viên chức yên ổn không xảy ra sai lầm.
An Tại Đào nhìn Chủ nhiệm Uỷ ban Kỷ luật mỉm cười. Vương Bằng vội kính cẩn khom người gật đầu đáp ứng. Đây là một người hết sức cẩn thận và chặt chẽ, đôi khi An Tại Đào cảm thấy hoài nghi, với tính tình của Vương Bằng, sao có thể được đề bạt lên?
An Tại Đào gật đầu, mánh mắt chuyển sang phía Lý Kiệt:
-Công tác chuyển khí an toàn, ổn định trong dịp Tết hết sức quan trọng, Lý Kiệt, cậu không những phải bảo đảm an toàn công tác chuyển khí của công ty Thiên Nguyên, mà còn phải phụ trách an toàn sản xuất cho cả công ty. Không thể làm qua loa được! Nhớ kỹ, chúng ta đang ở trong thời kỳ mấu chốt chuẩn bị thành lập tập đoàn công ty, không được để xảy ra bất cứ sự cố an toàn nào!
-Chủ tịch thành phố An, ngài yên tâm, tôi biết rồi. Trong dịp Tết, mỗi ngày tôi đều đến công ty!
Lý Kiệt vội trả lời.
Giọng An Tại Đào trở nên nghiêm nghị:
-Bảo đảm an toàn trong sản xuất, tuyệt đối không để xảy ra bất cứ vấn đề gì. Nếu ai sơ xuất làm hại công ty, xin lỗi, không chỉ cách chức ngay tại chỗ mà còn nghiêm khắc truy cứu trách nhiệm quản lý của người đó!
Không khí trong phòng hội nghị lập tức trở nên nặng nề đầy áp lực. An Tại Đào tuyệt đối là một người nói được làm được, làm việc lạnh lùng và quyết đoán. Ai nấy đều hiểu được, nếu thật sự phạm vào điều kiêng kỵ của An Tại Đào, chỉ sợ sẽ có kết cục rất thảm. Trịnh Lan và Lô Tuấn chính là hai tấm gương sờ sờ ra đó.
-Tuy nhiên, tôi còn một tin tốt báo cho mọi người.
An Tại Đào cười cười, giọng dịu đi:
-Năm sau, Ban tổ chức cán bộ Thành uỷ sẽ tiến hành tái bổ nhiệm đối với thành viên Đảng uỷ, thành viên bộ máy lãnh đạo, xin chúc mừng mọi người trước, sau này mọi người đều là cán bộ chịu sự quản lý của thành phố.
Đây quả thật là một tin tốt. Các thành viên bộ máy nhiệt liệt vỗ tay, nhìn An Tại Đào, trong ánh mắt đều lộ ra vẻ cảm kích.
Hiện giờ, có lẽ An Tại Đào còn chưa thật sự mang đến thay đổi gì to lớn cho công ty, nhưng trước mắt, với tin này, các thành viên bộ máy lãnh đạo cũng đã có được lợi ích về mạt chính trị. Tuy vẫn là cán bộ cấp phó huyện, nhưng từ cán bộ do Cục quản lý đến cán bộ do thành phố quản lý là khác nhau một trời một vực!
Nếu không phải An Tại Đào đến đây, chỉ e là cả đời họ cũng khó có thể thoát khỏi sự quản lý của Cục. Nên biết rằng cán bộ do Cục công cộng bổ nhiệm và cán bộ do Ban tổ chức cán bộ Thành uỷ bổ nhiệm khác biệt rất lớn. Trên nguyên tắc, từ nay về sau, họ sẽ có thể được Ban tổ chức cán bộ Thành uỷ điều phối, bổ nhiệm từ xí nghiệp đến các cơ quan chính quyền.
Đây là sự hoán chuyển có tính quyết định, có thể thay đổi vận mệnh chính trị. Mọi người đều phấn khởi bàn tán chuyện này.
Lý Nhân Quý cười, nhìn An Tại Đào nói:
-Các đồng chí, đây đều là công lao của Chủ tịch thành phố An, tôi đề nghị trưa nay chúng ta mời Chủ tịch thành phố An ăn bữa cơm để biểu lộ thành ý của chúng ta, đồng thời chào tạm biệt lãnh đạo!
-Đúng vậy, chúng ta phải mời lãnh đạo ăn cơm!
Trịnh Lan cũng cười phụ hoạ.
Lý Kiệt cũng mỉm cười nhưng không nói gì thêm.
-Ha ha, mọ người khách sáo rồi. Sau khi chúng ta thành lập tập đoàn công ty, liền trở thành tập đoàn xí nghiệp trực thuộc thành phố, Đảng uỷ và bộ máy lãnh đạo lên cấp là đương nhiên mà.
An Tại Đào khoát tay:
-Không cần phải mời cơm. Chờ tôi đi Yên Kinh về sẽ cùng ăn uống với mọi người một phen! Chỉ cần mọi người cố gắng công tác, chỉ cần chúng ta thoát khỏi khó khăn, tôi tưởng bất kể là cá nhân chúng ta hay xí nghiệp đều sẽ có một tương lai tốt đẹp!
An Tại Đào đứng dậy cười cười, chỉ vào Lý Kiệt và Lương Mậu Tài:
-Tôi mới đến, mọi người còn chưa biết tôi, Lý Kiệt và lão Lương hiểu biết khá rõ về con người tôi, tôi là người trọng tình cảm, luôn nhớ ân nghĩa cũ, tôi hy vọng có thể cùng mọi người đoàn kết, hợp tác cùng nhau làm tốt công tác của công ty.
…
Năm nay không có ngày 30 tháng chạp, đêm 29 cũng là đêm trừ tịch.
Sáng ngày 28 tháng chạp, trên đường cao tốc ở Phòng Sơn lên tỉnh, một chiếc xe màu đen chạy băng băng trên con đường trống trải không người. Đó là chiếc xe do Hạ Hiểu Tuyết cho người đưa đến Quy Ninh cho An Tại Đào trước đó không lâu, một chiếc Mercedes-Benz, tính năng hết sức tiên tiến.
Mã Hiểu Yến mặc một chiếc áo long cừu màu trắng, dung nhan xinh đẹp và quyến rũ. Cô ngồi ở ghế lái phụ, nhìn An Tại Đào lái xe. Đột nhiên, mỉm cười nói:
-Hay là để em lái xe cho, anh nghỉ đi?
An Tại Đào đang suy nghĩ chuyện phát triển công ty sau này, hơi thất thần, nghe Mã Hiểu Yến bảo muốn lái xe, liền gật đầu đồng ý. Hắn dừng xe bên ven đường, hai người xuống xe đổi vị trí cho nhau.
Một chiếc Audi màu đen chạy tới, trên xe, ánh mắt Đông Phương Du như ngưng đọng: An Tại Đào? Cô gái kia là ai?
Đông Phương Du khoát tay, bảo lái xe:
-Chậm lại một chút.
Lái xe của cô đương nhiên nhận ra An Tại Đào, biết Chủ tịch Đông Phương muốn chào Trợ lý chủ tịch thành phố An, bèn giảm tốc độ thật chậm. Đông Phương Du hạ cửa sổ xe xuống giơ tay lên:
-Đồng chí Tại Đào? Đi đâu vậy?
-Ồ, Chủ tịch thành phố Đông Phương, cô về nhà à? Tôi đang đi Yên Kinh đón năm mới với vợ tôi.
An Tại Đào hơi không được tự nhiên, lảng tránh ánh mắt phức tạp đang nhìn chăm chú của Đông Phương Du.
Hai xe chạy song song, An Tại Đào và Đông Phương Du chào hỏi vài câu, Mã Hiểu Yến mỉm cười lái xe, thấy Đông Phương Du nhìn mình, trong ánh mắt có chút lạnh lẽo, trong lòng không khỏi hơi máy động.
Trong xe, đột nhiên Đông Phương Du nhìn lái xe của mình, nhẹ nhàng hỏi:
-Cô gái lái xe kia là Mã Hiểu Yến của Khu kinh tế mới Tư Hà phải không?
Lái xe cười cười gật đầu:
-Dạ, Chủ tịch thành phố Đông Phương, đó là Chủ nhiệm Mã của Khu kinh tế mới Tư Hà.
"Ồ", Đông Phương Du ồ lên một tiếng, không nói gì thêm, chỉ yên lặng nhìn chằm chằm theo chiếc Mercedes Benz dễ dàng vượt qua chiếc Audi của mình, chạy về phía trước, cho đến lúc mất hút ở đường cao tốc. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Mã Hiểu Yến tăng tốc cho xe chạy nhanh, trong lòng cô không được thoải mái lắm. Ánh mắt lạnh lẽo của Đông Phương Du làm cô thắc mắc không biết mình đắc tội gì với vị nữ Chủ tịch thành phố này, mà cô ta nhìn cô bằng ánh mắt thù địch như vậy?
"Mình chưa từng gặp cô ta mà?" Mã Hiểu Yến băn khoăn suy nghĩ, chợt trong đầu loé lên một ý nghĩ, sự mẫn cảm của phụ nữ khiến cô hiểu ra: chẳng lẽ là bởi vì An Tại Đào?
Ý nghĩ này xuất hiện, cô dùng ánh mắt không thể tin nổi liêc nhìn An Tại Đào đang ngồi trầm tư bên cạnh. Nhìn nghiêng, người đàn ông tuấn tú này dường như phát ra một khí chất uy nghiêm và phóng khoáng, khoé miệng hơi mím, ánh mắt sáng ngời thâm thuý, chân mày hơi nhíu lại, đủ để khơi gợi lòng xuân của rất nhiều cô gái.
Mã Hiểu Yến không kìm nổi, sâu kín thở dài, nhưng vô tình phát thành tiếng.
An Tại Đào ngẩn ra, quay nhìn Mã Hiểu Yến, thấy vẻ mặt cô hơi có vẻ mập mờ, liền hỏi:
-Hiểu Yến, cô sao vậy?
Mã Hiểu Yến lắc đầu:
-Không có ạ. Hì hì, do tôi chăm chú lái xe thôi mà.
An Tại Đào cũng không nghĩ nhiều, lúc này, điện thoại di động của hắn reo lên. Hắn mở điện thoại, trên màn hình hiện lên số điện thoại của Trần Cận Nam. Người gọi không ngờ là Trần Duệ.
-Anh, anh đang ở đâu vậy?
-Tiểu Duệ? Sao em lại về nước? Em không ở Mỹ học mà về nhà làm gì?
An Tại Đào kinh ngạc hỏi.
Trần Duệ cười ha hả:
-Anh à, cha vợ tương lai của em muốn tới Trung Quốc du lịch, nhân tiện tới thăm cha mẹ em. Làm sao em không quay lại cho được?
Nhớ tới mấy bạn gái của Trần Duệ, An Tại Đào ồ một tiếng:
-Tốt, khi nào họ đến, có muốn anh tới tiếp khách?
Rất nhanh, An Tại Đào liền hiểu mục đích cuộc gọi của Trần Duệ. Tràn Duệ cười cười:
-Mùng năm đến, mùng sáu ba mẹ mời họ ăn cơm. Anh có thể về dự được không?
An Tại Đào trầm ngâm một chút rồi quả quyết nói:
-Có thể, anh sẽ đến đúng giờ.