Giờ phút này, hắn cảm thấy rất áy náy. Là người đàn ông của Lưu Ngạn, hắn nên trở thành con rể của Lưu gia. Nhưng hiện giờ hắn không thể công khai đến nhà của người yêu của mình. Có lẽ trong giờ phút này hắn mới cảm nhận được sự thiệt thòi mà Mạnh Cúc và Lưu Ngạn phải chịu.
Là thiên kim tiểu thư xuất thân từ nhà quyền quý, những người đàn ông phàm tục đều không thể với tới. Nhưng khi gặp được An Tại Đào, các cô lại không thể trốn thoát khỏi số mệnh.
Tuy không có danh phận nhưng Lưu Ngạn lại không quan tâm đến điều đó. Tuy nhiên, là gia tộc quyền quý ở thủ đô, Lưu gia tất phải để ý.
An Tại Đào kỳ thật vẫn lảng tránh vấn đề. Hắn không biết Lưu Ngạn làm công tác tư tưởng như thế nào với Lưu gia mà có thể tiếp tục duy trì tình trạng mà xã hội và đạo lý không cho phép này. Nhưng hắn trước sau vẫn không hỏi, thậm chí lảng tránh đề cập đến vấn đề này.
An Tại Đào luôn luôn né tránh.
Nhưng hôm nay, ông nội Lưu Ngạn lại muốn gặp hắn khiến cho phòng tuyến ngụy trang trong lòng hắn sụp đổ. Hắn do dự không biết có nên gặp mặt hay không.
Suốt nửa đêm, An Tại Đào không cảm thấy buồn ngủ. Hắn ngồi trên ghế sofa, nghĩ tất cả về những chuyện đã qua. Kiếp trước tiếc nuối, kiếp này hạnh phúc. Mọi thứ đều nằm trong tay của hắn và hắn không hề nghĩ đến việc bỏ qua.
Suốt cả một buổi tối, sự yếu đuối và do dự hoàn toàn biến mất. Còn lại chỉ có không oán, không hối hận, không sợ mà thôi.
Chẳng sợ phía trước là núi đao biển lửa, hắn cũng muốn đấu tranh với quá khứ, bởi vì hắn không còn đường lui. Nếu hắn lùi một bước thì duyên phận giữa hắn và Lưu Ngạn sẽ kết thúc.
Lưu Ngạn có lẽ sẽ không so đo nhưng hắn sẽ không cách nào đối mặt với sự cắn rứt của lương tâm.
Sáng sớm, Hạ Hiểu Tuyết khoác áo ngủ ra khỏi phòng, xuống lầu thì nhìn thấy trong phòng khách sương khói lượn lờ, không khỏi nhíu mày:
- Ông xã, sao mới sáng sớm mà anh hút nhiều thuốc như vậy? Anh không phải nói là cai thuốc lá sao?
Hạ Hiểu Tuyết vội vàng chạy đến mở cửa sổ, một cơn gió mát lập tức thổi vào khiến An Tại Đào ngồi trên ghế sofa phải rùng mình một cái.
Hạ Hiểu Tuyết lúc này mới quay đầu lại, nhìn thấy An Tại Đào ngồi đó bóng dáng cô đơn, thần sắc tiều tụy. Cô cảm thấy vừa đau xót vừa kinh ngạc, chạy vội đến, ôm lấy cánh tay có chút lạnh giá của An Tại Đào, kêu lên:
- Ông xã, anh bị làm sao vậy? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Sự quan tâm và tình cảm của Hạ Hiểu Tuyết khiến cho An Tại Đào cảm thấy trong lòng càng áy náy hơn. Hắn im lặng không nói gì, chỉ ôm Hiểu Tuyết vào trong lòng dường như một phút cũng không muốn buông tay.
Hạ Hiểu Tuyết nhu thuận rúc vào trong lòng ngực của An Tại Đào. Cô hiểu được người đàn ông của mình đang ở trong trạng thái nhu nhược đến cực độ. Và cô cũng dần dần hiểu được hắn rốt cuộc là vì cái gì mà trở nên như vậy.
Tống Phương mặc quần áo chỉnh tề, muốn đi xuống lầu rửa mặt, rồi khẩn trương rời khỏi nhà An Tại Đào. Cô không bao giờ muốn đối mặt với An Tại Đào lần nữa.
Nhưng cô còn chưa đi xuống cầu thang thì liếc mắt một cái đã trông thấy đôi vợ chồng đang ôm nhau, im lặng không nói điều gì.
Tống Phương lập tức ửng hồng hai má. Cô nghĩ rằng do có sự hiện diện của mình tối hôm qua mà Hạ Hiểu Tuyết không thể thân thiết với An Tại Đào cho nên mới sáng sớm hai người liền khẩn cấp yêu đương.
Tống Phương cố ý hắng giọng, hơi ngượng ngùng chậm rãi bước xuống lầu. Kỳ thật thì Hạ Hiểu Tuyết đã sớm nhìn thấy cô nhưng cô vẫn lẳng lặng ôm lấy An Tại Đào, hai tay dịu dàng vuốt ve đằng sau lưng hắn.
An Tại Đào ôm thật sâu Hạ Hiểu Tuyết rồi sau đó buông ra, đứng dậy rồi khẽ mỉm cười với Tống Phương:
- Chào buổi sáng tốt lành, Tống tiểu thư.
- Xin chào, Bí thư An!
Tống Phương hơi ngượng ngùng liếc mắt nhìn An Tại Đào, rồi quay mặt đi. Tuy rằng đã qua một đêm nhưng cảnh tượng xấu hổ tối hôm qua vẫn ở trong đầu của cô.
Nghe cô gọi một tiếng "Bí thư An", An Tại Đào ngẩn người một lúc rồi chợt nhớ lại hai người khi còn ở huyện Quy Ninh đã không dưới một lần phát sinh mâu thuẫn. Hắn cười nói:
- Tống tiểu thư gọi tên tôi là được rồi. Đừng có khách sáo như vậy.
Hạ Hiểu Tuyết cũng mỉm cười đứng dậy:
- Tống Phương à, cứ gọi tên là được rồi. Ở nhà thì anh ấy cũng giống như một người bình thường, không còn chức vị gì nữa. Hơn nữa, anh ấy cũng đã rời Quy Ninh, không còn là Bí thư Thành ủy nữa.
Hiện tại anh ấy cũng làm ở xí nghiệp, cũng giống như tôi thôi.
- Thăng quan à? Chúc mừng anh nha!
Tống Phương chỉ ồ lên một tiếng, cũng không tiếp tục truy vấn. Đối với chức quan của An Tại Đào lớn nhỏ như thế nào thì cô cũng cảm thấy không hứng thú. Cô chỉ cảm thấy không khí bây giờ xấu hổ quá, chỉ muốn rời khỏi nhà An Tại Đào.
Khi nói chuyện, Tống Phương vội vàng mặc chiếc áo khoác của mình, đội chiếc mũ và khăn choàng cổ, cuối cùng là đeo một cái kính râm, cầm lấy túi xách, vội vàng hướng Hiểu Tuyết nói:
- Hiểu Tuyết, An, tôi xin phép về trước. Tôi còn có việc phải làm. Tối nay sẽ gọi điện thoại cho mọi người.
Tống Phương cũng không để cho Hạ Hiểu Tuyết có thời gian lưu mình lại, vội vàng đẩy cửa bước ra. Hạ Hiểu Tuyết trong lòng có việc, cũng không lưu cô lại. Không bao lâu sau thì nghe thấy tiếng động cơ xe hơi của Tống Phương ở dưới lầu.
Là một ngôi sao nổi tiếng, và để phòng ngừa những paparazzi theo dõi và chụp ảnh, Tống Phương mỗi lần đến chỗ của Hạ Hiểu Tuyết đều hóa trang cực kỳ cẩn thận. Chiếc xe mà cô lái cũng không phải là xe của cô, mà là xe công vụ của công ty Hạ Hiểu Tuyết.
Ngay từ đầu, Tống Phương đã đem xe của mình đậu ở một bãi đỗ xe gần công ty An Hạ, sau đó trực tiếp đổi xe cùng Hạ Hiểu Tuyết.
Đương nhiên, Tống Phương bình thường cũng không thường xuyên lái chiếc xe này. Chiếc xe này luôn luôn được đỗ tại bãi đậu xe công ty An Hạ.
Hạ Hiểu Tuyết lẳng lặng cười, xoay người lại nhìn An Tại Đào:
- Ông xã, có phải ông nội ở Lưu gia muốn gặp anh không?
An Tại Đào lặng yên gật đầu.
Hạ Hiểu Tuyết khẽ thở dài:
- Lúc trước Lưu Ngạn đã nhắc qua chuyện này với em. Anh chuẩn bị như thế nào? Có đi hay không?
Sáng sớm, Mạnh Cúc và Lưu Ngạn đều chạy đến nhà An Tại Đào. Ba cô gái cùng ngồi một chỗ, thảo luận xem An Tại Đào đến thăm Lưu gia như thế nào, ứng đối với ông nội của Lưu Ngạn, nên đưa lễ vật gì….
Lưu Ngạn do dự một chút:
- Nếu không tìm ra được thì đừng có đi. Ông nội và ba mẹ của tôi thì để tôi nói chuyện. Mọi người không cần phải xen vào.
Mạnh Cúc và Hạ Hiểu Tuyết lập tức trầm mặc. Các cô nghĩ rằng không đi là tốt nhất, bởi vì An Tại Đào thân phận trong quá khứ chẳng những là xuất thân bình thường, mà hơn nữa quả thật cũng không thể mở miệng nói chuyện này. Một khi làm không tốt thì hai bên sẽ không thoải mái.
Nhưng quan hệ của An Tại Đào và Lưu Ngạn đã thành hiện thực. Ngày nào cũng gặp thì dường như sớm hay muộn cũng không thể trốn tránh việc này.
Mạnh Cúc và Hạ Hiểu Tuyết mỉm cười nhìn An Tại Đào. Lưu Ngạn cũng mỉm cười nhìn hắn, làm ra bộ dạng không sao cả.
An Tại Đào dụi điếu thuốc trong tay, khoát tay nói:
- Bề trên đã gọi thì làm sao mà dám từ chối. Tiểu Ngạn à, chúng ta đi thôi. Trước mua đồ vật gì đó, buổi chiều sẽ qua nhà.
Ông nội Lưu Ngạn Lưu Đức Thắng là một vị tướng khai quốc, là nhân vật quyền lực trong quân đội, từng đảm nhiệm chức Tổng tư lệnh. Chỉ có điều những năm gần đây đã rời khỏi quân đội, trở về nhà an dưỡng tuổi già.
Đối với những gia đình quyền quý ở thủ đô, Lưu gia tuy không được tính là đứng đầu nhưng tuyệt đối là có vị trí. Đương nhiên, Lưu gia không thể sánh bằng Triệu lão đằng sau Mạnh Cúc. Năng lượng của Lưu gia đại để tương đương với Âu Dương gia sau lưng Trần Cận Nam thôi.
Cha mẹ của Lưu Ngạn đều làm việc trong quân đội. Cô chú bác họ hàng cơ bản cũng đều xuất thân từ quân đội, còn không thì làm việc tại cơ quan tổng bộ tại thủ đô hoặc các đại quân khu.
Có lẽ vì tránh cho An Tại Đào khỏi xấu hổ, khi An Tại Đào và Lưu Ngạn đến nhà Lưu gia thì chỉ có Lưu Đức Thắng và cha mẹ Lưu Ngạn ở nhà mà thôi.
Hôm nay là hai mươi chín tháng chạp, cũng là giao thừa. Cả Yên Kinh đều tràn ngập một màu đỏ và một không khí của năm mới.
Ở trước cổng biệt thự của Lưu gia, Lưu Ngạn thở dài, quay đầu lại nhìn An Tại Đào, dịu dàng nói:
- Đào, anh muốn làm điều này sao? Kỳ thật thì anh không đến cũng không sao. Em tuyệt đối không có trách anh.
- Đi thôi, Tiểu Ngạn à. Đừng làm cho ông nội và cha mẹ sốt ruột vì chờ đợi.
An Tại Đào cười, nắm chặt quà tặng trong tay, bước nhanh vào.
Bước vào phòng khách cổ kính, An Tại Đào còn chưa kịp đánh giá xung quanh, thậm chí còn chưa nhìn rõ bài trí bên trong đại sảnh thì một người đàn ông dáng người gầy yếu mặc chiếc áo lông màu xám, mái tóc ngắn bạc trắng, thần sắc linh hoạt, ánh mắt sắc bén lạnh lùng đã nhìn hắn trước.
Là một tướng quân trải qua mưa bom bão đạn, chỉ huy thiên quân vạn mã, năm đó nắm giữ quyền lực cao cấp trong quân đội, Lưu Đức Thắng tuy rằng năm nay tuổi đã già, trong tay cũng không còn quyền lực gì nhiều, nhưng sự uy nghiêm lần đầu tiên gặp mặt đã khiến cho An Tại Đào cảm thấy một áp lực rất lớn.
Lưu Đức Thắng ngồi một chỗ, thần thái không vui cũng không buồn, tư thế nghiêm trang, thắt lưng thẳng, hai tay đặt lên đầu gối, hoàn toàn có tác phong của một cán bộ quân nhân.
An Tại Đào do dự một chút, rồi ngẩng đầu nhìn thẳng vào Lưu Đức Thắng.
Ánh mắt một già một trẻ chạm phải nhau, không có phát ra tia lửa giận hay cơn tức gì cả, ngược lại lại rất bình tĩnh.
Lưu Ngạn nhẹ nhàng hắng giọng, ám chỉ An Tại Đào khẩn trương chủ động tiến đến hỏi thăm.
An Tại Đào cười, tiến lên một bước, kính cẩn cúi người thi lễ:
- Xin chào ông nội!
- Cậu chính là An Tại Đào? Là Chủ tịch huyện đã từng bán cây táo ở Yên Kinh phải không? Là Bí thư Thành ủy được yêu mến nhất? Là cán bộ hậu bị được Triệu lão không ngừng khen ngợi?
Thanh âm của Lưu Đức Thắng chậm rãi. Ông nói một hơi, tuy rằng nghe qua rất trào phúng nhưng trong giọng nói là không toát ra hương vị trào phúng nào.
An Tại Đào không nói gì, chỉ có thể gật đầu. Không cần nói là trào phúng, mà mắng hắn đến mất mặt thì hắn cũng chỉ biết im lặng gật đầu mà thôi.
- Cậu hiện tại đang làm tại một xí nghiệp? Nghĩ như thế nào mà lại đến một xí nghiệp chứ? Loại chuyện này nếu làm tốt chưa chắc đã tạo ra thành tích, nhưng nếu làm không tốt thì cũng giống như một vũng bùn không bứt ra được.
Lưu Đức Thắng nói không nhanh cũng không chậm, ánh mắt thản nhiên nhìn hắn:
- Ngồi đi!
Không khí không có khẩn trương và áp lực như trong tưởng tượng của Lưu Ngạn và An Tại Đào. An Tại Đào dần dần thả lỏng cơ thể, ngay lúc xoay người ngồi thì lúc này mới trông thấy cha mẹ Lưu Ngạn. Một người đàn ông trung niên tướng mạo uy nghiêm và một người phụ nữ trung niên dung mạo xinh đẹp đều ngồi một chỗ, nét mặt sa sầm không nói không cười.
Lưu Ngạn có chút "xin khoan dung" nhìn cha mẹ của mình, nhưng không nói câu nào.
An Tại Đào thở phào một cái, cúi đầu xuống:
- Cháu chào cô chú!
Nói đến đây, An Tại Đào đột nhiên không biết nên xưng hô với cha mẹ Lưu Ngạn như thế nào, do dự một chút thì gọi là "cô chú".
Mẹ của Lưu Ngạn Trương Tuyết Cầm thì dễ chịu hơn một chút. Bà đã bị Lưu Ngạn thề sống chết phản kháng lại. Nếu con gái của mình đã kiên trì cho rằng người đàn ông trước mắt này là người mà cô chờ đợi thì là mẹ, bà còn có thể nói gì nữa.
Mặt mũi của gia tộc tất nhiên là quan trọng. Nhưng cũng không thể vì mặt mũi mà bức con gái đến đường cùng.
Hơn nữa, Trương Tuyết Cầm rất hiểu con gái của mình là một người rất có cá tính. Nếu có thể đàm phán thì đàm phán. Nhưng nếu không thể đàm phán thì Lưu Ngạn khẳng định sẽ vì An Tại Đào mà đoạn tuyệt với Lưu gia, bỏ nhà ra đi, không bao giờ trở lại.
Ban đầu, Lưu Ngạn còn lo lắng cho tiền đồ của An Tại Đào, lo lắng Lưu gia sẽ giận chó mắng mèo, đối phó với An Tại Đào. Nhưng hiện tại thì không còn nữa.
Bởi vì thứ nhất dù sao còn có Triệu lão sau lưng Mạnh Cúc, Lưu gia cũng không dám làm gì. Thứ hai ba cô gái hiện nay đang nắm giữ quyền lực tư bản hùng mạnh, đủ để hô mưa gọi gió. Ngay cả khi tiền đồ chính trị của An Tại Đào mất đi thì cũng có thể trở thành một nhân vật oai phong trong lĩnh vực kinh tế. Thậm chí có thể lợi dụng lực lượng tư bản để đánh ván bài với quyền lực.
Trương Tuyết Cầm miễn cưỡng cười, tuy rằng không có đứng dậy nhưng ôn hòa nói:
- Ngồi xuống nói chuyện đi. Tiểu Ngạn, con mau rót trà cho khách chứ.
Nhưng cha của Lưu Ngạn lại hừ lạnh một tiếng, ánh mắt căm tức chợt lóe lên rồi biến mất. Đứa con gái bảo bối của mình, một tiểu công chúa của Lưu gia, không ngờ lại vì cái tên như thế này. Điều này làm cho một Chính ủy tập đoàn quân mạnh mẽ, cứng rắn như ông làm sao mà chấp nhận được?
Lưu Đức Thắng chậm rãi đứng dậy, ở phòng khách đi qua một vòng, đột nhiên ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng nhìn chằm chằm vào An Tại Đào, giọng nói mãnh liệt:
- Tên tiểu tử này, tôi thật không ngờ là cậu còn dám đến đây. Nếu là vài chục năm trước, thì nhất định lão già này sẽ lấy súng bắn cậu rồi. Cậu cho Lưu gia là ai? Con cháu của Lưu gia là cái gì?
Lưu Ngạn hoảng sợ, khẩn trương đứng tránh trước mặt An Tại Đào, nhỏ giọng nói:
- Ông nội, ông….
- Cháu tránh ra!
Lưu Đức Thắng hầm hầm khoát tay nói.
An Tại Đào đứng dậy, nhưng thần sắc vẫn không chút kinh hoảng. Hắn yên lặng, cúi đầu đứng yên, không nói một lời.
An Tại Đào trong lòng hiểu rất rõ, Lưu Đức Thắng hôm nay muốn hắn đến đây không phải là muốn mắng chửi hắn cho hả giận, lại càng không phải muốn chia rẽ hắn và Lưu Ngạn mà là có mục đích khác. Nếu không thì ông sẽ không làm điều thừa mà bảo hắn đến Lưu gia.
Đề xuất gặp mặt An Tại Đào, kỳ thật chính là một loại thái độ.
Đương nhiên, đối với tâm tư của Lưu Đức Thắng, An Tại Đào có thể đoán hết mười phần. Lưu Ngạn là người trong cuộc nên không thể hiểu hết tâm tư của ông nội và cha mẹ, nhưng An Tại Đào lại là một người ngoài cuộc, và là người trong quan trường nên có thể hiểu rõ.
Lưu Đức Thắng mắng một hồi thì đột nhiên phủi tay đi vào phòng sách.
Cha của Lưu Ngạn Lưu Bằng cũng hung hăng trừng mắt nhìn An Tại Đào một cái, rồi đi ra khỏi phòng khách. Trương Tuyết Cầm cười:
- Tiểu An, cháu vào phòng sách nói chuyện với ông nội đi. Có lẽ ông nội sẽ không tức giận nữa.
- Vâng ạ!
An Tại Đào cười, gật đầu, đi theo sau Lưu Đức Thắng tiến vào phòng sách của Lưu gia. Lưu Ngạn cũng muốn đi cùng nhưng lại bị Trương Tuyết Cầm ngăn lại.
Nhìn theo bóng dáng An Tại Đào rời đi, Lưu Ngạn không biết đang suy nghĩ chuyện gì. Trương Tuyết Cầm ở một bên cười nói:
- Tiểu Ngạn à, đứa nhỏ này cũng không tồi. Nếu không phải đã lập gia đình thì cũng rất xứng đôi với tiểu công chúa nhà ta.
Trên thế giới này có rất nhiều chuyện, không có phức tạp hoặc đơn giản như chúng ta đã tưởng tượng.
Đối với quan hệ giữa hai người, Lưu gia chấp nhận thái độ cam chịu và im lặng là bởi vì Mạnh Cúc và Triệu lão. Ngoài ra còn vì thái độ kiên quyết của Lưu Ngạn.
Ba cô gái và An Tại Đào rất ăn ý với nhau. Nếu Triệu lão không phản đối thì Lưu gia cũng chỉ có thể im lặng chấp nhận mà thôi. Hơn nữa, đối với Lưu Đức Thắng mà nói thì đây cũng có thể là một cơ hội đối với Lưu gia.
Lưu Đức Thắng dù sao cũng đã già, tư tưởng cũng đã có chút thay đổi. Nếu là mấy chục năm trước, ông ta dám đập bàn với tướng quân khai quốc lắm.
Ông ta hiện tại đầu óc rất tỉnh táo. Hiện giờ không phải là thời xưa nữa. Lưu gia nếu muốn vĩnh viễn cường thịnh không suy, tránh cho việc "phú quý chỉ trong ba đời" thì nhất định hậu nhân của Lưu gia phải có người hậu thuẫn đằng sau. Nếu ông Lưu Đức Thắng chết đi thì trong nước này ai sẽ là người giúp đỡ cho con cháu Lưu gia?
Nhìn những gia đình lão chiến hữu của mình của mình suy sụp sau khi chết đi thì Lưu Đức Thắng trong lòng không khỏi có chút cảm thán. Ông ta không muốn Lưu gia cũng như vậy. Ông ta muốn làm một cái gì đó. Và lúc này thì quan hệ giữa An Tại Đào và Lưu Ngạn xuất hiện.
An Tại Đào đã đồng ý đem mấy trăm triệu đô la Mỹ giao cho Lưu Ngạn, đã chứng minh được tình yêu và thái độ của hắn đối với cháu gái của mình. Con gái của Lưu gia mặc dù cao quý nhưng không chắc có được nhiều tiền như vậy. Dù sao thì mấy trăm triệu đô la Mỹ cũng là một của cải thật lớn đối với Lưu gia.
Một người con gái có được một số của cải lớn đến như vậy, không phải ai cũng có được.
Chỉ cần điểm này thì tiếng nói của Lưu Ngạn ở nhà cũng có phân lượng hơn.
Và đây cũng là nhân tố mà Lưu Đức Thắng vẫn duy trì sự im lặng cho đến giờ.
Trong khi vẫn duy trì sự im lặng, Lưu Đức Thắng thông qua nhiều con đường khác nhau mà quan sát và tìm hiểu về nhân cách cũng như cách đối nhân xử thế của An Tại Đào.
Lưu Đức Thắng cho rằng đây là một người rất có năng lực, rất có tiền đồ. Có Trần Cận Nam và Triệu lão làm chỗ dựa vững chắc, tiền đồ sau này của hắn còn tiến xa hơn nữa.
Mà ngay cả con đường làm quan của hắn không lên đến đỉnh thì phía sau lưng hắn vẫn còn một lực lượng tư bản hùng mạnh. Hắn tuyệt đối có thể là một thế hệ nhân vật hô mưa gọi gió. Sau hơn mười năm, có lẽ An Tại Đào sẽ trở thành một trong những người thống trị nhà nước.
Lưu gia không chỉ có một Lưu Ngạn là con cháu. Lưu Đức Thắng có bốn trai, ba gái, con cháu có hơn mười người. Tương lai vài thập niên nữa, người của Lưu gia khẳng định là sẽ sinh sôi nảy nở. Nếu không có người đáng tin tồn tại thì Lưu gia làm sao mà cường thịnh được?
Nếu có An Tại Đào hỗ trợ thì đây cũng có thể xem là một may mắn.
Đây chính là phán đoán của Lưu Đức Thắng. Ông ta đối với An Tại Đào đánh giá khá cao.
Quan trọng hơn cả, Lưu Đức Thắng cho rằng, An Tại Đào chính là mối dây ràng buộc Lưu gia và Triệu gia. Có hắn thì Lưu gia có thể phát sinh mối quan hệ với Triệu gia. Đồng thời, Lưu Đức Thắng còn coi trọng số của cải thật lớn trong tay Lưu Ngạn. Đối với đứa cháu gái ương bướng này, Lưu Đức Thắng trong lòng hiểu rất rõ ràng.
Bởi vậy, vì lợi ích chính trị và lợi ích của gia tộc, tổng hợp suy tính lại thì Lưu Đức Thắng trong lòng đã có quyết định. Tuy nhiên, loại nhượng bộ này còn phải xem An Tại Đào có thức thời hợp tác hay không.
Vào trong phòng sách, Lưu Đức Thắng thần sắc bình tĩnh ngồi trên chiếc ghế gỗ màu đỏ thẫm, hai bên lưng ghế được chạm trỗ hình con rồng. Đây chính là chiếc ghế của hoàng cung đời Thanh mà Lưu Ngạn mua được của một Hoa kiều ở Nam Dương vào năm ngoái, làm quà tặng cho ông nội mình.
Mặc dù Lưu Đức Thắng đối với tiền tài cũng không có một khái niệm rõ ràng. Nhưng với giá đến hơn một triệu tệ cũng khiến ông ta giật mình kinh hãi.
Bình thường thì ông ta không ngồi chiếc ghế đó. Nhưng trong tình huống đặc biệt ngày hôm nay thì ông lại đột nhiên chậm rãi ngồi xuống.
- Ngồi đi, trên bàn có thuốc đấy.
Lưu Đức Thắng khoác tay nói.
An Tại Đào cười:
- Cám ơn ông nội!
Nhưng hắn không có lấy thuốc, cũng không ngồi xuống. Hắn đứng trước mặt Lưu Đức Thắng, ánh mắt nhìn thẳng, không hề lảng tránh ánh mắt sắc bén, linh hoạt của Lưu Đức Thắng.
- Biết tôi sẽ tìm cậu sao?
Lưu Đức Thắng thản nhiên cười:
- Cậu đúng là một tên tiểu tử thông minh. Như vậy thì không cần tôi phải nói trắng ra.
Không đợi An Tại Đào lên tiếng, Lưu Đức Thắng đã nói thẳng mục đích của mình ra.
- Tiểu Ngạn thái độ kiên quyết, thậm chí lấy cái chết ra để đe dọa mọi người. Xem ra thì Tiểu Ngạn rất coi trọng cậu. Đối với sự việc giữa các người thì tôi mặc kệ các người tự giải quyết lấy.
- Nhưng Lưu gia của tôi không phải là gia đình bình thường. Một đứa cháu của Lưu gia mà phải núp đằng sau người khác như vậy khiến cho tôi cảm thấy rất phẫn nộ. Cậu có hiểu không chứ?
Lưu Đức Thắng lên tiếng mắng mỏ, nhưng An Tại Đào trong lòng lại cười thầm: "Đúng là một lão cáo già. Xem cách ông nói thì không phải ông vì Tiểu Ngạn. Ông rõ ràng là muốn mình phải hứa hẹn điều gì".
- Cám ơn ông nội, ông nội có gì chỉ bảo thì xin cứ nói thẳng. Nếu cháu làm được thì cháu sẽ tận lực mà làm. Vượt lửa qua sông cháu cũng không dám chối từ.
Hiểu rõ tâm tư của Lưu Đức Thắng, tâm tình của An Tại Đào hoàn toàn thả lỏng.
Lưu Đức Thắng không kìm nổi cười một tiếng:
- Được, nếu cậu nói như vậy thì tôi sẽ không khách sáo nữa.
- Tôi có ba điều kiện!
Lưu Đức Thắng nụ cười chợt tắt, trầm giọng nói:
- Thứ nhất, chuyện cậu và Lưu Ngạn ở chung với nhau, vì phòng ngừa cho người ngoài nói xấu, truyền ra tin tức không hay thì hôm nay cậu hãy trở thành con cháu của Lưu gia. Tôi sẽ an bài một thời gian thích hợp để công khai.
- Thứ hai, cậu phải đồng ý với tôi. Nếu sau này Lưu gia có việc cần cậu thì cậu không được từ chối.
- Thứ ba, hãy sắp xếp cho một số con cháu của Lưu gia vào làm việc tại công ty của cậu. Hoặc là anh trai của Tiểu Ngạn, Lưu Long hoặc em họ Lưu Dung có thể tiến vào hội đồng quản trị công ty.
An Tại Đào còn tưởng là điều kiện gì. Hóa ra lão già này muốn gia tộc của Lưu Ngạn nắm giữ quyền lực tư bản, và trải đường trước tiên.
Nhưng hắn ngẫm nghĩ một chút thì cười khổ nói:
- Ông nội, hai điều kiện trước thì không thành vấn đề. Nhưng điều kiện cuối cùng thì cháu không dám chắc. Công ty của Tiểu Ngạn, cháu căn bản không tham dự. Ông nội có thể nói với Tiểu Ngạn mà.
Lưu Đức Thắng mở to mắt, cả giận nói:
- Nếu tôi có thể nói được với Tiểu Ngạn thì còn cần tìm cậu sao?
An Tại Đào thở dài nói:
- Ông nội, cháu sẽ thay Tiểu Ngạn làm chủ một lần.
Chợt hắn lại hướng về phía Lưu Đức Thắng giơ một ngón tay ra:
- Số lượng này có đủ hay không?
Lưu Đức Thắng như mở cờ trong bụng, thầm nghĩ tên tiểu tử này khá là rộng rãi. Ông ta cười lớn:
- Được rồi, chúng ta ra ngoài hít thở không khí đi. Ông nội có loại trà ngon, bảo Tiểu Ngạn pha cho chúng ta. Chúng ta hãy cùng nhau thưởng thức.
Lưu Đức Thắng và An Tại Đào một trước một sau từ trong phòng sách đi ra. Lưu Ngạn ngẩn người nhưng lập tức liền chứng thực những gì cô đã đoán.
Cô vội vàng chạy đến một bên An Tại Đào, nhỏ giọng hỏi:
- Có phải là anh đã đồng ý với ông nội cái gì rồi phải không?
An Tại Đào gật đầu:
- Tiểu Ngạn, nếu có thể khiến cho ông nội cao hứng thì cũng như bù đắp lại sự áy náy của anh đối với em. Cho dù là đem toàn bộ công ty cho Lưu gia thì anh cũng cam tâm tình nguyện. Hơn nữa, công ty này vốn chính là ông cụ ở Nam Dương cho em, em có toàn quyền xử lý.
Lưu Ngạn trong lòng cảm thấy ấm áp, không nói gì nữa.
- Kỳ thật thì công ty đứng tên em. Nhưng ông nội lại không nghĩ như vậy, nên muốn em về thương lượng với Cúc tỷ và Hiểu Tuyết, phân chia một số tài sản đứng tên anh cả.
An Tại Đào cười ôm Lưu Ngạn, sau đó rất nhanh buông ra.
Lưu Ngạn gật đầu. Kỳ thật thì việc này cô có thể làm được. Nhưng công ty mặc dù do cô đứng tên nhưng nếu không có sự đồng ý của An Tại Đào thì cô sẽ không đem một cắc nào cho người ngoài, cho dù là người thân của mình.
Ở trong lòng Lưu Ngạn, tài sản này thuộc về con trai của mình và An Tại Đào. Đây chính là sự bồi thường của An Tại Đào cho tình cảm của mình, cho nên không thể chia xẻ với bất cứ kẻ nào.