Buổi tối chính là giao thừa. Vì có Hạ Hiểu Tuyết nên An Tại Đào cũng không thể ở lại Lưu gia ăn cơm tất niên. Ở Lưu gia mấy tiếng đồng hồ, cùng ông nội của Lưu Ngạn là Lưu Đức Thắng đạt thành "Hiệp nghị", An Tại Đào lúc này mới một mình trở về nhà.
Lưu Ngạn tạm thời cùng với cha mẹ ở lại ăn bữa cơm đoàn viên cùng với ông nội, xong rồi lập tức trở về.
Hạ Hiểu Tuyết đã chuẩn bị một mâm cơm tất niên cực kỳ thịnh soạn. Hai người đợi Manh Cúc và Lưu Ngạn. Hơn 8h, chương trình chào năm mới của CCTV vừa mới bắt đầu thì Lưu Ngạn và Mạnh Cúc một trước một sau bước vào cửa. Bữa cơm đoàn viên của bốn người lúc này mới bắt đầu.
Cả nhà cùng nhau ăn cơm, nói chuyện phiếm, đa số là nói đến chuyện sẽ ăn tết như thế nào. Ba cô gái có vẻ rất hào hứng, nhưng An Tại Đào có vẻ không hứng thú nên không bao lâu liền bắt đầu buồn ngủ rã rời. Nhân lúc ba cô gái không chú ý, hắn liền trốn ra sofa cuộn người lại mà ngủ.
Đến khi ba cô gái phát hiện ra thì hắn cũng đã ngủ được một giấc rồi. Bạn đang đọc truyện được copy tại
Bốn người tụ lại một chỗ, thông qua webcam nói chuyện với An Nhã Chi, Trúc Tử ở nước Mỹ, sau đó lại kết nối đến Nam Dương để chúc tết Tiếu lão. Đêm giao thừa cứ như vậy mà qua đi.
Sáng sớm hôm sau, Lưu Ngạn và Mạnh Cúc vào trong bếp bắt đầu làm bánh sủi cảo. Hạ Hiểu Tuyết không biết làm, chỉ ngượng ngùng đứng ở một bên.
Kỳ thật trong tủ lạnh cũng đã có bánh đông lạnh rồi nhưng Mạnh Cúc lại muốn tự làm, Lưu Ngạn không lay chuyển được cô, đành đứng bên hỗ trợ.
Trong ba cô gái, tay nghề làm bếp của Lưu Ngạn và Mạnh Cúc không tồi. Nhất là Lưu Ngạn, làm được nhiều món ăn rất ngon miệng.
Hai cô gái đều là người thích ăn ngon, không thích ăn bên ngoài, rất không sạch sẽ nên tự mình mày mò học nấu nướng. Chẳng bao lâu tay nghề đã rất cao.
Lúc còn học ở Bắc Kinh, Hạ Hiểu Tuyết và An Tại Đào không ít lần đến chỗ Mạnh Cúc ăn cơm. Cứ đến cuối tuần, hai người liền đến ký túc xá của Mạnh Cúc để cô nấu các món ăn cải thiện.
Giờ nghĩ lại, Hạ Hiểu Tuyết lúc này mới hiểu được. Mạnh Cúc sở dĩ lúc trước đối tốt với mình, đơn giản là "Yêu ai yêu cả đường đi", chính là vì nể mặt An Tại Đào.
Chỉ có Hạ Hiểu Tuyết là tay nghề làm bếp rất bình thường. Cô làm đồ ăn, thường người khác không dám nói gì. Hương vị không phải rất mặn thì là rất nhạt, gần như là không có một lần vừa miệng.
Hơn 7h sáng, Mạnh Cúc và Lưu Ngạn đã làm xong hai đĩa bánh sủi cảo. Nhân rau thịt rất giản dị, bình thường nhưng ăn lại vô cùng ngon miệng.
Kỳ thật An Tại Đào cũng không có nhấm nháp ra cái vị gì cụ thể. Hai ngày nay, hắn trong lòng cảm thấy vô cùng hạng phúc nhưng cũng rất lo lắng. Ba người phụ nữ vây quanh hắn, hắn ăn cái gì, nhìn cái gì đều không tập trung được.
Ăn xong, bốn người thay quần áo chuẩn bị đi.
Hôm nay là mùng một tết. An Tại Đào không ở Bắc kinh thì thôi, nếu hắn đã ở Bắc Kinh ăn tết thì Triệu lão, Lý Đại Niên, Âu Dương gia và Lưu gia đều phải đến chúc tết một chuyến.
Bốn người quyết định cùng đi chúc tết. Cho dù việc này có thể sẽ làm mọi người nghi hoặc, nhưng ba cô gái sống chết cũng không muốn tách ra, An Tại Đào chỉ còn cách nghe theo.
Trạm thứ nhất đương nhiên là nhà Triệu lão.
Trên đường, An Tại Đào đã gọi điện thoại đến Đông Sơn, chúc tết vợ chồng Trần Cận Nam, Trương Bằng Viễn, Đông Phương Du và một vài vị lãnh đạo thành phố Phòng Sơn. Đương nhiên, điện thoại của hắn chỉ cần rỗi một chút là cấp dưới và những người trong quan trường cũng gọi điện đến chúc tết không ngớt.
Nhưng mấy người còn chưa kịp đến nơi, Lý Đại Niên liền gọi điện thoại đến, đơn giản nói ý của Triệu lão. Ý ông là Mạnh Cúc và An Tại Đào tạm thời đừng qua chúc tết, trong nhà đang có rất nhiều người, nói chuyện cũng không tiện. Tổng thể chính là ý tứ này.
Ý tứ của Triệu lão, mấy người đương nhiên trong lòng biết rõ ràng. Không cho An Tại Đào vào cửa, kỳ thật cũng là cho người khác thấy, Triệu gia không chính thức tiếp nhận và thừa nhận "Quan hệ" giữa An Tại Đào và Mạnh Cúc.
Tuy nhiên, Mạnh Cúc cũng tốt, An Tại Đào cũng thế. Đối với điều này đều cảm thấy không sao cả. Thừa nhận cũng tốt không thừa nhận cũng thế, đều là một loại hình thức mà thôi.
Đối với An Tại Đào mà nói, chỉ cần Triệu lão đừng lợi dụng uy quyền tối cao của mình mà tiến hành "Ghép đôi uyên ương" cho mình và Mạnh Cúc là hắn đã cảm thấy mĩ mãn lắm rồi.
Đương nhiên, đối với lãnh đạo tầng trung ương như Triệu lão, chỉ cần nói một câu đơn giản là đã có hiệu ứng cao rồi. Chỉ cần An Tại Đào có chút quan hệ ngoài mặt với Triệu lão thì ích lợi hắn có được không phải ít.
Lý Đại Niên ở Triệu gia, Lý gia không cần đi. Đảo đi đảo lại, cuối cùng có thể chính đại quang minh đi vào chúc tết cũng chỉ còn lại Lưu gia.
Bốn người đi dạo phố đến nửa ngày, đã đến giữa trưa.
Ở bên ngoài biệt thự của Lưu gia, Lưu Ngạn chậm rãi dừng xe lại, bốn người xuống xe, sóng vai đi vào. Vốn dĩ là Lưu Ngạn và Mạnh Cúc ở phía trước, An Tại Đào và Hạ Hiểu Tuyết tay trong tay ở phía sau, nhưng Hạ Hiểu Tuyết lại ngẫm nghĩ một chút, buông tay An Tại Đào ra, chủ động chạy lên kéo tay Lưu Ngạn và Mạnh Cúc, để cho một mình An Tại Đào đi sau.
Lưu Ngạn trong lòng ấm áp, biết Hạ Hiểu Tuyết chu đáo khoan dung đây là đang quan tâm đến cảm xúc của mình, cũng là vì để ý đến mặt mũi của Lưu gia.
Cô quay sang nhìn Hạ Hiểu Tuyết một cái, khẽ bóp nhẹ tay, Hạ Hiểu Tuyết hiểu ý nhìn cô mỉm cười.
Ba cô gái tay trong tay đi vào phòng khách của Lưu gia, An Tại Đào đi sát theo sau. Bốn người lựa chọn lúc này đến, vốn nghĩ rằng những người đến chúc tết Lưu gia cũng đã cơ bản về hết, nhưng không ngờ...
Ông nội Lưu Ngạn, cha mẹ Lưu Ngạn, chú thím, anh trai Lưu Long, em họ Lưu Cương, em họ Lưu Thiến...mấy chục người vẫn còn đang chen chúc ở phòng khách, tĩnh lặng không tiếng động nhìn bốn người, ánh mắt phức tạp.
Ngay từ đầu không khí là vô cùng xấu hổ, nhưng Hạ Hiểu Tuyết lại dùng phương pháp vô cùng khác biệt để phá vỡ cục diện bế tắc, không bao lâu không khí đã trở nên nhẹ nhàng, hòa thuận. Mấy anh chị em họ của Lưu Ngạn cũng rất thân thiết với bọn họ.
Sau khi kết thúc trình tự chúc tết, Lưu Đức Thắng ánh mắt bình thản, cười cười:
-Mọi người đều ngồi xuống nói chuyện đi.
Nói xong, ông nhìn Hạ Hiểu Tuyết, cẩn thận đánh giá vài lần. Kỳ thật, đồng thời lúc đó, cha mẹ, chú bác của Lưu Ngạn cũng đang đánh giá Hạ Hiểu Tuyết. Thấy Hạ Hiểu Tuyết quả nhiên là đoan trang xinh đẹp, khí chất ung ung tao nhã, mọi người Lưu gia không khỏi âm thầm gật đầu.
-Cháu chào ông nội!
Hạ Hiểu Tuyết thần sắc bình tĩnh, khẽ mỉm cười, hướng Lưu Đức Thắng chào. Cô hiện giờ đã nổi danh trong thương trường, vô cùng giàu có, lật tay thành mây đảo tay thành mưa, đã quen gặp những nhân vật lớn, nên ở trước mặt Lưu Đức Thắng, tất nhiên là không đến mức luống cuống.
-Tốt lắm.
Lưu Đức Thắng gật gật đầu, thầm khen một tiếng, cô bé kia quả nhiên không tầm thường!
Lưu Đức Thắng quay đầu nhìn An Tại Đào, đang muốn nói gì đó, đã thấy Hạ Hiểu Tuyết duyên dáng đứng dậy, lấy trong bao ra một tập bao lì xì, phân phát một vòng.
Các anh chị em đời thứ ba như Lưu Ngạn, các cháu đời thứ tư của Lưu gia, mỗi người đều được tặng một cái.
An Tại Đào lưu ý một chút, thấy Hạ Hiểu Tuyết đã phát rất nhiều bao lì xì, nhưng trong tay cô vẫn còn không ít, hẳn là cô đã chuẩn bị kỹ càng.
Những người nhà Lưu gia ngang hàng với Lưu Ngạn vốn ngượng ngùng không muốn nhận tiền lì xì, nhưng Hạ Hiểu Tuyết cương quyết nên đành nhận lấy. Về phần các cháu đời thứ tư thì tết đến có tiền lì xì hẳn nhiên là rất vui mừng, liên thanh nói: "Chúc cô Hạ năm mới vui vẻ" rồi nhận lấy phong bao cất vào túi.
Dù gì cũng chỉ là tiền lì xi, giá trị chắc cũng không bao nhiêu, người nhà Lưu gia cũng không để ở trong lòng.
Đại bộ phận trẻ con nhà Lưu gia đều không ở ngay trước mặt khách mở phong bao lì xì, có thể nhìn ra được, Lưu gia rất gia giáo. Từ con cháu Lưu gia cũng có thể nhìn thấy được khí chất của con cháu nhà quyền quý, An Tại Đào trong lòng cũng tất nhiên là âm thầm gật đầu.
Con gái Lưu Nam Nam 7 tuổi của anh trai Lưu Ngạn vẻ mặt ranh mãnh đứng sau sofa vụng trộm mở phong bao lì xì, thấy bên trong không có tiền mặt, Lưu Nam Nam liền bĩu cái miệng nhỏ nhắn, giơ tờ giấy màu trắng trong bao lên, ấm ức nói:
-Cô Hạ keo kiệt ghê, cô gạt người, trong phong bao không có tiền, chỉ có tờ giấy này.
Lưu Long king ngạc, quay đầu nhìn tờ chi phiếu trong tay Lưu Nam Nam. Y cầm lấy, nhìn lướt qua, lập tức hoảng sợ: Một trăm ngàn! Không ngờ là một trăm ngàn!
Hạ Hiểu Tuyết ra tay xa xỉ, chỉ có tiền lì xì mà cũng đến một trăm ngàn. Số tiền lớn như vậy, ngay cả nhà quyền quý như Lưu gia cũng có chút hoảng sợ.
Số tiền trong bao lì xì lớn như vậy, Mạnh Cúc đã sớm biết. Nhưng An Tại Đào và Lưu Ngạn không hề hay biết gì cả. Lưu Ngạn đầu tiên là kinh ngạc, sau đó thấy vô cùng xúc động.
Số tiền đó đối với người thường mà nói là một số tiền lớn, nhưng đối với Lưu Ngạn mà nói, cái này cũng không tính cái gì.
Cũng không phải nói Hạ Hiểu Tuyết ra tay hào phóng như vậy là do cao hứng. Cô làm như vậy hiển nhiên cố ý mang đến niềm vui cho người nhà Lưu gia. Những gì cô làm, xét đến cùng đều là vì An Tại Đào và Lưu Ngạn, vì thật cẩn thận bảo vệ tình cảm chị em mà vất vả lắm mới có được giữa ba người họ.
Ngoại trừ An Tại Đào, không ai biết tình cảm thực sự giữa ba người Hạ Hiểu Tuyết, Mạnh Cúc và Lưu Ngạn.
Các cô ngay từ đầu là bởi vì An Tại Đào mà tồn tại, bị động "Kết hợp" cùng một chỗ. Nhưng sau một thời gian, tự nhiên hình thành một sự ăn ý, một tình cảm không gì phá nổi mà người thường cũng khó có thể lý giải.
Bạn có thể nói các cô là chị em, có thể nói các cô là bằng hữu, có thể nói các cô là những đối tác thân mật khăng khít và cùng chung chí hướng, cũng có thể nói các cô là người nhà.
Không khí nặng nề lập tức được phá vỡ. Không thể nói người nhà Lưu gia mê tiền, một trăm ngàn tiền lì xì cố nhiên kinh người, nhưng vẫn không đến mức khiến người nhà Lưu gia hồ đồ.
Chỉ có điều, ở rất nhiều thời điểm, tiền không chỉ có thể gõ chiêng dẹp đường, còn có thể thể hiện một loại thái độ.
Hạ Hiểu Tuyết chuẩn bị tiền lì xì nhiều như vậy, hiển nhiên là tỏ thái độ nhún nhường. Loại thái độ này khiến cho người nhà Lưu gia ngoài miệng không nói nhưng trong lòng là vô cùng vui sướng.
Hơn nữa, "Hiệp nghị" mà An tại Đào với Lưu Đức Thắng đạt được cũng đã mang lại quyền lợi khổng lồ cho Lưu gia. Lưu gia đã chân chính tiếp nhận quan hệ đặc thù giữa An Tại Đào và Lưu Ngạn. Đương nhiên, có một số người là cố ý tỏ vẻ hồ đồ. Có một số việc, không cần làm cho rõ ràng, hồ đồ vẫn tốt hơn, nhưng rất khó để hồ đồ.
Trước khi về, một vài bề trên của Lưu Ngạn tiễn bốn người ra khỏi phòng khách, vợ chồng anh trai Lưu Ngạn là Lưu Long còn đưa ra tận cửa.
Lưu Long hơn bốn mươi tuổi, tóc cắt ngắn, vóc dáng không cao, nhưng vừa thấy thì biết ngay là người khôn khéo. Tô Á dáng người thon dài, mặc chiếc áo màu lục, mặc dù không phải tuyệt sắc những cũng là thanh tú quyến rũ.
Lúc Tô Á đang đứng ở cửa nói chuyện với ba cô gái, Lưu Long nhìn thật sâu An Tại Đào, vươn tay ra:
-Anh chàng, nếu cậu làm gì có lỗi với em tôi, tôi tuyệt đối không bỏ qua cho cậu.
An Tại Đào xấu hổ cười, cũng không nói gì cả. Lưu Ngạn quay đầu lại trừng mắt nhìn Lưu Long một cái. Cô tuy rằng người ở một nơi, nhưng lại luôn chằm chằm nhìn sang bên này, sợ Lưu Long sẽ nói gì đó làm An Tại Đào khó chịu.
An Tại Đào tuy bề ngoài vô cùng trầm ổn, bình tĩnh. Nhưng là người phụ nữ của hắn, Lưu Ngạn trong lòng rất rõ ràng, người đàn ông của mình vô cùng cao ngạo thanh cao. Nếu hắn có khó chịu thì có lẽ trên mặt cũng sẽ không biểu hiện ra, nhưng trong lòng cũng tuyệt đối sẽ hình thành một "Mụn nhọt".
An Tại Đào cười cười, nắm chặt tay Lưu Long, đột nhiên thản nhiên nói:
-Anh, em cùng với Hiểu Tuyết và tiểu Ngạn đã bàn bạc, muốn anh đến tập đoàn An Hạ đảm nhiệm chức Phó tổng giám đốc, anh thấy sao?
Tập đoàn An Hạ hiện tại thực lực vô cùng hùng mạnh, nếu có được một ít cổ phần của tập đoàn An Hạ thì cũng là một khoản lớn rồi.
Cái này là một, tập đoàn An Hạ, lại thêm cả tập đoàn An Ngạn của Lưu Ngạn, tập đoàn Niệm Đào của Mạnh Cúc, nếu ba cô gái này hợp tác thành lập tập đoàn dầu mỏ Long Đằng thì không hiểu trong tay ba cô nắm giữ của cải lớn cỡ nào. Quả thực là không thể tưởng tượng nổi.
Lưu Long trong lòng chấn động, vẻ hưng phấn bộc lộ trong lời nói, y không còn ra vẻ "Cao ngạo" là anh trai Lưu Ngạn nữa, cười vang nắm tay cùng An Tại Đào, lại còn thân thiết vỗ vỗ vai hắn, lấy từ trong túi ra điếu thuốc lá mời hắn, hai người đứng đối diện, cười cười nói nói.
Đây chính là ma lực của đồng tiền! An Tại Đào vừa cùng Lưu Long nói chuyện, vừa cảm thán trong lòng. Tiền tài ma lực quá lớn, cho dù là đối với Lưu gia quyền quý như vậy, chỉ cần có được lợi ích lớn thì cũng giống như người thường thôi.
Khó trách Lưu gia đối với Hiểu Tuyết và Mạnh Cúc khách khí hơn nhiều so với mình, An Tại Đào trong lòng thản nhiên cười: "Đời là như thế, tiền có thể lay động được cả thần tiên, một chút cũng không sai!"
Lúc này, đột nhiên hắn nhớ tới lời của một đồng sự trước đây ở báo Tân Hải Thần trong một lần say rượu đã nói.
Cậu ta nói: "An Tại Đào, trên đời này không có người phụ nữ nào tiền không chinh phục được cả. Anh không chinh phục được, chẳng qua là tiền của anh chưa đủ. Mười ngàn không đủ thì một trăm ngàn, một trăm ngàn không đủ thì một triệu, một triệu không đủ thì mười triệu thậm chí một trăm triệu".
An Tại Đào cười nhạt: "Anh đang nói khùng điên gì đó?".
Cậu ta lại khoát tay, có phần ngạo nghễ nói: "An Tại Đào, tôi là không có tiền. Nếu như tôi có tiền thì đứng ngay tại đây, giơ ra mười triệu, nào thì nữ minh tinh xinh đẹp, nào thì nữ phóng viên, nữ biên tập, tôi muốn ai trần truồng thì người đó sẽ trần truồng".
...
Hạ Hiểu Tuyết đã duyên dáng đi tới, nắm tay Tô Á, cười nói:
-Chị dâu, lúc nào rảnh thì cho Nam Nam đến chỗ em chơi. Nam Nam, khi nào cháu được nghỉ hè, cô Hạ cho cháu đến Mỹ chơi, được không?
Lưu Nam Nam cười, gật gật đầu:
-Cảm ơn cô Hạ, nhưng cháu không thích Mỹ, cháu thích đi Nga cơ.
Hạ Hiểu Tuyết ngẩn ra, ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng nhéo cái má bầu bĩnh của Lưu Nam Nam, hỏi:
-Nam nam, vì sao không thích nước Mỹ mà lại thích nước Nga?
Lưu Nam Nam nghiêng đầu ngẫm nghĩ một chút, đột nhiên nghiêm trang nói:
-Bà nội của bạn Hạ Hầu nói phụ nữ mông lớn thì sẽ sinh được nhiều con. Cha cháu nói phụ nữ Nga mông rất lớn, Nam Nam muốn sinh thật nhiều đứa bé, cho nên cháu thích đến Nga.
Hả?
Nghe xong câu trả lời ngây thơ của Nam Nam, An Tại Đào gần như phì cười, Hạ Hiểu Tuyết cũng bụm bụm miệng cố nén cười, lấy từ trong túi ra thêm một phong bao lì xì cho cô bé.
Lưu Ngạn đầu tiên là mỉm cười, tiện đà nhíu nhíu mày, sẵng giọng:
-Anh, rốt cuộc là có chuyện gì, sao anh lại nói thế với trẻ con? Anh không được dạy hư nó?
Lưu Long cười khổ một tiếng:
-Anh có nói thế bao giờ đâu. Con nhóc này, toàn học những thứ linh tinh ở đâu.
Từ nhà Lưu gia đi ra, An Tại Đào lại cùng với Hạ Hiểu Tuyết đến chúc tết mẹ đẻ Âu Dương Đan. Hiện giờ An Tại Đào đã coi như là hậu bối của Âu Dương Đan, tiện đường đến Âu Dương gia một chuyến, âu cũng là bình thường.
Mùng ba, Lưu Ngạn về Nam Dương, Hạ Hiểu Tuyết cùng với An Tại Đào về Đông Sơn thăm người thân, Mạnh Cúc ở lại Bắc Kinh. Sản nghiệp ở Nam Dương phải có người quản lý nên Lưu Ngạn phải trở về.
Sớm ngày mùng bốn, An Tại Đào và Hạ Hiểu Tuyết mang theo hai lái xe đi hai xe cùng lên đường. Mùng năm phải cùng vợ chồng Trần Cận Nam và cha mẹ vợ tương lai của Trần Duệ ăn cơm. Mùng sáu, hai người chuẩn bị đi Lam Yên thăm cha mẹ Hạ Hiểu Tuyết.
Đến tận khi xuất phát, An Tại Đào lúc này mới ý thức được, Hạ Hiểu Tuyết hiện giờ đã không giống như Hạ Hiểu Tuyết trước kia.
Hai chiếc xe Mercedes-Benz xa hoa, hai lái xe trẻ trung, còn có bảy, tám vệ sĩ cao to và hai nữ trợ lý xinh đẹp chờ dưới lầu.
An Tại Đào ngẩn ra, cười cười:
-Ha ha, Hiểu Tuyết, phái đoàn của ông chủ lớn à? Đúng là tiền hô hậu ủng.
Buổi tối chính là giao thừa. Vì có Hạ Hiểu Tuyết nên An Tại Đào cũng không thể ở lại Lưu gia ăn cơm tất niên. Ở Lưu gia mấy tiếng đồng hồ, cùng ông nội của Lưu Ngạn là Lưu Đức Thắng đạt thành "Hiệp nghị", An Tại Đào lúc này mới một mình trở về nhà.
Lưu Ngạn tạm thời cùng với cha mẹ ở lại ăn bữa cơm đoàn viên cùng với ông nội, xong rồi lập tức trở về.
Hạ Hiểu Tuyết đã chuẩn bị một mâm cơm tất niên cực kỳ thịnh soạn. Hai người đợi Manh Cúc và Lưu Ngạn. Hơn 8h, chương trình chào năm mới của CCTV vừa mới bắt đầu thì Lưu Ngạn và Mạnh Cúc một trước một sau bước vào cửa. Bữa cơm đoàn viên của bốn người lúc này mới bắt đầu.
Cả nhà cùng nhau ăn cơm, nói chuyện phiếm, đa số là nói đến chuyện sẽ ăn tết như thế nào. Ba cô gái có vẻ rất hào hứng, nhưng An Tại Đào có vẻ không hứng thú nên không bao lâu liền bắt đầu buồn ngủ rã rời. Nhân lúc ba cô gái không chú ý, hắn liền trốn ra sofa cuộn người lại mà ngủ.
Đến khi ba cô gái phát hiện ra thì hắn cũng đã ngủ được một giấc rồi. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Bốn người tụ lại một chỗ, thông qua webcam nói chuyện với An Nhã Chi, Trúc Tử ở nước Mỹ, sau đó lại kết nối đến Nam Dương để chúc tết Tiếu lão. Đêm giao thừa cứ như vậy mà qua đi.
Sáng sớm hôm sau, Lưu Ngạn và Mạnh Cúc vào trong bếp bắt đầu làm bánh sủi cảo. Hạ Hiểu Tuyết không biết làm, chỉ ngượng ngùng đứng ở một bên.
Kỳ thật trong tủ lạnh cũng đã có bánh đông lạnh rồi nhưng Mạnh Cúc lại muốn tự làm, Lưu Ngạn không lay chuyển được cô, đành đứng bên hỗ trợ.
Trong ba cô gái, tay nghề làm bếp của Lưu Ngạn và Mạnh Cúc không tồi. Nhất là Lưu Ngạn, làm được nhiều món ăn rất ngon miệng.
Hai cô gái đều là người thích ăn ngon, không thích ăn bên ngoài, rất không sạch sẽ nên tự mình mày mò học nấu nướng. Chẳng bao lâu tay nghề đã rất cao.
Lúc còn học ở Bắc Kinh, Hạ Hiểu Tuyết và An Tại Đào không ít lần đến chỗ Mạnh Cúc ăn cơm. Cứ đến cuối tuần, hai người liền đến ký túc xá của Mạnh Cúc để cô nấu các món ăn cải thiện.
Giờ nghĩ lại, Hạ Hiểu Tuyết lúc này mới hiểu được. Mạnh Cúc sở dĩ lúc trước đối tốt với mình, đơn giản là "Yêu ai yêu cả đường đi", chính là vì nể mặt An Tại Đào.
Chỉ có Hạ Hiểu Tuyết là tay nghề làm bếp rất bình thường. Cô làm đồ ăn, thường người khác không dám nói gì. Hương vị không phải rất mặn thì là rất nhạt, gần như là không có một lần vừa miệng.
Hơn 7h sáng, Mạnh Cúc và Lưu Ngạn đã làm xong hai đĩa bánh sủi cảo. Nhân rau thịt rất giản dị, bình thường nhưng ăn lại vô cùng ngon miệng.
Kỳ thật An Tại Đào cũng không có nhấm nháp ra cái vị gì cụ thể. Hai ngày nay, hắn trong lòng cảm thấy vô cùng hạng phúc nhưng cũng rất lo lắng. Ba người phụ nữ vây quanh hắn, hắn ăn cái gì, nhìn cái gì đều không tập trung được.
Ăn xong, bốn người thay quần áo chuẩn bị đi.
Hôm nay là mùng một tết. An Tại Đào không ở Bắc kinh thì thôi, nếu hắn đã ở Bắc Kinh ăn tết thì Triệu lão, Lý Đại Niên, Âu Dương gia và Lưu gia đều phải đến chúc tết một chuyến.
Bốn người quyết định cùng đi chúc tết. Cho dù việc này có thể sẽ làm mọi người nghi hoặc, nhưng ba cô gái sống chết cũng không muốn tách ra, An Tại Đào chỉ còn cách nghe theo.
Trạm thứ nhất đương nhiên là nhà Triệu lão.
Trên đường, An Tại Đào đã gọi điện thoại đến Đông Sơn, chúc tết vợ chồng Trần Cận Nam, Trương Bằng Viễn, Đông Phương Du và một vài vị lãnh đạo thành phố Phòng Sơn. Đương nhiên, điện thoại của hắn chỉ cần rỗi một chút là cấp dưới và những người trong quan trường cũng gọi điện đến chúc tết không ngớt.
Nhưng mấy người còn chưa kịp đến nơi, Lý Đại Niên liền gọi điện thoại đến, đơn giản nói ý của Triệu lão. Ý ông là Mạnh Cúc và An Tại Đào tạm thời đừng qua chúc tết, trong nhà đang có rất nhiều người, nói chuyện cũng không tiện. Tổng thể chính là ý tứ này.
Ý tứ của Triệu lão, mấy người đương nhiên trong lòng biết rõ ràng. Không cho An Tại Đào vào cửa, kỳ thật cũng là cho người khác thấy, Triệu gia không chính thức tiếp nhận và thừa nhận "Quan hệ" giữa An Tại Đào và Mạnh Cúc.
Tuy nhiên, Mạnh Cúc cũng tốt, An Tại Đào cũng thế. Đối với điều này đều cảm thấy không sao cả. Thừa nhận cũng tốt không thừa nhận cũng thế, đều là một loại hình thức mà thôi.
Đối với An Tại Đào mà nói, chỉ cần Triệu lão đừng lợi dụng uy quyền tối cao của mình mà tiến hành "Ghép đôi uyên ương" cho mình và Mạnh Cúc là hắn đã cảm thấy mĩ mãn lắm rồi.
Đương nhiên, đối với lãnh đạo tầng trung ương như Triệu lão, chỉ cần nói một câu đơn giản là đã có hiệu ứng cao rồi. Chỉ cần An Tại Đào có chút quan hệ ngoài mặt với Triệu lão thì ích lợi hắn có được không phải ít.Lý Đại Niên ở Triệu gia, Lý gia không cần đi. Đảo đi đảo lại, cuối cùng có thể chính đại quang minh đi vào chúc tết cũng chỉ còn lại Lưu gia.
Bốn người đi dạo phố đến nửa ngày, đã đến giữa trưa.
Ở bên ngoài biệt thự của Lưu gia, Lưu Ngạn chậm rãi dừng xe lại, bốn người xuống xe, sóng vai đi vào. Vốn dĩ là Lưu Ngạn và Mạnh Cúc ở phía trước, An Tại Đào và Hạ Hiểu Tuyết tay trong tay ở phía sau, nhưng Hạ Hiểu Tuyết lại ngẫm nghĩ một chút, buông tay An Tại Đào ra, chủ động chạy lên kéo tay Lưu Ngạn và Mạnh Cúc, để cho một mình An Tại Đào đi sau.
Lưu Ngạn trong lòng ấm áp, biết Hạ Hiểu Tuyết chu đáo khoan dung đây là đang quan tâm đến cảm xúc của mình, cũng là vì để ý đến mặt mũi của Lưu gia.
Cô quay sang nhìn Hạ Hiểu Tuyết một cái, khẽ bóp nhẹ tay, Hạ Hiểu Tuyết hiểu ý nhìn cô mỉm cười.
Ba cô gái tay trong tay đi vào phòng khách của Lưu gia, An Tại Đào đi sát theo sau. Bốn người lựa chọn lúc này đến, vốn nghĩ rằng những người đến chúc tết Lưu gia cũng đã cơ bản về hết, nhưng không ngờ...
Ông nội Lưu Ngạn, cha mẹ Lưu Ngạn, chú thím, anh trai Lưu Long, em họ Lưu Cương, em họ Lưu Thiến...mấy chục người vẫn còn đang chen chúc ở phòng khách, tĩnh lặng không tiếng động nhìn bốn người, ánh mắt phức tạp.
Ngay từ đầu không khí là vô cùng xấu hổ, nhưng Hạ Hiểu Tuyết lại dùng phương pháp vô cùng khác biệt để phá vỡ cục diện bế tắc, không bao lâu không khí đã trở nên nhẹ nhàng, hòa thuận. Mấy anh chị em họ của Lưu Ngạn cũng rất thân thiết với bọn họ.
Sau khi kết thúc trình tự chúc tết, Lưu Đức Thắng ánh mắt bình thản, cười cười:
-Mọi người đều ngồi xuống nói chuyện đi.
Nói xong, ông nhìn Hạ Hiểu Tuyết, cẩn thận đánh giá vài lần. Kỳ thật, đồng thời lúc đó, cha mẹ, chú bác của Lưu Ngạn cũng đang đánh giá Hạ Hiểu Tuyết. Thấy Hạ Hiểu Tuyết quả nhiên là đoan trang xinh đẹp, khí chất ung ung tao nhã, mọi người Lưu gia không khỏi âm thầm gật đầu.
-Cháu chào ông nội!
Hạ Hiểu Tuyết thần sắc bình tĩnh, khẽ mỉm cười, hướng Lưu Đức Thắng chào. Cô hiện giờ đã nổi danh trong thương trường, vô cùng giàu có, lật tay thành mây đảo tay thành mưa, đã quen gặp những nhân vật lớn, nên ở trước mặt Lưu Đức Thắng, tất nhiên là không đến mức luống cuống.
-Tốt lắm.
Lưu Đức Thắng gật gật đầu, thầm khen một tiếng, cô bé kia quả nhiên không tầm thường!
Lưu Đức Thắng quay đầu nhìn An Tại Đào, đang muốn nói gì đó, đã thấy Hạ Hiểu Tuyết duyên dáng đứng dậy, lấy trong bao ra một tập bao lì xì, phân phát một vòng.
Các anh chị em đời thứ ba như Lưu Ngạn, các cháu đời thứ tư của Lưu gia, mỗi người đều được tặng một cái.
An Tại Đào lưu ý một chút, thấy Hạ Hiểu Tuyết đã phát rất nhiều bao lì xì, nhưng trong tay cô vẫn còn không ít, hẳn là cô đã chuẩn bị kỹ càng.
Những người nhà Lưu gia ngang hàng với Lưu Ngạn vốn ngượng ngùng không muốn nhận tiền lì xì, nhưng Hạ Hiểu Tuyết cương quyết nên đành nhận lấy. Về phần các cháu đời thứ tư thì tết đến có tiền lì xì hẳn nhiên là rất vui mừng, liên thanh nói: "Chúc cô Hạ năm mới vui vẻ" rồi nhận lấy phong bao cất vào túi.
Dù gì cũng chỉ là tiền lì xi, giá trị chắc cũng không bao nhiêu, người nhà Lưu gia cũng không để ở trong lòng.
Đại bộ phận trẻ con nhà Lưu gia đều không ở ngay trước mặt khách mở phong bao lì xì, có thể nhìn ra được, Lưu gia rất gia giáo. Từ con cháu Lưu gia cũng có thể nhìn thấy được khí chất của con cháu nhà quyền quý, An Tại Đào trong lòng cũng tất nhiên là âm thầm gật đầu.
Con gái Lưu Nam Nam 7 tuổi của anh trai Lưu Ngạn vẻ mặt ranh mãnh đứng sau sofa vụng trộm mở phong bao lì xì, thấy bên trong không có tiền mặt, Lưu Nam Nam liền bĩu cái miệng nhỏ nhắn, giơ tờ giấy màu trắng trong bao lên, ấm ức nói:
-Cô Hạ keo kiệt ghê, cô gạt người, trong phong bao không có tiền, chỉ có tờ giấy này.
Lưu Long king ngạc, quay đầu nhìn tờ chi phiếu trong tay Lưu Nam Nam. Y cầm lấy, nhìn lướt qua, lập tức hoảng sợ: Một trăm ngàn! Không ngờ là một trăm ngàn!
Hạ Hiểu Tuyết ra tay xa xỉ, chỉ có tiền lì xì mà cũng đến một trăm ngàn. Số tiền lớn như vậy, ngay cả nhà quyền quý như Lưu gia cũng có chút hoảng sợ.
Số tiền trong bao lì xì lớn như vậy, Mạnh Cúc đã sớm biết. Nhưng An Tại Đào và Lưu Ngạn không hề hay biết gì cả. Lưu Ngạn đầu tiên là kinh ngạc, sau đó thấy vô cùng xúc động.
Số tiền đó đối với người thường mà nói là một số tiền lớn, nhưng đối với Lưu Ngạn mà nói, cái này cũng không tính cái gì.
Cũng không phải nói Hạ Hiểu Tuyết ra tay hào phóng như vậy là do cao hứng. Cô làm như vậy hiển nhiên cố ý mang đến niềm vui cho người nhà Lưu gia. Những gì cô làm, xét đến cùng đều là vì An Tại Đào và Lưu Ngạn, vì thật cẩn thận bảo vệ tình cảm chị em mà vất vả lắm mới có được giữa ba người họ.
Ngoại trừ An Tại Đào, không ai biết tình cảm thực sự giữa ba người Hạ Hiểu Tuyết, Mạnh Cúc và Lưu Ngạn.
Các cô ngay từ đầu là bởi vì An Tại Đào mà tồn tại, bị động "Kết hợp" cùng một chỗ. Nhưng sau một thời gian, tự nhiên hình thành một sự ăn ý, một tình cảm không gì phá nổi mà người thường cũng khó có thể lý giải.
Bạn có thể nói các cô là chị em, có thể nói các cô là bằng hữu, có thể nói các cô là những đối tác thân mật khăng khít và cùng chung chí hướng, cũng có thể nói các cô là người nhà.
Không khí nặng nề lập tức được phá vỡ. Không thể nói người nhà Lưu gia mê tiền, một trăm ngàn tiền lì xì cố nhiên kinh người, nhưng vẫn không đến mức khiến người nhà Lưu gia hồ đồ.
Chỉ có điều, ở rất nhiều thời điểm, tiền không chỉ có thể gõ chiêng dẹp đường, còn có thể thể hiện một loại thái độ.
Hạ Hiểu Tuyết chuẩn bị tiền lì xì nhiều như vậy, hiển nhiên là tỏ thái độ nhún nhường. Loại thái độ này khiến cho người nhà Lưu gia ngoài miệng không nói nhưng trong lòng là vô cùng vui sướng.
Hơn nữa, "Hiệp nghị" mà An tại Đào với Lưu Đức Thắng đạt được cũng đã mang lại quyền lợi khổng lồ cho Lưu gia. Lưu gia đã chân chính tiếp nhận quan hệ đặc thù giữa An Tại Đào và Lưu Ngạn. Đương nhiên, có một số người là cố ý tỏ vẻ hồ đồ. Có một số việc, không cần làm cho rõ ràng, hồ đồ vẫn tốt hơn, nhưng rất khó để hồ đồ.
Trước khi về, một vài bề trên của Lưu Ngạn tiễn bốn người ra khỏi phòng khách, vợ chồng anh trai Lưu Ngạn là Lưu Long còn đưa ra tận cửa.
Lưu Long hơn bốn mươi tuổi, tóc cắt ngắn, vóc dáng không cao, nhưng vừa thấy thì biết ngay là người khôn khéo. Tô Á dáng người thon dài, mặc chiếc áo màu lục, mặc dù không phải tuyệt sắc những cũng là thanh tú quyến rũ.
Lúc Tô Á đang đứng ở cửa nói chuyện với ba cô gái, Lưu Long nhìn thật sâu An Tại Đào, vươn tay ra:
-Anh chàng, nếu cậu làm gì có lỗi với em tôi, tôi tuyệt đối không bỏ qua cho cậu.
An Tại Đào xấu hổ cười, cũng không nói gì cả. Lưu Ngạn quay đầu lại trừng mắt nhìn Lưu Long một cái. Cô tuy rằng người ở một nơi, nhưng lại luôn chằm chằm nhìn sang bên này, sợ Lưu Long sẽ nói gì đó làm An Tại Đào khó chịu.
An Tại Đào tuy bề ngoài vô cùng trầm ổn, bình tĩnh. Nhưng là người phụ nữ của hắn, Lưu Ngạn trong lòng rất rõ ràng, người đàn ông của mình vô cùng cao ngạo thanh cao. Nếu hắn có khó chịu thì có lẽ trên mặt cũng sẽ không biểu hiện ra, nhưng trong lòng cũng tuyệt đối sẽ hình thành một "Mụn nhọt".
An Tại Đào cười cười, nắm chặt tay Lưu Long, đột nhiên thản nhiên nói:
-Anh, em cùng với Hiểu Tuyết và tiểu Ngạn đã bàn bạc, muốn anh đến tập đoàn An Hạ đảm nhiệm chức Phó tổng giám đốc, anh thấy sao?
Tập đoàn An Hạ hiện tại thực lực vô cùng hùng mạnh, nếu có được một ít cổ phần của tập đoàn An Hạ thì cũng là một khoản lớn rồi.
Cái này là một, tập đoàn An Hạ, lại thêm cả tập đoàn An Ngạn của Lưu Ngạn, tập đoàn Niệm Đào của Mạnh Cúc, nếu ba cô gái này hợp tác thành lập tập đoàn dầu mỏ Long Đằng thì không hiểu trong tay ba cô nắm giữ của cải lớn cỡ nào. Quả thực là không thể tưởng tượng nổi.
Lưu Long trong lòng chấn động, vẻ hưng phấn bộc lộ trong lời nói, y không còn ra vẻ "Cao ngạo" là anh trai Lưu Ngạn nữa, cười vang nắm tay cùng An Tại Đào, lại còn thân thiết vỗ vỗ vai hắn, lấy từ trong túi ra điếu thuốc lá mời hắn, hai người đứng đối diện, cười cười nói nói.
Đây chính là ma lực của đồng tiền! An Tại Đào vừa cùng Lưu Long nói chuyện, vừa cảm thán trong lòng. Tiền tài ma lực quá lớn, cho dù là đối với Lưu gia quyền quý như vậy, chỉ cần có được lợi ích lớn thì cũng giống như người thường thôi.
Khó trách Lưu gia đối với Hiểu Tuyết và Mạnh Cúc khách khí hơn nhiều so với mình, An Tại Đào trong lòng thản nhiên cười: "Đời là như thế, tiền có thể lay động được cả thần tiên, một chút cũng không sai!"
Lúc này, đột nhiên hắn nhớ tới lời của một đồng sự trước đây ở báo Tân Hải Thần trong một lần say rượu đã nói.
Cậu ta nói: "An Tại Đào, trên đời này không có người phụ nữ nào tiền không chinh phục được cả. Anh không chinh phục được, chẳng qua là tiền của anh chưa đủ. Mười ngàn không đủ thì một trăm ngàn, một trăm ngàn không đủ thì một triệu, một triệu không đủ thì mười triệu thậm chí một trăm triệu".
An Tại Đào cười nhạt: "Anh đang nói khùng điên gì đó?".
Cậu ta lại khoát tay, có phần ngạo nghễ nói: "An Tại Đào, tôi là không có tiền. Nếu như tôi có tiền thì đứng ngay tại đây, giơ ra mười triệu, nào thì nữ minh tinh xinh đẹp, nào thì nữ phóng viên, nữ biên tập, tôi muốn ai trần truồng thì người đó sẽ trần truồng".
...
Hạ Hiểu Tuyết đã duyên dáng đi tới, nắm tay Tô Á, cười nói:
-Chị dâu, lúc nào rảnh thì cho Nam Nam đến chỗ em chơi. Nam Nam, khi nào cháu được nghỉ hè, cô Hạ cho cháu đến Mỹ chơi, được không?
Lưu Nam Nam cười, gật gật đầu:
-Cảm ơn cô Hạ, nhưng cháu không thích Mỹ, cháu thích đi Nga cơ.
Hạ Hiểu Tuyết ngẩn ra, ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng nhéo cái má bầu bĩnh của Lưu Nam Nam, hỏi:
-Nam nam, vì sao không thích nước Mỹ mà lại thích nước Nga?
Lưu Nam Nam nghiêng đầu ngẫm nghĩ một chút, đột nhiên nghiêm trang nói:
-Bà nội của bạn Hạ Hầu nói phụ nữ mông lớn thì sẽ sinh được nhiều con. Cha cháu nói phụ nữ Nga mông rất lớn, Nam Nam muốn sinh thật nhiều đứa bé, cho nên cháu thích đến Nga.
Hả?
Nghe xong câu trả lời ngây thơ của Nam Nam, An Tại Đào gần như phì cười, Hạ Hiểu Tuyết cũng bụm bụm miệng cố nén cười, lấy từ trong túi ra thêm một phong bao lì xì cho cô bé.
Lưu Ngạn đầu tiên là mỉm cười, tiện đà nhíu nhíu mày, sẵng giọng:
-Anh, rốt cuộc là có chuyện gì, sao anh lại nói thế với trẻ con? Anh không được dạy hư nó?
Lưu Long cười khổ một tiếng:
-Anh có nói thế bao giờ đâu. Con nhóc này, toàn học những thứ linh tinh ở đâu.
Từ nhà Lưu gia đi ra, An Tại Đào lại cùng với Hạ Hiểu Tuyết đến chúc tết mẹ đẻ Âu Dương Đan. Hiện giờ An Tại Đào đã coi như là hậu bối của Âu Dương Đan, tiện đường đến Âu Dương gia một chuyến, âu cũng là bình thường.
Mùng ba, Lưu Ngạn về Nam Dương, Hạ Hiểu Tuyết cùng với An Tại Đào về Đông Sơn thăm người thân, Mạnh Cúc ở lại Bắc Kinh. Sản nghiệp ở Nam Dương phải có người quản lý nên Lưu Ngạn phải trở về.
Sớm ngày mùng bốn, An Tại Đào và Hạ Hiểu Tuyết mang theo hai lái xe đi hai xe cùng lên đường. Mùng năm phải cùng vợ chồng Trần Cận Nam và cha mẹ vợ tương lai của Trần Duệ ăn cơm. Mùng sáu, hai người chuẩn bị đi Lam Yên thăm cha mẹ Hạ Hiểu Tuyết.
Đến tận khi xuất phát, An Tại Đào lúc này mới ý thức được, Hạ Hiểu Tuyết hiện giờ đã không giống như Hạ Hiểu Tuyết trước kia.
Hai chiếc xe Mercedes-Benz xa hoa, hai lái xe trẻ trung, còn có bảy, tám vệ sĩ cao to và hai nữ trợ lý xinh đẹp chờ dưới lầu.
An Tại Đào ngẩn ra, cười cười:
-Ha ha, Hiểu Tuyết, phái đoàn của ông chủ lớn à? Đúng là tiền hô hậu ủng.