Tiền Nhất Bình đã mơ hồ đoán ra được đáp án, nhưng trong lòng vẫn khiếp sợ và tức giận không ngừng. Trong lúc nhất thời, y ở trong phòng làm việc của Nhật báo Đông Sơn, cảm thấy rất khó giải quyết, rất khó xử lý.
An Tại Đào không chỉ được Bí thư Tiếu coi trọng, mà còn là con trai của Chủ tịch tỉnh Trần Cận Nam. Người khác thì không biết nhưng y thì lại biết.
Cổ Vạn Tài muốn ám hại An Tại Đào, một khi để Trần Cận Nam biết thì khẳng định sẽ không tha cho ông ta. Nhưng An Tại Đào và Cổ Vạn Tài đều là Phó chánh văn phòng Tỉnh ủy. Hai Phó chánh văn phòng mở cuộc nội chiến, nếu lan truyền ra ngoài thì tuyệt đối sẽ trở thành trò cười trong quan trường. Ông ta là nhân vật số một của Ủy ban nhân dân tỉnh thì cũng sẽ bị mất mặt.
Hơn nữa, nếu việc này bị lãnh đạo Ban tuyên giáo Trung ương và lãnh đạo Trung ương chú ý, chỉ sợ là đối với lãnh đạo Tỉnh ủy mà nói cũng chẳng phải là chuyện tốt gì.
Trong văn phòng Tỉnh ủy lại có hai Phó chánh văn phòng đối chọi nhau. Nếu chuyện này lan truyền ra ngoài, đối với thanh danh An Tại Đào cũng không tốt.
Cũng may Chu Liệt trước tiên cho lui những đồng chí khác của tổ điều tra. Người biết tình hình thực tế của Tiền Nhất Bình chỉ có Chu Liệt và một nhân viên của Ủy ban Kỷ luật tỉnh là Lý Bình. Nhưng, những nhân viên khác của tổ điều tra tuy vắng mặt nhưng cũng không phải là thằng ngốc, cũng đoán được đại khái tình hình. Chỉ có điều, việc này không phải là việc nhỏ nên không ai dám nghị luận sau lưng.
Lý Bình là nhân viên mới tham gia công tác được hai năm, dáng người cao gầy, thanh tú. Tuy nhiên, khi đối mặt với một đại lãnh đạo của Tỉnh ủy như Chu Liệt thì chỉ dám đứng ở một góc, không dám nói gì.
Chu Liệt thở dài, ôn tồn nói:
- Đồng chí Tiểu Lý, cô lập tức đem những gì mà Tiền Nhất Bình đã khai làm thành một văn bản. Sáng mai, tôi sẽ đến Tỉnh ủy để báo cáo với Phó Bí thư Ma.
- Vâng, Trưởng ban thư ký Chu, tôi sẽ đi viết văn bản ngay.
Lý Bình chuẩn bị lui ra ngoài thì chợt nghe giọng nói uy nghiêm của Chu Liệt vang lên:
- Đồng chí Tiểu Lý, chuyện này rất quan trọng. Là thành viên của tổ điều tra, khi Tỉnh ủy vẫn chưa có kết luận điều tra chính thức thì chúng ta phải tuân thủ kỷ luật của tổ chức, nghiêm giữ bí mật, không được nghị luận việc này ở bên ngoài, cô có hiểu hay không?
Lý Bình trong lòng căng thẳng, khẩn trương vâng một tiếng rồi vội vàng rời đi. Chu Liệt đã gây cho cô một áp lực quá lớn, khiến cô một phút cũng không muốn ở lại trong phòng làm việc.
Sáng sớm hôm sau, khi An Tại Đào rời khỏi tập đoàn Than – Khí gas Phòng Sơn chạy đến Ủy ban nhân dân thành phố Phòng Sơn, Chu Liệt cũng từ trong nhà chạy đến Tỉnh ủy. Ông ta không trở về văn phòng của mình, mà trực tiếp chạy đến ký túc xá đằng sau tòa nhà Ủy viên thường vụ.
Trước cửa văn phòng làm việc của Phó bí thư Tỉnh ủy Ma, Chu Liệt lấy lại bình tĩnh, thở phù một cái rồi sau đó mới gõ cửa. Vừa bước vào trong thì không ngờ Bí thư Tiếu cũng đang ở đó, ngồi đối diện với Ma Minh Lượng.
- Bí thư Tiếu, Phó bí thư Ma.
Chu Liệt khẩn trương chào hỏi.
Ma Minh Lượng khoát tay nói:
- Chu Liệt, vừa lúc Bí thư Tiếu cũng đang ở đây, anh mau nói rõ tình huống đi.
- Vâng, Bí thư Tiếu, Phó bí thư Ma.
Chu Liệt cẩn thận sắp xếp lại suy nghĩ của mình, rồi đem sự việc kể lại tỉ mỉ. Tuy rằng quá trình điều tra rất phức tạp, nhưng kết quả điều tra lại rất đơn giản. Là do Cổ Vạn Tài xúi giục em vợ ông ta là phóng viên Tiền Nhất Bình của Nhật báo Đông Sơn công khai trong cuộc họp báo bịa đặt sự thật, cố ý khơi mào sự tình, ý đồ thông qua truyền thông để đầu cơ, nói bóng nói gió bôi nhọ hình tượng của An Tại Đào.
Tiếu Tác Niên trầm mặc không nói gì.
Ma Minh Lượng căm giận vỗ vài đầu gối một cái, cao giọng trách mắng:
- Hành vi độc ác mà! Quả thật là một tên khốn kiếp. Cán bộ văn phòng Tỉnh ủy, không ngờ lại còn có loại người buồn cười như thế. Chu Liệt, anh lập tức gọi Cổ Vạn Tài đến cho tôi.
Tiếu Tác Niên bỗng nhiên chen ngang vào:
- Thôi đi, lão Ma, không cần phải kích động như vậy. Chu Liệt, chờ tin của tôi và Phó bí thư Ma. Mọi người không cần dễ dàng ra kết luận như vậy.
Lời nói của Tiếu Tác Niên rất ngắn gọn, ẩn chứa quyền lực không để cho người khác cự tuyệt. Chu Liệt không dám chậm trễ, khẩn trương vâng lệnh rồi bước ra ngoài.
Chu Liệt đi rồi, Tiếu Tác Niên thản nhiên liếc mắt nhìn Ma Minh Lượng, thầm nghĩ lão già này bộ muốn diễn trò cho mình xem sao? Khó trách sáng sớm đã gọi mình sang uống trà.
Tiếu Tác Niên biết Ma Minh Lượng giờ phút này nổi giận, chủ yếu là bởi vì Cổ Vạn Tài là do một tay ông ta đề bạt. Lần này phạm phải một sai lầm không nhỏ cũng khiến cho ông ta bị mất mặt.
Sự việc của Cổ Vạn Tài, Ma Minh Lượng khẳng định là đã biết vào ngày hôm qua. Sở dĩ hôm nay khiến Chu Liệt ngay trước mặt Tiếu Tác Niên báo cáo và giả bộ giận dữ rõ ràng là có dụng ý.
Nhưng Tiếu Tác Niên trong lòng cười lạnh, đuôi lông mày nhướng lên.
Tiếu Tác Niên trầm giọng nói:
- Lão Ma, chuyện này tính chất rất nghiêm trọng, làm bại hoại hình tượng của đội ngũ cán bộ tỉnh Đông Sơn chúng ta. Khi xử lý chuyện này cũng nên thận trọng một chút. Dù sao, một khi lan truyền ra ngoài thì Tỉnh ủy của chúng ta cũng bị mất mặt. Hơn nữa, chúng ta cũng không thể báo cáo với Ban Tuyên giáo Tỉnh ủy như vậy. Trong lúc dịch Sars đang hoành hành, mà đội ngũ cán bộ của chúng ta lại xuất hiện vấn đề lớn như vậy, thì Tỉnh ủy chúng ta sẽ rất mất mặt với Trung ương và toàn thể nhân dân trong tỉnh. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Ma Minh Lượng thở dài một tiếng, nhỏ giọng nói:
- Bí thư Tiếu, tôi được phân công quản lý công tác văn phòng. Sự việc của Cổ Vạn Tài, tôi cũng có một phần trách nhiệm.
Tiếu Tác Niên trầm mặc một hồi rồi thản nhiên cười:
- Ý kiến cá nhân tôi là chuyện này hay là tận lực làm nhạt nó đi, trưng cầu ý kiến của đồng chí An Tại Đào để tránh ảnh hưởng tiêu cực lớn hơn nữa. Nghiêm túc xét xử phóng viên Nhật báo Đông Sơn, nhưng trách nhiệm của lãnh đạo tòa soạn cũng không thể trốn tránh.
- Về phần Cổ Vạn Tài...
Tiếu Tác Niên dừng lại một chút, rồi âm thanh đột nhiên trở nên ác nghiệt:
- Đúng là vô tổ chức, vô kỷ luật, thiếu tu dưỡng. Thậm chí có thể nói là phẩm chất đạo đức có vấn đề. Lão Ma, cấp dưới phạm phải sai lầm nghiêm trọng, chúng ta làm lãnh đạo, thì cũng phải có trách nhiệm. Sau này phải tiến thêm một bước cường hóa, xây dựng tác phong tư tưởng của cán bộ cơ quan Tỉnh ủy.
- Tôi thấy Cổ Vạn Tài không thích hợp tiếp tục ở cơ quan Tỉnh ủy công tác. Trước cho anh ta rời khỏi cương vị công tác, đến Trường Đảng trung ương học tập đi.
Tiếu Tác Niên chậm rãi đứng dậy, gật đầu với Ma Minh Lượng rồi sau đó mở cửa bước ra ngoài.
Ma Minh Lượng khẩn trương tiễn Tiếu Tác Niên ra cửa, sau khi nhìn thấy bóng dáng của Tiếu Tác Niên khuất dần, nét âm trầm trên gương mặt ông ta dần dần phai đi. Ông ta trong lòng hiểu được, Tiếu Tác Niên không trực tiếp miễn chức Cổ Vạn Tài, chính là nể mặt ông ta. Đương nhiên, Cổ Vạn Tài là cán bộ cấp Phó giám đốc sở. Cái gọi là "tạm thời rời khỏi cương vị công tác, đến trường Đảng Trung ương học tập" chỉ là một cái cớ. Đơn giản là khiến Cổ Vạn Tài rời cương vị công tác, ở nhà tĩnh dưỡng một thời gian. Sau đó đến một nơi khác để lăn lộn trước khi về hưu.
Nói cách khác, sinh mạng chính trị của Cổ Vạn Tài đã đến hồi kết thúc.
Ma Minh Lượng luôn chiếu cố người bên cạnh mình, thậm chí có thể nói là còn có chút bao che. Từ lúc còn là nhân viên, Cổ Vạn Tài đã làm việc cho ông ta. Mười mấy năm đi theo làm tùy tùng, chưa từng có câu oán giận, không có công thì cũng có lao. Cho nên Ma Minh Lượng mới theo bản năng mà làm rào chắn cho Cổ Vạn Tài.
Thở dài, Ma Minh Lượng trở lại phòng làm việc, do dự một chút rồi gọi điện thoại cho Chủ tịch tỉnh Trần Cận Nam. Dù sao thì chuyện này cũng liên quan đến con trai của Trần Cận Nam là An Tại Đào.
An Tại Đào đang bàn công việc với Đông Phương Du trong phòng của cô. Đột nhiên, di động của hắn vang lên. Hắn nhìn qua thì thấy số điện thoại của văn phòng Chu Liệt thì liền nhanh chóng nhấc máy nghe.
- Trưởng ban Thư ký Chu, tôi An Tại Đào nghe đây.
- Đồng chí Tại Đào.
Chu Liệt cười với An Tại Đào, uyển chuyển nói ra ý tứ của lãnh đạo Tỉnh ủy cho hắn nghe. Ngoài mặt thì trưng cầu ý kiến của hắn, nhưng trên thực tế thì cũng là đại diện cho quyết định xử lý cuối cùng của lãnh đạo Tỉnh ủy.
An Tại Đào cười nói:
- Trưởng ban thư ký Chu, tôi xin phục tùng quyết định của tổ chức. Xin ngài cứ yên tâm, đối với chuyện này, về sau tôi sẽ không bao giờ đề cập đến, cho dù là với bất cứ ai.
Lời nói của An Tại Đào khiến cho Chu Liệt rất hài lòng. Ông ta cao giọng cười:
- Được rồi, tốt lắm! Đồng chí Tại Đào, hãy cứ ở lại Phòng Sơn làm tốt công tác của mình, ở đây đã có tôi lo liệu. Chuyện này xem như đã định rồi. Tôi sẽ cho tổ điều tra làm thành văn bản, chính thức đưa ra kết luận điều tra, sau đó chính thức chấm dứt chuyện này.
- Haha, được!
An Tại Đào cũng cười. Hắn cũng không phủ định toàn bộ ý niệm về Cổ Vạn Tài trong đầu.
Tuy nhiên, đối với Cổ Vạn Tài mà nói, đây cũng là sự trừng phạt và hủy diệt. Một cán bộ quyền cao chức trọng, tiền đồ vô lượng, cấp Phó giám đốc sở, đột nhiên bị miễn chức, cảm nhận như thế nào thì hắn cũng có thể hiểu rõ.
Đông Phương Du liếc mắt nhìn An Tại Đào rồi hỏi:
- Điện thoại của Chu Liệt à?
An Tại Đào gật đầu:
- Đúng vậy!
Đông Phương Du không hỏi, An Tại Đào tất nhiên cũng không giải thích điều gì. Hai người bước ra khỏi phòng làm việc, tiến đến phòng họp.
Hai người đẩy cửa phòng họp, nhìn thấy sắc mặt Đông Phương Du âm trầm, Ngô Quốc Cẩm đang không hiểu ra sao, đột nhiên có cảm giác hết hồn.
Ngô Quốc Cẩm không biết vì sao mình lại có cảm giác này. Nhưng tim của ông ta quả thật là đang đập mạnh từng cơn, giống như là thần kinh đang bị căng thẳng.
Ngô Quốc Cẩm cắn chặt răng, dùng sức ấn vào tim.
Tiền Nhất Bình đã mơ hồ đoán ra được đáp án, nhưng trong lòng vẫn khiếp sợ và tức giận không ngừng. Trong lúc nhất thời, y ở trong phòng làm việc của Nhật báo Đông Sơn, cảm thấy rất khó giải quyết, rất khó xử lý.
An Tại Đào không chỉ được Bí thư Tiếu coi trọng, mà còn là con trai của Chủ tịch tỉnh Trần Cận Nam. Người khác thì không biết nhưng y thì lại biết.
Cổ Vạn Tài muốn ám hại An Tại Đào, một khi để Trần Cận Nam biết thì khẳng định sẽ không tha cho ông ta. Nhưng An Tại Đào và Cổ Vạn Tài đều là Phó chánh văn phòng Tỉnh ủy. Hai Phó chánh văn phòng mở cuộc nội chiến, nếu lan truyền ra ngoài thì tuyệt đối sẽ trở thành trò cười trong quan trường. Ông ta là nhân vật số một của Ủy ban nhân dân tỉnh thì cũng sẽ bị mất mặt.
Hơn nữa, nếu việc này bị lãnh đạo Ban tuyên giáo Trung ương và lãnh đạo Trung ương chú ý, chỉ sợ là đối với lãnh đạo Tỉnh ủy mà nói cũng chẳng phải là chuyện tốt gì.
Trong văn phòng Tỉnh ủy lại có hai Phó chánh văn phòng đối chọi nhau. Nếu chuyện này lan truyền ra ngoài, đối với thanh danh An Tại Đào cũng không tốt.
Cũng may Chu Liệt trước tiên cho lui những đồng chí khác của tổ điều tra. Người biết tình hình thực tế của Tiền Nhất Bình chỉ có Chu Liệt và một nhân viên của Ủy ban Kỷ luật tỉnh là Lý Bình. Nhưng, những nhân viên khác của tổ điều tra tuy vắng mặt nhưng cũng không phải là thằng ngốc, cũng đoán được đại khái tình hình. Chỉ có điều, việc này không phải là việc nhỏ nên không ai dám nghị luận sau lưng.
Lý Bình là nhân viên mới tham gia công tác được hai năm, dáng người cao gầy, thanh tú. Tuy nhiên, khi đối mặt với một đại lãnh đạo của Tỉnh ủy như Chu Liệt thì chỉ dám đứng ở một góc, không dám nói gì.
Chu Liệt thở dài, ôn tồn nói:
- Đồng chí Tiểu Lý, cô lập tức đem những gì mà Tiền Nhất Bình đã khai làm thành một văn bản. Sáng mai, tôi sẽ đến Tỉnh ủy để báo cáo với Phó Bí thư Ma.
- Vâng, Trưởng ban thư ký Chu, tôi sẽ đi viết văn bản ngay.
Lý Bình chuẩn bị lui ra ngoài thì chợt nghe giọng nói uy nghiêm của Chu Liệt vang lên:
- Đồng chí Tiểu Lý, chuyện này rất quan trọng. Là thành viên của tổ điều tra, khi Tỉnh ủy vẫn chưa có kết luận điều tra chính thức thì chúng ta phải tuân thủ kỷ luật của tổ chức, nghiêm giữ bí mật, không được nghị luận việc này ở bên ngoài, cô có hiểu hay không?
Lý Bình trong lòng căng thẳng, khẩn trương vâng một tiếng rồi vội vàng rời đi. Chu Liệt đã gây cho cô một áp lực quá lớn, khiến cô một phút cũng không muốn ở lại trong phòng làm việc.
Sáng sớm hôm sau, khi An Tại Đào rời khỏi tập đoàn Than – Khí gas Phòng Sơn chạy đến Ủy ban nhân dân thành phố Phòng Sơn, Chu Liệt cũng từ trong nhà chạy đến Tỉnh ủy. Ông ta không trở về văn phòng của mình, mà trực tiếp chạy đến ký túc xá đằng sau tòa nhà Ủy viên thường vụ.
Trước cửa văn phòng làm việc của Phó bí thư Tỉnh ủy Ma, Chu Liệt lấy lại bình tĩnh, thở phù một cái rồi sau đó mới gõ cửa. Vừa bước vào trong thì không ngờ Bí thư Tiếu cũng đang ở đó, ngồi đối diện với Ma Minh Lượng.
- Bí thư Tiếu, Phó bí thư Ma.
Chu Liệt khẩn trương chào hỏi.Ma Minh Lượng khoát tay nói:
- Chu Liệt, vừa lúc Bí thư Tiếu cũng đang ở đây, anh mau nói rõ tình huống đi.
- Vâng, Bí thư Tiếu, Phó bí thư Ma.
Chu Liệt cẩn thận sắp xếp lại suy nghĩ của mình, rồi đem sự việc kể lại tỉ mỉ. Tuy rằng quá trình điều tra rất phức tạp, nhưng kết quả điều tra lại rất đơn giản. Là do Cổ Vạn Tài xúi giục em vợ ông ta là phóng viên Tiền Nhất Bình của Nhật báo Đông Sơn công khai trong cuộc họp báo bịa đặt sự thật, cố ý khơi mào sự tình, ý đồ thông qua truyền thông để đầu cơ, nói bóng nói gió bôi nhọ hình tượng của An Tại Đào.
Tiếu Tác Niên trầm mặc không nói gì.
Ma Minh Lượng căm giận vỗ vài đầu gối một cái, cao giọng trách mắng:
- Hành vi độc ác mà! Quả thật là một tên khốn kiếp. Cán bộ văn phòng Tỉnh ủy, không ngờ lại còn có loại người buồn cười như thế. Chu Liệt, anh lập tức gọi Cổ Vạn Tài đến cho tôi.
Tiếu Tác Niên bỗng nhiên chen ngang vào:
- Thôi đi, lão Ma, không cần phải kích động như vậy. Chu Liệt, chờ tin của tôi và Phó bí thư Ma. Mọi người không cần dễ dàng ra kết luận như vậy.
Lời nói của Tiếu Tác Niên rất ngắn gọn, ẩn chứa quyền lực không để cho người khác cự tuyệt. Chu Liệt không dám chậm trễ, khẩn trương vâng lệnh rồi bước ra ngoài.
Chu Liệt đi rồi, Tiếu Tác Niên thản nhiên liếc mắt nhìn Ma Minh Lượng, thầm nghĩ lão già này bộ muốn diễn trò cho mình xem sao? Khó trách sáng sớm đã gọi mình sang uống trà.
Tiếu Tác Niên biết Ma Minh Lượng giờ phút này nổi giận, chủ yếu là bởi vì Cổ Vạn Tài là do một tay ông ta đề bạt. Lần này phạm phải một sai lầm không nhỏ cũng khiến cho ông ta bị mất mặt.
Sự việc của Cổ Vạn Tài, Ma Minh Lượng khẳng định là đã biết vào ngày hôm qua. Sở dĩ hôm nay khiến Chu Liệt ngay trước mặt Tiếu Tác Niên báo cáo và giả bộ giận dữ rõ ràng là có dụng ý.
Nhưng Tiếu Tác Niên trong lòng cười lạnh, đuôi lông mày nhướng lên.
Tiếu Tác Niên trầm giọng nói:
- Lão Ma, chuyện này tính chất rất nghiêm trọng, làm bại hoại hình tượng của đội ngũ cán bộ tỉnh Đông Sơn chúng ta. Khi xử lý chuyện này cũng nên thận trọng một chút. Dù sao, một khi lan truyền ra ngoài thì Tỉnh ủy của chúng ta cũng bị mất mặt. Hơn nữa, chúng ta cũng không thể báo cáo với Ban Tuyên giáo Tỉnh ủy như vậy. Trong lúc dịch Sars đang hoành hành, mà đội ngũ cán bộ của chúng ta lại xuất hiện vấn đề lớn như vậy, thì Tỉnh ủy chúng ta sẽ rất mất mặt với Trung ương và toàn thể nhân dân trong tỉnh. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
Ma Minh Lượng thở dài một tiếng, nhỏ giọng nói:
- Bí thư Tiếu, tôi được phân công quản lý công tác văn phòng. Sự việc của Cổ Vạn Tài, tôi cũng có một phần trách nhiệm.
Tiếu Tác Niên trầm mặc một hồi rồi thản nhiên cười:
- Ý kiến cá nhân tôi là chuyện này hay là tận lực làm nhạt nó đi, trưng cầu ý kiến của đồng chí An Tại Đào để tránh ảnh hưởng tiêu cực lớn hơn nữa. Nghiêm túc xét xử phóng viên Nhật báo Đông Sơn, nhưng trách nhiệm của lãnh đạo tòa soạn cũng không thể trốn tránh.
- Về phần Cổ Vạn Tài...
Tiếu Tác Niên dừng lại một chút, rồi âm thanh đột nhiên trở nên ác nghiệt:
- Đúng là vô tổ chức, vô kỷ luật, thiếu tu dưỡng. Thậm chí có thể nói là phẩm chất đạo đức có vấn đề. Lão Ma, cấp dưới phạm phải sai lầm nghiêm trọng, chúng ta làm lãnh đạo, thì cũng phải có trách nhiệm. Sau này phải tiến thêm một bước cường hóa, xây dựng tác phong tư tưởng của cán bộ cơ quan Tỉnh ủy.
- Tôi thấy Cổ Vạn Tài không thích hợp tiếp tục ở cơ quan Tỉnh ủy công tác. Trước cho anh ta rời khỏi cương vị công tác, đến Trường Đảng trung ương học tập đi.
Tiếu Tác Niên chậm rãi đứng dậy, gật đầu với Ma Minh Lượng rồi sau đó mở cửa bước ra ngoài.
Ma Minh Lượng khẩn trương tiễn Tiếu Tác Niên ra cửa, sau khi nhìn thấy bóng dáng của Tiếu Tác Niên khuất dần, nét âm trầm trên gương mặt ông ta dần dần phai đi. Ông ta trong lòng hiểu được, Tiếu Tác Niên không trực tiếp miễn chức Cổ Vạn Tài, chính là nể mặt ông ta. Đương nhiên, Cổ Vạn Tài là cán bộ cấp Phó giám đốc sở. Cái gọi là "tạm thời rời khỏi cương vị công tác, đến trường Đảng Trung ương học tập" chỉ là một cái cớ. Đơn giản là khiến Cổ Vạn Tài rời cương vị công tác, ở nhà tĩnh dưỡng một thời gian. Sau đó đến một nơi khác để lăn lộn trước khi về hưu.
Nói cách khác, sinh mạng chính trị của Cổ Vạn Tài đã đến hồi kết thúc.
Ma Minh Lượng luôn chiếu cố người bên cạnh mình, thậm chí có thể nói là còn có chút bao che. Từ lúc còn là nhân viên, Cổ Vạn Tài đã làm việc cho ông ta. Mười mấy năm đi theo làm tùy tùng, chưa từng có câu oán giận, không có công thì cũng có lao. Cho nên Ma Minh Lượng mới theo bản năng mà làm rào chắn cho Cổ Vạn Tài.
Thở dài, Ma Minh Lượng trở lại phòng làm việc, do dự một chút rồi gọi điện thoại cho Chủ tịch tỉnh Trần Cận Nam. Dù sao thì chuyện này cũng liên quan đến con trai của Trần Cận Nam là An Tại Đào.
An Tại Đào đang bàn công việc với Đông Phương Du trong phòng của cô. Đột nhiên, di động của hắn vang lên. Hắn nhìn qua thì thấy số điện thoại của văn phòng Chu Liệt thì liền nhanh chóng nhấc máy nghe.
- Trưởng ban Thư ký Chu, tôi An Tại Đào nghe đây.
- Đồng chí Tại Đào.
Chu Liệt cười với An Tại Đào, uyển chuyển nói ra ý tứ của lãnh đạo Tỉnh ủy cho hắn nghe. Ngoài mặt thì trưng cầu ý kiến của hắn, nhưng trên thực tế thì cũng là đại diện cho quyết định xử lý cuối cùng của lãnh đạo Tỉnh ủy.
An Tại Đào cười nói:
- Trưởng ban thư ký Chu, tôi xin phục tùng quyết định của tổ chức. Xin ngài cứ yên tâm, đối với chuyện này, về sau tôi sẽ không bao giờ đề cập đến, cho dù là với bất cứ ai.
Lời nói của An Tại Đào khiến cho Chu Liệt rất hài lòng. Ông ta cao giọng cười:
- Được rồi, tốt lắm! Đồng chí Tại Đào, hãy cứ ở lại Phòng Sơn làm tốt công tác của mình, ở đây đã có tôi lo liệu. Chuyện này xem như đã định rồi. Tôi sẽ cho tổ điều tra làm thành văn bản, chính thức đưa ra kết luận điều tra, sau đó chính thức chấm dứt chuyện này.
- Haha, được!
An Tại Đào cũng cười. Hắn cũng không phủ định toàn bộ ý niệm về Cổ Vạn Tài trong đầu.
Tuy nhiên, đối với Cổ Vạn Tài mà nói, đây cũng là sự trừng phạt và hủy diệt. Một cán bộ quyền cao chức trọng, tiền đồ vô lượng, cấp Phó giám đốc sở, đột nhiên bị miễn chức, cảm nhận như thế nào thì hắn cũng có thể hiểu rõ.
Đông Phương Du liếc mắt nhìn An Tại Đào rồi hỏi:
- Điện thoại của Chu Liệt à?
An Tại Đào gật đầu:
- Đúng vậy!
Đông Phương Du không hỏi, An Tại Đào tất nhiên cũng không giải thích điều gì. Hai người bước ra khỏi phòng làm việc, tiến đến phòng họp.
Hai người đẩy cửa phòng họp, nhìn thấy sắc mặt Đông Phương Du âm trầm, Ngô Quốc Cẩm đang không hiểu ra sao, đột nhiên có cảm giác hết hồn.
Ngô Quốc Cẩm không biết vì sao mình lại có cảm giác này. Nhưng tim của ông ta quả thật là đang đập mạnh từng cơn, giống như là thần kinh đang bị căng thẳng.
Ngô Quốc Cẩm cắn chặt răng, dùng sức ấn vào tim.