Hạ Thiên Nông cười xoay người đi khỏi.
An Tại Đào thở phào một cái:
- Hiểu Tuyết, anh nghĩ anh cần phải về… nếu không, chờ mẹ em trở về, toàn bộ cố gắng của anh trong mấy ngày nay đều ngâm nước nóng rồi…
Hạ Hiểu Tuyết cười hì hì, đứng dậy sà vào lòng hắn, dịu dàng nói:
- Tiểu Đào, hiện giờ mẹ em và ba em căn bản đã không phản đối nữa… Ừ, gần đây anh biểu hiện tốt lắm, tới đây, chị thưởng cho cậu một chút.
An Tại Đào cười khổ một tiếng, cúi người xuống.
Hạ Hiểu Tuyết nhanh chóng hôn lên trán An Tại Đào một cái:
- Tốt lắm, buổi tối anh trở về nằm trên giường, cần phải nghĩ tới em một trăm lần mới được ngủ, nếu không, lần sau em không cho anh hôn…
An Tại Đào cười ha ha, đi tới cửa chậm rãi dừng bước, cúi đầu nói:
- Hiểu Tuyết, lời anh vừa nói em suy xét một chút, thật ra biện pháp này cũng không tồi. Em có thể nghĩ lại xem…
Hạ Hiểu Tuyết nhớ tới ý xấu của An Tại Đào vừa rồi, ngẫm nghĩ một chút, cảm thấy dường như cũng có chút đạo lý, liền gật đầu:
- Đi đi, hai ngày này nếu anh có rảnh mà nói, chúng ta liền đi tỉnh thành một chuyến.
====
Sáng sớm hôm sau.
An Tại Đào và Dịch Thần kết hợp ký tên bài báo chuyên đề "Xem quy hoạch phát triển của thành phố qua sự tồn tại của cầu vượt Tân Hải", đồng thời đăng ở báo Tân Hải Thần và báo chiều Đông Sơn. Buổi sáng An Tại Đào không tới toà soạn, chỉ chạy tới sạp báo trên đường đối diện nhà mình mua một tờ Tân Hải Thần và báo chiều Đông Sơn.
Bài trên Thần báo sắp trang không tồi, tiêu đề ở trang đầu, in lớn chữ đậm cực kỳ bắt mắt. Mà trong bài báo, trình bày một ảnh của Bí thư Thành ủy Đỗ Canh trên diện rộng, hơn nữa còn in đậm một đoạn lời nói của ông ta khi phỏng vấn.
Chuyện cầu vượt là chuyện của Tân Hải, lại đặc biệt phỏng vấn Bí thư Thành ủy Tân Hải, làm truyền thông Tân Hải, Thần báo đương nhiên đặt ở trang đầu. Nhưng báo chiều Đông Sơn dù sao cũng là truyền thông cấp tỉnh phát hành toàn tỉnh, tuy rằng bản thảo này ở trang đầu, nhưng tít bài chính vẫn là là tin vắn một vị lãnh đạo của tỉnh thăm hỏi quân đội.
Trong lòng An Tại Đào buông xuống một tảng đá lớn.
Chạy theo yêu cầu mà nói, bài báo này làm cực kỳ thành công. Hơn nữa, hiện giờ đổi mới cởi mở theo hướng đi sâu, loại thông tin liên quan đến quản lý thành thị và quan niệm đổi mới kinh tế này, dễ dàng lấy thành tích nhất. Rất có thể dựa vào tin tức này, hắn sẽ lấy được một giải thưởng tin tức ở tỉnh hoặc cả nước.
Bài báo Bí thư Thành ủy thúc đẩy dỡ cầu vượt, lại có Bí thư Thành ủy lên tiếng trước, An Tại Đào gần như có thể kết luận, tin tức này sẽ trở thành một trong những tin tức các đơn vị báo chí của thành phố Tân Hải năm 1998 đưa lên báo trên bình luận khen thưởng.
9h, An Tại Đào chạy tới tòa soạn. Vừa mới tiến vào cửa phòng làm việc Ban Tin tức, Tôn Lan liền mỉm cười tới đón:
- Tiểu An, vất vả rồi, lần này đưa tin, không chỉ lãnh đạo tòa soạn rất vừa lòng, lãnh đạo thành phố cũng rất vừa lòng… Hôm nay trong ban cũng không có hoạt động gì, tôi liền làm chủ, hiện giờ cậu nghỉ ngơi hai ngày đi.
…
…
An Tại Đào ở tòa soạn gọi điện thoại tới Hạ gia, vốn muốn hẹn Hạ Hiểu Tuyết gặp ở bến xe buýt đường dài đi tỉnh thành, nhưng Hạ Hiểu Tuyết lại nói, hôm nay bọn họ có thể ngồi nhờ xe Hạ Thiên Nông. Hạ Thiên Nông được Đỗ Canh ủy thác, đại biểu Thành ủy và UBND thành phố Tân Hải mang theo tài liệu liên quan tới cầu vượt tới UBND tỉnh báo cáo công tác với lãnh đạo tỉnh, thuận tiện có thể mang theo hai người.
An Tại Đào chờ ở bên đường, chiếc xe Hồng Kỳ màu đen của Hạ Thiên Nông đi nhanh tới.
Hạ Thiên Nông xuống xe, mở cửa trước ngồi lên chỗ lái phụ, để lại ghế sau cho An Tại Đào và con gái mình. Đối với sự "thức thời" của ba, Hạ Hiểu Tuyết rất vừa lòng, cười hì hì:
- Ừm, ba, không tồi, rất có ánh mắt, xem ra còn có thể tiến thêm một bước.
Hạ Thiên Nông cười mắng một tiếng:
- Con bé xấu xí, nói bừa.
An Tại Đào ngồi lên xe, khẽ mỉm cười:
- Chú Hạ đang lúc trẻ trung khỏe mạnh, đi lên một bước cũng là chuyện bình thường.
Hạ Thiên Nông mỉm cười không nói, trong lòng gợn sóng nổi lên bốn phía. Năm nay ông ta đã 47 tuổi, lại không có hậu trường quá lớn, trên cơ bản đã không thể tiếp tục bước vào chính sảnh. Nguyên nhân bởi vậy, ông ta mới dần bỏ đi ý niệm đi lên trong đầu. Nhưng gần đây, cơ duyên xảo hợp, ông ta thành công mà "xoay người" thoát khỏi ràng bược với Mông Hổ dựa vào Đỗ Canh, dần dần đạt được sự tín nhiệm của Đỗ Canh. Tuy rằng hy vọng thế chỗ Mông Hổ hơi xa vời, nhưng đi thêm một bước, tiến vào Ủy viên thường vụ chắc không phải giấc mộng chứ?
Đừng xem thường một bước nhỏ này. Chênh lệch giữa Ủy viên thường vụ và không phải Ủy viên thường vụ nhìn qua không lớn, trên thực tế cực kỳ lớn. Quyền lực trong tay một Ủy viên thường vụ Thành ủy, và vị trí Phó Chủ tịch ít được lưu ý, không thể so sánh nổi. Nếu có thể ngồi được lên vị trí Ủy viên thường vụ Thành ủy rồi về hưu, đời này cũng không tính lăn lộn quan trường uổng phí.
Chiếc xe ra khỏi thành phố Tân Hải, chạy như bay trên đường cao tốc. Hạ Thiên Nông yên lặng ngồi phía trước suy nghĩ tâm sự của mình, trong lòng ngày càng hưng phấn. Thay mặt Đỗ Canh tới UBND tỉnh báo cáo, đây chính là một mở đầu tốt đẹp. Chờ Đỗ Canh ổn định cục diện ở Tân Hải, không có bất ngờ gì xảy ra, mình hẳn có thể kiếm được một vị trí Ủy viên thường vụ khi điều chỉnh bộ máy.
An Tại Đào và Hạ Hiểu Tuyết ngay trước mặt Hạ Thiên Nông không dám quá mức thân thiết, chỉ yên lặng lôi kéo tay, tán gẫu chút chuyện.
Hạ Thiên Nông đột nhiên quay đầu lại hỏi một câu:
- Tiểu An, cách cậu đưa tin ta xem tốt lắm. Sáng sớm hôm nay, Đỗ Bí thư qua tìm ta… Làm rất tốt, Tiểu An, tiền đồ của cậu vô lượng.
Ánh mắt Hạ Thiên Nông nhìn về phía An Tại Đào đã rất khác dĩ vãng. Dùng lịch duyệt hơn mười năm của ông ta, chàng trai có vẻ hơi non nớt trước mắt này, không ngờ lại khiến mình có một loại cảm giác nhìn không thấy. Trước sau hai lần gợi ý đều có kết quả rất tốt. Dựa vào tin tức từ chỗ An Tại Đào, ông ta mới như nguyện ý lại không mất thể diện kéo gần được quan hệ với Đỗ Canh.
Chàng trai này quá thông minh, nếu làm quan chắc chắn là một chỗ dựa tốt. Khóe miệng Hạ Thiên Nông lộ ra nụ cười, nửa đùa nửa thật:
- Tiểu An, có hứng thú vào quan trường hay không? Nếu có hứng thú, tôi có thể ra mặt tìm một đơn vị tốt cho cậu.
Hạ Hiểu Tuyết mừng như điên trong lòng, cô hiểu rất rõ ba mình, dùng tính tình cẩn thận chặt chẽ của Hạ Thiên Nông mà nói, ông ta có thể chủ động mở miệng muốn giúp An Tại Đào vào biên chế công chức, điều này đã đủ cho thấy ông ta đã hoàn toàn tiếp nhận An Tại Đào.
An Tại Đào ngẩn ra, tiếp đó cười nói:
- Cảm ơn chú Hạ, chỉ có điều cháu cảm thấy ở tòa soạn rất tốt. Về sau lại nói, nếu cháu không muốn làm phóng viên nữa, nhất định tìm chú Hạ hỗ trợ.
Hạ Thiên Nông vốn mang vài phần ý thăm dò, thấy An Tại Đào khéo léo từ chối chẳng những không tức giận, trái lại trong lòng càng tăng thêm vài phần tán thưởng:
- Cũng được, ba trăm sáu mươi nghề nghề nào cũng có trạng nguyên, phóng viên làm tốt cũng không tồi, tương lai làm lãnh đạo tòa soạn… ha ha.
Dừng một chút, Hạ Thiên Nông chuyển đề tài:
- Hiểu Tuyết, đang êm đẹp sao con đột nhiên muốn nuôi chó? Đúng rồi, Hiểu Tuyết con mang có đủ tiền không? Không đủ, chỗ ba còn.
Hạ Hiểu Tuyết cười hì hì:
- Ba, con cảm thấy mẹ ở nhà nội trợ nhàm chán, chúng ta mua một con chó về, cũng để mẹ giải buồn.