Karina bởi vì du học trong thời gian dài ở Trung Quốc nên bạn trong nước của cô không có nhiều. Trong bữa tiệc tối nay, cộng với An Tại Đào thì cô chỉ mời có ba người khách.
An Tại Đào dừng bước trên thảm cỏ, nhìn những đám người khuôn mặt tươi cười xung quanh mình. Một số bồi bàn tay bưng một khay có chất đầy những ly rượu đế cao đi qua đi lại. Hoa tươi, rượu vang, xì gà, gái đẹp hết nhau hợp lại với nhau. Cảnh tượng xã hội thượng lưu phương Tây đang diễn ra trước mắt An Tại Đào.
m nhạc dÂu Dương vang lên, những giai điệu tuyệt đẹp bay bổng trên không trung. Màn đêm dần dần bao phủ, ánh đèn bắt đầu sáng choang lên, tiếng người hoan hô nói cười làm cho người ta có cảm giác như trong mộng ảo.
Không bao lâu sau, khi màn đêm đã thật sự buông xuống. Một cái bóng đèn thật lớn được bật lên, chiếu sáng toàn bộ trang viên.
Một người đàn ông trung niên cao lớn, mặc một bộ tây trang, thắt một chiếc nơ màu đỏ, khuôn mặt chữ điền, đôi mắt sáng ngời bước ra cùng một người phụ nữ dáng người thon dài, đầy đặn, tuổi chừng hơn bốn mươi. Hai người thái độ tao nhã cùng nhau bước vào giữa sân.
An Tại Đào liếc mắt một cái liền nhận ra đây là chủ nhân của bữa tiệc, Archie Rabb Tymoshenko và vợ của ông ta.
Archie Rabb Tymoshenkocầm một ly rượu, hướng quan khách có mặt chào hỏi, sau đó mỉm cười cất cao giọng nói. An Tại Đào nghe không hiểu. Tần Thành Lượng vội vàng ở một bên nhỏ giọng phiên dịch cho hắn nghe.
- Phó chánh văn phòng An, ông ta là đang hoan nghênh mọi người đến dự tiệc, đồng thời nói bữa tiệc hôm nay là mừng sinh nhật cho trưởng nữ Karina của ông ấy. Tiểu thư Karina sẽ lên đọc vài câu phát biểu đấy.
Karina ung dung tao nhã, nói lên suy nghĩ của mình. Tần Thành Lượng nhanh chóng phiên dịch lại cho An Tại Đào. Chợt nghe Karina hướng đám người bên ngoài An Tại Đào, dùng Hán ngữ lưu loát để nói:
- Nhân cơ hội này, hãy hoan nghênh người bạn Trung Quốc của tôi, tham tán đại sứ Trung Quốc, tiên sinh An Tại Đào.
Sau khi Karina giới thiệu xong, mọi người liền quay đầu lại nhìn An Tại Đào với ánh mắt tò mò và nghi hoặc. An Tại Đào tuy cảm thấy có chút bất ngờ nhưng vẫn khẽ cười, sau đó hướng Karina gật đầu, thần sắc bình tĩnh.
Mọi người tò mò đánh giá nhà ngoại giao người Châu Á này. Một nhà ngoại giao còn trẻ tuổi thì cũng không gặp nhiều lắm, nhất là một tham tán ngoại giao. Một số thương nhân có chút hiểu biết về văn hóa Trung Quốc đã bắt đầu âm thầm phỏng đoán thái độ của An Tại Đào.
Rất hiển nhiên, Karina trong lúc vô ý giới thiệu khiến cho rất nhiều người hiểu lầm quan hệ của hai người. Không nói đến những người khác, cho dù là vợ chồng Archie Rabb Tymoshenko cũng có chút tò mò nhìn An Tại Đào, nhất là mẹ của Karina. Bà ta nhìn An Tại Đào với ánh mắt của một bà mẹ vợ đang đánh giá chàng con rể ngoại nguốc của mình.
An Tại Đào trong lòng cười khổ nhưng lại không biết giải thích như thế nào.
Karina và An Tại Đào đứng chung một chỗ nói chuyện với nhau, đề tài là về văn hóa Trung Quốc, văn học Trung Quốc, và sự kiện giày Triết Châu gần đây. An Tại Đào rõ ràng cảm thấy, bên cạnh truyền đến một ánh mắt âm trầm. Hắn theo bản năng mà quay đầu lại, vừa lúc nhìn thấy bóng dáng cao lớn của một người đàn ông tóc vàng.
Không ngừng có người mang rượu đến chúc mừng Karina, lại có không ít những tốp thanh niên nam nữ mang những món quà đến. Karina mỉm cười khiến người hầu bàn bồi rượu tiếp đãi.
An Tại Đào cười:
- Karina, trước đó không biết là sinh nhật của cô nên khi đến đây là không có chuẩn bị quà sinh nhật. Thật sự là rất có lỗi.
Karina nhìn sâu vào trong mắt An Tại Đào, đột nhiên cười, nửa thật nửa giả nói:
- Anh có thể hôm khác bù lại cho tôi mà. Tôi sẽ ghi nhớ đấy.
Gã đàn ông tóc vàng bước đến, chủ động vươn tay ra, không ngờ là dùng một giọng Hán ngữ cứng nhắc để nói chuyện:
-Xin chào, An tiên sinh. Tôi tên là Youke Sharansky, là bạn của Karina.
An Tại Đào ngẩn ra, rồi chợt mỉm cười, bắt tay Youke Sharansky. Nhưng chỉ có điều là hắn cảm giác người đàn ông này nhìn mình bằng ánh mắt có chút âm trầm. Hắn trong lòng cảm thấy không được thoải mái, nhưng cũng chỉ mỉm cười thản nhiên rồi quay đầu sang hướng khác.
Người đàn ông đó khẳng định là một trong những người đàn ông theo đuổi Karina. Với gia thế và diện mạo của cô thì khẳng định có không ít người theo đuổi. Mà rất hiển nhiên, người đàn ông tên Youke Sharansky này đang xem hắn như tình địch. An Tại Đào cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng cũng không để trong lòng. Chỉ là một sự hiểu lầm mà thôi, sau khi tan tiệc thì ai cũng có biết ai đâu.
Bầu không khí đột nhiên trở nên sôi động hẳn lên. Archie Rabb Tymoshenko mở một chiếc hộp. Bên trong là quà sinh nhật của hai vợ chồng tặng cho con gái Karina, là một chiếc chìa khóa xe Mercedes-Benzsang trọng và một căn biệt thự ở Anh. Dưới sự vỗ tay nhiệt liệt của mọi người, mẹ của Karina đột nhiên ngẩng đầu, hướng An Tại Đào đang đứng chung một chỗ với Karina, cười vẫy tay, nói vài câu gì đó.
An Tại Đào ngẩn ra, một câu cũng nghe không hiểu. Hắn quay đầu nhìn gương mặt ửng hồng quyến rũ của Karina nhưng cô không phiên dịch cho hắn. An Tại Đào khẩn trương quay lại nhìn Tần Thành Lượng đứng đằng sau hắn.
Tần Thành Lượng âm thầm nhíu mày, nhỏ giọng nói:
- Phó chánh văn phòng An, ý của mẹ Karina là: Nhà ngoại giao trẻ tuổi anh tuấn đến từ Châu Á, An tiên sinh, hôm nay là sinh nhật của Karina, anh đã chuẩn bị món quà gì cho cô ấy?
Hiểu lầm, thật sự là hiểu lầm rồi. Dưới sự vỗ tay nhiệt liệt của mọi người, An Tại Đào âm thầm cười khổ. Karina giờ phút này mặt của cô đỏ lên, liếc nhìn An Tại Đào, rồi nhỏ giọng nói:
- Thật ngại quá, An tiên sinh, mẹ của tôi cũng không có ý gì đâu. Xin anh đừng hiểu lầm.
An Tại Đào cũng không nói gì. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn
Hơi trầm ngâm một chút, hắn bước nhanh đến dàn nhạc, hướng người đang đàn dương cầm cười, làm một động tác rồi sau đó hướng Tần Thành Lượng khoát tay ra hiệu anh ta lại phiên dịch cho mình.
Người đàn dương cầm nghe nói An Tại Đào muốn dùng thì có chút không ngờ, nhưng vẫn đứng dậy. An Tại Đào thần thái tự nhiên, ngồi xuống, hướng Tần Thành Lượng cười nói:
- Hãy dịch giùm tôi rằng, hôm nay tôi không biết là sinh nhật của tiểu thư Karina nên khi đến cũng không chuẩn bị lễ vật gì. Thành thật xin lỗi. Tuy nhiên, tôi biết Karina tiểu thư rất thích văn hóa Trung Quốc và đã ở Trung Quốc du học đến bảy năm. Hôm nay, nhân dịp sinh nhật tiểu thư Karina, tôi xin đàn một khúc nhạc của quốc gia chúng tôi có tên "Ánh trăng". Chúc tiểu thư Karina sinh nhật vui vẻ, chúc người dân Trung Quốc và người dân Nga luôn giữ vững mối quan hệ bền vững.
Tần Thành Lượng phiên dịch xong thì tiếng dương cầm vang lên khắp nơi. Khúc "Ánh trăng: là một khúc nhạc do một nhà soạn nhạc nổi tiếng trong nước sáng tác. Thủ khúc này, bình thường An Nhã Chi rất thích. Dưới sự ảnh hưởng của mẹ, An Tại Đào cũng phá lệ mà yêu thích thủ khúc này.
Tiếng đàn của An Tại Đào tuy không đến mức điêu luyện như người chuyên nghiệp, nhưng vẫn lưu loát, thành thạo, đủ sức cuốn hút và lực xuyên thấu. Tiếng đàn của hắn đã dừng lại, nhưng mọi người vẫn còn đắm chìm trong giai điệu châu á huyền bí.
An Tại Đào đang chuẩn bị đứng dậy thì thấy Karina đến bên cạnh. Tấu khúc mà An Tại Đào đánh khiến cô rất cao hứng, trên mặt đỏ bừng, nhẹ nhàng nói:
- Có thể đàn cho tôi nghe khúc Lương Chúc được không? Tôi rất thích thủ khúc này.
An Tại Đào do dự một chút rồi gật đầu. Mười ngón tay của hắn lại lướt trên các phím đàn. Tiếng đàn dương cầm uyển chuyển bay lên tầng cao, như mưa phùn kéo dài, như gió xuân phả vào mặt, khi thì réo rắt, khi thì trào dâng.
Cùng với tiếng đàn dÂu Dương, Karina ánh mắt mê ly không ngờ môi anh đào khẽ mở.
Chén rượu bày phía trước
Men say trái tim ta
Duyên và ngộ chứ không phải giấc mộng hồ điệp
Trả lại anh cuộc đời này, kiếp này.
Cùng nhau bay qua muôn ngàn kiếp.
An Tại Đào vừa đàn vừa quan sát Karina, thấy gương mặt của cô thần thái nhẹ nhàng, trong mắt hiện lên một chút khiếp sợ và tán thưởng.
Hắn thật không ngờ một cô gái xinh đẹp giàu có như vậy lại am hiểu văn hóa, dân ca của Trung Quốc như vậy.
Đêm khuya, chung quanh hoa viên im ắng vô cùng.
Chỉ có tiếng gió nhẹ nhàng thổi qua.
Ngọn đèn lóng lánh, gió thu phất phơ, trong một buổi tối khá lạnh tại một trang viên ngoại ô Moscow, hình ảnh một công chúa bình dân Karina trong bộ trang phục lễ hội duyên dáng, xinh đẹp, trước mắt cô là người đàn ông Trung Hoa anh tuấn, đàn chiếc đàn dương cầm, trong nháy mắt đã ghi ấn tượng thật sâu trong lòng mọi người.
An Tại Đào chính mình có lẽ cũng không ngờ, thanh danh của hắn chỉ trong một buổi tối đã lan truyền khắp Moscow. Trong giới thượng lưu Moscow, có lẽ có người không biết đại sứ Trung Quốc tại Nga chính là Tạ Á Ninh, nhưng ai cũng đều biết Đại sứ quán Trung Quốc có một tham tán công sứ tên là An Tại Đào.
Tuổi trẻ anh tuấn, tao nhã, tài hoa hơn người. Đây chính là ấn tượng mà An Tại Đào lưu lại cho tất cả mọi người.
Trời càng lúc càng khuya, bữa tiệc tối đã dần dần kết thúc.
An Tại Đào đang chuẩn bị cùng với Tần Thành Lượng lẳng lặng rời khỏi thì nghe đằng sau truyền đến tiếng gọi nhẹ nhàng:
- Nhà ngoại giao của tôi ơi, sao đi mà không chào hỏi chủ nhà một tiếng vậy? Đấy chính là không lịch sự đấy nhé.
An Tại Đào xoay người, bắt gặp Karina đang đứng đằng sau mỉm cười.
An Tại Đào cười nói:
- Karina tiểu thư, đã khuya rồi nên tôi phải về đại sứ quán. Tôi là nhà ngoại giao, chúng tôi có kỷ luật của mình. Thành thật xin lỗi.
Karina cũng không kiên trì giữ An Tại Đào lại, chỉ có điều tiễn hắn ra bên ngoài:
- Được rồi, hôm nào tôi sẽ mời tham tán An đến nhà tôi làm khác. Để tôi tiễn hai người.
Hai người sóng vai nhau bước đi. Tần Thành Lượng đi đằng sau hai người, ngẫu nhiên mỉm cười gật đầu khi đi ngang quan khách, dùng tiếng bản xứ để chào hỏi.
Karina bởi vì du học trong thời gian dài ở Trung Quốc nên bạn trong nước của cô không có nhiều. Trong bữa tiệc tối nay, cộng với An Tại Đào thì cô chỉ mời có ba người khách.
An Tại Đào dừng bước trên thảm cỏ, nhìn những đám người khuôn mặt tươi cười xung quanh mình. Một số bồi bàn tay bưng một khay có chất đầy những ly rượu đế cao đi qua đi lại. Hoa tươi, rượu vang, xì gà, gái đẹp hết nhau hợp lại với nhau. Cảnh tượng xã hội thượng lưu phương Tây đang diễn ra trước mắt An Tại Đào.
m nhạc dÂu Dương vang lên, những giai điệu tuyệt đẹp bay bổng trên không trung. Màn đêm dần dần bao phủ, ánh đèn bắt đầu sáng choang lên, tiếng người hoan hô nói cười làm cho người ta có cảm giác như trong mộng ảo.
Không bao lâu sau, khi màn đêm đã thật sự buông xuống. Một cái bóng đèn thật lớn được bật lên, chiếu sáng toàn bộ trang viên.
Một người đàn ông trung niên cao lớn, mặc một bộ tây trang, thắt một chiếc nơ màu đỏ, khuôn mặt chữ điền, đôi mắt sáng ngời bước ra cùng một người phụ nữ dáng người thon dài, đầy đặn, tuổi chừng hơn bốn mươi. Hai người thái độ tao nhã cùng nhau bước vào giữa sân.
An Tại Đào liếc mắt một cái liền nhận ra đây là chủ nhân của bữa tiệc, Archie Rabb Tymoshenko và vợ của ông ta.
Archie Rabb Tymoshenkocầm một ly rượu, hướng quan khách có mặt chào hỏi, sau đó mỉm cười cất cao giọng nói. An Tại Đào nghe không hiểu. Tần Thành Lượng vội vàng ở một bên nhỏ giọng phiên dịch cho hắn nghe.
- Phó chánh văn phòng An, ông ta là đang hoan nghênh mọi người đến dự tiệc, đồng thời nói bữa tiệc hôm nay là mừng sinh nhật cho trưởng nữ Karina của ông ấy. Tiểu thư Karina sẽ lên đọc vài câu phát biểu đấy.
Karina ung dung tao nhã, nói lên suy nghĩ của mình. Tần Thành Lượng nhanh chóng phiên dịch lại cho An Tại Đào. Chợt nghe Karina hướng đám người bên ngoài An Tại Đào, dùng Hán ngữ lưu loát để nói:
- Nhân cơ hội này, hãy hoan nghênh người bạn Trung Quốc của tôi, tham tán đại sứ Trung Quốc, tiên sinh An Tại Đào.
Sau khi Karina giới thiệu xong, mọi người liền quay đầu lại nhìn An Tại Đào với ánh mắt tò mò và nghi hoặc. An Tại Đào tuy cảm thấy có chút bất ngờ nhưng vẫn khẽ cười, sau đó hướng Karina gật đầu, thần sắc bình tĩnh.
Mọi người tò mò đánh giá nhà ngoại giao người Châu Á này. Một nhà ngoại giao còn trẻ tuổi thì cũng không gặp nhiều lắm, nhất là một tham tán ngoại giao. Một số thương nhân có chút hiểu biết về văn hóa Trung Quốc đã bắt đầu âm thầm phỏng đoán thái độ của An Tại Đào.
Rất hiển nhiên, Karina trong lúc vô ý giới thiệu khiến cho rất nhiều người hiểu lầm quan hệ của hai người. Không nói đến những người khác, cho dù là vợ chồng Archie Rabb Tymoshenko cũng có chút tò mò nhìn An Tại Đào, nhất là mẹ của Karina. Bà ta nhìn An Tại Đào với ánh mắt của một bà mẹ vợ đang đánh giá chàng con rể ngoại nguốc của mình.
An Tại Đào trong lòng cười khổ nhưng lại không biết giải thích như thế nào.
Karina và An Tại Đào đứng chung một chỗ nói chuyện với nhau, đề tài là về văn hóa Trung Quốc, văn học Trung Quốc, và sự kiện giày Triết Châu gần đây. An Tại Đào rõ ràng cảm thấy, bên cạnh truyền đến một ánh mắt âm trầm. Hắn theo bản năng mà quay đầu lại, vừa lúc nhìn thấy bóng dáng cao lớn của một người đàn ông tóc vàng.
Không ngừng có người mang rượu đến chúc mừng Karina, lại có không ít những tốp thanh niên nam nữ mang những món quà đến. Karina mỉm cười khiến người hầu bàn bồi rượu tiếp đãi.An Tại Đào cười:
- Karina, trước đó không biết là sinh nhật của cô nên khi đến đây là không có chuẩn bị quà sinh nhật. Thật sự là rất có lỗi.
Karina nhìn sâu vào trong mắt An Tại Đào, đột nhiên cười, nửa thật nửa giả nói:
- Anh có thể hôm khác bù lại cho tôi mà. Tôi sẽ ghi nhớ đấy.
Gã đàn ông tóc vàng bước đến, chủ động vươn tay ra, không ngờ là dùng một giọng Hán ngữ cứng nhắc để nói chuyện:
-Xin chào, An tiên sinh. Tôi tên là Youke Sharansky, là bạn của Karina.
An Tại Đào ngẩn ra, rồi chợt mỉm cười, bắt tay Youke Sharansky. Nhưng chỉ có điều là hắn cảm giác người đàn ông này nhìn mình bằng ánh mắt có chút âm trầm. Hắn trong lòng cảm thấy không được thoải mái, nhưng cũng chỉ mỉm cười thản nhiên rồi quay đầu sang hướng khác.
Người đàn ông đó khẳng định là một trong những người đàn ông theo đuổi Karina. Với gia thế và diện mạo của cô thì khẳng định có không ít người theo đuổi. Mà rất hiển nhiên, người đàn ông tên Youke Sharansky này đang xem hắn như tình địch. An Tại Đào cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng cũng không để trong lòng. Chỉ là một sự hiểu lầm mà thôi, sau khi tan tiệc thì ai cũng có biết ai đâu.
Bầu không khí đột nhiên trở nên sôi động hẳn lên. Archie Rabb Tymoshenko mở một chiếc hộp. Bên trong là quà sinh nhật của hai vợ chồng tặng cho con gái Karina, là một chiếc chìa khóa xe Mercedes-Benzsang trọng và một căn biệt thự ở Anh. Dưới sự vỗ tay nhiệt liệt của mọi người, mẹ của Karina đột nhiên ngẩng đầu, hướng An Tại Đào đang đứng chung một chỗ với Karina, cười vẫy tay, nói vài câu gì đó.
An Tại Đào ngẩn ra, một câu cũng nghe không hiểu. Hắn quay đầu nhìn gương mặt ửng hồng quyến rũ của Karina nhưng cô không phiên dịch cho hắn. An Tại Đào khẩn trương quay lại nhìn Tần Thành Lượng đứng đằng sau hắn.
Tần Thành Lượng âm thầm nhíu mày, nhỏ giọng nói:
- Phó chánh văn phòng An, ý của mẹ Karina là: Nhà ngoại giao trẻ tuổi anh tuấn đến từ Châu Á, An tiên sinh, hôm nay là sinh nhật của Karina, anh đã chuẩn bị món quà gì cho cô ấy?
Hiểu lầm, thật sự là hiểu lầm rồi. Dưới sự vỗ tay nhiệt liệt của mọi người, An Tại Đào âm thầm cười khổ. Karina giờ phút này mặt của cô đỏ lên, liếc nhìn An Tại Đào, rồi nhỏ giọng nói:
- Thật ngại quá, An tiên sinh, mẹ của tôi cũng không có ý gì đâu. Xin anh đừng hiểu lầm.
An Tại Đào cũng không nói gì. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL -
Hơi trầm ngâm một chút, hắn bước nhanh đến dàn nhạc, hướng người đang đàn dương cầm cười, làm một động tác rồi sau đó hướng Tần Thành Lượng khoát tay ra hiệu anh ta lại phiên dịch cho mình.
Người đàn dương cầm nghe nói An Tại Đào muốn dùng thì có chút không ngờ, nhưng vẫn đứng dậy. An Tại Đào thần thái tự nhiên, ngồi xuống, hướng Tần Thành Lượng cười nói:
- Hãy dịch giùm tôi rằng, hôm nay tôi không biết là sinh nhật của tiểu thư Karina nên khi đến cũng không chuẩn bị lễ vật gì. Thành thật xin lỗi. Tuy nhiên, tôi biết Karina tiểu thư rất thích văn hóa Trung Quốc và đã ở Trung Quốc du học đến bảy năm. Hôm nay, nhân dịp sinh nhật tiểu thư Karina, tôi xin đàn một khúc nhạc của quốc gia chúng tôi có tên "Ánh trăng". Chúc tiểu thư Karina sinh nhật vui vẻ, chúc người dân Trung Quốc và người dân Nga luôn giữ vững mối quan hệ bền vững.
Tần Thành Lượng phiên dịch xong thì tiếng dương cầm vang lên khắp nơi. Khúc "Ánh trăng: là một khúc nhạc do một nhà soạn nhạc nổi tiếng trong nước sáng tác. Thủ khúc này, bình thường An Nhã Chi rất thích. Dưới sự ảnh hưởng của mẹ, An Tại Đào cũng phá lệ mà yêu thích thủ khúc này.
Tiếng đàn của An Tại Đào tuy không đến mức điêu luyện như người chuyên nghiệp, nhưng vẫn lưu loát, thành thạo, đủ sức cuốn hút và lực xuyên thấu. Tiếng đàn của hắn đã dừng lại, nhưng mọi người vẫn còn đắm chìm trong giai điệu châu á huyền bí.
An Tại Đào đang chuẩn bị đứng dậy thì thấy Karina đến bên cạnh. Tấu khúc mà An Tại Đào đánh khiến cô rất cao hứng, trên mặt đỏ bừng, nhẹ nhàng nói:
- Có thể đàn cho tôi nghe khúc Lương Chúc được không? Tôi rất thích thủ khúc này.
An Tại Đào do dự một chút rồi gật đầu. Mười ngón tay của hắn lại lướt trên các phím đàn. Tiếng đàn dương cầm uyển chuyển bay lên tầng cao, như mưa phùn kéo dài, như gió xuân phả vào mặt, khi thì réo rắt, khi thì trào dâng.
Cùng với tiếng đàn dÂu Dương, Karina ánh mắt mê ly không ngờ môi anh đào khẽ mở.
Chén rượu bày phía trước
Men say trái tim ta
Duyên và ngộ chứ không phải giấc mộng hồ điệp
Trả lại anh cuộc đời này, kiếp này.
Cùng nhau bay qua muôn ngàn kiếp.
An Tại Đào vừa đàn vừa quan sát Karina, thấy gương mặt của cô thần thái nhẹ nhàng, trong mắt hiện lên một chút khiếp sợ và tán thưởng.
Hắn thật không ngờ một cô gái xinh đẹp giàu có như vậy lại am hiểu văn hóa, dân ca của Trung Quốc như vậy.
Đêm khuya, chung quanh hoa viên im ắng vô cùng.
Chỉ có tiếng gió nhẹ nhàng thổi qua.
Ngọn đèn lóng lánh, gió thu phất phơ, trong một buổi tối khá lạnh tại một trang viên ngoại ô Moscow, hình ảnh một công chúa bình dân Karina trong bộ trang phục lễ hội duyên dáng, xinh đẹp, trước mắt cô là người đàn ông Trung Hoa anh tuấn, đàn chiếc đàn dương cầm, trong nháy mắt đã ghi ấn tượng thật sâu trong lòng mọi người.
An Tại Đào chính mình có lẽ cũng không ngờ, thanh danh của hắn chỉ trong một buổi tối đã lan truyền khắp Moscow. Trong giới thượng lưu Moscow, có lẽ có người không biết đại sứ Trung Quốc tại Nga chính là Tạ Á Ninh, nhưng ai cũng đều biết Đại sứ quán Trung Quốc có một tham tán công sứ tên là An Tại Đào.
Tuổi trẻ anh tuấn, tao nhã, tài hoa hơn người. Đây chính là ấn tượng mà An Tại Đào lưu lại cho tất cả mọi người.
Trời càng lúc càng khuya, bữa tiệc tối đã dần dần kết thúc.
An Tại Đào đang chuẩn bị cùng với Tần Thành Lượng lẳng lặng rời khỏi thì nghe đằng sau truyền đến tiếng gọi nhẹ nhàng:
- Nhà ngoại giao của tôi ơi, sao đi mà không chào hỏi chủ nhà một tiếng vậy? Đấy chính là không lịch sự đấy nhé.
An Tại Đào xoay người, bắt gặp Karina đang đứng đằng sau mỉm cười.
An Tại Đào cười nói:
- Karina tiểu thư, đã khuya rồi nên tôi phải về đại sứ quán. Tôi là nhà ngoại giao, chúng tôi có kỷ luật của mình. Thành thật xin lỗi.
Karina cũng không kiên trì giữ An Tại Đào lại, chỉ có điều tiễn hắn ra bên ngoài:
- Được rồi, hôm nào tôi sẽ mời tham tán An đến nhà tôi làm khác. Để tôi tiễn hai người.
Hai người sóng vai nhau bước đi. Tần Thành Lượng đi đằng sau hai người, ngẫu nhiên mỉm cười gật đầu khi đi ngang quan khách, dùng tiếng bản xứ để chào hỏi.