Tuy rằng điều lệnh trong nước vẫn chậm chạp chưa truyền đạt, nhưng trên dưới Đại sứ quan đều rõ ràng, An Tại Đào sẽ quang vinh trở về.
Thời gian An Tại Đào công tác tại Đại sứ quán không lâu, nhưng mấy tháng qua, hắn nhanh gọn, dứt khoát, quyết đoán, hắn còn thực sự chuyên nghiệp, hắn xem thời cuộc quyết định thật nhanh, hắn toàn diện cơ trí và nhân cách hấp dẫn, cuốn hút và đả động tất cả nhân viên công tác tại Đại sứ quán.
Ở rất nhiều thời điểm, bởi vì điều đó nên mọi người đều quên tuôi tác đích thực của An Tại Đào, không ai suy nghĩ ---- đây hóa ra đúng là một người trẻ tuổi vừa mới 29?!
Nhưng 29 tuổi chỉ là tuổi sinh lý đời này của An Tại Đào. Tuổi tâm lý của hắn, kỳ thật đã bước vào trung niên thành thục lão luyện. Năm 2009 ngã xuống, tái sinh năm 1998, đến nay đã trải qua gần 6 năm cuộc sống quan trường rèn luyện, trí nhớ kiếp trước kiếp này chồng lên, đối với người tái sinh An Tại Đào mà nói, đây cũng đã đủ rồi, đủ để chống đỡ cho bước chân của hắn ổn định mà thành thạo không ngừng tiến tới mục tiêu đời người.
Tết âm lịch người Hoa qua đi, dường như thương nhân người Hoa ở Moskva và toàn bộ nước Nga đều dần khôi phục bình tĩnh ngày xưa, cuộc sống lại trở về quỹ đạo bình thường. Bọn họ vẫn vội vàng nhận hàng, vội vàng mang tới chợ của người Nga tính toán chi li, hoặc có thể tập trung tụm năm tụm ba đánh bài hay mạt chược, chậm rãi giết thời gian qua đêm dài.
Thương nhân người Hoa rất khó dung nhập vào cuộc sống địa phương, trong tay bọn họ có tiền, nhưng cũng không dám tới chỗ ăn chơi của Moskva, bởi vì không cam đoan an toàn.
Chợ Cherkizov vẫn bị đóng lại. Chẳng qua, UBND thành phố Moskva mở một chợ tập trung và phân tán mới thành lập ở vùng ngoại thành, cung cấp cho thương nhân người Hoa sử dụng. Theo đó, thái độ người Nga rất nhiệt tình cũng rất thân thiện, ngay cả các loại thuế phí nặng nề ngày xưa, dường như cũng giảm đi rất nhiều.
Công ty Thanh Quan trong quốc nội Hoa Hạ khôi phục lại hoạt động bình thường, hết thảy quỹ đạo mậu dịch lại từ một khởi điểm mới trở về nguyên điểm.
Trong nhất thời, thương nhân người Hoa cảm nhận được "thành quả thắng lợi". rất nhiều người vốn chửi bậy, vài ngày trước thương nhân người Hoa còn thề sau này không bao giờ đến nước Nga nữa, cũng chậm rãi bắt đầu thay đổi chủ ý, quyết định lưu lại không đi.
Buôn bán ở nơi này, chính là một loại đánh bạc. May mắn, cơm áo nửa đời sau liền không cần lo lắng không cần làm lụng vất vả nữa, đây là suy nghĩ của phần lớn thương nhân người Hoa, đầu tư luôn tồn tại song song với mạo hiểm, đây vốn là chuyện tình thường.
Quan trọng hơn là, về nước có lẽ cũng không phải lựa chọn tốt nhất, bởi vì một số năm này cơ sở và căn cơ của bọn họ đều ở Moskva và nước Nga. Hiện giờ có một số thương nhân người Hoa đã về nước, có người chuyển về thị trường trong nước, có người xem chừng để Đông Sơn tái khởi, thương nhân người Hoa ở lại Moskva trước mắt là một đám người vượt qua "lễ rửa tội gió tuyết", sau khi trải qua sự kiện chợ Cherkizov, năng lực chịu đựng tâm lý của bọn họ càng mạnh hơn.
Người nước Nga phát ra một chút thiện ý, bọn họ lại không muốn đi nữa, đây là một loại tâm tính rất tinh tế.
Nhưng An Tại Đào hiểu được trong lòng, đây chẳng qua là một biểu hiện giả dối.
Đừng xem người Nga hiện giờ nhiệt tình hơn, nhưng có lẽ không cần bao lâu, bản tính "trộm cướp" của bọn họ sẽ lộ nguyên hình, cơn lốc các loại kiểm tra và ngăn cấm lại bắt đầu liên tục trình diễn. Đương nhiên, có "bài học" Cherkizov, có chợ Hoa Hạ Lan Thị "cạnh tranh", lực "chèn ép" của bọn họ sẽ yếu hơn.
Nhưng cho dù thế nào, sứ mệnh của An Tại Đào đã kết thúc, phía sau thế nào, đã không phải vấn đề hắn có thể chi phối và cần suy xét.
...
...
- Sở dĩ xuất hiện tình trạng gần như khó giải quyết và ác tính tuần hoàn này, do bối cảnh chính trị sâu sắc, thật ra không quan hệ tới kinh tế, mậu dịch và buôn lậu gì.
- Quan hệ bạn bè chiến lược giữa Hoa Hạ và nước Nga, điểm chú ý của hai bên là khác nhau. Nước Nga chú ý quan hệ chiến lược an toàn chính trị, mà Hoa Hoa đều xem trọng chính trị và kinh tế mà coi trọng quan hệ với nước Nga. Nga hy vọng tăng mạnh quan hệ liên minh giữa hai nước, dùng điều này đề cao vốn chính trị đối với phương Tây nhất là với Mỹ, cũng không thật sự coi trọng giá trị Hoa Hạ.
- Trong lịch sử, Nga đã trải qua chiến tranh vô số lần, họ thủy chung thiếu cảm giác an toàn, đối ngoại cực kỳ thiếu tín nhiệm. Điều này cũng khiến trong quan hệ đối ngoại, Nga thường xuyên biểu hiện thiếu lý tính và chủ nghĩa công lợi quá mức ích kỷ. Cá nhân tôi cho rằng, Nga rất khó hợp tác, mà càng quen cố gắng đạt được ích lợi từ chỗ bạn bè hợp tác, hết thảy phục vụ cho họ. Chính như người Nga đánh giá về mình vậy – Dùng lý tính không thể lý giải Nga. Dùng m cũng không thể so sánh được họ.
- Cho nên, trong quá trình chúng ta kết giao với Nga, không thể tòn tại ý tưởng mỗi bên tình nguyện bình đẳng cùng có lợi, cần đánh giá đầy đủ và hiểu biết khả năng tồn tại các loại ý tưởng và hành vi cực đoan không chịu trách nhiệm của Nga, cần chủ động nắm giữ ưu thế lợi ích tuyệt đối có thể kiềm chế đối phương, cũng phải có gan vận dụng, mà không thể đặt quyền chủ động ở trong tay nước Nga...
An Tại Đào giơ tay, trên khuôn mặt anh tuán mơ hồ lộ ra ánh sáng trí tuệ thế sự xoay vần nào đó, hắn ngồi trên đài mỉm cười nhìn dưới đài, dưới đài là hơn trăm lưu học sinh Hoa Hạ và bộ phận thương nhân người Hoa tại Moskva.
Hôm nay là ngày 21 tháng 3, ánh nắng tươi sáng.
Hội lưu học sinh Đại học Hoa Hạ và Hiệp hội buôn bán người Hoa Moskva liên hợp tổ chức một hội nghị, mời An Tại Đào đến diễn thuyết. An Tại Đào không cự tuyệt, hắn biết thời gian mình ở lại Moskva không còn nhiều nữa, hắn nguyện ý giao lưu với các đồng bào sinh sống tại nước ngoài này.
- Tham tán An, có thể hỏi một vấn đề tư nhân hay không.
Một lưu học sinh tóc ngắn mặt tròn kiểu Nhật Bản đứng dậy, đoạt lấy micro trong tay bạn học bên người, cười hỏi, trong ánh mắt nhìn An Tại Đào có pha vài phần nóng bỏng.
Tuổi trẻ anh tuấn, tài hoa hơn người, thành thục lão luyện, có chức vị trong người... Đây đều là những thứ trên người An Tại Đào đủ để hấp dẫn rất nhiều cô gái trẻ tuổi hoài xuân.
An Tại Đào cười cười:
- Có thể, hôm nay là cuộc gặp quan hệ hữu nghị, tôi không phải quan ngoại giao, cũng giống mọi người, một người Hoa trú tại Moskva. Cô có thể hỏi, chỉ cần không liên quan tới chính trị, tôi nhất định trả lời.
Hiện trường cười vang một hồi. Cô gái kia liếc An Tại Đào một cái, đột nhiên lớn tiếng hỏi:
- Xin hỏi Tham tán An, ngài thích loại hình phụ nữ nào? Là tiểu thư khuê các, hay là con gái rượu, hoặc là sự nghiệp, phần tử tri thức?
An Tại Đào ngẩn ra, trầm ngâm một chút, hắn cười ha ha:
- Vị bạn học này, vấn đề này của cô... Chẳng qua, tôi có thể trả lời cô, tình cảm không có lý do gì, mặc kệ loại hình nào, chỉ cần mình thích là thích, không phải vì thích loại hình gì. Cảm tình không phải mua quần áo, có thể chọn kiểu dáng khắp nơi.
Các lưu học sinh và thương nhân người Hoa cười rộ lên, lưu học sinh nữ kia ngượng ngùng cúi đầu, ngồi trở về.
An Tại Đào cười ha ha, trả lời xong vấn đề của lưu học sinh nữ này, hắn tiếp tục diễn thuyết và nói chuyện với các lưu học sinh.
Hắn không chuẩn bị bản thảo phát biểu gì, đơn giản chỉ là nói tận hứng, nghĩ tới đâu nói tới đó, bởi vì đây là trường hợp giao lưu quan hệ hữu nghị không nghi thức, không cần e dè cái này cái kia, có một số lời hắn có thể buông ra mà nói.
Thật ra làm một người trong vòng tròn quan trường, những lời này hắn vốn không thể nói, nhưng suy nghĩ mãi, hắn vẫn cảm thấy hẳn là gõ lưu học sinh và thương nhân người Hoa này một chút. Đương nhiên, nhắc tới thì dừng, có thể nhận và hiểu được hay không, đó chính là chuyện của bọn họ.
Hắn nói như thế, cũng làm như thế, trên thực tế, lý niệm của hắn cũng đạt được thành công rất lớn. Những lời trên đây, hắn cũng lặp lại một lần trong một cuộc họp nghiên cứu và thảo luận nghiệp vụ ở Bộ ngoại giao sau khi về nước, đều phát triển tiền lệ thành công của hắn ở Moskva, các hạng mục thương mại cùng với chợ Cơ Lan Hoa Hạ đánh sâu vào nước Nga.
mà sau này, một số truyền thông quan trọng trong nước đều đăng báo thuật lại những lời này của hắn, còn dẫn tới thảo luận nhất định rong nước, đây là nói sau không đề cập tới.
An Tại Đào ngẩng đầu nhìn lại, lại thấy được một bóng dáng quen thuộc bên cạnh hội trường khoa Văn học Đại học Moskva này.
Hắn ngẩn ra, thấy Karina mặc một bộ áo lông màu trắng, tóc vàng thật dài dùng sợi len đỏ buộc lại, cả người nhìn qua thanh nhã quyến rũ.
Chỉ là trên mặt cô, không có bất cứ thứ gì che lập được vẻ buồn bã đau thương và ly biệt. Karina hiểu được trong lòng, thời điểm An Tại Đào rời khỏi nước Nga và Moskva ngày càng tới gần, nỗi buồng ly biệt trong lòng cô ngày càng nồng đậm hơn.
…
…
Nắng vàng trời chiều chậm rãi buông xuống, rơi trên người đôi nam nữ thanh niên sóng vai bước về phía trước, phủ thêm một lớp màu vàng nhàn nhạt trên hai người. Trên đường mòn vắng vẻ tại vườn trường Đại học Moskva này, học sinh ngẫu nhiên đi qua cũng thật không ngờ, một nam một nữ bên người này, chính là Quan ngoại giao Đông Phương nổi tiếng gần đây An Tại Đào và Công chúa nhà A Kỳ Lạp Bố Thân Khoa Karina.
- Phải đi sao?
Karina nhẹ nhàng hỏi.
An Tại Đào gật đầu, không nói gì.
- Thật sự phải đi sao?
Karina vẫn hỏi.
An Tại Đào vẫn gật đầu, không nói gì.
- Khi nào thì đi?
Karina bỗng nhiên dừng bước, xoay người nhìn An Tại Đào, trên mặt lộ ra vẻ trầm tĩnh.
- Tôi còn chưa rõ ràng lắm, nhưng, tôi đoán chừng cũng nhanh, đầu tháng 4.
Trong lòng An Tại Đào cũng bắt đầu nổi lên một thương cảm không hiểu, miễn cưỡng cười, lại tránh khỏi ánh mắt nóng bỏng mà phức tạp của Karina theo bản năng.
- Quay về Yên Kinh sao? Bộ Ngoại giao?
Karina lại hỏi, giọng nói vẫn dịu dàng nhẹ nhàng. Nếu chủ nghe giọng cô, căn bản không có khả năng cảm giác ra đây là một cô gái nước Nga không bị cản trở cảm tình.
- Không, có thể tôi sẽ ở Yên Kinh vài ngày, điều chỉnh một chút, sau đó chấm dứt tạm giữ chức ---- trở về Đông Sơn.
- Tỉnh Đông Sơn…
Karina yếu ớt nhắc tới một câu, sau đó quay đầu lẳng lặng nhìn mặt trời lặn như màu máu kia. Thật lâu sau, cô đột nhiên xoay người tiếp tục tiến về phía trước, đi hai bước rồi, lại đứng trên đường mòn cười đùa duyên dáng, nhẹ giọng mà kiên định:
- Tôi sẽ tìm được anh!
…
…
Trung tâm thành phố Moskva có một phòng khách tranh nghệ thuật tên là "Jenni", bạn có thể gọi là một quán café hoặc quán rượu, ông chủ là họa sĩ Lưu Vĩ một người Hoa trú tại Moskva.
Đứng ở cửa ra vào phòng khách, Karina cười cười:
- Lưu Vĩ là bạn tôi, hắn mở phòng khách hội họa ở đây, vẫn là tôi giới thiệu đó. Tới, tôi giới thiệu hai người quen biết một chút.
Khi nói chuyện, một người đàn ông dáng người không cao, tóc dài râu quai nón chầm chậm đi ra, khoát tay áo với hai người, thản nhiên chào một tiếng:
- Xin chào, Karina.
An Tại Đào liếc Lưu Vĩ một cái, phát hiện tuổi gã thật cũng không lớn, cũng chỉ hơn 30. Nhưng, cả người gã lại mang tới cho bên ngoài một cảm giác già nua và chán chường. Nghệ thuật gia đều như vậy sao? An Tại Đào âm thầm cười trong lòng, cũng không để ở trong lòng.
Thật ra hắn cũng không có hứng thú gì kết bạn với một họa sĩ chán chường, chỉ là Karina muốn giới thiệu, muốn tới chỗ gã chơi, hắn cũng không thể cự tuyệt, liền đi theo.
- Lưu Vĩ tiên sinh, vị này chính là An Tại Đào tiên sinh...
Karina giới thiệu, An Tại Đào chủ động vươn tay, bắt tay với Lưu Vĩ, chỉ là thái độ của Lưu Vĩ này rất lạnh nhạt, thậm chí không dối trá khách khí hai tiếng với An Tại Đào.
Nếu không phải xem mặt mũi Karina, An Tại Đào đã sớm phẩy tay áo bỏ đi. Tuy rằng hắn không phải có giá lớn, nhưng dù sao hắn cũng là cán bộ lãnh đạo có cấp bậc nhất định, đi tới đâu cũng đều là tiền hô hậu ủng, quen sao trời quấn lấy trăng, thấy được Lưu Vĩ lạnh nhạt, trong lòng hắn hơi không thoải mái.
...
...
Ba người vào phòng khách, Lưu Vĩ phân phó nhân viên phục vụ chuẩn bị hai bình rượu, lại chuẩn bị vài món ăn kiều Trung Quốc, sau đó ba người bắt đầu ăn uống. Mới bắt đầu không khí còn không hòa hợp thế nào, thậm chí có thể nói hơi tẻ ngắt, nếu không phải Karina ở giữa chủ trì, chỉ sợ ba người cũng không ngồi được.
Nhưng sau đó, An Tại Đào đột nhiên phát hiện, Lưu Vĩ này thật ra là một người ngoài lạnh trong nóng, bề ngoại lạnh lùng của gã có thể là một loại khúc xạ lạnh băng của nội tâm gã.
Lưu Vĩ là một người rất có trình tự và văn hóa, ngay từ đầu hai người cũng không nói chuyện nhiều, nhưng chậm rãi lại tìm được cộng hưởng ở rất nhiều đề tài, cũng trở nên quen thuộc với nhau.
Mà dường như Lưu Vĩ cũng bất ngờ, cán bộ giống như An Tại Đào gã vốn xem là bao cỏ ăn chơi trác táng, trong bụng lại có vài phần chất lượng.
Đây gọi là không hợp nửa câu cũng nhiều, rượu gặp tri kỉ ngàn chén ít. Ba người nói chuyện ăn uống, không ngờ uống hết sáu bảy chai rượu Vang. Chờ An Tại Đào say men mông lung mà nhìn qua, Karina đã sớm say ngã bên người hắn.
Hai cánh tay trắng nõn non mềm rời khỏi áo lông, phủ một lớp ửng đỏ nhàn nhạt, trên khuôn mặt quyến rũ tràn đầy màu hồng mê ly sau rượu, môi hé, lông mi thật dài màu vàng khẽ động như mộng ảo.
Lưu Vĩ nương theo cơn say, liếc Karina một cái, nửa tỉnh nửa say nói:
- Karina là cô gái không tồi, nhìn ra được, cô ấy rất thích cậu. Anh bạn, không nên thương tổn cô ấy...
An Tại Đào trầm mặc một hồi, dường như cơn say cũng tiêu tan vài phần,
Lưu Vĩ tới gần, không biết xách một chai Mao Đài trong nước từ nơi nào tới, đĩnh đạc mà khoát tay áo, thân thể lảo đảo một hồi:
- Anh bạn, rượu Vang không đủ mạnh, chúng ta uống Mao Đài! Bình rượu này tôi mang ra từ trong nước, vẫn luyến tiếc chưa uống... Tới tới tới, uống một chút!
...
...
- Nói quá khứ của anh đi, sao lại chạy tới chỗ mục nát như Moskva này mở quán rượu...
An Tại Đào tùy ý hỏi một câu, thuận tay châm điếu thuốc.
Lưu Vĩ lập tức trầm mặc, ngửa đầu hung hăng uống một ngụm Mao Đài lớn. Cho dù An Tại Đào say sưa mông lung, cũng cảm nhận được dường như gã đắm chìm trong một loại suy nghĩ cực kỳ bi ai.
An Tại Đào lẳng lặng chờ đợi, mang theo bảy tám phần men say. Hắn biết, một chuyện xưa tê tâm liệt phế sắp xửa mở màn.
Một hồi lâu, Lưu Vĩ mới ngẩng đầu lên chậm rãi nói.
- Cô ấy giống như một vì sao chói lọi, trong sinh mệnh của tôi, tia sáng của cô ấy chiếu sáng mắt tôi, nhiễu loạn lòng tôi.
- Là một cô gái Nga sao?
An Tại Đào nâng chén huých Lưu Vĩ.
- Không, không! Cô ấy gọi Jenni, một cô gái Na Uy, đến từ Oslo.
- Đúng vậy, một cô gái Na Uy. Con gái một thương nhân chế thuyền, 21 tuổi, đến Hoa Hạ du lịch. Bởi vì một cuộc gặp gỡ ngẫu nhiên, chúng tôi quen biết. Jenni tóc vàng, mắt lam, chân thon dài, cực kỳ khỏe khoắn, lúc ấy đúng là tháng lạnh nhất của Yên Kinh, gió bắc bên ngoài thổi rất mạnh, cô tiến tới, chỉ mặc một chiếc áo gió ngắn màu đỏ, giống như một ngọn lửa.
- Nghe nói Oslo rất lạnh, một năm có bảy tám tháng bao phủ trong đêm dài lạnh lẽo, mùa đông Yên Kinh đối với Jenni mà nói, thật sự không tính là gì. Một thân trang phục và màu da khỏe mạnh của cô ấy, lúc đó tôi đã bị cô mê hoặc, tôi có dự cảm, tôi sẽ xảy ra điều gì đó với cô gái Na Uy này.
- Quả nhiên, chúng tôi yêu nhau nồng nhiệt. Chúng tôi ôm nhau, chúng tôi hôn môi, trong mắt chúng tôi chỉ có thế giới của hai người, đây là một chuyện xưa tục khí... Tôi thích nghe đàn dương cầm, tôi liền nghe đàn một vũ khúc Na Uy, tiếng đàn kia đưa tôi tới Oslo xa xôi, nơi đó có Tullip và nhà thờ lớn xinh đẹp... Tôi hạ quyết tâm, muốn hoàn toàn dâng hiến nửa đời sau cho Jenni, tôi muốn cùng cô tới Oslo, ở bên nữ thần của mình.
- Nhưng... Ngay khi tôi chuẩn bị thị thực tới Na Uy đoàn tụ với Jenni, cô lại gặp phải tai nạn xe cộ, mang theo đứa bé chưa sinh của chúng tôi...
Trong mắt Lưu Vĩ lập tức lăn ra giọt nước mắt lớn, loại tuyệt vọng và đau thương đến từ phế phổi này, khiến người ta chấn động.
- Tôi nghĩ tới tự sát, nghĩ tới tự tử... Nhưng cuối cùng tôi tới Moskva, định cư lại. Tôi vẽ tranh, mở phòng khách, tôi có rất nhiều tiền cũng có rất nhiều phụ nữ...
Lưu Vĩ cuồng loạn kể lại, nước mắt rơi như mưa, nhưng gã đột nhiên phát hiện, An Tại Đào đối diện dường như đã co người lại đang ngủ.
Lưu Vĩ ảm đạm một hồi, gã quay đầu nhìn một bức họa trên vách tường: có một thiên sứ xinh đẹp, thiên sứ xinh đẹp dùng hai cánh tay dài trắng nõn đón một đứa bé xinh đẹp, hướng tới biển rộng sóng biển mãnh liệt...
Lưu Vĩ si ngốc mà nhìn.
Thật lâu sau, gã mới cúi đầu nhìn Karina và An Tại Đào một trái một phải say rượu nằm trên sô pha, khóe miệng lộ ra một nụ cười cổ quái. Gã lảo đảo ra cửa, gọi hai nhân viên phục vụ tới, đưa An Tại Đào và Karina tới phòng khách trên lầu.
...
...
Nửa đêm tỉnh lại, An Tại Đào chỉ cảm thấy miệng khô lưỡi khô, thân thể giật giật, theo bản năng muốn đứng dậy tìm chút nước uống, nhưng phát hiện có cặp đùi phụ nữ thon dài co dãn đè trên người mình.
Giật giật đầu, hắn dường như là quay đầu đi. Bỗng nhiên, lỗ mũi hắn truyền đến một mùi sữa nhàn nhạt.