An Tại Đào khịt mũi, từ từ mở mắt ra, thấy Karina mặc một chiếc áo ngủ mỏng manh, nửa nằm nửa ngồi dựa sát bên người hắn, bộ ngực cao ngất vừa vặn "rũ xuống" ngay trước mắt hắn.
Cô nghiêng đầu, vẻ mặt chăm chú nhìn hắn, khuôn mặt quyến rũ ửng hồng, như một người mẹ hiền tận tụy đang ngắm nhìn đứa con ngoan của mình say ngủ.
An Tại Đào giật mình, đột nhiên muốn đứng dậy, nhưng lại một trận đầu váng mắt hoa, liền ngã ngồi trên giường, tấm đệm đàn hồi rất tốt phát ra tiếng "phịch" trầm đục.
Một bàn tay mềm mại nắm lấy vai hắn.
-Anh sợ cái gì? Tôi còn không sợ mà!
Karina đỏ mặt, ôm chặt lấy hắn:
-Ôm chặt tôi đi, ôm thật chặt và thắm thiết vào!
An Tại Đào cứng đờ người, không dám nhúc nhích chút nào.
Một đêm trôi qua. Tờ mờ sáng hôm sau, không từ biệt Lưu Vĩ, hai người liền lặng lẽ chuồn ra phòng khách, chui vào chiếc xe thể thao Mercedes-Benz của Karina, chạy như bay khỏi trung tâm Moskva, vẫn tiếp tục chạy về phía ngoại thành.
-Karina, đây là đi đâu vậy?
An Tại Đào thấy Karina cứ một mực lái xe ra ngoại thành, không khỏi nhẹ nhàng hỏi.
-Chẳng đi đâu cả, còn quá sớm, tôi nghĩ hay là chúng ta lái xe hai vòng quanh Moskva hóng gió, hoặc là, tôi đưa anh đến thăm trang viên của gia đình chúng tôi ở Nam Giao?
Karina nghiêng đầu nhìn hắn, quyến rũ cười, dịu dàng nói.
-Thôi, chúng ta nên tìm một chỗ đậu lại, tôi còn phải quay về đại sứ quán.
An Tại Đào hơi do dự, đưa tay vỗ nhẹ lên vai cô:
-Cô cũng nên trở về ngủ một giấc đi.
Karina im lặng dậm chân ga, chiếc xe màu đen chạy nhanh như chớp giữa quốc lộ trống trải không người. Karina yên lặng lái xe trong nửa giờ, chạy một vòng quanh khu ngoại ô Moskva, sau đó mới giảm tốc độ chạy dọc theo quốc lộ, nhập vào dòng xe cộ trong nội thành, chầm chậm chạy về phía đại sứ quán.
Ánh mặt trời trong trẻo nhưng lành lạnh rọi xuống, chiếu vào cửa kính xe. Karina ấn cửa sổ xe xuống, tham lam hít một hơi không khí lạnh lẽo mà tươi mát, rồi quay đầu lại nhìn An Tại Đào, yên lặng hồi lâu rồi nói:
-Trước khi anh rời đi, tôi muốn mỗi ngày anh đều ở bên tôi!
Lòng bàn tay An Tại Đào hơi run lên một chút, định nói, thì chuông di động chợt vang lên. Do dự một chút, hắn lập tức lấy di động ra, nhận cuộc gọi:
-Ai đó? Tôi là An Tại Đào.
-Chánh văn phòng An, tôi là Phùng Thanh. Chiều hôm qua, Bộ thông báo cho ba chúng ta lập tức giải quyết cho xong công việc, ý của lãnh đạo Bộ là ngày mai chúng ta quay về nước báo cáo công tác.
Phùng Thanh vội nói.
"Sao gấp gáp vậy?" Đuôi chân mày An Tại Đào nhướng lên, suy nghĩ một lát, rồi khẽ nói:
-Tôi lập tức về ngay đây.
Lệnh điều động của Bộ đến rất đột ngột, gọi ba người về nước rất gấp, rõ ràng có gì đó không bình thường. Nhưng điều này suy cho cùng cũng đã được hắn dự kiến, tuy rằng so với dự đoán của hắn sớm hơn vài ngày nhưng cũng không đáng kể.
Karina lẳng lặng lái xe, An Tại Đào vốn định báo cho cô biết tin ngày mai hắn phải về nước, nhưng do dự hồi lâu rồi lại không nói. Hắn yên lặng quay nhìn cảnh tượng náo nhiệt lúc sáng sớm của Moskva qua cửa kính xe, môi hơi mím lại, lòng nhẹ nhàng xao động.
"Nếu mọi việc còn chưa thật sự bất đầu, vậy cứ để cho nó kết thúc hoàn toàn đi. Từ nay về sau, không cùng đất nước, ngàn dặm xa xôi cách trở, không biết sống chết, không thể gặp lại, chút duyên gặp gỡ này đành chôn sâu vào tận đáy lòng, cứ để mặc cho gió cuốn đi…"
Khóe miệng An Tại Đào hơi run lên, trong ánh mắt hiện lên một chút buồn bã và chua xót...
Một sáng sớm tháng 3.
Phó chánh văn phòng, Công sứ hàm Tham tán Bộ ngoại giao Trung Quốc An Tại Đào cùng hai người Phùng Thanh và Tôn Kế Hồng kết thúc tốt đẹp nhiệm vụ công tác, với sự đưa tiễn của nhân viên sứ quán và hơn trăm thương nhân Hoa Kiều nổi tiếng, đáp máy bay từ Moskva đi Bắc Kinh, về nước báo cáo công tác.
Chiều cùng ngày, ba người An Tại Đào đến sân bay Bắc Kinh. Vừa xuống máy bay, Phùng Thanh liếc mắt thấy Phó chánh văn phòng Bộ ngoại giao Tiêu Hồng và một số nhân viên văn phòng Bộ ngoại giao đang đứng đợi ở cửa, nhìn sang phía này.
Phùng Thanh phấn khởi giơ tay lên, từ xa hô to:
-Chánh văn phòng Tiêu, Chánh văn phòng Tiêu!
Lúc này Tiêu Hồng cũng đã thấy ba người An Tại Đào, mỉm cười dẫn theo mấy nhân viên tùy tùng đi tới chào đón, từ xa đã vươn tay ra với An Tại Đào:
-Chánh văn phòng An, nhiệt liệt hoan nghênh các vị thắng lợi trở về! Tôi nhận sự ủy thác của lãnh đạo Bộ tới đón các vị về Bộ!
An Tại Đào cũng cười cười, nắm chặt tay Tiêu Hồng, rồi lại bắt tay chào hỏi vài người tới đón:
-Rốt cuộc đã trở lại. Cảm tạ lãnh đạo Bộ, cảm tạ Chánh văn phòng Tiêu, cảm tạ mọi người.
Các nhân viên văn phòng Bộ ngoại giao tới đón, vội đón lấy hành lý của bag n An Tại Đào, đoàn người vây quanh An Tại Đào và Tiêu Hồng cùng đi về phía bãi đậu xe ngoài sân bay.
An Tại Đào và Tiêu Hồng một xe, Phùng Thanh và Tôn Kế Hồng được đưa lên một chiếc xe lớn. Tiêu Hồng lên xe, nhìn đồng hồ cười nói:
-Chánh văn phòng An, đêm nay lãnh đạo Bộ thết tiệc ở khách sạn Khải Hoàn Môn mừng công mọi người. Tôi thấy đồng chí nên về nhà tắm rửa cho khỏe, xong rồi đi thẳng đến khách sạn!
An Tại Đào hơi can nhắc một chút, gật đầu cười:
-Được, anh tài, phiền anh đưa tôi về nhà trước. Khi nào xong, tôi sẽ tự lái xe tới, không cần phiền các vị.
Tiêu Hồng lập tức lắc đầu:
-Không được, Chánh văn phòng An, anh không thể tự lái xe. Đêm nay các vị là nhân vật chính, là người có công mang thắng lợi trở về. Đêm nay Bộ trưởng Chương đích thân thết tiệc "tẩy trần" cho các vị, chắc chắn anh sẽ phải uống nhiều rượu, anh lái xe thì làm sao dám uống? Không được, tuyệt đối không được!
An Tại Đào cười khổ, bất đắc dĩ gật đầu đồng ý.
Đêm đó, tiệc rượu do Thứ trưởng ngoại giao Chowng Long chủ trì. Thứ trưởng Bộ thương mại Lâm Hổ Thành cũng tới tham dự. Các Vụ trưởng, Cục trưởng có liên quan của hai Bộ cũng có mặt, cùng với ba người An Tại Đào, Phùng Thanh, Tôn Kế Hồng ngồi vừa đủ một cái bàn lớn.
Với những người khác xem ra, Chương Long cùng Lâm Hổ Thành, hai Thứ trưởng đích thân ra mặt đãi tiệc, là thật sự rất nể mặt ba người An Tại Đào, đồng thời cũng có nghĩa lần này An Tại Đào tạo được thành tích nổi bật, khiến lãnh đạo trong nước hết sức hài lòng.
Theo như lời của Chương Long nói, đối với biểu hiện của ba người ở Moskva đã giải quyết một cách tốt đẹp sự kiện chợ Ismir, đối với việc lấy lại được số hàng hóa trị giá mấy trăm triệu nhân dân tệ của mấy chục ngàn thương nhân Hoa Kiều, Phó thủ tướng Quốc vụ viện Không chỉ là hài lòng bình thường thôi đâu
Tiệc rượu vừa mới bắt đầu không lâu, Chương Long liền nhận được điện thoại của thư ký Phó thủ tướng, nói là sáng mai Phó thủ tướng Lý muốn triệu kiến An Tại Đào ở phòng làm việc của ông tại Trung Nam Hải.
An Tại Đào khịt mũi, từ từ mở mắt ra, thấy Karina mặc một chiếc áo ngủ mỏng manh, nửa nằm nửa ngồi dựa sát bên người hắn, bộ ngực cao ngất vừa vặn "rũ xuống" ngay trước mắt hắn.
Cô nghiêng đầu, vẻ mặt chăm chú nhìn hắn, khuôn mặt quyến rũ ửng hồng, như một người mẹ hiền tận tụy đang ngắm nhìn đứa con ngoan của mình say ngủ.
An Tại Đào giật mình, đột nhiên muốn đứng dậy, nhưng lại một trận đầu váng mắt hoa, liền ngã ngồi trên giường, tấm đệm đàn hồi rất tốt phát ra tiếng "phịch" trầm đục.
Một bàn tay mềm mại nắm lấy vai hắn.
-Anh sợ cái gì? Tôi còn không sợ mà!
Karina đỏ mặt, ôm chặt lấy hắn:
-Ôm chặt tôi đi, ôm thật chặt và thắm thiết vào!
An Tại Đào cứng đờ người, không dám nhúc nhích chút nào.
Một đêm trôi qua. Tờ mờ sáng hôm sau, không từ biệt Lưu Vĩ, hai người liền lặng lẽ chuồn ra phòng khách, chui vào chiếc xe thể thao Mercedes-Benz của Karina, chạy như bay khỏi trung tâm Moskva, vẫn tiếp tục chạy về phía ngoại thành.
-Karina, đây là đi đâu vậy?
An Tại Đào thấy Karina cứ một mực lái xe ra ngoại thành, không khỏi nhẹ nhàng hỏi.
-Chẳng đi đâu cả, còn quá sớm, tôi nghĩ hay là chúng ta lái xe hai vòng quanh Moskva hóng gió, hoặc là, tôi đưa anh đến thăm trang viên của gia đình chúng tôi ở Nam Giao?
Karina nghiêng đầu nhìn hắn, quyến rũ cười, dịu dàng nói.-Thôi, chúng ta nên tìm một chỗ đậu lại, tôi còn phải quay về đại sứ quán.
An Tại Đào hơi do dự, đưa tay vỗ nhẹ lên vai cô:
-Cô cũng nên trở về ngủ một giấc đi.
Karina im lặng dậm chân ga, chiếc xe màu đen chạy nhanh như chớp giữa quốc lộ trống trải không người. Karina yên lặng lái xe trong nửa giờ, chạy một vòng quanh khu ngoại ô Moskva, sau đó mới giảm tốc độ chạy dọc theo quốc lộ, nhập vào dòng xe cộ trong nội thành, chầm chậm chạy về phía đại sứ quán.
Ánh mặt trời trong trẻo nhưng lành lạnh rọi xuống, chiếu vào cửa kính xe. Karina ấn cửa sổ xe xuống, tham lam hít một hơi không khí lạnh lẽo mà tươi mát, rồi quay đầu lại nhìn An Tại Đào, yên lặng hồi lâu rồi nói:
-Trước khi anh rời đi, tôi muốn mỗi ngày anh đều ở bên tôi!
Lòng bàn tay An Tại Đào hơi run lên một chút, định nói, thì chuông di động chợt vang lên. Do dự một chút, hắn lập tức lấy di động ra, nhận cuộc gọi:
-Ai đó? Tôi là An Tại Đào.
-Chánh văn phòng An, tôi là Phùng Thanh. Chiều hôm qua, Bộ thông báo cho ba chúng ta lập tức giải quyết cho xong công việc, ý của lãnh đạo Bộ là ngày mai chúng ta quay về nước báo cáo công tác.
Phùng Thanh vội nói.
"Sao gấp gáp vậy?" Đuôi chân mày An Tại Đào nhướng lên, suy nghĩ một lát, rồi khẽ nói:
-Tôi lập tức về ngay đây. Đọc Truyện Online Tại
Lệnh điều động của Bộ đến rất đột ngột, gọi ba người về nước rất gấp, rõ ràng có gì đó không bình thường. Nhưng điều này suy cho cùng cũng đã được hắn dự kiến, tuy rằng so với dự đoán của hắn sớm hơn vài ngày nhưng cũng không đáng kể.
Karina lẳng lặng lái xe, An Tại Đào vốn định báo cho cô biết tin ngày mai hắn phải về nước, nhưng do dự hồi lâu rồi lại không nói. Hắn yên lặng quay nhìn cảnh tượng náo nhiệt lúc sáng sớm của Moskva qua cửa kính xe, môi hơi mím lại, lòng nhẹ nhàng xao động.
"Nếu mọi việc còn chưa thật sự bất đầu, vậy cứ để cho nó kết thúc hoàn toàn đi. Từ nay về sau, không cùng đất nước, ngàn dặm xa xôi cách trở, không biết sống chết, không thể gặp lại, chút duyên gặp gỡ này đành chôn sâu vào tận đáy lòng, cứ để mặc cho gió cuốn đi…"
Khóe miệng An Tại Đào hơi run lên, trong ánh mắt hiện lên một chút buồn bã và chua xót...
Một sáng sớm tháng 3.
Phó chánh văn phòng, Công sứ hàm Tham tán Bộ ngoại giao Trung Quốc An Tại Đào cùng hai người Phùng Thanh và Tôn Kế Hồng kết thúc tốt đẹp nhiệm vụ công tác, với sự đưa tiễn của nhân viên sứ quán và hơn trăm thương nhân Hoa Kiều nổi tiếng, đáp máy bay từ Moskva đi Bắc Kinh, về nước báo cáo công tác.
Chiều cùng ngày, ba người An Tại Đào đến sân bay Bắc Kinh. Vừa xuống máy bay, Phùng Thanh liếc mắt thấy Phó chánh văn phòng Bộ ngoại giao Tiêu Hồng và một số nhân viên văn phòng Bộ ngoại giao đang đứng đợi ở cửa, nhìn sang phía này.
Phùng Thanh phấn khởi giơ tay lên, từ xa hô to:
-Chánh văn phòng Tiêu, Chánh văn phòng Tiêu!
Lúc này Tiêu Hồng cũng đã thấy ba người An Tại Đào, mỉm cười dẫn theo mấy nhân viên tùy tùng đi tới chào đón, từ xa đã vươn tay ra với An Tại Đào:
-Chánh văn phòng An, nhiệt liệt hoan nghênh các vị thắng lợi trở về! Tôi nhận sự ủy thác của lãnh đạo Bộ tới đón các vị về Bộ!
An Tại Đào cũng cười cười, nắm chặt tay Tiêu Hồng, rồi lại bắt tay chào hỏi vài người tới đón:
-Rốt cuộc đã trở lại. Cảm tạ lãnh đạo Bộ, cảm tạ Chánh văn phòng Tiêu, cảm tạ mọi người.
Các nhân viên văn phòng Bộ ngoại giao tới đón, vội đón lấy hành lý của bag n An Tại Đào, đoàn người vây quanh An Tại Đào và Tiêu Hồng cùng đi về phía bãi đậu xe ngoài sân bay.
An Tại Đào và Tiêu Hồng một xe, Phùng Thanh và Tôn Kế Hồng được đưa lên một chiếc xe lớn. Tiêu Hồng lên xe, nhìn đồng hồ cười nói:
-Chánh văn phòng An, đêm nay lãnh đạo Bộ thết tiệc ở khách sạn Khải Hoàn Môn mừng công mọi người. Tôi thấy đồng chí nên về nhà tắm rửa cho khỏe, xong rồi đi thẳng đến khách sạn!
An Tại Đào hơi can nhắc một chút, gật đầu cười:
-Được, anh tài, phiền anh đưa tôi về nhà trước. Khi nào xong, tôi sẽ tự lái xe tới, không cần phiền các vị.
Tiêu Hồng lập tức lắc đầu:
-Không được, Chánh văn phòng An, anh không thể tự lái xe. Đêm nay các vị là nhân vật chính, là người có công mang thắng lợi trở về. Đêm nay Bộ trưởng Chương đích thân thết tiệc "tẩy trần" cho các vị, chắc chắn anh sẽ phải uống nhiều rượu, anh lái xe thì làm sao dám uống? Không được, tuyệt đối không được!
An Tại Đào cười khổ, bất đắc dĩ gật đầu đồng ý.
Đêm đó, tiệc rượu do Thứ trưởng ngoại giao Chowng Long chủ trì. Thứ trưởng Bộ thương mại Lâm Hổ Thành cũng tới tham dự. Các Vụ trưởng, Cục trưởng có liên quan của hai Bộ cũng có mặt, cùng với ba người An Tại Đào, Phùng Thanh, Tôn Kế Hồng ngồi vừa đủ một cái bàn lớn.
Với những người khác xem ra, Chương Long cùng Lâm Hổ Thành, hai Thứ trưởng đích thân ra mặt đãi tiệc, là thật sự rất nể mặt ba người An Tại Đào, đồng thời cũng có nghĩa lần này An Tại Đào tạo được thành tích nổi bật, khiến lãnh đạo trong nước hết sức hài lòng.
Theo như lời của Chương Long nói, đối với biểu hiện của ba người ở Moskva đã giải quyết một cách tốt đẹp sự kiện chợ Ismir, đối với việc lấy lại được số hàng hóa trị giá mấy trăm triệu nhân dân tệ của mấy chục ngàn thương nhân Hoa Kiều, Phó thủ tướng Quốc vụ viện Không chỉ là hài lòng bình thường thôi đâu
Tiệc rượu vừa mới bắt đầu không lâu, Chương Long liền nhận được điện thoại của thư ký Phó thủ tướng, nói là sáng mai Phó thủ tướng Lý muốn triệu kiến An Tại Đào ở phòng làm việc của ông tại Trung Nam Hải.