Mùa xuân bên ngoài nắng ấm. Tuy nhiệt độ có hơi nóng một chút nhưng phòng của Mạnh Cúc luôn có máy điều hòa. Kỳ thật thì không chỉ phòng của Mạnh Cúc mà tất cả các căn biệt thự, hễ chỗ nào mà Mạnh Cúc có thể đi qua hoặc hoạt động bên trong thì đều được mở máy điều hòa.
Đây là Lưu Ngạn căn cứ vào đề xuất của bác sĩ, nhân viên trong căn biệt thự phải tuân mệnh làm theo.
Sau khi An Tại Đào đến trang viên của Tiếu thị, thì ở biệt thự của Mạnh Cúc. Hạ Hiểu Tuyết, Lưu Ngạn, An Nhã Chi và Trúc Tử cũng đều ở tại biệt thự này.
Chẳng mấy chốc thì trời đã tối.
Suốt một đêm, An Tại Đào nằm ngoài rìa chiếc giường lớn bên cạnh Mạnh Cúc. Suốt một đêm dường như hắn không hề chợp mắt. Quay đầu lại, hắn lẳng lặng nhìn người phụ nữ sắp sinh cho mình một đứa con.
Tuy rằng Mạnh Cúc tối hôm qua lấy lý do sức khỏe không tốt, kiên quyết bắt hắn ở cùng phòng với Lưu Ngạn, nhưng An Tại Đào vẫn không đồng ý, kiên trì ở lại. Kỳ thật thì đầu buổi, Lưu Ngạn và Hạ Hiểu Tuyết vẫn ở lại gian phòng này. Cả bốn người nói chuyện với nhau thật lâu. Nếu không phải sợ ảnh hưởng đến sự nghỉ ngơi của Mạnh Cúc thì Lưu Ngạn và Hạ Hiểu Tuyết sợ là cũng sẽ không rời khỏi.
An Tại Đào thay thế người giúp việc làm công việc chăm sóc Mạnh Cúc một đêm. Chỉ là một đêm, đương nhiên không tính là cái gì. Nhưng chung quy thì An Tại Đào có thể bù lại sự áy náy trong lòng.
Mạnh Cúc trong lòng có thể hiểu được sự săn sóc và ân tình của An Tại Đào. Trong thời khắc quan trọng sắp sửa làm mẹ của một người phụ nữ, cô đương nhiên hy vọng người đàn ông của mình lúc nào cũng có thể ở bên cạnh mình.
An Tại Đào lén lút bước xuống giường, chậm rãi đến bên cửa sổ, kéo tấm màn ra cho một tia nắng chiếu vào. An Tại Đào sợ là ánh mặt trời sẽ làm chói mắt Mạnh Cúc nên khẩn trương kéo bức màn trở lại. Nhưng liền vào lúc này từ phía sau truyền đến âm thanh nhẹ nhàng của Mạnh Cúc:
- Tiểu Đào, kéo màn ra đi. Em đã tỉnh rồi.
- Sao không ngủ thêm một lát? Ngủ đủ giấc thì mới có lợi cho sức khỏe và cho đứa bé.
An Tại Đào cả kinh, quay đầu lại cười nói.
- Không ngủ nữa. Em ngày nào cũng ngủ đến trưa. Cả ngày chỉ biết ngủ và ăn, quả thật giống như một con heo vậy.
Mạnh Cúc nói xong thì bước xuống giường.
An Tại Đào khẩn trương chạy đến:
- Bà cô của tôi ơi, em hãy đi chậm một chút. Hiện tại đã đến ngày dự sinh rồi, tất cả đều phải cẩn thận. Em đừng xuống, để anh đỡ em.
Mạnh Cúc cười khổ, hưởng thụ sự quan tâm của An Tại Đào. Tuy rằng ngoài miệng thì than thở nhưng bên trong lại cảm thấy rất ngọt ngào.
- Em không có yếu ớt như vậy đâu. Tuy rằng đã đến ngày dự sinh, nhưng em lại không cảm thấy có chút gì khác lạ. Tiểu Đào, anh xem bụng em lớn như vầy, có phải là do em ăn nhiều hay không?
Nói xong, Mạnh Cúc có chút phát rầu nhìn cái bụng của mình:
- Mẹ nói, nếu ăn nhiều thì thai nhi sẽ to và khi sinh sẽ gặp rất nhiều phiền toái.
An Tại Đào cười:
- Không sao đâu. Anh đỡ em ra ngoài hoạt động một chút, sau đó chúng ta chuẩn bị ăn sáng.
- Bác sĩ đề nghị em sanh mổ.
Mạnh Cúc dưới sự nâng đỡ của An Tại Đào, chậm rãi bước vào phòng khác, rồi đột nhiên dừng lại, kiên định nói:
- Tiểu Đào, em không muốn sanh mổ. Em muốn được sanh tự nhiên. Em không sợ đau. Đây là con của chúng ta, em muốn hưởng cảm giác đau đớn khi làm mẹ.
Mạnh Cúc gương mặt hơi có chút phù lên. Tuy rằng cả người vì mang thai mà biến đổi, nhưng đôi mắt vẫn thần thái như cũ.
An Tại Đào do dự một chút. Hắn trong lòng hiểu được, thầy thuốc sở dĩ đề nghị muốn Mạnh Cúc sanh mổ, thứ nhất là vì giảm bớt cơn đau của Mạnh Cúc khi sanh tự nhiên. Thứ hai là bởi vì Mạnh Cúc tương đối mà nói thì là một sản phụ đã có tuổi, sinh tự nhiên thì có sự phiên lưu lớn.
Nhưng An Tại Đào trong lòng cũng hiểu được, Mạnh Cúc không phải là cô gái bình thường mà có tư tưởng độc lập. Cô một khi đã quyết định sự tình thì chỉ sợ là hắn cũng khó thay đổi. Hơn nữa, đối với người đàn bà của mình, An Tại Đào cho đến nay cũng không muốn thay đổi bất cứ con người nào của các cô. Mạnh Cúc cũng như vậy, mà Lưu Ngạn và Hạ Hiểu Tuyết cũng như thế.
- Được, anh ủng hộ em.
An Tại Đào cười nói:
- Chỉ có điều anh nghe mẹ nói, khi đẻ rất đau. Em nhớ phải chuẩn bị tư tưởng trước.
- Em vĩnh viễn muốn nhớ kỹ cảm giác đau đó. Em không sợ, bởi vì đây là con của chúng ta.
Mạnh Cúc còn muốn nói tiếp điều gì nữa thì đã thấy Lưu Ngạn và Hạ Hiểu Tuyết sóng vai nhau cùng đến phòng khách. Cô liền rời khỏi cánh tay An Tại Đào, cười với hai cô gái.
Bụng của cô thật sự là quá lớn. Khi đi thì bộ dạng nhìn như có chút lay động, hơi giống như một con chim cánh cụt.
Hạ Hiểu Tuyết kinh hô một tiếng, khẩn trương cùng Lưu Ngạn một trái một phải đỡ lấy cánh tay Mạnh Cúc, sẵng giọng:
- Cúc tỷ, đã nói bao nhiêu lần rồi. Bụng chị lớn như vầy, không thể đi một mình được. Nếu chẳng mau đụng phải cái gì thì chúng ta có muốn khóc cũng không kịp.
Mạnh Cúc cười khổ nói:
- Hiểu Tuyết, chị đâu có yếu ớt như vậy. Tiểu Ngạn quả thật cứ xem chị như người bệnh, không cho chị làm cái này cái kia. Kỳ thật thì bác sĩ nói rằng, phụ nữ có thai phải thường xuyên vận động mới tốt.
- Vận động là muốn sống lâu. Em chỉ muốn là có người giúp chị vận động thôi.
Lưu Ngạn có chút bất mãn than thở vài câu, đỡ lấy Mạnh Cúc rồi nhìn An Tại Đào:
- Bữa sáng đã chuẩn bị xong, chúng ta cùng đi đi. Mẹ và Trúc Tử đang chờ chúng ta đấy.
Bốn người chậm rãi bước vào phòng khách, hướng đến căn phòng dùng để dùng bữa. Kỳ thật thì Mạnh Cúc, Lưu Ngạn và Tiếu lão thường xuyên ở lại biệt thự Tiếu lão dùng bữa sáng. Nhưng hiện tại còn có An Nhã Chi, An Tại Đào, nên ngồi ở bên đó không tiện.
Trúc Tử đã sớm bước ra cửa phòng ăn để nhìn xung quanh. Nhìn thấy Lưu Ngạn và Hạ Hiểu Tuyết đang đỡ Mạnh Cúc, An Tại Đào đi đằng sau thì mỉm cười chạy đến.
Mọi người bước vào nhà ăn, thấy An Nhã Chi đang nói chuyện với Tiếu lão.
An Tại Đào và mọi người đều cả kinh, khẩn trương bước đến thăm hỏi:
- Cha nuôi, sao cha dậy sớm vậy?
Tiếu lão liếc mắt nhìn An Tại Đào, thản nhien cười:
- Cha nuôi một mình ăn cơm buồn quá nên qua đây tiếp cận náo nhiệt với mọi người. Bộ con thấy cha giống như kỳ đà cản mũi sao?
Tiếu Kim Phong đương nhiên thuận miệng nói đùa, nhưng câu nói đùa này lại khiến An Tại Đào có chút xấu hổ. Hắn cười ha hả, xoa tay, không nói gì nữa.
Cơm nước xong, An Nhã Chi cùng với mấy cô gái nói chuyện vui vẻ. An Tại Đào thì cùng với Tiếu lão chậm rãi bước đi thong thả trong sân, tùy ý dọc theo đường mòn quanh sân để tản bộ.
Bình thường rất ít khi hai người có thời gian thư nhàn như thế này. Mấy năm nay, An Tại Đào cùng với Tiếu lão gặp mặt thì ít, xa cách thìnhiều. Số lần gặp mặt chỉ đếm trên đầu ngón tay. Cũng may là có Mạnh Cúc và Lưu Ngạn ở cùng Tiếu lão, nếu không thì sợ là Tiếu lão không chịu nổi nỗi cô đơn mà rời khỏi đây rồi.
Nhìn thấy thần sắc Tiếu lão có điều gì muốn nói nhưng lại thôi, An Tại Đào ngẩn ra, chậm rãi đi vài bước rồi cười nói:
- Cha nuôi, có phải cha có tâm sự hay không? Nếu có thì cứ nói ra, chúng ta là người một nhà, có gì còn khó nói chứ?
Tiếu lão quay đầu nhìn An Tại Đào, gương mặt nhăn nheo hiện lên một chút hồng nhuận. Hai hàng chân mày trắng như tuyết cau lại, lúc này mới nhỏ giọng nói:
- Tiểu Đào, cha nuôi thật ra có một yêu cầu quá đáng. Tuy nhiên, cũng còn có chút hơi khó mở miệng.
An Tại Đào kinh ngạc nói:
- Cha nuôi, có chuyện thì cứ nói. Cha và con còn có điều gì khó có thể mở miệng sao?
Nói xong, An Tại Đào lại chân thành tha thiết nhỏ giọng nói:
- Cha nuôi, thật sự thì cha đã là người thân của con. Chỉ có điều người con này không xứng đáng, thật hổ thẹn.
Tiếu lão khoát tay nói:
- Con cứ an tâm, cha nuôi cũng cảm thấy đầy đủ rồi. Tiểu Ngạn và Tiểu Cúc ở cùng với cha nuôi, cha trong lòng rất cao hứng. Tiểu Đào, cha nuôi có hai việc muốn thương lượng với con. Hoặc có thể nói là cha nuôi có hai thỉnh cầu.
- Cha nuôi, cha cứ nói đi. Con đang nghe đây.
An Tại Đào cười nói.
- Tiểu Cúc sau khi sanh xong, cha cảm thấy hay là con để con bé và đứa nhỏ ở lại đây, cũng tiện cho chúng ta chiếu cố. Nước Mĩ tuy rằng tốt, nhưng dù sao thì cũng không phải địa phương của chúng ta. Cha nuôi có chút không yên tâm. Con xem…
Tiếu lão xoay người bước về phía trước:
- Cha vốn muốn nói với mẹ con. Nhưng cảm thấy có chút không thích hợp. Trước nói với con một chút, nếu con đồng ý thì con làm công tác tư tưởng với mẹ con.
- Cha nuôi có thể hiểu được tâm ý của mẹ con. Nhưng cha thật sự không có ý nào khác.
Tiếu lão dường như cảm thấy xấu hổ, liền bổ sung vài câu.
An Tại Đào ngẩn ra, không nghĩ đến Tiếu lão lại nói đến chuyện này.
Sự tình nguyên bản là như vậy. Mạnh Cúc sinh con, với một người có tư tưởng truyền thống như An Nhã Chi mà nói, khẳng định là bà muốn đích thân chăm sóc Mạnh Cúc ở cữ, giúp đỡ Mạnh Cúc trông nom em bé.
Nhưng Trúc Tử vẫn còn phải đi học ở Mỹ, cũng cần có bà chăm sóc. Bà lại không thể ở lại Nam Dương lâu được, cho nên đã đề nghị khiến Mạnh Cúc cùng bà về lại nước Mỹ nửa năm. Bà sẽ chăm sóc Mạnh Cúc thật tốt.
Mạnh Cúc trong lòng cũng không muốn đi Mỹ. Bởi vì ở đây cô còn có công ty không thể bỏ được. Tuy rằng vì sinh đẻ mà không đi làm được, nhưng vẫn có thể quản lý công ty.
Đồng thời, cũng là để chăm sóc Tiếu lão.
Tiếu lão đối với mẹ con Mạnh Cúc rất là coi trọng. Hai năm qua, Tiếu lão và Mạnh Cúc, Lưu Ngạn đã tạo thành một tình cảm rất sâu sắc. Mạnh Cúc lo lắng, nếu mình dẫn đứa con đi thì có thể nói là một đả kích không nhỏ đối với Tiếu lão.
Nhưng Mạnh Cúc lại vẫn đồng ý đi nước Mỹ, thậm chí cô với đề nghị này của An Nhã Chi mà không có bất luận một điều gì do dự, liền gật đầu đồng ý. Nguyên nhân rất đơn giản, Mạnh Cúc rất tôn trọng cảm giác của An Nhã Chi, không muốn vì mình mà phá đi mối quan hệ giữa mẹ con An Tại Đào.
Kỳ thật thì An Tại Đào cũng không tán thành việc Mạnh Cúc đi Mỹ. Chủ yếu là không muốn Mạnh Cúc di chuyển đường dài mệt nhọc, đồng thời cũng là quan tâm đến cảm xúc của Tiếu lão. Hắn đến trang viên này thì đã nhìn ra được Tiếu lão rất coi trọng mẹ con Mạnh Cúc. Hiển nhiên, Mạnh Cúc sinh đứa bé này, đối với Tiếu lão già nua mà nói, đây là một sự an ủi rất lớn.
Tiếu lão đã lâm vào tình cảnh người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh. Bình sinh chỉ có hai đứa con nhưng họ lại bỏ Tiếu lão mà đi hết. Tiếu Kim Phong rất đau khổ. Cho nên, sau khi gặp được An Tại Đào, ông đã đem tình cảm của mình đối với đứa con trai bạc mệnh ký thác lên người An Tại Đào, không do dự đem toàn bộ tài sản một phân thành hai, tặng cho Mạnh Cúc và Lưu Ngạn, và nhận hai cô làm con gái nuôi.
An Tại Đào trong lòng hiểu rất rõ, ông cụ sở dĩ làm như vậy, toàn bộ là vì hắn.
Rất hiển nhiên, khi An Tại Đào xuất hiện, nhất là khi có Lưu Ngạn và Mạnh Cúc bầu bạn, khiến cho một ông lão giàu có tiền bạc, nhưng thiếu thốn tình cảm này, giống như cây khô mà được tưới nước. Mấy năm nay cuộc sống rất thỏa mãn và thích ý.
Mạnh Cúc mang thai, khiến Tiếu lão trong lòng rất hy vọng cho tương lai. Ông sớm đem Mạnh Cúc và đứa bé trở thành cốt nhục của mình. Loại tình cảm phức tạp này, ngoại trừ An Tại Đào và Mạnh Cúc, Lưu Ngạn thì cho dù là Hạ Hiểu Tuyết cũng khó lý giải.
- Cha nuôi, con còn tưởng là chuyện gì. Là chuyện này sao? Con vốn không đồng ý cho Mạnh Cúc đi Mỹ. Tốt nhất là ở đây.
An Tại Đào lơ đễnh nói.
- Thật sao?
Tiếu lão vui vẻ, nhưng cũng do dự nói:
- Nhưng còn mẹ con…
- Cha nuôi, mẹ con là quan tâm đến sức khỏe của Mạnh Cúc. Như vậy đi, con sẽ cùng mẹ thương lượng một chút. Sau khi Mạnh Cúc sinh xong, bà tạm thời ở lại Nam Dương để chăm sóc Mạnh Cúc. Còn về phần Trúc Tử, con bé cũng đã lớn rồi, đã lên đại học. Sống một mình ở nước Mĩ cũng không có gì. Còn nếu thật sự không được thì sẽ thuê cho con bé một người giúp việc.
- Tốt lắm!
Tiếu lão cười nói:
- Con nhất định phải giải thích với mẹ con một chút, tránh để mẹ con hiểu lầm.
- Không thành vấn đề. Cha nuôi, cha cũng đừng quá lo lắng. À, không phải là còn một việc nữa sao? Nói cho con nghe luôn đi,
An Tại Đào cười, đỡ lấy Tiếu lão:
- Cha đi chậm một chút, cẩn thận trượt chân.
Tiếu lão không có lên tiếng, vẫn lặng yên tiến về phía trước. Đi được vài chục bước mới chậm rãi dừng lại, hướng vài người giúp việc đang chăm sóc cây cảnh trong trang viên, nhẹ nhàng nói:
- Tiểu Đào, những lời này của cha nuôi quả thật là rất khó mở miệng.
An Tại Đào yên lặng, trầm ngâm một hồi, nét tươi cười trên mặt ngày càng đậm hơn. Kỳ thật, hắn cũng dần dần đoán được suy nghĩ thực sự của Tiếu lão.
Tiếu Kim Phương nghĩ rằng, nếu Mạnh Cúc sinh ra đứa bé này là bé trai, nếu An Tại Đào không phản đối thì có thể cho đứa bé mang họ Tiếu, kế thừa huyết mạch của Tiếu gia hay không? Ngày dự sinh của Mạnh Cúc càng đến gần thì tâm tư của ông lại càng lo lắng.
Là một người Hoa chính gốc, quan niệm về nối dõi tông đường của Tiếu lão rất mạnh mẽ. Con trai ông mất đi, trong lòng ông vốn đã tuyệt vọng, Tiếu gia hiển hách ở Nam Dương xem như là không còn ai hương khói. Nhưng An Tại Đào xuất hiện và Mạnh Cúc mang thai lại khiến ông trong lòng sinh ra một tia hy vọng nào đó.
Nhưng tâm tư càng trĩu nặng thì ông lại càng khó mở miệng. Ông thật sự lo lắng, chuyện này sẽ làm cho An Tại Đào hiểu lầm, chính mình muốn tặng của cải hay sao đó. Bạn đang đọc truyện được copy tại
Kỳ thật thì đây chỉ là một hình thức. Mặc kệ là đứa bé họ gì thì đều là con trai của An Tại Đào và Mạnh Cúc. Cái gọi là cho "làm con thừa tự" chẳng qua là gỡ bỏ khúc mắc trong lòng ông cụ. Là người tái sinh, An Tại Đào kỳ thật cho rằng loại cho làm con thừa tự này là ngu muội và vô tri.
Nhưng An Tại Đào lại không thể không tôn trọng truyền thống của Tiếu lão. Sự thật thì hắn và Mạnh Cúc, Lưu Ngạn cũng đã thảo luận qua vấn đề này rồi.
Mạnh Cúc và Lưu Ngạn là người thông minh, sớm chiều ở chung, lẽ nào lại không nhìn ra tâm tư của ông cụ. Chỉ có điều là với hy vọng xa vời đó của ông cụ, hai cô cũng không bài xích, cảm thấy không ngại khi đem một đứa con cho làm con thừa tự ở Tiếu gia, thỏa mãn tâm nguyện cuối cùng của Tiếu lão.
Nói thật thì Tiếu lão đối với An Tại Đào và Lưu Ngạn, Mạnh Cúc thì vô tư giúp đỡ mà không cần hồi báo. Song phương đã sớm trở thành người một nhà. Không có loại hình thức này thì con trai An Tại Đào vẫn gọi Tiếu lão là ông nội.
Đương nhiên, An Tại Đào vẫn phải làm công tác tư tưởng cho An Nhã Chi, thậm chí là Trần Cận Nam. Tuy nhiên, An Tại Đào là một người từ nhỏ đến lớn đều rất có chủ kiến của mình. Hiện giờ trong quan trường nhiều năm lịch lãm như vậy, lại dưỡng thành tâm tính độc đoán, chỉ cần hắn quyết định thì An Nhã Chi sẽ không phản đối.
Chỉ có điều, An Tại Đào thật không ngờ, Tiếu lão lại khẩn cấp nhắc đến chuyện đó với mình trước khi Mạnh Cúc sanh.
An Tại Đào liếc mắt nhìn ông cụ đang có chút kinh sợ, lãng tránh ánh mắt của mình, không kìm nổi cười ha hả:
- Cha nuôi, cha trước kia là muốn cho con về tự đường của Tiếu gia để nhận thức tổ tông. Hiện tại, con vừa lúc lại ở đây, con nghĩ là nên khẩn trương chọn ngày để làm việc này đi.
An Tại Đào trong lòng thở dài một tiếng. Hắn nghĩ rằng, loại "nhận biết tổ tông" này đơn giản là làm cho Tiếu lão vui, bù lại sự tiếc nuối trong lòng của ông. Nhưng ông cụ lại rất coi trong chuyện này.
Mấy năm nay, Tiếu lão đối với An Tại Đào đã giúp đỡ rất nhiều. Đối với một ông cụ chân thành, hiền lương như thế này, hắn trong lòng có chút cảm động. Kỳ thật thì hắn đã sớm xem Tiếu lão là người thân của mình.
Nghe xong An Tại Đào nói như vậy, Tiếu lão cả người chấn động, sắc mặt mừng như điên, tay chân run rẩy hẳn lên:
- Tiểu Đào, con thật sự đồng ý. Con không gạt cha nuôi chứ.
An Tại Đào đồng ý bái bài vị tổ tông của Tiếu gia. Điều này đồng nghĩa với việc hắn đồng ý cho đứa con của Mạnh Cúc làm con thừa tự của Tiếu gia.
Chuyện này ai cũng hiểu được là một loại lừa mình dối người. Nhưng đối với Tiếu lão mà nói thì nó có ý nghĩa vô cùng trọng đại.
Trời càng lúc càng trưa, nhiệt độ có chút nóng bức. Tiếu lão và An Tại Đào sóng vai nhau bước đi, trò chuyện liên tục. Thỏa mãn được tâm nguyện, tâm tình của Tiếu lão vô cùng vui sướng, liên tiếp khiến An Tại Đào dạo xung quanh trang viên vài vòng.
Một người nữ giúp việc đi đằng sau Trúc Tử vội vàng chạy đến. Trúc Tử từ đằng xa đã hô to:
- Anh, ông cụ, Cúc tỷ sắp sinh rồi. Chị ấy đã chuyển bụng, đã chuyển vào phòng sinh.
An Tại Đào hoảng sợ, lập tức xoay người lại, bước đi vội vàng. Nhưng sau đó thì dừng bước, đỡ ông lão cũng đang kích động:
- Cha nuôi, cha đi chậm một chút.
Mùa xuân bên ngoài nắng ấm. Tuy nhiệt độ có hơi nóng một chút nhưng phòng của Mạnh Cúc luôn có máy điều hòa. Kỳ thật thì không chỉ phòng của Mạnh Cúc mà tất cả các căn biệt thự, hễ chỗ nào mà Mạnh Cúc có thể đi qua hoặc hoạt động bên trong thì đều được mở máy điều hòa.
Đây là Lưu Ngạn căn cứ vào đề xuất của bác sĩ, nhân viên trong căn biệt thự phải tuân mệnh làm theo.
Sau khi An Tại Đào đến trang viên của Tiếu thị, thì ở biệt thự của Mạnh Cúc. Hạ Hiểu Tuyết, Lưu Ngạn, An Nhã Chi và Trúc Tử cũng đều ở tại biệt thự này.
Chẳng mấy chốc thì trời đã tối.
Suốt một đêm, An Tại Đào nằm ngoài rìa chiếc giường lớn bên cạnh Mạnh Cúc. Suốt một đêm dường như hắn không hề chợp mắt. Quay đầu lại, hắn lẳng lặng nhìn người phụ nữ sắp sinh cho mình một đứa con.
Tuy rằng Mạnh Cúc tối hôm qua lấy lý do sức khỏe không tốt, kiên quyết bắt hắn ở cùng phòng với Lưu Ngạn, nhưng An Tại Đào vẫn không đồng ý, kiên trì ở lại. Kỳ thật thì đầu buổi, Lưu Ngạn và Hạ Hiểu Tuyết vẫn ở lại gian phòng này. Cả bốn người nói chuyện với nhau thật lâu. Nếu không phải sợ ảnh hưởng đến sự nghỉ ngơi của Mạnh Cúc thì Lưu Ngạn và Hạ Hiểu Tuyết sợ là cũng sẽ không rời khỏi.
An Tại Đào thay thế người giúp việc làm công việc chăm sóc Mạnh Cúc một đêm. Chỉ là một đêm, đương nhiên không tính là cái gì. Nhưng chung quy thì An Tại Đào có thể bù lại sự áy náy trong lòng.
Mạnh Cúc trong lòng có thể hiểu được sự săn sóc và ân tình của An Tại Đào. Trong thời khắc quan trọng sắp sửa làm mẹ của một người phụ nữ, cô đương nhiên hy vọng người đàn ông của mình lúc nào cũng có thể ở bên cạnh mình.
An Tại Đào lén lút bước xuống giường, chậm rãi đến bên cửa sổ, kéo tấm màn ra cho một tia nắng chiếu vào. An Tại Đào sợ là ánh mặt trời sẽ làm chói mắt Mạnh Cúc nên khẩn trương kéo bức màn trở lại. Nhưng liền vào lúc này từ phía sau truyền đến âm thanh nhẹ nhàng của Mạnh Cúc:
- Tiểu Đào, kéo màn ra đi. Em đã tỉnh rồi.
- Sao không ngủ thêm một lát? Ngủ đủ giấc thì mới có lợi cho sức khỏe và cho đứa bé.
An Tại Đào cả kinh, quay đầu lại cười nói.
- Không ngủ nữa. Em ngày nào cũng ngủ đến trưa. Cả ngày chỉ biết ngủ và ăn, quả thật giống như một con heo vậy.
Mạnh Cúc nói xong thì bước xuống giường.
An Tại Đào khẩn trương chạy đến:
- Bà cô của tôi ơi, em hãy đi chậm một chút. Hiện tại đã đến ngày dự sinh rồi, tất cả đều phải cẩn thận. Em đừng xuống, để anh đỡ em.
Mạnh Cúc cười khổ, hưởng thụ sự quan tâm của An Tại Đào. Tuy rằng ngoài miệng thì than thở nhưng bên trong lại cảm thấy rất ngọt ngào.
- Em không có yếu ớt như vậy đâu. Tuy rằng đã đến ngày dự sinh, nhưng em lại không cảm thấy có chút gì khác lạ. Tiểu Đào, anh xem bụng em lớn như vầy, có phải là do em ăn nhiều hay không?
Nói xong, Mạnh Cúc có chút phát rầu nhìn cái bụng của mình:
- Mẹ nói, nếu ăn nhiều thì thai nhi sẽ to và khi sinh sẽ gặp rất nhiều phiền toái.
An Tại Đào cười:
- Không sao đâu. Anh đỡ em ra ngoài hoạt động một chút, sau đó chúng ta chuẩn bị ăn sáng.
- Bác sĩ đề nghị em sanh mổ.
Mạnh Cúc dưới sự nâng đỡ của An Tại Đào, chậm rãi bước vào phòng khác, rồi đột nhiên dừng lại, kiên định nói:
- Tiểu Đào, em không muốn sanh mổ. Em muốn được sanh tự nhiên. Em không sợ đau. Đây là con của chúng ta, em muốn hưởng cảm giác đau đớn khi làm mẹ.
Mạnh Cúc gương mặt hơi có chút phù lên. Tuy rằng cả người vì mang thai mà biến đổi, nhưng đôi mắt vẫn thần thái như cũ.
An Tại Đào do dự một chút. Hắn trong lòng hiểu được, thầy thuốc sở dĩ đề nghị muốn Mạnh Cúc sanh mổ, thứ nhất là vì giảm bớt cơn đau của Mạnh Cúc khi sanh tự nhiên. Thứ hai là bởi vì Mạnh Cúc tương đối mà nói thì là một sản phụ đã có tuổi, sinh tự nhiên thì có sự phiên lưu lớn.
Nhưng An Tại Đào trong lòng cũng hiểu được, Mạnh Cúc không phải là cô gái bình thường mà có tư tưởng độc lập. Cô một khi đã quyết định sự tình thì chỉ sợ là hắn cũng khó thay đổi. Hơn nữa, đối với người đàn bà của mình, An Tại Đào cho đến nay cũng không muốn thay đổi bất cứ con người nào của các cô. Mạnh Cúc cũng như vậy, mà Lưu Ngạn và Hạ Hiểu Tuyết cũng như thế.
- Được, anh ủng hộ em.
An Tại Đào cười nói:- Chỉ có điều anh nghe mẹ nói, khi đẻ rất đau. Em nhớ phải chuẩn bị tư tưởng trước.
- Em vĩnh viễn muốn nhớ kỹ cảm giác đau đó. Em không sợ, bởi vì đây là con của chúng ta.
Mạnh Cúc còn muốn nói tiếp điều gì nữa thì đã thấy Lưu Ngạn và Hạ Hiểu Tuyết sóng vai nhau cùng đến phòng khách. Cô liền rời khỏi cánh tay An Tại Đào, cười với hai cô gái.
Bụng của cô thật sự là quá lớn. Khi đi thì bộ dạng nhìn như có chút lay động, hơi giống như một con chim cánh cụt.
Hạ Hiểu Tuyết kinh hô một tiếng, khẩn trương cùng Lưu Ngạn một trái một phải đỡ lấy cánh tay Mạnh Cúc, sẵng giọng:
- Cúc tỷ, đã nói bao nhiêu lần rồi. Bụng chị lớn như vầy, không thể đi một mình được. Nếu chẳng mau đụng phải cái gì thì chúng ta có muốn khóc cũng không kịp.
Mạnh Cúc cười khổ nói:
- Hiểu Tuyết, chị đâu có yếu ớt như vậy. Tiểu Ngạn quả thật cứ xem chị như người bệnh, không cho chị làm cái này cái kia. Kỳ thật thì bác sĩ nói rằng, phụ nữ có thai phải thường xuyên vận động mới tốt.
- Vận động là muốn sống lâu. Em chỉ muốn là có người giúp chị vận động thôi.
Lưu Ngạn có chút bất mãn than thở vài câu, đỡ lấy Mạnh Cúc rồi nhìn An Tại Đào:
- Bữa sáng đã chuẩn bị xong, chúng ta cùng đi đi. Mẹ và Trúc Tử đang chờ chúng ta đấy.
Bốn người chậm rãi bước vào phòng khách, hướng đến căn phòng dùng để dùng bữa. Kỳ thật thì Mạnh Cúc, Lưu Ngạn và Tiếu lão thường xuyên ở lại biệt thự Tiếu lão dùng bữa sáng. Nhưng hiện tại còn có An Nhã Chi, An Tại Đào, nên ngồi ở bên đó không tiện.
Trúc Tử đã sớm bước ra cửa phòng ăn để nhìn xung quanh. Nhìn thấy Lưu Ngạn và Hạ Hiểu Tuyết đang đỡ Mạnh Cúc, An Tại Đào đi đằng sau thì mỉm cười chạy đến.
Mọi người bước vào nhà ăn, thấy An Nhã Chi đang nói chuyện với Tiếu lão.
An Tại Đào và mọi người đều cả kinh, khẩn trương bước đến thăm hỏi:
- Cha nuôi, sao cha dậy sớm vậy?
Tiếu lão liếc mắt nhìn An Tại Đào, thản nhien cười:
- Cha nuôi một mình ăn cơm buồn quá nên qua đây tiếp cận náo nhiệt với mọi người. Bộ con thấy cha giống như kỳ đà cản mũi sao?
Tiếu Kim Phong đương nhiên thuận miệng nói đùa, nhưng câu nói đùa này lại khiến An Tại Đào có chút xấu hổ. Hắn cười ha hả, xoa tay, không nói gì nữa.
Cơm nước xong, An Nhã Chi cùng với mấy cô gái nói chuyện vui vẻ. An Tại Đào thì cùng với Tiếu lão chậm rãi bước đi thong thả trong sân, tùy ý dọc theo đường mòn quanh sân để tản bộ.
Bình thường rất ít khi hai người có thời gian thư nhàn như thế này. Mấy năm nay, An Tại Đào cùng với Tiếu lão gặp mặt thì ít, xa cách thìnhiều. Số lần gặp mặt chỉ đếm trên đầu ngón tay. Cũng may là có Mạnh Cúc và Lưu Ngạn ở cùng Tiếu lão, nếu không thì sợ là Tiếu lão không chịu nổi nỗi cô đơn mà rời khỏi đây rồi.
Nhìn thấy thần sắc Tiếu lão có điều gì muốn nói nhưng lại thôi, An Tại Đào ngẩn ra, chậm rãi đi vài bước rồi cười nói:
- Cha nuôi, có phải cha có tâm sự hay không? Nếu có thì cứ nói ra, chúng ta là người một nhà, có gì còn khó nói chứ?
Tiếu lão quay đầu nhìn An Tại Đào, gương mặt nhăn nheo hiện lên một chút hồng nhuận. Hai hàng chân mày trắng như tuyết cau lại, lúc này mới nhỏ giọng nói:
- Tiểu Đào, cha nuôi thật ra có một yêu cầu quá đáng. Tuy nhiên, cũng còn có chút hơi khó mở miệng.
An Tại Đào kinh ngạc nói:
- Cha nuôi, có chuyện thì cứ nói. Cha và con còn có điều gì khó có thể mở miệng sao?
Nói xong, An Tại Đào lại chân thành tha thiết nhỏ giọng nói:
- Cha nuôi, thật sự thì cha đã là người thân của con. Chỉ có điều người con này không xứng đáng, thật hổ thẹn.
Tiếu lão khoát tay nói:
- Con cứ an tâm, cha nuôi cũng cảm thấy đầy đủ rồi. Tiểu Ngạn và Tiểu Cúc ở cùng với cha nuôi, cha trong lòng rất cao hứng. Tiểu Đào, cha nuôi có hai việc muốn thương lượng với con. Hoặc có thể nói là cha nuôi có hai thỉnh cầu.
- Cha nuôi, cha cứ nói đi. Con đang nghe đây.
An Tại Đào cười nói.
- Tiểu Cúc sau khi sanh xong, cha cảm thấy hay là con để con bé và đứa nhỏ ở lại đây, cũng tiện cho chúng ta chiếu cố. Nước Mĩ tuy rằng tốt, nhưng dù sao thì cũng không phải địa phương của chúng ta. Cha nuôi có chút không yên tâm. Con xem…
Tiếu lão xoay người bước về phía trước:
- Cha vốn muốn nói với mẹ con. Nhưng cảm thấy có chút không thích hợp. Trước nói với con một chút, nếu con đồng ý thì con làm công tác tư tưởng với mẹ con.
- Cha nuôi có thể hiểu được tâm ý của mẹ con. Nhưng cha thật sự không có ý nào khác.
Tiếu lão dường như cảm thấy xấu hổ, liền bổ sung vài câu.
An Tại Đào ngẩn ra, không nghĩ đến Tiếu lão lại nói đến chuyện này.
Sự tình nguyên bản là như vậy. Mạnh Cúc sinh con, với một người có tư tưởng truyền thống như An Nhã Chi mà nói, khẳng định là bà muốn đích thân chăm sóc Mạnh Cúc ở cữ, giúp đỡ Mạnh Cúc trông nom em bé.
Nhưng Trúc Tử vẫn còn phải đi học ở Mỹ, cũng cần có bà chăm sóc. Bà lại không thể ở lại Nam Dương lâu được, cho nên đã đề nghị khiến Mạnh Cúc cùng bà về lại nước Mỹ nửa năm. Bà sẽ chăm sóc Mạnh Cúc thật tốt.
Mạnh Cúc trong lòng cũng không muốn đi Mỹ. Bởi vì ở đây cô còn có công ty không thể bỏ được. Tuy rằng vì sinh đẻ mà không đi làm được, nhưng vẫn có thể quản lý công ty.
Đồng thời, cũng là để chăm sóc Tiếu lão.
Tiếu lão đối với mẹ con Mạnh Cúc rất là coi trọng. Hai năm qua, Tiếu lão và Mạnh Cúc, Lưu Ngạn đã tạo thành một tình cảm rất sâu sắc. Mạnh Cúc lo lắng, nếu mình dẫn đứa con đi thì có thể nói là một đả kích không nhỏ đối với Tiếu lão.
Nhưng Mạnh Cúc lại vẫn đồng ý đi nước Mỹ, thậm chí cô với đề nghị này của An Nhã Chi mà không có bất luận một điều gì do dự, liền gật đầu đồng ý. Nguyên nhân rất đơn giản, Mạnh Cúc rất tôn trọng cảm giác của An Nhã Chi, không muốn vì mình mà phá đi mối quan hệ giữa mẹ con An Tại Đào.
Kỳ thật thì An Tại Đào cũng không tán thành việc Mạnh Cúc đi Mỹ. Chủ yếu là không muốn Mạnh Cúc di chuyển đường dài mệt nhọc, đồng thời cũng là quan tâm đến cảm xúc của Tiếu lão. Hắn đến trang viên này thì đã nhìn ra được Tiếu lão rất coi trọng mẹ con Mạnh Cúc. Hiển nhiên, Mạnh Cúc sinh đứa bé này, đối với Tiếu lão già nua mà nói, đây là một sự an ủi rất lớn.
Tiếu lão đã lâm vào tình cảnh người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh. Bình sinh chỉ có hai đứa con nhưng họ lại bỏ Tiếu lão mà đi hết. Tiếu Kim Phong rất đau khổ. Cho nên, sau khi gặp được An Tại Đào, ông đã đem tình cảm của mình đối với đứa con trai bạc mệnh ký thác lên người An Tại Đào, không do dự đem toàn bộ tài sản một phân thành hai, tặng cho Mạnh Cúc và Lưu Ngạn, và nhận hai cô làm con gái nuôi.
An Tại Đào trong lòng hiểu rất rõ, ông cụ sở dĩ làm như vậy, toàn bộ là vì hắn.
Rất hiển nhiên, khi An Tại Đào xuất hiện, nhất là khi có Lưu Ngạn và Mạnh Cúc bầu bạn, khiến cho một ông lão giàu có tiền bạc, nhưng thiếu thốn tình cảm này, giống như cây khô mà được tưới nước. Mấy năm nay cuộc sống rất thỏa mãn và thích ý.
Mạnh Cúc mang thai, khiến Tiếu lão trong lòng rất hy vọng cho tương lai. Ông sớm đem Mạnh Cúc và đứa bé trở thành cốt nhục của mình. Loại tình cảm phức tạp này, ngoại trừ An Tại Đào và Mạnh Cúc, Lưu Ngạn thì cho dù là Hạ Hiểu Tuyết cũng khó lý giải.
- Cha nuôi, con còn tưởng là chuyện gì. Là chuyện này sao? Con vốn không đồng ý cho Mạnh Cúc đi Mỹ. Tốt nhất là ở đây.
An Tại Đào lơ đễnh nói.
- Thật sao?
Tiếu lão vui vẻ, nhưng cũng do dự nói:
- Nhưng còn mẹ con…
- Cha nuôi, mẹ con là quan tâm đến sức khỏe của Mạnh Cúc. Như vậy đi, con sẽ cùng mẹ thương lượng một chút. Sau khi Mạnh Cúc sinh xong, bà tạm thời ở lại Nam Dương để chăm sóc Mạnh Cúc. Còn về phần Trúc Tử, con bé cũng đã lớn rồi, đã lên đại học. Sống một mình ở nước Mĩ cũng không có gì. Còn nếu thật sự không được thì sẽ thuê cho con bé một người giúp việc.
- Tốt lắm!
Tiếu lão cười nói:
- Con nhất định phải giải thích với mẹ con một chút, tránh để mẹ con hiểu lầm.
- Không thành vấn đề. Cha nuôi, cha cũng đừng quá lo lắng. À, không phải là còn một việc nữa sao? Nói cho con nghe luôn đi,
An Tại Đào cười, đỡ lấy Tiếu lão:
- Cha đi chậm một chút, cẩn thận trượt chân.
Tiếu lão không có lên tiếng, vẫn lặng yên tiến về phía trước. Đi được vài chục bước mới chậm rãi dừng lại, hướng vài người giúp việc đang chăm sóc cây cảnh trong trang viên, nhẹ nhàng nói:
- Tiểu Đào, những lời này của cha nuôi quả thật là rất khó mở miệng.
An Tại Đào yên lặng, trầm ngâm một hồi, nét tươi cười trên mặt ngày càng đậm hơn. Kỳ thật, hắn cũng dần dần đoán được suy nghĩ thực sự của Tiếu lão.
Tiếu Kim Phương nghĩ rằng, nếu Mạnh Cúc sinh ra đứa bé này là bé trai, nếu An Tại Đào không phản đối thì có thể cho đứa bé mang họ Tiếu, kế thừa huyết mạch của Tiếu gia hay không? Ngày dự sinh của Mạnh Cúc càng đến gần thì tâm tư của ông lại càng lo lắng.
Là một người Hoa chính gốc, quan niệm về nối dõi tông đường của Tiếu lão rất mạnh mẽ. Con trai ông mất đi, trong lòng ông vốn đã tuyệt vọng, Tiếu gia hiển hách ở Nam Dương xem như là không còn ai hương khói. Nhưng An Tại Đào xuất hiện và Mạnh Cúc mang thai lại khiến ông trong lòng sinh ra một tia hy vọng nào đó.
Nhưng tâm tư càng trĩu nặng thì ông lại càng khó mở miệng. Ông thật sự lo lắng, chuyện này sẽ làm cho An Tại Đào hiểu lầm, chính mình muốn tặng của cải hay sao đó. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Kỳ thật thì đây chỉ là một hình thức. Mặc kệ là đứa bé họ gì thì đều là con trai của An Tại Đào và Mạnh Cúc. Cái gọi là cho "làm con thừa tự" chẳng qua là gỡ bỏ khúc mắc trong lòng ông cụ. Là người tái sinh, An Tại Đào kỳ thật cho rằng loại cho làm con thừa tự này là ngu muội và vô tri.
Nhưng An Tại Đào lại không thể không tôn trọng truyền thống của Tiếu lão. Sự thật thì hắn và Mạnh Cúc, Lưu Ngạn cũng đã thảo luận qua vấn đề này rồi.
Mạnh Cúc và Lưu Ngạn là người thông minh, sớm chiều ở chung, lẽ nào lại không nhìn ra tâm tư của ông cụ. Chỉ có điều là với hy vọng xa vời đó của ông cụ, hai cô cũng không bài xích, cảm thấy không ngại khi đem một đứa con cho làm con thừa tự ở Tiếu gia, thỏa mãn tâm nguyện cuối cùng của Tiếu lão.
Nói thật thì Tiếu lão đối với An Tại Đào và Lưu Ngạn, Mạnh Cúc thì vô tư giúp đỡ mà không cần hồi báo. Song phương đã sớm trở thành người một nhà. Không có loại hình thức này thì con trai An Tại Đào vẫn gọi Tiếu lão là ông nội.
Đương nhiên, An Tại Đào vẫn phải làm công tác tư tưởng cho An Nhã Chi, thậm chí là Trần Cận Nam. Tuy nhiên, An Tại Đào là một người từ nhỏ đến lớn đều rất có chủ kiến của mình. Hiện giờ trong quan trường nhiều năm lịch lãm như vậy, lại dưỡng thành tâm tính độc đoán, chỉ cần hắn quyết định thì An Nhã Chi sẽ không phản đối.
Chỉ có điều, An Tại Đào thật không ngờ, Tiếu lão lại khẩn cấp nhắc đến chuyện đó với mình trước khi Mạnh Cúc sanh.
An Tại Đào liếc mắt nhìn ông cụ đang có chút kinh sợ, lãng tránh ánh mắt của mình, không kìm nổi cười ha hả:
- Cha nuôi, cha trước kia là muốn cho con về tự đường của Tiếu gia để nhận thức tổ tông. Hiện tại, con vừa lúc lại ở đây, con nghĩ là nên khẩn trương chọn ngày để làm việc này đi.
An Tại Đào trong lòng thở dài một tiếng. Hắn nghĩ rằng, loại "nhận biết tổ tông" này đơn giản là làm cho Tiếu lão vui, bù lại sự tiếc nuối trong lòng của ông. Nhưng ông cụ lại rất coi trong chuyện này.
Mấy năm nay, Tiếu lão đối với An Tại Đào đã giúp đỡ rất nhiều. Đối với một ông cụ chân thành, hiền lương như thế này, hắn trong lòng có chút cảm động. Kỳ thật thì hắn đã sớm xem Tiếu lão là người thân của mình.
Nghe xong An Tại Đào nói như vậy, Tiếu lão cả người chấn động, sắc mặt mừng như điên, tay chân run rẩy hẳn lên:
- Tiểu Đào, con thật sự đồng ý. Con không gạt cha nuôi chứ.
An Tại Đào đồng ý bái bài vị tổ tông của Tiếu gia. Điều này đồng nghĩa với việc hắn đồng ý cho đứa con của Mạnh Cúc làm con thừa tự của Tiếu gia.
Chuyện này ai cũng hiểu được là một loại lừa mình dối người. Nhưng đối với Tiếu lão mà nói thì nó có ý nghĩa vô cùng trọng đại.
Trời càng lúc càng trưa, nhiệt độ có chút nóng bức. Tiếu lão và An Tại Đào sóng vai nhau bước đi, trò chuyện liên tục. Thỏa mãn được tâm nguyện, tâm tình của Tiếu lão vô cùng vui sướng, liên tiếp khiến An Tại Đào dạo xung quanh trang viên vài vòng.
Một người nữ giúp việc đi đằng sau Trúc Tử vội vàng chạy đến. Trúc Tử từ đằng xa đã hô to:
- Anh, ông cụ, Cúc tỷ sắp sinh rồi. Chị ấy đã chuyển bụng, đã chuyển vào phòng sinh.
An Tại Đào hoảng sợ, lập tức xoay người lại, bước đi vội vàng. Nhưng sau đó thì dừng bước, đỡ ông lão cũng đang kích động:
- Cha nuôi, cha đi chậm một chút.