- Chủ tịch thành phố An, nông dân chúng tôi sống cũng không dễ dàng gì, mong Uỷ ban nhân dân thành phố có thể đứng ra giúp đỡ để chúng tôi có chén cơm mà ăn.
Người có vóc dáng thấp đậm cũng phụ họa theo, ánh mắt hưng phấn nhìn An Tại Đào.
Có thể mặt đối mặt cùng ngồi đàm phán với Chủ tịch thành phố An quyền cao chức trọng, thậm chí còn có thể "áp chế" hai câu, người cao toLưu Quân và và người thấp Tiết Đào cảm thấy rất phấn chấn.
Nhưng rồi đột nhiên hai người đổ mồ hôi lạnh, nhận ra mình đã đi quá xa.
- Hơn bốn trăm người? Các anh thật sự là điên rồi. Hiện nay Thiên Thỉ đã đủ người, làm sao có thể sắp xếp nhiều người các anh như vậy được! Hơn nữa, các anh đều là nông dân, không được đào tạo cơ bản về kỹ thuật, vào nhà máy khí đốtThiên Thỉ có thể làm cái gì? Anh bảo làm sao chúng tôi có thể sắp xếp được?
Xem ra Lý Kiệt đã nhiều lần tiếp xúc với hai người này, vừa nghe hai người nhắc lại chuyện đó liền phản ứng ngay lập tức.
- Thế Lý tổng nói phải làm sao bây giờ? Để chúng tôi chết đói ư?
Lưu Quân không chút sợ hãi, thậm chí còn hơi kiêu ngạo cười khẩy một cái.
- Không có Thiên Thỉ chúng tôi, các anh sẽ chết đói sao? Các anh thật là!
Ánh mắt An Tại Đào lạnh như băng. Hắn quay lại nhìn Lưu Quân và Tiết Đào, thản nhiên mỉm cười:
- Nhà máy khí đốt Thiên Thỉ là nhà máy cung cáp khí đốt cho toàn thành phố, trước khi xây dựng đã được Hội đồng nhân dân thành phố xem xét thông qua. Đây là công trình dân sinh hàng đầu, cũng là công trình bảo vệ môi trường hàng đầu, vả lại, đây cũng là công trình trước đây Đảng ủy thôn Vân Lan các anh xin đặt ở chỗ của mình.
Về ý nghĩa nào đó, một công trình công nghiệp tất nhiên là sinh ra ô nhiễm. Nhưng tình hình ô nhiễm của Thiên thỉ có nghiêm trọng hay không? Có nghiêm trọng đến mức khiến thôn dân vùng phụ cận không thể sinh sống hay không? Có phải ở thôn Vân Lan chỉ có một mình nhà máy Thiên Thỉ gây ô nhiễm hay không? Tất cả những điều đó đang được thành phố điều tra rõ ràng.
Nếu phản ánh của mọi người là đúng, Uỷ ban nhân dân thành phố sẽ đốc thúc xí nghiệp tiến hành chỉnh đốn và cải cách, để đạt tới tiêu chuẩn bảo vệ môi trường, nếu không sẽ cương quyết đóng cửa doanh nghiệp. Thậm chí, nhất định sẽ bồi thường cho mọi người. Về việc này, mọi người có thể yên tâm.
Chỉ cần yêu cầu của mọi người là hợp pháp, hợp tình, chúng ta có thể ngồi xuống nói chuyện. Chính phủ sẽ phối hợp với xí nghiệp, bảo đảm lợi ích của quần chúng.
Về phần yêu cầu nhận người vào làm việc, các anh phải hiểu, khả năng giải quyết của Thiên Thỉ là có hạn, không thể nào nhận được một lúc mấy trăm thôn dân. Đó là một yêu cầu không thực tế, cũng không bình thường.
Như vậy, mọi người đi về trước, chờ tin của Uỷ ban nhân dân thành phố. Tôi là Phó chủ tịch thành phố được phân công giải quyết việc này. Nếu mọi người lo lắng, bất cứ lúc nào cũng có thể tìm tôi, đối với chuyện này, tôi sẽ chịu trách nhiệm tới cùng.
An Tại Đào nói tới đây, thấy hai người Lưu Quân, Tiết Đào còn định giải thích cái gì, không khỏi cười lạnh, liền sẵng giọng:
- Phản ánh vấn đề không có gì đáng trách, nhưng tụ tập nhiều người như vậy tấn công xí nghiệp là hành vi trái pháp luật. Tôi hy vọng đây là lần cuối. Mọi người về trước đi.
- Về đi!
An Tại Đào quả quyết khoát tay:
- Đi khiếu nại phải đường đường chính chính, không nên đi theo đường ngang ngõ tắt!
Hai người Lưu Quân Tiết Đào cảm nhận được ánh mắt lạnh băng của An Tại Đào lướt qua trên người mình, mơ hồ có cảm giác bị hắn nhìn thấu tất cả; đồng thời họ cũng cảm nhận được uy thế quyền lực làm người khác sợ hãi tỏa ra từ người hắn. Hai người không dám tranh cãi nữa, yên lặng cúi đầu.
Hai người Lưu Quân rời đi, không bao lâu, hơn trăm thôn dân tụ tập trước cửa tập đoàn Năng Nguyên Phòng Sơn cũng đều giải tán. Bốn chiếc xe lớn vội vàng chạy đến, đưa các thôn dân đi.
Đứng trước cửa sổ nhìn thấy tất cả, An Tại Đào thầm cười lạnh: quả nhiên là có người ở phía sau giật dây! Bề ngoài là vì vấn đề ô nhiễm, nhưng trên thực tế thì không biết sau lưng chuyện này còn ẩn giấu những ý đồ xấu xa gì nữa. Nhưng, rốt cuộc ai là người giật dây các thôn dân? Mục đích của hắn là gì?
Chuông di động của An Tại Đào chợt vang lên, cắt ngang suy nghĩ của hắn. Thấy là Đông Phương Du gọi tới, An Tại Đào thở phào một cái, quyết đoán tiếp điện thoại:
- Chủ tịch thành phố Đông Phương, An Tại Đào nghe!
- Đồng chí Tại Đào, tình hình thế nào rồi? Bí thư Tống yêu cầu chúng ta phải xử lý thích đáng sự kiện này, tránh cho nó càng lớn chuyện hơn. Sáng mai, Thành uỷ và Uỷ ban nhân dân thành phố sẽ tổ chức cuộc họp liên tịch, ngày mai anh báo cáo trong cuộc họp chút nhé!
Giọng Đông Phương Du rất mệt mỏi, thanh âm khàn khàn, vừa nói chuyện vừa ho không ngừng, có lẽ bị cảm.
An Tại Đào trầm mặc một lát, không nói chuyện dân thôn Vân Lan tụ tạp gây chuyện mà nhẹ nhàng hỏi:
- Chủ tịch thành phố Đông Phương bị cảm sao? Uống nhiều nước vào, về nhà nghỉ sớm đi. Cô yên tâm, trong cuộc họp ngày mai, tôi sẽ giải thích rõ ràng chuyện này trước Uỷ ban nhân dân thành phố.
Cảm giác được sự ân cần trong giọng nói của An Tại Đào, trong lòng Đông Phương Du có một cảm giác ấm áp không hiểu được. Cô dịu dàng đáp ứng lời hắn, đột nhiên lại thở dài:
- Có lẽ những lời này tôi không nên nói, nhưng anh phải chuẩn bị tinh thần trước đi, tôi lo Tống Nghênh Xuân sẽ nhân cơ hội làm khó dễ anh, anh chuẩn bị nhiều tài liệu một chút, đề phòng lúc đó trở tay không kịp.
- Tôi biết. Tôi cúp máy nhé!
An Tại Đào khẽ nói.
- Cô nghỉ ngơi đi!
An Tại Đào buông điện thoại, từ từ quay lại, thấy vẻ mặt sợ hãi của Lý Kiệt. Lý Kiệt cũng là người bén nhạy, giờ phút này dường như cũng hiểu được chuyện này mang đến phiền phức không nhỏ cho An Tại Đào.
- Lý Kiệt, cậu lập tức chuẩn bị các tài liện liên quan sau đây cho tôi: phương án thiết kế thiết bị bảo vệ môi trường ở giai đoạn chuẩn bị xây dựng công trình nhà máy khí đốt Thiên Thỉ, các thủ tục, các đánh giá khi lắp đặt v.v… Đồng thời, cung cấp các số liệu về ô nhiễm, các khoản đầu tư cho bảo vệ môi trườnghàng tháng ở Thiên Thỉ. Phải kỹ càng tỉ mỉ, phải toàn diện vào!
An Tại Đào khoát tay, lẳng lặng nhìn Lý Kiệt, ánh mắt lóe lên một tia sáng khác thường.
Lý Kiệt dường như đã hiểu ra điều gì đó, trong lòng run lên.
An Tại Đào xoay người đi phía khác:
- Cho cậu thời gian một giờ để chuẩn bị tài liệu, tôi sẽ chờ ở đây. Sau khi chuẩn bị xong tài liệu, giao cho Bành Quân.
- Tôi hiểu, lãnh đạo.
Lý Kiệt kính cẩn nói.
An Tại Đào chậm rãi tiến về phía cửa phòng họp, được hai bước, đột nhiên hắn dừng lại, quay lại nhìn Lý Kiệt, vẻ mặt hơi phức tạp:
- Lý Kiệt, Tổng giám đốc nhà máy khí đốt Thiên Thỉ là Lương Mậu Tài?
Lý Kiệt mơ hồ đoán được cái gì đó, sắc mặt tái nhợt, run giọng nói:
- Đúng vậy, lãnh đạo, lão Lương kiêm nhiệm Bí thư Đảng ủy và Tổng giám đốc nhà máy khí đốt Thiên Thỉ. Đây là do lúc trước Ủy ban quản lý giám sát nhà nước và Ban tổ chức cán bộ cùng đưa ra quyết định.
An Tại Đào trầm giọng nói:
- Bảo với lão Lương, tôi muốn nói chuyện với hắn, chuẩn bị tư tưởng trước.
Dứt tiếng, An Tại Đào rời đi. Tuy hắn không nói thẳng ra, nhưng làm sao Lý Kiệt không rõ là chuyện gì xảy ra.
Xảy ra việc nông dân tụ tập khiếu nại, tấn công xí nghiệp nhà nước, nếu Tống Nghênh Xuân muốn nhân cơ hội làm khó dễ, chuyện nhà máy Thiên Thỉ vi phạm quy định, ngừng vận hành thiết bị bảo vệ môi trường sẽ không thể giấu được nữa, sớm hay muộn cũng bị bên bảo vệ môi trường điều tra ra. Nếu đã như vậy, chi bằng An Tại Đào chủ động nói ratrước, tránh bị Tống Nghênh Xuân dồn vào ngõ cụt.
Nhưng vấn đề ở chỗ, nếu nói ra như vậy, nhất định phải có người đứng ra nhận chịu trách nhiệm. Lương Mậu Tài là người do một tay An Tại Đào đề bạt, ở thành phố ai cũng biết chuyện này, hơn nữa, y là nhân vật số hai của tập đoàn Năng Nguyên, và là Tổng giám đốc nhà máy khí đốt Thiên Thỉ, đứng ra nhận chịu trách nhiệm là khá thỏa đáng.
Kết quả như vậy, An Tại Đào không hề muốn xảy ra. Lương Mậu Tài theo hắn nhiều năm như vậy, tuy từng có lúc dao động, nhưng xét tổng thể thì y đã chia sẻ và hỗ trợ cho hắn không ít công tác, nhất là trong lúc làm việc tại tập đoàn Năng Nguyên Phòng Sơn, y phối hợp với Lý Kiệt rất tốt. Nếu Lương Mậu Tài không đứng ra, Lý Kiệt sẽ phải đứng ra, mà giữa Lý Kiệt và Lương Mậu Tài, An Tại Đào dứt khoát muốn giữ Lý Kiệt lại!
Lương Mậu Tài đứng lên, cúi đầu, run giọng nói:
- Chủ tịch thành phố An, tôi hiểu và tôi biết nên làm như thế nào vào giờ phút này.
Lương Mậu Tài nản lòng thoái chí, hết sức tuyệt vọng, biết mình bị An Tại Đào từ bỏ một cách vô tình. Thật ra chuyện này y không phải không hểu rõ tình hình, chỉ là y không phục: vì sao người đứng ra làm vật hy sinh không phải là Lý Kiệt mà lại là mình? Dừng vận hành thiết bị bảo vệ môi trường là quyết định của Lý Kiệt, người đứng đầu tập đoàn Năng Nguyên, tuy mình là Tổng giám đốc nhà máy Thiên Thỉ, nhưng mình chỉ chấp hành mệnh lệnh của tập đoàn! Mình làm gì sai mà bắt mình phải làm vật hy sinh?
Y không biết tương lai và vận mệnh của mình sẽ như thế nào, nhưng y biết, mấy năm cố gắng trong nháy mắt đã hóa thành bọt nước.
Ánh mắt sáng ngời của An Tại Đào lướt qua trên người Lương Mậu Tài, điềm đạm nói:
- Lão Lương, nếu chuyện đã như vậy, chúng ta cần phải đối mặt để giải quyết vấn đề. Lúc trước tập đoàn các anh vi phạm quy định, giờ phải có người chịu trách nhiệm. Tuy rằng tôi có thể bảo vệ anh, nhưng tôi cũng không thể làm như thế. Tôi không muốn đùa bỡn với trách nhiệm, đó là nguyên tắc làm việc của tôi.
An Tại Đào thở dài:
- Chuyện này xem như tôi nợ anh một lần. Tập đoàn An Hạ niêm yết trên thị trường chứng khoán Mỹ, công ty con bên đó cần có người phụ trách, hai ngày nữa tôi trao đổi với Hiểu Tuyết để cho anh sang Mỹ. Làm quản lý cao cấp dưới quyền Hiểu Tuyết cũng không kém hơn so với làm Phó tổng ở doanh nghiệp nhà nước. Nếu thuận tiện, cũng đưa bà xã và con anh cùng sang bên đó luôn đi.
- Lãnh đạo…
Trong lòng Lương Mậu Tài vui vẻ, ngẩng đầu lên nhìn An Tại Đào, niềm vui quá bất ngờ, trong một lúc buồn vui luân phiên đến, không ngờ hai mắt y đẫm lệ.
Cuối cùng thì An Tại Đào vẫn là người luôn ghi nhớ ân tình cũ, thấy Lương Mậu Tài tuyệt vọng và mất mát, hắn không kìm nổi mở miệng an ủi vài câu.
Sau khi Lương Mậu Tài chịu xử lý, để y đến lam việc cho Hạ Hiểu Tuyết, coi như là một biện pháp không tệ. Lương Mậu Tài rất có năng khiếu kinh doanh, có kinh nghiệm công tác ở một doanh nghiệp lớn của nhà nước, bây giờ lại đến làm việc ở An Hạ và Long Đằng, vài năm sau chắc chắn sẽ trở thành một trợ thủ đắc lực và quan trọng của Hạ Hiểu Tuyết.
- Cám ơn lãnh đạo, cám ơn lãnh đạo.
Lương Mậu Tài lắp bắp, luôn mồm cảm ơn, không ngờ còn rơi nước mắt như một đứa con nít.
An Tại Đào cười cười, vỗ vai Lương Mậu Tài:
- Anh cũng đừng quá bi quan, có thể chuyện này cũng còn có lối thoát. Bây giờ tôi làm như vậy là đề phòng trường hợp xấu nhất. Không đến lúc vạn bất đắc dĩ, anh không cần rời khỏi tập đoàn Năng Nguyên. Ý tôi là, nếu lãnh đạo chủ chốt thành phố không có yêu cầu đặc biệt, tôi sẽ xử lý một cách châm chước. Sắp tới, tập đoàn Năng Nguyên sẽ được đưa ra iêm yết trên thị trường, Lý Kiệt cũng cần anh hỗ trợ. Đương nhiên, tôi nói thì giữ lời. Ngay cả nếu anh không ra đi, tôi vẫn sẽ bảo Hạ Hiểu Tuyết lo liệu đưa con anh sang Mỹ học.
An Tại Đào cười ha hả, ánh mắt lại lóe lên sáng ngời.
Tuy hắn nói như vậy, nhưng trong lòng lại hiểu rất rõ ràng, nếu hắn xử lý không nặng, chắc chắn Tống Nghênh Xuân sẽ không từ bỏ ý đồ, thậm chí y còn nhân cơ hội xử lý Lý Kiệt.
Nhưng đối với Lý Kiệt, An Tại Đào nhất định sẽ ra sức bảo vệ! Đây là điểm mấu chốt của hắn. Sắp tới, hắn phải đưa tập đoàn Năng Nguyên ra thị trường chứng khoán, thậm chí trong điều kiện cho phép, hắn còn muốn thực hiện nhiều ý tưởng táo bạo khác, hắn cần Lý Kiệt ở lại để nắm giữ tập đoàn Năng Nguyên, nếu Lý Kiệt bị xử lý, bao nhiêu cố gắng vất vả của hắn lúc trước sẽ trở thành công cốc...
...
Người của Trịnh Phương còn chưa điều tra ra người phát tán tin tức, nhưng tin Ban tuyên giáo Thành uỷ Phòng Sơn và Phòng tin tức phối hợp tổ chức họp báo và tuyên bố miễn chức Chu Thắng Khoa, ra ngoài ý liệu của Tống Nghênh Xuân, đã tạo ra một trận sóng to gió lớn trong dư luận.
Ngày hôm sau, báo chiều Đông Sơn và các cơ quan truyền thông tỉnh và các thành phố ngoài tỉnh đều đua nhau đăng tin này. Lần này không chỉ có báo chiều Đông Sơn, mà ngay cả cơ quan ngôn luận của Tỉnh ủy – nhật báo Đông Sơn cũng đưa lên những bài báo "nặng ký", đồng thời còn có bài bình luận "Miễn chức rồi bổ nhiệm rồi lại miễn chức, ý nghĩa của việc này là gì?"
"Thoạt nhìn, Chu Thắng Khoa mới ngồi xuống chiếc ghế Bí thư Đảng ủy còn chưa ấm mông đã bị thôi chức, là thắng lợi của sự giám sát bởi dư luận. Nhưng trên thực tế, đây chỉ là một sách lược có tính nhượng bộ mà thôi. Hội nghị thường vụ Thành uỷ thành phố Phòng Sơn thông báo "Quyết định miễn chức vụ Bí thư Đảng ủy Khu kinh tế mới Tư Hà của đồng chí Chu Thắng Khoa", trong tình hình "Trải qua hội nghị thường vụ thảo luận và trải qua khảo sát, lắng nghe ý kiến rộng khắp của cơ sở". Đã có "cơ sở quần chúng" và "tổ chức cơ sở" tốt đẹp như vậy, Thành uỷ Phòng Sơn cần gì lại phải miễn chức?
Qua biện pháp của các ngành hữu quan đối với sự kiện này, cho thấy rõ ràng trình tự bổ nhiệm và miễn nhiệm cán bộ cũng không có được sự ràng buộc chặt chẽ bởi quy chế và tiêu chuẩn. Vấn đề cán bộ được bổ nhiệm trở lại quá nhanh sau khi mất chức, đương nhiên là điều đáng lo, nhưng miễn chức nhanh như chớp cũng khiến người ta không thể vui mừng được. Nếu tái bổ nhiệm hỏa tốc là một loại sai lầm, thì miễn chức nhanh như chớp lại càng sai lầm hơn nữa. Không có quy củ, việc bổ nhiệm và miễn nhiệm cán bộ liên quan đến lợi ích của cộng đồng, lẽ ra nên tuân thủ nghiêm túc cả quy phạm và quy trình của cơ chế xét duyệt, nếu cứ nói tái bổ nhiệm liền tái bổ nhiệm, nói miễn chức liền miễn chức, có thể nói là không có trình tự quy tắc gì, rất khó làm cho người ta tin tưởng đây là một thái độ có trách nhiệm. Mà xét cho cùng, điều này đối với đồng chí Chu Thắng Khoa mà nói, cũng là không công bình."
- Chủ tịch thành phố An, nông dân chúng tôi sống cũng không dễ dàng gì, mong Uỷ ban nhân dân thành phố có thể đứng ra giúp đỡ để chúng tôi có chén cơm mà ăn.
Người có vóc dáng thấp đậm cũng phụ họa theo, ánh mắt hưng phấn nhìn An Tại Đào.
Có thể mặt đối mặt cùng ngồi đàm phán với Chủ tịch thành phố An quyền cao chức trọng, thậm chí còn có thể "áp chế" hai câu, người cao toLưu Quân và và người thấp Tiết Đào cảm thấy rất phấn chấn.
Nhưng rồi đột nhiên hai người đổ mồ hôi lạnh, nhận ra mình đã đi quá xa.
- Hơn bốn trăm người? Các anh thật sự là điên rồi. Hiện nay Thiên Thỉ đã đủ người, làm sao có thể sắp xếp nhiều người các anh như vậy được! Hơn nữa, các anh đều là nông dân, không được đào tạo cơ bản về kỹ thuật, vào nhà máy khí đốtThiên Thỉ có thể làm cái gì? Anh bảo làm sao chúng tôi có thể sắp xếp được?
Xem ra Lý Kiệt đã nhiều lần tiếp xúc với hai người này, vừa nghe hai người nhắc lại chuyện đó liền phản ứng ngay lập tức.
- Thế Lý tổng nói phải làm sao bây giờ? Để chúng tôi chết đói ư?
Lưu Quân không chút sợ hãi, thậm chí còn hơi kiêu ngạo cười khẩy một cái.
- Không có Thiên Thỉ chúng tôi, các anh sẽ chết đói sao? Các anh thật là!
Ánh mắt An Tại Đào lạnh như băng. Hắn quay lại nhìn Lưu Quân và Tiết Đào, thản nhiên mỉm cười:
- Nhà máy khí đốt Thiên Thỉ là nhà máy cung cáp khí đốt cho toàn thành phố, trước khi xây dựng đã được Hội đồng nhân dân thành phố xem xét thông qua. Đây là công trình dân sinh hàng đầu, cũng là công trình bảo vệ môi trường hàng đầu, vả lại, đây cũng là công trình trước đây Đảng ủy thôn Vân Lan các anh xin đặt ở chỗ của mình.
Về ý nghĩa nào đó, một công trình công nghiệp tất nhiên là sinh ra ô nhiễm. Nhưng tình hình ô nhiễm của Thiên thỉ có nghiêm trọng hay không? Có nghiêm trọng đến mức khiến thôn dân vùng phụ cận không thể sinh sống hay không? Có phải ở thôn Vân Lan chỉ có một mình nhà máy Thiên Thỉ gây ô nhiễm hay không? Tất cả những điều đó đang được thành phố điều tra rõ ràng.
Nếu phản ánh của mọi người là đúng, Uỷ ban nhân dân thành phố sẽ đốc thúc xí nghiệp tiến hành chỉnh đốn và cải cách, để đạt tới tiêu chuẩn bảo vệ môi trường, nếu không sẽ cương quyết đóng cửa doanh nghiệp. Thậm chí, nhất định sẽ bồi thường cho mọi người. Về việc này, mọi người có thể yên tâm.
Chỉ cần yêu cầu của mọi người là hợp pháp, hợp tình, chúng ta có thể ngồi xuống nói chuyện. Chính phủ sẽ phối hợp với xí nghiệp, bảo đảm lợi ích của quần chúng.
Về phần yêu cầu nhận người vào làm việc, các anh phải hiểu, khả năng giải quyết của Thiên Thỉ là có hạn, không thể nào nhận được một lúc mấy trăm thôn dân. Đó là một yêu cầu không thực tế, cũng không bình thường.
Như vậy, mọi người đi về trước, chờ tin của Uỷ ban nhân dân thành phố. Tôi là Phó chủ tịch thành phố được phân công giải quyết việc này. Nếu mọi người lo lắng, bất cứ lúc nào cũng có thể tìm tôi, đối với chuyện này, tôi sẽ chịu trách nhiệm tới cùng.
An Tại Đào nói tới đây, thấy hai người Lưu Quân, Tiết Đào còn định giải thích cái gì, không khỏi cười lạnh, liền sẵng giọng:
- Phản ánh vấn đề không có gì đáng trách, nhưng tụ tập nhiều người như vậy tấn công xí nghiệp là hành vi trái pháp luật. Tôi hy vọng đây là lần cuối. Mọi người về trước đi.
- Về đi!
An Tại Đào quả quyết khoát tay:- Đi khiếu nại phải đường đường chính chính, không nên đi theo đường ngang ngõ tắt!
Hai người Lưu Quân Tiết Đào cảm nhận được ánh mắt lạnh băng của An Tại Đào lướt qua trên người mình, mơ hồ có cảm giác bị hắn nhìn thấu tất cả; đồng thời họ cũng cảm nhận được uy thế quyền lực làm người khác sợ hãi tỏa ra từ người hắn. Hai người không dám tranh cãi nữa, yên lặng cúi đầu.
Hai người Lưu Quân rời đi, không bao lâu, hơn trăm thôn dân tụ tập trước cửa tập đoàn Năng Nguyên Phòng Sơn cũng đều giải tán. Bốn chiếc xe lớn vội vàng chạy đến, đưa các thôn dân đi.
Đứng trước cửa sổ nhìn thấy tất cả, An Tại Đào thầm cười lạnh: quả nhiên là có người ở phía sau giật dây! Bề ngoài là vì vấn đề ô nhiễm, nhưng trên thực tế thì không biết sau lưng chuyện này còn ẩn giấu những ý đồ xấu xa gì nữa. Nhưng, rốt cuộc ai là người giật dây các thôn dân? Mục đích của hắn là gì?
Chuông di động của An Tại Đào chợt vang lên, cắt ngang suy nghĩ của hắn. Thấy là Đông Phương Du gọi tới, An Tại Đào thở phào một cái, quyết đoán tiếp điện thoại:
- Chủ tịch thành phố Đông Phương, An Tại Đào nghe!
- Đồng chí Tại Đào, tình hình thế nào rồi? Bí thư Tống yêu cầu chúng ta phải xử lý thích đáng sự kiện này, tránh cho nó càng lớn chuyện hơn. Sáng mai, Thành uỷ và Uỷ ban nhân dân thành phố sẽ tổ chức cuộc họp liên tịch, ngày mai anh báo cáo trong cuộc họp chút nhé!
Giọng Đông Phương Du rất mệt mỏi, thanh âm khàn khàn, vừa nói chuyện vừa ho không ngừng, có lẽ bị cảm.
An Tại Đào trầm mặc một lát, không nói chuyện dân thôn Vân Lan tụ tạp gây chuyện mà nhẹ nhàng hỏi:
- Chủ tịch thành phố Đông Phương bị cảm sao? Uống nhiều nước vào, về nhà nghỉ sớm đi. Cô yên tâm, trong cuộc họp ngày mai, tôi sẽ giải thích rõ ràng chuyện này trước Uỷ ban nhân dân thành phố.
Cảm giác được sự ân cần trong giọng nói của An Tại Đào, trong lòng Đông Phương Du có một cảm giác ấm áp không hiểu được. Cô dịu dàng đáp ứng lời hắn, đột nhiên lại thở dài:
- Có lẽ những lời này tôi không nên nói, nhưng anh phải chuẩn bị tinh thần trước đi, tôi lo Tống Nghênh Xuân sẽ nhân cơ hội làm khó dễ anh, anh chuẩn bị nhiều tài liệu một chút, đề phòng lúc đó trở tay không kịp.
- Tôi biết. Tôi cúp máy nhé!
An Tại Đào khẽ nói.
- Cô nghỉ ngơi đi!
An Tại Đào buông điện thoại, từ từ quay lại, thấy vẻ mặt sợ hãi của Lý Kiệt. Lý Kiệt cũng là người bén nhạy, giờ phút này dường như cũng hiểu được chuyện này mang đến phiền phức không nhỏ cho An Tại Đào.
- Lý Kiệt, cậu lập tức chuẩn bị các tài liện liên quan sau đây cho tôi: phương án thiết kế thiết bị bảo vệ môi trường ở giai đoạn chuẩn bị xây dựng công trình nhà máy khí đốt Thiên Thỉ, các thủ tục, các đánh giá khi lắp đặt v.v… Đồng thời, cung cấp các số liệu về ô nhiễm, các khoản đầu tư cho bảo vệ môi trườnghàng tháng ở Thiên Thỉ. Phải kỹ càng tỉ mỉ, phải toàn diện vào!
An Tại Đào khoát tay, lẳng lặng nhìn Lý Kiệt, ánh mắt lóe lên một tia sáng khác thường.
Lý Kiệt dường như đã hiểu ra điều gì đó, trong lòng run lên.
An Tại Đào xoay người đi phía khác:
- Cho cậu thời gian một giờ để chuẩn bị tài liệu, tôi sẽ chờ ở đây. Sau khi chuẩn bị xong tài liệu, giao cho Bành Quân.
- Tôi hiểu, lãnh đạo.
Lý Kiệt kính cẩn nói.
An Tại Đào chậm rãi tiến về phía cửa phòng họp, được hai bước, đột nhiên hắn dừng lại, quay lại nhìn Lý Kiệt, vẻ mặt hơi phức tạp:
- Lý Kiệt, Tổng giám đốc nhà máy khí đốt Thiên Thỉ là Lương Mậu Tài?
Lý Kiệt mơ hồ đoán được cái gì đó, sắc mặt tái nhợt, run giọng nói:
- Đúng vậy, lãnh đạo, lão Lương kiêm nhiệm Bí thư Đảng ủy và Tổng giám đốc nhà máy khí đốt Thiên Thỉ. Đây là do lúc trước Ủy ban quản lý giám sát nhà nước và Ban tổ chức cán bộ cùng đưa ra quyết định.
An Tại Đào trầm giọng nói:
- Bảo với lão Lương, tôi muốn nói chuyện với hắn, chuẩn bị tư tưởng trước.
Dứt tiếng, An Tại Đào rời đi. Tuy hắn không nói thẳng ra, nhưng làm sao Lý Kiệt không rõ là chuyện gì xảy ra.
Xảy ra việc nông dân tụ tập khiếu nại, tấn công xí nghiệp nhà nước, nếu Tống Nghênh Xuân muốn nhân cơ hội làm khó dễ, chuyện nhà máy Thiên Thỉ vi phạm quy định, ngừng vận hành thiết bị bảo vệ môi trường sẽ không thể giấu được nữa, sớm hay muộn cũng bị bên bảo vệ môi trường điều tra ra. Nếu đã như vậy, chi bằng An Tại Đào chủ động nói ratrước, tránh bị Tống Nghênh Xuân dồn vào ngõ cụt.
Nhưng vấn đề ở chỗ, nếu nói ra như vậy, nhất định phải có người đứng ra nhận chịu trách nhiệm. Lương Mậu Tài là người do một tay An Tại Đào đề bạt, ở thành phố ai cũng biết chuyện này, hơn nữa, y là nhân vật số hai của tập đoàn Năng Nguyên, và là Tổng giám đốc nhà máy khí đốt Thiên Thỉ, đứng ra nhận chịu trách nhiệm là khá thỏa đáng.
Kết quả như vậy, An Tại Đào không hề muốn xảy ra. Lương Mậu Tài theo hắn nhiều năm như vậy, tuy từng có lúc dao động, nhưng xét tổng thể thì y đã chia sẻ và hỗ trợ cho hắn không ít công tác, nhất là trong lúc làm việc tại tập đoàn Năng Nguyên Phòng Sơn, y phối hợp với Lý Kiệt rất tốt. Nếu Lương Mậu Tài không đứng ra, Lý Kiệt sẽ phải đứng ra, mà giữa Lý Kiệt và Lương Mậu Tài, An Tại Đào dứt khoát muốn giữ Lý Kiệt lại!
Lương Mậu Tài đứng lên, cúi đầu, run giọng nói:
- Chủ tịch thành phố An, tôi hiểu và tôi biết nên làm như thế nào vào giờ phút này. Truyện Sắc Hiệp -
Lương Mậu Tài nản lòng thoái chí, hết sức tuyệt vọng, biết mình bị An Tại Đào từ bỏ một cách vô tình. Thật ra chuyện này y không phải không hểu rõ tình hình, chỉ là y không phục: vì sao người đứng ra làm vật hy sinh không phải là Lý Kiệt mà lại là mình? Dừng vận hành thiết bị bảo vệ môi trường là quyết định của Lý Kiệt, người đứng đầu tập đoàn Năng Nguyên, tuy mình là Tổng giám đốc nhà máy Thiên Thỉ, nhưng mình chỉ chấp hành mệnh lệnh của tập đoàn! Mình làm gì sai mà bắt mình phải làm vật hy sinh?
Y không biết tương lai và vận mệnh của mình sẽ như thế nào, nhưng y biết, mấy năm cố gắng trong nháy mắt đã hóa thành bọt nước.
Ánh mắt sáng ngời của An Tại Đào lướt qua trên người Lương Mậu Tài, điềm đạm nói:
- Lão Lương, nếu chuyện đã như vậy, chúng ta cần phải đối mặt để giải quyết vấn đề. Lúc trước tập đoàn các anh vi phạm quy định, giờ phải có người chịu trách nhiệm. Tuy rằng tôi có thể bảo vệ anh, nhưng tôi cũng không thể làm như thế. Tôi không muốn đùa bỡn với trách nhiệm, đó là nguyên tắc làm việc của tôi.
An Tại Đào thở dài:
- Chuyện này xem như tôi nợ anh một lần. Tập đoàn An Hạ niêm yết trên thị trường chứng khoán Mỹ, công ty con bên đó cần có người phụ trách, hai ngày nữa tôi trao đổi với Hiểu Tuyết để cho anh sang Mỹ. Làm quản lý cao cấp dưới quyền Hiểu Tuyết cũng không kém hơn so với làm Phó tổng ở doanh nghiệp nhà nước. Nếu thuận tiện, cũng đưa bà xã và con anh cùng sang bên đó luôn đi.
- Lãnh đạo…
Trong lòng Lương Mậu Tài vui vẻ, ngẩng đầu lên nhìn An Tại Đào, niềm vui quá bất ngờ, trong một lúc buồn vui luân phiên đến, không ngờ hai mắt y đẫm lệ.
Cuối cùng thì An Tại Đào vẫn là người luôn ghi nhớ ân tình cũ, thấy Lương Mậu Tài tuyệt vọng và mất mát, hắn không kìm nổi mở miệng an ủi vài câu.
Sau khi Lương Mậu Tài chịu xử lý, để y đến lam việc cho Hạ Hiểu Tuyết, coi như là một biện pháp không tệ. Lương Mậu Tài rất có năng khiếu kinh doanh, có kinh nghiệm công tác ở một doanh nghiệp lớn của nhà nước, bây giờ lại đến làm việc ở An Hạ và Long Đằng, vài năm sau chắc chắn sẽ trở thành một trợ thủ đắc lực và quan trọng của Hạ Hiểu Tuyết.
- Cám ơn lãnh đạo, cám ơn lãnh đạo.
Lương Mậu Tài lắp bắp, luôn mồm cảm ơn, không ngờ còn rơi nước mắt như một đứa con nít.
An Tại Đào cười cười, vỗ vai Lương Mậu Tài:
- Anh cũng đừng quá bi quan, có thể chuyện này cũng còn có lối thoát. Bây giờ tôi làm như vậy là đề phòng trường hợp xấu nhất. Không đến lúc vạn bất đắc dĩ, anh không cần rời khỏi tập đoàn Năng Nguyên. Ý tôi là, nếu lãnh đạo chủ chốt thành phố không có yêu cầu đặc biệt, tôi sẽ xử lý một cách châm chước. Sắp tới, tập đoàn Năng Nguyên sẽ được đưa ra iêm yết trên thị trường, Lý Kiệt cũng cần anh hỗ trợ. Đương nhiên, tôi nói thì giữ lời. Ngay cả nếu anh không ra đi, tôi vẫn sẽ bảo Hạ Hiểu Tuyết lo liệu đưa con anh sang Mỹ học.
An Tại Đào cười ha hả, ánh mắt lại lóe lên sáng ngời.
Tuy hắn nói như vậy, nhưng trong lòng lại hiểu rất rõ ràng, nếu hắn xử lý không nặng, chắc chắn Tống Nghênh Xuân sẽ không từ bỏ ý đồ, thậm chí y còn nhân cơ hội xử lý Lý Kiệt.
Nhưng đối với Lý Kiệt, An Tại Đào nhất định sẽ ra sức bảo vệ! Đây là điểm mấu chốt của hắn. Sắp tới, hắn phải đưa tập đoàn Năng Nguyên ra thị trường chứng khoán, thậm chí trong điều kiện cho phép, hắn còn muốn thực hiện nhiều ý tưởng táo bạo khác, hắn cần Lý Kiệt ở lại để nắm giữ tập đoàn Năng Nguyên, nếu Lý Kiệt bị xử lý, bao nhiêu cố gắng vất vả của hắn lúc trước sẽ trở thành công cốc...
...
Người của Trịnh Phương còn chưa điều tra ra người phát tán tin tức, nhưng tin Ban tuyên giáo Thành uỷ Phòng Sơn và Phòng tin tức phối hợp tổ chức họp báo và tuyên bố miễn chức Chu Thắng Khoa, ra ngoài ý liệu của Tống Nghênh Xuân, đã tạo ra một trận sóng to gió lớn trong dư luận.
Ngày hôm sau, báo chiều Đông Sơn và các cơ quan truyền thông tỉnh và các thành phố ngoài tỉnh đều đua nhau đăng tin này. Lần này không chỉ có báo chiều Đông Sơn, mà ngay cả cơ quan ngôn luận của Tỉnh ủy – nhật báo Đông Sơn cũng đưa lên những bài báo "nặng ký", đồng thời còn có bài bình luận "Miễn chức rồi bổ nhiệm rồi lại miễn chức, ý nghĩa của việc này là gì?"
"Thoạt nhìn, Chu Thắng Khoa mới ngồi xuống chiếc ghế Bí thư Đảng ủy còn chưa ấm mông đã bị thôi chức, là thắng lợi của sự giám sát bởi dư luận. Nhưng trên thực tế, đây chỉ là một sách lược có tính nhượng bộ mà thôi. Hội nghị thường vụ Thành uỷ thành phố Phòng Sơn thông báo "Quyết định miễn chức vụ Bí thư Đảng ủy Khu kinh tế mới Tư Hà của đồng chí Chu Thắng Khoa", trong tình hình "Trải qua hội nghị thường vụ thảo luận và trải qua khảo sát, lắng nghe ý kiến rộng khắp của cơ sở". Đã có "cơ sở quần chúng" và "tổ chức cơ sở" tốt đẹp như vậy, Thành uỷ Phòng Sơn cần gì lại phải miễn chức?
Qua biện pháp của các ngành hữu quan đối với sự kiện này, cho thấy rõ ràng trình tự bổ nhiệm và miễn nhiệm cán bộ cũng không có được sự ràng buộc chặt chẽ bởi quy chế và tiêu chuẩn. Vấn đề cán bộ được bổ nhiệm trở lại quá nhanh sau khi mất chức, đương nhiên là điều đáng lo, nhưng miễn chức nhanh như chớp cũng khiến người ta không thể vui mừng được. Nếu tái bổ nhiệm hỏa tốc là một loại sai lầm, thì miễn chức nhanh như chớp lại càng sai lầm hơn nữa. Không có quy củ, việc bổ nhiệm và miễn nhiệm cán bộ liên quan đến lợi ích của cộng đồng, lẽ ra nên tuân thủ nghiêm túc cả quy phạm và quy trình của cơ chế xét duyệt, nếu cứ nói tái bổ nhiệm liền tái bổ nhiệm, nói miễn chức liền miễn chức, có thể nói là không có trình tự quy tắc gì, rất khó làm cho người ta tin tưởng đây là một thái độ có trách nhiệm. Mà xét cho cùng, điều này đối với đồng chí Chu Thắng Khoa mà nói, cũng là không công bình."