Hoàng Trạch Danh nhíu mày.
Là lãnh đạo đầu tiên của An Tại Đào, hiện nay lại là một chiến hữu thân thiết, Hoàng Trạch Danh tất nhiên biết được chuyện của công ty Gas Thiên Long. Đây chính là công trình mà An Tại Đào chủ trương làm khi còn là "lính cứu hỏa" ở công ty Than – Khí gas Phòng Sơn, cũng có thể nói là thành tích tương đối quan trọng của hắn.
Hoàng Trạch Danh nhớ rõ lúc trước, công trình này đã trở thành công trình bảo vệ môi trường và dân sinh đầu tiên của thành phố mà báo chí đã đưa tin. Tại sao không bao lâu lại biến thành công trình ô nhiễm hạng nhất? Hoàng Trạch Danh tuy cũng là cán bộ lãnh đạo cấp huyện, đồng thời còn kiêm nhiệm luôn chức Phó trưởng ban Tuyên giáo Thành ủy Phòng Sơn, nhưng ông ta dù sao cũng đã rời xa quyền lực trung tâm thành phố Phòng Sơn, những việc phát sinh nặc mùi thuốc sung trong quyền lực trung tâm ông ta không biết được, căn bản cũng không thể nào phán đoán được.
Bởi vì sau lưng công ty gas Thiên Long là Phó bí thư Thành ủy, Phó chủ tịch thường trực thành phố An Tại Đào. Ngay cả lãnh đạo thành phố là Tống Nghênh Xuân cũng phải nể mặt vài phần. Nhưng hôm nay lại….
Hoàng Trạch Danh cúi người nhìn bản thảo, nhíu mày nói:
- Bản thảo này khuynh hướng có chút vấn đề. Tôi tuy rằng không biết tình huống, nhưng theo lẽ thường phán đoán, bản thảo này có khái niệm hiềm nghi. Mọi người xem, bản thảo thảo luận thôn dân thôn Vân Lan tụ tập khiếu oan là bởi vì công ty gas Thiên Long gây ô nhiễm nghiêm trọng, làm cho ruộng đất bị thoái hóa. Nhưng công ty gas Thiên Long vừa mới được thành lập, trước đây, ở khu này có nhà máy thiếc và nhà máy thép xây dựng cách đây hơn mười năm, ngoài ra còn có một xí nghiệp dược. Ngay cả là không khí có bị ô nhiễm, cũng không thể đổ hết cho công ty Gas Thiên Long được. Hơn nữa, công ty gas Thiên Long nhiều lắm là làm ô nhiễm không khí, sao lại làm ô nhiễm đến ruộng cày chứ?
Thường Hồng gật đầu:
- Hoàng tổng, tình hình địa phương này tôi cũng biết chút ít. Bởi vì em rể ông xã tôi làm việc trong một xí nghiệp của tập đoàn Vân Lan. Trước vụ án của Tiết Đức Bản, hiệu quả và lợi ích của tập đoàn Vân Lan rất cao. Không cần nói đến thôn Vân Lan, ngay cả các thôn dân thôn khác cũng không trồng trọt, mà đều ở xí nghiệp Vân Lan làm công. Nghiêm khắc mà nói, địa phương kia căn bản không còn xem là nông thôn nữa, nghiễm nhiên trở thành một thị trấn có quy mô.
- Bao nhiêu năm nay, bọn họ căn bản là không trồng trọt, làm sao còn có ruộng để cày? Đất đai đã sớm hoang phế rồi.
Thường Hồng cười nói:
- Những người nông dân đó vừa nhìn qua là đã biết làm ầm ĩ lên chỉ muốn kiếm chút ưu đãi thôi. Tôi nghĩ, việc này có quan hệ rất lớn đối với vụ việc của Tiết Đức Bản.
- Hoàng tổng, sự kiện dân chúng tụ tập tại tập đoàn Năng Nguyên Phòng Sơn đã bị đăng trên mạng. Phóng viên Nhật báo cũng đã theo viết bài. Nhưng khi đến phòng biên tập thì bị tôi ngăn chặn. Nhưng không nghĩ là thành phố lại có thái độ này. Hơn nữa, lãnh đạo chủ chốt của Thành ủy còn khá coi trọng, và đích thân Trưởng ban Âu Dương đến chào hỏi Hoàng tổng.
Mã Quang Viễn cẩn thận lời nói, thuận tay sửa sang lại một chút những tờ tạp chí và tài liệu hỗn độn trên bàn.
Hoàng Trạch Danh trầm ngâm, khoát tay nói:
- Bản thảo đó trước để tôi xem lại rồi hãy nói.
Thường Hồng và Mã Quang Viễn liếc nhau, gật đầu rồi lui ra ngoài.
Hoàng Trạch Danh do dự thật lâu, ngẩng đầu nhìn vào bức thư pháp trong phòng làm việc của mình. Trên tấm thư pháp có mười chữ thật to: "Thiết kiên đam đạo nghĩa, diệu thủ trứ văn chương". Hoàng Trạch Danh nhìn chăm chú vào bức thư pháp này, ánh mắt có chút lay động, tay của ông ta bỗng nhiên run lên. Không bao lâu sau, ông ta chợt cầm lấy điện thoại, gọi cho An Tại Đào.
An Tại Đào lúc đó đang nằm trên ghế sofa, sắp xếp lại suy nghĩ của mình. Hai ngày qua, liên tiếp những sự việc rắc rối xảy ra với hắn. Mâu thuẫn và lợi ích gút mắc trong đó, hắn phải cẩn thận sắp xếp lại, để không phải rơi vào vũng bùn không thể kềm chế.
Tiếng chuông điện thoại vang lên, An Tại Đào ngồi dậy, bước đến nghe điện thoại:
- Tôi là An Tại Đào nghe đây!
Hoàng Trạch Danh thở phào một cái, cười nói:
- Phó chủ tịch thành phố An, tôi là Hoàng Trạch Danh đây.
An Tại Đào đuôi lông mày nhướng lên, trong lòng đoán xem ý đồ Hoàng Trạch Danh gọi đến là gì, còn ngoài miệng thì cười:
- Hoàng tổng, dù sao ngài cũng là lãnh đạo và thầy giáo của tôi. Ngài cứ gọi là Tiểu An được rồi, đừng khách khí như vậy.
Hoàng Trạch Danh trong lòng thầm than, nhớ đến An Tại Đào vài năm trước chỉ là một tiểu phóng viên của Tân Hải Thần. Nhưng chỉ sau vài năm, hắn đã trở thành một Phó chủ tịch thành phố.
Trong điện thoại truyền đến một mảnh yên lặng, chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở của Hoàng Trạch Danh.
An Tại Đào mỉm cười, lẳng lặng chờ đợi.
Bất kể kiếp trước hay là kiếp này, Hoàng Trạch Danh đều là có ân với hắn, có thể nói là người dẫn đường. Quan hệ giữa hắn và Hoàng Trạch Danh vừa là bạn vừa là thầy trò. Bởi vì có Hoàng Trạch Danh đề bạt, hắn mới có thể từ phóng viên lên Chủ nhiệm Ban tin tức, Phó tổng biên tập từng bước một trưởng thành. Cuối cùng thì Hoàng Trạch Danh đã rời khỏi ngành truyền thông, trở thành Phó bí thư huyện ủy một huyện ở thành phố Tân Hải.
Nếu không có trận hỏa hoạn kia, An Tại Đào khẳng định cũng đã chấm dứt làm việc trong ngành truyền thông, bắt đầu từng bước chìm nổi trong quan trường. Mà ngay cả đời này cũng như thế. Thời gian trước, hắn cũng nhờ Hoàng Trạch Danh tín nhiệm, khiến cho hắn rất nhanh đứng vững trên gót chân của mình.
Trên con đường nhân sinh này, Hoàng Trạch Danh là người thứ nhất An Tại Đào mang ơn sâu nặng.
Hoàng Trạch Danh thở dài:
- Nói thật, tôi gọi cậu là Phó chủ tịch thành phố An có chút không quen. Tuy nhiên, không gọi là Phó chủ tịch thành phố An thì gọi là gì? Haha, được rồi, tôi biết cậu bận, sẽ không tào lao với cậu quá nhiều. Có một chuyện, tôi cần xin ý kiến của cậu.
Hoàng Trạch Danh vội vàng đem sự việc vừa rồi nói qua một lần cho An Tại Đào nghe. Sau đó im lặng, chờ đợi An Tại Đào trả lời.
An Tại Đào nghe xong Hoàng Trạch Danh nói, thần sắc âm trầm. Tuy rằng đối với việc sắp xếp của Tống Nghênh Xuân, hắn sớm đã có chuẩn bị tâm lý. Nhưng vừa nghe Hoàng Trạch Danh nói, hắn lại cảm giác có chút phẫn nộ.
Trầm ngâm một chút, hắn lấy lại bình tĩnh. nhẹ nhàng cười:
- Hoàng tổng, chuyện này tôi tạm thời không nói rõ với ngài được. Dù sao, ngài cũng không nên khó xử, lại không nên vì chuyện này mà đắc tội với Âu Dương Khuyết Như. Nếu đây là ý kiến của lãnh đạo chủ chốt Thành ủy, chúng ta làm báo Đảng thì phải có nhiệm vụ tuyên truyền ý tưởng của lãnh đạo.
Hoàng Trạch Danh trong lòng căng thẳng, nhỏ giọng nói:
- Có phải hay không là muốn đối phó với cậu? Có nặng lắm không?
- Haha, Hoàng tổng, chưa nói đến điều này. Chỉ là một chút chuyện nhỏ thôi mà, tôi cũng không để trong lòng.
An Tại Đào cười ha hả:
- Công ty Gas Thiên Long có hay không vấn đề gây ô nhiễm nghiêm trọng thì cũng cần phải có bằng chứng. Đây không phải là chuyện ai nói có thì có, ai nói không thì không. Đen chung quy là đen, trắng chung quy là trắng.
- Về phần cá nhân tôi…
An Tại Đào muốn nói gì rồi lại thôi:
- Hoàng tổng, ngài…
An Tại Đào cười, Hoàng Trạch Danh tâm lại chìm xuống.
Thật ra An Tại Đào không phải là muốn già mồm cãi láo với Hoàng Trạch Danh làm gì. Chẳng qua hắn cảm thấy không đáng để kéo Hoàng Trạch Danh vào bên trong. Hơn nữa, Nhật báo Phòng Sơn chung quy cũng là báo Đảng. Lãnh đạo Thành ủy truyền chỉ thị thì bọn họ không thể không quán triệt chấp hành. Hoàng Trạch Danh không kháng cự được áp lực của Tống Nghênh Xuân và Âu Dương Khuyết Như. Nếu báo nghiệp Phòng Sơn không dựa theo ý tứ của Âu Dương Khuyết Như và Tống Nghênh Xuân, Hoàng Trạch Danh là nhân vật số một của tờ báo và là Phó trưởng ban Tuyên giáo nên không thể không làm.
- Hoàng tổng, tôi nhớ rõ ngài rất thích một câu nói của Tô Thức, cái gọi là thất phu gặp nhục, rút kiếm dựng lên, động thân mà đấu. Thiên hạ này cũng có người mạnh, khi gặp khó khăn cũng không sợ hãi. Nhưng nay người bên mình lại quá nhiều, nên thời thế cũng thay đổi.
An Tại Đào cười:
- Lời của ngài đã dạy cho tôi, tôi vẫn luôn nhớ kỹ.
Hoàng Trạch Danh có chút kinh ngạc. Ông ta đích thật là rất thích câu nói này của Tô Thức, chỉ có điều là không nhớ rõ mình đã nói với An Tại Đào lúc nào. Ông ta đương nhiên là không biết được, ở kiếp trước của An Tại Đào, ông ta đã thường xuyên nói với hắn câu này, và nó đã ghi thật sâu vào tâm trí của hắn, từ kiếp trước cho đến kiếp sau.
Cúp điện thoại, Hoàng Trạch Danh tâm tình có chút phức tạp. Ông ta cũng không rõ lắm chân tướng trong đó, càng không rõ lắm An Tại Đào có đối sách gì không. Nhưng ông ta biết, An Tại Đào nói như vậy, chính là không muốn mình bị cuốn vào cơn lốc đấu tranh quyền lực đó.
Nhưng Hoàng Trạch Danh khóe miệng giật giật, tâm tình càng thêm ngưng trọng.
Hoàng Trạch Danh là một người đàn ông mạnh mẽ, có khí khái và lý tưởng trong giới truyền thông. Nếu không phải vì thực hiện lý tưởng của mình, thì ông ta căn bản không muốn đặt chân vào chốn quan trường hay thay đổi này.
Hoàng Trạch Danh có nguyên tắc của mình. Ông ta hiểu được, bản thân ông ta phục tùng áp lực của Tống Nghênh Xuân và Âu Dương Khuyết Như, trong đó có chứa ý đồ về chính trị. Nếu đưa tin bất lợi về hình tượng của An Tại Đào, ai cũng sẽ không nói cái gì. An Tại Đào càng không trách cứ ông ta. Bởi vì ông ta chỉ là người quản lý bên mảng truyền thông. Nói trắng ra thì cũng là một cán bộ, vô lực đối kháng lại áp lực của lãnh đạo Thành ủy đối với mình.
Nhưng nếu nói như vậy thì Hoàng Trạch Danh lại cảm thấy không thể đối mặt với nội tâm của mình.
Hoàng Trạch Danh bốc điện thoại lên gọi cho Mã Quang Viễn:
- Lão Mã, anh lập tức giúp tôi tổ chức một bộ phim tài liệu thực tế, đem tình hình hiện tại của tập đoàn Vân Lan phát ra ngoài. Đồng thời đem những tin tức về công ty Gas Thiên Long trong thời gian gần đây. Còn có thái độ của một số lãnh đạo thành phố có liên quan. Lập tức phái một phóng viên đến thôn Vân Lan phỏng vấn, chụp những bức ảnh có thể phản ảnh được đường cùng của tập đoàn Vân Lan. Nhanh lên, tôi đang cần dùng gấp.
Mã Quang Viễn giật mình kinh hãi, nhưng cũng không hỏi vấn đề gì, khẩn trương đồng ý, rồi sắp xếp tổ chức tài liệu và người đi phỏng vấn. Nhưng chưa kịp cúp máy thì đã nghe Hoàng Trạch Danh nói tiếp:
- Thông báo cho những tờ báo ở dưới, ngày mai trang nhất phải đăng một thông cáo. Bảo tất cả bọn họ đều phải đăng, mặc kệ là có trễ đến bao nhiêu.
Mã Quang Viễn cung kính trả lời:
- Vâng, Hoàng tổng, tôi biết rồi. Tôi sẽ lập tức sắp xếp ngay.
Hoàng Trạch Danh viết một bài thông báo cho đến tận khuya. Ông ta đích thân viết, viết xong thì đề tên của mình cuối cùng. Sau đó trực tiếp đưa cho phòng Biên tập gửi cho các báo.
Hoàng Trạch Danh đích thân viết bản thảo, điều này làm cho các phóng viên biên tập ở dưới cảm thấy giật mình, vừa làm vừa nghị luận bàn tán. Ngoài hành lang, Chủ nhiệm phòng Biên tập Mã Quang Viễn bước chân nặng nề, trong lòng cảm thấy bất an.
Ý kiến trong bài viết của Hoàng Trạch Danh hoàn toàn khác với chỉ thị của lãnh đạo Thành ủy, đồng thời còn bảo với các tờ báo ở dưới đồng loạt đăng báo. Điều này có nghĩa gì thì không cần nói cũng biết.
Mã Quang Viễn không biết vì sao Hoàng Trạch Danh lại làm như vậy. Nhưng là một cấp dưới, y không dám hỏi một câu nào. Ngay cả Hoàng Trạch Danh bởi vì làm trái ý lãnh đạo mà bị thôi chức. Nhưng trước khi Hoàng Trạch Danh bị thôi chức, thì ông ta cũng đủ thời gian để miễn đi cái chức Chủ nhiệm phòng Biên tập của mình.
Trong phòng làm việc của Hoàng Trạch Danh vẫn còn sáng đèn. Không biết là Hoàng Trạch Danh đang viết cái gì.
Nếu có việc gì xảy ra, thì cũng có nhân vật số một là Hoàng Trạch Danh gánh chịu. Y chỉ là một Chủ nhiệm phòng Biên tập nho nhỏ thì quan tâm làm gì? Mã Quang Viễn có chút tự giễu thở dài rồi vội vàng bước đi.
Sáng sớm, tất cả bốn tờ báo thuộc báo nghiệp Phòng Sơn ngay trên trang nhất đều đang một bài viết ký tên "Phóng viên Hoàng Trạch Danh". Lại còn kèm theo hình ảnh xí nghiệp hóa chất của tập đoàn Vân Lan đóng cửa im ỉm.
Tiêu đề bài báo được ghi là "Hiệu ứng domino của một doanh nghiệp tư nhân khổng lồ khi rơi đài". Trong bài báo, Hoàng Trạch Danh đã lấy sự kiện thôn Vân Lan trách cứ công ty Thiên Long gây ô nhiễm và hơn trăm thôn dân tụ tập tấn công tập đoàn Năng Nguyên Phòng Sơn làm đề bài, sau đó thuật lại một cách tỉ mỉ các xí nghiệp thuộc tập đoàn thôn Vân Lan xuống dốc như thế nào, khiến cho mấy ngàn nông dân bị thất nghiệp, sinh ra nhiều vấn đề tiêu cực, trong đó có vấn đề về trị an.
Ở đoạn giữa bài viết, Hoàng Trạch Danh đã phản ánh tập đoàn Vân Lan do Tiết Đức Bản quản lý đã quan thương cấu kết, vận tác không theo quy tắc thông thường. Sau khi xảy ra vụ án của Tiết Đức Bản, tập đoàn đã dần dần suy sụp. Cuối bài viết, Hoàng Trạch Danh còn chỉ thẳng ra mâu thuẫn trong sản xuất bất hợp lý ở thành phố Phòng Sơn.
Vấn đề giống nhau, nhưng lại có tầm nhìn khác nhau thì sẽ sinh ra quan điểm khác nhau. Hoàng Trạch Danh hành văn và kinh nghiệm viết báo rất dữ dội. Ngôn ngữ của ông ta sắc bén mà ngưng trọng, chủ yếu tập trung vào hai vấn đề, rất dễ dàng phát ra cộng hưởng từ độc giả.
Buổi sáng vừa đến cơ quan, Tống Nghênh Xuân tức giận đến sắc mặt trắng bệch, liên tiếp xé nát mấy tờ báo mà thư ký Khương đưa đến, hầm hầm nhấc điện thoại cho Âu Dương Khuyết Như. Sau khi ở trong điện thoại phát hỏa xong, Tống Nghênh Xuân dường như vẫn còn chưa tiêu hết cơn giận, lại tiếp tục mượn cớ khiển trách thư ký Khương.
Âu Dương Khuyết Như liền gọi điện thoại cho Hoàng Trạch Danh. Trong lúc đi trên hành lang ở lầu bốn cơ quan Thành ủy, Hoàng Trạch Danh lấy điện thoại ra, nhìn thấy số của ẬÂu Dương Khuyết Như thì im lặng tắt điện thoại rồi tiếp tục bước về phía trước.
Âu Dương Khuyết Như chờ một hồi, vẫn không thấy Hoàng Trạch Danh tiếp điện thoại thì liền tức giận đến quăng cả điện thoại xuống bàn, mắng hai câu, ngẩng đầu lên thì đã nhìn thấy Hoàng Trạch Danh thần sắc thản nhiên đứng ở cửa.
Âu Dương Khuyết Như cố kìm nén cơn giận của mình, nghiêm mặt bước đến trước cửa, sau đó nhìn chằm chằm vào Hoàng Trạch Danh, trầm giọng nói:
- Lão Hoàng, anh dù sao cũng là một đồng chí lão thành. Sao lại làm ra việc không có chắc chắn như vậy? Anh là có ý gì thế? Hay là anh muốn làm trái lại ý của Thành ủy? Anh có còn tôn trọng kỷ luật của tổ chức không? Anh có quyền lực gì mà ở báo Đảng đăng một bài viết mang đậm tư tưởng cá nhân như vậy? Tiếng nói của giới truyền thông là đất dành riêng cho anh sao?
Hoàng Trạch Danh thản nhiên cười:
- Trưởng ban Âu Dương, anh đang nói cái gì vậy? Tôi có chút không rõ? Tôi là Tổng biên tập của một tờ báo, nhưng cũng là một phóng viên bình thường. Tôi có thẻ phóng viên, tất nhiên là có thể viết bài. Hơn nữa, bài viết này của tôi khách quan công chính, thực sự cầu thị, không có gì trái với kỷ luật của giới truyền thông. Vậy thì nó có vấn đề gì sao? Như thế nào lại bảo rằng làm trái lại Thành ủy. Anh đừng chụp mũ tôi như thế.
Âu Dương Khuyết Như phẫn nộ trừng mắt nhìn Hoàng Trạch Danh, thở hổn hển, cầm lấy bài viết trên bàn mình, quơ quơ:
- Đây là bản thảo chỉ thị của lãnh đạo chủ chốt của Thành ủy, đại diện cho thái độ của Thành ủy. Anh vì sao lại làm trái chứ? Hoàng Trạch Danh, tôi xem anh chính là điên rồi.
Hoàng Trạch Danh quét mắt nhìn phần tài liệu đang lắc lư trong tay Âu Dương Khuyết Như, giọng nói như đinh đóng cột:
- Tôi cảm thấy bản thảo này có vấn đề mang tính khuynh hướng. Theo lương tâm của người làm truyền thông mà nói, loại bản thảo này tôi không thể dùng. Chỉ cần Hoàng Trạch Danh tôi vẫn còn ở báo nghiệp Phòng Sơn một ngày, thì kiên quyết không dùng đến loại bản thảo đó.
Hoàng Trạch Danh giọng điệu cứng rắn khiến Âu Dương Khuyết Như ngẩn ra. Ông ta giận dữ chỉ vào Hoàng Trạch Danh, giọng nói có chút run rẩy:
- Hoàng Trạch Danh, tôi nghĩ anh đã phát rồ rồi. Anh thật sự quên mình là ai sao? Đem báo nghiệp Phòng Sơn trở thành đất trồng rau cho nhà mình à? Tôi có thể nói vấn đề của anh vô cùng nghiêm trọng. Thành ủy phải nghiêm túc xử lý anh.
Hoàng Trạch Danh bĩu môi:
- Tôi lúc nào cũng chờ đợi Thành ủy đến xử lý. Trưởng ban Âu Dương, đây là đơn xin từ chức của tôi. Tôi hướng Ban Tuyên giáo và Ban tổ chức cán bộ đề xuất từ chức Bí thư Đảng ủy, Tổng biên tập báo nghiệp Phòng Sơn. Xin tổ chức phê duyệt.
Nói xong, Hoàng Trạch Danh lập tức xoay người rời khỏi. Ngay khi Hoàng Trạch Danh đã ra khỏi phòng thì Âu Dương Khuyết Như vẫn còn sững sờ nhìn vào lá đơn từ chức Hoàng Trạch Danh đặt trên bàn mình.