Đột nhiên bị Mã Hiểu Yến phản ứng mẫn cảm như vậy, Khương Khôn lập tức liền cảm thấy xấu hổ. Chẳng qua, ánh mắt hơi tham lam của gã vẫn rơi lên thân thể thon dài cao ngất đẫy đà của Mã Hiểu Yến rồi băn khoăn quay về.
Mã Hiểu Yến thanh tú xinh đẹp giỏi giang, trải qua mấy năm nay lịch lãm trong quan trường, cả người nhìn qua xinh đẹp động lòng người, trong quyến rũ hơi phát ra khí chất nữ cường nhân thông minh tháo vát. Hơn nữa tuổi cô còn trẻ đã là cán bộ cấp Huyện, lập tức sẽ là Chủ tịch thành phố Quy Ninh, đối với đàn ông 30 tuổi còn chưa thành hôn như Khương Khôn mà nói, lực hấp dẫn có thể nghĩ được.
Chẳng qua, mấy năm nay người mơ ước sắc đẹp của Mã Hiểu Yến thật ra cũng không ở số ít, người giống như Khương Khôn, Mã Hiểu Yến thấy nhiều. Nếu là người khác, còn có thể xem trên phần gã là thư ký của Tống Nghênh Xuân, cho gã vài phần mặt mũi, nhưng Mã Hiểu Yến sao lại để ý tới gã, trong lòng cô, ngoại trừ bóng dáng người đàn ông cao lớn kia ra, sớm đã coi đàn ông khác là cặn bã ---- trong lòng cô giờ phút này, Khương Khôn chính là một tôm tép nhãi nhép không biết trời cao đất rộng.
Mã Hiểu Yến chán ghét liếc Khương Khôn một cái, xoay người muốn rời đi.
Khương Khôn cảm thấy hơi xấu hổ, đi nhanh tới một bước, chặn đường Mã Hiểu Yến, cười ha ha nói:
- Chủ tịch thành phố Mã, có lẽ không bao lâu chúng ta sẽ cùng công tác một chỗ... Đến lúc đó, còn xin Chủ tịch thành phố Mã chiếu cố nhiều hơn!
Mã Hiểu Yến cả kinh, đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn vẻ mặt tươi cười ghê tởm của Khương Khôn, khóe miệng nhẹ nhàng giật giật, lạnh lùng liếc gã một cái, nghiêng người rời đi nhanh.
Khương Khôn oán hận mà đứng ở đó, nhìn bóng dáng xinh đẹp đẫy đà của Mã Hiểu Yến, trong mắt lóe ra ánh sáng xấu hổ và tham lam.
- Đàn bà thối, chảnh cái mẹ gì, sớm muộn để ngươi nằm trên giường ông kêu to... Giả bộ đứng đắn!
...
...
UBND thành phố.
Những người khác đều đi rồi, chỉ có Lý Kiệt lưu lại. An Tại Đào đứng dậy, Bành Quân vội vàng thu dọn chén nước và notebook trên bàn của hắn. Hắn liếc Lý Kiệt một cái, cúi đầu nói:
- Lý Kiệt, cậu đi theo tôi!
Nói xong, An Tại Đào rời đi nhanh, Lý Kiệt vội vàng đuổi theo phía sau hắn, đi thẳng vào văn phòng của An Tại Đào. Đóng chặt cửa, Lý Kiệt kính cẩn đứng trước bàn làm việc của An Tại Đào, cúi đầu nói:
- Lãnh đạo...
An Tại Đào chăm chú nhìn gã, đột nhiên nhẹ giọng cười:
- Lý Kiệt, gần dây dường như kéo dài khoảng cách với tôi không ít đó, quan hệ của chúng ta ở nơi này, về sau dưới trường hợp riêng tư không cần gò bó với tôi như vậy. Đúng rồi, bây giờ chị cậu vẫn tốt chứ?
Nghe An Tại Đào vô tình nhắc tới chị mình, gánh nặng trong lòng Lý Kiệt liền được giải khai, nhưng chợt, gã liền dùng ánh mắt cực kỳ phức tạp vội vàng lướt qua An Tại Đào một cái, cúi đầu ảm đạm nói:
- Vẫn tốt, vẫn như vậy!
Nhưng trong lòng gã lại thở dài thật sâu. Chút tâm tư này của Lý Tương đối với An Tại Đào, người ngoài không biết, nhưng Lý Kiệt làm người thân sao có thể không rõ ràng lắm. Lý Tương đã 30 rồi, nhưng đến này vẫn không chịu nói chuyện bạn trai, vẫn sống một mình. Lý Kiệt và mẹ cô khuyên cô không biết bao nhiêu lần, nhưng Lý Tương vẫn luôn ngoảnh mặt làm ngơ. Thời gian lâu, Lý Kiệt cũng không nói gì được nữa ----
Nhìn người đàn ông trước mắt khiến chị mình nhớ mãi không quên mấy năm không thay đổi, nhớ tới có lẽ hạnh phúc cả đời này của chị mình sẽ hoang phí như thế, nhất thời trong lòng Lý Kiệt trăm mối cảm xúc ngổn ngang, nói không nên lời là tư vị gì. Bạn đang đọc truyện được copy tại
Nếu người đàn ông này không phải ân trọng như núi đối với Lý gia bọn họ, nếu không phải biết người đàn ông này không phải kẻ đùa bỡn phụ nữ, chẳng sợ hắn là một Phó Chủ tịch thường trực thành phố quyền cao chức trọng, Lý Kiệt cũng sẽ tới tìm hắn để hỏi cho rõ ràng. Nhưng hiện giờ…
An Tại Đào có lẽ có ý tránh khỏi 'hoạt động tâm lý' của Lý Kiệt, thản nhiên cười:
- Ừ, có rảnh, để cô ấy về chơi, tôi mời cô ấy ăn cơm.
Lý Kiệt vừa muốn đáp lại câu gì, lại nghe An Tại Đào nhánh chóng nói tiếp:
- Lý Kiệt, câu cũng từng có tiếp xúc với phía xí nghiệp thôn Vân Lan, đồng thời cậu cũng làm xí nghiệp, cậu nói với tôi xem, một xí nghiệp lớn như vậy, vì sao lại đột nhiên suy sụp, ngay cả Tiết Đức Khuê xảy ra chuyện, nhưng cũng không đến mức ảnh hưởng đến toàn bộ căn cơ xí nghiệp chứ? Tôi muốn nghe cách nhìn của cậu!
Lý Kiệt lấy lại bình tĩnh, do dự một chút, nhưng vẫn cười nói:
- Lãnh đạo, nói thật, sở dĩ xí nghiệp thôn Vân Lan có cục diện hôm nay, kỳ thật trên ý nghĩa nào đó cũng là tất nhiên.
- Ồ? Sao lại nói thế?
- Xí nghiệp thôn Vân Lan trên danh nghĩa là xí nghiệp quản lý tập thể thôn Vân Lan, nhưng trên thực tế, từ rất nhiều năm trước đã trở thành xí nghiệp gia tộc của gia tộc Tiết thị. Mấy năm nay Tiết Đức Khuê khổ tâm kinh doanh, thông qua cấu kết quan thương, sớm vận dụng các loại thủ đoạn tư bản tư hữu hóa xí nghiệp --- có lẽ trước khi gặp chuyện không may, Tiết Đức Khuê đã nhận được tin tức nào đó, cho nên con gái Tiết Yến của gã đã biến cổ phần tập đoàn Vân Lan nắm trong tay thành tài chính chuyển ra nước ngoài, từ đó thực hiện thành công dẫn tư bản ra ngoài.
- Cho nên, tin tức Tiết Đức Khuê gặp chuyện không may vừa truyền ra, rất nhiều ngân hàng bắt đầu thúc giục khoản tiền cho vay ----- Xí nghiệp thôn Vân Lan dựa vào rất nhiều khoản vay duy trì rất nhanh liền xuất hiện tài chính đứt gãy, cây đổ bầy khỉ tan, rất nhiều công ty nhỏ phía dưới sao có thể không suy sụp?
Lý Kiệt nhẹ nhàng thở dài:
- Một cái sạp lớn như vậy, nhìn qua rất náo nhiệt, thật ra chính là một cái thùng rỗng, của cải thật sự của xí nghiệp đều xói mòn tới tay cha con Tiết thị.
An Tại Đào ồ một tiếng, trầm ngâm.
- Như vậy, cậu cảm thấy doanh nghiệp này còn có hy vọng đứng lên một lần nữa hay không? Hoặc là nói, còn có giá trị để thành phố đỡ nó một phen hay không?
An Tại Đào nhẹ nhàng nói, đột nhiên nghĩ tới một vấn đề mấu chốt:
- Có một vấn đề quan trọng: biểu hiện của Tiết Yến, như vậy, cổ phần trong tay Thiết thị đều xói mòn tới tay ai? Tiết Lợi Binh sao? Ngoài ra, một lượng tiền lớn như vậy, sao có thể nói lập tức chuyển đi là chuyển đi? Trong khoảng thời gian ngắn như thế sao có thể được?
Lý Kiệt ngẩn ra, lắc đầu:
- Lãnh đạo, điều này tôi cũng không quá rõ ràng, dù sao đây là chuyện bên trong xí nghiệp của bọn họ. Điều tra tài vụ của bọn họ, hẳn là có thể tra ra.
- Tôi nghe nói…
Lý Kiệt muốn nói lại thôi.
An Tại Đào lẳng lặng mà nhìn gã, khoát tay áo, trầm giọng nói:
- Tiếp tục nói! Với tôi còn có cái gì khó nói!
- Lãnh đạo, tôi mạo muội hỏi một câu, vụ án Tiết Đức Khuê này cuối cùng có thể đầu voi đuôi chuột, chuyện lớn biến nhỏ, chuyện nhỏ coi như không có, cuối cùng bình an đi ra hay không?
Lý Kiệt do dự một chút, cúi đầu hỏi.
An Tại Đào nghe vậy ngẩn ra, muốn trả lời vấn đề của Lý Kiệt, nhưng đột nhiên lại cảm thấy điều này không xác định, không thể nói chính xác.
Chẳng lẽ… ?
Sắc trời ngoài cửa đột nhiên ảm đạm xuống, một trận cuồng phong thổi quét bụi mù đầy trời ngang qua cửa sổ văn phòng An Tại Đào, một tia chớp dài nổ vang một tiếng phát ra ánh sáng chói mắt, ầm ầm ầm! Tiếng sấm từ xa tới gần nhanh chóng mà tới.