Trên đường về Thiên Nam, An Tại Đào ngẫm nghĩ một chút, bèn gọi cho Lãnh Mai, dặn cô dành thời gian gọi điện thoại cho Trương Bằng Viễn cảm ơn vài tiếng. Tuy An Tại Đào ra mặt, nhưng người được lợi dù sao cũng là Lãnh Lực và Trương Lâm Lâm. Dù thế nào thì Lãnh Mai cũng phải nói vài câu khách sáo.
Ô tô chạy như bay, lúc đến Thiên Nam thì đêm đã khuya rồi. Lãnh Lực và Trương Lâm Lâm về nhà, còn An Tại Đào thì xuống xe gần Thiên Kiều, để Hoàng Thao lái xe về Phòng Sơn, sau đó hắn tự lái xe đến nhà họ Trần.
Hai vợ chồng Trần Cận Nam đang bàn tính chuyện tặng quà cho đứa nhỏ và Mạnh Cúc, đồng thời cũng đang chờ An Tại Đào.
Nghe tiếng chuông cửa vang lên, Âu Dương Đan hơi kích động chạy vội tới mở cửa. Thấy An Tại Đào đứng trước cửa, trong tay còn khệ nệ đồ đạc, liền mỉm cười nói:
-Tiểu Đào, sao giờ này mới tới? Trễ thế này rồi, mau vào đi.
Trần Cận Nam ngồi trong phòng khách ngẩng đầu nhìn ra cửa, liếc mắt nhìn An Tại Đào đang vào cửa, khoát tay nói:
-Con đến đây, xem quà cha và dì mua cho thằng nhỏ này.
Giọng nói của Trần Cận Nam không ngờ lại vô cùng dịu dàng, chuyện này không thường xuyên lắm. Dù là câu nói đùa cũng thể hiện được tính cách âm trầm, có chút lộng quyền của một vị Chủ tịch tỉnh. Giờ Chủ tịch tỉnh lại tỉ mỉ nghịch một đống lớn quần áo và đồ chơi trẻ con, thần sắc vô cùng nghiêm túc và tập trung.
An Tại Đào hơi ngẩn ra, chợt mỉm cười:
-Cha, thằng nhỏ mới có chút xíu thôi, cha và dì mua nhiều thứ thế này làm gì, lãng phí cả thôi.
Trần Cận Nam trừng mắt liếc An Tại Đào, đột nhiên buông mấy món quần áo và đồ chơi trong tay xuống, vội vàng đến thư phòng, mang ra một hộp nhung tinh xảo, mở ra, lấy ra chiếc vòng tay bằng vàng lấp lánh:
-Đây là chiếc vòng mà cha và dì con đặt hàng làm riêng theo yêu cầu cho Lập Hiển. Xem đây, phía trong có khắc tên nữa.
Lúc này, Âu Dương Đan mang một ly trà nóng ra cho An Tại Đào:
-Tiểu Đào, dì mới vừa bàn với cha con, xem nên lấy nhũ danh gì cho Lập Hiển cho thật tốt. Cha con bảo nên gọi là Dương Dương, nhưng dì đã đi tìm thầy xem lại rồi, đứa nhỏ này ngũ hành thiếu thủy, nên gọi là Trạch Trạch đi! Con nói xem?
Trần Cận Nam không cho là đúng, bĩu môi, nhướng cao đôi mày, khoát tay nói:
-Nhũ danh thôi mà, chỉ cần kêu cho thuận miệng là được. Cái gì mà ngũ hành thiếu thủy, đều là bậy bạ, không thể tin tưởng mấy tên giả thần giả quỷ đó.
An Tại Đào thật ra cũng không tin mấy thứ ngũ hành và phong thủy vớ vẩn gì đó. Nhưng hắn biết là Âu Dương Đan cũng có ý tốt, ngẫm nghĩ một chút, rồi hắn mỉm cười nói:
-Cha, con thấy nên nghe dì đi. Gọi là Trạch Trạch cũng tốt.
Trần Cận Nam nhíu mày:
-Thôi được, Trạch Trạch thì Trạch Trạch. Chỉ là nhũ danh thôi, cũng không ảnh hưởng gì. Quan trọng là tên thật. Cha khá vừa lòng cái tên Lập Hiển này.
Sáng sớm hôm sau, vợ chồng Trần Cận Nam và An Tại Đào lặng lẽ lên máy bay đi Bắc Kinh. Lúc tới Bắc Kinh thì còn chưa hết buổi sáng.
Hạ Hiểu Tuyết đích thân lái chiếc Mercedes Benz ra sân bay đón. Đón ba người An Tại Đào ở sân bay, lên xe rồi, Trần Cận Nam nôn nóng không nén được, bèn gật đầu nói với Hạ Hiểu Tuyết:
-Hiểu Tuyết, giờ Mạnh Cúc và em bé…
Đối với người cha chồng "ngoài vòng pháp luật" này, trong lòng Hạ Hiểu Tuyết luôn có vài phần kính trọng. Cô vừa lái xe vừa nói:
-Cha, dì Âu Dương. Cha đừng nôn nóng quá, chị Cúc và bé đều bình an. Mẹ con chị ấy ở biệt thự của tụi con tại ngoại thành, giờ chúng ta đi tới đây. Chị Cúc muốn bế bé đến sân bay đón mọi người, nhưng con sợ cháu bé chịu không được nên không đồng ý.
Âu Dương Đan cũng mỉm cười:
-Đúng vậy, em bé thì nhất định phải chăm sóc cẩn thận. Hiểu Tuyết, Mạnh Cúc ở một mình với em bé sao?
Nghe những lời này của Âu Dương Đan, nhớ tới tối qua Mạnh Cúc mang thep ba người bảo mẫu, hai đầu bếp, một bác sĩ riêng, hưng sư động chúng từ Nam Dương bay tới đây, khóe miệng Hạ Hiểu Tuyết hiện lên nụ cười khổ:
-Dì Âu Dương, ông Tiếu ở Nam Dương lo lắng chị Cúc một mình bồng cháu về đây nên ngoài bảo mẫu và đầu bếp còn có cả bác sĩ riêng đi theo nữa.
Biệt thự khu Kinh Giao.
Ánh nắng ấm áp chiếu rọi, khiến ngôi biệt thự màu xanh này được phủ tràn ánh sáng lung linh. Mạnh Cúc mặc đồ thể thao màu trắng, thân hình hậu sản đẫy đà sau một tháng điều dưỡng cũng dần gầy xuống. Cô lẳng lặng đứng chờ ở cửa biệt thự, nhìn ra lối vào biệt thự.
Mạnh Cúc tuy xuất thân cao quý nên tính tình tự nhiên cao nhã, nhưng cô cũng là một người phụ nữ rất truyền thống. Chồng và cha chồng mình đến thăm mình và con, làm phận dưới, cô nên đứng chờ ở cửa. Đây là lễ tiết cơ bản.
Chiếc Mercedes Benz màu đen phóng như bay tới, đột nhiên dừng lại. An Tại Đào bước xuống xe trước. Mạnh Cúc nhìn hắn, trong lòng bắt đầu nổi lên nỗi tương tư động tình. Nhưng cô cố kìm lại mong muốn được nhào vào lòng người đàn ông này, chủ động bước ra mở cửa xe, cúi người chào Trần Cận Nam vừa bước xuống xe nói:
-Cha, dì Âu Dương, mừng cha đến Bắc Kinh.
Trần Cận Nam hơi ngượng ngùng, nhưng ông ta cố sức điều chỉnh lại tâm trạng:
-Nào, người một nhà, đừng khách sáo như vậy. Cháu đâu?
Âu Dương Đan dù sao cũng có sự tinh tế của phụ nữ, liền chủ động bước tới, mỉm cười, nắm chặt tay Mạnh Cúc, thân thiết nói:
-Mạnh Cúc, con vất vả rồi. Con sinh cháu mà chúng ta không chăm sóc cho con, trong lòng thật thấy hơi hổ thẹn. Nào, dẫn chúng ta đi thăm cháu đi.
Mấy người đi theo Mạnh Cúc và Hạ Hiểu Tuyết vào biệt thự. Trong phòng khách lầu một, trên chiếc nôi trẻ con di động, một chú bé anh tuấn mỹ mạo đang ngủ say, khóe miệng ngây thơ bất ngờ đang cong lên nở một nụ cười thỏa mãn.
Trần Cận Nam và Âu Dương Đan rón ra rón rén bước tới, vẻ mặt kích động, cúi người nhìn An Lập Hiển đang nằm trong nôi, mang cha nó là An Tại Đào bỏ sang một bên.
Khóe miệng Trần Cận Nam hơi giật giật. Ông ta kích động đưa tay lên rồi lại hốt hoảng hạ tay xuống, dường như muốn chạm vào làn da trắng trẻo mịn màng của bé, nhưng lại sợ quấy rầy nó, nên tạm dừng giữa không trung. Tình cảm trong lòng Trần Cận Nam bộc phát khiến người khác phải mỉm cười. Ông ta biểu lộ cảm xúc chân thật mà hiếm khi để người khác nhìn thấy, sắc mặt biến ảo vô cùng. Hai giọt lệ bất ngờ nhẹ nhàng rơi khỏi hốc mắt.
Âu Dương Đan nhìn chồng mình. Trong tất cả mọi người đang ở đây, chỉ có bà mới có thể hiểu được vui buồn lẫn lộn phức tạp của Trần Cận Nam. Đứa bé trước mặt, là con của con trai mình, là cháu nội đích tôn kế thừa dòng dõi, trong lòng ông tràn ngập vui mừng lẫn áy náy.
Nhìn thấy đứa bé giống hệt An Tại Đào, nhất thời trong lòng ông ngổn ngang trăm mối cảm xúc, dường như nhớ lại quá khư u ám kia mà kinh hãi.
Ông quay đầu lại, lẳng lặng nhìn An Tại Đào, đứa con đang đứng phía sau mình giờ đã trưởng thành, trong lòng trỗi lên một cảm giác dịu dàng mềm mại. Đó là niềm hối hận sinh ra trong mười năm ấy đột nhiên phát tiết.
Trần Cận Nam đưa tay lên run rẩy vuốt ve gương mặt anh tuấn của An Tại Đào. An Tại Đào hơi bất ngờ. Hắn theo bản năng muốn né tránh nhưng cuối cùng lại đứng yên, để ông với khuôn mặt tràn đầy tình cảm run run vuốt ve mặt hắn. Trong lòng hắn cũng không kìm nổi cảm xúc khác thường dâng lên tự đáy lòng.
-Thằng bé…
Trần Cận Nam khẽ gọi, như thì thầm với chính mình. Ai cũng bất ngờ. Chủ tịch tỉnh Đông Sơn ngày thường kiêu ngạo uy nghiêm không chịu nổi này, không ngờ lúc này lại không kềm chế được, rơi lệ ngay trước mặt Hạ Hiểu Tuyết, Mạnh Cúc và mấy người bảo mẫu.
-Lão Trần…
Khóe mắt Âu Dương Đan cũng đỏ lên, bước tới ôm chặt Trần Cận Nam vào lòng, nhẹ nhàng an ủi người chồng rất hiếm khi biểu lộ tình cảm ra ngoài của mình.
Đứa bé chợt tỉnh lại. Một người bảo mẫu hơn ba mươi tuổi mà Mạnh Cúc mang theo từ Nam Dương bế lên cho mọi người nhìn, thay tã cho nó, sau đó cho nó uống chút nước, đong đưa cái nôi vài lần, đứa bé liền ngoan ngoãn ngủ tiếp.
Âu Dương Đan vui sướng nhìn đứa bé, chăm chú nhìn đứa bé, rồi chuyển sang nói nhỏ với Trần Cận Nam:
-Lão Trần, đứa nhỏ này bản tính thật ngoan ngoãn, không khóc, không nháo, thật là tốt.
Mạnh Cúc đứng thẳng lên, khuôn mặt xinh đẹp mang theo nét tự hào về con mình, tươi cười nhẹ nhàng nói:
-Cha, dì Âu Dương, mọi người đi đường mệt nhọc rồi. Hay là cứ đi nghỉ ngơi trước đi. Đợi một lúc nó thức rồi con sẽ gọi mọi người.
Hạ Hiểu Tuyết cũng phụ họa nói:
-Đúng vậy, cha, dì Âu Dương, hai người lên lầu nghỉ ngơi trước đi. Phòng trên lầu con đã cho người dọn dẹp xong rồi, mọi người cứ nghỉ ngơi trước đã.
Trần Cận Nam cau mày, còn chưa muốn rời đi. Nhưng Âu Dương Đan lại kéo tay ông, thầm nháy mắt ra hiệu. Trần Cận Nam lúc này mới hiểu được, vợ chồng con cái người ta muốn ở chung một lúc. Hai vợ chồng ông nãy giờ đứng đây làm bóng đèn.
Hạ Hiểu Tuyết đưa Trần Cận Nam và Âu Dương Đan lên lầu nghỉ ngơi. An Tại Đào bước lên một bước, siết chặt Mạnh Cúc vào lòng, nói nhỏ bên tai cô:
-Cúc tỷ, em vất vả quá.
Mạnh Cúc yên lặng rúc vào lòng hắn, vẻ mặt hạnh phúc quay đầy lại nhìn đứa bé ngủ say:
-Không, em không vất vả. Tiểu Đào, đứa bé này là kết tinh tình yêu của chúng ta, cho dù em…
Mạnh Cúc còn chưa dứt lời, thì điện thoại đi động của cô đặt trên sô pha đột nhiên rung lên. An Tại Đào bước qua lấy điện thoại lên, Mạnh Cúc nhìn lướt qua, kinh ngạc nói:
-Là cậu em!
Sợ ảnh hưởng đến giấc ngủ của đứa bé, Mạnh Cúc chạy xuống phòng bếp nghe điện thoại. Nghe điện thoại xong, cô lại đi đến phòng khách lẳng lặng ngồi xuống bên cạnh An Tại Đào, gối đầu lên vai hắn, hưởng thụ khoảnh khắc hạnh phúc và bình an.
Thật lâu sau, cô mới nói thật khẽ:
-Tiểu Đào, cậu em muốn đến đây một chuyến, vừa thăm cháu, vừa muốn gặp cha anh.
Trên đường về Thiên Nam, An Tại Đào ngẫm nghĩ một chút, bèn gọi cho Lãnh Mai, dặn cô dành thời gian gọi điện thoại cho Trương Bằng Viễn cảm ơn vài tiếng. Tuy An Tại Đào ra mặt, nhưng người được lợi dù sao cũng là Lãnh Lực và Trương Lâm Lâm. Dù thế nào thì Lãnh Mai cũng phải nói vài câu khách sáo.
Ô tô chạy như bay, lúc đến Thiên Nam thì đêm đã khuya rồi. Lãnh Lực và Trương Lâm Lâm về nhà, còn An Tại Đào thì xuống xe gần Thiên Kiều, để Hoàng Thao lái xe về Phòng Sơn, sau đó hắn tự lái xe đến nhà họ Trần.
Hai vợ chồng Trần Cận Nam đang bàn tính chuyện tặng quà cho đứa nhỏ và Mạnh Cúc, đồng thời cũng đang chờ An Tại Đào.
Nghe tiếng chuông cửa vang lên, Âu Dương Đan hơi kích động chạy vội tới mở cửa. Thấy An Tại Đào đứng trước cửa, trong tay còn khệ nệ đồ đạc, liền mỉm cười nói:
-Tiểu Đào, sao giờ này mới tới? Trễ thế này rồi, mau vào đi.
Trần Cận Nam ngồi trong phòng khách ngẩng đầu nhìn ra cửa, liếc mắt nhìn An Tại Đào đang vào cửa, khoát tay nói:
-Con đến đây, xem quà cha và dì mua cho thằng nhỏ này.
Giọng nói của Trần Cận Nam không ngờ lại vô cùng dịu dàng, chuyện này không thường xuyên lắm. Dù là câu nói đùa cũng thể hiện được tính cách âm trầm, có chút lộng quyền của một vị Chủ tịch tỉnh. Giờ Chủ tịch tỉnh lại tỉ mỉ nghịch một đống lớn quần áo và đồ chơi trẻ con, thần sắc vô cùng nghiêm túc và tập trung.
An Tại Đào hơi ngẩn ra, chợt mỉm cười:
-Cha, thằng nhỏ mới có chút xíu thôi, cha và dì mua nhiều thứ thế này làm gì, lãng phí cả thôi.
Trần Cận Nam trừng mắt liếc An Tại Đào, đột nhiên buông mấy món quần áo và đồ chơi trong tay xuống, vội vàng đến thư phòng, mang ra một hộp nhung tinh xảo, mở ra, lấy ra chiếc vòng tay bằng vàng lấp lánh:
-Đây là chiếc vòng mà cha và dì con đặt hàng làm riêng theo yêu cầu cho Lập Hiển. Xem đây, phía trong có khắc tên nữa.
Lúc này, Âu Dương Đan mang một ly trà nóng ra cho An Tại Đào:
-Tiểu Đào, dì mới vừa bàn với cha con, xem nên lấy nhũ danh gì cho Lập Hiển cho thật tốt. Cha con bảo nên gọi là Dương Dương, nhưng dì đã đi tìm thầy xem lại rồi, đứa nhỏ này ngũ hành thiếu thủy, nên gọi là Trạch Trạch đi! Con nói xem?
Trần Cận Nam không cho là đúng, bĩu môi, nhướng cao đôi mày, khoát tay nói:
-Nhũ danh thôi mà, chỉ cần kêu cho thuận miệng là được. Cái gì mà ngũ hành thiếu thủy, đều là bậy bạ, không thể tin tưởng mấy tên giả thần giả quỷ đó.
An Tại Đào thật ra cũng không tin mấy thứ ngũ hành và phong thủy vớ vẩn gì đó. Nhưng hắn biết là Âu Dương Đan cũng có ý tốt, ngẫm nghĩ một chút, rồi hắn mỉm cười nói:-Cha, con thấy nên nghe dì đi. Gọi là Trạch Trạch cũng tốt.
Trần Cận Nam nhíu mày:
-Thôi được, Trạch Trạch thì Trạch Trạch. Chỉ là nhũ danh thôi, cũng không ảnh hưởng gì. Quan trọng là tên thật. Cha khá vừa lòng cái tên Lập Hiển này.
Sáng sớm hôm sau, vợ chồng Trần Cận Nam và An Tại Đào lặng lẽ lên máy bay đi Bắc Kinh. Lúc tới Bắc Kinh thì còn chưa hết buổi sáng.
Hạ Hiểu Tuyết đích thân lái chiếc Mercedes Benz ra sân bay đón. Đón ba người An Tại Đào ở sân bay, lên xe rồi, Trần Cận Nam nôn nóng không nén được, bèn gật đầu nói với Hạ Hiểu Tuyết:
-Hiểu Tuyết, giờ Mạnh Cúc và em bé…
Đối với người cha chồng "ngoài vòng pháp luật" này, trong lòng Hạ Hiểu Tuyết luôn có vài phần kính trọng. Cô vừa lái xe vừa nói:
-Cha, dì Âu Dương. Cha đừng nôn nóng quá, chị Cúc và bé đều bình an. Mẹ con chị ấy ở biệt thự của tụi con tại ngoại thành, giờ chúng ta đi tới đây. Chị Cúc muốn bế bé đến sân bay đón mọi người, nhưng con sợ cháu bé chịu không được nên không đồng ý.
Âu Dương Đan cũng mỉm cười:
-Đúng vậy, em bé thì nhất định phải chăm sóc cẩn thận. Hiểu Tuyết, Mạnh Cúc ở một mình với em bé sao?
Nghe những lời này của Âu Dương Đan, nhớ tới tối qua Mạnh Cúc mang thep ba người bảo mẫu, hai đầu bếp, một bác sĩ riêng, hưng sư động chúng từ Nam Dương bay tới đây, khóe miệng Hạ Hiểu Tuyết hiện lên nụ cười khổ:
-Dì Âu Dương, ông Tiếu ở Nam Dương lo lắng chị Cúc một mình bồng cháu về đây nên ngoài bảo mẫu và đầu bếp còn có cả bác sĩ riêng đi theo nữa.
Biệt thự khu Kinh Giao.
Ánh nắng ấm áp chiếu rọi, khiến ngôi biệt thự màu xanh này được phủ tràn ánh sáng lung linh. Mạnh Cúc mặc đồ thể thao màu trắng, thân hình hậu sản đẫy đà sau một tháng điều dưỡng cũng dần gầy xuống. Cô lẳng lặng đứng chờ ở cửa biệt thự, nhìn ra lối vào biệt thự.
Mạnh Cúc tuy xuất thân cao quý nên tính tình tự nhiên cao nhã, nhưng cô cũng là một người phụ nữ rất truyền thống. Chồng và cha chồng mình đến thăm mình và con, làm phận dưới, cô nên đứng chờ ở cửa. Đây là lễ tiết cơ bản.
Chiếc Mercedes Benz màu đen phóng như bay tới, đột nhiên dừng lại. An Tại Đào bước xuống xe trước. Mạnh Cúc nhìn hắn, trong lòng bắt đầu nổi lên nỗi tương tư động tình. Nhưng cô cố kìm lại mong muốn được nhào vào lòng người đàn ông này, chủ động bước ra mở cửa xe, cúi người chào Trần Cận Nam vừa bước xuống xe nói:
-Cha, dì Âu Dương, mừng cha đến Bắc Kinh.
Trần Cận Nam hơi ngượng ngùng, nhưng ông ta cố sức điều chỉnh lại tâm trạng:
-Nào, người một nhà, đừng khách sáo như vậy. Cháu đâu?
Âu Dương Đan dù sao cũng có sự tinh tế của phụ nữ, liền chủ động bước tới, mỉm cười, nắm chặt tay Mạnh Cúc, thân thiết nói:
-Mạnh Cúc, con vất vả rồi. Con sinh cháu mà chúng ta không chăm sóc cho con, trong lòng thật thấy hơi hổ thẹn. Nào, dẫn chúng ta đi thăm cháu đi.
Mấy người đi theo Mạnh Cúc và Hạ Hiểu Tuyết vào biệt thự. Trong phòng khách lầu một, trên chiếc nôi trẻ con di động, một chú bé anh tuấn mỹ mạo đang ngủ say, khóe miệng ngây thơ bất ngờ đang cong lên nở một nụ cười thỏa mãn. Truyện Sắc Hiệp -
Trần Cận Nam và Âu Dương Đan rón ra rón rén bước tới, vẻ mặt kích động, cúi người nhìn An Lập Hiển đang nằm trong nôi, mang cha nó là An Tại Đào bỏ sang một bên.
Khóe miệng Trần Cận Nam hơi giật giật. Ông ta kích động đưa tay lên rồi lại hốt hoảng hạ tay xuống, dường như muốn chạm vào làn da trắng trẻo mịn màng của bé, nhưng lại sợ quấy rầy nó, nên tạm dừng giữa không trung. Tình cảm trong lòng Trần Cận Nam bộc phát khiến người khác phải mỉm cười. Ông ta biểu lộ cảm xúc chân thật mà hiếm khi để người khác nhìn thấy, sắc mặt biến ảo vô cùng. Hai giọt lệ bất ngờ nhẹ nhàng rơi khỏi hốc mắt.
Âu Dương Đan nhìn chồng mình. Trong tất cả mọi người đang ở đây, chỉ có bà mới có thể hiểu được vui buồn lẫn lộn phức tạp của Trần Cận Nam. Đứa bé trước mặt, là con của con trai mình, là cháu nội đích tôn kế thừa dòng dõi, trong lòng ông tràn ngập vui mừng lẫn áy náy.
Nhìn thấy đứa bé giống hệt An Tại Đào, nhất thời trong lòng ông ngổn ngang trăm mối cảm xúc, dường như nhớ lại quá khư u ám kia mà kinh hãi.
Ông quay đầu lại, lẳng lặng nhìn An Tại Đào, đứa con đang đứng phía sau mình giờ đã trưởng thành, trong lòng trỗi lên một cảm giác dịu dàng mềm mại. Đó là niềm hối hận sinh ra trong mười năm ấy đột nhiên phát tiết.
Trần Cận Nam đưa tay lên run rẩy vuốt ve gương mặt anh tuấn của An Tại Đào. An Tại Đào hơi bất ngờ. Hắn theo bản năng muốn né tránh nhưng cuối cùng lại đứng yên, để ông với khuôn mặt tràn đầy tình cảm run run vuốt ve mặt hắn. Trong lòng hắn cũng không kìm nổi cảm xúc khác thường dâng lên tự đáy lòng.
-Thằng bé…
Trần Cận Nam khẽ gọi, như thì thầm với chính mình. Ai cũng bất ngờ. Chủ tịch tỉnh Đông Sơn ngày thường kiêu ngạo uy nghiêm không chịu nổi này, không ngờ lúc này lại không kềm chế được, rơi lệ ngay trước mặt Hạ Hiểu Tuyết, Mạnh Cúc và mấy người bảo mẫu.
-Lão Trần…
Khóe mắt Âu Dương Đan cũng đỏ lên, bước tới ôm chặt Trần Cận Nam vào lòng, nhẹ nhàng an ủi người chồng rất hiếm khi biểu lộ tình cảm ra ngoài của mình.
Đứa bé chợt tỉnh lại. Một người bảo mẫu hơn ba mươi tuổi mà Mạnh Cúc mang theo từ Nam Dương bế lên cho mọi người nhìn, thay tã cho nó, sau đó cho nó uống chút nước, đong đưa cái nôi vài lần, đứa bé liền ngoan ngoãn ngủ tiếp.
Âu Dương Đan vui sướng nhìn đứa bé, chăm chú nhìn đứa bé, rồi chuyển sang nói nhỏ với Trần Cận Nam:
-Lão Trần, đứa nhỏ này bản tính thật ngoan ngoãn, không khóc, không nháo, thật là tốt.
Mạnh Cúc đứng thẳng lên, khuôn mặt xinh đẹp mang theo nét tự hào về con mình, tươi cười nhẹ nhàng nói:
-Cha, dì Âu Dương, mọi người đi đường mệt nhọc rồi. Hay là cứ đi nghỉ ngơi trước đi. Đợi một lúc nó thức rồi con sẽ gọi mọi người.
Hạ Hiểu Tuyết cũng phụ họa nói:
-Đúng vậy, cha, dì Âu Dương, hai người lên lầu nghỉ ngơi trước đi. Phòng trên lầu con đã cho người dọn dẹp xong rồi, mọi người cứ nghỉ ngơi trước đã.
Trần Cận Nam cau mày, còn chưa muốn rời đi. Nhưng Âu Dương Đan lại kéo tay ông, thầm nháy mắt ra hiệu. Trần Cận Nam lúc này mới hiểu được, vợ chồng con cái người ta muốn ở chung một lúc. Hai vợ chồng ông nãy giờ đứng đây làm bóng đèn.
Hạ Hiểu Tuyết đưa Trần Cận Nam và Âu Dương Đan lên lầu nghỉ ngơi. An Tại Đào bước lên một bước, siết chặt Mạnh Cúc vào lòng, nói nhỏ bên tai cô:
-Cúc tỷ, em vất vả quá.
Mạnh Cúc yên lặng rúc vào lòng hắn, vẻ mặt hạnh phúc quay đầy lại nhìn đứa bé ngủ say:
-Không, em không vất vả. Tiểu Đào, đứa bé này là kết tinh tình yêu của chúng ta, cho dù em…
Mạnh Cúc còn chưa dứt lời, thì điện thoại đi động của cô đặt trên sô pha đột nhiên rung lên. An Tại Đào bước qua lấy điện thoại lên, Mạnh Cúc nhìn lướt qua, kinh ngạc nói:
-Là cậu em!
Sợ ảnh hưởng đến giấc ngủ của đứa bé, Mạnh Cúc chạy xuống phòng bếp nghe điện thoại. Nghe điện thoại xong, cô lại đi đến phòng khách lẳng lặng ngồi xuống bên cạnh An Tại Đào, gối đầu lên vai hắn, hưởng thụ khoảnh khắc hạnh phúc và bình an.
Thật lâu sau, cô mới nói thật khẽ:
-Tiểu Đào, cậu em muốn đến đây một chuyến, vừa thăm cháu, vừa muốn gặp cha anh.