Đầu dây bên kia, Đông Phương Du trầm mặc một chút.
- Được rồi, trở về là tốt rồi. Ở thành phố công việc rất nhiều, cực kỳ phức tạp. Cậu sau khi trở về cũng nên san xẻ giúp tôi. Đúng rồi, trước lễ, Thành ủy mở một hội nghị thường vụ mở rộng, Tống Nghênh Xuân trước mặt mọi người còn hỏi qua sự tình của tập đoàn xí nghiệp thôn Vân Lan. Lúc ấy, tôi đã nói rằng chuyện này đồng chí An Tại Đào đang điều tra. Sau thời gian nghỉ phép ở Yên Kinh, đồng chí sẽ quay trở về và báo cáo kết quả với Thành ủy.
- Bí thư Tống có nổi giận hay không?
An Tại Đào thản nhiên cười:
- Cơm thì phải nhai từng miếng, không thể ăn cùng một lúc được. Sự tình của tập đoàn xí nghiệp thôn Vân Lan không phải đơn giản như mình đã nghĩ. Bí thư Tống so với chúng ta phải rõ hơn chứ.
- Không chỉ riêng gì Tống Nghênh Xuân mà tôi nghe nói các lãnh đạo tỉnh cũng đang rất chú ý. Dù sao thì đề cập đến một khối tài sản hàng tỷ đồng và vấn đề công ăn việc làm cho hàng chục người, cũng không phải là vấn đề nhỏ. Tôi nghĩ, cậu nên tranh thủ trong hai ngày làm sớm chuyện này. Thứ nhất là để báo cáo với Thành ủy. Thứ hai, nếu chẳng may ở trên hỏi xuống thì chúng ta cũng có cái mà nói.
An Tại Đào trầm ngâm một chút rồi cười:
- Vâng, tôi hiểu rồi. Lát nữa tôi sẽ đến văn phòng của cô, chúng ta sẽ bàn về vấn đề này.
- Được, cậu hãy tranh thủ thời gian. Tôi chờ cậu.
Nói xong, Đông Phương Du liền cúp điện thoại.
An Tại Đào trở lại văn phòng, vội vàng ký tên lên xấp văn kiện. Gần nửa tháng hắn không có ở đây, trên bàn chồng chất văn kiện chờ hắn thẩm duyệt. Tuy rằng chuyện này làm hắn rất chán ghét, nhưng là Phó chủ tịch thường trực thành phố, hắn không thể không xử lý những sự vụ hành chính thông thường của Ủy ban nhân dân thành phố.
Xong, nhìn đồng hồ đã là mười giờ sáng. Hắn gọi cho thư ký Bành Quân giao việc, sau đó liền đến văn phòng của Chủ tịch thành phố Đông Phương.
An Tại Đào đóng cửa, xoay người lại nhìn Đông Phương Du. Ánh mắt hắn khiến cho Đông Phương Du không kìm nổi sắc mặt ửng đỏ lên.
Trong không gian làm việc không nhỏ không lớn này, hai người đã có những hành động mờ ám không chỉ một lần. Mà lần trước, thậm chí thiếu chút nữa là đột phá điểm mấu chốt. Nghĩ đến điều này, sắc mặt của Đông Phương Du lại càng đỏ bừng.
Thấy Đông Phương Du thần thái có chút thất thần, An Tại Đào không kìm nổi ho khan một tiếng.
Đông Phương Du lập tức có chút xấu hổ, hung hăng trừng mắt nhìn hắn, trầm giọng nói:
- Đến rồi à? Ngồi xuống đi, uống trà hay là uống nước?
- Không cần đâu, tôi uống trà là được rồi.
An Tại Đào khoát tay, nhìn Đông Phương Du nói:
- Tập đoàn xí nghiệp thôn Vân Lan sở dĩ tuột dốc, nhân tố ngoài mặt là vì Tiết Đức Bản gặp chuyện không may. Nhưng trình tự nguyên nhân cũng là vì Tiết Đức Bản từ trước đến nay đi đông đi tây đều dựa vào ngân hàng cho vay. Hơn nữa lại đầu tư dàn trải. Cho nên, sau khi Tiết Đức Bản bị bắt, ngân hàng thúc giục bọn họ trả nợ. Tài chính vì thế mà bắt đầu thâm hụt. Những xí nghiệp nhỏ và vừa không chịu nổi phải đóng cửa.
- Sự việc đã rất rõ ràng. Tuy rằng tập đoàn Vân Lan có tiếng mà không có miếng, nhưng tóm lại nó vẫn sở hữu một khối lượng tài sản lớn.
An Tại Đào cười nói:
- Tôi mấy ngày nay mặc dù nghỉ phép nhưng kỳ thật thì cũng không có nhàn rỗi.
- Từ tình huống trước mắt mà tôi nắm được, chỉ còn có bảy tám xí nghiệp lớn là có thể trụ được, như nhà máy rượu, nhà máy thiết, nhà máy đúc, nhà máy mỏ cơ giới, công ty bất động sản, nhà máy dược, nhà máy hóa chất. Theo tình hình tài chính của bọn họ thì khối lượng tài sản đó có thể lên đến hơn một tỷ.
- Những xí nghiệp này về sau là sống hay là chết, là miễn cưỡng duy trì hay là một phen cần đến người khác giúp đỡ. Tôi nghĩ Ủy ban nhân dân thành phố nên xuất ra một thái độ minh bạch. Có được thái độ rõ ràng thì tôi mới có thể triển khai bước tiếp theo.
An Tại Đào chậm rãi móc điếu thuốc ra hút, không để ý đến Đông Phương Du đang nhíu mày, ánh mắt tỏ vẻ kháng nghị.
Đông Phương Du trầm ngâm một chút:
- Chuyện này có phải là do Bí thư Tống toàn bộ quyết định?
An Tại Đào hơi châm chọc:
- Chủ tịch thành phố Đông Phương, chuyện này Ủy ban nhân dân thành phố có thể làm chủ, không cần phải phiền đến Bí thư Thành ủy đại nhân. Một tập đoàn doanh nghiệp tư nhân thôi mà, chẳng lẽ Ủy ban nhân dân không thể làm chủ? Ừ, tôi nói là thái độ của Ủy ban nhân dân thành phố. Còn về phần Thành ủy, chúng ta hoàn toàn có thể báo cáo lại sau khi đã triển khai công tác. Dù sao, cái mà Bí thư Tống quan tâm chính là kết quả chứ không phải quá trình.
Đông Phương Du mặt đỏ lên, sẵng giọng:
- Cậu đã có chủ ý, vậy còn nói với tôi làm gì? Dựa theo những gì mà cậu nói thì một Phó chủ tịch thường trực như cậu vẫn có thể làm được. Cậu muốn làm thế nào thì làm.
Đông Phương Du do dự một chút, nhẹ nhàng thêm vào một câu:
- Tôi ủng hộ cậu!
- Tôi cho rằng, xí nghiệp không thể suy sụp và chúng ta phải cứu nó. Tôi có ba lý do để nói điều đó. Thứ nhất, hàng loạt tài sản như vậy mà bị xói mòn thì quả thật là rất đáng tiếc. Thứ hai, toàn bộ các nông dân đều coi đây là chén cơm. Một khi đã thất nghiệp thì sẽ tạo thành vấn đề xã hội nghiêm trọng. Thứ ba, một doanh nghiệp tư nhân lớn như vậy đóng cửa, sẽ ảnh hưởng đến thành tích công tác của bộ máy Ủy ban nhân dân thành phố chúng ta.
- Tôi cũng nghĩ như vậy. Cậu nói tiếp đi.
Đông Phương Du gật đầu.
- Nhưng để cứu như thế nào thì cần phải bàn tính lại.
An Tại Đào rít một ngụm thuốc:
- Tập đoàn Vân Lan trên danh nghĩa là xí nghiệp xử lý của tập thể thôn Vân Lan, nhưng trên thực tế, rất nhiều năm trước đã trở thành xí nghiệp của Tiết gia. Tiết Đức Bản mấy năm khổ công kinh doanh, thông qua quan thương câu kết sớm vận dụng những thủ đoạn thư bản đem xí nghiệp tư hưu hóa. Có lẽ trước khi gặp chuyện không may, Tiết Đức Bản đã có được tin tức nào đó, cho nên con gái của ông ta là Tiết Yến đã đem bán toàn bộ cổ phần của họ Tiết trong xí nghiệp Vân Lan, rồi chuyển đến nước ngoài.
- Có một vấn đề quan trọng mà chúng ta cần phải điều tra cho rõ là: Tiết Yến bỏ đi, vậy thì cổ phần Tiết thị sẽ lọt vào tay ai? Ngoài ra, một lượng tài sản lớn như vậy, đâu thể nói bỏ là bỏ đi? Trong khoảng thời gian ngắn như vậy làm thế nào để thực hiện?
An Tại Đào bỗng nhiên đứng dậy, trầm ngâm nói:
- Tôi ngày mai sẽ đến khu Cao cấp – Hiện đại. Chỉ cần điều tra cho rõ vấn đề này, tôi nghĩ nan đề của tập đoàn xí nghiệp thôn Vân Lan sẽ được giải quyết.
An Tại Đào quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, thản nhiên nói tiếp:
- Chuyện này không đơn giản như vậy đâu. Nếu đào sâu thêm, khẳng định sẽ có một kết quả ngoài dự đoán của mọi người. Tuy rằng tình thế hiện tại của tập đoàn xí nghiệp Vân Lan không ổn, rất có dấu hiệu phá sản, nhưng cổ phiếu của nó trên thị trường vẫn rất cao. Loại tình huống như thế này quả thực có chút quỷ dị.
Đầu dây bên kia, Đông Phương Du trầm mặc một chút.
- Được rồi, trở về là tốt rồi. Ở thành phố công việc rất nhiều, cực kỳ phức tạp. Cậu sau khi trở về cũng nên san xẻ giúp tôi. Đúng rồi, trước lễ, Thành ủy mở một hội nghị thường vụ mở rộng, Tống Nghênh Xuân trước mặt mọi người còn hỏi qua sự tình của tập đoàn xí nghiệp thôn Vân Lan. Lúc ấy, tôi đã nói rằng chuyện này đồng chí An Tại Đào đang điều tra. Sau thời gian nghỉ phép ở Yên Kinh, đồng chí sẽ quay trở về và báo cáo kết quả với Thành ủy.
- Bí thư Tống có nổi giận hay không?
An Tại Đào thản nhiên cười:
- Cơm thì phải nhai từng miếng, không thể ăn cùng một lúc được. Sự tình của tập đoàn xí nghiệp thôn Vân Lan không phải đơn giản như mình đã nghĩ. Bí thư Tống so với chúng ta phải rõ hơn chứ.
- Không chỉ riêng gì Tống Nghênh Xuân mà tôi nghe nói các lãnh đạo tỉnh cũng đang rất chú ý. Dù sao thì đề cập đến một khối tài sản hàng tỷ đồng và vấn đề công ăn việc làm cho hàng chục người, cũng không phải là vấn đề nhỏ. Tôi nghĩ, cậu nên tranh thủ trong hai ngày làm sớm chuyện này. Thứ nhất là để báo cáo với Thành ủy. Thứ hai, nếu chẳng may ở trên hỏi xuống thì chúng ta cũng có cái mà nói.
An Tại Đào trầm ngâm một chút rồi cười:
- Vâng, tôi hiểu rồi. Lát nữa tôi sẽ đến văn phòng của cô, chúng ta sẽ bàn về vấn đề này.
- Được, cậu hãy tranh thủ thời gian. Tôi chờ cậu.
Nói xong, Đông Phương Du liền cúp điện thoại.
An Tại Đào trở lại văn phòng, vội vàng ký tên lên xấp văn kiện. Gần nửa tháng hắn không có ở đây, trên bàn chồng chất văn kiện chờ hắn thẩm duyệt. Tuy rằng chuyện này làm hắn rất chán ghét, nhưng là Phó chủ tịch thường trực thành phố, hắn không thể không xử lý những sự vụ hành chính thông thường của Ủy ban nhân dân thành phố.
Xong, nhìn đồng hồ đã là mười giờ sáng. Hắn gọi cho thư ký Bành Quân giao việc, sau đó liền đến văn phòng của Chủ tịch thành phố Đông Phương.An Tại Đào đóng cửa, xoay người lại nhìn Đông Phương Du. Ánh mắt hắn khiến cho Đông Phương Du không kìm nổi sắc mặt ửng đỏ lên.
Trong không gian làm việc không nhỏ không lớn này, hai người đã có những hành động mờ ám không chỉ một lần. Mà lần trước, thậm chí thiếu chút nữa là đột phá điểm mấu chốt. Nghĩ đến điều này, sắc mặt của Đông Phương Du lại càng đỏ bừng.
Thấy Đông Phương Du thần thái có chút thất thần, An Tại Đào không kìm nổi ho khan một tiếng.
Đông Phương Du lập tức có chút xấu hổ, hung hăng trừng mắt nhìn hắn, trầm giọng nói:
- Đến rồi à? Ngồi xuống đi, uống trà hay là uống nước?
- Không cần đâu, tôi uống trà là được rồi.
An Tại Đào khoát tay, nhìn Đông Phương Du nói:
- Tập đoàn xí nghiệp thôn Vân Lan sở dĩ tuột dốc, nhân tố ngoài mặt là vì Tiết Đức Bản gặp chuyện không may. Nhưng trình tự nguyên nhân cũng là vì Tiết Đức Bản từ trước đến nay đi đông đi tây đều dựa vào ngân hàng cho vay. Hơn nữa lại đầu tư dàn trải. Cho nên, sau khi Tiết Đức Bản bị bắt, ngân hàng thúc giục bọn họ trả nợ. Tài chính vì thế mà bắt đầu thâm hụt. Những xí nghiệp nhỏ và vừa không chịu nổi phải đóng cửa. Truyện Sắc Hiệp -
- Sự việc đã rất rõ ràng. Tuy rằng tập đoàn Vân Lan có tiếng mà không có miếng, nhưng tóm lại nó vẫn sở hữu một khối lượng tài sản lớn.
An Tại Đào cười nói:
- Tôi mấy ngày nay mặc dù nghỉ phép nhưng kỳ thật thì cũng không có nhàn rỗi.
- Từ tình huống trước mắt mà tôi nắm được, chỉ còn có bảy tám xí nghiệp lớn là có thể trụ được, như nhà máy rượu, nhà máy thiết, nhà máy đúc, nhà máy mỏ cơ giới, công ty bất động sản, nhà máy dược, nhà máy hóa chất. Theo tình hình tài chính của bọn họ thì khối lượng tài sản đó có thể lên đến hơn một tỷ.
- Những xí nghiệp này về sau là sống hay là chết, là miễn cưỡng duy trì hay là một phen cần đến người khác giúp đỡ. Tôi nghĩ Ủy ban nhân dân thành phố nên xuất ra một thái độ minh bạch. Có được thái độ rõ ràng thì tôi mới có thể triển khai bước tiếp theo.
An Tại Đào chậm rãi móc điếu thuốc ra hút, không để ý đến Đông Phương Du đang nhíu mày, ánh mắt tỏ vẻ kháng nghị.
Đông Phương Du trầm ngâm một chút:
- Chuyện này có phải là do Bí thư Tống toàn bộ quyết định?
An Tại Đào hơi châm chọc:
- Chủ tịch thành phố Đông Phương, chuyện này Ủy ban nhân dân thành phố có thể làm chủ, không cần phải phiền đến Bí thư Thành ủy đại nhân. Một tập đoàn doanh nghiệp tư nhân thôi mà, chẳng lẽ Ủy ban nhân dân không thể làm chủ? Ừ, tôi nói là thái độ của Ủy ban nhân dân thành phố. Còn về phần Thành ủy, chúng ta hoàn toàn có thể báo cáo lại sau khi đã triển khai công tác. Dù sao, cái mà Bí thư Tống quan tâm chính là kết quả chứ không phải quá trình.
Đông Phương Du mặt đỏ lên, sẵng giọng:
- Cậu đã có chủ ý, vậy còn nói với tôi làm gì? Dựa theo những gì mà cậu nói thì một Phó chủ tịch thường trực như cậu vẫn có thể làm được. Cậu muốn làm thế nào thì làm.
Đông Phương Du do dự một chút, nhẹ nhàng thêm vào một câu:
- Tôi ủng hộ cậu!
- Tôi cho rằng, xí nghiệp không thể suy sụp và chúng ta phải cứu nó. Tôi có ba lý do để nói điều đó. Thứ nhất, hàng loạt tài sản như vậy mà bị xói mòn thì quả thật là rất đáng tiếc. Thứ hai, toàn bộ các nông dân đều coi đây là chén cơm. Một khi đã thất nghiệp thì sẽ tạo thành vấn đề xã hội nghiêm trọng. Thứ ba, một doanh nghiệp tư nhân lớn như vậy đóng cửa, sẽ ảnh hưởng đến thành tích công tác của bộ máy Ủy ban nhân dân thành phố chúng ta.
- Tôi cũng nghĩ như vậy. Cậu nói tiếp đi.
Đông Phương Du gật đầu.
- Nhưng để cứu như thế nào thì cần phải bàn tính lại.
An Tại Đào rít một ngụm thuốc:
- Tập đoàn Vân Lan trên danh nghĩa là xí nghiệp xử lý của tập thể thôn Vân Lan, nhưng trên thực tế, rất nhiều năm trước đã trở thành xí nghiệp của Tiết gia. Tiết Đức Bản mấy năm khổ công kinh doanh, thông qua quan thương câu kết sớm vận dụng những thủ đoạn thư bản đem xí nghiệp tư hưu hóa. Có lẽ trước khi gặp chuyện không may, Tiết Đức Bản đã có được tin tức nào đó, cho nên con gái của ông ta là Tiết Yến đã đem bán toàn bộ cổ phần của họ Tiết trong xí nghiệp Vân Lan, rồi chuyển đến nước ngoài.
- Có một vấn đề quan trọng mà chúng ta cần phải điều tra cho rõ là: Tiết Yến bỏ đi, vậy thì cổ phần Tiết thị sẽ lọt vào tay ai? Ngoài ra, một lượng tài sản lớn như vậy, đâu thể nói bỏ là bỏ đi? Trong khoảng thời gian ngắn như vậy làm thế nào để thực hiện?
An Tại Đào bỗng nhiên đứng dậy, trầm ngâm nói:
- Tôi ngày mai sẽ đến khu Cao cấp – Hiện đại. Chỉ cần điều tra cho rõ vấn đề này, tôi nghĩ nan đề của tập đoàn xí nghiệp thôn Vân Lan sẽ được giải quyết.
An Tại Đào quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, thản nhiên nói tiếp:
- Chuyện này không đơn giản như vậy đâu. Nếu đào sâu thêm, khẳng định sẽ có một kết quả ngoài dự đoán của mọi người. Tuy rằng tình thế hiện tại của tập đoàn xí nghiệp Vân Lan không ổn, rất có dấu hiệu phá sản, nhưng cổ phiếu của nó trên thị trường vẫn rất cao. Loại tình huống như thế này quả thực có chút quỷ dị.