-Xin Chủ tịch thành phố An yên tâm, tôi sẽ bảo người của Khu Cao cấp – Hiện đại sẵn sàng đợi lệnh, bất cứ lúc nào cũng chờ đội sự sắp xếp của lãnh đạo thành phố. Chúng tôi nhất định kiên quyết chấp hành chỉ thị của lãnh đạo, lãnh đạo bảo chúng tôi làm gì, chúng tôi sẽ làm cái đó.
Đối mặt với nhân vật quyền cao chức trọng đứng thứ ba trong số các lãnh đạo thành phố, đương nhiên là Trang Ninh hết sức khúm núm, đem hết khả năng nịnh nọt của mình ra thi thố.
Nói vài lời nịnh nọt đối với lãnh đạo không có gì mất mặt. Nếu điều đó làm cho lãnh đạo vui, con đường làm quan sau này sẽ được bảo đảm. Nhất là đối với một lãnh đạo có năng lực và còn rất trẻ tuổi như An Tại Đào, nếu có cơ hội tiếp cận, làm sao các cán bộ bình thường không nhân cơ hội kéo gần quan hệ? Đây là tâm tính và logic của người bình thường.
Tuy An Tại Đào không thích cái giọng điệu này, nhưng trong quan trường, gặp dịp thì mua vui là điều bình thường. Đã sớm có sự "miễn nhiễm" đối với kiểu nịnh này, hắn khẽ mỉm cười, liếc nhìn Trang Ninh một cái:
-Vậy thì tốt lắm. Việc tổ chức lại tài sản của tập đoàn Vân Lan liên quan tới các mặt chính sách, tôi hy vọng các bộ phận của Khu Cao cấp – Hiện đại có thể tích cực phối hợp, đợi khi chuyện này tiến hành thành công, tôi sẽ nhắc thành phố ghi công các đồng chí của Khu Cao cấp – Hiện đại.
An Tại Đào nói xong, nhìn Trang Ninh một cách đầy thâm ý. Đó là một kiểu ám chỉ bí mật và mơ hồ. Nếu Trang Ninh có thể hiểu được và nếu y có thể làm được chút chuyện gì đó, trợ giúp An Tại Đào trong lúc khó khăn, đương nhiên An Tại Đào cũng không bạc đãi y.
Quay đầu đi, An Tại Đào không khỏi thở dài một tiếng. Ngay cả chính hắn cũng không thể có ngoại lệ, bây giờ cũng theo bản năng bắt đầu bồi dưỡng người thân tín. Quan hệ trong quan trường rắc rối, phức tạp, một anh hùng cô độc cũng không thể tiến xa được. lãnh đạo có tài giỏi đến mấy cũng cần có người hỗ trợ, An Tại Đào cũng không thể làm khác được.
Chỉ mới tiếp xúc với Trang Ninh một thời gian ngắn, An Tại Đào phát hiện tuy y không có nhiều bản lĩnh và năng lực, nhưng y có một đặc điểm lớn nhất là ý nghĩ linh hoạt, cộng thêm vài phần thủ đoạn, cần ra tay thì có gan ra tay, không giống đa số cán bộ huyện, sợ đầu sợ đuôi, quá độ cẩn thận.
Như chuyện một số thôn dân thôn Văn Lan tụ tập khiếu nại, chuyện vừa phát ra, Trang Ninh liền trực tiếp áp dụng thủ đoạn mạnh mẽ, cứng rắn. Mặc dù ngoài miệng An Tại Đào phê bình Trang Ninh quá mức cấp tiến và võ đoán, nhưng trong lòng hắn thầm tán thưởng.
Thực tế đã cho thấy, làm lãnh đạo cơ quan nhà nước, quyết đoán và gánh vác trách nhiệm là ưu điểm rất lớn. Các thôn dân rõ ràng là bị người xúi giục với ý đồ không tốt, nếu công tác "thuyết giáo" đã vô dụng, thì nên áp dụng thủ đoạn nhất định. Nếu không, tình hình sẽ càng thêm rối loạn, cuối cùng có thể không cứu vãn được nữa.
Thực tế đã chứng minh, biện pháp của Trang Ninh là có hiệu quả, ít nhất, đã giúp cho An Tại Đào bớt được không ít phiền phức.
Nhưng Trang Ninh cũng có khuyết điểm, chính là ý thức "quan bản vị" (1) đặc biệt rất mạnh. Trong mắt Trang Ninh, lãnh đạo là lãnh đạo, cấp dưới là cấp dưới, cách đối xử phân biệt rất rõ rệt. Chính vì vậy, uy tín của Trang Ninh ở cơ sở không cao.
Ngay cả một số cán bộ cấp huyện cũng thầm khinh miệt tác phong của y, cảm thấy y quá mức tham công danh lợi lộc.
Tuy nhiên, đối với An Tại Đào, chuyện đó chỉ là tiểu tiết, không ảnh hưởng đến đại cục. Chi cần người có khả năng, muốn làm việc và trung thành một chút, là có thể thu nhận được, những chuyện nho nhỏ khác không cần quá so đo. Thánh nhân còn tán thành việc háo sắc: "Ăn uống và sắc dục là bản tính tự nhiên của con người (2), huống chi là phàm phu tục tử!
An Tại Đào biết Trang Ninh là cán bộ trước đây được Lý Vân Thu đề bạt, vì Lý Vân Thu rời đi, y cũng không được ưa chuộng trong số cán bộ huyện, hơn nữa còn có phần "cả gan làm loạn", thì một bí thư có lòng dạ thâm trầm như Tống Nghênh Xuân càng không thích, nghe nói mấy lần định "điều chỉnh" y.
Cho nên An Tại Đào cũng không gấp gáp, chỉ lộ ra chút ám chỉ trong lời nói và cử chỉ. Trang Ninh là một người thông minh, trong lòng y đã có ý muốn "đầu quân" cho An Tại Đào, bây giờ thấy hắn ám chỉ như thế, còn không mừng như điên sao? An Tại Đào cười cười, gật đầu nói:
-Tốt lắm, tôi về thành phố trước, anh theo dõi sát tập đoàn Vân Lan cho tôi, có động tĩnh gì, báo cáo cho tôi bất cứ lúc nào.
-Dạ, xin lãnh đạo yên tâm, tôi kiên quyết hoàn thành nhiệm vụ!
Trang Ninh ưỡn lưng thẳng tắp.
An Tại Đào mỉm cười bước đi, để lại cho Trang Ninh một bóng dáng cao lớn phóng khoáng.
An Tại Đào vừa đi thang máy xuống lầu, liền gặp Bành Quân. Bành Quân đang đứng một bên cửa thang máy cùng một người đàn ông trung niên đeo mắt kính gọng vàng, nhỏ giọng nói gì đó, đột nhiên nhìn thấy An Tại Đào bước ra thang máy, vội nháy mắt ra hiệu với người đàn ông kia.
Bành Quân cười, chào:
-Lãnh đạo, họp giải quyết xong rồi sao?
An Tại Đào cười:
-Chưa xong hoàn toàn, chúng ta về trước rồi nói sau!
Nói xong, An Tại Đào rảo bước rời khỏi, hắn đã thấy người đàn ông phía sau Bành Quân mang vẻ mặt kính cẩn muốn đến gần hắn, nhưng hắn ra vẻ như không thấy.
-Chủ tịch thành phố An!
Người đàn ông kia mỉm cười chào An Tại Đào.
An Tại Đào hơi chần chừ, liếc nhìn ông ta một cai, thản nhiên hỏi:
-Anh là…?
Bành Quân khẽ mỉm cười:
-Lãnh đạo, vị này là Phó cục trưởng Cục công an thành phố Tà Vĩnh Sinh.
Tuy Bành Quân không nói thẳng, nhưng theo hiểu biết của An Tại Đào đối với cậu ta, người này hẳn là người được cậu ta tiến cử.
An Tại Đào liếc nhìn Bành Quân, đọc được vẻ kính cẩn và trung thành của cậu ta, liền mỉm cười, chủ động đưa tay ra:
-Ha ha, hóa ra là đồng chí Phó cục trưởng Cục công an Tà Vĩnh Sinh, xin chào!
Thấy An Tại Đào cho mình thể diện như vậy, trong lòng Bành Quân rất cao hứng. Tà Vĩnh Sinh cũng rất vui mừng, ở Cục công an, ông ta vẫn bị chèn ép, do sau lưng ông ta không có hậu thuẫn mạnh mẽ, mà Cục trưởng Bành Đại Mẫn mới nhậm chức của Cục công an lại là người của Tống Nghênh Xuân.
Hai ngày nay gặp được cáp dưới cũ Bành Quân, giờ là thư ký của Chủ tịch thành phố An, Tà Vĩnh Sinh liền năn nỉ Bành Quân tiến cử mình một chút. Thứ nhất, vì tình nghĩa cũ Bành Quân không thể chối từ, thứ hai, cạu ta cảm thấy Tà Vĩnh Sinh cũng không tệ. Hơn nữa, suy xét đến lãnh đạo của mình bây giờ là Phó chủ tịch thường trực thành phố, cũng cần xây dựng mạng lưới những người thân tín, đặt nền móng cho việc trực tiếp nắm Phòng Sơn trong tương lai, cho nên cậu ta liền đánh bạo dẫn Tà Vĩnh Sinh đến đây.
Tà Vĩnh Sinh kích động, nắm chặt tay An Tại Đào liên tục cung kính nói:
-Cảm ơn Chủ tịch thành phố An, cảm ơn Chủ tịch thành phố An.
An Tại Đào cười ha hả:
-Nếu tôi nhớ không lầm thì đây là lần đầu tiên chúng ta gặp mặt. Thế thì anh cám ơn tôi vì cái gì?
An Tại Đào pha trò, tuy Tà Vĩnh Sinh đỏ mặt, nhưng bầu không khí lại có vẻ thoải mái hơn nhiều.
Bành Quân do dự một chút, ghé bên tai An Tại Đào khẽ nói:
-Lãnh đạo, bây giờ đã gần trưa rồi, hay chúng ta ăn cơm rồi quay về thành phố? Phía trước, cách hồ Vân Lan không xa có tiệm ăn khá tao nhã, cá mới đánh bắt, hương vị rất tươi ngon.
An Tại Đào hơi lưỡng lự, lại nhìn Tà Vĩnh Sinh, rồi gật đầu, nhẹ nhàng nói:
-Cũng tốt, chúng ta đi nếm thử đi. Tuy nhiên, thông lệ của tôi hẳn cậu cũng rõ rồi, hôm nay cậu mời khách.
Bành Quân hưng phấn khoát tay:
-Được, lãnh đạo, không thành vấn đề. Một bữa cơm thì tôi còn có thể mời được mà. Nếu không mời nổi, thì tôi cũng không khách khí với lãnh đạo, lãnh đạo là người có tiền, lúc đó chúng tôi sẽ cả gan xin lãnh đạo một bữa cơm, ha ha!
(1) Quan bản vị: Từ này không phổ biến như "kim bản vị" hay "ngân bản vị", theo hiểu biết có hạn của chúng tôi, có thể hiểu "quan bản vị" là (một xã hội) lấy việc làm quan làm tiêu chuẩn, chỉ có làm quan mới mong vinh thân, mới mong phì gia hay nói cách khác, muốn giàu có và quyền lực phải làm quan, phải dựa vào quan.
(2)Nguyên văn: Thực sắc tính dã, là câu nói của Mạnh Tử, một nhà tư tưởng tiêu biểu của Nho gia, ý nói tình dục vốn nằm trong bản tính của con người, cũng giống như việc ăn uống vậy!
Hồ Vân Lan thật ra là một hồ nhân tạo với mấy trăm mẫu mặt nước. Lúc trước, Tiết Đức Bản trưng dụng đất ruộng của thôn Vân Lan và khu xung quanh với giá thấp, huy động nhân công đào đất, cải tạo và xây dựng mà thành. Trong hồ nuôi thả không ít cá nước ngọt, hơn mười năm lắng đọng, tài nguyên ngư nghiệp rất phong phú. Bên hồ có rất nhiều nông dân địa phương mở khách sạn nhỏ, còn có tập đoàn Vân Lan đầu tư làng du lịch hồ Vân Lan, biến nơi này thành địa điểm có phong cảnh đẹp đẽ, yên tĩnh, phục vụ món ăn có chất lượng tốt.
Bành Quân, Tà Vĩnh Sinh và An Tại Đào tới nhà ăn của làng du lịch Vân Lan, gọi một bàn toàn món ăn làm từ cá.
Nào là cá kho, cá ngâm dấm, cá hấp, cá chưng…hương vị đúng là không tệ, tươi mát mà không quá béo, cái khéo là cá nước ngọt mà không có mùi bùn đất, An Tại Đào khen không ngớt.
-Ừ, hương vị không tệ. Bành Quân, trước kia cậu chưa bao giờ nhắc đến nơi này với tôi. Lần tới, chờ bà xã tôi đến Phòng Sơn, nhất định tôi sẽ dẫn cô ta đến đây ăn, cô ấy thích ăn cá nhất.
An Tại Đào khoát tay:
-Ha ha, tôi không uống rượu, bởi vì gần đây dạ dày hơi khó chịu. Hai người cứ uống, không cần lo cho tôi, tôi lấy trà thay rượu uống với hai người.
Tà Vĩnh Sinh kính cẩn đứng dậy, khom người bưng chén trà đưa tới trước mặt An Tại Đào, cười nói:
-Chủ tịch thành phố An, tôi là kẻ rất quê mùa, được cùng một lãnh đạo lớn như ngài ăn cơm, nói chuyện là không xứng, có gì không phải, xin ngài đừng trách cứ. Tôi bưng nước kính lãnh đạo, chúc lãnh đạo ngày càng thăng chức, cả nhà hạnh phúc.
An Tại Đào mỉm cười, gật đàu:
-Tốt, xin cảm ơn. Ngồi xuống đi, đừng khách khí như vậy.
Bành Quân cũng cười theo:
-Lão Sinh, anh đừng căng thẳng quá. Lãnh đạo cho ngồi anh cứ ngồi, Qua thời gian lâu anh sẽ biết, Chủ tịch thành phố An của chúng ta là lãnh đạo gần gũi và bình dị nhất trong các lãnh đạo thành phố, cho tới bây giờ vẫn không hề làm ra vẻ với cán bộ cấp dưới.
Tuy Bành Quân đã nói như vậy, Tà Vĩnh Sinh không đồng ý ngồi xuống, vẫn cung kính đứng đó. An Tại Đào liếc nhìn ông ta một cái, cũng không ép ông ta, liền nhận chén trà, nâng lên nhấp một chút, xem như đáp lễ.
Tà Vĩnh Sinh thấy An Tại Đào quả thật không lên mặt, trong bữa tiệc chuyện trò vui vẻ, thái độ đối với ông ta cũng hòa ái, dễ gần, sự câu nệ và căng thẳng trong lòng từ từ tan biến đi.
Ba người nói nói, cười cười, sau một lúc, đề tài cũng chuyển sang vấn đề tập đoàn Văn Lan. Bởi vì đang trong lúc riêng tư, Bành Quân cũng nói chuyện hơi tùy tiện một chút. Câu ta cười cười:
-Lãnh đạo, Tiết Đức Bản bị bắt cũng đã khá lâu, sao Uỷ ban Kỷ luật tỉnh còn chưa thông báo ra? Tình hình tập đoàn Vân Lan đang rất rối rắm, đều do Tiết Đức Bản gây ra, tỉnh và thành phố hẳn là đang ráo riết điều tra y.
An Tại Đào thản nhiên cười:
-Cho dù Tiết Đức Bản thế nào, thành phố cũng không để tập đoàn Vân Lan suy sụp như vậy. Phải biết rằng, tập đoàn Vân Lan cũng không phải là xí nghiệp của dòng họ Tiết Đức Bản. Bành Quân, công tác trọng điểm tiếp theo của chúng ta là thúc đẩy việc tổ chức lại tập đoàn Vân Lan. Trước mắt, cậu phải thường xuyên liên hệ, kết nối với Khu Cao cấp – Hiện đại, công thương thành phố, thuế vụ, Ủy ban kế hoạch và phát triển, Ủy ban xây dựng, Ủy ban Quản lý Giám sát tài sản và các ngân hàng.
-Dạ, tôi hiểu, lãnh đạo. Xin ngài yên tâm.
Nghe hai người nói xong chuyện tập đoàn Vân Lan, do dự một chút, Tà Vĩnh Sinh đột nhiên hạ giọng:
-Chủ tịch thành phố An, thư ký Bành.
An Tại Đào ồ một tiếng, liếc nhìn Tà Vĩnh Sinh, thản nhiên nói:
-Nói tôi nghe một chút!
-Chủ tịch thành phố An, tôi nghe nói hiện nay Tiết Đức Bản bị Ủy ban Kỷ luật tỉnh giam lỏng ở một nhà khách ở ngoại ô thành phố Lam Yên. Nghe nói hắn ăn được, ngủ được, còn hay nói đùa với cảnh sát địa phương trông coi hắn. Hắn nói thế này:"Đầu tư tại địa phương, liên quan tới tám thôn trang xung quanh, mười ngàn công nhân viên chức tập đoàn Vân Lan, còn có mấy chục ngàn người nhà công nhân viên chức và bà con thân thuộc…một khi tập đoàn gãy đổ, sẽ liên lụy tới nồi cơm của hơn trăm ngàn người dân, đây là vấn đề giữ ổn định xã hội. Cho nên, chính phủ sẽ không để tập đoàn Vân Lan phá sản mà chỉ có một con đường là tổ chức lại. Hiện giờ có rất nhiều xí nghiệp, sau khi được tổ chức lại, giá cổ phiếu đều lên. Tôi tin là tập đoàn Vân Lan cũng sẽ như vậy.
Tà Vĩnh Sinh bắt chước cách nói của Tiết Đức Bản, đương nhiên trong lời lẽ cũng có vài phần phóng đại lên một chút.
An Tại Đào nghe vậy cười lạnh một tiếng:
-Tiết Đức Bản này vốn là cáo già, không hề sợ hãi. Tuy nhiên, từ ngày y bị "song quy" (1), y và tập đoàn Vân Lan không còn bất cứ quan hệ nào nữa.
An Tại Đào nói xong, nhớ tới chợt nhớ điều gì, ánh mắt lóe lên một cách linh hoạt và sắc bén của hắn đạp vào mắt Tà Vĩnh Sinh và Bành Quân khiến trong lòng hai người hơi căng thẳng, liền cúi đầu xuống.
Đúng lúc này, điện thoại của Bành Quân reo lên. Bành Quân thấy đó là Trang Ninh của khu Cao Tân gọi tới, liền tiếp điện thoại cười cười:
-Chủ nhiệm Trang, có việc à?
-Thư ký Bành, ngại qua, lúc này còn quấy rầy anh. Tôi muốn hỏi một chút, hiện giờ Chủ tịch thành phố An đã nghỉ ngơi chưa? Nếu thuận tiện, tôi muốn báo cáo với Chủ tịch thành phố An một chút công tác.
Tuy Bành Quân chỉ là một thư ký, nhưng Trang Ninh cũng không dám khinh thường cậu ta, lời lẽ rất khách khí.
Hơn nữa, mới đây, Uỷ ban nhân dân thành phố truyền ra tin tức, Bành Quân sắp được nhận hàm Phó trưởng ban thư ký Uỷ ban nhân dân thành phố, cấp bậc phó huyện, cơ bản bước vào hàng ngũ cán bộ trung tần, lại là người thân tín cạnh An Tại Đào, các cán bộ khu, huyện đương nhiên không dám đắc tội với cậu ta.
Bành Quân chợt che mi-crô, hạ giọng nói:
-Lãnh đạo, là điện thoại của Trang Ninh khu Cao Tân. Lãnh đạo có tiếp không?
An Tại Đào đưa tay ra, cười:
-Đưa cho tôi.
Thấy An Tại Đào muốn nói chuyện điện thoại, Tà Vĩnh Sinh biết điều, lập tức đứng dậy tránh đi, nhưng An Tại Đào lại khoát tay:
-Không cần tránh chỗ khác, chuyện này cũng không có gì bí mật.
An Tại Đào nói xong, đứng dậy nhận cuộc gọi, nhưng quay lưng về phía hai người, nhìn ra ngoài cửa sổ. Hồ Vân Lan mênh mang sóng nước, trên mặt nước xanh, vài con chim nước không rõ tên bay vút qua, để lại vài gợn sóng lăn tăn.
Tà Vĩnh Sinh rất vui mừng, biết An Tại Đào đã chấp nhận mình. Y cảm kích nhìn Bành Quân, yên lặng nâng ly rượu lên nhẹ nhàng cụng ly với Bành Quân, rồi uống một hơi cạn sạch. Bành Quân biết ý của y, cũng mỉm cười nâng ly uống cạn, hai người nhìn nhau cười.
-An Tại Đào nghe đây!
-Chủ tịch thành phố An, tôi là Trang Ninh ạ. Chủ tịch thành phố An, cuộc họp của họ vừa kết thúc, vừa rồi tôi biết được tin từ Tiết Lợi Binh là Ban giám đốc tập đoàn Vân Lan thông qua phương án tổ chức lại tài sản, nhưng đối với một số chi tiết trong phương án, họ đưa ra một số đề nghị, mong thành phố có thể sửa chữa một chút.
-Như vậy tốt lắm. chuyện liên quan đến quyền lợi thiết thân của họ, họ có ý kiến cũng là bình thường. Dù sao, đó chỉ mới là phương án bước đầu, còn có rất nhiều điểm cần hoàn thiện.
An Tại Đào điềm tĩnh nói:
-Trang Ninh, anh thu thập ý kiến của các đồng chí Khu Cao cấp – Hiện đại, sau đó tiến hành hoàn thiện phương án bước đầu này. Tôi xem nếu không có vấn đề gì thì sẽ báo cáo lên Chủ tịch thành phố Đông Phương.
Thời gian tuy hơi eo hẹp một chút, nhưng đúng là chúng ta không có bao nhiêu thời gian. Nếu không mau chóng thực hiện tái tổ chức lại tập đoàn Vân Lan, không chỉ có nguy cơ phá sản đóng cửa, ngay cả việc đưa công ty cổ phần Vân Lan ra thị trường cũng khó thành công!
Trang Ninh vội đáp ứng:
-Chủ tịch thành phố An, xin ngài yên tâm. Chúng tôi sẽ đưa ra phương án tăng ca, sáng mai tôi sẽ gửi cho lãnh đạo, để lãnh đạo duyệt.
-Tốt. Thông báo cho Tiết Lợi và những người khác, sáng ngày mốt, ở thôn Vân Lan, Uỷ ban nhân dân thành phố sẽ mở một cuộc họp bàn về tổ chức lại tài sản của tập đoàn Vân Lan. Lúc đó, thành phố sẽ mời một số doanh nghiệp lớn. Thông báo cho bên Ủy ban Quản lý Giám sát tài sản Nhà nước, bảo họ nhất định phải tham gia, không được đi muộn, không được xin phép!
-Dạ, tôi hiểu ạ!
-Còn nữa, lát nữa cơm nước xong, chúng tôi không về thành phố ngay, bảo Tiết Lợi dẫn chúng tôi đi xem tình hình ở một số doanh nghiệp của tập đoàn Vân Lan.
An Tại Đào cúp máy, ngồi xuống cười nói:
-Ăn đi, chúng ta tiếp tục ăn cơm.
Tà Vĩnh Sinh và Bành Quân vội ngồi xuống, có điều đều tự biết mà không uống rượu nữa. An Tại Đào không uống, hai người chỉ dám uống tí chút, bây giờ thấy chiều nay An Tại Đào có việc, đương nhiên hai người không dám uống tiếp nữa.
Cúi xuống ăn được vài miếng, đột nhiên An Tại Đào ngẩng đầu lên nhìn Tà Vĩnh Sinh hỏi:
-Đồng chí Vĩnh Sinh, Cục công an của đồng chí có mấy người?
(1)Song quy: Từ "song quy" không có nghĩa là "bắt giam" đơn thuần, và trong tiếng việt không có từ tương đương, vì vậy chúng tôi để nguyên văn. "Song quy" xuất hiện lần đầu tiên trong "Điều lệ giám sát hành chính nước CHND Trung Hoa" ban hành ngày 9/12/1990.
Điều lệ quy định: Cơ quan giám sát trong khi điều tra vụ án có quyền yêu cầu đương sự "có mặt tại địa điểm quy định trong thời gian quy định, để giải thích, trình bày về vụ việc có liên quan" (gọi tắt là song quy).
Nói một cách đơn giản, "song quy" là bị cách ly để điều tra trong một thời gian không hạn định.
Từ đó "song quy" trở thành một biện pháp hữu hiệu quan trọng để tạo bước đột phá trong các vụ án lớn, có liên quan đến các quan tham tai to mặt lớn Trung Quốc.
Địa điểm "song quy" thường là một khách sạn nào đó, nhân viên điều tra và đối tượng bị triệu đến đây coi như bị giam lỏng để phục vụ việc điều tra, không thể tiếp xúc với bên ngoài trong suốt quá trình làm án, chức vụ và quyền lực của người đó bị "đóng băng", không còn giá trị nữa.