- Phó chủ tịch thành phố An, bộ máy của chúng tôi gồm có: Cục trưởng, Chính ủy, Chủ nhiệm ủy ban Kỷ luật, sáu Phó cục trưởng, trong đó có hai người kiêm nhiệm chức Phó bí thư, hai người kiêm nhiệm chức Phó chính ủy, còn lại là Ủy viên chuyên trách Đảng ủy.
An Tại Đào nhíu mày:
- Sao lại nhiều như vậy? So với Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố còn nhiều hơn.
Tạ Vĩnh Sinh nhỏ giọng trả lời:
- Phó chủ tịch thành phố An, bộ máy Đảng ủy này ngoại trừ những người ở trên thì bộ máy hành chính của chúng tôi còn có thêm năm trợ lý Cục trưởng.
An Tại Đào chau mày. Hắn sở dĩ quan tâm đến sự sắp xếp của bộ máy Cục Công an, thứ nhất là may mắn gặp được Tà Vĩnh Sinh. Thứ hai là bởi vì Cục Công an giống như một thành lũy mà tạm thời hắn không thể công phá được. Cục trưởng Cục Công an Bành Đại Mẫn là tâm phúc đáng tin cậy của Tống Nghênh Xuân, An Tại Đào không thể nào mua chuộc được.
Nhìn thấy sắc mặt An Tại Đào có chút bối rối, Tà Vĩnh Sinh nhẹ nhàng nói tiếp:
- Phó chủ tịch thành phố An, Cục trưởng Bành sau khi nhận chức đã đề bạt bảy thành viên trong bộ máy, và năm trợ lý Cục trưởng. Bởi vì lãnh đạo rất nhiều, cho nên công tác phân công cho mỗi lãnh đạo rất ít. Giống như tôi vậy, ban đầu Cục trưởng Bành cho tôi quản lý an toàn giao thông, quản lý hộ tịch, quản lý xã hội trị an, quản lý đại đội cảnh sát giao thông, đại đội đặc công. Nhưng hiện tại, tôi chỉ là hiệp trợ cho Cục trưởng Bành trong việc quản lý hộ tịch, không còn quản lý những mảng khác. Cho nên công việc nhàn nhã rất nhiều.
An Tại Đào ồ lên một tiếng, sắc mặt dần dần hòa hoãn hơn. Hắn liếc nhìn Tà Vĩnh Sinh, chủ động chuyển đề tài:
- Được rồi, không nói chuyện công việc nữa. Chúng ta mau chóng ăn xong rồi trở về làm việc.
An Tại Đào đột nhiên không hỏi nữa, khiến cho Tà Vĩnh Sinh trong lòng tràn đầy chờ mong có chút thất vọng. Kỳ thật, Tà Vĩnh Sinh cũng biết An Tại Đào không có khả năng biểu hiện thái độ gì cho chuyện này. Nhưng trong tiềm thức của y lại hy vọng An Tại Đào có thể biểu lộ thái độ.
Kỳ thật, nếu không phải Tà Vĩnh Sinh suốt đời chịu sử ghẻ lạnh ở cục Công an, nếu không phải nghe nói An Tại Đào và Tống Nghênh Xuân bằng mặt mà không bằng lòng tranh đấu với nhau, nếu không phải việc An Tại Đào tiếp nhận chức vụ của Đông Phương Du đã thành kết cục đã định, nếu không phải trong trường hợp như ngày hôm nay, thì Tà Vĩnh Sinh suốt đời cũng không dám nói gì trước mặt An Tại Đào.
Sau khi ăn cơm xong, Tà Vĩnh Sinh và An Tại Đào ngồi xe ô tô đến thẳng tập đoàn xí nghiệp Vân Lan. Khi đến cổng của tập đoàn, Tiết Lợi Binh đã đứng chờ sẵn.
An Tại Đào không xuống xe. Bành Quân bước xuống trước, hướng Tiết Lợi Binh vẫy tay:
- Tiết tổng, Phó chủ tịch thành phố An muốn mọi người đến công trường nhà máy sắt thép mới để kiểm tra. Anh đi trước dẫn đường đi.
Tiết Lợi Binh nghe xong thì khẩn trương khoát tay, gọi lái xe của mình rồi dẫn đường đầu tiên. Không bao lâu sau, mọi người đều đã đến bãi đất hoang lớn ở phía nam thôn Vân Lan.
Toàn bộ bãi đất cỏ dại mọc thành bụi, chỉ có một bức tường bằng đất được sơn phủ một mặt. Nhưng bởi vì sương gió dãi dầu, mà bức tường này ngày càng loang lỗ, mơ hồ bên trên có thể nhìn thấy hai hàng chữ to màu đỏ: Có điều kiện thì làm, không có điều kiện thì hãy sáng tạo điều kiện.
Xa xa, có một vài công trình đã sớm ngưng lại. Bên cạnh, là những đống cát, xi măng, gạch, thép….
An Tại Đào bước xuống xe, nhíu mày nói:
- Tiết Lợi Binh, đây là hạng mục sắt thép mới mà anh đã báo cáo hay sao? Một công trình đầu tư mục nát như thế này mà tốn đến vài trăm triệu?
Tiết Lợi Binh ánh mắt có chút phức tạp nhìn cảnh tượng hoang vu trước mắt, không kìm nổi thở dài:
- Phó chủ tịch thành phố An, tiền đúng là tốn không ít. Mẫu đất trước mắt này công ty đã đầu tư vào, tốn của công ty không ít vốn lưu động. Hiện tại đã làm được một nửa, chủ yếu là do lúc trước thích công trình lớn, hám lợi to.
- Lúc trước tôi đã nói, nếu hạng mục này đầu tư quá lớn, nhưng hiệu quả chậm thì sẽ khiến công ty suy sụp, nhưng lão Tiết lại không nghe. Không còn biện pháp nào nên đành tiến hành thôi. Haha!
Tiết Lợi Binh có chút tự giễu, cười nói:
- Vào thời điểm đó, anh ấy và ngân hàng quan hệ rất tốt. Chỉ cần tiếp đón vài vị Giám đốc ngân hàng thì từ mấy chục cho đến mấy trăm triệu cũng đều được phê duyệt.
An Tại Đào liếc mắt nhìn Tiết Lợi Binh, rồi quay đầu lại nhìn bãi đất hoang vắng. Hắn không nghĩ đến, trên bãi đất hoang này, ngoại trừ bức tường có khẩu hiệu sắp đổ kia và một vài công trình mục nát thì không tìm được bất luận một dấu hiệu nào chứng tỏ sự ồn ào, náo nhiệt của một công trình của tập đoàn xí nghiệp Vân Lan.
- Nói cụ thể cho tôi biết đi.
An Tại Đào chỉ ra đằng xa.
Tiết Lợi Binh trầm ngâm, muốn mở miệng nói gì thì đã nghe tiếng chuông điện thoại An Tại Đào vang lên. An Tại Đào lấy máy ra thì thấy số máy của thư ký Trần Cận Nam thì liền vội vàng đi ra xa và nghe điện thoại.
- Phó chủ tịch thành phố An, Tiết Đức Bản đã viết cho lãnh đạo chủ chốt của Ủy ban Kỷ luật tỉnh một phong thư, nói tập đoàn Vân Lan sở dĩ có thể có được như ngày hôm nay, chủ yếu là bởi vì lúc trước ông ta đã nghe theo lời kêu gọi của chính quyền thành phố Phòng Sơn. Ông ta đã mạo hiểm thật lớn khi tiếp nhận nhà máy sản xuất sắt thép Phòng Sơn, giải quyết một gánh nặng cho chính quyền. Nhưng hạng mục này lại chiếm một lượng tài chính rất lớn.
Thư ký của Trần Cận Nam TiểÂu Dương vội vàng nói xong liền cúp điện thoại, hiển nhiên là tranh thủ thời gian gọi điện thoại thông báo cho An Tại Đào.
An Tại Đào sau khi nghe điện thoại của TiểÂu Dương xong thì liền nhíu mày. Tiết Đức Bản lựa chọn lúc này hướng tỉnh "tố khổ" và "oán giận" chứng tỏ rằng vụ án của ông ta sắp kết thúc và đưa ra kết quả.
Nghĩ đến đây, An Tại Đào đột nhiên nói:
- Được rồi, chúng ta không xem nữa. Bành Quân, chúng ta trở về thành phố.
Nói xong, An Tại Đào liền nhanh chóng bước lên xe. Khi Tiết Lợi Bình và Bành Quân có phản ứng thì hắn đã chui tọt vào trong xe.
Trên đường trở lại thành phố, thần sắc An Tại Đào có chút âm trầm, lâm vào trầm tư. Bành Quân ngồi ở vị trí lái phụ cũng không dám nói gì. Chiếc xe lẳng lặng chạy như bay, rất nhanh đã tiến vào trong nội thành.
Nhà máy sắt thép Phòng Sơn đã từng là một xí nghiệp quốc doanh huy hoàng nhất của thành phố Phòng Sơn. Nhưng sau một năm, nhà máy sắt thép đã rơi vào trạng thái ngừng sử dụng, sắp có nguy cơ phá sản. Tài sản trị giá có sáu tỷ sáu trăm triệu, nhưng lại mắc nợ đến bảy tỷ tám trăm triệu. Trong lúc đó đã có những công nhân viên chức khiếu oan.
Lúc ấy, khi đảm nhiệm Bí thư Thành ủy Phòng Sơn, Lý Vân Thu trong hội nghị Hội đồng nhân dân cả nước tổ chức tại Yên Kinh, đã tỏ vẻ Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố Phòng Sơn hy vọng tập đoàn doanh nghiệp tư nhân lớn nhất Phòng Sơn tập đoàn Vân Lan sẽ mau chóng vươn tay, tiếp thu lại nhà máy sắt thép Phòng Sơn, đồng thời ổn định lại cảm xúc của công nhân viên chức.
Sau khi nghe Lý Vân Thu nói xong, Tiết Đức Bản đã gọi điện thoại cho các thành viên khác trong hội đồng quản trị tập đoàn ngay tại chỗ ký tên. Chưa đến một tháng thời gian, tài chính đầu nhập vào tập đoàn và hàng trăm triệu ngân hàng cho vay đã giúp nhà máy khôi phục lại sản xuất.
Nhưng ý thức thực hiện trách nhiệm xã hội lại chân chính làm cho tập đoàn Vân Lan suy bại. Sau khi tiếp nhận nhà máy thép không bao lâu, Tiết Đức Bản đã cùng với học viện Cơ giới Phòng Sơn, tập đoàn Sắt thép Phòng Sơn cùng với các chuyên gia tổ chức thành một đoàn khảo sát đến nước Mỹ để mua một số thiết bị cũ. Trong nước, tập đoàn Vân Lan đã lấy thôn Nam Lân để thi triển hạng mục nhà máy sắt thép mới, đồng thời xây dựng một "trung tâm chỉ huy hạng mục mới".
Trong hai năm, nhà xưởng của nhà máy sắt thép mới của tập đoàn Vân Lan vẫn chưa được xây dựng, thiết bị vẫn còn bỏ rải rác trên mặt đất. Kinh tế vĩ mô đã bắt đầu khống chế. Mà hạng mục mới của tập đoàn sắt thép Vân Lan chỉ có trải qua sự phê duyệt của Ủy ban Kinh tế Thương Mại thành phố Phòng Sơn, cũng không dựa theo trình tự liên quan gửi đến ủy ban Kế hoạch quốc gia và Phát triển phê duyệt, thuộc loại hạng mục vi phạm quy định, bị quốc gia yêu cầu ngừng lại. Mà trên thực tế, ngay lúc đó, tập đoàn Vân Lan cũng đã vô lực tiếp tục đầu tư vào hạng mục này, chỉ thuận thế ngừng công việc. Công trình như vậy mà phải bỏ dỡ giữa chừng.
Quốc gia đối với sản phẩm sắt thép có sự điều tiết, khống chế vĩ mô. Một xí nghiệp đơn độc như Tiết Đức Bản, vì muốn đầu tư thành công với ý đồ vớt vát nhiệt tình chính trị tư bản, mà hạng mục sắt thép mới đã lâm vào khốn cảnh, và người cầm lái thì bị bắt giam. Nhiều yếu tố kết hợp lại với nhau, Tiết Đức Bản đã đem bản thân mình và tập đoàn xí nghiệp Vân Lan vào cảnh vạn kiếp bất phục.
Trên thực tế, trước hạng mục sắt thép đó, cổ phần của tập đoàn xí nghiệp Vân Lan vì Tiết Đức Bản mù quáng đầu tư mà phải trả giá không ít. Do sự đầu tư dàn trải, Tiết Đức Bản hàng năm đã lấy lợi nhuận công ty đầu tư vào những hạng mục khác, hoặc là duy trì các xí nghiệp thua lỗ. Sau này, hơn phân nửa đầu tư đều thua lỗ, tới kỳ hạn không thể trả, tập đoàn đã đem một số xí nghiệp bán ra thị trường.
Sau khi tập đoàn Vân Lan xây dựng nhà máy thép, những công ty xí nghiệp của tập đoàn bị bán ra thị trường ngày càng nhiều hơn. Tiết Đức Bản gần như đã đem điều này làm thành công việc hàng ngày.
- Vì tiền mà tập đoàn đã đi sai hướng cho đến khi anh ấy bị Ủy ban Kỷ luật tỉnh bắt giam.
An Tại Đào thở dài, bên tai còn quanh quẩn câu nói này của Tiết Lợi Binh, trong lúc nhất thời không biết nói gì.
Tiết Đức Bản theo lý thuyết là một người tài ba. Ông ta có thể từ mấy trăm ngàn tiền khởi nghiệp, trong vòng mười năm đã biến một xí nghiệp xử lý của thôn phát triển thành nhiều ngành sản xuất với tài sản cố định hơn một tỷ, trở thành một tập đoàn lớn, đồng thời vận tác đưa ra thị trường thành công. Đây không phải là một sự việc đơn giản.
Nhưng trời sinh ông ta lại có tính cách của một kẻ nhà giàu mới nổi và độc tài, khiến đế quốc Vân Lan phồn vinh của ông ta nằm trên con đường sắp bị hủy diệt. Đương nhiên, thế sự khó liệu, nếu ông ta không vì bạo lực mà gây ra động tĩnh quá lớn, khiến Ủy ban Kỷ luật tỉnh bắt giam thì tập đoàn xí nghiệp Vân Lan, dưới năng lực thao tác của ông ta, và dưới sự che đậy của quyền lực chính quyền, rất có thể tập đoàn của ông ta còn tiếp tục vận hành trong một thời gian rất dài nữa.
An Tại Đào nhẹ nhàng thở dài, trầm giọng nói:
- Bành Quân, gọi điện thoại cho Lộ Binh ở Quy Ninh và Lý Kiệt ở công ty Năng Nguyên Phòng Sơn, lập tức đến văn phòng của tôi. Nói với bọn họ, tôi cho bọn họ một tiếng.
Nói xong, An Tại Đào liền hơi nhắm mắt lại dưỡng thần.
Cánh cửa nhẹ nhàng vang lên tiếng gõ.
An Tại Đào đột nhiên quay đầu, bước vào phía sau bàn làm việc, đồng thời trầm giọng nói:
- Mời vào!
Cánh cửa bị đẩy ra, Bành Quân cùng với Lý Kiệt và Lộ Binh mỉm cười bước vào.
Lộ Binh cười ha hả:
- Phó chủ tịch thành phố An, đã lâu rồi không gặp. Lãnh đạo lớn chính là lãnh đạo lớn. Tôi đây có muốn gặp cũng không dễ dàng gì. Đến văn phòng của cậu, nếu không có thư ký dẫn đường, chắc sẽ không bao giờ vào được.
Lý Kiệt chỉ mỉm cười. Y không thể so với Lộ Binh. Lộ Binh với An Tại Đào là bạn thân, có thể nói chuyện một cách bộc trực, còn y thì không thể. Là cán bộ dưới trướng của An Tại Đào, y chỉ có thể duy trì trầm mặc, kính cẩn và cung kính, không dám có bất luận một điều gì thất lễ.
An Tại Đào cười ha hả, xoay người chỉ vào Lộ Binh:
- Anh đấy, anh muốn gặp tôi không phải là dễ dàng sao? Tôi trở về đã một thời gian nhưng một cuộc điện thoại cũng không thấy anh gọi. Tôi còn chờ anh mời uống rượu đấy.
- Tôi hôm nay gọi hai người đến đây vì ngày mai sẽ có một cuộc họp. Lộ Binh, tôi cần tập đoàn Dân Thái của anh phối hợp.
An Tại Đào nhìn Lộ Binh cười nói.
Lộ Binh đuôi lông mày nhướng lên, nhẹ nhàng nói:
- Anh bạn, chúng ta là người một nhà. Tôi biết tổ chức lại doanh nghiệp đối với công tác của cậu rất quan trọng. Không thành vấn đề, tôi hôm qua đã nói chuyện với ba của tôi. Tài chính dự trù của Dân Thái, cộng với ngân hàng cho vay, gom góp cũng được mấy trăm triệu. Vấn đề không phải là lớn, chúng tôi có thể phối hợp với cậu ăn cái miếng thịt mục nát này. Tuy là miếng thịt mục nát, nhưng cũng đã có sự đo lường tính toán qua. Dân Thái chúng tôi tiến vào tập đoàn Vân Lan cũng không phải là thiệt.
Nghe Lộ Binh nói một cách không do dự, An Tại Đào đột nhiên có chút cảm động. Lộ Binh tuy rằng nói rất thoải mái, nhưng trên thực tế, tập đoàn Vân Lan cục diện rối rắm không phải nói giải quyết là giải quyết được liền. Một khi đã tiếp nhận rồi thì sống hay chết là hai chuyện khác nhau. Và tài chính đầu nhập cũng không phải là con số nhỏ. Ngay cả một tập đoàn đại gia như Dân Thái cũng là một khoản đầu tư rất lớn. Có thể nói, vì ủng hộ An Tại Đào, Lộ Binh không tiếc mạo hiểm đem toàn bộ xí nghiệp gia tộc vào cuộc phiêu lưu, làm việc nghĩa không chùn bước xông lên.
Mà điều này đã vượt qua nguyên tắc mấu chốt của thương nhân. Không thể lý giải một cách đơn giản vì Lộ Binh theo An Tại Đào chẳng vì cái gì, chỉ vì tình bạn giữa hai người thật vất vả mới xây dựng lên được.
Kỳ thật, Lộ Binh có quyết định này cũng thật là gian nan. Thương nhân trục lợi là thiên tính, phiêu lưu quá lớn tất nhiên là theo bản năng mà lẩn tránh. Nếu Lộ Binh hiểu An Tại Đào, một khi chính mình trước sự nhờ vả của hắn mà thoái lui thì An Tại Đào cũng sẽ không nói cái gì. Quan hệ giữa hai người cũng sẽ không vì vậy rạn nứt.
Lộ Binh ánh mắt trong suốt, An Tại Đào lẳng lặng nhìn y. Ánh mắt hai người giao nhau, đều hiểu được tâm tư đối phương.
- Cám ơn!
An Tại Đào nói, giọng nói tuy rằng rất bình thường, nhưng trong đó lại ẩn chứa tình cảm rất lớn, và cũng chỉ có Lộ Binh mới có thể hiểu.
- Tuy nhiên, Lộ Binh, thật tâm thì tôi không phải muốn khiến Dân Thái tham gia vào việc tổ chức lại tập đoàn Vân Lan.
- Ý của tôi là cho Dân Thái các anh thay chúng tôi xung phong đi trước và yểm hộ.
An Tại Đào cười nói.
Lộ Binh ngẩn ra:
- Xung phong và yểm hộ? Cậu có thể nói rõ một chút được không?
An Tại Đào thở dài:
- Chuyện này không phải đơn giản như anh đã nghĩ đâu. Nó rất phức tạp. Tôi có thể xác định, lúc này đây việc tổ chức lại tài sản tuyệt đối sẽ không thuận lợi. Cho nên, tôi hy vọng tập đoàn Dân Thái giúp tôi bố trí một nghi trận, mê hoặc một số người.
An Tại Đào nói xong thì nhìn thoáng qua Lý Kiệt.
Lý Kiệt hiểu ý liền tiếp lời:
- Lộ tổng, ý của Phó chủ tịch thành phố An là chuẩn bị cho công ty Năng Nguyên Phòng Sơn tiến ra thị trường.
Lộ Binh bừng tỉnh, cất cao giọng cười, trong lòng cũng cảm thấy thoải mái:
- Hóa ra là vậy. Anh bạn, chiêu này của cậu thật là cao minh. Nếu dựa theo chiêu số thường quy, tập đoàn Năng Nguyên Phòng Sơn muốn vận tác ra ngoài thị trường trong hai năm là hoàn toàn không có khả năng. Nhưng có thể khiến cho tập đoàn Năng Nguyên Phòng Sơn có thể mượn cái xác của tập đoàn Vân Lan là có thể thông qua cổ phiếu và tài sản đổi thành, gia tăng cổ phiếu và đưa ra thị trường. Cao, thật sự là cao minh!
An Tại Đào cười ha hả:
- Tạm thời giữ bí mật. Hôm nay, những gì mà chúng ta nói thì chỉ cần để trong lòng thôi. Lộ Binh, anh hãy chuẩn bị sẵn sàng, giúp tôi diễn trò. Còn Lý Kiệt, hãy tranh thủ thời gian gom tài chính. Tôi đã thông qua quan hệ liên lạc với các ngân hàng ở tỉnh, có thể cho công ty của anh vay đến vài trăm triệu.
- Tôi hiểu rồi.
Lý Kiệt hạ thấp người đáp.
- Lộ Binh, tôi lấy thân phận của mình cũng như là danh nghĩa của Ủy ban nhân dân thành phố, khẩn cầu tập đoàn Dân Thái một yêu cầu.
An Tại Đào quay đầu nhìn Lộ Binh, vẻ mặt có vẻ trịnh trọng lạ thường.
Lộ Binh khoát tay nói:
- Đừng có khách sáo với tôi như vậy. Nói gì là khẩn cầu, nếu cậu có yêu cầu gì thì cứ nói thẳng.
Bởi vì không cần phải đi tranh nước đục của tập đoàn Vân Lan, và mạo hiểm lớn trong kinh doanh, Lộ Binh trong lòng thở phào nhẹ nhõm một hơi, nhưng khi nghe An Tại Đào lại có lời muốn nói, thì tuy ngoài mặt y tỏ ra thản nhiên, nhưng trong lòng lại cảm thấy căng thẳng.
- Anh cũng biết, mấy năm trước, tập đoàn Vân Lan mua lại nhà máy sắt thép Phòng Sơn, và xây dựng lại một hạng mục nhà máy sắt thép mới. Tôi nghĩ muốn cho tập đoàn Dân Thái tiếp nhận lại nhà máy sắt thép Phòng Sơn này.
An Tại Đào nhỏ giọng nói:
- Nhà máy sắt thép Phòng Sơn không thể giao cho người ngoài. Nếu giao thì ảnh hưởng tiêu cực là rất lớn.
Lộ Binh hơi có chút do dự, nhẹ nhàng nói:
- Anh bạn, hạng mục nhà máy sắt thép này tôi cũng đã nghe nói qua. Đây là hạng mục bị Ủy ban Kế hoạch và Phát triển quốc gia đình chỉ. Hiện tại quốc gia đang khống chế sản lượng sắt thép. Nếu chúng ta tiếp nhận lại, cho dù là có tài chính cũng không làm được gì.
- Tôi không có ý bảo mọi người phải coi trọng hạng mục sắt thép này. Chỉ cần mọi người tiếp nhận lại nhà máy sắt thép Phòng Sơn đang bị thua lỗ, và có thể khiến nó khôi phục và đưa vào hoạt động lại, giải quyết được vấn đề việc làm cho công nhân. Mẫu đất mà tôi phụ trách sẽ giao cho mọi người, dùng công nghiệp để thao tác kinh doanh, cho các người khai thác bất động sản, phát triển lên.
An Tại Đào cười, nói một câu vui đùa:
- Tôi còn có thể để anh thua thiệt sao?
Ba người đàn ông cùng cười rộ lên.
Buổi sáng hôm sau, tại trung tâm hội nghị của tập đoàn xí nghiệp thôn Vân Lan, chính quyền thành phố Phòng Sơn sẽ tổ chức cuộc họp về việc tổ chức lại tài sản cho tập đoàn Vân Lan.
Phó bí thư Thành ủy Phòng Sơn, Phó chủ tịch thường trực thành phố An Tại Đào, người phụ trách của Ủy ban Xây dựng Phòng Sơn, Ủy ban Kế hoạch và Phát triển, Cục Thuế Công thương quốc gia, Ủy ban Quản lý giám sát tài sản nhà nước, Trưởng ban Quản lý khi Cao cấp - Hiện đại Trang Ninh và những người phụ trách có liên quan, đại diện cho các doanh nghiệp nhà nước thành phố Phòng Sơn, Phó Chủ tịch Hội đồng quản trị kiêm Tổng giám đốc tập đoàn Dân Thái, Bí thư Đảng ủy kiêm Tổng giám đốc tập đoàn Năng Nguyên Phòng Sơn Lý Kiệt, chủ quản của tập đoàn Vân Lan và các thành viên trong hội đồng quản trị cùng đại bộ phận công nhân viên chức đều đến tham dự hội nghị.
Hội nghị do Trưởng ban quản lý khu Cao cấp - Hiện đại Trang Ninh chủ trì.
Trang Ninh nghiêng người nhìn An Tại Đào, kính cẩn trưng cầu ý kiến. Sau khi được An Tại Đào gật đầu, lúc này mới nhìn mọi người xung quanh, hắng giọng nói:
- Các vị lãnh đạo, các đại biểu của các xí nghiệp, các thành viên của Hội đồng quản trị cùng các công nhân viên chức của tập đoàn Vân Lan, dưới sự chỉ thị của Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố, dưới sự chủ trì của Phó chủ tịch thành phố An, việc tổ chức lại tài sản cho tập đoàn xí nghiệp Vân Lan rốt cuộc đã vào giai đoạn vận tác thật sự. Hôm nay, chúng ta có mặt tại đây chính là muốn đạt thành nhận thức chung, thông qua đề xuất của Ủy ban nhân dân thành phố về phương án và quy tắc cụ thể cho việc tổ chức lại tài sản của tập đoàn Vân Lan.
- Tình hình của tập đoàn Vân Lan thì mọi người đã biết rõ ràng. Phá sản là điều khó có thể tránh khỏi. Có thể nói bất cứ lúc nào cũng đều có thể bị đóng cửa. Về phương diện nợ nần, tập đoàn Vân Lan đã nợ hàng tỷ đồng, trong đó mắc nợ ngân hàng là hơn một tỷ, nợ lưu động là hơn hai trăm ba chục triệu. Một số nợ lớn đến như vậy, tập đoàn Vân Lan trước mắt đã không còn khả năng trả nợ. Điều này có nghĩa gì? Có nghĩa là cổ quyền trong tay của quý vị đã biến thành con số không.
- Nếu đúng lúc tiến hành tổ chức lại tài sản, tập đoàn sẽ còn có khả năng cải tử hồi sinh. Mà cổ quyền trong tay của quý vị sẽ còn được đảm bảo. Nhưng nếu để tùy ý thì xí nghiệp sẽ phá sản ngay.
Trang Ninh đột nhiên phất tay nói:
- Được rồi, hội nghị bắt đầu, hy vọng mọi người sẽ dựa vào tinh thần của buổi nói chuyện ngày hôm nay của Phó chủ tịch thành phố An, nắm chắc cơ hội mà Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố đã mang đến cho tập đoàn Vân Lan.
An Tại Đào đột nhiên nói chen vào:
- Tôi xin có mấy câu. Tôi hy vọng mọi người có thể xuất phát từ đại cục giữ gìn cục diện kinh tế xã hội ổn định, căn cứ vào tình huống thực tế, tích cực báo danh tham dự cuộc tổ chức lại tài sản này. Các bộ môn của thành phố cùng với bộ môn của Khu Cao cấp - Hiện đại, hôm nay mọi người đến chính là lắng nghe một chút, bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị sẵn sàng phục vụ cho lần tổ chức lại tài sản này. Được rồi, mọi người tiếp tục thảo luận.
Ngay khi tập đoàn Vân Lan sắp thông qua đề xuất của chính quyền thành phố Phòng Sơn tổ chức lại phương án cũng như đồng thời ký kết bước hợp tác đầu tiên với tập đoàn Dân Thái thì có một thay đổi bất ngờ xảy ra.
Vào buổi sáng, Ủy ban Kỷ luật tỉnh đột nhiên công khai tuyên bố kết quả điều tra của vụ án Tiết Đức Bản. Ủy ban Kỷ luật tỉnh nhận được Tiết Đức Bản đã có hành vi vi phạm pháp luật không đáng kể, qua thẩm tra tổng cộng chỉ có bốn lần dùng bạo lực để cưỡng chế đất của người nông dân, xâm phạm đến lợi ích của họ. Ủy ban Kỷ luật tỉnh tuyên bố ngay trong ngày sẽ đem Tiết Đức Bản chuyển về cho Ủy ban Kỷ luật thành phố Phòng Sơn xử lý. Đồng thời đề nghị Thành ủy thành phố Phòng Sơn kỷ luật xử phạt Tiết Đức Bản theo đúng quy định của Đảng, đề nghị Hội đồng nhân dân tỉnh Đông Sơn và Hội đồng nhân dân thành phố Phòng Sơn miễn đi chức đại biểu Hội đồng nhân dân tỉnh và thành phố.
Tin tức này vừa lan ra đã lập tức chấn động toàn bộ quan trường Phòng Sơn. Điều này không thể nghi ngờ Tiết Đức Bản cuối cùng có thể thoát khỏi tù ngục, thành công thoát thân.
Tin tức này truyền thật mau, trực tiếp ảnh hưởng đến thị trường chứng khoán vào buổi sáng. Khi gần đến báo cáo cuối ngày, cổ phiếu của tập đoàn Vân Lan đột nhiên tăng nhanh giống như một cơn gió lớn, trong nhất thời trở thành tiêu điểm được chú ý trên thị trường chứng khoán.