2h chiều, An Tại Đào và Tống Nghênh Xuân đều ngồi xe chuyên dụng rời khỏi Phòng Sơn, thẳng ra đường cao tốc, chạy như bay về thành phố Thiên Nam. Chưa đến 4h chiều thì đã đến Tỉnh ủy.
Hai người trên đường đi đã thống nhất với nhau, khi đến Tỉnh ủy sẽ không đến Ủy ban Kỷ luật tỉnh mà là đến Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy trước. Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, Trưởng ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy Tôn Gia Ung đang trong phòng làm việc. Hai người cùng nhau báo cáo công tác với Trưởng ban Tôn, đem sự việc công khai chọn lựa trợ lý Chủ tịch thành phố ra nói qua một lần. Trưởng ban Tôn rất đồng ý, lúc này liền ký vào, chỉ bảo cho người của Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy nắm chặt trình tự tổ chức.
Thái độ của Trưởng ban Tôn không ngờ lại sảng khoái như vậy khiến cho Tống Nghênh Xuân có chút không ngờ. Ông ta không biết rằng, Tôn Gia Ung biết An Tại Đào là con trai của Chủ tịch tỉnh Trần Cận Nam, làm sao mà không nể mặt vài phần chứ. Hơn nữa, Trần Cận Nam rất nhanh sẽ tiếp nhận chức vụ của Tiếu Tác Niên, trở thành Bí thư Tỉnh ủy. An Tại Đào tự mình tìm đến cửa, cũng không phải nguyên tắc gì lớn. Tôn Gia Ung bất kể như thế nào cũng không thể không nể mặt.
- Trưởng ban Tôn, ngài đang bận, nên chúng tôi xin phép trở về. Qua hai ngày sẽ tiếp tục đến báo cáo với lãnh đạo.
Trước khi đi, Tống Nghênh Xuân cung kính cười nói. Tôn Gia Ung quét mắt nhìn Tống Nghênh Xuân, rồi quay đầu nhìn An Tại Đào, không ngờ lại đứng dậy đưa tiễn ra ngoài:
- Đồng chí Nghênh Xuân, đồng chí Tại Đào, nếu hai người đang có chuyện bận thì tôi cũng không lưu hai người. Được, mọi người đi thong thả.
- Trưởng ban Tôn xin cứ dừng bước!
Vẫn mỉm cười, Tống Nghênh Xuân kính cẩn giơ tay, nhìn thấy Tôn Gia Ung không ngờ là có ý muốn đưa tiễn thì liền có chút thủ sủng nhược kinh.
Tôn Gia Ung đương nhiên là tùy ý khách sáo hai câu, không có khả năng là thật sự muốn tiễn. Thấy Tống Nghênh Xuân ngăn lại thì cũng thuận thế dừng bước. Là một Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, là lãnh đạo của một bộ môn trong tỉnh ủy, đối với hai chủ quản của một thành phố cấp địa, ông ta chỉ có thể khách khí như vậy là đủ rồi.
Tống Nghênh Xuân không biết, Tôn Gia Ung lần này là hoàn toàn nể mặt con trai của Trần Cận Nam là An Tại Đào. Nếu là cán bộ bình thường tìm đến ông ta, không cần nói đến việc đưa tiễn, ngay cả nói chuyện thì ông ta cũng mang cái mác lãnh đạo Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy ra mà nói chuyện.
Đôi khi, cái giá của lãnh đạo lớn nhỏ như thế nào là đại diện cho cấp bậc cao thấp của lãnh đạo đó. Càng là lãnh đạo cao tầng, thì càng tỏ vẻ cao ngạo với các cán bộ phía dưới. Nhưng là đại lãnh đạo cao tầng thì ngược lại lại rất khách khí.
Sau khi rời khỏi văn phòng của Tôn Gia Ung, Tống Nghênh Xuân rất cao hứng. Tuy rằng việc Tôn Gia Ung khách khí chỉ có thể chỉ là vẻ bề ngoài, nhưng ông ta lại cảm thấy rất nở mày nở mặt. Đi ngang qua lầu ba của cơ quan Tỉnh ủy, Tống Nghênh Xuân quay đầu lại nhìn An Tại Đào cười nói:
- Đồng chí Tại Đào, không nghĩ là Trưởng ban Tôn lại sảng khoái như vậy. Được, chuyện này đã thành, chúng ta kế tiếp đến gặp Chủ nhiệm Mục của Ủy ban kỷ luật tỉnh.
Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tỉnh Mục Thao đang trong phòng làm việc của mình xem báo, đột nhiên nghe thư ký nói rằng có Bí thư Thành ủy Phòng Sơn và Chủ tịch thành phố cùng nhau đến báo cáo công tác nên đặt tờ báo xuống, ngồi ngay ngắn lại bàn làm việc của mình, rồi bảo thư ký cho An Tại Đào và Tống Nghênh Xuân bước vào.
Tống Nghênh Xuân và An Tại Đào sóng vai nhau bước vào văn phòng làm việc của Mục Thao. Mục Thao ánh mắt sáng ngời nhìn chằm chằm vào hai người, thần sắc thản nhiên.
Tống Nghênh Xuân và Mục Thao xem như là người quen. Năm đó Mục Thao là Bí thư Thành ủy thành phố Lục Đảo, còn Tống Nghênh Xuân cũng là cán bộ ở đó, nên hai người tất nhiên là không xa lạ.
Chỉ có An Tại Đào là lần đầu giao tiếp với Mục Thao, nên khi vừa vào cửa thì liền kính cẩn chào hỏi Mục Thao, vừa quan sát ông ta. Hắn lúc trước khi còn nhậm chức tại Tỉnh ủy, Mục Thao vẫn còn chưa là Chủ nhiệm ủy ban kỷ luật tỉnh, vẫn còn công tác tại Lục Đảo. Mục Thao đến cuối năm mới chuyển từ Bí thư Thành ủy Lục Đảo đến làm Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tỉnh. Là lãnh đạo cấp thứ trưởng của thành phố Lục Đảo, một trong những thành phố duyên hải phát triển quan trọng nhất của vùng duyên hải, Mục Thao trở thành Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tỉnh kỳ thật không phải là đề bạt mà là điều chuyển ngang. Từ quyền lực tuyệt đối mà nói, Chủ nhiệm ủy ban Kỷ luật tỉnh kỳ thật lợi ích thực tế không bằng Bí thư Thành ủy Lục Đảo.
Mục Thao thân hình cao lớn, khôi ngô, bờ vai rộng, toát ra vài phần uy thế của một cán bộ lãnh đạo cao tầng. Tống Nghênh Xuân khẩn trương tiến lên một bước, cung kính cười nói:
- Chủ nhiệm Mục!
Mục Thao thản nhiên cười:
- Là Tiểu Tống à, hôm nay sao rảnh mà đến gặp tôi thế? Ồ, vị này có phải là An Tại Đào không?
Mục Thao hai mắt dừng lại ở An Tại Đào. Kỳ thật thì ông ta đã sớm biết được thân phận của An Tại Đào, chỉ có điều ra vẻ không biết mà thôi. Còn An Tại Đào thì mỉm cười, tiến lên hai bước, cao giọng nói:
- Chủ nhiệm Mục, tôi là An Tại Đào của Phòng Sơn.
Mục Thao đột nhiên đứng dậy, mỉm cười chủ động bắt tay với An Tại Đào:
- Hóa ra là Chủ tịch thành phố Tiểu An của Phòng Sơn. Haha, ngưỡng mộ thanh danh đã lâu. Cậu tuy còn trẻ nhưng lại rất nổi tiếng ở tỉnh chúng ta. Vừa thấy quả nhiên là tuổi trẻ đầy hứa hẹn.
Thái độ của Mục Thao khiến Tống Nghênh Xuân giật mình kinh hãi. Còn An Tại Đào thì sớm đã nghe ra được vài phần ý tứ trong lời nói của Mục Thao. Quả nhiên là không ngoài dự đoán của hắn, người đứng đằng sau việc nhất định phải tra ra được tận cùng của vụ án Ngô Quốc Cẩm tự sát chính là Mục Thao.
Mục Thao vì sao phải như vậy? Nhưng ông ta lại không nói rõ với Tống Nghênh Xuân, và Tống Nghênh Xuân đương nhiên cũng không dám hỏi lại. Nhưng trong quá trình nói chuyện với nhau, hai người trên cơ bản đã có được một thứ đại khái rõ ràng.
Không nghĩ đến, Cục trưởng kiêm Chính ủy cục Công an thành phố Phòng Sơn Hoàng Thu Sinh lại là người của Mục Thao. Mục Thao chủ đạo trong việc thúc đẩy tra ra vụ án của Ngô Quốc Cẩm, không chịu vì Ngô Quốc Cẩm tự sát mà bỏ qua. Nói trắng ra, đơn giản là muốn cấp cho Hoàng Thu Sinh một thành tích trong việc cạnh tranh chức trợ lý Chủ tịch thành phố lần này.
Nói cách khác, Mục Thao truy tới cùng vụ án của Ngô Quốc Cẩm, nhất định An Tại Đào và Tống Nghênh Xuân sẽ không lâu mà tìm đến cửa. Sau đó ông ta mới giáp mặt mà ra giá, nương theo chuyện này hướng thành phố Phòng Sơn thực hiện một chút áp lực. Không thể không nói, là lãnh đạo Tỉnh ủy, chiêu này của Mục Thao quả thật là rất hữu hiệu. Mượn chuyện người nói chuyện mình, khiến cho Tống Nghênh Xuân và An Tại Đào phải mắc nợ, có thể nói là cao minh cực kỳ.
Lời tuy nhiên không nói rõ, nhưng mọi người trong lòng cũng rất hiểu. Tống Nghênh Xuân và An Tại Đào trong lòng rất rõ. Chỉ cần Hoàng Thu Sinh lên làm trợ lý Chủ tịch thành phố, thì việc tra án của Ủy ban Kỷ luật chỉ là đòn gió mà thôi. Nhưng nếu lần này Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố Phòng Sơn không nể mặt Mục Thao, thì như vậy, Ủy ban Kỷ luật tỉnh kế tiếp khẳng định là sẽ làm ra đại động tác.
Người trong quan trường, đau đầu sợ hãi nhất chính là Ủy ban Kỷ luật. Cán bộ cấp huyện thì sợ Ủy ban Kỷ luật thành phố. Ủy ban Kỷ luật thành phố thì sợ Ủy ban Kỷ luật tỉnh. Ủy ban Kỷ luật tỉnh thì sợ Ủy ban Kỷ luật trung ương. Tuy rằng Ủy ban Kỷ luật cơ cấu quyền lực phát ra hữu hạn, nhưng thường nhằm vào quyền lực hạ tầng, hoặc là tương đương để uy hiếp.
Đầu năm nay, nếu Ủy ban Kỷ luật nhất định phải điều tra, thì làm sao mà không tra ra vấn đề chứ? Thường ở bờ sông, làm sao mà không ướt hài chứ. Người kiếm ăn trong quan trường, có ai dám nói mình sạch sẽ không nhiễm một hạt bụi nào? Cho dù là An Tại Đào là người tuyệt đối không có vấn đề về tham nhũng. Nhưng nếu đắc tội với lãnh đạo Ủy ban Kỷ luật, thật muốn bị điều tra, thì có lẽ cũng sẽ có chuyện không may mà thôi. Không có tham nhũng? Đừng lo, còn có phương diện khác, có hay không vi phạm quy định? Muốn điều tra anh thì không có cái gì là không thể tra được.
Từ phòng Mục Thao bước ra, hai người im lặng không nói gì, sóng vai nhau cùng xuống lầu. Tuy rằng điều kiện của Mục Thao cũng không hà khắc, là Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật tỉnh, Mục Thao cũng đã nói chuyện với Hoàng Thu Sinh. Bất kể là Tống Nghênh Xuân hay là An Tại Đào, dường như không ai là không nể mặt ông ta.
Nhưng chiêu thức ấy của Mục Thao lại khiến hai người có chút lung túng. Ngoài miệng tuy rằng không nói cái gì, nhưng trong lòng chung quy là rất không thoải mái.
Đứng ở trong sân Tỉnh ủy, trước khi lên xe, Tống Nghênh Xuân nhìn An Tại Đào thở dài nói:
- Đồng chí Tại Đào, cậu tính xử lý như thế nào? Mặt mũi của Chủ nhiệm Mục thì không thể không nể. Tôi nghĩ, sự việc của Hoàng Thu Sinh đã định, chúng ta nên xử lý chặt chẽ, sớm cho Chủ nhiệm Mục một tin tức chính xác.
An Tại Đào thản nhiên cười:
- Bí thư Tống, chuyện này xử lý không được đâu. Lúc này đây là công khai chọn lựa, công khai báo danh, và thi viết, phỏng vấn cũng công khai, biện hộ và trúng tuyển cũng vậy. Tất cả trình tự và quy trình toàn bộ đều dưới sự giám sát của truyền thông. Nếu Hoàng Thu Sinh tự thân vận động, biết rằng cứng nhắc quá thì không được, nhưng chúng ta tổng không thể vì một Hoàng Thu Sinh mà bỏ đi toàn bộ quy cũ.
Tống Nghênh Xuân trong lòng âm thầm mắng một tiếng, thầm nghĩ cậu công khai cái con khỉ mốc. Cái gọi là công khai chọn lựa chỉ là một sự ngụy trang mà thôi. Đường đường là trợ lý Chủ tịch thành phố, đều là cán bộ cấp Phó giám đốc sở mời đảm nhiệm, cậu còn có thể thật sự muốn làm công khai hóa? Bộ nghĩ là đùa giỡn con nít sao?
Tống Nghênh Xuân ho khan hai tiếng, có chút mất hứng nhẹ nhàng nói:
- Đồng chí Tại Đào, bất kể như thế nào, cũng nên nể mặt Chủ nhiệm Mục. Tuy rằng lãnh đạo không nói thẳng điều gì, nhưng chúng ta không thể cứ giả bộ hồ đồ. Được rồi, chuyện này coi như đã được định. Dù sao cũng có ba danh ngạch trợ lý Chủ tịch thành phố, tôi là Bí thư Thành ủy sẽ làm chủ, tính cho Hoàng Thu Sinh một xuất.
Tống Nghênh Xuân nói xong thì liền chui đầu vào xe.
An Tại Đào khóe miệng nhếch lên, không nói gì thêm, chỉ bước nhanh về phía xe của mình. Mặt mũi của Mục Thao tất nhiên là phải nể, nhưng không phải thông qua cách như vậy. Hoàng Thu Sinh không ngờ là thông qua Mục Thao hướng thành phố công khai tạo áp lực. An Tại Đào ngoài miệng không nói nhưng trong lòng lại rất mất hứng. Trong nháy mắt, gương mặt Hoàng Thu Sinh hiện lên. Hắn chán ghét nhíu mày, khoát tay:
- Hoàng Thao, chúng ta về Phòng Sơn ăn cơm chiều đi.
Buổi tối, An Tại Đào có hẹn với Lãnh Mai cùng nhau ăn cơm. Hắn biết Lãnh Mai khẳng định là đang chờ hắn. Trên đường hắn nhắn tin cho Lãnh Mai. Sau khi xe tiến vào thành phố Phòng Sơn, hắn bảo Hoàng Thao về nhà, còn mình thì tự lái xe đến nhà khách phụ cận Phòng Sơn đón Lãnh Mai. Hai người cùng nhau đến quán ăn ở ngoại ô để thưởng thức món cá với dưa chua.
Buổi sáng ngày thứ ba từ tỉnh trở về, thành phố Phòng Sơn đã tổ chức cuộc thi viết đầu tiên trong lần chọn lựa trợ lý Chủ tịch thành phố. Danh sách nhân viên trong cuộc họp với Chủ tịch thành phố lần trước đã được thông qua, bao gồm mười một người.
Buổi chiều, dưới sự phối hợp của Ban tổ chức cán bộ Phòng Sơn, Cục giám sát thành phố, bắt đầu tổ chức buổi thi viết ở trường Đảng Thành ủy. Ban tổ chức cán bộ Thành ủy và văn phòng ủy ban nhân dân thành phố liên hợp tổ chức, trường Đảng Thành ủy giám thị, đài truyền hình thành phố Phòng Sơn cũng tham gia, tiến hành quay lại toàn bộ quá trình ngày thi.
Cuộc thi viết kết thúc vào buổi tối. Ủy viên thường vụ Thành ủy, Phó chủ tịch thường trực thành phố Dương Hoa và Phó trưởng ban tổ chức cán bộ Thành ủy Trương Kính Phú đích thân chủ trì. Ban tổ chức cán bộ Thành ủy, văn phòng Ủy ban nhân dân thành phố, trường Đảng Thành ủy và bộ môn có liên quan mỗi cơ quan một người tạo thành một tổ giám khảo, tiến hành công khai chấm bài thi. Toàn bộ quá trình chấm bài cũng được truyền hình trực tiếp.
Cuộc thi viết này đồng thời cũng được Ban tin tức đài truyền hình Phòng Sơn đưa tin.
Trải qua sự đánh giá, kiểm tra của tổ giám khảo, áp dụng biện pháp đào thải, dựa theo thành tích bài thi từ thấp đến cao thì vòng thứ nhất này đã loại ra năm người. Đợt thứ hai chính là phỏng vấn.
Sáu người được tiến vào vòng phỏng vấn thứ hai đều được các giới truyền thông lớn của Phòng Sơn đưa tin. Bởi vì quá trình thi viết được công khai suốt, cho nên năm người bị loại ra cơ bản đã mất đi sự thao tác phía sau.
Sáu người bước vào vòng phỏng vấn là Cục trưởng kiêm Chính ủy Cục công an thành phố Hoàng Thu Sinh, thành viên tổ công tác tổ chức lại tài sản của tập đoàn Vân Lan, nghiên cứu viên của Ủy ban nhân dân thành phố cấp Cục trưởng Trang Ninh, Chủ nhiệm Ủy ban Kinh tế Thương mại Mông Đào, Chánh văn phòng Ủy ban nhân dân thành phố Chu Quân. Chủ nhiệm Ủy ban xây dựng Cổ Vân Lan. Cục trưởng cục Giáo dục Tôn Cát.
Người của Triệu Kiến Quốc, người của Cổ Lam, thậm chí là người mà Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tỉnh Mục Thao ám chỉ phải đề bạt là Cục trưởng Cục Công an Hoàng Thu Sinh đều tiến vào vòng phỏng vấn thứ hai. Đây là một kết quả mà mọi người đều vui mừng. Toàn bộ phần thi viết đều không có một gợn sóng nào.
Không thể nói sáu người này so với năm người bị loại kia tố chất cao hơn. Nhưng năm người bị loại kia biết mình chỉ là nền. Cho nên cũng không có chuẩn bị nhiều cho cuộc thi, làm qua loa cho xong, tất nhiên là không được vào đợt hai.
Ví dụ như Lý Kiệt ở công ty Năng Nguyên Phòng Sơn. Y sở dĩ tham gia lựa chọn lần này, cũng không ôm nhiều hy vọng. Hắn hiện tại chủ yếu tập trung tinh lực cho việc tổ chức lại tài sản của tập đoàn Vân Lan, chính thức trù bị đưa tập đoàn ra thị trường, nên đối với chuyện này tâm tư rất nhạt.
Đối với việc công khai lựa chọn trợ lý Chủ tịch thành phố của Ủy ban nhân dân, tuy rằng Tống Nghênh Xuân không tham gia, nhưng ông ta rất chú ý. Ông ta sợ rằng An Tại Đào sẽ loại Hoàng Thu Sinh, khiến mình mất mặt trước Mục Thao.
Trải qua phần thi viết, sáu người tiếp tục bước vào vòng phỏng vấn. Kỳ thật đối với việc công khai chọn lựa như thế này, phỏng vấn mới là vòng thi kịch liệt nhất. Buổi phỏng vấn được ấn định vào trưa ngày 7 tháng 8, đến lúc đó thì đài truyền hình Phòng Sơn sẽ tiến hành truyền hình trực tiếp.
Ngày 5 tháng 8, Nhật báo Phòng Sơn đầu đề đã đưa tin: "Ngày 7 tháng 8, chính quyền thành phố Phòng Sơn sẽ công khai quá trình tuyển chọn trợ lý Chủ tịch thành phố. Toàn bộ phần thi phỏng vấn sẽ được truyền hình trực tiếp trên TV. Người tham gia phỏng vấn lần này gồm có đại diện của Đảng, Hội đồng nhân dân, Mặt trận tổ quốc và đại diện của một quần chúng làm thành ban giám khảo. Hoạt động này lần đầu tiên diễn ra trong cả nước. Cùng ngày sẽ có sáu cán bộ vượt qua vòng thi viết tham dự vòng thi phỏng vấn này.
Ngày 5 tháng 8, vào buổi tối, đài truyền hình thành phố Phòng Sơn trong bản tin lúc 8h cũng đã công bố tổ trưởng tổ lãnh đạo phỏng vấn lần này là Chủ tịch thành phố An Tại Đào.
"Chọn lựa cán bộ là một sự kiện nghiêm túc. Đồng thời có sự truyền hình trực tiếp của TV. Hiện tại, điều chúng ta cần chú ý, thứ nhất là phải cam đoan quá trình phỏng vấn được tiến hành thuận lợi. Thứ hai là cam đoan việc phỏng vấn phải công khai và công chính.
- Xin hỏi Chủ tịch thành phố An, lúc này đây vì sao Ủy ban nhân dân thành phố lại tiến hành truyền hình trực tiếp phần thi phỏng vấn chứ?
- Mọi người đều biết, trước đây việc tuyển chọn cán bộ đều không được tuyên truyền nhiều. Giới truyền thông cũng không tham gia vào nhiều cho việc tuyên truyền nó. Cho nên quần chúng đối với hình tượng của người nhân viên cũng còn mơ hồ. Quá trình chọn lựa thường hay diễn ra trong phòng kín. Tuy rằng phòng có lớn, nhưng đa số quần chúng vẫn không được phép tham gia. Cho nên căn phòng đó cứ như một căn phòng bí mật. Bởi vậy, đối với đại đa số người mà nói, người nào được tuyển, mà tuyển được người như thế nào đều không có quan hệ với tôi. Bởi vậy, cũng chưa nói đến cái gì là giám sát công cộng.
- Truyền hình trực tiếp trên TV là một phương thức trực quan nhất, đem toàn bộ quá trình tuyển chọn nhân viên công khai trước mặt quần chúng. Còn chưa đến hai ngày, người dân thành phố Phòng Sơn lần đầu tiên có thể ở trước màn ảnh, dùng ánh mắt kiểm duyệt của mình để xem kỹ biểu hiện của cán bộ, và tự bản thân họ sẽ cho điểm.
Trên màn hình TV, An Tại Đào ra sức phất tay, cất cao giọng:
- Lúc này đây, chúng ta có thể hy vọng có thể làm ra một lần thăm dò hữu ích. Có thể nói việc truyền hình trực tiếp buổi phỏng vấn tuyển chọn trợ lý Chủ tịch thành phố chính là sự mở màn của việc công khai tin tức sự vụ và hành chính của Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố.
Trần Cận Nam tập trung tinh thần ngồi trên ghế sofa nhìn chằm chằm vào màn hình TV, nhìn đứa con trai của mình đang phát biểu. Ông âm thầm nhíu mày. Âu Dương Đan lại gần cười nói:
- Lão Trần, Tiểu Đào lần này lại lên TV. Bọn họ tính làm gì vậy? Công khai tuyển chọn trợ lý Chủ tịch thành phố? Lại còn trực tiếp trên TV? Chậc chậc, đứa nhỏ này thật là có chủ ý, không ngờ lại nghĩ ra chiêu như vậy.
Trần Cận Nam lắc đầu, trầm giọng nói:
- Kỳ thật thì anh không tán thành việc nó cứ mãi chơi đùa với cái gọi là công khai tuyển chọn, lại còn trực tiếp trên TV. Thật sự là bừa bãi! Nó rất bướng bỉnh, anh nói nó không nghe. Cải cách thăm dò? Chế độ đổi mới? Cải cách thường hay có phiêu lưu. Tuy có thành tích nhưng đôi khi sẽ phải trả giá thê thảm và nghiêm trọng. Anh không hy vọng là nó bị té nhào.
Âu Dương Đan lại không cho là đúng, đứng dậy cười:
- Được rồi, anh đừng lo lắng nữa. Sợ cái gì chứ, có anh ở đây, Tiểu Đào còn có thể ngã sao? Hơn nữa, Tiểu Đào đây là quan tâm đến ý của dân. Dân chúng đều rất ủng hộ, vậy thì sợ cái gì? Lúc này, anh nên đứng sau lưng con ủng hộ nó, chứ không phải là bàn ra.
Trần Cận Nam thở dài, liếc mắt nhìn vợ, thầm nghĩ "Bà thì biết cái gì" nhưng lại không nói gì cả. Không ai hiểu đứa con trai này bằng ông. An Tại Đào một khi quyết định làm cái gì thì bất cứ kẻ nào cũng không ngăn được hắn.
2h chiều, An Tại Đào và Tống Nghênh Xuân đều ngồi xe chuyên dụng rời khỏi Phòng Sơn, thẳng ra đường cao tốc, chạy như bay về thành phố Thiên Nam. Chưa đến 4h chiều thì đã đến Tỉnh ủy.
Hai người trên đường đi đã thống nhất với nhau, khi đến Tỉnh ủy sẽ không đến Ủy ban Kỷ luật tỉnh mà là đến Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy trước. Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, Trưởng ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy Tôn Gia Ung đang trong phòng làm việc. Hai người cùng nhau báo cáo công tác với Trưởng ban Tôn, đem sự việc công khai chọn lựa trợ lý Chủ tịch thành phố ra nói qua một lần. Trưởng ban Tôn rất đồng ý, lúc này liền ký vào, chỉ bảo cho người của Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy nắm chặt trình tự tổ chức.
Thái độ của Trưởng ban Tôn không ngờ lại sảng khoái như vậy khiến cho Tống Nghênh Xuân có chút không ngờ. Ông ta không biết rằng, Tôn Gia Ung biết An Tại Đào là con trai của Chủ tịch tỉnh Trần Cận Nam, làm sao mà không nể mặt vài phần chứ. Hơn nữa, Trần Cận Nam rất nhanh sẽ tiếp nhận chức vụ của Tiếu Tác Niên, trở thành Bí thư Tỉnh ủy. An Tại Đào tự mình tìm đến cửa, cũng không phải nguyên tắc gì lớn. Tôn Gia Ung bất kể như thế nào cũng không thể không nể mặt.
- Trưởng ban Tôn, ngài đang bận, nên chúng tôi xin phép trở về. Qua hai ngày sẽ tiếp tục đến báo cáo với lãnh đạo.
Trước khi đi, Tống Nghênh Xuân cung kính cười nói. Tôn Gia Ung quét mắt nhìn Tống Nghênh Xuân, rồi quay đầu nhìn An Tại Đào, không ngờ lại đứng dậy đưa tiễn ra ngoài:
- Đồng chí Nghênh Xuân, đồng chí Tại Đào, nếu hai người đang có chuyện bận thì tôi cũng không lưu hai người. Được, mọi người đi thong thả.
- Trưởng ban Tôn xin cứ dừng bước!
Vẫn mỉm cười, Tống Nghênh Xuân kính cẩn giơ tay, nhìn thấy Tôn Gia Ung không ngờ là có ý muốn đưa tiễn thì liền có chút thủ sủng nhược kinh.
Tôn Gia Ung đương nhiên là tùy ý khách sáo hai câu, không có khả năng là thật sự muốn tiễn. Thấy Tống Nghênh Xuân ngăn lại thì cũng thuận thế dừng bước. Là một Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, là lãnh đạo của một bộ môn trong tỉnh ủy, đối với hai chủ quản của một thành phố cấp địa, ông ta chỉ có thể khách khí như vậy là đủ rồi.
Tống Nghênh Xuân không biết, Tôn Gia Ung lần này là hoàn toàn nể mặt con trai của Trần Cận Nam là An Tại Đào. Nếu là cán bộ bình thường tìm đến ông ta, không cần nói đến việc đưa tiễn, ngay cả nói chuyện thì ông ta cũng mang cái mác lãnh đạo Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy ra mà nói chuyện.
Đôi khi, cái giá của lãnh đạo lớn nhỏ như thế nào là đại diện cho cấp bậc cao thấp của lãnh đạo đó. Càng là lãnh đạo cao tầng, thì càng tỏ vẻ cao ngạo với các cán bộ phía dưới. Nhưng là đại lãnh đạo cao tầng thì ngược lại lại rất khách khí.
Sau khi rời khỏi văn phòng của Tôn Gia Ung, Tống Nghênh Xuân rất cao hứng. Tuy rằng việc Tôn Gia Ung khách khí chỉ có thể chỉ là vẻ bề ngoài, nhưng ông ta lại cảm thấy rất nở mày nở mặt. Đi ngang qua lầu ba của cơ quan Tỉnh ủy, Tống Nghênh Xuân quay đầu lại nhìn An Tại Đào cười nói:
- Đồng chí Tại Đào, không nghĩ là Trưởng ban Tôn lại sảng khoái như vậy. Được, chuyện này đã thành, chúng ta kế tiếp đến gặp Chủ nhiệm Mục của Ủy ban kỷ luật tỉnh.
Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tỉnh Mục Thao đang trong phòng làm việc của mình xem báo, đột nhiên nghe thư ký nói rằng có Bí thư Thành ủy Phòng Sơn và Chủ tịch thành phố cùng nhau đến báo cáo công tác nên đặt tờ báo xuống, ngồi ngay ngắn lại bàn làm việc của mình, rồi bảo thư ký cho An Tại Đào và Tống Nghênh Xuân bước vào.
Tống Nghênh Xuân và An Tại Đào sóng vai nhau bước vào văn phòng làm việc của Mục Thao. Mục Thao ánh mắt sáng ngời nhìn chằm chằm vào hai người, thần sắc thản nhiên.
Tống Nghênh Xuân và Mục Thao xem như là người quen. Năm đó Mục Thao là Bí thư Thành ủy thành phố Lục Đảo, còn Tống Nghênh Xuân cũng là cán bộ ở đó, nên hai người tất nhiên là không xa lạ. Truyện Sắc Hiệp -
Chỉ có An Tại Đào là lần đầu giao tiếp với Mục Thao, nên khi vừa vào cửa thì liền kính cẩn chào hỏi Mục Thao, vừa quan sát ông ta. Hắn lúc trước khi còn nhậm chức tại Tỉnh ủy, Mục Thao vẫn còn chưa là Chủ nhiệm ủy ban kỷ luật tỉnh, vẫn còn công tác tại Lục Đảo. Mục Thao đến cuối năm mới chuyển từ Bí thư Thành ủy Lục Đảo đến làm Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tỉnh. Là lãnh đạo cấp thứ trưởng của thành phố Lục Đảo, một trong những thành phố duyên hải phát triển quan trọng nhất của vùng duyên hải, Mục Thao trở thành Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tỉnh kỳ thật không phải là đề bạt mà là điều chuyển ngang. Từ quyền lực tuyệt đối mà nói, Chủ nhiệm ủy ban Kỷ luật tỉnh kỳ thật lợi ích thực tế không bằng Bí thư Thành ủy Lục Đảo.
Mục Thao thân hình cao lớn, khôi ngô, bờ vai rộng, toát ra vài phần uy thế của một cán bộ lãnh đạo cao tầng. Tống Nghênh Xuân khẩn trương tiến lên một bước, cung kính cười nói:
- Chủ nhiệm Mục!Mục Thao thản nhiên cười:
- Là Tiểu Tống à, hôm nay sao rảnh mà đến gặp tôi thế? Ồ, vị này có phải là An Tại Đào không?
Mục Thao hai mắt dừng lại ở An Tại Đào. Kỳ thật thì ông ta đã sớm biết được thân phận của An Tại Đào, chỉ có điều ra vẻ không biết mà thôi. Còn An Tại Đào thì mỉm cười, tiến lên hai bước, cao giọng nói:
- Chủ nhiệm Mục, tôi là An Tại Đào của Phòng Sơn.
Mục Thao đột nhiên đứng dậy, mỉm cười chủ động bắt tay với An Tại Đào:
- Hóa ra là Chủ tịch thành phố Tiểu An của Phòng Sơn. Haha, ngưỡng mộ thanh danh đã lâu. Cậu tuy còn trẻ nhưng lại rất nổi tiếng ở tỉnh chúng ta. Vừa thấy quả nhiên là tuổi trẻ đầy hứa hẹn.
Thái độ của Mục Thao khiến Tống Nghênh Xuân giật mình kinh hãi. Còn An Tại Đào thì sớm đã nghe ra được vài phần ý tứ trong lời nói của Mục Thao. Quả nhiên là không ngoài dự đoán của hắn, người đứng đằng sau việc nhất định phải tra ra được tận cùng của vụ án Ngô Quốc Cẩm tự sát chính là Mục Thao.
Mục Thao vì sao phải như vậy? Nhưng ông ta lại không nói rõ với Tống Nghênh Xuân, và Tống Nghênh Xuân đương nhiên cũng không dám hỏi lại. Nhưng trong quá trình nói chuyện với nhau, hai người trên cơ bản đã có được một thứ đại khái rõ ràng.
Không nghĩ đến, Cục trưởng kiêm Chính ủy cục Công an thành phố Phòng Sơn Hoàng Thu Sinh lại là người của Mục Thao. Mục Thao chủ đạo trong việc thúc đẩy tra ra vụ án của Ngô Quốc Cẩm, không chịu vì Ngô Quốc Cẩm tự sát mà bỏ qua. Nói trắng ra, đơn giản là muốn cấp cho Hoàng Thu Sinh một thành tích trong việc cạnh tranh chức trợ lý Chủ tịch thành phố lần này.
Nói cách khác, Mục Thao truy tới cùng vụ án của Ngô Quốc Cẩm, nhất định An Tại Đào và Tống Nghênh Xuân sẽ không lâu mà tìm đến cửa. Sau đó ông ta mới giáp mặt mà ra giá, nương theo chuyện này hướng thành phố Phòng Sơn thực hiện một chút áp lực. Không thể không nói, là lãnh đạo Tỉnh ủy, chiêu này của Mục Thao quả thật là rất hữu hiệu. Mượn chuyện người nói chuyện mình, khiến cho Tống Nghênh Xuân và An Tại Đào phải mắc nợ, có thể nói là cao minh cực kỳ.
Lời tuy nhiên không nói rõ, nhưng mọi người trong lòng cũng rất hiểu. Tống Nghênh Xuân và An Tại Đào trong lòng rất rõ. Chỉ cần Hoàng Thu Sinh lên làm trợ lý Chủ tịch thành phố, thì việc tra án của Ủy ban Kỷ luật chỉ là đòn gió mà thôi. Nhưng nếu lần này Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố Phòng Sơn không nể mặt Mục Thao, thì như vậy, Ủy ban Kỷ luật tỉnh kế tiếp khẳng định là sẽ làm ra đại động tác.
Người trong quan trường, đau đầu sợ hãi nhất chính là Ủy ban Kỷ luật. Cán bộ cấp huyện thì sợ Ủy ban Kỷ luật thành phố. Ủy ban Kỷ luật thành phố thì sợ Ủy ban Kỷ luật tỉnh. Ủy ban Kỷ luật tỉnh thì sợ Ủy ban Kỷ luật trung ương. Tuy rằng Ủy ban Kỷ luật cơ cấu quyền lực phát ra hữu hạn, nhưng thường nhằm vào quyền lực hạ tầng, hoặc là tương đương để uy hiếp.
Đầu năm nay, nếu Ủy ban Kỷ luật nhất định phải điều tra, thì làm sao mà không tra ra vấn đề chứ? Thường ở bờ sông, làm sao mà không ướt hài chứ. Người kiếm ăn trong quan trường, có ai dám nói mình sạch sẽ không nhiễm một hạt bụi nào? Cho dù là An Tại Đào là người tuyệt đối không có vấn đề về tham nhũng. Nhưng nếu đắc tội với lãnh đạo Ủy ban Kỷ luật, thật muốn bị điều tra, thì có lẽ cũng sẽ có chuyện không may mà thôi. Không có tham nhũng? Đừng lo, còn có phương diện khác, có hay không vi phạm quy định? Muốn điều tra anh thì không có cái gì là không thể tra được.
Từ phòng Mục Thao bước ra, hai người im lặng không nói gì, sóng vai nhau cùng xuống lầu. Tuy rằng điều kiện của Mục Thao cũng không hà khắc, là Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật tỉnh, Mục Thao cũng đã nói chuyện với Hoàng Thu Sinh. Bất kể là Tống Nghênh Xuân hay là An Tại Đào, dường như không ai là không nể mặt ông ta.
Nhưng chiêu thức ấy của Mục Thao lại khiến hai người có chút lung túng. Ngoài miệng tuy rằng không nói cái gì, nhưng trong lòng chung quy là rất không thoải mái.
Đứng ở trong sân Tỉnh ủy, trước khi lên xe, Tống Nghênh Xuân nhìn An Tại Đào thở dài nói:
- Đồng chí Tại Đào, cậu tính xử lý như thế nào? Mặt mũi của Chủ nhiệm Mục thì không thể không nể. Tôi nghĩ, sự việc của Hoàng Thu Sinh đã định, chúng ta nên xử lý chặt chẽ, sớm cho Chủ nhiệm Mục một tin tức chính xác.
An Tại Đào thản nhiên cười:
- Bí thư Tống, chuyện này xử lý không được đâu. Lúc này đây là công khai chọn lựa, công khai báo danh, và thi viết, phỏng vấn cũng công khai, biện hộ và trúng tuyển cũng vậy. Tất cả trình tự và quy trình toàn bộ đều dưới sự giám sát của truyền thông. Nếu Hoàng Thu Sinh tự thân vận động, biết rằng cứng nhắc quá thì không được, nhưng chúng ta tổng không thể vì một Hoàng Thu Sinh mà bỏ đi toàn bộ quy cũ.
Tống Nghênh Xuân trong lòng âm thầm mắng một tiếng, thầm nghĩ cậu công khai cái con khỉ mốc. Cái gọi là công khai chọn lựa chỉ là một sự ngụy trang mà thôi. Đường đường là trợ lý Chủ tịch thành phố, đều là cán bộ cấp Phó giám đốc sở mời đảm nhiệm, cậu còn có thể thật sự muốn làm công khai hóa? Bộ nghĩ là đùa giỡn con nít sao?
Tống Nghênh Xuân ho khan hai tiếng, có chút mất hứng nhẹ nhàng nói:
- Đồng chí Tại Đào, bất kể như thế nào, cũng nên nể mặt Chủ nhiệm Mục. Tuy rằng lãnh đạo không nói thẳng điều gì, nhưng chúng ta không thể cứ giả bộ hồ đồ. Được rồi, chuyện này coi như đã được định. Dù sao cũng có ba danh ngạch trợ lý Chủ tịch thành phố, tôi là Bí thư Thành ủy sẽ làm chủ, tính cho Hoàng Thu Sinh một xuất.
Tống Nghênh Xuân nói xong thì liền chui đầu vào xe.
An Tại Đào khóe miệng nhếch lên, không nói gì thêm, chỉ bước nhanh về phía xe của mình. Mặt mũi của Mục Thao tất nhiên là phải nể, nhưng không phải thông qua cách như vậy. Hoàng Thu Sinh không ngờ là thông qua Mục Thao hướng thành phố công khai tạo áp lực. An Tại Đào ngoài miệng không nói nhưng trong lòng lại rất mất hứng. Trong nháy mắt, gương mặt Hoàng Thu Sinh hiện lên. Hắn chán ghét nhíu mày, khoát tay:
- Hoàng Thao, chúng ta về Phòng Sơn ăn cơm chiều đi.
Buổi tối, An Tại Đào có hẹn với Lãnh Mai cùng nhau ăn cơm. Hắn biết Lãnh Mai khẳng định là đang chờ hắn. Trên đường hắn nhắn tin cho Lãnh Mai. Sau khi xe tiến vào thành phố Phòng Sơn, hắn bảo Hoàng Thao về nhà, còn mình thì tự lái xe đến nhà khách phụ cận Phòng Sơn đón Lãnh Mai. Hai người cùng nhau đến quán ăn ở ngoại ô để thưởng thức món cá với dưa chua.
Buổi sáng ngày thứ ba từ tỉnh trở về, thành phố Phòng Sơn đã tổ chức cuộc thi viết đầu tiên trong lần chọn lựa trợ lý Chủ tịch thành phố. Danh sách nhân viên trong cuộc họp với Chủ tịch thành phố lần trước đã được thông qua, bao gồm mười một người.
Buổi chiều, dưới sự phối hợp của Ban tổ chức cán bộ Phòng Sơn, Cục giám sát thành phố, bắt đầu tổ chức buổi thi viết ở trường Đảng Thành ủy. Ban tổ chức cán bộ Thành ủy và văn phòng ủy ban nhân dân thành phố liên hợp tổ chức, trường Đảng Thành ủy giám thị, đài truyền hình thành phố Phòng Sơn cũng tham gia, tiến hành quay lại toàn bộ quá trình ngày thi.
Cuộc thi viết kết thúc vào buổi tối. Ủy viên thường vụ Thành ủy, Phó chủ tịch thường trực thành phố Dương Hoa và Phó trưởng ban tổ chức cán bộ Thành ủy Trương Kính Phú đích thân chủ trì. Ban tổ chức cán bộ Thành ủy, văn phòng Ủy ban nhân dân thành phố, trường Đảng Thành ủy và bộ môn có liên quan mỗi cơ quan một người tạo thành một tổ giám khảo, tiến hành công khai chấm bài thi. Toàn bộ quá trình chấm bài cũng được truyền hình trực tiếp.
Cuộc thi viết này đồng thời cũng được Ban tin tức đài truyền hình Phòng Sơn đưa tin.
Trải qua sự đánh giá, kiểm tra của tổ giám khảo, áp dụng biện pháp đào thải, dựa theo thành tích bài thi từ thấp đến cao thì vòng thứ nhất này đã loại ra năm người. Đợt thứ hai chính là phỏng vấn.
Sáu người được tiến vào vòng phỏng vấn thứ hai đều được các giới truyền thông lớn của Phòng Sơn đưa tin. Bởi vì quá trình thi viết được công khai suốt, cho nên năm người bị loại ra cơ bản đã mất đi sự thao tác phía sau.
Sáu người bước vào vòng phỏng vấn là Cục trưởng kiêm Chính ủy Cục công an thành phố Hoàng Thu Sinh, thành viên tổ công tác tổ chức lại tài sản của tập đoàn Vân Lan, nghiên cứu viên của Ủy ban nhân dân thành phố cấp Cục trưởng Trang Ninh, Chủ nhiệm Ủy ban Kinh tế Thương mại Mông Đào, Chánh văn phòng Ủy ban nhân dân thành phố Chu Quân. Chủ nhiệm Ủy ban xây dựng Cổ Vân Lan. Cục trưởng cục Giáo dục Tôn Cát.
Người của Triệu Kiến Quốc, người của Cổ Lam, thậm chí là người mà Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tỉnh Mục Thao ám chỉ phải đề bạt là Cục trưởng Cục Công an Hoàng Thu Sinh đều tiến vào vòng phỏng vấn thứ hai. Đây là một kết quả mà mọi người đều vui mừng. Toàn bộ phần thi viết đều không có một gợn sóng nào.
Không thể nói sáu người này so với năm người bị loại kia tố chất cao hơn. Nhưng năm người bị loại kia biết mình chỉ là nền. Cho nên cũng không có chuẩn bị nhiều cho cuộc thi, làm qua loa cho xong, tất nhiên là không được vào đợt hai.
Ví dụ như Lý Kiệt ở công ty Năng Nguyên Phòng Sơn. Y sở dĩ tham gia lựa chọn lần này, cũng không ôm nhiều hy vọng. Hắn hiện tại chủ yếu tập trung tinh lực cho việc tổ chức lại tài sản của tập đoàn Vân Lan, chính thức trù bị đưa tập đoàn ra thị trường, nên đối với chuyện này tâm tư rất nhạt.
Đối với việc công khai lựa chọn trợ lý Chủ tịch thành phố của Ủy ban nhân dân, tuy rằng Tống Nghênh Xuân không tham gia, nhưng ông ta rất chú ý. Ông ta sợ rằng An Tại Đào sẽ loại Hoàng Thu Sinh, khiến mình mất mặt trước Mục Thao.
Trải qua phần thi viết, sáu người tiếp tục bước vào vòng phỏng vấn. Kỳ thật đối với việc công khai chọn lựa như thế này, phỏng vấn mới là vòng thi kịch liệt nhất. Buổi phỏng vấn được ấn định vào trưa ngày 7 tháng 8, đến lúc đó thì đài truyền hình Phòng Sơn sẽ tiến hành truyền hình trực tiếp.
Ngày 5 tháng 8, Nhật báo Phòng Sơn đầu đề đã đưa tin: "Ngày 7 tháng 8, chính quyền thành phố Phòng Sơn sẽ công khai quá trình tuyển chọn trợ lý Chủ tịch thành phố. Toàn bộ phần thi phỏng vấn sẽ được truyền hình trực tiếp trên TV. Người tham gia phỏng vấn lần này gồm có đại diện của Đảng, Hội đồng nhân dân, Mặt trận tổ quốc và đại diện của một quần chúng làm thành ban giám khảo. Hoạt động này lần đầu tiên diễn ra trong cả nước. Cùng ngày sẽ có sáu cán bộ vượt qua vòng thi viết tham dự vòng thi phỏng vấn này.
Ngày 5 tháng 8, vào buổi tối, đài truyền hình thành phố Phòng Sơn trong bản tin lúc 8h cũng đã công bố tổ trưởng tổ lãnh đạo phỏng vấn lần này là Chủ tịch thành phố An Tại Đào.
"Chọn lựa cán bộ là một sự kiện nghiêm túc. Đồng thời có sự truyền hình trực tiếp của TV. Hiện tại, điều chúng ta cần chú ý, thứ nhất là phải cam đoan quá trình phỏng vấn được tiến hành thuận lợi. Thứ hai là cam đoan việc phỏng vấn phải công khai và công chính.
- Xin hỏi Chủ tịch thành phố An, lúc này đây vì sao Ủy ban nhân dân thành phố lại tiến hành truyền hình trực tiếp phần thi phỏng vấn chứ?
- Mọi người đều biết, trước đây việc tuyển chọn cán bộ đều không được tuyên truyền nhiều. Giới truyền thông cũng không tham gia vào nhiều cho việc tuyên truyền nó. Cho nên quần chúng đối với hình tượng của người nhân viên cũng còn mơ hồ. Quá trình chọn lựa thường hay diễn ra trong phòng kín. Tuy rằng phòng có lớn, nhưng đa số quần chúng vẫn không được phép tham gia. Cho nên căn phòng đó cứ như một căn phòng bí mật. Bởi vậy, đối với đại đa số người mà nói, người nào được tuyển, mà tuyển được người như thế nào đều không có quan hệ với tôi. Bởi vậy, cũng chưa nói đến cái gì là giám sát công cộng.
- Truyền hình trực tiếp trên TV là một phương thức trực quan nhất, đem toàn bộ quá trình tuyển chọn nhân viên công khai trước mặt quần chúng. Còn chưa đến hai ngày, người dân thành phố Phòng Sơn lần đầu tiên có thể ở trước màn ảnh, dùng ánh mắt kiểm duyệt của mình để xem kỹ biểu hiện của cán bộ, và tự bản thân họ sẽ cho điểm.
Trên màn hình TV, An Tại Đào ra sức phất tay, cất cao giọng:
- Lúc này đây, chúng ta có thể hy vọng có thể làm ra một lần thăm dò hữu ích. Có thể nói việc truyền hình trực tiếp buổi phỏng vấn tuyển chọn trợ lý Chủ tịch thành phố chính là sự mở màn của việc công khai tin tức sự vụ và hành chính của Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố.
Trần Cận Nam tập trung tinh thần ngồi trên ghế sofa nhìn chằm chằm vào màn hình TV, nhìn đứa con trai của mình đang phát biểu. Ông âm thầm nhíu mày. Âu Dương Đan lại gần cười nói:
- Lão Trần, Tiểu Đào lần này lại lên TV. Bọn họ tính làm gì vậy? Công khai tuyển chọn trợ lý Chủ tịch thành phố? Lại còn trực tiếp trên TV? Chậc chậc, đứa nhỏ này thật là có chủ ý, không ngờ lại nghĩ ra chiêu như vậy.
Trần Cận Nam lắc đầu, trầm giọng nói:
- Kỳ thật thì anh không tán thành việc nó cứ mãi chơi đùa với cái gọi là công khai tuyển chọn, lại còn trực tiếp trên TV. Thật sự là bừa bãi! Nó rất bướng bỉnh, anh nói nó không nghe. Cải cách thăm dò? Chế độ đổi mới? Cải cách thường hay có phiêu lưu. Tuy có thành tích nhưng đôi khi sẽ phải trả giá thê thảm và nghiêm trọng. Anh không hy vọng là nó bị té nhào.
Âu Dương Đan lại không cho là đúng, đứng dậy cười:
- Được rồi, anh đừng lo lắng nữa. Sợ cái gì chứ, có anh ở đây, Tiểu Đào còn có thể ngã sao? Hơn nữa, Tiểu Đào đây là quan tâm đến ý của dân. Dân chúng đều rất ủng hộ, vậy thì sợ cái gì? Lúc này, anh nên đứng sau lưng con ủng hộ nó, chứ không phải là bàn ra.
Trần Cận Nam thở dài, liếc mắt nhìn vợ, thầm nghĩ "Bà thì biết cái gì" nhưng lại không nói gì cả. Không ai hiểu đứa con trai này bằng ông. An Tại Đào một khi quyết định làm cái gì thì bất cứ kẻ nào cũng không ngăn được hắn.