Tuy nhiên, là một Trợ lý chủ tịch thành phố, có Uỷ viên thường vụ Tỉnh uỷ, Chủ nhiệm Uỷ ban Kỷ luật tỉnh Mục Thao ra mặt nói chuyện, Hoàng Thu Sinh cảm thấy trên cơ bản mình đã xác định được vị thế của mình. Đương nhiên, sở dĩ ông ta có lòng tin như vậy, không chỉ bởi vì có Mục Thao, mà còn vì tư cách và sự từng trải cũng như các điều kiện khác của mình. Ít nhất, ong ta cảm thấy mình so với 6 người kia là tốt nhất, nếu ông ta còn không thể trúng cử, những người khác sao có thể thuyết phục được mọi người?
Bởi vậy trong lòng Hoàng Thu Sinh hết sức nắm chắc. Ông ta mỉm cười đứng đó, làm người khác có cảm giác ông ta đã tính trước được tất cả mọi việc.
Trương Kính Phú liếc nhìn Hoàng Thu Sinh, thản nhiên nói:
-Đồng chí Hoàng Thu Sinh, đồng chí có thể bắt đầu.
Hoàng Thu Sinh lấy lại bình tĩnh, cao giọng nói:
-Kính thưa Chủ tịch thành phố An, Chủ tịch thành phố Dương, Trưởng ban Đan, Trưởng ban Thư ký Mã, Chủ tịch thành phố Lãnh, các phóng viên và các vị đại biểu cho nhân dân thành phố, xin chào tất cả mọi người. Tôi là Hoàng Thu Sinh, nam, 41 tuổi, đảng viên, bằng cấp đại học, đang giữ chức Cục trưởng Cục công an thành phố Phòng Sơn kiêm chính uỷ…
Lúc này An Tại Đào thúc đẩy việc công khai tuyển chọn cán bộ là dựa vào một số thông tin và kinh nghiệm trong kiếp trước của hắn. cho ứng viên diễn thuyết trước ống kính truyền hình, trả lời chất vấn của giám khảo chỉ là một trong những bước quan trọng, có lẽ cũng không phải là yếu tố quyết định thành bại. Nhưng, hình thức truyền hình trực tiếp là một loại khảo sát và luyện tập năng lực hành chính trước mắt rất nhiều người, có thể phô bày tố chất tổng hợp của một cán bộ một cách rõ ràng và công khai nhất.
Thật ra, các cán bộ ứng tuyển đều là cán bộ cấp huyện, từng trải qua nhiều sự kiện, trước một cuộc phỏng vấn trực tiếp trước ống kính truyền hình như hôm nay cũng không có khả năng xảy ra sự căng thẳng hay luống cuống.
Nói cho ngay, báo cáo của Hoàng Thu Sinh về bản thân rất hoành tráng, chỉ trong năm phút, ông ta đã trình bày đầy đủ tất cả thành tích của mình, diễn thuyết hết sức lưu loát như nước chảy mây trôi, vẻ ngoài bình thản đầy tự tin. Có thể thấy được, ông ta đã chuẩn bị rất kỹ lưỡng.
Sau khi Hoàng Thu Sinh kết thúc "diễn thuyết", liền bước vào giai đoạn chất vấn bởi giám khoả và đại biểu quần chúng. Hoàng Thu Sinh ngồi đó, nhìn thẳng phía trước với vẻ bình tĩnh, thật ra trong lòng cũng có một chút căng thẳng.
Đầu tiên, hiện trường một trận im lìm, không một giám khảo nào chủ động mở miệng. Thật ra cũng không phải mọi người cố ý im lặng, chỉ là trong trường hợp như hôm nay, nếu lãnh đạo thành phố không lên tiếng trước, các giám khảo khác không có cách nào mở miệng.
-Khụ khụ!
An Tại Đào thấy bầu không khí tẻ ngắt, liền ho khan hai tiếng, quay lại liếc nhìn Dương Hoa đang ngồi bên cạnh. Dương Hoa hơi do dự, rồi mỉm cười chủ động đánh tan bầu không khí tẻ nhạt, hỏi:
-Cục trưởng Hoàng, tôi muốn hỏi anh một vấn đề. Theo anh thì, lần này Uỷ ban nhân dân thành phố tổ chức tuyển Trợ lý chủ tịch thành phố công khai như thế này, truyền hình trực tiếp để toàn bộ cán bộ quần chúng thành phố giám sát, theo dõi, mục đích là gì?
Nghe Dương Hoa hỏi về vấn đề này, Hoàng Thu Sinh hơi bất ngờ. Để chuẩn bị cho việc ứng đối, ông ta đã viết ra bản tổng kết hai năm công tác ở Cục công an rồi đọc nhiều lần cho thuộc lòng, đặc biệt là đem các "điểm sáng" công tác của mình trau chuốt ghi cả ra, nhưng lại không ngờ đột nhiên Dương Hoa hỏi mình một câu hơi có vẻ lạc đề.
Tuy nhiên, đang truyền hình trực tiếp, ông ta không thể lảng tránh, chỉ có thể cười cười miễn cưỡng đáp:
-Chủ tịch thành phố Dương, dựa theo cách hiểu của tôi, mục đích của Thành uỷ và Uỷ ban nhân dân thành phố hẳn là vì thúc đẩy việc trong sạch hoá bộ máy chính trị và xây dựng tác phong mới trong công tác… chắc chắn việc này có tác dụng trợ giúp chọn lựa được đồng chí tài đức vẹn toàn đưa vào bộ máy của Uỷ ban nhân dân thành phố…
Câu trả lời của Hoàng Thu Sinh theo quy củ, không thể nói là đúng vào vấn đề, cũng không thể nói là sai, chỉ là những câu sáo ngữ, nội dung không có bất cứ tính thực chất nào.
Dương Hoa cười cười:
-Tuyển chọn cán bộ với sự giám sát công khai là công tác trọng tâm của Uỷ ban nhân dân thành phố trong năm nay và những năm sắp tới…Cho dù trước kia không tồn tại sự mập mờ trong công tác của chính phủ, nhưng công chúng không được thấy, không biết, thì rất có khả năng xảy ra lầm lẫn. Đứng trước ống kính truyền hình, trước màn ảnh chân thật, công tác trong chính phủ được mở rộng trước mắt công chúng, đây là một sự thử nghiệm sự hữu ích của dân chủ trong chính trị. Được tồi, tôi đã hỏi xong, mời giám khảo khác tiếp tục đặt câu hỏi.
Dương Hoa khoát tay, mỉm cười.
Dương Hoa phá vỡ sự bế tắc, không khí hội trường liền sinh động hẳn lên, các giám khảo khác lần lượt nêu câu hỏi, có điều các vấn đề đưa ra đều theo lối mòn, căn bản không đề cập đến vấn đề thực chất.
Truyền hình trực tiếp mà cứ như thế này thì cũng không có ý nghĩa gì. An Tại Đào nhíu mày, đang định đặt câu hỏi, đột nhiên nghe Chủ nhiệm Lâm Kiệt của hội văn học nghệ thuật Trung Quốc, một trong số các giám khảo, thản nhiên hỏi:
-Cục trưởng Hoàng, vừa rồi trong lúc báo cáo về thành tích công tác, anh có nói trong 10 năm công tác ở Cục công an, tổng cộng thời gian tăng ca làm việc của anh tới ngàn ngày…Tôi vừa mới tính đại khái lại một chút, mỗi tháng có 8 ngày nghỉ, một năm là 96 ngày, cdu có thêm một số ngày nghĩ theo pháp định của nhà nước , trong mười năm, toàn bộ ngày nghỉ cũng không thể lên tới con số ngàn…không biết Cục trưởng Hoàng là sao lại bỏ ra nhiều thời gian nghỉ như vậy để công tác? Nếu dựa theo đó mà tính, mười năm nay, chỉ sợ ngay cả thời gian ngủ Cục trưởng Hoàng cũng không có, gần như lúc nào cũng đang làm việc!
Lâm Kiệt là nhà văn nổi tiếng của Phòng Sơn, là trí thức có khí phách, tính cách ngay thẳng, không sợ quyền quý, tài hoa hơn người, có sở trường sáng tác tiểu thuyết quan trường lừng danh trong giới văn học cả nước, trước đó không lâu sáng tác cuốn "Chủ nhiệm Uỷ ban Kỷ luật", bán rất chạy, đang được cải biên thành phim truyền hình.
Câu hỏi của Lâm Kiệt là căn cứ vào số liệu trong báo cáo vừa rồi của Hoàng Thu Sinh, các giám khảo khác, kể cả An Tại Đào cũng đều không chú ý đến điểm này.
Lâm Kiệt vừa dứt tiếng, hội trường lập tức lặng ngắt như tờ, mấy trăm cặp mắt cổ quái dán trên người Hoàng Thu Sinh, khiến ông ta đỏ mặt, xấu hổ không biết tìm cái lỗ nào mà chui vào.
Lời phát biểu của ong ta là do chính tay thư ký biên soạn dựa theo tài liệu do ông ta cung cấp, các số liệu trong đó chỉ nhằm mục đích làm nổi bật thành tích công tác của ông ta, chứ không có bất cứ nội dung thực chất gì, thật sự là Hoàng Thu Sinh cũng không để ý lắm. Không ngờ chính chi tiết này lại bêu xấu ông ta, để Lâm Kiệt vạch trần trước mặt bao người.
Hoàng Thu Sinh xấu hổ và giận dữ nói không ra lời, nhìn lướt qua vẻ mặt với những biểu hiện khác nhau của các giám khảo, phẫn nộ liếc nhìn Lâm Kiệt, hận tới mức ngứa cả răng. Nếu không có cái tên khốn kiếp này bới móc, lời phát biểu của mình hôm nay sẽ hoàn hảo biết bao nhiêu?
Nhưng Lâm Kiệt không chút sợ hãi nhìn lại Hoàng Thu Sinh, dường như không coi Cục trưởng Cục công an quyền cao chức trọng này ra gì cả.
Câu hỏi oái ăm của Lâm Kiệt trong lần phỏng vấn trực tiếp trước truyền hình này, về sau đã trở thành một câu chuyện đầy thú vị, cùng với số lần các cơ quan truyền thông đưa tin và phát lại, "câu hỏi của Lâm Kiệt" đã minh hoạ một cách sinh động cho người ta thấy thế nào là nghẹn họng và nhìn trân trối!
Sự xấu hổ và giận dữ của Hoàng Thu Sinh không ảnh hưởng gì đến năm giám khảo. Cho dù là Trang Ninh, Chu Quân, Chủ nhiệm Uỷ ban kinh tế thành phố Mông Đào, Chủ nhiệm Uỷ ban xây dựng Cổ Vân Lan hay Cục trưởng Cục giáo dục Tôn Cát, đều đã hoàn thành phần đặt câu hỏi, tuy rằng quá trình không giống nhau nhưng nói chung là không có sơ suất gì lớn.
Hai khâu tự phát biểu và giám khảo chất vấn đã qua đi, đến khâu cuối cùng và cũng là khâu quan trọng nhất: giám khảo chấm điểm. Bạn đang đọc truyện tại - www.Truyện FULL
Hoàng Thu Sinh bị xấu mặt khiến Bí thư Thành uỷ Tống Nghênh Xuân đang ngồi xem truyền hình trực tiếp hết sức căm tức. Để tránh cho Hoàng Thu Sinh bị rớt lại phía sau, lập tức Tống Nghênh Xuân cầm điện thoại gọi cho An Tại Đào. Nhưng An Tại Đào đang tham gia truyền hình trực tiếp ngoài hiện trường, đã sớm tắt điện thoại di động theo quy định.
Rơi vào đường cùng, Tống Nghênh Xuân điện thoại gọi thư ký riêng Tôn Khánh đến, ra lệnh cho y hoả tốc tới nhà khách Phòng Sơn, chuyển cho An Tại Đào một bức thư tay. Tôn Khánh không dám chậm trễ, lái xe chạy vội đến nhà khách Phòng Sơn. Khi y đến nơi, ban giám khảo đang bất đầu chấm điểm công khai tại hiện trường.
Tôn Khánh vội vàng đi đến cửa phòng hội nghị, nhìn vào bên trong một chút, rồi bước vào. Biết y là thư ký của Bí thư Thành uỷ Tống Nghênh Xuân, một số nhân viên công tác ở ngoài cửa đều không dám ngăn y lại. Nhưng An Tại Đào thoáng thấy Tôn Khánh liền nhìn Trương Kính Phú ra hiệu.
Trương Kính Phú vội ra lệnh cho vài cán bộ của Ban tổ chức ngăn Tôn Khánh lại. Trương Kính Phú bước tới, trầm giọng hỏi:
-Thư ký Tôn, anh đến làm gì? Đây là hiện trường cuộc phỏng vấn tuyển cán bộ công khai được truyền hình trực tiếp, người không có nhiệm vụ miễn vào.
Tôn Khánh nhỏ giọng, mỉm cười nói:
-Trưởng ban Trương, Bí thư Tống sai tôi tới để chuyển một bức thư tay cho Chủ tịch thành phố An.
Tống Nghênh Xuân muốn đưa thư tay? Trương Kính Phú do dự một chút, rồi hạ giọng nói:
-Anh đưa thư cho tôi, ra ngoài đi, anh vào đây không thích hợp.
Trương Kính Phú nhìn xung quanh, thấy không ai chú ý đến bên này, liền lặng lẽ nhận mẩu giấy trong tay Tôn Khánh, rồi quay lại ngồi bên cạnh An Tại Đào, sau đó, làm như không có việc gì xảy ra, đặt mẩu giấy lên mớ tài liệu trước mặt An Tại Đào.
An Tại Đào nhíu mày, liếc mắt nhìn tờ giấy. Thật ra, không cần xem hắn cũng có thể đoán ra Tống Nghênh Xuân viết cái gì, chẳng qua là nhắc nhở hắn, sau lưng Hoàng Thu Sinh có Chủ nhiệm Uỷ ban kỷ luật tỉnh Mục Thao, ngàn vạn lần không thể để Hoàng Thu Sinh xếp hạng gần cuối, thậm chí là không được tuyển.
An Tại Đào cười nhạt, nhân khi sắp xếp lại tài liệu trước mặt, liền cầm lấy tờ giấy của Tống Nghênh Xuân nhét vào túi. Hoàng Thu Sinh có bị rớt hay xếp hạng cuối hay không, trước mắt hắn còn chưa biết, bởi vì giám khảo chưa hoàn thành việc chấm điểm; nhưng điều hắn có thể xác định ngay là, hắn không thể vì một mẩu giấy nhắn tin của Tống Nghênh Xuân mà phá huỷ việc công khai tuyển chọn cán bộ do chính tay mình vất vả thúc đẩy lâu nay.
Kết quả của Hoàng Thu Sinh như thế nào còn phải xem vận may của y. Tuyệt đối An Tại Đào không đi làm chuyện giấu đầu giấu đuôi, mà trên thực tế, việc phỏng vấn đã tới nước này, hắn có muốn làm cái gì cũng không thể làm được.
Về phần mặt mũi của Mục Thao thì…Đột nhiên An Tại hơi nhếch miệng lên mỉm cười, vẻ mặt ôn hoà mà kiên định. Vẻ mặt của hắn vô tình được ống kính ghi lại, truyền trực tiếp trên truyền hình.
Tuy nhiên, là một Trợ lý chủ tịch thành phố, có Uỷ viên thường vụ Tỉnh uỷ, Chủ nhiệm Uỷ ban Kỷ luật tỉnh Mục Thao ra mặt nói chuyện, Hoàng Thu Sinh cảm thấy trên cơ bản mình đã xác định được vị thế của mình. Đương nhiên, sở dĩ ông ta có lòng tin như vậy, không chỉ bởi vì có Mục Thao, mà còn vì tư cách và sự từng trải cũng như các điều kiện khác của mình. Ít nhất, ong ta cảm thấy mình so với 6 người kia là tốt nhất, nếu ông ta còn không thể trúng cử, những người khác sao có thể thuyết phục được mọi người?
Bởi vậy trong lòng Hoàng Thu Sinh hết sức nắm chắc. Ông ta mỉm cười đứng đó, làm người khác có cảm giác ông ta đã tính trước được tất cả mọi việc.
Trương Kính Phú liếc nhìn Hoàng Thu Sinh, thản nhiên nói:
-Đồng chí Hoàng Thu Sinh, đồng chí có thể bắt đầu.
Hoàng Thu Sinh lấy lại bình tĩnh, cao giọng nói:
-Kính thưa Chủ tịch thành phố An, Chủ tịch thành phố Dương, Trưởng ban Đan, Trưởng ban Thư ký Mã, Chủ tịch thành phố Lãnh, các phóng viên và các vị đại biểu cho nhân dân thành phố, xin chào tất cả mọi người. Tôi là Hoàng Thu Sinh, nam, 41 tuổi, đảng viên, bằng cấp đại học, đang giữ chức Cục trưởng Cục công an thành phố Phòng Sơn kiêm chính uỷ…
Lúc này An Tại Đào thúc đẩy việc công khai tuyển chọn cán bộ là dựa vào một số thông tin và kinh nghiệm trong kiếp trước của hắn. cho ứng viên diễn thuyết trước ống kính truyền hình, trả lời chất vấn của giám khảo chỉ là một trong những bước quan trọng, có lẽ cũng không phải là yếu tố quyết định thành bại. Nhưng, hình thức truyền hình trực tiếp là một loại khảo sát và luyện tập năng lực hành chính trước mắt rất nhiều người, có thể phô bày tố chất tổng hợp của một cán bộ một cách rõ ràng và công khai nhất.
Thật ra, các cán bộ ứng tuyển đều là cán bộ cấp huyện, từng trải qua nhiều sự kiện, trước một cuộc phỏng vấn trực tiếp trước ống kính truyền hình như hôm nay cũng không có khả năng xảy ra sự căng thẳng hay luống cuống.
Nói cho ngay, báo cáo của Hoàng Thu Sinh về bản thân rất hoành tráng, chỉ trong năm phút, ông ta đã trình bày đầy đủ tất cả thành tích của mình, diễn thuyết hết sức lưu loát như nước chảy mây trôi, vẻ ngoài bình thản đầy tự tin. Có thể thấy được, ông ta đã chuẩn bị rất kỹ lưỡng.
Sau khi Hoàng Thu Sinh kết thúc "diễn thuyết", liền bước vào giai đoạn chất vấn bởi giám khoả và đại biểu quần chúng. Hoàng Thu Sinh ngồi đó, nhìn thẳng phía trước với vẻ bình tĩnh, thật ra trong lòng cũng có một chút căng thẳng.
Đầu tiên, hiện trường một trận im lìm, không một giám khảo nào chủ động mở miệng. Thật ra cũng không phải mọi người cố ý im lặng, chỉ là trong trường hợp như hôm nay, nếu lãnh đạo thành phố không lên tiếng trước, các giám khảo khác không có cách nào mở miệng.
-Khụ khụ!An Tại Đào thấy bầu không khí tẻ ngắt, liền ho khan hai tiếng, quay lại liếc nhìn Dương Hoa đang ngồi bên cạnh. Dương Hoa hơi do dự, rồi mỉm cười chủ động đánh tan bầu không khí tẻ nhạt, hỏi:
-Cục trưởng Hoàng, tôi muốn hỏi anh một vấn đề. Theo anh thì, lần này Uỷ ban nhân dân thành phố tổ chức tuyển Trợ lý chủ tịch thành phố công khai như thế này, truyền hình trực tiếp để toàn bộ cán bộ quần chúng thành phố giám sát, theo dõi, mục đích là gì?
Nghe Dương Hoa hỏi về vấn đề này, Hoàng Thu Sinh hơi bất ngờ. Để chuẩn bị cho việc ứng đối, ông ta đã viết ra bản tổng kết hai năm công tác ở Cục công an rồi đọc nhiều lần cho thuộc lòng, đặc biệt là đem các "điểm sáng" công tác của mình trau chuốt ghi cả ra, nhưng lại không ngờ đột nhiên Dương Hoa hỏi mình một câu hơi có vẻ lạc đề.
Tuy nhiên, đang truyền hình trực tiếp, ông ta không thể lảng tránh, chỉ có thể cười cười miễn cưỡng đáp:
-Chủ tịch thành phố Dương, dựa theo cách hiểu của tôi, mục đích của Thành uỷ và Uỷ ban nhân dân thành phố hẳn là vì thúc đẩy việc trong sạch hoá bộ máy chính trị và xây dựng tác phong mới trong công tác… chắc chắn việc này có tác dụng trợ giúp chọn lựa được đồng chí tài đức vẹn toàn đưa vào bộ máy của Uỷ ban nhân dân thành phố…
Câu trả lời của Hoàng Thu Sinh theo quy củ, không thể nói là đúng vào vấn đề, cũng không thể nói là sai, chỉ là những câu sáo ngữ, nội dung không có bất cứ tính thực chất nào.
Dương Hoa cười cười:
-Tuyển chọn cán bộ với sự giám sát công khai là công tác trọng tâm của Uỷ ban nhân dân thành phố trong năm nay và những năm sắp tới…Cho dù trước kia không tồn tại sự mập mờ trong công tác của chính phủ, nhưng công chúng không được thấy, không biết, thì rất có khả năng xảy ra lầm lẫn. Đứng trước ống kính truyền hình, trước màn ảnh chân thật, công tác trong chính phủ được mở rộng trước mắt công chúng, đây là một sự thử nghiệm sự hữu ích của dân chủ trong chính trị. Được tồi, tôi đã hỏi xong, mời giám khảo khác tiếp tục đặt câu hỏi.
Dương Hoa khoát tay, mỉm cười.
Dương Hoa phá vỡ sự bế tắc, không khí hội trường liền sinh động hẳn lên, các giám khảo khác lần lượt nêu câu hỏi, có điều các vấn đề đưa ra đều theo lối mòn, căn bản không đề cập đến vấn đề thực chất.
Truyền hình trực tiếp mà cứ như thế này thì cũng không có ý nghĩa gì. An Tại Đào nhíu mày, đang định đặt câu hỏi, đột nhiên nghe Chủ nhiệm Lâm Kiệt của hội văn học nghệ thuật Trung Quốc, một trong số các giám khảo, thản nhiên hỏi:
-Cục trưởng Hoàng, vừa rồi trong lúc báo cáo về thành tích công tác, anh có nói trong 10 năm công tác ở Cục công an, tổng cộng thời gian tăng ca làm việc của anh tới ngàn ngày…Tôi vừa mới tính đại khái lại một chút, mỗi tháng có 8 ngày nghỉ, một năm là 96 ngày, cdu có thêm một số ngày nghĩ theo pháp định của nhà nước , trong mười năm, toàn bộ ngày nghỉ cũng không thể lên tới con số ngàn…không biết Cục trưởng Hoàng là sao lại bỏ ra nhiều thời gian nghỉ như vậy để công tác? Nếu dựa theo đó mà tính, mười năm nay, chỉ sợ ngay cả thời gian ngủ Cục trưởng Hoàng cũng không có, gần như lúc nào cũng đang làm việc!
Lâm Kiệt là nhà văn nổi tiếng của Phòng Sơn, là trí thức có khí phách, tính cách ngay thẳng, không sợ quyền quý, tài hoa hơn người, có sở trường sáng tác tiểu thuyết quan trường lừng danh trong giới văn học cả nước, trước đó không lâu sáng tác cuốn "Chủ nhiệm Uỷ ban Kỷ luật", bán rất chạy, đang được cải biên thành phim truyền hình.
Câu hỏi của Lâm Kiệt là căn cứ vào số liệu trong báo cáo vừa rồi của Hoàng Thu Sinh, các giám khảo khác, kể cả An Tại Đào cũng đều không chú ý đến điểm này.
Lâm Kiệt vừa dứt tiếng, hội trường lập tức lặng ngắt như tờ, mấy trăm cặp mắt cổ quái dán trên người Hoàng Thu Sinh, khiến ông ta đỏ mặt, xấu hổ không biết tìm cái lỗ nào mà chui vào.
Lời phát biểu của ong ta là do chính tay thư ký biên soạn dựa theo tài liệu do ông ta cung cấp, các số liệu trong đó chỉ nhằm mục đích làm nổi bật thành tích công tác của ông ta, chứ không có bất cứ nội dung thực chất gì, thật sự là Hoàng Thu Sinh cũng không để ý lắm. Không ngờ chính chi tiết này lại bêu xấu ông ta, để Lâm Kiệt vạch trần trước mặt bao người.
Hoàng Thu Sinh xấu hổ và giận dữ nói không ra lời, nhìn lướt qua vẻ mặt với những biểu hiện khác nhau của các giám khảo, phẫn nộ liếc nhìn Lâm Kiệt, hận tới mức ngứa cả răng. Nếu không có cái tên khốn kiếp này bới móc, lời phát biểu của mình hôm nay sẽ hoàn hảo biết bao nhiêu?
Nhưng Lâm Kiệt không chút sợ hãi nhìn lại Hoàng Thu Sinh, dường như không coi Cục trưởng Cục công an quyền cao chức trọng này ra gì cả.
Câu hỏi oái ăm của Lâm Kiệt trong lần phỏng vấn trực tiếp trước truyền hình này, về sau đã trở thành một câu chuyện đầy thú vị, cùng với số lần các cơ quan truyền thông đưa tin và phát lại, "câu hỏi của Lâm Kiệt" đã minh hoạ một cách sinh động cho người ta thấy thế nào là nghẹn họng và nhìn trân trối!
Sự xấu hổ và giận dữ của Hoàng Thu Sinh không ảnh hưởng gì đến năm giám khảo. Cho dù là Trang Ninh, Chu Quân, Chủ nhiệm Uỷ ban kinh tế thành phố Mông Đào, Chủ nhiệm Uỷ ban xây dựng Cổ Vân Lan hay Cục trưởng Cục giáo dục Tôn Cát, đều đã hoàn thành phần đặt câu hỏi, tuy rằng quá trình không giống nhau nhưng nói chung là không có sơ suất gì lớn.
Hai khâu tự phát biểu và giám khảo chất vấn đã qua đi, đến khâu cuối cùng và cũng là khâu quan trọng nhất: giám khảo chấm điểm. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - ện FULL
Hoàng Thu Sinh bị xấu mặt khiến Bí thư Thành uỷ Tống Nghênh Xuân đang ngồi xem truyền hình trực tiếp hết sức căm tức. Để tránh cho Hoàng Thu Sinh bị rớt lại phía sau, lập tức Tống Nghênh Xuân cầm điện thoại gọi cho An Tại Đào. Nhưng An Tại Đào đang tham gia truyền hình trực tiếp ngoài hiện trường, đã sớm tắt điện thoại di động theo quy định.
Rơi vào đường cùng, Tống Nghênh Xuân điện thoại gọi thư ký riêng Tôn Khánh đến, ra lệnh cho y hoả tốc tới nhà khách Phòng Sơn, chuyển cho An Tại Đào một bức thư tay. Tôn Khánh không dám chậm trễ, lái xe chạy vội đến nhà khách Phòng Sơn. Khi y đến nơi, ban giám khảo đang bất đầu chấm điểm công khai tại hiện trường.
Tôn Khánh vội vàng đi đến cửa phòng hội nghị, nhìn vào bên trong một chút, rồi bước vào. Biết y là thư ký của Bí thư Thành uỷ Tống Nghênh Xuân, một số nhân viên công tác ở ngoài cửa đều không dám ngăn y lại. Nhưng An Tại Đào thoáng thấy Tôn Khánh liền nhìn Trương Kính Phú ra hiệu.
Trương Kính Phú vội ra lệnh cho vài cán bộ của Ban tổ chức ngăn Tôn Khánh lại. Trương Kính Phú bước tới, trầm giọng hỏi:
-Thư ký Tôn, anh đến làm gì? Đây là hiện trường cuộc phỏng vấn tuyển cán bộ công khai được truyền hình trực tiếp, người không có nhiệm vụ miễn vào.
Tôn Khánh nhỏ giọng, mỉm cười nói:
-Trưởng ban Trương, Bí thư Tống sai tôi tới để chuyển một bức thư tay cho Chủ tịch thành phố An.
Tống Nghênh Xuân muốn đưa thư tay? Trương Kính Phú do dự một chút, rồi hạ giọng nói:
-Anh đưa thư cho tôi, ra ngoài đi, anh vào đây không thích hợp.
Trương Kính Phú nhìn xung quanh, thấy không ai chú ý đến bên này, liền lặng lẽ nhận mẩu giấy trong tay Tôn Khánh, rồi quay lại ngồi bên cạnh An Tại Đào, sau đó, làm như không có việc gì xảy ra, đặt mẩu giấy lên mớ tài liệu trước mặt An Tại Đào.
An Tại Đào nhíu mày, liếc mắt nhìn tờ giấy. Thật ra, không cần xem hắn cũng có thể đoán ra Tống Nghênh Xuân viết cái gì, chẳng qua là nhắc nhở hắn, sau lưng Hoàng Thu Sinh có Chủ nhiệm Uỷ ban kỷ luật tỉnh Mục Thao, ngàn vạn lần không thể để Hoàng Thu Sinh xếp hạng gần cuối, thậm chí là không được tuyển.
An Tại Đào cười nhạt, nhân khi sắp xếp lại tài liệu trước mặt, liền cầm lấy tờ giấy của Tống Nghênh Xuân nhét vào túi. Hoàng Thu Sinh có bị rớt hay xếp hạng cuối hay không, trước mắt hắn còn chưa biết, bởi vì giám khảo chưa hoàn thành việc chấm điểm; nhưng điều hắn có thể xác định ngay là, hắn không thể vì một mẩu giấy nhắn tin của Tống Nghênh Xuân mà phá huỷ việc công khai tuyển chọn cán bộ do chính tay mình vất vả thúc đẩy lâu nay.
Kết quả của Hoàng Thu Sinh như thế nào còn phải xem vận may của y. Tuyệt đối An Tại Đào không đi làm chuyện giấu đầu giấu đuôi, mà trên thực tế, việc phỏng vấn đã tới nước này, hắn có muốn làm cái gì cũng không thể làm được.
Về phần mặt mũi của Mục Thao thì…Đột nhiên An Tại hơi nhếch miệng lên mỉm cười, vẻ mặt ôn hoà mà kiên định. Vẻ mặt của hắn vô tình được ống kính ghi lại, truyền trực tiếp trên truyền hình.