Trong tiếng vỗ tay sôi nổi, ba người Chu Quân hơi ngượng ngùng đứng dậy khom người cúi chào các lãnh đạo, mới được đưa vào bộ máy Uỷ ban nhân dân thành phố, họ còn chưa quen thuộc, nhưng sự vui mừng rốt cuộc vẫn lấn át sự lúng túng. Ngày xưa, đừng nói là Chủ tịch thành phố, ngay cả đối với Phó chủ tịch thành phố ba người cũng có cảm giác đó là lãnh đạo ở tít trên cao, nhưng hôm nay lại có thể cùng ngồi họp một chỗ với họ, cơ bản trở thành cán bộ cùng một cấp bậc, nói trong lòng họ không vui mừng là giả.
-Tốt lắm, chúng ta chính thức họp. Hội nghị lần này là lâm thời triệu tập, chỉ có một đề tài thảo luận duy nhất, đó là nghiên cứu vấn đề cải tạo khu ổ chuột Thị Nam. Cổ Vân Lan, cô giới thiệu một chút về tình hình chung của khu nhà ổ chuột Thị Nam đi!
Cổ Vân Lan đã chuẩn bị sẵn đầy đủ tài liệu, nghe An Tại Đào gọi, cô vội đứng dậy phát cho An Tại Đào và các lãnh đạo khác mỗi người một bản, sau đó về lại chỗ của mình, mỉm cười cung kính nói:
-Chủ tịch thành phố An, các vị lãnh đạo, các hộ dân sống ở khu ổ chuột Thị Nam là danh xưng do chính quyền đặt, còn dân gian gọi nó là khu "Tổ Yến". Khu này từ xa xưa nằm ở chỗ giáp giới của ba huyện thị là Lương Nhượng, Cốc Lan và thành phố Quy Ninh, là một dải đất hầu như không ai quản lý. Chiều hôm qua, sau khi theo Chủ tịch thành phố An khảo sát trở về, tôi đã tra xét tài liệu về khu này. Chỗ này rộng hàng trăm mẫu, nhân khẩu thường trú ước chừng hơn 2 vạn, cơ bản là do nguyên nhân lịch sử hình thành khu dân cư. Đa số cư dân là công nhân cũ của một số nhà máy, kể cả những nhà máy đã phá sản. Không chỉ phương tiện công cộng lạc hậu, điều kiện vệ sinh công cộng cũng không chịu nổi, lại còn tồn tại vấn đề an ninh rất nghiêm trọng.
Cổ Vân Lan nói tới đây, thật cẩn thận liếc nhìn An Tại Đào một cái, cười nói:
-Sự tồn tại của khu ở chuột Thị Nam tổn hại nghiêm trọng đến hình tượng thành phố chúng ta, nhu cầu tiến hành cải tạo đã khẩn cấp lắm rồi, bởi vậy, Uỷ ban xây dựng thành phố đề nghị Uỷ ban nhân dân thành phố mau chóng nghiên cứu, xác định phương án cải tạo, mau chóng tiến hành trên thực tế. Ngày hôm qua, Chủ tịch thành phố An đã ra chỉ thị quan trọng này.
An Tại Đào gật đầu, chen vào nói:
-Tốt lắm, tình hình cơ bản là như vậy. Vấn đề ảnh hưởng bộ mặt thành phố chỉ là thứ yếu, điều quan trọng hơn là, hoàn cảnh sống quá sức tệ hại như thế, liên quan đến sự sinh tồn của mấy vạn con người, Uỷ ban nhân dân thành phố chúng ta không thể đổ trách nhiệm cho ai khác!
Nói thật, chiều hôm qua, sau khi đến xem tận nơi, cảm xúc của tôi rất mạnh mẽ và sâu sắc. Tôi không ngờ, sau lưng cảnh tượng phồn vinh của thành thị lại có một khu vực dơ dáy bẩn thỉu không ai quản lý như thế. Dân chúng gọi khu này là "xóm nghèo", các đồng chí, ở Phòng Sơn đang phát triển mạnh mẽ lại có một xóm nghèo với rất nhiều người dân có hoàn cảnh sống tệ hại như thế, trong lòng chúng ta –những "quan phụ mẫu" của Phòng Sơn có thể yên ổn được sao?
Không, chúng ta không thể trơ mắt nhìn cái xóm nghèo này tồn tại mãi! Tôi ở đây là để khẳng định với mọi người, chỉ cần một ngày tôi còn làm Chủ tịch thành phố, tôi sẽ tận lực đẩy mạnh việc cải tạo khu nhà ổ chuột Thị Nam! Mọi người thảo luận một chút đi.
Vương Chí Quân liếc An Tại Đào một cái, trog lòng oán thầm: "Anh đã quyết định thế rồi, chỉ cần công bố là mọi người liền tận lực xây dựng công trình, đã như vậy còn bảo mọi người thảo luận cái quái gì?"
Triệu Kiến Quốc hơi do dự một chút, lúc này mới nhẹ nhàng nói:
-Chủ tịch thành phố An, kế hoạch cải tạo khu ổ chuột Thị Nam đã đề ra nhiều năm, nhưng vì không đủ tài chính, cho nên rất khó đẩy mạnh. Ba năm trước, tôi từng đề cập đến chuyện này. Tôi nhớ rõ lúc ấy Uỷ ban xây dựng và Cục tài chính ddã đưa ra dự toán là hơn 4 trăm triệu, bây giờ chỉ sợ càng nhiều hơn nữa. Một khoản đầu tư lớn như vậy, chỉ sợ tài chính thành phố chúng ta không đủ sức gánh vác!
Cổ Lam cũng cười cười:
-Đúng vậy, Chủ tịch thành phố An, vấn đề cải tạo là đúng, lẽ ra đã phải sớm cải tạo khu ổ chuột Thị Nam từ lâu rồi, vấn đề mấu chốt là cần số tiền quá lớn, tài chính thành phố rất khó gánh vác. Nếu chúng ta dồn hết tiền vào công trình này, tài chính của thành phố dành cho các công trình khác sẽ bị ảnh hưởng rất nghiêm trọng.
Dương Hoa mỉm cười nhìn An Tại Đào nói:
-Chủ tịch thành phố An, nếu tài chính thành phố eo hẹp, thật ra chúng ta hoàn toàn có thể tranh thủ tài chính từ trên tỉnh. Tôi nghe nói Trung ương có phân phối một khoản tài chính dành riêng cho việc cải tạo các khu nhà ổ chuột, chúng ta báo cáo lên Sở Tài chính tỉnh, tranh thủ xem có thể tìm được khoản trợ cấp nào không.
An Tại Đào trầm ngâm một chút, rồi lắc đầu:
-Trợ cấp của cấp trên, chúng ta không cần đi tranh giành làm gì, cho dù có báo cáo lên trên thì có được phê duyệt hay không? Chúng ta không thể chờ đợi một cách vô thời hạn như vậy, công trình cải tạo khu ổ chuột Thị Nam cần phải khởi động nhanh một chút. Hiện giờ tôi suy nghĩ thế này, nếu tài chính thành phố quả thật khó khăn, chúng ta có thể học tập Tân Hải, trước hết thành phố xuất ra một khoản tài chính nhất định để khởi động công trình, sau đó đưa công trình vận hành theo lối thị trường hoá. Với số đất đó, tiến hành quy hoạch thống nhất, ngoài việc bố trí, sắp xếp các hộ dân, hẳn là còn có thể dành ra một phần không nhỏ để tiến hành khai thác, phát triển thương mại.
An Tại Đào nhìn Cổ Vân Lan, khẽ mỉm cười:
-Đồng chí Cổ Vân Lan, chuyện này giao cho cô phối hợp với Uỷ ban xây dựng và Cục quy hoạch tiến hành, ý của tôi là mau chóng tổ chức điều tra nghiên cứu hạng mục công trình và tiến hành lập dự án tiền khả thi. Cô có thể lên Bắc Kinh hoặc lên tỉnh tìm vài chuyên gia đến xem xét trên thực địa, lập luận chứng toàn diện một chút, xem rốt cuộc nên cải tạo và phát triển kinh doanh thương mại như thế nào cho tốt. Tốt nhất là trong vòng hai tháng đưa ra được phương án cải tạo quy hoạch khai thác và phát triển bước đầu, đệ trình lên văn phòng Chủ tịch thành phố nghiên cứu.
Cổ Vân Lan vội khom người xác nhận. Đối với việc An Tại Đào giao công trình này cho cô làm, cô rất vui mừng. Đây dù sao cũng là công trình mà An Tại Đào đã nói rõ là hắn rất coi trọng và chủ trương gắng sức thực hiện, cho thấy sự tín nhiệm của hắn đối với cô. Nhưng Cổ Lam ngồi đối diện với Cổ Vân Lan, lại hơi nhíu mày, cảm thấy đây là chuyện phí sức mà không được kết quả gì.
Có lẽ An Tại Đào đã không đánh giá hết được sự nhiệt tình của Trợ lý chủ tịch thành phố Cổ Vân Lan đang nóng lòng chứng tỏ năng lực công tác của mình, chỉ ba ngày sau cuộc họp, lấy danh nghĩa chính quyền thành phố Phòng Sơn, Cổ Vân Lan đã mời được Triệu Huy, một học giả khá nổi tiếng về quy hoạch đô thị ở Bắc Kinh. Gần trưa ngày 20 tháng 8, Triệu Huy dẫn theo hai tiến sĩ tới thành phố Phòng Sơn, buổi chiều đến khu Thị Nam khảo sát một buổi, rồi qua hôm sau, tiến hành báo cáo ở nhà khách Phòng Sơn.
Các cán bộ quận huyện thành phố Phòng Sơn cùng với Thành uỷ và các ban ngành xây dựng, quy hoạch, tài chính, kinh tế, thương mại của Uỷ ban nhân dân thành phố cùng với một số đại biểu quần chúng tham gia hội nghị báo cáo. Đương nhiên, đối với những trường hợp như thế này, không thể thiếu sự có mặt của các phóng viên.
An Tại Đào và đám người uỷ viên thường vụ Dương Hoa cùng ngồi ở hàng ghế đầu để nghe báo cáo. Cuộc hội nghị này do Trợ lý chủ tịch thành phố Cổ Vân Lan kiêm Chủ nhiệm uỷ ban xây dựng thành phố Cổ Vân Lan chủ trì.
Cổ Vân Lan đằng hắng một tiếng rồi cất cao giọng nói:
-Các vị lãnh đạo, các đồng chí, hôm nay chúng ta rất vinh hạnh được mời một học giả nổi tiếng là giáo sư Đại học Bắc Kinh, đến báo cáo về cuộc điều tra nghiên cứu cải tạo khu Thị Nam. Kế tiếp, xin mời giáo sư Triệu báo cáo.
Triệu Huy là một người đàn ông trung niên rất có phong thái của một học giả, khuôn mặt trắng trẻo và thông minh, đeo một cặp kính gọng vàng, cử chỉ nho nhã mà phong độ. Ông mỉm cười, đứng dậy khom người chào mọi người dưới đài:
-Các vị lãnh đạo thành phố Phòng Sơn, các đồng chí, tôi cảm thấy hết sức vinh hạnh khi hôm nay có thể ngồi đây cùng giao lưu với các vị. Gàn trưa hôm qua chúng tôi tới, buổi chiều đi một mạch đến khu ổ chuột Thị Nam khảo sát một lượt, đối với tình hình không phải đã hiểu biết thật sâu, cho nên tôi cũng chỉ có thể đưa ra một số cái nhìn sơ bộ, nếu như chưa thật sự chính xác, mong mọi người thứ lỗi.
Tôi cho rằng, đối với vấn đề cải tạo khu ổ chuột Thị Nam, thành phố hoàn toàn có thể tiến hành theo lối thị trường hoá, chính phủ dẫn đầu, nhà đầu tư khai thác, phát triển xây dựng, khu vực này có hàng trăm mẫu đất, có thể xuất ra một phần để quy hoạch thành khu quần thể nhà ở cho người thu nhập thấp, ngoài việc bố trí chỗ ở cho cư dân tại chỗ, còn có thể cung cấp một số lớn nhà ở cho dân nghèo thành thị. Vâng, khu quy hoạch tập trung này cũng có thể gọi là "khu dân nghèo" mới do chính phủ đóng vai trò chủ đạo trong quy hoạch và xây dựng.
Như vậy, có thể các vị sẽ hỏi, nhà đầu tư không phải thằng ngốc, làm sao họ có thể làm công không cho chính phủ? Đúng vậy, điều đó là không thể, tư bản trục lợi mà! Không có lợi không ai làm, nhưng không phải chúng ta còn có mấy mẫu đất sao? Đất này hoàn toàn có thể tiến hành buôn bán khai thác, phát triển…có thể miễn thuế hoặc có giá cả ưu đãi cho nhà đầu tư, đổi đất lấy tiền đầu tư.
Xây dựng "Khu dân nghèo"? Lời Triệu Huy vừa thốt lên, dưới đài lập tức xôn xao, ngay cả An Tại Đào cũng cảm thấy rất bất ngờ, ngắm Triệu Huy trên đài hồi lâu, im lặng không nói.
Trong tiếng vỗ tay sôi nổi, ba người Chu Quân hơi ngượng ngùng đứng dậy khom người cúi chào các lãnh đạo, mới được đưa vào bộ máy Uỷ ban nhân dân thành phố, họ còn chưa quen thuộc, nhưng sự vui mừng rốt cuộc vẫn lấn át sự lúng túng. Ngày xưa, đừng nói là Chủ tịch thành phố, ngay cả đối với Phó chủ tịch thành phố ba người cũng có cảm giác đó là lãnh đạo ở tít trên cao, nhưng hôm nay lại có thể cùng ngồi họp một chỗ với họ, cơ bản trở thành cán bộ cùng một cấp bậc, nói trong lòng họ không vui mừng là giả.
-Tốt lắm, chúng ta chính thức họp. Hội nghị lần này là lâm thời triệu tập, chỉ có một đề tài thảo luận duy nhất, đó là nghiên cứu vấn đề cải tạo khu ổ chuột Thị Nam. Cổ Vân Lan, cô giới thiệu một chút về tình hình chung của khu nhà ổ chuột Thị Nam đi!
Cổ Vân Lan đã chuẩn bị sẵn đầy đủ tài liệu, nghe An Tại Đào gọi, cô vội đứng dậy phát cho An Tại Đào và các lãnh đạo khác mỗi người một bản, sau đó về lại chỗ của mình, mỉm cười cung kính nói:
-Chủ tịch thành phố An, các vị lãnh đạo, các hộ dân sống ở khu ổ chuột Thị Nam là danh xưng do chính quyền đặt, còn dân gian gọi nó là khu "Tổ Yến". Khu này từ xa xưa nằm ở chỗ giáp giới của ba huyện thị là Lương Nhượng, Cốc Lan và thành phố Quy Ninh, là một dải đất hầu như không ai quản lý. Chiều hôm qua, sau khi theo Chủ tịch thành phố An khảo sát trở về, tôi đã tra xét tài liệu về khu này. Chỗ này rộng hàng trăm mẫu, nhân khẩu thường trú ước chừng hơn 2 vạn, cơ bản là do nguyên nhân lịch sử hình thành khu dân cư. Đa số cư dân là công nhân cũ của một số nhà máy, kể cả những nhà máy đã phá sản. Không chỉ phương tiện công cộng lạc hậu, điều kiện vệ sinh công cộng cũng không chịu nổi, lại còn tồn tại vấn đề an ninh rất nghiêm trọng.
Cổ Vân Lan nói tới đây, thật cẩn thận liếc nhìn An Tại Đào một cái, cười nói:
-Sự tồn tại của khu ở chuột Thị Nam tổn hại nghiêm trọng đến hình tượng thành phố chúng ta, nhu cầu tiến hành cải tạo đã khẩn cấp lắm rồi, bởi vậy, Uỷ ban xây dựng thành phố đề nghị Uỷ ban nhân dân thành phố mau chóng nghiên cứu, xác định phương án cải tạo, mau chóng tiến hành trên thực tế. Ngày hôm qua, Chủ tịch thành phố An đã ra chỉ thị quan trọng này.
An Tại Đào gật đầu, chen vào nói:
-Tốt lắm, tình hình cơ bản là như vậy. Vấn đề ảnh hưởng bộ mặt thành phố chỉ là thứ yếu, điều quan trọng hơn là, hoàn cảnh sống quá sức tệ hại như thế, liên quan đến sự sinh tồn của mấy vạn con người, Uỷ ban nhân dân thành phố chúng ta không thể đổ trách nhiệm cho ai khác!
Nói thật, chiều hôm qua, sau khi đến xem tận nơi, cảm xúc của tôi rất mạnh mẽ và sâu sắc. Tôi không ngờ, sau lưng cảnh tượng phồn vinh của thành thị lại có một khu vực dơ dáy bẩn thỉu không ai quản lý như thế. Dân chúng gọi khu này là "xóm nghèo", các đồng chí, ở Phòng Sơn đang phát triển mạnh mẽ lại có một xóm nghèo với rất nhiều người dân có hoàn cảnh sống tệ hại như thế, trong lòng chúng ta –những "quan phụ mẫu" của Phòng Sơn có thể yên ổn được sao?Không, chúng ta không thể trơ mắt nhìn cái xóm nghèo này tồn tại mãi! Tôi ở đây là để khẳng định với mọi người, chỉ cần một ngày tôi còn làm Chủ tịch thành phố, tôi sẽ tận lực đẩy mạnh việc cải tạo khu nhà ổ chuột Thị Nam! Mọi người thảo luận một chút đi.
Vương Chí Quân liếc An Tại Đào một cái, trog lòng oán thầm: "Anh đã quyết định thế rồi, chỉ cần công bố là mọi người liền tận lực xây dựng công trình, đã như vậy còn bảo mọi người thảo luận cái quái gì?"
Triệu Kiến Quốc hơi do dự một chút, lúc này mới nhẹ nhàng nói:
-Chủ tịch thành phố An, kế hoạch cải tạo khu ổ chuột Thị Nam đã đề ra nhiều năm, nhưng vì không đủ tài chính, cho nên rất khó đẩy mạnh. Ba năm trước, tôi từng đề cập đến chuyện này. Tôi nhớ rõ lúc ấy Uỷ ban xây dựng và Cục tài chính ddã đưa ra dự toán là hơn 4 trăm triệu, bây giờ chỉ sợ càng nhiều hơn nữa. Một khoản đầu tư lớn như vậy, chỉ sợ tài chính thành phố chúng ta không đủ sức gánh vác!
Cổ Lam cũng cười cười:
-Đúng vậy, Chủ tịch thành phố An, vấn đề cải tạo là đúng, lẽ ra đã phải sớm cải tạo khu ổ chuột Thị Nam từ lâu rồi, vấn đề mấu chốt là cần số tiền quá lớn, tài chính thành phố rất khó gánh vác. Nếu chúng ta dồn hết tiền vào công trình này, tài chính của thành phố dành cho các công trình khác sẽ bị ảnh hưởng rất nghiêm trọng.
Dương Hoa mỉm cười nhìn An Tại Đào nói:
-Chủ tịch thành phố An, nếu tài chính thành phố eo hẹp, thật ra chúng ta hoàn toàn có thể tranh thủ tài chính từ trên tỉnh. Tôi nghe nói Trung ương có phân phối một khoản tài chính dành riêng cho việc cải tạo các khu nhà ổ chuột, chúng ta báo cáo lên Sở Tài chính tỉnh, tranh thủ xem có thể tìm được khoản trợ cấp nào không.
An Tại Đào trầm ngâm một chút, rồi lắc đầu:
-Trợ cấp của cấp trên, chúng ta không cần đi tranh giành làm gì, cho dù có báo cáo lên trên thì có được phê duyệt hay không? Chúng ta không thể chờ đợi một cách vô thời hạn như vậy, công trình cải tạo khu ổ chuột Thị Nam cần phải khởi động nhanh một chút. Hiện giờ tôi suy nghĩ thế này, nếu tài chính thành phố quả thật khó khăn, chúng ta có thể học tập Tân Hải, trước hết thành phố xuất ra một khoản tài chính nhất định để khởi động công trình, sau đó đưa công trình vận hành theo lối thị trường hoá. Với số đất đó, tiến hành quy hoạch thống nhất, ngoài việc bố trí, sắp xếp các hộ dân, hẳn là còn có thể dành ra một phần không nhỏ để tiến hành khai thác, phát triển thương mại.
An Tại Đào nhìn Cổ Vân Lan, khẽ mỉm cười:
-Đồng chí Cổ Vân Lan, chuyện này giao cho cô phối hợp với Uỷ ban xây dựng và Cục quy hoạch tiến hành, ý của tôi là mau chóng tổ chức điều tra nghiên cứu hạng mục công trình và tiến hành lập dự án tiền khả thi. Cô có thể lên Bắc Kinh hoặc lên tỉnh tìm vài chuyên gia đến xem xét trên thực địa, lập luận chứng toàn diện một chút, xem rốt cuộc nên cải tạo và phát triển kinh doanh thương mại như thế nào cho tốt. Tốt nhất là trong vòng hai tháng đưa ra được phương án cải tạo quy hoạch khai thác và phát triển bước đầu, đệ trình lên văn phòng Chủ tịch thành phố nghiên cứu.
Cổ Vân Lan vội khom người xác nhận. Đối với việc An Tại Đào giao công trình này cho cô làm, cô rất vui mừng. Đây dù sao cũng là công trình mà An Tại Đào đã nói rõ là hắn rất coi trọng và chủ trương gắng sức thực hiện, cho thấy sự tín nhiệm của hắn đối với cô. Nhưng Cổ Lam ngồi đối diện với Cổ Vân Lan, lại hơi nhíu mày, cảm thấy đây là chuyện phí sức mà không được kết quả gì.
Có lẽ An Tại Đào đã không đánh giá hết được sự nhiệt tình của Trợ lý chủ tịch thành phố Cổ Vân Lan đang nóng lòng chứng tỏ năng lực công tác của mình, chỉ ba ngày sau cuộc họp, lấy danh nghĩa chính quyền thành phố Phòng Sơn, Cổ Vân Lan đã mời được Triệu Huy, một học giả khá nổi tiếng về quy hoạch đô thị ở Bắc Kinh. Gần trưa ngày 20 tháng 8, Triệu Huy dẫn theo hai tiến sĩ tới thành phố Phòng Sơn, buổi chiều đến khu Thị Nam khảo sát một buổi, rồi qua hôm sau, tiến hành báo cáo ở nhà khách Phòng Sơn.
Các cán bộ quận huyện thành phố Phòng Sơn cùng với Thành uỷ và các ban ngành xây dựng, quy hoạch, tài chính, kinh tế, thương mại của Uỷ ban nhân dân thành phố cùng với một số đại biểu quần chúng tham gia hội nghị báo cáo. Đương nhiên, đối với những trường hợp như thế này, không thể thiếu sự có mặt của các phóng viên.
An Tại Đào và đám người uỷ viên thường vụ Dương Hoa cùng ngồi ở hàng ghế đầu để nghe báo cáo. Cuộc hội nghị này do Trợ lý chủ tịch thành phố Cổ Vân Lan kiêm Chủ nhiệm uỷ ban xây dựng thành phố Cổ Vân Lan chủ trì.
Cổ Vân Lan đằng hắng một tiếng rồi cất cao giọng nói:
-Các vị lãnh đạo, các đồng chí, hôm nay chúng ta rất vinh hạnh được mời một học giả nổi tiếng là giáo sư Đại học Bắc Kinh, đến báo cáo về cuộc điều tra nghiên cứu cải tạo khu Thị Nam. Kế tiếp, xin mời giáo sư Triệu báo cáo.
Triệu Huy là một người đàn ông trung niên rất có phong thái của một học giả, khuôn mặt trắng trẻo và thông minh, đeo một cặp kính gọng vàng, cử chỉ nho nhã mà phong độ. Ông mỉm cười, đứng dậy khom người chào mọi người dưới đài:
-Các vị lãnh đạo thành phố Phòng Sơn, các đồng chí, tôi cảm thấy hết sức vinh hạnh khi hôm nay có thể ngồi đây cùng giao lưu với các vị. Gàn trưa hôm qua chúng tôi tới, buổi chiều đi một mạch đến khu ổ chuột Thị Nam khảo sát một lượt, đối với tình hình không phải đã hiểu biết thật sâu, cho nên tôi cũng chỉ có thể đưa ra một số cái nhìn sơ bộ, nếu như chưa thật sự chính xác, mong mọi người thứ lỗi. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL
Tôi cho rằng, đối với vấn đề cải tạo khu ổ chuột Thị Nam, thành phố hoàn toàn có thể tiến hành theo lối thị trường hoá, chính phủ dẫn đầu, nhà đầu tư khai thác, phát triển xây dựng, khu vực này có hàng trăm mẫu đất, có thể xuất ra một phần để quy hoạch thành khu quần thể nhà ở cho người thu nhập thấp, ngoài việc bố trí chỗ ở cho cư dân tại chỗ, còn có thể cung cấp một số lớn nhà ở cho dân nghèo thành thị. Vâng, khu quy hoạch tập trung này cũng có thể gọi là "khu dân nghèo" mới do chính phủ đóng vai trò chủ đạo trong quy hoạch và xây dựng.
Như vậy, có thể các vị sẽ hỏi, nhà đầu tư không phải thằng ngốc, làm sao họ có thể làm công không cho chính phủ? Đúng vậy, điều đó là không thể, tư bản trục lợi mà! Không có lợi không ai làm, nhưng không phải chúng ta còn có mấy mẫu đất sao? Đất này hoàn toàn có thể tiến hành buôn bán khai thác, phát triển…có thể miễn thuế hoặc có giá cả ưu đãi cho nhà đầu tư, đổi đất lấy tiền đầu tư.
Xây dựng "Khu dân nghèo"? Lời Triệu Huy vừa thốt lên, dưới đài lập tức xôn xao, ngay cả An Tại Đào cũng cảm thấy rất bất ngờ, ngắm Triệu Huy trên đài hồi lâu, im lặng không nói.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Trong tiếng vỗ tay sôi nổi, ba người Chu Quân hơi ngượng ngùng đứng dậy khom người cúi chào các lãnh đạo, mới được đưa vào bộ máy Uỷ ban nhân dân thành phố, họ còn chưa quen thuộc, nhưng sự vui mừng rốt cuộc vẫn lấn át sự lúng túng. Ngày xưa, đừng nói là Chủ tịch thành phố, ngay cả đối với Phó chủ tịch thành phố ba người cũng có cảm giác đó là lãnh đạo ở tít trên cao, nhưng hôm nay lại có thể cùng ngồi họp một chỗ với họ, cơ bản trở thành cán bộ cùng một cấp bậc, nói trong lòng họ không vui mừng là giả.
-Tốt lắm, chúng ta chính thức họp. Hội nghị lần này là lâm thời triệu tập, chỉ có một đề tài thảo luận duy nhất, đó là nghiên cứu vấn đề cải tạo khu ổ chuột Thị Nam. Cổ Vân Lan, cô giới thiệu một chút về tình hình chung của khu nhà ổ chuột Thị Nam đi!
Cổ Vân Lan đã chuẩn bị sẵn đầy đủ tài liệu, nghe An Tại Đào gọi, cô vội đứng dậy phát cho An Tại Đào và các lãnh đạo khác mỗi người một bản, sau đó về lại chỗ của mình, mỉm cười cung kính nói:
-Chủ tịch thành phố An, các vị lãnh đạo, các hộ dân sống ở khu ổ chuột Thị Nam là danh xưng do chính quyền đặt, còn dân gian gọi nó là khu "Tổ Yến". Khu này từ xa xưa nằm ở chỗ giáp giới của ba huyện thị là Lương Nhượng, Cốc Lan và thành phố Quy Ninh, là một dải đất hầu như không ai quản lý. Chiều hôm qua, sau khi theo Chủ tịch thành phố An khảo sát trở về, tôi đã tra xét tài liệu về khu này. Chỗ này rộng hàng trăm mẫu, nhân khẩu thường trú ước chừng hơn 2 vạn, cơ bản là do nguyên nhân lịch sử hình thành khu dân cư. Đa số cư dân là công nhân cũ của một số nhà máy, kể cả những nhà máy đã phá sản. Không chỉ phương tiện công cộng lạc hậu, điều kiện vệ sinh công cộng cũng không chịu nổi, lại còn tồn tại vấn đề an ninh rất nghiêm trọng.
Cổ Vân Lan nói tới đây, thật cẩn thận liếc nhìn An Tại Đào một cái, cười nói:
-Sự tồn tại của khu ở chuột Thị Nam tổn hại nghiêm trọng đến hình tượng thành phố chúng ta, nhu cầu tiến hành cải tạo đã khẩn cấp lắm rồi, bởi vậy, Uỷ ban xây dựng thành phố đề nghị Uỷ ban nhân dân thành phố mau chóng nghiên cứu, xác định phương án cải tạo, mau chóng tiến hành trên thực tế. Ngày hôm qua, Chủ tịch thành phố An đã ra chỉ thị quan trọng này.
An Tại Đào gật đầu, chen vào nói:
-Tốt lắm, tình hình cơ bản là như vậy. Vấn đề ảnh hưởng bộ mặt thành phố chỉ là thứ yếu, điều quan trọng hơn là, hoàn cảnh sống quá sức tệ hại như thế, liên quan đến sự sinh tồn của mấy vạn con người, Uỷ ban nhân dân thành phố chúng ta không thể đổ trách nhiệm cho ai khác!
Nói thật, chiều hôm qua, sau khi đến xem tận nơi, cảm xúc của tôi rất mạnh mẽ và sâu sắc. Tôi không ngờ, sau lưng cảnh tượng phồn vinh của thành thị lại có một khu vực dơ dáy bẩn thỉu không ai quản lý như thế. Dân chúng gọi khu này là "xóm nghèo", các đồng chí, ở Phòng Sơn đang phát triển mạnh mẽ lại có một xóm nghèo với rất nhiều người dân có hoàn cảnh sống tệ hại như thế, trong lòng chúng ta –những "quan phụ mẫu" của Phòng Sơn có thể yên ổn được sao?
Không, chúng ta không thể trơ mắt nhìn cái xóm nghèo này tồn tại mãi! Tôi ở đây là để khẳng định với mọi người, chỉ cần một ngày tôi còn làm Chủ tịch thành phố, tôi sẽ tận lực đẩy mạnh việc cải tạo khu nhà ổ chuột Thị Nam! Mọi người thảo luận một chút đi.
Vương Chí Quân liếc An Tại Đào một cái, trog lòng oán thầm: "Anh đã quyết định thế rồi, chỉ cần công bố là mọi người liền tận lực xây dựng công trình, đã như vậy còn bảo mọi người thảo luận cái quái gì?"
Triệu Kiến Quốc hơi do dự một chút, lúc này mới nhẹ nhàng nói:
-Chủ tịch thành phố An, kế hoạch cải tạo khu ổ chuột Thị Nam đã đề ra nhiều năm, nhưng vì không đủ tài chính, cho nên rất khó đẩy mạnh. Ba năm trước, tôi từng đề cập đến chuyện này. Tôi nhớ rõ lúc ấy Uỷ ban xây dựng và Cục tài chính ddã đưa ra dự toán là hơn 4 trăm triệu, bây giờ chỉ sợ càng nhiều hơn nữa. Một khoản đầu tư lớn như vậy, chỉ sợ tài chính thành phố chúng ta không đủ sức gánh vác!
Cổ Lam cũng cười cười:
-Đúng vậy, Chủ tịch thành phố An, vấn đề cải tạo là đúng, lẽ ra đã phải sớm cải tạo khu ổ chuột Thị Nam từ lâu rồi, vấn đề mấu chốt là cần số tiền quá lớn, tài chính thành phố rất khó gánh vác. Nếu chúng ta dồn hết tiền vào công trình này, tài chính của thành phố dành cho các công trình khác sẽ bị ảnh hưởng rất nghiêm trọng.
Dương Hoa mỉm cười nhìn An Tại Đào nói:
-Chủ tịch thành phố An, nếu tài chính thành phố eo hẹp, thật ra chúng ta hoàn toàn có thể tranh thủ tài chính từ trên tỉnh. Tôi nghe nói Trung ương có phân phối một khoản tài chính dành riêng cho việc cải tạo các khu nhà ổ chuột, chúng ta báo cáo lên Sở Tài chính tỉnh, tranh thủ xem có thể tìm được khoản trợ cấp nào không.
An Tại Đào trầm ngâm một chút, rồi lắc đầu:
-Trợ cấp của cấp trên, chúng ta không cần đi tranh giành làm gì, cho dù có báo cáo lên trên thì có được phê duyệt hay không? Chúng ta không thể chờ đợi một cách vô thời hạn như vậy, công trình cải tạo khu ổ chuột Thị Nam cần phải khởi động nhanh một chút. Hiện giờ tôi suy nghĩ thế này, nếu tài chính thành phố quả thật khó khăn, chúng ta có thể học tập Tân Hải, trước hết thành phố xuất ra một khoản tài chính nhất định để khởi động công trình, sau đó đưa công trình vận hành theo lối thị trường hoá. Với số đất đó, tiến hành quy hoạch thống nhất, ngoài việc bố trí, sắp xếp các hộ dân, hẳn là còn có thể dành ra một phần không nhỏ để tiến hành khai thác, phát triển thương mại.
An Tại Đào nhìn Cổ Vân Lan, khẽ mỉm cười:
-Đồng chí Cổ Vân Lan, chuyện này giao cho cô phối hợp với Uỷ ban xây dựng và Cục quy hoạch tiến hành, ý của tôi là mau chóng tổ chức điều tra nghiên cứu hạng mục công trình và tiến hành lập dự án tiền khả thi. Cô có thể lên Bắc Kinh hoặc lên tỉnh tìm vài chuyên gia đến xem xét trên thực địa, lập luận chứng toàn diện một chút, xem rốt cuộc nên cải tạo và phát triển kinh doanh thương mại như thế nào cho tốt. Tốt nhất là trong vòng hai tháng đưa ra được phương án cải tạo quy hoạch khai thác và phát triển bước đầu, đệ trình lên văn phòng Chủ tịch thành phố nghiên cứu.
Cổ Vân Lan vội khom người xác nhận. Đối với việc An Tại Đào giao công trình này cho cô làm, cô rất vui mừng. Đây dù sao cũng là công trình mà An Tại Đào đã nói rõ là hắn rất coi trọng và chủ trương gắng sức thực hiện, cho thấy sự tín nhiệm của hắn đối với cô. Nhưng Cổ Lam ngồi đối diện với Cổ Vân Lan, lại hơi nhíu mày, cảm thấy đây là chuyện phí sức mà không được kết quả gì.
Có lẽ An Tại Đào đã không đánh giá hết được sự nhiệt tình của Trợ lý chủ tịch thành phố Cổ Vân Lan đang nóng lòng chứng tỏ năng lực công tác của mình, chỉ ba ngày sau cuộc họp, lấy danh nghĩa chính quyền thành phố Phòng Sơn, Cổ Vân Lan đã mời được Triệu Huy, một học giả khá nổi tiếng về quy hoạch đô thị ở Bắc Kinh. Gần trưa ngày 20 tháng 8, Triệu Huy dẫn theo hai tiến sĩ tới thành phố Phòng Sơn, buổi chiều đến khu Thị Nam khảo sát một buổi, rồi qua hôm sau, tiến hành báo cáo ở nhà khách Phòng Sơn.
Các cán bộ quận huyện thành phố Phòng Sơn cùng với Thành uỷ và các ban ngành xây dựng, quy hoạch, tài chính, kinh tế, thương mại của Uỷ ban nhân dân thành phố cùng với một số đại biểu quần chúng tham gia hội nghị báo cáo. Đương nhiên, đối với những trường hợp như thế này, không thể thiếu sự có mặt của các phóng viên.
An Tại Đào và đám người uỷ viên thường vụ Dương Hoa cùng ngồi ở hàng ghế đầu để nghe báo cáo. Cuộc hội nghị này do Trợ lý chủ tịch thành phố Cổ Vân Lan kiêm Chủ nhiệm uỷ ban xây dựng thành phố Cổ Vân Lan chủ trì.
Cổ Vân Lan đằng hắng một tiếng rồi cất cao giọng nói:
-Các vị lãnh đạo, các đồng chí, hôm nay chúng ta rất vinh hạnh được mời một học giả nổi tiếng là giáo sư Đại học Bắc Kinh, đến báo cáo về cuộc điều tra nghiên cứu cải tạo khu Thị Nam. Kế tiếp, xin mời giáo sư Triệu báo cáo.
Triệu Huy là một người đàn ông trung niên rất có phong thái của một học giả, khuôn mặt trắng trẻo và thông minh, đeo một cặp kính gọng vàng, cử chỉ nho nhã mà phong độ. Ông mỉm cười, đứng dậy khom người chào mọi người dưới đài:
-Các vị lãnh đạo thành phố Phòng Sơn, các đồng chí, tôi cảm thấy hết sức vinh hạnh khi hôm nay có thể ngồi đây cùng giao lưu với các vị. Gàn trưa hôm qua chúng tôi tới, buổi chiều đi một mạch đến khu ổ chuột Thị Nam khảo sát một lượt, đối với tình hình không phải đã hiểu biết thật sâu, cho nên tôi cũng chỉ có thể đưa ra một số cái nhìn sơ bộ, nếu như chưa thật sự chính xác, mong mọi người thứ lỗi.
Tôi cho rằng, đối với vấn đề cải tạo khu ổ chuột Thị Nam, thành phố hoàn toàn có thể tiến hành theo lối thị trường hoá, chính phủ dẫn đầu, nhà đầu tư khai thác, phát triển xây dựng, khu vực này có hàng trăm mẫu đất, có thể xuất ra một phần để quy hoạch thành khu quần thể nhà ở cho người thu nhập thấp, ngoài việc bố trí chỗ ở cho cư dân tại chỗ, còn có thể cung cấp một số lớn nhà ở cho dân nghèo thành thị. Vâng, khu quy hoạch tập trung này cũng có thể gọi là "khu dân nghèo" mới do chính phủ đóng vai trò chủ đạo trong quy hoạch và xây dựng.
Như vậy, có thể các vị sẽ hỏi, nhà đầu tư không phải thằng ngốc, làm sao họ có thể làm công không cho chính phủ? Đúng vậy, điều đó là không thể, tư bản trục lợi mà! Không có lợi không ai làm, nhưng không phải chúng ta còn có mấy mẫu đất sao? Đất này hoàn toàn có thể tiến hành buôn bán khai thác, phát triển…có thể miễn thuế hoặc có giá cả ưu đãi cho nhà đầu tư, đổi đất lấy tiền đầu tư.
Xây dựng "Khu dân nghèo"? Lời Triệu Huy vừa thốt lên, dưới đài lập tức xôn xao, ngay cả An Tại Đào cũng cảm thấy rất bất ngờ, ngắm Triệu Huy trên đài hồi lâu, im lặng không nói.