- Chủ nhiệm Vân, quy hoạch chỉ là một việc nhỏ, bố cục phải làm cho hợp lý một chút, chú ý chiếu cố đến một số phương tiện quy hoạch cơ sở. Hệ thống sưởi điện, than đá, hơi đều phải quy hoạch hết, không thể vô cùng đơn giản mà làm ra cái nhà ở. Nếu nhà ở không phản ánh được chất lượng, phương tiện của toàn bộ thành phố thì chúng ta lúc này đây sẽ mất đi ý nghĩa cải tạo của nó. Mà khu vực cải tạo này cũng không dung hòa vào hoàn cảnh chung của toàn bộ thành phố.
Cổ Vân Lan đứng yên một nơi, gương mặt có chút đỏ bừng, ánh mắt vô hồn, dường như có chút không tập trung, không trả lời ngay lời nói của An Tại Đào.
Khụ khụ! An Tại Đào nhíu mày, nặng nề ho khan hai tiếng.
Cổ Vân Lan lúc này mới sực tỉnh, ánh mắt có chút phức tạp nhìn An Tại Đào, khẽ lên tiếng. Phát giác ánh mắt của cô có chút kỳ lạ, An Tại Đào trong lòng ngẩn ra, nhưng cũng không suy nghĩ nhiều, bước về phía sau:
- Được rồi, hôm nay khảo sát đến đây thôi. Mọi người trở về, tiếp tục hoàn thiện phương án quy hoạch và phát triển trước thứ hai. Sau đó sẽ thảo luận trong hội nghị Chủ tịch thành phố làm việc.
Cổ Vân Lan nhỏ giọng trả lời rồi khẩn trương đi theo.
Hoàng Thao đã sớm đánh xe lại. An Tại Đào vừa muốn lên xe, thì đã thấy Cổ Vân Lan lại gần, ngượng ngùng nói:
- Chủ tịch thành phố An, tôi có thể đi nhờ xe lãnh đạo hay không? Xe của tôi đã bỏ sửa rồi.
Cổ Vân Lan muốn nói gì nhưng lại thôi. An Tại Đào ngẩn ra, chợt cười:
- Bước lên đi, tôi đưa cô về.
Lý Bình thay An Tại Đào mở cửa xe. An Tại Đào bước vào một bên, Cổ Vân Lan cũng cười bước vào đầu bên kia, ngồi song song với An Tại Đào.
Khi xe lăn bánh, An Tại Đào thoáng nhìn, lúc này mới thấy một đám cán bộ bắt đầu lên xe giải tán. Ngồi trong xe, hắn nói vài câu chuyện phiếm với Cổ Vân Lan. An Tại Đào đột nhiên cảm thấy cặp đùi đẫy đà của Cổ Vân Lan như vô tình mà cố ý sát lại gần chân của hắn. Sau đó như có như không mà dính sát vào.
An Tại Đào giật mình, quay đầu nhìn gương mặt ửng đó, ánh mắt mê ly của Cổ Vân Lan, thầm nghĩ: "Cô quả thật là to gan đấy, dám ở trong xe, trước mặt lái xe và thư ký của tôi mà muốn câu dẫn tôi? Cô nghĩ muốn làm gì thì làm sao?"
Đồng thời, An Tại Đào cũng rất không ngờ, hắn đối với Cổ Vân Lan ấn tượng chưa nói là tốt, nhưng cũng chưa nói là xấu. Sau một thời gian tiếp xúc, hắn cảm thấy người phụ nữ này có khả năng thật sự. Chỉ cần An Tại Đào chỉ bảo thêm, cô sẽ đem công tác mà An Tại Đào giao hoàn thành trong một thời gian ngắn. Nhưng Cổ Vân Lan cũng không có tính chủ động trong công tác, năng lực cũng chỉ thuộc loại trung bình.
Hắn thật không ngờ Cổ Vân Lan hôm nay lại dám có hành động như vậy.
An Tại Đào rõ ràng cảm giác được, hô hấp của Cổ Vân Lan có chút dồn dập. Thân hình mềm mại của cô nhích lại sát An Tại Đào. Ngay khi thân thể tiếp xúc, trong nháy mắt, Cổ Vân Lan đột nhiên nắm lấy tay An Tại Đào, đặt lên trên đùi của cô, vuốt ve một chút. An Tại Đào tuy không phải là chính nhân quân tử, nhưng cũng không phải là loại người tùy tiện ăn chơi. Là một lãnh đạo chính quyền, hắn luôn có khoảng cách với nữ cấp dưới, rất ít khi cho các cô cơ hội ở riêng với hắn. Cho đến hiện tại, chân chính chủ động ngã vào hắn cũng chỉ có một mình Cổ Vân Lan.
Khi Cổ Vân Lan xuân tình dào dạt, An Tại Đào lại cân nhắc vì sao cô phải làm như vậy. Nữ cán bộ hướng lãnh đạo nhào vào ôm lấy không hiếm, nhưng Cổ Vân Lan lại đột nhiên lựa chọn vào lúc này, phát ra ám hiệu nào đó, đối với An Tại Đào mà nói, cái này có chút không bình thường.
Nói chung, phụ nữ hướng lãnh đạo cao tầng nhào vào, mục đích đơn giản chỉ là tiền tài hoặc quyền lực. Nếu không phải là phụ nữ trong quan trường thì chính là muốn cuộc sống vật chất đầy đủ. Còn phụ nữ trong quan trường thì không thể nghi ngờ là muốn tiến thêm một bước đề bạt lên chức. Như vậy, Cổ Vân Lan là vì cái gì? Cô vừa mới được đề bạt lên làm trợ lý Chủ tịch thành phố, còn muốn như thế nào nữa.
Kỳ thật, hắn không biết tâm tình tinh tế nhưng phức tạp của Cổ Vân Lan lúc này. Đương nhiên, ngoại trừ cô ta ra thì chỉ sợ là không ai biết.
Trong mắt Cổ Vân Lan, An Tại Đào đầu tiên chỉ là một người đàn ông anh tuấn, nho nhã, phong độ, có năng lực, có bối cảnh, quyết đoán, tiếp đó mới là một lãnh đạo cao tầng. Trong mắt Cổ Vân Lan, An Tại Đào gần như là một người đàn ông hoàn mỹ. Đối với An Tại Đào, cô vẫn có một loại tình cảm không thể nào giải thích được. Nếu được cùng với người đàn ông này sung sướng một lần, thì còn việc gì tuyệt hơn?
Đương nhiên, có lẽ Cổ Vân Lan cũng không ý thức được, chân chính hấp dẫn cô không phải là khí chất hay vẻ bề ngoài của hắn, lại càng không phải là tài học và năng lực, mà chính là bối cảnh và quyền lực của hắn. Nếu An Tại Đào chỉ là một cán bộ bình thường, chỉ sợ là bấy nhiêu cũng không đủ để hấp dẫn cô.
Cổ Vân Lan cũng không biết bản thân mình là người phóng đãng như vậy, nhưng tiềm tàng từ lâu trong tiềm thức của cô đã hình thành suy nghĩ đó. Công tác bên cạnh An Tại Đào đã lâu, tâm tư ấy lại càng mãnh liệt. An Tại Đào so với Tiếu Lực chồng của cô thì chồng cô về địa vị cũng như sức hấp dẫn cũng không khiến cô hứng thú lên nổi.
Nhất là về đến nhà, đối mặt với một người chồng lúc nào cũng bận rộn với công việc nhà, rồi chợt nghĩ đến Chủ tịch thành phố An năng động, đem so sánh hai người với nhau, Cổ Vân Lan cảm thấy chẳng còn hứng thú gì cả. Thế nên, vợ chồng cô đã không còn ngủ chung. Cổ Vân Lan là một cán bộ chính phủ, ở nhà luôn mạnh mẽ cứng rắn, còn Tiếu Lực thì cũng đã quen nhẫn nhịn rồi.
Dù sao, trong nhà hết thảy chi tiêu, đều là một tay Cổ Vân Lan lo liệu.
Nếu không phải đột nhiên nghe nói An Tại Đào phải điều đi, tâm tư ấy của Cổ Vân Lan nói không chừng sẽ chôn sâu vĩnh viễn, không dám biểu hiện ra ngoài. Nhưng giờ phút này, biết người đàn ông trong mộng của mình sắp rời khỏi, lòng của cô có chút bối rối và cầm lòng không đặng. Ma xui quỷ khiến trở nên ý loạn tình mê.
Cổ Vân Lan cảm thấy cả người mình nóng lên, khó ức chế được nội tâm của mình. Cô cắn chặt răng, đỏ mặt, nhẹ nhàng nói:
- Chủ tịch thành phố An, tôi muốn mời lãnh đạo và thư ký Lý ăn một bữa cơm đạm bạc, có được không vậy?
An Tại Đào nhíu mày, khẽ mỉm cười.
Cổ Vân Lan thấy An Tại Đào không đáp lời, trong lòng không khỏi có chút u oán. Cô nhìn An Tại Đào, đôi mắt bắn ra một tia u tình. Giờ này phút này, An Tại Đào cảm thấy tò mò. Hắn xem ra, biểu hiện của Cổ Vân Lan ngày hôm nay quá mức kỳ lạ. Cô rốt cuộc là muốn làm cái gì? Sự câu dẫn như thế này mà cô cũng có thể làm được sao?
Xe đi ngang qua quán cơm tây trên một con đường trung tâm buôn bán của thành phố, Cổ Vân Lan lại đưa ra lời mời. An Tại Đào do dự một chút, cảm thấy trước mặt Lý Bình và Hoàng Thao, cũng không nên làm mất mặt trợ lý Chủ tịch thành phố, liền gật đầu đồng ý.
Tuy nhiên chỉ là một bữa cơm, hắn không tin Cổ Vân Lan có thể làm ra được cái gì.
Hai người bước xuống xe, bước vào trong quán ăn. Mặc dù Cổ Vân Lan nói mời cả Lý Bình, nhưng là thư ký của Chủ tịch thành phố, Lý Bình như thế nào lại không hiểu ý tứ này sao. Cổ Vân Lan mời Chủ tịch thành phố ăn cơm, khẳng định là có điều muốn nói, Lý Bình làm sao dám làm bóng đèn đằng sau hai người chứ? Vì thế Lý Bình và Hoàng Thao cùng ở ngoài xe nói chuyện tào lao, chờ hai người.
Cổ Vân Lan hiển nhiên là khách quen của quán cơm Tây này. Cô rất nhanh nói qua với quản lý của quán cơm lấy ra một phòng ăn riêng, rồi cùng An Tại Đào bước vào. An Tại Đào căn bản không nghĩ sẽ ăn cơm với Cổ Vân Lan trong một căn phòng riêng lẽ. Nhưng nghĩ lại, đã đến đây rồi, còn có thể sợ người phụ nữ này ăn thịt hắn sao? Hắn thật ra muốn nhìn thấy người phụ nữ này rốt cuộc là muốn cái gì?
Nhưng hắn đã xem nhẹ tình cảm tích lũy bao lâu nay của Cổ Vân Lan. Gần như là khi bước vào phòng riêng, khi đồ ăn và rượu được mang lên xong, nhân viên bước ra ngoài, Cổ Vân Lan liền đỏ mặt, vừa đứng chặn ngay cửa, vừa nhào vào ôm lấy An Tại Đào.
Quá đột ngột! Cảm giác một thân hình đẫy đà nằm trong lòng ngực của mình, An Tại Đào không khỏi có chút nên khóc hay nên cười. Người phụ nữ này rốt cuộc là có phóng đãng quá hay không?
- Đồng chí Vân Lan!
An Tại Đào lấy lại bình tĩnh, dùng sức đẩy Cổ Vân Lan ra, nhưng không tác dụng. Cổ Vân Lan ôm chặt lấy hắn, miệng nỉ non, cũng không biết cô nói cái gì nữa.
An Tại Đào nhíu mày, dùng sức đẩy Cổ Vân Lan ra lần nữa, giọng nói lãnh đạm:
- Cô muốn làm gì vậy? Chúng ta đều có thân phận lãnh đạo, cũng nên tự trọng một chút.
Cổ Vân Lan sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, đứng yên một chỗ, có lẽ thất vọng, mà cũng có lẽ khó chịu, cúi đầu che mặt nức nở.
An Tại Đào vốn định phẩy tay bỏ đi, nhưng lại cảm thấy không thích hợp. Nếu để Lý Bình, Hoàng Thao ở bên ngoài nhìn thấy, bất kể là với Cổ Vân Lan hay là với mình đều có ảnh hưởng không tốt. Bởi vậy, hắn ngồi xuống lại, thản nhiên nói:
- Được rồi, đồng chí Vân Lan, cô đừng như vậy nữa. Cô hãy bình tĩnh một chút, có cái gì thì chúng ta cứ ngồi xuống nói chuyện.
Cổ Vân Lan cuối cùng là lau nước mắt, ngồi xuống ăn vội bữa cơm với An Tại Đào. Không khí vừa có chút xấu hổ, vừa có chút phức tạp. Tuy nhiên, sau cảm giác xấu hổ thì tâm trạng của cô thoải mái hơn nhiều, không còn câu nệ với An Tại Đào như lúc trước. Sự tình trong quan trường chính là tinh tế như vậy, An Tại Đào tin tức sắp điều đến Tân Hải làm Bí thư Thành ủy đã lan truyền khắp thành phố, nhưng diễn viên chính An Tại Đào lại vẫn chưa hay biết gì.
Lời đồn đại nhảm nhí, nếu lan truyền nhiều thì cũng trở thành chân lý. Rõ ràng là sự việc không rõ ràng, nhưng đã bị biến thành chuyện thật, rất nhiều người tin là thật, bao gồm một số lãnh đạo thành phố. Đương nhiên, cũng có người không tin, nên không để trong lòng. Ví dụ như Lãnh Mai. Lãnh Mai biết tâm tư của An Tại Đào. Hắn tại Phòng Sơn thi triển biện pháp chính trị của mình, như thế nào lại đột nhiên điều đi Tân Hải làm Bí thư Thành ủy được? Đơn thuần lên chức, đối với An Tại Đào mà nói, căn bản cũng không có bất luận một ý nghĩa nào. Lời này nếu nói trước mặt người khác, người ta tất nhiên là sẽ nghĩ đến hắn già mồm cãi láo, nhưng là người phụ nữ của hắn, Lãnh Mai trong lòng lại biết rất rõ.
Còn có một người không tin, là Bí thư Thành ủy Tống Nghênh Xuân. Tống Nghênh Xuân đương nhiên là hận An Tại Đào sao không lập tức bị điều đi. Trên thực tế, sau lưng hắn cũng đã làm một số động tác nhỏ. Nhưng vấn đề mấu chốt ở chỗ, hắn đã biết quyết định của hội nghị thường vụ Tỉnh ủy.
- Chủ tịch thành phố An, tôi xin kính anh một ly xem như là chào tạm biệt lãnh đạo.
Cổ Vân Lan đưa ly rượu lên, sắc mặt đỏ bừng, nhẹ nhàng nói:
- Chúc con đường làm quan của lãnh đạo ngày càng thăng tiến. Hy vọng lãnh đạo về sau sẽ không quên tôi.
An Tại Đào ngẩn ra, vừa muốn giơ tay nâng ly rượu nhưng ngay lập tức thu về, kinh ngạc nói:
- Cô đang nói cái gì vậy? Ý của cô là gì?
Cổ Vân Lan còn cho rằng An Tại Đào tự cao tự đại, nên thở dài, liếc nhìn An Tại Đào, hờn dỗi uống cạn ly rượu, xong rồi bĩu môi:
- Anh không phải là muốn đi Tân Hải làm Bí thư Thành ủy sao? Tin tức này ở thành phố đã lan truyền, anh còn muốn phủ nhận? Tôi nghe nói là Tỉnh ủy sẽ lập tức bổ nhiệm anh.
- Từ từ!
An Tại Đào khoát tay nói:
- Bậy bạ! Là ai đã nói như vậy? Tôi đến Tân Hải làm Bí thư Thành ủy? Tôi bản thân mình cũng chưa biết điều đó. Tin tức này là cô nghe ai nói vậy?
An Tại Đào ánh mắt bỗng nhiên nghiêm nghị khiến Cổ Vân Lan trong lòng run lên, sợ hãi nhìn hắn, thần sắc càng thêm phức tạp.
Vào ban đêm, An Tại Đào bảo Bành Quân lấy danh nghĩa Ủy ban nhân dân truyền thông báo, buổi sáng ngày hôm sau mời dự họp toàn bộ hệ thống hành chính từ cấp huyện trở lên. Đồng thời yêu cầu chủ quản bộ môn và người phụ trách các phòng ban trong Ủy ban nhân dân toàn bộ tham dự. Hễ là cán bộ thì không một ai được phép vắng mặt.
Buổi sáng hôm sau, Chủ tịch huyện, khu, chủ quản các phòng ban trong Ủy ban nhân dân thành phố, người phụ trách các bộ môn của cơ quan chính phủ, hơn trăm người đã tụ tập tại hội trường Ủy ban nhân dân thành phố.
Trong hội trường, những âm thanh khe khẽ nói chuyện với nhau, suy đoán đề tài nói chuyện ngày hôm nay là gì. Bạn đang đọc truyện được copy tại
Vào lúc này, An Tại Đào đột nhiên triệu tập toàn bộ cán bộ hành chính, rất nhiều người đã liên tưởng đến việc An Tại Đào sắp đến Tân Hải làm Bí thư Thành ủy.
An Tại Đào đi đầu, Dương Hoa và một số Phó chủ tịch thành phố, ba trợ lý Chủ tịch thành phố theo thứ tự cùng nhau bước vào hội trường. Đi cuối cùng là Cổ Vân Lan. Ba trợ lý Chủ tịch thành phố kỳ thật cũng có trình tự trước sau. Chu Quân thứ nhất, Trang Ninh thứ hai, Cổ Vân Lan thứ ba. Bọn họ đều tự kiêm nhiệm những chức vụ hành chính có liên quan.
Tiếng vỗ tay hoan nghênh nhiệt liệt vang lên. Một số người tinh ý phát hiện, trên mặt An Tại Đào không có bất luận một cảm xúc gì vui sướng, mà sắc mặt lại có chút âm trầm.
An Tại Đào sải bước lên đài Chủ tịch, thẳng ngồi vị trí của mình. Các Phó chủ tịch thành phố, trợ lý Chủ tịch thành phố cũng theo thứ tự bảng tên được viết sẵn của mình đặt trên bàn ngồi xuống.
Kỳ thật An Tại Đào vì sao lại khẩn cấp triệu tập đại hội cán bộ này, ngoại trừ Lãnh Mai thì là Cổ Vân Lan. Cô đã mơ hồ đoán ra được vài phần. Còn những Phó chủ tịch thành phố và những trợ lý Phó chủ tịch thành phố khác cũng đều không phát hiện được gì. Một là thời gian quá gấp, chưa kịp nói với An Tại Đào cái gì. Hai là An Tại Đào vẫn im lặng không nói, vẫn duy trì trầm mặc khiến người ta cảm thấy kỳ lạ.
Lúc này, Triệu Kiến Quốc, Cổ Lam trong lòng khó tránh khỏi những ngờ vực vô căn cứ trong lòng. Chẳng lẽ An Tại Đào muốn họp toàn bộ cán bộ hành chính để nói lời tạm biệt? Hay là hắn rời đi thật sự rất cấp bách?
Dương Hoa hắng giọng, nghiêng người nhìn An Tại Đào, nhìn thấy thần sắc bình tĩnh của hắn thì liền cao giọng nói:
- Xin tất cả các đồng chí im lặng. Hiện tại chúng ta bắt đầu cuộc họp. Sau đây, xin mời Chủ tịch An ra chỉ thị quan trọng.
Dương Hoa đem micro giao lại cho An Tại Đào. An Tại Đào thản nhiên cười, ngẩng đầu nhìn một đám cán bộ cấp Cục huyện cùng với những cán bộ cơ quan chính quyền thành phố, đột nhiên trầm giọng nói:
- Nói thật, ngày hôm nay vốn không định mở cuộc họp này, không dám làm chậm trễ công tác của mọi người. Nhưng tôi nghĩ không mở lại không được.
- Buổi chiều ngày hôm qua, ở thành phố nơi nơi đều xuất hiện tin đồi, tôi sẽ bị Tỉnh ủy điều đi, đến Tân Hải làm Bí thư Thành ủy.
An Tại Đào đột nhiên khoát tay, giọng nói càng lạnh lùng hơn:
- Tôi không biết tin tức này từ đâu mà có. Nhưng tôi trịnh trọng tuyên bố với mọi người rằng, tôi An Tại Đào, Chủ tịch thành phố Phòng Sơn này còn rất nhiều chuyện chưa làm xong. Hiện tại có muốn đuổi tôi đi, tôi cũng không đi.
- Đây chỉ là một lời đồn đại, không có trọng lượng gì cả. Không bài trừ có kẻ ác miệng bịa đặt sự việc này. Nhưng thật đáng buồn chính là, một lời đồn đại có thể phân biệt như vậy không ngờ có thể lừa gạt được rất nhiều người, khiến rất nhiều các đồng chí ở đây đều tin là thật.
- Không ngờ còn có đồng ý nhiệt tình tiễn đưa tôi. Tối ngày hôm qua, tôi đã nhận được mấy chục cuộc điện thoại chúc mừng.
An Tại Đào vung tay lên:
- Bởi vậy, nếu tôi không triệu tập đại hội này, thứ nhất là để bác bỏ tin đồn, thứ hai là nhắc nhở mọi người tiếp tục an tâm công tác, không cần nghĩ phải làm những động tác nhỏ sau lưng.
Nghe được lời này của An Tại Đào, ngồi bên phải đài Chủ tịch, Cổ Vân Lan sắc mặt đỏ lên, cúi người uống nước để che giấu tâm trạng xấu hổ của mình.
- Đồng thời, tôi cũng xin báo cáo với người có dụng tâm kín đáo, bịa đặt sự việc sau lưng. Hay đem tâm tư của mình dồn vào công việc, không cần suy nghĩ đường ngang ngõ tắt, không cần phải làm ra điều vô nghĩa đó.
Ánh mắt nghiêm nghị của An Tại Đào đảo qua tất cả mọi người. Dù sao, chỉ là một lời đồn, nhưng cũng không loại trừ có kẻ thật sự muốn An Tại Đào rời khỏi Phòng Sơn.