Sau khi tuyên bố bổ nhiệm xong, dựa theo lệ thường của quan trường là phải mời dự họp hội nghị thường vụ Thành ủy. Một Bí thư rời đi, một Bí thư mới lại đến, cho nên hình thức này là không thể thiếu.
Nhưng ngay khi các Ủy viên thường vụ Thành ủy đang đứng chờ ở cửa để tiếp tục cuộc họp sau, An Tại Đào lại khiến Phó trưởng ban thư ký Thành ủy, Chánh văn phòng Thành ủy Hoàng Phủ Cương thông báo với mọi người không tổ chức cuộc họp. Chỉ có điều nói là buổi tối, Thành ủy và bộ máy Ủy viên thường vụ sẽ ở làng du lịch Tư Hà làm liên hoan, tiễn đưa Tống Nghênh Xuân và Tống Tử Lâm.
Mọi người có chút không ngờ, sau lại nghĩ tới, An Tại Đào trước mắt chung quy chỉ là một quyền Bí thư trên danh nghĩa. Trong thời khắc mẫn cảm này, hắn có lẽ là muốn cố ý khiêm tốn một chút.
Kỳ thật, An Tại Đào cũng không phải là một người lên giọng. Chỉ có điều tuy hắn luôn kiên trì nguyên tắc khiêm tốn của mình, nhưng trên thực tế, trong quan trường, làm người và làm việc làm sao có thể phân rõ ràng được? Cho nên, hắn lên giọng làm việc ở rất nhiều thời điểm lại khiến cho người ta cảm giác là lên giọng làm người. Nhất là đối với An Tại Đào trẻ tuổi, khí thịnh. Hắn mỗi lời mỗi câu mỗi cử động đều vô hình bị người ta phóng đại. Đây là điều khó tránh.
An Tại Đào trở lại văn phòng làm việc của mình, bảo thư ký Lý Bình mang cho mình một phần cơm hộp. Giữa trưa ở lại phòng làm việc tùy ý ăn một chút gì đó, sau đó hắn chuyên tâm vào thẩm duyệt lại bản dự thảo phương án công trình cải tạo quy hoạch gia đình sống bằng lều ở phía nam thành phố mà Cổ Vân Lan đã trình lên.
Đây là một công trình quan trọng của thành phố Phòng Sơn mà hắn quản lý trong thời gian gần đây, chiếm gần nửa năm thời gian. Là một công tác quan trọng, hắn tất nhiên là phải cẩn thận.
Sau khi xem xong phương án, hắn cảm thấy rất hài lòng. Nhưng trong đó có hai chi tiết không ổn, cần tiến thêm một bước chỉnh sửa lại. Trầm ngâm một lát, An Tại Đào cầm điện thoại, gọi cho Cổ Vân Lan:
- Cô sang phòng gặp tôi một chút, tôi có chút chuyện muốn thương lượng lại với cô.
- Vâng, Chủ tịch An, à không, Bí thư An. Rất xin lỗi, lãnh đạo, tôi gọi không quen.
Sau khi thốt ra tiếng "Chủ tịch An", Cổ Vân Lan lập tức chỉnh sửa lại, khiêm tốn nói. An Tại Đào cười ha hả:
- Cô sang đây đi!
Cổ Vân Lan cúp điện thoại, cảm thấy An Tại Đào có chút khác lạ, nhưng cụ thể là ở chỗ nào thì trong lúc nhất thời cô không biết rõ. Dù sao, sau cuộc điện thoại này, Cổ Vân Lan cảm giác An Tại Đào đã thay đổi.
Văn phòng của Cổ Vân Lan ở dưới lầu. Cô vội vàng gõ cửa phòng hắn, vừa muốn nói gì thì thấy An Tại Đào đã mỉm cười đứng dậy, khoát tay nói:
- Đến đây, cô muốn uống trà hay cà phê? Tôi có cà phê nhập từ Nam Mỹ, có muốn nếm thử một chút hay không?
Thấy An Tại Đào không ngờ đứng dậy, tự mình pha trà cho mình, Cổ Vân Lan đầu tiên là cảm thấy bất ngờ, nhưng sau đó lại thủ sủng nhược kinh, cung kính cười nói:
- Cám ơn Bí thư An, không cần đâu, xin cám ơn.
An Tại Đào mỉm cười, bước ra khỏi bàn làm việc, ngồi đối diện với Cổ Vân Lan trên sofa. Cổ Vân Lan nhìn thật sâu An Tại Đào, gương mặt chợt đỏ ửng lên. Gương mặt anh tuấn trước mắt nở nụ cười ôn hòa, trong lòng cô thầm nghĩ sao hắn lại làm vậy? Bây giờ hắn là quyền Bí thư Thành ủy, sau này sẽ chính thức nhậm chức, quan uy của hắn phải ngày càng cao lên mới đúng, nhưng hắn có vẻ ôn hòa hơn so với quá khứ rất nhiều. Vì sao vậy? Hay là….
Cổ Vân Lan tâm trạng trở nên phức tạp, còn An Tại Đào thì lại không nghĩ phức tạp như vậy. Tâm tính hắn chuyển biến, thậm chí cử chỉ ngôn từ cũng chuyển biến, kỳ thật cũng là thuận lý thành chương thôi.
Vị trí nào thì có tâm tính của vị trí đó. Trước kia, khi làm Chủ tịch thành phố, An Tại Đào tranh quyền với Tống Nghênh Xuân, tất nhiên sẽ biểu hiện mạnh mẽ, cứng rắn một chút. Đối đãi với cán bộ cấp dưới cũng sẽ nghiêm túc, làm cho người ta cảm thấy mình có giá trị. Còn bây giờ thì đã khác. Hắn đã là Chủ tịch thành phố kiêm Bí thư Thành ủy, trên thực tế quyền lực đã cao cao tại thượng rồi, không người nào dám tái khiêu khích quyền uy của hắn. Nếu lúc này hắn cứ mạnh mẽ, cứng rắn, sẽ làm cho người khác nghĩ rằng hắn quá mức đắc ý đến vênh váo mà đánh mất đi phong độ của mình. Ngoài ra cũng không có lợi cho việc khai triển công tác của hắn.
Cho nên, An Tại Đào có lẽ là có ý, mà cũng có lẽ là không, âm thầm điều chỉnh tâm tính của mình. Cái gọi là tâm tính quyết định hành vi, tâm tính điều chỉnh tất nhiên là sẽ khiến lời nói và việc làm ôn hòa hơn.
Nhưng Cổ Vân Lan lại có chút hiểu lầm sự thay đổi của An Tại Đào. Cô trong lòng nghĩ ngợi lung tung. Tình cảm với An Tại Đào đã áp chế thật lâu trong nháy mắt đã muốn rục rịch trở lại. Nét mặt đỏ ửng, ánh mắt có chút mê ly.
Gương mặt của Cổ Vân Lan đỏ ửng dường như có thể bóp nổi trên mặt nước. An Tại Đào âm thầm nhíu mày, không kìm nổi ho khan một tiếng.
- Bí thư An!
Cổ Vân Lan như tỉnh mộng, nhẹ nhàng nói.
An Tại Đào khoát tay, ôn tồn nói:
- Phương án mà mọi người báo cáo lên, tổng thể là không tồi. Điều này chứng minh rằng mọi người đã chuẩn bị công tác rất tốt. Phương án không thoát ly thực tế. Tôi trên nguyên tắc đồng ý với phương án này.
Cổ Vân Lan trong lòng vui mừng, biết rằng những buổi tối tăng ca và tâm huyết của mình rốt cuộc cũng không uổng phí, chiếm được sự tán thành của An Tại Đào. An Tại Đào công tác tiêu chuẩn rất cao, có thể từ miệng hắn có được câu "không tồi" là điều không dễ dàng.
- Nhưng trong đó vẫn còn hai chi tiết mà tôi cho rằng cần phải bàn lại. Ý kiến của tôi là như thế này…
An Tại Đào dùng bút gạch lên trên bản phương án, tới gần Cổ Vân Lan, nói ra quan điểm của mình.
An Tại Đào nhích lại gần, một mùi đàn ông bay vào mũi, khiến Cổ Vân Lan có chút thất thần. Người đàn ông mà cô si mê đang đứng trước mặt cô, hơn nữa khoảng cách lại rất gần, khiến sắc mặt của cô lại càng thêm đỏ, bộ ngực cao ngất nhẹ nhàng phập phồng. An Tại Đào tột cùng nói cái gì, cô kỳ thật cũng không nghe rõ.
Hai người gần như là tựa đầu kề vai, lấy một tư thế cực kỳ mờ ám mà nói chuyện, cho đến khi An Tại Đào phát hiện người phụ nữ trước mắt mình dường như hô hấp có chút dồn dập, sắc mặt hồng lên, liền xấu hổ ho khan một tiếng, sau đó ngồi thẳng thân mình. Khụ khụ!
An Tại Đào nghiêm nét mặt:
- Công trình cải tạo gia đình sống bằng lều ở phía nam thành phố là công trình quan trọng nhất của thành phố chúng ta trong năm nay, liên quan đến hàng vạn gia đình, còn quan hệ đến sự phát triển lâu dài của toàn bộ thành phố Phòng Sơn, cũng như là tiến trình đô thị hóa những khu quanh thành phố. Cho nên chúng ta phải thảo luận thật kỹ, cũng là để cho công trình thuận lợi được xây dựng tốt đẹp. Tôi hy vọng công trình này có thể chống lại sự kiểm nghiệm của thời gian, tuyệt đối không thể đầu voi đuôi chuột, làm thành công trình mục nát.
An Tại Đào thái độ trở nên nghiêm túc khiến Cổ Vân Lan sâu kín thở dài, thu hồi ánh mắt nhu tình rời khỏi mặt An Tại Đào, nhẹ nhàng gật đầu:
- Xin Bí thư An cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ cẩn thận, dựa theo chỉ thị của Bí thư An, làm tốt mỗi một hạng mục cơ sở.
- Phương án cơ bản cứ tiến hành như vậy. Cô hãy đem về hoàn thiện lại một chút. Thứ hai tôi sẽ lấy và thông qua trong hội nghị thường vụ Thành ủy. Đồng thời, cô hiện tại có thể bắt tay vào công tác thu hút đầu tư. Điều khác thì tôi không nói, công tác này là do cô phụ trách từ đầu, tôi hy vọng việc thu hút đầu tư có thể làm một cách công khai công chính và công bình, tránh để cho những thế lực đen tối thao tác.
An Tại Đào thanh âm trở nên trầm thấp. Cổ Vân Lan lấy lại bình tĩnh, gật đầu:
- Tôi hiểu rồi, thưa Bí thư An. Anh cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ kiên trì nguyên tắc, làm tốt việc thu hút đầu tư, tranh thủ tiến cử những công ty mạnh tham gia vào xây dựng công trình.
Cổ Vân Lan đột nhiên nhớ đến điều gì, hạ giọng nói:
- Bí thư An, hai ngày trước, Lộ tổng có đến tìm tôi, dường như cũng có ý tham gia vào công trình đấu thầu.
An Tại Đào lắc đầu, trầm giọng nói:
- Vấn đề này tôi cần phải nói rõ với cô. Tôi với nhà họ Lộ quan hệ rất tốt. Tôi và Lộ Binh lại là bạn bè không tồi. Nhưng quan hệ cá nhân là quan hệ cá nhân, còn công việc là công việc, hai cái không thể trộn lẫn với nhau. Tôi sẽ không vì Dân Thái mà cho họ đi cửa sau, hy vọng rằng cô cũng thế. Có thể trúng thầu hay không, còn phải xem họ có thể vượt qua các xí nghiệp khác hay không.
- Điều này cô phải rõ ràng, không được cấp cho nhà họ Lộ đèn xanh. Đây là vấn đề nguyên tắc, chứ không phải trò đùa. Đương hiên, là một công ty khai thác bất động sản có thực lực, chúng ta chỉ cần cho tập đoàn Dân Thái một sự cạnh tranh công bình, còn lại là do bọn họ vận tác mà thôi. Vấn đề nguyên tắc không phải là trò đùa.
An Tại Đào lại trịnh trọng nhấn mạnh thêm một lần. Cổ Vân Lan nhìn thật sâu vào mắt của hắn, nhẹ nhàng nói:
- Vâng, tôi hiểu rồi.
Cổ Vân Lan rời đi không lâu thì Phó trưởng ban thư ký kiêm Chánh văn phòng Thành ủy Hoàng Phủ Cương liền chạy đến. Tống Nghênh Xuân đột nhiên bị miễn chức rời khỏi Phòng Sơn, trước đó bất cứ một dấu hiệu nào cũng không có. Là tâm phúc của Tống Nghênh Xuân, Hoàng Phủ Cương trong lòng cảm thấy không yên. Tống Nghênh Xuân và An Tại Đào đấu lâu như vậy, cuối cùng người thắng hiển nhiên là An Tại Đào. Hiện giờ An Tại Đào lên đài, có thể sẽ đem bọn thuộc hạ của Tống Nghênh Xuân ra khai đao hay không?
An Tại Đào ngẩng đầu lên, nhìn thấy Hoàng Phủ Cương, trong lòng cũng cảm thấy không bất ngờ. Hắn vừa mới nhậm chức Bí thư Thành ủy, nếu Hoàng Phủ Cương là Chánh văn phòng Thành ủy không chủ động lại báo cáo với hắn thì kia mới chính là kỳ lạ.
Trước kia thế nào thì không nói đến, nhưng hiện tại thì đã khác. Chống lại lãnh đạo mới là điều mà Hoàng Phủ Cương không dám làm. Trừ phi hắn muốn chuẩn bị cùng với Tống Nghênh Xuân rời khỏi Phòng Sơn.
- Mau đến đây ngồi đi.
An Tại Đào mỉm cười, hướng Hoàng Phủ Cương khoát tay, mời ngồi. Tuy rằng An Tại Đào giờ phút này thái độ rất ôn hòa, không thể hiện cái gì, nhưng lại khiến cho Hoàng Phủ Cương tâm trạng bình tĩnh hơn.
Hoàng Phủ Cương đặt nửa mông xuống ghế sofa, cung kính nói:
- Bí thư An, tôi xin hướng lãnh đạo Thành ủy báo cáo công tác hàng ngày một chút.
Hoàng Phủ Cương cung kính báo cáo công tác, An Tại Đào vẫn im lặng không nói gì, chỉ mỉm cười lắng nghe. Sau đó, hắn cười nói:
- Hoàng Phủ, tôi đối với công tác của Thành ủy có chú ý một chút. Có một số việc mọi người nên làm chủ. Công tác bình thường nên làm như thế nào thì làm, trước kia làm sao thì bây giờ cứ làm vậy.
Nói đến đây, điện thoại lại vang lên. An Tại Đào ra hiệu cho Hoàng Phủ Cương chờ một lát, đợi hắn nghe điện thoại:
- Vâng, tôi là An Tại Đào.
- Bí thư An, tôi là lão Trịnh đây.
Đầu dây bên kia là Ủy viên thường vụ Thành ủy, Chủ nhiệm Ủy ban Chính trị Pháp luật Trịnh Phương. Ông ta khi An Tại Đào vừa mới nhậm chức Chủ tịch thành phố là đã hướng về hắn. Hiện giờ, với sự thật trước mắt, ông ta cảm thấy lựa chọn của mình là vô cùng chính xác.
An Tại Đào được Tỉnh ủy giao trọng trách, nắm toàn bộ công tác chính trị của Phòng Sơn, nên trong lòng hắn cảm thấy rất hưng phấn. An Tại Đào cười ha hả:
- Chủ nhiệm Trịnh, tôi đang muốn tìm ngài đây. Trong điện thoại nói sợ không rõ. Ngài có bận hay không? Nếu không thì gọi luôn Trưởng ban thư ký Mã đến chỗ tôi một chuyến. Vừa lúc có Chánh văn phòng Hoàng đang ở trong này, bốn chúng ta mở một cuộc họp nhỏ.
Trịnh Phương và Trưởng ban thư ký Thành ủy Mã Đức Thắng cùng nhau đến. An Tại Đào nhìn thấy hai người thì đứng dậy tiếp đón, nhiệt tình hàn huyên một phen. Thấy An Tại Đào không bởi vì nắm quyền mà trở nên kiêu ngạo, Trịnh Phương và Mã Đức Thắng trong lòng cảm thấy rất thoải mái.
- Lão Trịnh, lão Mã, mời ngồi. Thời gian có hạn, tôi chỉ nói đơn giản vài câu, chúng ta mở một cuộc họp nhỏ.
An Tại Đào khoát tay nói, nét mặt tươi cười biến mất, thay vào đó là sự nghiêm túc:
- Bí thư Tống được Tỉnh ủy giao trọng trách đến cơ quan Tỉnh ủy công tác, căn cứ vào chỉ thị của Tỉnh ủy, chức Bí thư Tỉnh ủy tạm thời sẽ do tôi phụ trách.
Đảm nhận trọng trách của Tống Nghênh Xuân? Nói thật dễ nghe quá! Nghe An Tại Đào lên giọng quan như vậy, Trịnh Phương trong lòng khinh miệt, nhưng trên mặt lại lộ vẻ tươi cười dịu dàng.
- Tôi đối với công tác của Thành ủy cũng có sự quan tâm, nhưng tinh lực của tôi có hạn. Tôi suy xét là, tạm thời tinh lực của tôi sẽ đặt ở Ủy ban nhân dân thành phố, về lĩnh vực kinh tế. Còn công tác bên Thành ủy, lão Trịnh, lão Mã, Hoàng Phủ, phiền ba người gánh vác trọng trách này. Công tác thường vụ do lão Mã, lão Hoàng xử lý. Còn công tác cao hơn nữa thì do lão Trịnh xử lý. Hiện tại bộ máy Thành ủy khuyết một Phó bí thư phụ trách công tác Đảng. Tôi đang suy nghĩ có nên xin lãnh đạo Tỉnh ủy, tranh thủ hoàn thiện bộ máy Thành ủy của chúng ta.
Lời nói này của An Tại Đào mơ hồ ám chỉ một điều gì đó. Trịnh Phương và Mã Đức Thắng làm sao mà không rõ ý tứ của An Tại Đào. Thứ nhất, An Tại Đào đây là ủy quyền cho bọn họ, giao công tác không chỉ là giao quyền lực. Có công tác thì có quyền lực nắm giữ. Thứ hai, An Tại Đào ám chỉ hai người còn có thể bay lên. Ủy viên thường vụ bình thường và Phó bí thư Thành ủy là có chút khác nhau. Cho dù là nằm trong bộ máy Ủy viên thường vụ Thành ủy, nhưng thứ hạng xếp trước thì cũng được xem là một sự tiến bộ.
Nghĩ như vậy, nên Trịnh Phương và Mã Đức Thắng gần như là cùng mở miệng:
- Xin Bí thư An cứ yên tâm, hai chúng tôi nhất định sẽ phối hợp tốt với nhau, chủ trì công tác hàng ngày của Thành ủy, vì Bí thư An mà chia xẻ. Tuy nhiên, Bí thư An, những chính sách quan trọng hay đại sự thì cần có sự đánh nhịp của ngài.
Bốn người hiểu ý mà cười ha hả. Hoàng Phủ Cương tâm trạng bình tĩnh trở lại. Y giờ phút này vẫn chưa rõ suy nghĩ đích thực của An Tại Đào. Tuy nhiên, có thể khẳng định một chút, An Tại Đào sẽ không có hành động đối với y. Nếu không thì An Tại Đào sẽ không cho y tham gia hội nghị thường vụ Thành ủy nhỏ ngày hôm nay.
Trịnh Phương, Mã Đức Thắng và Hoàng Phủ Cương sau khi rời đi, nét tươi cười của An Tại Đào dần biến mất. Hiện tại hắn còn có một việc phải xử lý, chính là Cục trưởng Cục Công an kiêm Chính ủy Phòng Sơn Hoàng Thu Sinh trong sự kiện Trương Lôi.
Tuy rằng Phó cục trưởng Cục Công an Hình Vĩnh Sinh đã bắt đầu dần dần nắm quyền lực trong tay. Nhưng dù sao thì vẫn phải do nhân vật số một Cục Công an Hoàng Thu Sinh định đoạt. Giấc mộng trở thành trợ lý Chủ tịch thành phố tuy rằng đã tan thành mây khói, nhưng một ngày chức vụ của y vẫn chưa bị miễn thì y vẫn còn có quyền lên tiếng.
Tỉnh ủy đã điều Tống Nghênh Xuân đi, trên thực tế chính là xử lý những nhân viên có liên quan đến sự kiện Trương Lôi. Ở tỉnh đã xử lý Tống Nghênh Xuân, thành phố Phòng Sơn cũng nên phối hợp một chút, xử lý những người chịu trách nhiệm nhiều nhất trong sự kiện đó, bao gồm Hoàng Thu Sinh ở bên trọng, để cấp cho dư luận một công đạo.
Nếu An Tại Đào đồng ý, Hoàng Thu Sinh khẳng định sẽ là bị miễn chức. Nhưng hắn cũng không thể làm như vậy. Vấn đề nằm ở chỗ, Hoàng Thu Sinh với Phó chủ tịch thường trực tỉnh Mục Thao bây giờ có một chút quan hệ. Nếu An Tại Đào lựa chọn vào lúc này để xử lý Hoàng Thu Sinh, tuy rằng danh chính ngôn thuận vô hình chung sẽ đắc tội với Mục Thao.
Nếu Mục Thao còn ở Ủy ban Kỷ luật thì An Tại Đào căn bản sẽ không suy nghĩ nhiều như vậy. Nhưng hiện tại, Mục Thao lại là chủ quản của Ủy ban nhân dân tỉnh, Phó chủ tịch thường trực tỉnh. Đắc tội Mục Thao, đương nhiên là không sợ, có Lý Đại Niên và Trần Cận Nam thì Mục Thao cũng không dám làm gì An Tại Đào. Nhưng trong một số công tác, Mục Thao nếu cố ý tất sẽ khiến cho An Tại Đào đau đầu.
Quan trọng hơn cả, An Tại Đào nếu muốn mau chóng danh chính ngôn thuận trở thành Bí thư Thành ủy Phòng Sơn, xóa đi chữ "quyền" thì không nên đắc tội với một Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn
Nghĩ tới nghĩ lui, An Tại Đào chung quy cảm thấy vì một Hoàng Thu Sinh nho nhỏ mà đắc tội với một lãnh đạo tỉnh thì không đáng. Coi như là nể mặt Mục Thao. An Tại Đào suy nghĩ như vậy nên gọi điện thoại bảo Lý Bình lập tức thông báo cho Cục trưởng cục Công an thành phố Hoàng Thu Sinh nhanh chóng lại đây.
Dưới sự sai khiến của Tống Nghênh Xuân, Hoàng Thu Sinh trực tiếp xử lý vụ Trương Lôi. Khi Tống Nghênh Xuân bị Tỉnh ủy điều tra, Hoàng Thu Sinh trong lòng cũng thấp thỏm lo âu. Sau khi đại hội cán bộ kết thúc, Hoàng Thu Sinh trở lại văn phòng, gọi điện thoại cho Mục Thao. Nhưng y thấp giọng năn nỉ hơn nửa ngày, Mục Thao chỉ hung hăng giáo huấn y rồi bảo y chủ động đi tìm lãnh đạo chủ chốt của Thành ủy làm kiểm điểm.
Hoàng Thu Sinh trong lòng thầm chửi chó má, vừa cúp điện thoại thì liền nhận được điện thoại của thư ký An Tại Đào Lý Bình. Nghe nói An Tại Đào muốn gặp mình, Hoàng Thu Sinh vốn đã căng thẳng thần kinh nay lại căng thẳng nhiều hơn.
Sau khi tuyên bố bổ nhiệm xong, dựa theo lệ thường của quan trường là phải mời dự họp hội nghị thường vụ Thành ủy. Một Bí thư rời đi, một Bí thư mới lại đến, cho nên hình thức này là không thể thiếu.
Nhưng ngay khi các Ủy viên thường vụ Thành ủy đang đứng chờ ở cửa để tiếp tục cuộc họp sau, An Tại Đào lại khiến Phó trưởng ban thư ký Thành ủy, Chánh văn phòng Thành ủy Hoàng Phủ Cương thông báo với mọi người không tổ chức cuộc họp. Chỉ có điều nói là buổi tối, Thành ủy và bộ máy Ủy viên thường vụ sẽ ở làng du lịch Tư Hà làm liên hoan, tiễn đưa Tống Nghênh Xuân và Tống Tử Lâm.
Mọi người có chút không ngờ, sau lại nghĩ tới, An Tại Đào trước mắt chung quy chỉ là một quyền Bí thư trên danh nghĩa. Trong thời khắc mẫn cảm này, hắn có lẽ là muốn cố ý khiêm tốn một chút.
Kỳ thật, An Tại Đào cũng không phải là một người lên giọng. Chỉ có điều tuy hắn luôn kiên trì nguyên tắc khiêm tốn của mình, nhưng trên thực tế, trong quan trường, làm người và làm việc làm sao có thể phân rõ ràng được? Cho nên, hắn lên giọng làm việc ở rất nhiều thời điểm lại khiến cho người ta cảm giác là lên giọng làm người. Nhất là đối với An Tại Đào trẻ tuổi, khí thịnh. Hắn mỗi lời mỗi câu mỗi cử động đều vô hình bị người ta phóng đại. Đây là điều khó tránh.
An Tại Đào trở lại văn phòng làm việc của mình, bảo thư ký Lý Bình mang cho mình một phần cơm hộp. Giữa trưa ở lại phòng làm việc tùy ý ăn một chút gì đó, sau đó hắn chuyên tâm vào thẩm duyệt lại bản dự thảo phương án công trình cải tạo quy hoạch gia đình sống bằng lều ở phía nam thành phố mà Cổ Vân Lan đã trình lên.
Đây là một công trình quan trọng của thành phố Phòng Sơn mà hắn quản lý trong thời gian gần đây, chiếm gần nửa năm thời gian. Là một công tác quan trọng, hắn tất nhiên là phải cẩn thận.
Sau khi xem xong phương án, hắn cảm thấy rất hài lòng. Nhưng trong đó có hai chi tiết không ổn, cần tiến thêm một bước chỉnh sửa lại. Trầm ngâm một lát, An Tại Đào cầm điện thoại, gọi cho Cổ Vân Lan:
- Cô sang phòng gặp tôi một chút, tôi có chút chuyện muốn thương lượng lại với cô.
- Vâng, Chủ tịch An, à không, Bí thư An. Rất xin lỗi, lãnh đạo, tôi gọi không quen.
Sau khi thốt ra tiếng "Chủ tịch An", Cổ Vân Lan lập tức chỉnh sửa lại, khiêm tốn nói. An Tại Đào cười ha hả:
- Cô sang đây đi!
Cổ Vân Lan cúp điện thoại, cảm thấy An Tại Đào có chút khác lạ, nhưng cụ thể là ở chỗ nào thì trong lúc nhất thời cô không biết rõ. Dù sao, sau cuộc điện thoại này, Cổ Vân Lan cảm giác An Tại Đào đã thay đổi.
Văn phòng của Cổ Vân Lan ở dưới lầu. Cô vội vàng gõ cửa phòng hắn, vừa muốn nói gì thì thấy An Tại Đào đã mỉm cười đứng dậy, khoát tay nói:
- Đến đây, cô muốn uống trà hay cà phê? Tôi có cà phê nhập từ Nam Mỹ, có muốn nếm thử một chút hay không?
Thấy An Tại Đào không ngờ đứng dậy, tự mình pha trà cho mình, Cổ Vân Lan đầu tiên là cảm thấy bất ngờ, nhưng sau đó lại thủ sủng nhược kinh, cung kính cười nói:
- Cám ơn Bí thư An, không cần đâu, xin cám ơn.
An Tại Đào mỉm cười, bước ra khỏi bàn làm việc, ngồi đối diện với Cổ Vân Lan trên sofa. Cổ Vân Lan nhìn thật sâu An Tại Đào, gương mặt chợt đỏ ửng lên. Gương mặt anh tuấn trước mắt nở nụ cười ôn hòa, trong lòng cô thầm nghĩ sao hắn lại làm vậy? Bây giờ hắn là quyền Bí thư Thành ủy, sau này sẽ chính thức nhậm chức, quan uy của hắn phải ngày càng cao lên mới đúng, nhưng hắn có vẻ ôn hòa hơn so với quá khứ rất nhiều. Vì sao vậy? Hay là….
Cổ Vân Lan tâm trạng trở nên phức tạp, còn An Tại Đào thì lại không nghĩ phức tạp như vậy. Tâm tính hắn chuyển biến, thậm chí cử chỉ ngôn từ cũng chuyển biến, kỳ thật cũng là thuận lý thành chương thôi.
Vị trí nào thì có tâm tính của vị trí đó. Trước kia, khi làm Chủ tịch thành phố, An Tại Đào tranh quyền với Tống Nghênh Xuân, tất nhiên sẽ biểu hiện mạnh mẽ, cứng rắn một chút. Đối đãi với cán bộ cấp dưới cũng sẽ nghiêm túc, làm cho người ta cảm thấy mình có giá trị. Còn bây giờ thì đã khác. Hắn đã là Chủ tịch thành phố kiêm Bí thư Thành ủy, trên thực tế quyền lực đã cao cao tại thượng rồi, không người nào dám tái khiêu khích quyền uy của hắn. Nếu lúc này hắn cứ mạnh mẽ, cứng rắn, sẽ làm cho người khác nghĩ rằng hắn quá mức đắc ý đến vênh váo mà đánh mất đi phong độ của mình. Ngoài ra cũng không có lợi cho việc khai triển công tác của hắn.
Cho nên, An Tại Đào có lẽ là có ý, mà cũng có lẽ là không, âm thầm điều chỉnh tâm tính của mình. Cái gọi là tâm tính quyết định hành vi, tâm tính điều chỉnh tất nhiên là sẽ khiến lời nói và việc làm ôn hòa hơn.Nhưng Cổ Vân Lan lại có chút hiểu lầm sự thay đổi của An Tại Đào. Cô trong lòng nghĩ ngợi lung tung. Tình cảm với An Tại Đào đã áp chế thật lâu trong nháy mắt đã muốn rục rịch trở lại. Nét mặt đỏ ửng, ánh mắt có chút mê ly.
Gương mặt của Cổ Vân Lan đỏ ửng dường như có thể bóp nổi trên mặt nước. An Tại Đào âm thầm nhíu mày, không kìm nổi ho khan một tiếng.
- Bí thư An!
Cổ Vân Lan như tỉnh mộng, nhẹ nhàng nói.
An Tại Đào khoát tay, ôn tồn nói:
- Phương án mà mọi người báo cáo lên, tổng thể là không tồi. Điều này chứng minh rằng mọi người đã chuẩn bị công tác rất tốt. Phương án không thoát ly thực tế. Tôi trên nguyên tắc đồng ý với phương án này.
Cổ Vân Lan trong lòng vui mừng, biết rằng những buổi tối tăng ca và tâm huyết của mình rốt cuộc cũng không uổng phí, chiếm được sự tán thành của An Tại Đào. An Tại Đào công tác tiêu chuẩn rất cao, có thể từ miệng hắn có được câu "không tồi" là điều không dễ dàng.
- Nhưng trong đó vẫn còn hai chi tiết mà tôi cho rằng cần phải bàn lại. Ý kiến của tôi là như thế này…
An Tại Đào dùng bút gạch lên trên bản phương án, tới gần Cổ Vân Lan, nói ra quan điểm của mình.
An Tại Đào nhích lại gần, một mùi đàn ông bay vào mũi, khiến Cổ Vân Lan có chút thất thần. Người đàn ông mà cô si mê đang đứng trước mặt cô, hơn nữa khoảng cách lại rất gần, khiến sắc mặt của cô lại càng thêm đỏ, bộ ngực cao ngất nhẹ nhàng phập phồng. An Tại Đào tột cùng nói cái gì, cô kỳ thật cũng không nghe rõ.
Hai người gần như là tựa đầu kề vai, lấy một tư thế cực kỳ mờ ám mà nói chuyện, cho đến khi An Tại Đào phát hiện người phụ nữ trước mắt mình dường như hô hấp có chút dồn dập, sắc mặt hồng lên, liền xấu hổ ho khan một tiếng, sau đó ngồi thẳng thân mình. Khụ khụ!
An Tại Đào nghiêm nét mặt:
- Công trình cải tạo gia đình sống bằng lều ở phía nam thành phố là công trình quan trọng nhất của thành phố chúng ta trong năm nay, liên quan đến hàng vạn gia đình, còn quan hệ đến sự phát triển lâu dài của toàn bộ thành phố Phòng Sơn, cũng như là tiến trình đô thị hóa những khu quanh thành phố. Cho nên chúng ta phải thảo luận thật kỹ, cũng là để cho công trình thuận lợi được xây dựng tốt đẹp. Tôi hy vọng công trình này có thể chống lại sự kiểm nghiệm của thời gian, tuyệt đối không thể đầu voi đuôi chuột, làm thành công trình mục nát.
An Tại Đào thái độ trở nên nghiêm túc khiến Cổ Vân Lan sâu kín thở dài, thu hồi ánh mắt nhu tình rời khỏi mặt An Tại Đào, nhẹ nhàng gật đầu:
- Xin Bí thư An cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ cẩn thận, dựa theo chỉ thị của Bí thư An, làm tốt mỗi một hạng mục cơ sở.
- Phương án cơ bản cứ tiến hành như vậy. Cô hãy đem về hoàn thiện lại một chút. Thứ hai tôi sẽ lấy và thông qua trong hội nghị thường vụ Thành ủy. Đồng thời, cô hiện tại có thể bắt tay vào công tác thu hút đầu tư. Điều khác thì tôi không nói, công tác này là do cô phụ trách từ đầu, tôi hy vọng việc thu hút đầu tư có thể làm một cách công khai công chính và công bình, tránh để cho những thế lực đen tối thao tác.
An Tại Đào thanh âm trở nên trầm thấp. Cổ Vân Lan lấy lại bình tĩnh, gật đầu:
- Tôi hiểu rồi, thưa Bí thư An. Anh cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ kiên trì nguyên tắc, làm tốt việc thu hút đầu tư, tranh thủ tiến cử những công ty mạnh tham gia vào xây dựng công trình.
Cổ Vân Lan đột nhiên nhớ đến điều gì, hạ giọng nói:
- Bí thư An, hai ngày trước, Lộ tổng có đến tìm tôi, dường như cũng có ý tham gia vào công trình đấu thầu.
An Tại Đào lắc đầu, trầm giọng nói:
- Vấn đề này tôi cần phải nói rõ với cô. Tôi với nhà họ Lộ quan hệ rất tốt. Tôi và Lộ Binh lại là bạn bè không tồi. Nhưng quan hệ cá nhân là quan hệ cá nhân, còn công việc là công việc, hai cái không thể trộn lẫn với nhau. Tôi sẽ không vì Dân Thái mà cho họ đi cửa sau, hy vọng rằng cô cũng thế. Có thể trúng thầu hay không, còn phải xem họ có thể vượt qua các xí nghiệp khác hay không.
- Điều này cô phải rõ ràng, không được cấp cho nhà họ Lộ đèn xanh. Đây là vấn đề nguyên tắc, chứ không phải trò đùa. Đương hiên, là một công ty khai thác bất động sản có thực lực, chúng ta chỉ cần cho tập đoàn Dân Thái một sự cạnh tranh công bình, còn lại là do bọn họ vận tác mà thôi. Vấn đề nguyên tắc không phải là trò đùa.
An Tại Đào lại trịnh trọng nhấn mạnh thêm một lần. Cổ Vân Lan nhìn thật sâu vào mắt của hắn, nhẹ nhàng nói:
- Vâng, tôi hiểu rồi.
Cổ Vân Lan rời đi không lâu thì Phó trưởng ban thư ký kiêm Chánh văn phòng Thành ủy Hoàng Phủ Cương liền chạy đến. Tống Nghênh Xuân đột nhiên bị miễn chức rời khỏi Phòng Sơn, trước đó bất cứ một dấu hiệu nào cũng không có. Là tâm phúc của Tống Nghênh Xuân, Hoàng Phủ Cương trong lòng cảm thấy không yên. Tống Nghênh Xuân và An Tại Đào đấu lâu như vậy, cuối cùng người thắng hiển nhiên là An Tại Đào. Hiện giờ An Tại Đào lên đài, có thể sẽ đem bọn thuộc hạ của Tống Nghênh Xuân ra khai đao hay không?
An Tại Đào ngẩng đầu lên, nhìn thấy Hoàng Phủ Cương, trong lòng cũng cảm thấy không bất ngờ. Hắn vừa mới nhậm chức Bí thư Thành ủy, nếu Hoàng Phủ Cương là Chánh văn phòng Thành ủy không chủ động lại báo cáo với hắn thì kia mới chính là kỳ lạ.
Trước kia thế nào thì không nói đến, nhưng hiện tại thì đã khác. Chống lại lãnh đạo mới là điều mà Hoàng Phủ Cương không dám làm. Trừ phi hắn muốn chuẩn bị cùng với Tống Nghênh Xuân rời khỏi Phòng Sơn.
- Mau đến đây ngồi đi.
An Tại Đào mỉm cười, hướng Hoàng Phủ Cương khoát tay, mời ngồi. Tuy rằng An Tại Đào giờ phút này thái độ rất ôn hòa, không thể hiện cái gì, nhưng lại khiến cho Hoàng Phủ Cương tâm trạng bình tĩnh hơn.
Hoàng Phủ Cương đặt nửa mông xuống ghế sofa, cung kính nói:
- Bí thư An, tôi xin hướng lãnh đạo Thành ủy báo cáo công tác hàng ngày một chút.
Hoàng Phủ Cương cung kính báo cáo công tác, An Tại Đào vẫn im lặng không nói gì, chỉ mỉm cười lắng nghe. Sau đó, hắn cười nói:
- Hoàng Phủ, tôi đối với công tác của Thành ủy có chú ý một chút. Có một số việc mọi người nên làm chủ. Công tác bình thường nên làm như thế nào thì làm, trước kia làm sao thì bây giờ cứ làm vậy.
Nói đến đây, điện thoại lại vang lên. An Tại Đào ra hiệu cho Hoàng Phủ Cương chờ một lát, đợi hắn nghe điện thoại:
- Vâng, tôi là An Tại Đào.
- Bí thư An, tôi là lão Trịnh đây.
Đầu dây bên kia là Ủy viên thường vụ Thành ủy, Chủ nhiệm Ủy ban Chính trị Pháp luật Trịnh Phương. Ông ta khi An Tại Đào vừa mới nhậm chức Chủ tịch thành phố là đã hướng về hắn. Hiện giờ, với sự thật trước mắt, ông ta cảm thấy lựa chọn của mình là vô cùng chính xác.
An Tại Đào được Tỉnh ủy giao trọng trách, nắm toàn bộ công tác chính trị của Phòng Sơn, nên trong lòng hắn cảm thấy rất hưng phấn. An Tại Đào cười ha hả:
- Chủ nhiệm Trịnh, tôi đang muốn tìm ngài đây. Trong điện thoại nói sợ không rõ. Ngài có bận hay không? Nếu không thì gọi luôn Trưởng ban thư ký Mã đến chỗ tôi một chuyến. Vừa lúc có Chánh văn phòng Hoàng đang ở trong này, bốn chúng ta mở một cuộc họp nhỏ.
Trịnh Phương và Trưởng ban thư ký Thành ủy Mã Đức Thắng cùng nhau đến. An Tại Đào nhìn thấy hai người thì đứng dậy tiếp đón, nhiệt tình hàn huyên một phen. Thấy An Tại Đào không bởi vì nắm quyền mà trở nên kiêu ngạo, Trịnh Phương và Mã Đức Thắng trong lòng cảm thấy rất thoải mái.
- Lão Trịnh, lão Mã, mời ngồi. Thời gian có hạn, tôi chỉ nói đơn giản vài câu, chúng ta mở một cuộc họp nhỏ.
An Tại Đào khoát tay nói, nét mặt tươi cười biến mất, thay vào đó là sự nghiêm túc:
- Bí thư Tống được Tỉnh ủy giao trọng trách đến cơ quan Tỉnh ủy công tác, căn cứ vào chỉ thị của Tỉnh ủy, chức Bí thư Tỉnh ủy tạm thời sẽ do tôi phụ trách.
Đảm nhận trọng trách của Tống Nghênh Xuân? Nói thật dễ nghe quá! Nghe An Tại Đào lên giọng quan như vậy, Trịnh Phương trong lòng khinh miệt, nhưng trên mặt lại lộ vẻ tươi cười dịu dàng.
- Tôi đối với công tác của Thành ủy cũng có sự quan tâm, nhưng tinh lực của tôi có hạn. Tôi suy xét là, tạm thời tinh lực của tôi sẽ đặt ở Ủy ban nhân dân thành phố, về lĩnh vực kinh tế. Còn công tác bên Thành ủy, lão Trịnh, lão Mã, Hoàng Phủ, phiền ba người gánh vác trọng trách này. Công tác thường vụ do lão Mã, lão Hoàng xử lý. Còn công tác cao hơn nữa thì do lão Trịnh xử lý. Hiện tại bộ máy Thành ủy khuyết một Phó bí thư phụ trách công tác Đảng. Tôi đang suy nghĩ có nên xin lãnh đạo Tỉnh ủy, tranh thủ hoàn thiện bộ máy Thành ủy của chúng ta.
Lời nói này của An Tại Đào mơ hồ ám chỉ một điều gì đó. Trịnh Phương và Mã Đức Thắng làm sao mà không rõ ý tứ của An Tại Đào. Thứ nhất, An Tại Đào đây là ủy quyền cho bọn họ, giao công tác không chỉ là giao quyền lực. Có công tác thì có quyền lực nắm giữ. Thứ hai, An Tại Đào ám chỉ hai người còn có thể bay lên. Ủy viên thường vụ bình thường và Phó bí thư Thành ủy là có chút khác nhau. Cho dù là nằm trong bộ máy Ủy viên thường vụ Thành ủy, nhưng thứ hạng xếp trước thì cũng được xem là một sự tiến bộ.
Nghĩ như vậy, nên Trịnh Phương và Mã Đức Thắng gần như là cùng mở miệng:
- Xin Bí thư An cứ yên tâm, hai chúng tôi nhất định sẽ phối hợp tốt với nhau, chủ trì công tác hàng ngày của Thành ủy, vì Bí thư An mà chia xẻ. Tuy nhiên, Bí thư An, những chính sách quan trọng hay đại sự thì cần có sự đánh nhịp của ngài.
Bốn người hiểu ý mà cười ha hả. Hoàng Phủ Cương tâm trạng bình tĩnh trở lại. Y giờ phút này vẫn chưa rõ suy nghĩ đích thực của An Tại Đào. Tuy nhiên, có thể khẳng định một chút, An Tại Đào sẽ không có hành động đối với y. Nếu không thì An Tại Đào sẽ không cho y tham gia hội nghị thường vụ Thành ủy nhỏ ngày hôm nay.
Trịnh Phương, Mã Đức Thắng và Hoàng Phủ Cương sau khi rời đi, nét tươi cười của An Tại Đào dần biến mất. Hiện tại hắn còn có một việc phải xử lý, chính là Cục trưởng Cục Công an kiêm Chính ủy Phòng Sơn Hoàng Thu Sinh trong sự kiện Trương Lôi.
Tuy rằng Phó cục trưởng Cục Công an Hình Vĩnh Sinh đã bắt đầu dần dần nắm quyền lực trong tay. Nhưng dù sao thì vẫn phải do nhân vật số một Cục Công an Hoàng Thu Sinh định đoạt. Giấc mộng trở thành trợ lý Chủ tịch thành phố tuy rằng đã tan thành mây khói, nhưng một ngày chức vụ của y vẫn chưa bị miễn thì y vẫn còn có quyền lên tiếng.
Tỉnh ủy đã điều Tống Nghênh Xuân đi, trên thực tế chính là xử lý những nhân viên có liên quan đến sự kiện Trương Lôi. Ở tỉnh đã xử lý Tống Nghênh Xuân, thành phố Phòng Sơn cũng nên phối hợp một chút, xử lý những người chịu trách nhiệm nhiều nhất trong sự kiện đó, bao gồm Hoàng Thu Sinh ở bên trọng, để cấp cho dư luận một công đạo.
Nếu An Tại Đào đồng ý, Hoàng Thu Sinh khẳng định sẽ là bị miễn chức. Nhưng hắn cũng không thể làm như vậy. Vấn đề nằm ở chỗ, Hoàng Thu Sinh với Phó chủ tịch thường trực tỉnh Mục Thao bây giờ có một chút quan hệ. Nếu An Tại Đào lựa chọn vào lúc này để xử lý Hoàng Thu Sinh, tuy rằng danh chính ngôn thuận vô hình chung sẽ đắc tội với Mục Thao.
Nếu Mục Thao còn ở Ủy ban Kỷ luật thì An Tại Đào căn bản sẽ không suy nghĩ nhiều như vậy. Nhưng hiện tại, Mục Thao lại là chủ quản của Ủy ban nhân dân tỉnh, Phó chủ tịch thường trực tỉnh. Đắc tội Mục Thao, đương nhiên là không sợ, có Lý Đại Niên và Trần Cận Nam thì Mục Thao cũng không dám làm gì An Tại Đào. Nhưng trong một số công tác, Mục Thao nếu cố ý tất sẽ khiến cho An Tại Đào đau đầu.
Quan trọng hơn cả, An Tại Đào nếu muốn mau chóng danh chính ngôn thuận trở thành Bí thư Thành ủy Phòng Sơn, xóa đi chữ "quyền" thì không nên đắc tội với một Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL -
Nghĩ tới nghĩ lui, An Tại Đào chung quy cảm thấy vì một Hoàng Thu Sinh nho nhỏ mà đắc tội với một lãnh đạo tỉnh thì không đáng. Coi như là nể mặt Mục Thao. An Tại Đào suy nghĩ như vậy nên gọi điện thoại bảo Lý Bình lập tức thông báo cho Cục trưởng cục Công an thành phố Hoàng Thu Sinh nhanh chóng lại đây.
Dưới sự sai khiến của Tống Nghênh Xuân, Hoàng Thu Sinh trực tiếp xử lý vụ Trương Lôi. Khi Tống Nghênh Xuân bị Tỉnh ủy điều tra, Hoàng Thu Sinh trong lòng cũng thấp thỏm lo âu. Sau khi đại hội cán bộ kết thúc, Hoàng Thu Sinh trở lại văn phòng, gọi điện thoại cho Mục Thao. Nhưng y thấp giọng năn nỉ hơn nửa ngày, Mục Thao chỉ hung hăng giáo huấn y rồi bảo y chủ động đi tìm lãnh đạo chủ chốt của Thành ủy làm kiểm điểm.
Hoàng Thu Sinh trong lòng thầm chửi chó má, vừa cúp điện thoại thì liền nhận được điện thoại của thư ký An Tại Đào Lý Bình. Nghe nói An Tại Đào muốn gặp mình, Hoàng Thu Sinh vốn đã căng thẳng thần kinh nay lại căng thẳng nhiều hơn.