Tin tức An Tại Đào trúng được khoản tiền lớn khiến Thach Thanh vô cùng hưng phấn. Bà không phải là vì tham tiền, 70 vạn tệ tuy nhiều nhưng cũng không thấm tháp gì với gia đình Phó Chủ tịch Thành phố, điều bà quan tâm đó chính là thể diện của Hạ gia.
Con gái nếu cùng An Tại Đào thành thân, một khi đã như vậy, bà phải tổ chức một hôn lễ thật hoành tráng. Từ phòng hoa chúc, nội thất trong nhà… khoản nào cũng cần đến tiền. Bà vẫn lo bên thông gia không lo được chỗ ở cho đôi tân hôn, nếu thật sự như thế, có lẽ, Hạ gia sẽ phải đứng ra lo trọn vẹn hôn lễ.
An Tại Đào đầu tiên nghĩ đến chính là chia sẻ niềm vui trúng thưởng này. 70 vạn tệ là khoản tiền lớn, đủ để thay đổi cuộc sống của hắn và mẹ.
Mẹ con hai người và Hiểu Tuyết đi đến một khách sạn lớn, đặt một phòng riêng, để tổ chức ăn mừng. Không chỉ An Tại Đào uống hai chai bia, mà An Nhã Chi và Hạ Hiểu Tuyết cũng phá lệ mỗi người uống hai chén rượu nhẹ.
Một đêm vui không thể nói nên lời.
Buổi sáng hôm sau, An Tại Đào nằm trên giường suy nghĩ kế hoạch tiêu khoản tiền lớn đó. Đối với hắn, khoản tiền này tuy đến rất bất ngờ nhưng đúng là cực kỳ hợp thời điểm.
Đính hôn, kết hôn, mua nhà… đại khái có thể dùng hơn 10 vạn, còn hơn 50 vạn nên làm gì? Ai Tại Đào chậm rãi suy tính: chứng khoán? Kinh doanh?
Là một kẻ tái sinh, hắn tất nhiên hiểu con đường đầu tư chứng khoán là con đường kiếm tiền nhanh nhất. Trước mắt, thị trường chứng khoán đang ở vào đáy, nhưng đến năm 99 sẽ có một cuộc bứt phá, giá thị trường cổ phiếu đạt đỉnh vào ngày 19/5. Lựa chọn lúc này lên sàn, lợi dụng hiểu biết kiếp trước, có thể kiếm một khoản lợi nhuận khổng lồ.
Mà đầu tư bất động sản cũng không sai. Trước mắt, trị trường nhà đất ở Tân Hải vừa mới khởi sắc, giá nhà chỉ vàn ngàn, nếu mua hai căn để đó chờ vài năm sau, khi giá nhà Tân Hải tăng có thể kiếm lời to. Nếu so sánh thì đầu tư vào nhà đất sẽ lâu hơn. Ngẫm nghĩ một chút, An Tại Đào cuối cùng quyết định không đầu tư vào bất động sản, mà xâm nhập thị trường chứng khoán.
Có tiền trong tay, hắn đương nhiên phải suy xét kỹ trước khi đầu tư, điều đó là bình thường.
An Nhã Chi cũng có chút hưng phấn, bà đứng trước cửa phòng ngủ của An Tại Đào, cười nói:
- Tiểu Đào, còn đang suy nghĩ về khoản tiền thưởng này sao? Mau đứng lên ăn một chút.
An Tại Đào từ trên giường đứng dây:
- Mẹ, con cũng chẳng phải là thấy tiền mà kích động. Chỉ có điều, nhờ vào đó, chúng ta sau này có thể có cuộc sống tốt hơn. Mẹ, con muốn mẹ được ở trong căn hộ lớn, từ nay về sau nhàn nhã sung sướng.
An Nhã Chi cười mắng:
- Con nhìn xem, giống như bọn trọc phú vậy. Mẹ cần gì căn hộ lớn, mẹ thấy ở thế này là tốt rồi. Con nên mua căn nhà lớn kết hôn cùng Hiểu Tuyết thì hơn.
- Mẹ, con không ở riêng với Hiểu Tuyết đâu. Cho dù con kết hôn, mẹ cũng phải sống cùng chúng con. Chúng ta sẽ mua một căn nhà lớn, đủ ba người chúng ta ở thoải mái.
An Tại Đào khoái chá cười, chụp cái áo phông mặc vào người, đi ra cửa phòng.
An Nhã Chi lắc đầu:
- Mẹ già rồi, sống cùng những người trẻ tuổi bất tiện lắm. Mẹ cứ ở lại đây cho khỏe.
- Mẹ!
An Tại Đào nhíu mày.
- Không được, mẹ phải sống cùng chúng con, chúng ta ở cùng nhau, nếu không, con không kết hôn.
An Nhã Chi ngẩn ra, hiểu con của mình đúng là tình cảm sâu nặng không muốn xa mẹ, lời nói thành khẩn tự nhiên, khiến bà cảm thấy được an ủi rất lớn.
Đứa con bé bỏng rốt cuộc đã trưởng thành, tham gaia công tác, trong tay đã có chút tiền… Bao chua xót và đắng cay của 20 năm, trong nháy mắt dâng trào, An Nhã Chi đôi mắt hoe đỏ, vội quay lưng đi.
Mẹ con sống nương tựa vào nhau đã nhiều năm, An Tại Đào sao không hiểu nỗi lòng mẹ, hắn đi theo sau lưng An Nhã Chi, ôm nhẹ lấy mẹ, giọng nghẹn ngào:
- Mẹ, mẹ con chúng ta mãi mãi không tách rời, mẹ!
10h sáng, An Tại Đào vừa xong việc ở tòa soạn, liền nhận được một cú điện thoại lạ.
Hắn dùng điện thoại của tòa soạn gọi lại, từ đầu kia truyền đến một giọng nói mệt mỏi:
- Tôi là Quyên Quyên, cậu là…?
An Tại Đào cúp máy,lao ra khỏi tòa soạn, đánh xe đi đến cửa hàng gia dụng ở trước sân ga. Nằm trên ghế dựa bằng gỗ, Quyên Quyên như người mất hồn, khác với ngày trước, hôm nay Quyên Quyên mặc một bộ trang phục bình thường, áo phông ngắn tay màu vàng, váy đen bó sát người, chân đi xăng đan màu phấn hồng, mái tó đen dài được cột chặt lại.
Ánh mặt trời từ phía sau chiếu lại, bóng cô đổ dài trên mặt đất.
An Tại Đào chậm rãi đi đến, ngồi xuống bên cạnh Quyên Quyên.
Quyên Quyên hé mắt nhìn An Tại Đào, gương mặt không son phấn để lộ sự mệt mỏi, cô đơn, trông cực kỳ đáng thương. Rũ bỏ phấn son, rốt cuộc, để lộ gương mặt thật của mình.
- Cậu chính là người phóng viên này?
Quyên Quyên giơ tờ báo trong tay:
- Tôi xem mấy tờ báo gần đây, thấy ký tên là An Tại Đào.
An Tại Đào gật đầu:
- Đúng vậy, tôi là An Tại Đào, phóng viên báo Tân Hải Thần.
Quyên Quyên đột nhiên bĩu môi:
- Nói vây, cậu tìm đến đây chính là muốn phỏng vấn những cô gái bán thân như chúng tôi?
- Tôi muốn viết một bài báo có chiều sâu, cho nên mới mong cô nhận lời trả lời phỏng vấn, cô yên tâm, thân phận của cô, tôi sẽ giữ kín.
An Tại Đào nhìn thẳng vào mắt Quyên Quyên, ánh mắt bình tĩnh.
Quyên Quyên ảm đạm, chậm rãi cúi đầu xuống, đầu vai run lên, một lúc sau, ngẩng đầu dậy, lau giọt nước mắt đã chớm rớm trên bờ mi, cười như điên dại:
- Có gì mà giữ bí mật? Tôi chính là gái điếm, biết không? Tôi có thể nhận lời với cậu, với một điều kiện.
- Điều kiện gì, cô nói đi.
An Tại Đào thản nhiên nói.
Quyên Quyên thở dài từ trong túi bên người lấy ra một gói to được bọc bằng báo cẩn thận, hơi do dự một chút, rụt trở lại. Cô ngước gương mặt thần sắc phức tạp lên nhìn sâu vào gương mặt anh tuấn phóng khoáng của An Tại Đào, thở dài nói:
- Trước khi nhận lời phỏng vấn, tôi muốn kể cho cậu nghe một câu chuyện, không biết, đồng chí phóng viên có đủ kiên nhẫn nghe hay không?
An Tại Đào ngẩn ra, đứng dậy, cười nói:
- Đi, chúng ta tìm chỗ nào đó nói chuyện, hay chúng ta đến quán cơm, đi, tôi mời cô ăn cơm.
An Tại Đào chỉ vào tiêm cơm được trang hoàng khá kiểu cách phía đối diện, cao giọng nói.
Quyên Quyên nhìn tiệm cơm kia sửng sốt một hồi, mới chầm chậm đứng dậy đi theo An Tại Đào vào tiệm cơm. An Tại Đào đem thực đơn cho con:
- Cô muốn ăn gì, cứ gọi.
- Sao cũng được, tôi cũng không đói, vừa mới ăn vặt.
Quyên Quyên thần sắc lãnh đạm đem thực đơn đẩy trở lại cho hắn.
An Tại Đào tùy ý chọn vài món ăn, đột nhiên đổi xưng hô:
- Chị uống rượu không?
Quyên Quyên cười ha ha:
- Uống? Sao không dám? Tửu lượng của tôi chắc chắn là tốt hơn cậu, gọi một chai ra đi, tôi uống.
Tin tức An Tại Đào trúng được khoản tiền lớn khiến Thach Thanh vô cùng hưng phấn. Bà không phải là vì tham tiền, 70 vạn tệ tuy nhiều nhưng cũng không thấm tháp gì với gia đình Phó Chủ tịch Thành phố, điều bà quan tâm đó chính là thể diện của Hạ gia.
Con gái nếu cùng An Tại Đào thành thân, một khi đã như vậy, bà phải tổ chức một hôn lễ thật hoành tráng. Từ phòng hoa chúc, nội thất trong nhà… khoản nào cũng cần đến tiền. Bà vẫn lo bên thông gia không lo được chỗ ở cho đôi tân hôn, nếu thật sự như thế, có lẽ, Hạ gia sẽ phải đứng ra lo trọn vẹn hôn lễ.
An Tại Đào đầu tiên nghĩ đến chính là chia sẻ niềm vui trúng thưởng này. 70 vạn tệ là khoản tiền lớn, đủ để thay đổi cuộc sống của hắn và mẹ.
Mẹ con hai người và Hiểu Tuyết đi đến một khách sạn lớn, đặt một phòng riêng, để tổ chức ăn mừng. Không chỉ An Tại Đào uống hai chai bia, mà An Nhã Chi và Hạ Hiểu Tuyết cũng phá lệ mỗi người uống hai chén rượu nhẹ.
Một đêm vui không thể nói nên lời.
Buổi sáng hôm sau, An Tại Đào nằm trên giường suy nghĩ kế hoạch tiêu khoản tiền lớn đó. Đối với hắn, khoản tiền này tuy đến rất bất ngờ nhưng đúng là cực kỳ hợp thời điểm.
Đính hôn, kết hôn, mua nhà… đại khái có thể dùng hơn 10 vạn, còn hơn 50 vạn nên làm gì? Ai Tại Đào chậm rãi suy tính: chứng khoán? Kinh doanh?
Là một kẻ tái sinh, hắn tất nhiên hiểu con đường đầu tư chứng khoán là con đường kiếm tiền nhanh nhất. Trước mắt, thị trường chứng khoán đang ở vào đáy, nhưng đến năm 99 sẽ có một cuộc bứt phá, giá thị trường cổ phiếu đạt đỉnh vào ngày 19/5. Lựa chọn lúc này lên sàn, lợi dụng hiểu biết kiếp trước, có thể kiếm một khoản lợi nhuận khổng lồ.
Mà đầu tư bất động sản cũng không sai. Trước mắt, trị trường nhà đất ở Tân Hải vừa mới khởi sắc, giá nhà chỉ vàn ngàn, nếu mua hai căn để đó chờ vài năm sau, khi giá nhà Tân Hải tăng có thể kiếm lời to. Nếu so sánh thì đầu tư vào nhà đất sẽ lâu hơn. Ngẫm nghĩ một chút, An Tại Đào cuối cùng quyết định không đầu tư vào bất động sản, mà xâm nhập thị trường chứng khoán.
Có tiền trong tay, hắn đương nhiên phải suy xét kỹ trước khi đầu tư, điều đó là bình thường.
An Nhã Chi cũng có chút hưng phấn, bà đứng trước cửa phòng ngủ của An Tại Đào, cười nói:
- Tiểu Đào, còn đang suy nghĩ về khoản tiền thưởng này sao? Mau đứng lên ăn một chút.
An Tại Đào từ trên giường đứng dây:
- Mẹ, con cũng chẳng phải là thấy tiền mà kích động. Chỉ có điều, nhờ vào đó, chúng ta sau này có thể có cuộc sống tốt hơn. Mẹ, con muốn mẹ được ở trong căn hộ lớn, từ nay về sau nhàn nhã sung sướng.
An Nhã Chi cười mắng:
- Con nhìn xem, giống như bọn trọc phú vậy. Mẹ cần gì căn hộ lớn, mẹ thấy ở thế này là tốt rồi. Con nên mua căn nhà lớn kết hôn cùng Hiểu Tuyết thì hơn. Nguồn: - Mẹ, con không ở riêng với Hiểu Tuyết đâu. Cho dù con kết hôn, mẹ cũng phải sống cùng chúng con. Chúng ta sẽ mua một căn nhà lớn, đủ ba người chúng ta ở thoải mái.
An Tại Đào khoái chá cười, chụp cái áo phông mặc vào người, đi ra cửa phòng.
An Nhã Chi lắc đầu:
- Mẹ già rồi, sống cùng những người trẻ tuổi bất tiện lắm. Mẹ cứ ở lại đây cho khỏe.
- Mẹ!
An Tại Đào nhíu mày.
- Không được, mẹ phải sống cùng chúng con, chúng ta ở cùng nhau, nếu không, con không kết hôn.
An Nhã Chi ngẩn ra, hiểu con của mình đúng là tình cảm sâu nặng không muốn xa mẹ, lời nói thành khẩn tự nhiên, khiến bà cảm thấy được an ủi rất lớn.
Đứa con bé bỏng rốt cuộc đã trưởng thành, tham gaia công tác, trong tay đã có chút tiền… Bao chua xót và đắng cay của 20 năm, trong nháy mắt dâng trào, An Nhã Chi đôi mắt hoe đỏ, vội quay lưng đi.
Mẹ con sống nương tựa vào nhau đã nhiều năm, An Tại Đào sao không hiểu nỗi lòng mẹ, hắn đi theo sau lưng An Nhã Chi, ôm nhẹ lấy mẹ, giọng nghẹn ngào:
- Mẹ, mẹ con chúng ta mãi mãi không tách rời, mẹ!
10h sáng, An Tại Đào vừa xong việc ở tòa soạn, liền nhận được một cú điện thoại lạ.
Hắn dùng điện thoại của tòa soạn gọi lại, từ đầu kia truyền đến một giọng nói mệt mỏi:
- Tôi là Quyên Quyên, cậu là…?
An Tại Đào cúp máy,lao ra khỏi tòa soạn, đánh xe đi đến cửa hàng gia dụng ở trước sân ga. Nằm trên ghế dựa bằng gỗ, Quyên Quyên như người mất hồn, khác với ngày trước, hôm nay Quyên Quyên mặc một bộ trang phục bình thường, áo phông ngắn tay màu vàng, váy đen bó sát người, chân đi xăng đan màu phấn hồng, mái tó đen dài được cột chặt lại.
Ánh mặt trời từ phía sau chiếu lại, bóng cô đổ dài trên mặt đất.
An Tại Đào chậm rãi đi đến, ngồi xuống bên cạnh Quyên Quyên.
Quyên Quyên hé mắt nhìn An Tại Đào, gương mặt không son phấn để lộ sự mệt mỏi, cô đơn, trông cực kỳ đáng thương. Rũ bỏ phấn son, rốt cuộc, để lộ gương mặt thật của mình.
- Cậu chính là người phóng viên này?
Quyên Quyên giơ tờ báo trong tay:
- Tôi xem mấy tờ báo gần đây, thấy ký tên là An Tại Đào.
An Tại Đào gật đầu:
- Đúng vậy, tôi là An Tại Đào, phóng viên báo Tân Hải Thần.
Quyên Quyên đột nhiên bĩu môi:
- Nói vây, cậu tìm đến đây chính là muốn phỏng vấn những cô gái bán thân như chúng tôi?
- Tôi muốn viết một bài báo có chiều sâu, cho nên mới mong cô nhận lời trả lời phỏng vấn, cô yên tâm, thân phận của cô, tôi sẽ giữ kín.
An Tại Đào nhìn thẳng vào mắt Quyên Quyên, ánh mắt bình tĩnh.
Quyên Quyên ảm đạm, chậm rãi cúi đầu xuống, đầu vai run lên, một lúc sau, ngẩng đầu dậy, lau giọt nước mắt đã chớm rớm trên bờ mi, cười như điên dại:
- Có gì mà giữ bí mật? Tôi chính là gái điếm, biết không? Tôi có thể nhận lời với cậu, với một điều kiện.
- Điều kiện gì, cô nói đi.
An Tại Đào thản nhiên nói.
Quyên Quyên thở dài từ trong túi bên người lấy ra một gói to được bọc bằng báo cẩn thận, hơi do dự một chút, rụt trở lại. Cô ngước gương mặt thần sắc phức tạp lên nhìn sâu vào gương mặt anh tuấn phóng khoáng của An Tại Đào, thở dài nói:
- Trước khi nhận lời phỏng vấn, tôi muốn kể cho cậu nghe một câu chuyện, không biết, đồng chí phóng viên có đủ kiên nhẫn nghe hay không?
An Tại Đào ngẩn ra, đứng dậy, cười nói:
- Đi, chúng ta tìm chỗ nào đó nói chuyện, hay chúng ta đến quán cơm, đi, tôi mời cô ăn cơm.
An Tại Đào chỉ vào tiêm cơm được trang hoàng khá kiểu cách phía đối diện, cao giọng nói.
Quyên Quyên nhìn tiệm cơm kia sửng sốt một hồi, mới chầm chậm đứng dậy đi theo An Tại Đào vào tiệm cơm. An Tại Đào đem thực đơn cho con:
- Cô muốn ăn gì, cứ gọi.
- Sao cũng được, tôi cũng không đói, vừa mới ăn vặt.
Quyên Quyên thần sắc lãnh đạm đem thực đơn đẩy trở lại cho hắn.
An Tại Đào tùy ý chọn vài món ăn, đột nhiên đổi xưng hô:
- Chị uống rượu không?
Quyên Quyên cười ha ha:
- Uống? Sao không dám? Tửu lượng của tôi chắc chắn là tốt hơn cậu, gọi một chai ra đi, tôi uống.