Ngày 30 tháng 8, công tác thu hồi xe công của thành phố Phòng Sơn toàn diện chấm dứt. Dưới thủ đoạn mạnh mẽ của An Tại Đào, mặc kệ là phía dưới có "bắn ngược" tiếng động mạnh cỡ nào, nhưng các đơn vị cấp huyện cục của Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố cũng không dám có bất luận một chần chừ nào.
Toàn bộ mấy trăm cái xe đăng ký trong danh sách đều được chuyển giao cho trung tâm quản lý xe công của thành phố Phòng Sơn thống nhất điều phối quản lý. Trên nguyên tắc, các đơn vị bình thường chỉ lưu lại một chiếc xe chuyên dụng, dành cho nhân vật số một. Mà chiếc xe này hồ sơ được giao về trung tâm, nhưng quản lý sẽ do đơn vị đó quản lý.
Trung tâm quản lý xe công đều thành lập những hồ sơ giữ gìn quản lý xe công một cách tường tận. Mỗi một xe một hồ sơ, do bộ môn tiến hành quản lý điều hành hàng ngày.
Tuy rằng xe công đã thành công thu hồi, nhưng kế tiếp trung tâm quản lý đội xe lại gặp phải một nan đề. 365 chiếc xe, vốn phải có 365 lái xe, nhưng sau khi chuyển giao về cho trung tâm quản lý, thì hiển nhiên có rất nhiều lái xe không cần sử dụng nữa.
Căn cứ vào một thời gian vận hành thử, chỉ cần giữ lại 180 lái xe là có thể duy trì việc vận hành điều phối xe bình thường rồi. Điều này có nghĩa là có gần một nửa lái xe phải thất nghiệp. Sắp xếp cho một số lượng người như thế là một vấn đề không nhỏ. Đây là nan đề thứ nhất!
Theo phương án của thành phố, lái xe cùng với xe công sẽ cùng nhau chuyển giao về trung tâm. Nhưng lái xe vẫn còn trực thuộc đơn vị mình đã làm. Nói cách khác, tuy hàng ngày lái xe đến trung tâm để làm việc, nhưng tiền lương, phúc lợi vẫn do đơn vị cũ chi trả. Nhưng cứ như vậy, bởi vì các đơn vị khác nhau, nên phúc lợi và đãi ngộ khác nhau, mặc dù khối lượng công việc đều làm như nhau, nhưng phúc lợi và đãi ngộ đều không đồng nhất.
Cũng là lái xe, cũng nhận lệnh từ trung tâm điều hành, nhưng đãi ngộ nhận vào lại không giống nhau. Điều này khiến cho các lái xe tâm lý không cân bằng, cảm xúc rất lớn. Có người thậm chí đã trực tiếp tìm lãnh đạo trung tâm, đưa ra yêu cầu "cùng làm cùng hưởng" hợp lý. Đây là nan đề thứ hai.
Phải nói, do phương án này được đẩy mạnh quá nhanh, nên trong phương diện suy xét có chút thiếu chu toàn. Lãnh đạo trung tâm đã đem những vấn đề này báo cáo lại với Dương Hoa. Còn Dương Hoa sau khi hướng An Tại Đào xin chỉ thị thì mâu thuẫn đã trở nên gay gắt.
Ngày 11 tháng 9, khi mặt trời đã lên cao, hơn 200 lái xe đã tụ tập tại Ủy ban nhân dân, yêu cầu gặp mặt lãnh đạo được phân công Dương Hoa. Một số người thì muốn trở về đơn vị công tác, không muốn làm việc tại trung tâm. Còn một bộ phận khác thì lòng đầy căm phẫn, yêu cầu thành phố cấp cho một công đạo, thậm chí còn đánh ra một biểu ngữ "Tôi muốn cương vị công tác", ở trong sân cơ quan mà gây náo loạn. Rất nhiều các cán bộ cơ quan đều đứng ở cửa sổ xem náo nhiệt. Còn một số cán bộ cấp huyện cục mất đi đặc quyền sử dụng xe chuyên dụng thì vui sướng khi người khác gặp họa, liền đứng xem lãnh đạo thành phố sẽ giải quyết như thế nào.
An Tại Đào sắc mặt âm trầm đứng bên cạnh cửa sổ, lẳng lặng nhìn xem tình hình của các lái xe phía bên dưới.
Cải cách đẩy mạnh quá nhanh, mà tinh lực của hắn thì có hạn, muốn xen vào nhiều chuyện cũng không có khả năng. Vì thế đã trực tiếp làm cho phương án cải cách xe công này tồn tại lỗ hổng nhất định. Vấn đề lái xe bùng nổ, chính là phương án suy xét không chu toàn. Từ đó phát sinh hậu quả xấu.
Dương Hoa không có ra mặt, chỉ có Chủ nhiệm trung tâm Tiền Tuyết Lệ và trợ lý Chủ tịch thành phố Chu Quân ra mặt phối hợp, cùng các lái xe đàm phán mà thôi. Nhưng hiển nhiên, việc này rất khó đàm phán được ngay, trừ phi thành phố ra được chính sách tương ứng, bảo đảm ích lợi của người lái xe. Còn không thì bọn họ nhất định sẽ tiếp tục làm ầm ĩ.
Bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa. An Tại Đào biết là Dương Hoa, cũng không quay đầu lại, liền trầm giọng nói:
- Mời vào!
Dương Hoa sắc mặt lo âu, vội vàng bước đến, nhẹ nhàng nói:
- Bí thư An!
An Tại Đào cũng không quay đầu lại, khoát tay nói:
- Thế nào, vấn đề giải quyết ra sao rồi?
Dương Hoa thở dài, do dự một chút rồi mới nhỏ giọng nói:
- Bí thư An, phương án của mình quả thật là tồn tại lỗ hổng nhất định, đã bỏ qua lợi ích của đại bộ phận lái xe. Như vậy đi, Bí thư An, tôi lập tức triệu tập văn phòng Thành ủy, Ủy ban nhân dân và quản lý trung tâm tổ chức một cuộc họp, để hoàn thiện lại chế độ, tận khả năng giải quyết vấn đề của lái xe.
Thấy An Tại Đào vẫn không nói gì, Dương Hoa lại nhẹ nhàng giải thích:
- Tiêu điểm mâu thuẫn chủ yếu tập trung ở hai phương diện. Thứ nhất, dựa theo chế độ cải cách xe công của thành phố, bước tiếp theo khẳng định là sẽ có 180 lái xe không có xe để chạy, trên thực tế là thất nghiệp. Bộ phận này sẽ an bài như thế nào đây? Là chuyển đổi hay là phân luồng? Hay là trả về đơn vị để đơn vị tự giải quyết? Đây là một vấn đề khó khăn. Bởi vì bọn họ là lái xe, không có xe thì tất nhiên công việc sẽ không còn.
- Thứ hai, bởi vì đãi ngộ và phúc lợi của các đơn vị có chút sai biệt. Cho nên, sau khi thống nhất quản lý, thì đều là lái xe, do trung tâm quản lý, nhưng đãi ngộ thu vào lại không giống nhau. Có những đơn vị tốt như cục Tài chính, phúc lợi và đãi ngộ rất cao, nhưng cũng có những đơn vị rất bình thường. Cũng đồng dạng công việc, đồng dạng cương vụ, nhưng phúc lợi và đãi ngộ lại không giống nhau. Mọi người cảm thấy không công bằng cũng là chuyện hợp tình hợp lý mà thôi.
An Tại Đào thản nhiên cười:
- Ừ, không sai, mọi người lập tức nghiên cứu một chút, bắt tay vào giải quyết hai vấn đề này, cố gắng đưa ra biện pháp giải quyết triệt để. Nếu thật sự không thể, thì có thể suy xét đến mối quan hệ giữa chủ và lái xe từ trong các đơn vị, khiến Cục Tài chính, phòng Lao động, phòng Nhân sự xuất ra một phương án, chuyển một bộ phận tài chính, chi thành tiền lương phúc lợi cho các lái xe.
- Như vậy thì…
Dương Hoa thoáng có chút do dự.
An Tại Đào đột nhiên quay đầu lại nhìn Dương Hoa, nhẹ nhàng cười:
- Kỳ thật thì trong lòng chúng ta đều hiểu được, chân chính khiến lái xe có phản ứng này đều là do những đặc quyền khi làm lái xe cho lãnh đạo, mỗi ngày đều đi theo lãnh đạo dự tiệc. Cuộc sống gia đình lại tạm ổn. Không chỉ có những đãi ngộ mà khối lượng công việc lại không nhiều.
- Việc cải cách của thành phố không nghi ngờ là chạm đến ích lợi của bọn họ. Tôi nghĩ, đây mới chính là mấu chốt khiến bọn họ tập trung ở đây. Cô hãy xuống dưới nói với bọn họ, ở thành phố sẽ không để cho một lái xe nào thất nghiệp, bảo bọn họ cứ yên tâm. Còn về phần tính toán nhỏ nhặt trong lòng bọn họ, nên thu hồi thì cứ thu hồi. Các cán bộ còn vì cải cách mà bỏ qua ích lợi của mình, huống chi là bọn họ. Nói cho bọn họ biết, quan điểm hiện tại của bọn họ phải nên thay đổi. Không nghĩ ra cũng phải nghĩ ra, thành phố cải cách tuyệt không vì vậy mà trì trệ.
- Khẩn trương giải tán bọn họ, làm ồn ào trong cơ quan chính quyền thì còn thể thống gì. Bọn họ muốn làm cái gì thì có thể làm sao?
An Tại Đào đột nhiên trầm giọng:
- Hãy bảo bọn họ về trước, một tuần sau thành phố sẽ cho bọn họ một câu trả lời hài lòng. Nếu có người cố ý gây rắc rối, thì cứ theo nếp mà xử lý, tuyệt không nuông chiều.
- Đồng thời, hãy điều tra xem chuyện này có ai đằng sau hay không, cố ý châm ngòi thổi gió. Không khí ở thành phố phi thường bất chính, tôi nghĩ sáu tháng cuối năm tất phải có một đợt vận động chỉnh đốn tác phong, diệt trừ tà khí này.
An Tại Đào nói xong lời nói cuối thì thanh âm không tự chủ được toát ra một tia lạnh lùng. Dương Hoa nghe xong thì biết chuyện ngày hôm nay đã khiến Bí thư An mất hứng. Suy nghĩ như vậy, cô khẩn trương đồng ý, rồi vội vàng bước ra nói chuyện với cái đám lái xe không chịu rời đi kia.
Lái xe tụ tập khiếu oan mặc dù tạm thời đã được bình ổn, nhưng lại có người đem chuyện này tung lên mạng. Khởi điểm là một diễn đàn tin tức tại Phòng Sơn, tiếp theo lại được người khác chuyển tiếp đến một diễn đàn nổi tiếng trong nước, khiến một số người chú ý, bao gồm giới truyền thông.
Ngày 13 tháng 9, trên mạng liền xuất hiện một vài bài phê bình việc cải cách xe công của thành phố Phòng Sơn. Có người thì nói đây chỉ là muốn thể hiện, thành lập cái gì gọi là trung tâm quản lý xe công, đem toàn bộ xe công của các cơ quan chính Đảng thành phố về quản lý giống như là đổi thang mà không đổi thuốc, muốn làm bệnh hình thức lớn hơn nữa. Cũng có người nói cơ quan chính Đảng Phòng Sơn đâu chỉ có 365 chiếc xe công, trên danh nghĩa là thu về cho thành phố quản lý, nhưng trên thực tế các đơn vị còn giữ lại vài chiếc xe. Chẳng qua xe đó không nằm trong danh sách, hoặc là dùng quỹ đen để mua, hoặc là các xí nghiệp cấp dưới bỏ tiền ra mua tặng, cho nên "hộ khẩu" của chiếc xe không nằm trong đơn vị đó, mà là nằm trong danh mục của một xí nghiệp nào đó.
Có người thậm chí phê bình thẳng vào Bí thư Thành ủy kiêm Chủ tịch thành phố An Tại Đào, công khai trào phúng An Tại Đào như là một Bí thư Thành ủy thành công vĩ đại, kêu gào cải cách nhưng thật ra là vớt vát thành tích của mình. Cứ như vậy mà đủ loại phê bình.
Chánh văn phòng Đồng Hồng Cương gõ cửa văn phòng An Tại Đào. Hắn lúc này đang bình tĩnh xem tin tức tiêu cực về hắn và thành phố Phòng Sơn ở trên mạng.
- Bí thư An!
Đồng Hồng Cương cẩn thận quan sát sắc mặt của An Tại Đào. Trên mạng ồn ào huyên náo như vậy, các cán bộ thành phố gần như đều đoán rằng tâm trạng của Bí thư An chắc chắn sẽ rất bực bội. Cho nên cũng không ai dám đến gần hắn, để không phải trở thành nơi cho lãnh đạo trút giận.
- Ngồi đi, lão Đồng!
An Tại Đào khẽ mỉm cười nói.
Đồng Hồng Cương ngồi nửa mông, do dự một hồi mới cung kính nói:
- Bí thư An, tôi đang muốn xin chỉ thị của lãnh đạo một chút. Chúng ta có thể hay không thông qua bộ môn có liên quan đóng cửa việc bàn luận trên mạng. Những tin tức trên mạng đó đều là bịa đặt.
An Tại Đào khoát tay:
- Không, lão Đồng, kiên quyết không thể làm vậy. Hễ là cải cách, tất nhiên là sẽ chạm đến ích lợi của một bộ phận. Có người sẽ nhảy ra phản đối, và đó cũng là chuyện bình thường. Chúng ta làm việc không sợ phê bình. Chỉ cần chúng ta vững chắc, thúc đẩy cải cách, khiến cải cách mau chóng cho ra kết quả, thì bất luận lời đồn nào cũng sẽ biến mất. Cứ để thời gian kiểm nghiệm hết thảy, đối với những thứ này trên mạng, cũng đừng nên để ý quá nhiều.
- Tuy nhiên, những tin tức trên mạng đó tôi đều có xem qua, tuy rằng đa phần là nói ngoa, nhưng lại có một số tin tức có giá trị. Ví dụ như có một tin tức nói rằng, số lượng xe công của thành phố chúng ta chưa phải dừng lại ở con số 365 chiếc, vẫn còn khá nhiều xe bí mật ở các đơn vị. Có những cục còn khiến các xí nghiệp bên dưới mua xe, cũng có những đơn vị sử dụng quỹ đen của mình để mua sắm. Tình huống đó quả thật là có tồn tại.
- Tôi suy xét một chút, số lượng xe công này hẳn là không ít. Lão Đồng, anh cũng từ cán bộ cơ sở đi lên, đối với tình huống bên dưới cũng khá hiểu biết. Anh hãy nói cho tôi biết, có phải thành phố chúng ta cũng tồn tại tình huống này?
An Tại Đào mỉm cười hỏi. Bạn đang đọc truyện tại - www.Truyện FULL
Thấy thần sắc của An Tại Đào rất bình thản, không có chút bực bội hoặc buồn bực nào, Đồng Hồng Cương lúc này mới chậm rãi trầm tĩnh lại. Y do dự một chút rồi khẽ cười nói:
- Bí thư An, ngài nói rất đúng, tổng thể thì có tình huống này tồn tại. Một là quỹ đen. Tôi đánh giá, khả năng là tất cả các đơn vị hoặc nhiều hoặc ít đều có tồn tại quỹ đen. Đương nhiên, không chỉ là thành phố chúng ta, mà các nơi khác cũng vậy. Đây chính là vấn đề về thể chế. Đã có đơn vị tận dụng quỹ đen của mình để mua một chiếc xe tốt. Chiếc xe tuy rằng là xe công, nhưng bởi vì không sử dụng tài chính của thành phố, nên không ghi vào tài sản xe công của thành phố. Còn có một trường hợp khác là xí nghiệp mua tặng.
- Loại chuyện này khá phổ biến.
Đồng Hồng Cương nhỏ giọng nói:
- Tôi nghe nói Lý Kiệt gần đây đã mua cho Ủy ban Kinh tế Thương mại và Cục Phục vụ công cộng mỗi bên một chiếc xe hơn hai trăm ngàn đồng. Như vậy, xe còn ở lại khẳng định là từ các xí nghiệp, chứ không phải là xe công, mặc dù trên thực tế là cơ quan sử dụng.
An Tại Đào trầm ngâm gật đầu:
- Ừ, lão Đồng, anh cho rằng, đối với bộ phận xe như thế này thì thành phố nên xử lý như thế nào?
Đồng Hồng Cương ngẩn ra, trong lúc nhất thời không biết trả lời như thế nào. Kỳ thật, An Tại Đào tuy là hỏi, nhưng cũng không chân chính muốn có được biện pháp giải quyết nào từ Đồng Hồng Cương. Đề cập đến tài chính quỹ đen, đề cập đến quy tắc ngầm hơn mười năm nay, muốn trừ tận gốc thì nói dễ hơn làm. Điều này, không cần nói đến Đồng Hồng Cương, ngay cả An Tại Đào trong lúc nhất thời cũng không có biện pháp.
- Thôi được rồi, anh cứ về trước, cứ nắm vững việc phối hợp giữa văn phòng Thành ủy và Ủy ban nhân dân với trung tâm quản lý, khẩn trương đưa ra phương án, trước giải quyết vấn đề của lái xe. Sau đó chúng ta sẽ bắt tay vào giải quyết những vấn đề khác. Đúng rồi, anh hãy thông báo với Trưởng ban Tuyên giáo Tôn, còn có Chủ tịch Lý của báo nghiệp Phòng Sơn, bảo bọn họ chiều nay đến văn phòng của tôi để họp một chút.
Nói xong, An Tại Đào đứng dậy, cảm giác có chút mệt mỏi.
Đồng Hồng Cương biết lãnh đạo có ý tiễn khách thì liền khẩn trương đứng lên, cười cung kính nói:
- Vâng, tôi hiểu rồi, Bí thư An, tôi sẽ đi thông báo cho Trưởng ban Tôn và Chủ tịch Lý đến đây.
Ngày 30 tháng 8, công tác thu hồi xe công của thành phố Phòng Sơn toàn diện chấm dứt. Dưới thủ đoạn mạnh mẽ của An Tại Đào, mặc kệ là phía dưới có "bắn ngược" tiếng động mạnh cỡ nào, nhưng các đơn vị cấp huyện cục của Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố cũng không dám có bất luận một chần chừ nào.
Toàn bộ mấy trăm cái xe đăng ký trong danh sách đều được chuyển giao cho trung tâm quản lý xe công của thành phố Phòng Sơn thống nhất điều phối quản lý. Trên nguyên tắc, các đơn vị bình thường chỉ lưu lại một chiếc xe chuyên dụng, dành cho nhân vật số một. Mà chiếc xe này hồ sơ được giao về trung tâm, nhưng quản lý sẽ do đơn vị đó quản lý.
Trung tâm quản lý xe công đều thành lập những hồ sơ giữ gìn quản lý xe công một cách tường tận. Mỗi một xe một hồ sơ, do bộ môn tiến hành quản lý điều hành hàng ngày.
Tuy rằng xe công đã thành công thu hồi, nhưng kế tiếp trung tâm quản lý đội xe lại gặp phải một nan đề. 365 chiếc xe, vốn phải có 365 lái xe, nhưng sau khi chuyển giao về cho trung tâm quản lý, thì hiển nhiên có rất nhiều lái xe không cần sử dụng nữa.
Căn cứ vào một thời gian vận hành thử, chỉ cần giữ lại 180 lái xe là có thể duy trì việc vận hành điều phối xe bình thường rồi. Điều này có nghĩa là có gần một nửa lái xe phải thất nghiệp. Sắp xếp cho một số lượng người như thế là một vấn đề không nhỏ. Đây là nan đề thứ nhất!
Theo phương án của thành phố, lái xe cùng với xe công sẽ cùng nhau chuyển giao về trung tâm. Nhưng lái xe vẫn còn trực thuộc đơn vị mình đã làm. Nói cách khác, tuy hàng ngày lái xe đến trung tâm để làm việc, nhưng tiền lương, phúc lợi vẫn do đơn vị cũ chi trả. Nhưng cứ như vậy, bởi vì các đơn vị khác nhau, nên phúc lợi và đãi ngộ khác nhau, mặc dù khối lượng công việc đều làm như nhau, nhưng phúc lợi và đãi ngộ đều không đồng nhất.
Cũng là lái xe, cũng nhận lệnh từ trung tâm điều hành, nhưng đãi ngộ nhận vào lại không giống nhau. Điều này khiến cho các lái xe tâm lý không cân bằng, cảm xúc rất lớn. Có người thậm chí đã trực tiếp tìm lãnh đạo trung tâm, đưa ra yêu cầu "cùng làm cùng hưởng" hợp lý. Đây là nan đề thứ hai.
Phải nói, do phương án này được đẩy mạnh quá nhanh, nên trong phương diện suy xét có chút thiếu chu toàn. Lãnh đạo trung tâm đã đem những vấn đề này báo cáo lại với Dương Hoa. Còn Dương Hoa sau khi hướng An Tại Đào xin chỉ thị thì mâu thuẫn đã trở nên gay gắt.
Ngày 11 tháng 9, khi mặt trời đã lên cao, hơn 200 lái xe đã tụ tập tại Ủy ban nhân dân, yêu cầu gặp mặt lãnh đạo được phân công Dương Hoa. Một số người thì muốn trở về đơn vị công tác, không muốn làm việc tại trung tâm. Còn một bộ phận khác thì lòng đầy căm phẫn, yêu cầu thành phố cấp cho một công đạo, thậm chí còn đánh ra một biểu ngữ "Tôi muốn cương vị công tác", ở trong sân cơ quan mà gây náo loạn. Rất nhiều các cán bộ cơ quan đều đứng ở cửa sổ xem náo nhiệt. Còn một số cán bộ cấp huyện cục mất đi đặc quyền sử dụng xe chuyên dụng thì vui sướng khi người khác gặp họa, liền đứng xem lãnh đạo thành phố sẽ giải quyết như thế nào.
An Tại Đào sắc mặt âm trầm đứng bên cạnh cửa sổ, lẳng lặng nhìn xem tình hình của các lái xe phía bên dưới.
Cải cách đẩy mạnh quá nhanh, mà tinh lực của hắn thì có hạn, muốn xen vào nhiều chuyện cũng không có khả năng. Vì thế đã trực tiếp làm cho phương án cải cách xe công này tồn tại lỗ hổng nhất định. Vấn đề lái xe bùng nổ, chính là phương án suy xét không chu toàn. Từ đó phát sinh hậu quả xấu.
Dương Hoa không có ra mặt, chỉ có Chủ nhiệm trung tâm Tiền Tuyết Lệ và trợ lý Chủ tịch thành phố Chu Quân ra mặt phối hợp, cùng các lái xe đàm phán mà thôi. Nhưng hiển nhiên, việc này rất khó đàm phán được ngay, trừ phi thành phố ra được chính sách tương ứng, bảo đảm ích lợi của người lái xe. Còn không thì bọn họ nhất định sẽ tiếp tục làm ầm ĩ.
Bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa. An Tại Đào biết là Dương Hoa, cũng không quay đầu lại, liền trầm giọng nói:
- Mời vào!
Dương Hoa sắc mặt lo âu, vội vàng bước đến, nhẹ nhàng nói:
- Bí thư An!An Tại Đào cũng không quay đầu lại, khoát tay nói:
- Thế nào, vấn đề giải quyết ra sao rồi?
Dương Hoa thở dài, do dự một chút rồi mới nhỏ giọng nói:
- Bí thư An, phương án của mình quả thật là tồn tại lỗ hổng nhất định, đã bỏ qua lợi ích của đại bộ phận lái xe. Như vậy đi, Bí thư An, tôi lập tức triệu tập văn phòng Thành ủy, Ủy ban nhân dân và quản lý trung tâm tổ chức một cuộc họp, để hoàn thiện lại chế độ, tận khả năng giải quyết vấn đề của lái xe.
Thấy An Tại Đào vẫn không nói gì, Dương Hoa lại nhẹ nhàng giải thích:
- Tiêu điểm mâu thuẫn chủ yếu tập trung ở hai phương diện. Thứ nhất, dựa theo chế độ cải cách xe công của thành phố, bước tiếp theo khẳng định là sẽ có 180 lái xe không có xe để chạy, trên thực tế là thất nghiệp. Bộ phận này sẽ an bài như thế nào đây? Là chuyển đổi hay là phân luồng? Hay là trả về đơn vị để đơn vị tự giải quyết? Đây là một vấn đề khó khăn. Bởi vì bọn họ là lái xe, không có xe thì tất nhiên công việc sẽ không còn.
- Thứ hai, bởi vì đãi ngộ và phúc lợi của các đơn vị có chút sai biệt. Cho nên, sau khi thống nhất quản lý, thì đều là lái xe, do trung tâm quản lý, nhưng đãi ngộ thu vào lại không giống nhau. Có những đơn vị tốt như cục Tài chính, phúc lợi và đãi ngộ rất cao, nhưng cũng có những đơn vị rất bình thường. Cũng đồng dạng công việc, đồng dạng cương vụ, nhưng phúc lợi và đãi ngộ lại không giống nhau. Mọi người cảm thấy không công bằng cũng là chuyện hợp tình hợp lý mà thôi.
An Tại Đào thản nhiên cười:
- Ừ, không sai, mọi người lập tức nghiên cứu một chút, bắt tay vào giải quyết hai vấn đề này, cố gắng đưa ra biện pháp giải quyết triệt để. Nếu thật sự không thể, thì có thể suy xét đến mối quan hệ giữa chủ và lái xe từ trong các đơn vị, khiến Cục Tài chính, phòng Lao động, phòng Nhân sự xuất ra một phương án, chuyển một bộ phận tài chính, chi thành tiền lương phúc lợi cho các lái xe.
- Như vậy thì…
Dương Hoa thoáng có chút do dự.
An Tại Đào đột nhiên quay đầu lại nhìn Dương Hoa, nhẹ nhàng cười:
- Kỳ thật thì trong lòng chúng ta đều hiểu được, chân chính khiến lái xe có phản ứng này đều là do những đặc quyền khi làm lái xe cho lãnh đạo, mỗi ngày đều đi theo lãnh đạo dự tiệc. Cuộc sống gia đình lại tạm ổn. Không chỉ có những đãi ngộ mà khối lượng công việc lại không nhiều.
- Việc cải cách của thành phố không nghi ngờ là chạm đến ích lợi của bọn họ. Tôi nghĩ, đây mới chính là mấu chốt khiến bọn họ tập trung ở đây. Cô hãy xuống dưới nói với bọn họ, ở thành phố sẽ không để cho một lái xe nào thất nghiệp, bảo bọn họ cứ yên tâm. Còn về phần tính toán nhỏ nhặt trong lòng bọn họ, nên thu hồi thì cứ thu hồi. Các cán bộ còn vì cải cách mà bỏ qua ích lợi của mình, huống chi là bọn họ. Nói cho bọn họ biết, quan điểm hiện tại của bọn họ phải nên thay đổi. Không nghĩ ra cũng phải nghĩ ra, thành phố cải cách tuyệt không vì vậy mà trì trệ.
- Khẩn trương giải tán bọn họ, làm ồn ào trong cơ quan chính quyền thì còn thể thống gì. Bọn họ muốn làm cái gì thì có thể làm sao?
An Tại Đào đột nhiên trầm giọng:
- Hãy bảo bọn họ về trước, một tuần sau thành phố sẽ cho bọn họ một câu trả lời hài lòng. Nếu có người cố ý gây rắc rối, thì cứ theo nếp mà xử lý, tuyệt không nuông chiều.
- Đồng thời, hãy điều tra xem chuyện này có ai đằng sau hay không, cố ý châm ngòi thổi gió. Không khí ở thành phố phi thường bất chính, tôi nghĩ sáu tháng cuối năm tất phải có một đợt vận động chỉnh đốn tác phong, diệt trừ tà khí này.
An Tại Đào nói xong lời nói cuối thì thanh âm không tự chủ được toát ra một tia lạnh lùng. Dương Hoa nghe xong thì biết chuyện ngày hôm nay đã khiến Bí thư An mất hứng. Suy nghĩ như vậy, cô khẩn trương đồng ý, rồi vội vàng bước ra nói chuyện với cái đám lái xe không chịu rời đi kia.
Lái xe tụ tập khiếu oan mặc dù tạm thời đã được bình ổn, nhưng lại có người đem chuyện này tung lên mạng. Khởi điểm là một diễn đàn tin tức tại Phòng Sơn, tiếp theo lại được người khác chuyển tiếp đến một diễn đàn nổi tiếng trong nước, khiến một số người chú ý, bao gồm giới truyền thông.
Ngày 13 tháng 9, trên mạng liền xuất hiện một vài bài phê bình việc cải cách xe công của thành phố Phòng Sơn. Có người thì nói đây chỉ là muốn thể hiện, thành lập cái gì gọi là trung tâm quản lý xe công, đem toàn bộ xe công của các cơ quan chính Đảng thành phố về quản lý giống như là đổi thang mà không đổi thuốc, muốn làm bệnh hình thức lớn hơn nữa. Cũng có người nói cơ quan chính Đảng Phòng Sơn đâu chỉ có 365 chiếc xe công, trên danh nghĩa là thu về cho thành phố quản lý, nhưng trên thực tế các đơn vị còn giữ lại vài chiếc xe. Chẳng qua xe đó không nằm trong danh sách, hoặc là dùng quỹ đen để mua, hoặc là các xí nghiệp cấp dưới bỏ tiền ra mua tặng, cho nên "hộ khẩu" của chiếc xe không nằm trong đơn vị đó, mà là nằm trong danh mục của một xí nghiệp nào đó.
Có người thậm chí phê bình thẳng vào Bí thư Thành ủy kiêm Chủ tịch thành phố An Tại Đào, công khai trào phúng An Tại Đào như là một Bí thư Thành ủy thành công vĩ đại, kêu gào cải cách nhưng thật ra là vớt vát thành tích của mình. Cứ như vậy mà đủ loại phê bình.
Chánh văn phòng Đồng Hồng Cương gõ cửa văn phòng An Tại Đào. Hắn lúc này đang bình tĩnh xem tin tức tiêu cực về hắn và thành phố Phòng Sơn ở trên mạng.
- Bí thư An!
Đồng Hồng Cương cẩn thận quan sát sắc mặt của An Tại Đào. Trên mạng ồn ào huyên náo như vậy, các cán bộ thành phố gần như đều đoán rằng tâm trạng của Bí thư An chắc chắn sẽ rất bực bội. Cho nên cũng không ai dám đến gần hắn, để không phải trở thành nơi cho lãnh đạo trút giận.
- Ngồi đi, lão Đồng!
An Tại Đào khẽ mỉm cười nói.
Đồng Hồng Cương ngồi nửa mông, do dự một hồi mới cung kính nói:
- Bí thư An, tôi đang muốn xin chỉ thị của lãnh đạo một chút. Chúng ta có thể hay không thông qua bộ môn có liên quan đóng cửa việc bàn luận trên mạng. Những tin tức trên mạng đó đều là bịa đặt.
An Tại Đào khoát tay:
- Không, lão Đồng, kiên quyết không thể làm vậy. Hễ là cải cách, tất nhiên là sẽ chạm đến ích lợi của một bộ phận. Có người sẽ nhảy ra phản đối, và đó cũng là chuyện bình thường. Chúng ta làm việc không sợ phê bình. Chỉ cần chúng ta vững chắc, thúc đẩy cải cách, khiến cải cách mau chóng cho ra kết quả, thì bất luận lời đồn nào cũng sẽ biến mất. Cứ để thời gian kiểm nghiệm hết thảy, đối với những thứ này trên mạng, cũng đừng nên để ý quá nhiều.
- Tuy nhiên, những tin tức trên mạng đó tôi đều có xem qua, tuy rằng đa phần là nói ngoa, nhưng lại có một số tin tức có giá trị. Ví dụ như có một tin tức nói rằng, số lượng xe công của thành phố chúng ta chưa phải dừng lại ở con số 365 chiếc, vẫn còn khá nhiều xe bí mật ở các đơn vị. Có những cục còn khiến các xí nghiệp bên dưới mua xe, cũng có những đơn vị sử dụng quỹ đen của mình để mua sắm. Tình huống đó quả thật là có tồn tại.
- Tôi suy xét một chút, số lượng xe công này hẳn là không ít. Lão Đồng, anh cũng từ cán bộ cơ sở đi lên, đối với tình huống bên dưới cũng khá hiểu biết. Anh hãy nói cho tôi biết, có phải thành phố chúng ta cũng tồn tại tình huống này?
An Tại Đào mỉm cười hỏi. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - ện FULL
Thấy thần sắc của An Tại Đào rất bình thản, không có chút bực bội hoặc buồn bực nào, Đồng Hồng Cương lúc này mới chậm rãi trầm tĩnh lại. Y do dự một chút rồi khẽ cười nói:
- Bí thư An, ngài nói rất đúng, tổng thể thì có tình huống này tồn tại. Một là quỹ đen. Tôi đánh giá, khả năng là tất cả các đơn vị hoặc nhiều hoặc ít đều có tồn tại quỹ đen. Đương nhiên, không chỉ là thành phố chúng ta, mà các nơi khác cũng vậy. Đây chính là vấn đề về thể chế. Đã có đơn vị tận dụng quỹ đen của mình để mua một chiếc xe tốt. Chiếc xe tuy rằng là xe công, nhưng bởi vì không sử dụng tài chính của thành phố, nên không ghi vào tài sản xe công của thành phố. Còn có một trường hợp khác là xí nghiệp mua tặng.
- Loại chuyện này khá phổ biến.
Đồng Hồng Cương nhỏ giọng nói:
- Tôi nghe nói Lý Kiệt gần đây đã mua cho Ủy ban Kinh tế Thương mại và Cục Phục vụ công cộng mỗi bên một chiếc xe hơn hai trăm ngàn đồng. Như vậy, xe còn ở lại khẳng định là từ các xí nghiệp, chứ không phải là xe công, mặc dù trên thực tế là cơ quan sử dụng.
An Tại Đào trầm ngâm gật đầu:
- Ừ, lão Đồng, anh cho rằng, đối với bộ phận xe như thế này thì thành phố nên xử lý như thế nào?
Đồng Hồng Cương ngẩn ra, trong lúc nhất thời không biết trả lời như thế nào. Kỳ thật, An Tại Đào tuy là hỏi, nhưng cũng không chân chính muốn có được biện pháp giải quyết nào từ Đồng Hồng Cương. Đề cập đến tài chính quỹ đen, đề cập đến quy tắc ngầm hơn mười năm nay, muốn trừ tận gốc thì nói dễ hơn làm. Điều này, không cần nói đến Đồng Hồng Cương, ngay cả An Tại Đào trong lúc nhất thời cũng không có biện pháp.
- Thôi được rồi, anh cứ về trước, cứ nắm vững việc phối hợp giữa văn phòng Thành ủy và Ủy ban nhân dân với trung tâm quản lý, khẩn trương đưa ra phương án, trước giải quyết vấn đề của lái xe. Sau đó chúng ta sẽ bắt tay vào giải quyết những vấn đề khác. Đúng rồi, anh hãy thông báo với Trưởng ban Tuyên giáo Tôn, còn có Chủ tịch Lý của báo nghiệp Phòng Sơn, bảo bọn họ chiều nay đến văn phòng của tôi để họp một chút.
Nói xong, An Tại Đào đứng dậy, cảm giác có chút mệt mỏi.
Đồng Hồng Cương biết lãnh đạo có ý tiễn khách thì liền khẩn trương đứng lên, cười cung kính nói:
- Vâng, tôi hiểu rồi, Bí thư An, tôi sẽ đi thông báo cho Trưởng ban Tôn và Chủ tịch Lý đến đây.