Ăn xong bát mỳ thịt bò An Tại Đào cùng với Lý Bình xuyên quan đường cái đối diện bệnh viện bước đến. Khi đến cổng bệnh viện, An Tại Đào nhìn đồng hồ, thấy vừa lúc 12strong5".
Cục trưởng cục Y tế Trương Trí Hằng đã sớm cùng với người của cục Y tế có mặt tại bệnh viện. Giám đốc, Phó giám đốc và cán bộ của bệnh viện sau khi nhận được điện thoại thì không ai ăn cơm, nhanh chóng chạy lại đứng chờ sẵn tại đại sảnh khám bệnh lầu một. Còn lãnh đạo của các bệnh viện khác cũng đã nhanh chóng chạy đến, nhưng do giữa trưa nên bị kẹt xe, lại còn những bệnh viện ngoại ô, có muốn đến sớm cũng không dễ dàng gì.
Trương Trí Hằng có chút buồn bực cùng với mọi người đứng ở lầu một chờ đợi, ánh mắt nôn nóng nhìn ra ngoài cổng chính của bệnh viện. Gần đây Trương Trí Hằng cảm thấy khó chịu, không biết An Tại Đào đã phạm phải cái gì mà đột nhiên nhắm vào hệ thống khám chữa bệnh của thành phố. Khi thích thì cứ đến bệnh viện mà không thèm thông báo trước.
Còn hôm nay, đột nhiên triệu tập nhiều người như vậy, có trời mà biết hắn lại muốn làm cái gì. Muốn chỉnh đốn hệ thống y tế? Trương Trí Hằng đột nhiên hiện lên một suy nghĩ như vậy, không kìm hổi hít một hơi thật sâu.
Nói chung, lãnh đạo muốn chỉnh đốn hệ thống của người nào thì chính là cảm thấy không hài lòng về công tác của hệ thống đó. Thậm chí có thể nói trắng ra là không hài lòng với nhân vật số một của hệ thống đó. Chẳng lẽ hắn ta muốn điều động mình? Trương Trí Hằng suy nghĩ như vậy nên sắc mặt có hơi chút khó coi.
Ông ta nhậm chức Cục trưởng cục Y tế hơn một năm, vừa mới nắm giữ được cục diện của cục Y tế, nếu chẳng may bị chuyển đổi thì là ông ta thiệt lớn rồi.
Trương Trí Hằng đang có chút thất thần thì Phó chục trưởng Cục Y tế đứng bên cạnh nhẹ nhàng nói:
- Cục trưởng Trương, Bí thư An đến đấy.
Trương Trí Hằng hoảng sợ, khẩn trương nhìn, thấy cách đó không xa, An Tại Đào và Lý Bình đang đi tới thì trên mặt lập tức nở nụ cười kính cẩn:
- Bí thư An!
Mọi người nhanh chóng chạy đến, vây quanh An Tại Đào.
An Tại Đào liếc mắt nhìn Trương Trí Hằng, thản nhiên nói:
- Các đồng chí của Cục Y tế và bệnh viện đến cả rồi chứ?
Trương Trí Hằng khẩn trương trả lời:
- Bí thư An, người của cục và bệnh viện đã đến rồi. Còn các bệnh viện khác thì chưa đến, có thể là do giữa trưa nên bị kẹt xe.
An Tại Đào gật đầu. Trương Trí Hằng cẩn thận quan sát nét mặt của hắn, vừa cười vừa nói:
- Bí thư An, mời lãnh đạo đến phòng họp của bệnh viện, bây giờ là buổi trưa, làm chậm trễ thời gian nghỉ ngơi của lãnh đạo. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
- Không, họp ở đây cũng không sao!
An Tại Đào khoát tay, thấy một chiếc Nissan màu đen trờ tới, biết là xe chuyên dụng của Phó chủ tịch thành phố Cổ Lam. Cổ Lam vội vàng xuống xe, mọi người liền tránh ra, nhường đường cho Cổ Lam.
Cổ Lam tóc ướt sũng, bết vào trán, giống như vừa mới tắm xong, trên mặt còn chút ửng hồng. An Tại Đào liếc nhìn cô, thấy người phụ nữ này tuy rằng đã hơn 40 tuổi nhưng vẫn còn giữ được nét thùy mị, thướt tha.
Cảm giác ánh mắt của An Tại Đào có chút uy nghiêm nhưng lại có chút khác thường đảo qua trên người mình, Cổ Lam theo bản năng đỏ mặt lên, chợt chủ động bắt tay An Tại Đào:
- Bí thư An, xin lỗi tôi đến chậm. Tôi giữa trưa về nhà, vốn muốn tắm rửa nghỉ ngơi một chút thì nhận được điện thoại của thư ký Lý Bình.
An Tại Đào thản nhiên, tùy ý bắt tay Cổ Lam:
- Quấy rầy Phó chủ tịch Cổ nghỉ ngơi. Tuy nhiên, chuyện này có liên quan đến mảng công việc do cô quản lý.
Cổ Lam ngẩn ra. Trên đường đi, cô luôn suy nghĩ rốt cuộc An Tại Đào đến tột cùng là muốn làm cái gì, nhưng vẫn không hiểu rõ. Gần đây, cô cũng nghe nói An Tại Đào đang chú ý đến hệ thống Y tế, là Phó chủ tịch được phân công quản lý Y tế, cô trong lòng đương nhiên là có chút mẫn cảm. Chỉ có điều tâm tư của An Tại Đào trước giờ rất khó cho người ta phán đoán. Cô suy nghĩ mãi cũng không có câu trả lời chính xác.
Thời còn Bí thư Thành ủy Tống Nghênh Xuân, bởi vì Cổ Lam đứng sai đội, nên vẫn không thể hòa hợp với An Tại Đào. Trong bộ máy ủy ban nhân dân thành phố, Cổ Lam, Triệu Kiến Quốc, và Vương Chí Quân đều bởi vì hướng về Tống Nghênh Xuân mà đối chọi lại với An Tại Đào.
Không bao lâu sau, các lãnh đạo của bệnh viện khác cũng đều đã tới, nhìn thấy Bí thư Thành ủy, Phó chủ tịch được phân công quản lý và Cục trưởng cục Y tế đều có mặt thì không khỏi hoảng sợ.
An Tại Đào thấy mọi người đã đến đông đủ thì liền quay đầu bước vào đại sảnh khám bệnh. Tuy rằng là buổi trưa, nhưng trong đại sảnh vẫn có không ít người đang đứng chờ khám bệnh. Còn ba cái cửa sổ đăng ký giờ chỉ còn lại một, trước cửa sổ bày ra một hàng dài.
An Tại Đào trầm mặc một chút, rồi mới quay đầu lại nhìn Trương Trí Hằng thản nhiên cười:
- Tôi hôm nay dạ dày có chút không thoải mái, nên đến bệnh viện khám. Các đồng chí đừng khẩn trương, tôi không phải cố ý muốn đến bệnh viện để kiếm chuyện. Nhưng tôi hôm nay đến bệnh viện một chuyến, xếp hàng lấy phiếu hết 40", sau đó chờ khám bệnh hết 20", nhưng cuối cùng đến lượt khám lại không đến một phút và nhận một đơn thuốc đắt tiền.
- Một cái dạ dày đau không bao nhiêu mà tốn đến mấy trăm đồng. Nếu là bệnh nặng thì còn tốn đến bao nhiêu?
An Tại Đào giơ đơn thuốc trong tay lên, không để ý đến sắc mặt Trương Trí Hằng và lãnh đạo bệnh viện trở nên tái nhợt, thản nhiên nói:
- Tôi nghĩ rằng, cũng không nên trách quần chúng lại kêu ca về tiền khám bệnh đắt đỏ như vậy. Sự thật vấn đề là rất nghiêm trọng.
- Trải qua một thời gian nghiên cứu, vấn đề chủ yếu có ba phương diện. Một là thái độ phục vụ chữa bệnh quá kém, quản lý hiệu suất khám chữa bệnh rất thấp. Không cần nói gì khác, bệnh viện có sáu cửa đăng ký, nhưng bình thường sao chỉ mở có ba cái? Tôi có hỏi thì nhân viên ở đây nói là quy định của bệnh viện. Tôi thật ra muốn hỏi giám đốc ở đây một chút, đây là quy định gì? Nhiều quần chúng đang chờ đợi như vậy, tài nguyên khám chữa bệnh đang có sẵn, nhưng sao chúng ta lại không dùng? Loại thái độ công tác này, loại hiệu suất công tác này sao khiến dân chúng có thể hài lòng?
Trương Trí Hằng khóe miệng nhẹ nhàng co giật một chút, còn Giám đốc bệnh viện kiêm Bí thư Đảng ủy Tôn Kiến Quốc sắc mặt lập tức đỏ lên. Trước khí thế của An Tại Đào, ông ta không ngờ ngập ngừng không nói ra lời.
- Vấn đề thứ hai ở chỗ, phân phối tài nguyên khám chữa bệnh rất bất hợp lý. Dân chúng vì sao biết rõ phục vụ kém, hiệu suất thấp nhưng vẫn như ong vỡ tổ chạy về đây? Nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì bệnh viện này là nơi tập trung tài nguyên khám chữa bệnh tốt nhất, là nơi mà thành phố đầu tư cho nhiều nhất.
- Vấn đề thứ ba là thể chế vận hành khám bệnh, loạn đơn thuốc, loạn giá cả…Tôi nghe nói bệnh viện còn lấy tiền đút lót của người nhà bệnh nhân. Tuy rằng tôi không tận mắt nhìn thấy, nhưng tôi tin rằng, không có lửa làm sao có khói.
- Hôm nay tôi triệu tập mọi người mở một cuộc họp ngay tại đây, mục đích chỉ có một. Chúng ta nên giải quyết vấn đề này như thế nào? Làm thế nào để giảm bớt vấn đề đắt đỏ cho quần chúng khi khám bệnh. Đồng thời tôi muốn hỏi các vị chuyên gia một chút, khám chữa bệnh đắt tiền mấu chốt là nằm ở chỗ nào, mọi người đừng ngại cứ nói ra.
Mọi người đều im lặng không nói gì được, vẫn duy trì trầm mặc khác thường.
Cổ Lam nhíu mày, nhẹ nhàng nói:
- Những người ở đây nếu không phải cán bộ của Cục Y tế thì cũng là lãnh đạo bệnh viện, mọi người tại đây đều có quyền lên tiếng về vấn đề này. Mỗi người phát biểu ý kiến của mình, cứ nói thoải mái, chỉ ra quan điểm đúng sai.
Tôn Kiến Quốc do dự một chút, thấy sắc mặt Trương Trí Hằng hơi sa sầm không nói gì thì liền kính cẩn nói:
- Bí thư An, Phó chủ tịch Cổ, Cục trưởng Trương, tôi xin nói ra một chút suy nghĩ. Nếu có chỗ không đúng thì mời lãnh đạo chỉ ra chỗ sai.
- Đầu tiên, tôi xin cảm ơn Bí thư An đã có lời phê bình, nhận xét về công tác của chúng tôi. Bí thư An nói ra những vấn đề này cũng là vấn đề mà bệnh viện chúng tôi đang quan tâm. Ngay trước mặt lãnh đạo, tôi phải thừa nhận rằng, cách quản lý của chúng tôi quả thật đang tồn tại vấn đề. Hiệu suất công tác cũng rất thấp, thái độ phục vụ của nhân viên chữa bệnh và chăm sóc cũng kém. Tôi tuy rằng đến công tác tại bệnh viện này chưa lâu, nhưng cũng đã phát hiện ra những vấn đề này. Trước mắt, Đảng ủy của bệnh viện đang suy xét đến vấn đề nâng cao chất lượng quản lý và phục vụ. Sau này, chúng ta lập tức nghiên cứu chứng thực chỉ thị của Bí thư An, chỉnh đốn lại những trình độ công tác không được vững chắc. Về sau hoan nghênh Bí thư An và lãnh đạo ủy ban nhân dân thành phố đến thị sát chỉ đạo công tác, chỉ ra những chỗ yếu kém của chúng tôi.
Tôn Kiến Quốc nhắc đến chuyện mình mới nhậm chức không lâu, nói vài câu rồi đẩy trách nhiệm quản lý củamình ra ngoài. Trương Trí Hằng, Cổ Lam nghe qua đã hiểu nhưng không nói gì. An Tại Đào mặt không chút thay đổi, lẳng lặng lắng nghe ông ta nói chuyện.
- Từ góc độ khám chữa bệnh của toàn bộ thành phố mà nói, cá nhân tôi cho rằng, tuy rằng bệnh viện vẫn còn tồn tại những vấn đề như vậy, nhưng có một nhân tố tôi không thể lảng tránh được đó là tài chính của chính phủ đầu tư cho bệnh viện ngày một giảm xuống. Mà bệnh viện thì cũng phải sinh tồn. Sinh tồn trong bối cảnh như bây giờ thì đều cần tiền. Với số tiền chính phủ rót xuống không đủ, bệnh viện biết phải làm sao bây giờ? Đành phải tìm kiếm mà thôi, kỳ thật là kiếm từ trên người bệnh. Lấy bệnh viện chúng tôi mà nói, tình hình của chúng tôi ở đây rất tốt, tài chính của chính phủ tuy có giảm nhưng vẫn còn cầm cự được, nhưng còn những bệnh viện khác thì sao?
- Đương nhiên, tình hình này không riêng gì thành phố Phòng Sơn chúng ta mà trên cả nước cũng đều như thế.
Lời này của Tôn Kiến Quốc khiến cho những giám đốc bệnh viện khác đều hưởng ứng phụ họa theo. An Tại Đào liếc mắt nhìn Trương Trí Hằng, tuy rằng bình tĩnh nhưng lại rất nghiêm nghị.
Trương Trí Hằng trong lòng thực có chút sợ hãi, cung kính nói:
- Bí thư An, đầu nhập cho hệ thống y tế thành phố đúng là từng năm giảm bớt. Mỗi một dự án hàng năm của chúng tôi đều có đề xuất xin nhưng…
Ăn xong bát mỳ thịt bò An Tại Đào cùng với Lý Bình xuyên quan đường cái đối diện bệnh viện bước đến. Khi đến cổng bệnh viện, An Tại Đào nhìn đồng hồ, thấy vừa lúc 12strong5".
Cục trưởng cục Y tế Trương Trí Hằng đã sớm cùng với người của cục Y tế có mặt tại bệnh viện. Giám đốc, Phó giám đốc và cán bộ của bệnh viện sau khi nhận được điện thoại thì không ai ăn cơm, nhanh chóng chạy lại đứng chờ sẵn tại đại sảnh khám bệnh lầu một. Còn lãnh đạo của các bệnh viện khác cũng đã nhanh chóng chạy đến, nhưng do giữa trưa nên bị kẹt xe, lại còn những bệnh viện ngoại ô, có muốn đến sớm cũng không dễ dàng gì.
Trương Trí Hằng có chút buồn bực cùng với mọi người đứng ở lầu một chờ đợi, ánh mắt nôn nóng nhìn ra ngoài cổng chính của bệnh viện. Gần đây Trương Trí Hằng cảm thấy khó chịu, không biết An Tại Đào đã phạm phải cái gì mà đột nhiên nhắm vào hệ thống khám chữa bệnh của thành phố. Khi thích thì cứ đến bệnh viện mà không thèm thông báo trước.
Còn hôm nay, đột nhiên triệu tập nhiều người như vậy, có trời mà biết hắn lại muốn làm cái gì. Muốn chỉnh đốn hệ thống y tế? Trương Trí Hằng đột nhiên hiện lên một suy nghĩ như vậy, không kìm hổi hít một hơi thật sâu.
Nói chung, lãnh đạo muốn chỉnh đốn hệ thống của người nào thì chính là cảm thấy không hài lòng về công tác của hệ thống đó. Thậm chí có thể nói trắng ra là không hài lòng với nhân vật số một của hệ thống đó. Chẳng lẽ hắn ta muốn điều động mình? Trương Trí Hằng suy nghĩ như vậy nên sắc mặt có hơi chút khó coi.
Ông ta nhậm chức Cục trưởng cục Y tế hơn một năm, vừa mới nắm giữ được cục diện của cục Y tế, nếu chẳng may bị chuyển đổi thì là ông ta thiệt lớn rồi.
Trương Trí Hằng đang có chút thất thần thì Phó chục trưởng Cục Y tế đứng bên cạnh nhẹ nhàng nói:
- Cục trưởng Trương, Bí thư An đến đấy.
Trương Trí Hằng hoảng sợ, khẩn trương nhìn, thấy cách đó không xa, An Tại Đào và Lý Bình đang đi tới thì trên mặt lập tức nở nụ cười kính cẩn:
- Bí thư An!
Mọi người nhanh chóng chạy đến, vây quanh An Tại Đào.
An Tại Đào liếc mắt nhìn Trương Trí Hằng, thản nhiên nói:
- Các đồng chí của Cục Y tế và bệnh viện đến cả rồi chứ?Trương Trí Hằng khẩn trương trả lời:
- Bí thư An, người của cục và bệnh viện đã đến rồi. Còn các bệnh viện khác thì chưa đến, có thể là do giữa trưa nên bị kẹt xe.
An Tại Đào gật đầu. Trương Trí Hằng cẩn thận quan sát nét mặt của hắn, vừa cười vừa nói:
- Bí thư An, mời lãnh đạo đến phòng họp của bệnh viện, bây giờ là buổi trưa, làm chậm trễ thời gian nghỉ ngơi của lãnh đạo. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
- Không, họp ở đây cũng không sao!
An Tại Đào khoát tay, thấy một chiếc Nissan màu đen trờ tới, biết là xe chuyên dụng của Phó chủ tịch thành phố Cổ Lam. Cổ Lam vội vàng xuống xe, mọi người liền tránh ra, nhường đường cho Cổ Lam.
Cổ Lam tóc ướt sũng, bết vào trán, giống như vừa mới tắm xong, trên mặt còn chút ửng hồng. An Tại Đào liếc nhìn cô, thấy người phụ nữ này tuy rằng đã hơn 40 tuổi nhưng vẫn còn giữ được nét thùy mị, thướt tha.
Cảm giác ánh mắt của An Tại Đào có chút uy nghiêm nhưng lại có chút khác thường đảo qua trên người mình, Cổ Lam theo bản năng đỏ mặt lên, chợt chủ động bắt tay An Tại Đào:
- Bí thư An, xin lỗi tôi đến chậm. Tôi giữa trưa về nhà, vốn muốn tắm rửa nghỉ ngơi một chút thì nhận được điện thoại của thư ký Lý Bình.
An Tại Đào thản nhiên, tùy ý bắt tay Cổ Lam:
- Quấy rầy Phó chủ tịch Cổ nghỉ ngơi. Tuy nhiên, chuyện này có liên quan đến mảng công việc do cô quản lý.
Cổ Lam ngẩn ra. Trên đường đi, cô luôn suy nghĩ rốt cuộc An Tại Đào đến tột cùng là muốn làm cái gì, nhưng vẫn không hiểu rõ. Gần đây, cô cũng nghe nói An Tại Đào đang chú ý đến hệ thống Y tế, là Phó chủ tịch được phân công quản lý Y tế, cô trong lòng đương nhiên là có chút mẫn cảm. Chỉ có điều tâm tư của An Tại Đào trước giờ rất khó cho người ta phán đoán. Cô suy nghĩ mãi cũng không có câu trả lời chính xác.
Thời còn Bí thư Thành ủy Tống Nghênh Xuân, bởi vì Cổ Lam đứng sai đội, nên vẫn không thể hòa hợp với An Tại Đào. Trong bộ máy ủy ban nhân dân thành phố, Cổ Lam, Triệu Kiến Quốc, và Vương Chí Quân đều bởi vì hướng về Tống Nghênh Xuân mà đối chọi lại với An Tại Đào.
Không bao lâu sau, các lãnh đạo của bệnh viện khác cũng đều đã tới, nhìn thấy Bí thư Thành ủy, Phó chủ tịch được phân công quản lý và Cục trưởng cục Y tế đều có mặt thì không khỏi hoảng sợ.
An Tại Đào thấy mọi người đã đến đông đủ thì liền quay đầu bước vào đại sảnh khám bệnh. Tuy rằng là buổi trưa, nhưng trong đại sảnh vẫn có không ít người đang đứng chờ khám bệnh. Còn ba cái cửa sổ đăng ký giờ chỉ còn lại một, trước cửa sổ bày ra một hàng dài.
An Tại Đào trầm mặc một chút, rồi mới quay đầu lại nhìn Trương Trí Hằng thản nhiên cười:
- Tôi hôm nay dạ dày có chút không thoải mái, nên đến bệnh viện khám. Các đồng chí đừng khẩn trương, tôi không phải cố ý muốn đến bệnh viện để kiếm chuyện. Nhưng tôi hôm nay đến bệnh viện một chuyến, xếp hàng lấy phiếu hết 40", sau đó chờ khám bệnh hết 20", nhưng cuối cùng đến lượt khám lại không đến một phút và nhận một đơn thuốc đắt tiền.
- Một cái dạ dày đau không bao nhiêu mà tốn đến mấy trăm đồng. Nếu là bệnh nặng thì còn tốn đến bao nhiêu?
An Tại Đào giơ đơn thuốc trong tay lên, không để ý đến sắc mặt Trương Trí Hằng và lãnh đạo bệnh viện trở nên tái nhợt, thản nhiên nói:
- Tôi nghĩ rằng, cũng không nên trách quần chúng lại kêu ca về tiền khám bệnh đắt đỏ như vậy. Sự thật vấn đề là rất nghiêm trọng.
- Trải qua một thời gian nghiên cứu, vấn đề chủ yếu có ba phương diện. Một là thái độ phục vụ chữa bệnh quá kém, quản lý hiệu suất khám chữa bệnh rất thấp. Không cần nói gì khác, bệnh viện có sáu cửa đăng ký, nhưng bình thường sao chỉ mở có ba cái? Tôi có hỏi thì nhân viên ở đây nói là quy định của bệnh viện. Tôi thật ra muốn hỏi giám đốc ở đây một chút, đây là quy định gì? Nhiều quần chúng đang chờ đợi như vậy, tài nguyên khám chữa bệnh đang có sẵn, nhưng sao chúng ta lại không dùng? Loại thái độ công tác này, loại hiệu suất công tác này sao khiến dân chúng có thể hài lòng?
Trương Trí Hằng khóe miệng nhẹ nhàng co giật một chút, còn Giám đốc bệnh viện kiêm Bí thư Đảng ủy Tôn Kiến Quốc sắc mặt lập tức đỏ lên. Trước khí thế của An Tại Đào, ông ta không ngờ ngập ngừng không nói ra lời.
- Vấn đề thứ hai ở chỗ, phân phối tài nguyên khám chữa bệnh rất bất hợp lý. Dân chúng vì sao biết rõ phục vụ kém, hiệu suất thấp nhưng vẫn như ong vỡ tổ chạy về đây? Nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì bệnh viện này là nơi tập trung tài nguyên khám chữa bệnh tốt nhất, là nơi mà thành phố đầu tư cho nhiều nhất.
- Vấn đề thứ ba là thể chế vận hành khám bệnh, loạn đơn thuốc, loạn giá cả…Tôi nghe nói bệnh viện còn lấy tiền đút lót của người nhà bệnh nhân. Tuy rằng tôi không tận mắt nhìn thấy, nhưng tôi tin rằng, không có lửa làm sao có khói.
- Hôm nay tôi triệu tập mọi người mở một cuộc họp ngay tại đây, mục đích chỉ có một. Chúng ta nên giải quyết vấn đề này như thế nào? Làm thế nào để giảm bớt vấn đề đắt đỏ cho quần chúng khi khám bệnh. Đồng thời tôi muốn hỏi các vị chuyên gia một chút, khám chữa bệnh đắt tiền mấu chốt là nằm ở chỗ nào, mọi người đừng ngại cứ nói ra.
Mọi người đều im lặng không nói gì được, vẫn duy trì trầm mặc khác thường.
Cổ Lam nhíu mày, nhẹ nhàng nói:
- Những người ở đây nếu không phải cán bộ của Cục Y tế thì cũng là lãnh đạo bệnh viện, mọi người tại đây đều có quyền lên tiếng về vấn đề này. Mỗi người phát biểu ý kiến của mình, cứ nói thoải mái, chỉ ra quan điểm đúng sai.
Tôn Kiến Quốc do dự một chút, thấy sắc mặt Trương Trí Hằng hơi sa sầm không nói gì thì liền kính cẩn nói:
- Bí thư An, Phó chủ tịch Cổ, Cục trưởng Trương, tôi xin nói ra một chút suy nghĩ. Nếu có chỗ không đúng thì mời lãnh đạo chỉ ra chỗ sai.
- Đầu tiên, tôi xin cảm ơn Bí thư An đã có lời phê bình, nhận xét về công tác của chúng tôi. Bí thư An nói ra những vấn đề này cũng là vấn đề mà bệnh viện chúng tôi đang quan tâm. Ngay trước mặt lãnh đạo, tôi phải thừa nhận rằng, cách quản lý của chúng tôi quả thật đang tồn tại vấn đề. Hiệu suất công tác cũng rất thấp, thái độ phục vụ của nhân viên chữa bệnh và chăm sóc cũng kém. Tôi tuy rằng đến công tác tại bệnh viện này chưa lâu, nhưng cũng đã phát hiện ra những vấn đề này. Trước mắt, Đảng ủy của bệnh viện đang suy xét đến vấn đề nâng cao chất lượng quản lý và phục vụ. Sau này, chúng ta lập tức nghiên cứu chứng thực chỉ thị của Bí thư An, chỉnh đốn lại những trình độ công tác không được vững chắc. Về sau hoan nghênh Bí thư An và lãnh đạo ủy ban nhân dân thành phố đến thị sát chỉ đạo công tác, chỉ ra những chỗ yếu kém của chúng tôi.
Tôn Kiến Quốc nhắc đến chuyện mình mới nhậm chức không lâu, nói vài câu rồi đẩy trách nhiệm quản lý củamình ra ngoài. Trương Trí Hằng, Cổ Lam nghe qua đã hiểu nhưng không nói gì. An Tại Đào mặt không chút thay đổi, lẳng lặng lắng nghe ông ta nói chuyện.
- Từ góc độ khám chữa bệnh của toàn bộ thành phố mà nói, cá nhân tôi cho rằng, tuy rằng bệnh viện vẫn còn tồn tại những vấn đề như vậy, nhưng có một nhân tố tôi không thể lảng tránh được đó là tài chính của chính phủ đầu tư cho bệnh viện ngày một giảm xuống. Mà bệnh viện thì cũng phải sinh tồn. Sinh tồn trong bối cảnh như bây giờ thì đều cần tiền. Với số tiền chính phủ rót xuống không đủ, bệnh viện biết phải làm sao bây giờ? Đành phải tìm kiếm mà thôi, kỳ thật là kiếm từ trên người bệnh. Lấy bệnh viện chúng tôi mà nói, tình hình của chúng tôi ở đây rất tốt, tài chính của chính phủ tuy có giảm nhưng vẫn còn cầm cự được, nhưng còn những bệnh viện khác thì sao?
- Đương nhiên, tình hình này không riêng gì thành phố Phòng Sơn chúng ta mà trên cả nước cũng đều như thế.
Lời này của Tôn Kiến Quốc khiến cho những giám đốc bệnh viện khác đều hưởng ứng phụ họa theo. An Tại Đào liếc mắt nhìn Trương Trí Hằng, tuy rằng bình tĩnh nhưng lại rất nghiêm nghị.
Trương Trí Hằng trong lòng thực có chút sợ hãi, cung kính nói:
- Bí thư An, đầu nhập cho hệ thống y tế thành phố đúng là từng năm giảm bớt. Mỗi một dự án hàng năm của chúng tôi đều có đề xuất xin nhưng…