- Ba, kỳ thật nói cho cùng thì cũng là vấn đề tiền bạc.
Trần Cận Nam nhíu mày, đang muốn phản bác thì lại nghe An Tại Đào cười nói:
- Ngoài mặt, xem ra thì chỉ là vấn đề tiền bạc. Nếu thảo luận sâu hơn thì đơn giản chính là một chiến tích. Rất nhiều người thà rằng đem tiền vào đầu tư cho công trình, cũng không chịu lấy ra một đồng để làm nên chuyện thật sự. Còn có người thà rằng để tiền đó không dùng, cũng không muốn lấy ra để làm việc gì, sợ phải phiêu lưu chính trị. Con thì không nghĩ như vậy, mà cũng không làm như vậy.
Trần Cận Nam bất mãn liếc mắt nhìn hắn, trầm giọng nói:
- Con cho mình là người có tinh thần cải cách đổi mới à? Và người khác đều là thằng ngốc? Con cho rằng trong quan trường, mọi người chỉ vì tư lợi cho mình mà không làm nên chuyện gì thật sự? Con nghĩ vậy là quá ngây thơ rồi. Ba có thể nói rõ ràng cho con biết, trong quan trường, những người làm quan tạo phúc cho dân không phải là ít. Nhưng vì sao đại đa số mọi người vẫn tuân theo quy củ, vấn đề mấu chốt ở chỗ là hoàn cảnh không cho phép mình đi sai. Rất nhiều chuyện cần phải có thời gian và thể chế để từng bước hoàn thành. Không phải người nào cứ tâm huyết dâng trào là có thể một bước đúng chỗ. Con cứ nôn nóng như vậy thì sớm hay muộn sẽ đánh mất tiền đồ chính trị của mình.
- Đến lúc đó thì không ai có thể bảo đảm cho con.
Trần Cận Nam lại thêm vào một câu, cảm xúc có hơi chút kích động. Với kinh nghiệm hơn mười năm chìm nổi trong quan trường, tầm nhìn chính trị của ông không phải An Tại Đào là một người trẻ tuổi có khả năng bằng được. Ông không hề muốn thấy đứa con trai rất có tiền đồ của mình chỉ vì kích động mà tự hủy đi tương lai.
- Ba, con thật ra cảm thấy mình không nôn nóng gì cả. Con làm bất cứ chuyện gì cũng không mù quáng. Trước đó đều có kế hoạch điều tra, nghiên cứu mà đưa ra luận chứng, đều trải qua suy xét cặn kẽ những chính sách ở tỉnh, thậm chí là trung ương. Ba không cần phải lo lắng, con có chừng mực của mình.
An Tại Đào khẽ cười. Hắn biết cha mình chính là vì suy xét cho mình. Cho nên mặc dù giọng điệu Trần Cận Nam có chút thô bạo, nhưng hắn cũng không để trong lòng.
Trần Cận Nam hôm nay đến đây, vừa để thăm đứa cháu, vừa muốn nói chuyện cặn kẽ với An Tại Đào, sửa chữa ý tưởng quá kích trong đầu hắn. Ông cho rằng An Tại Đào gần đây quá mức đắc ý, nếu không quay trở lại thì nhất định sẽ gây ra vấn đề lớn.
Thấy mình nói hơn nửa ngày, An Tại Đào không ngờ một câu cũng không nghe vào, cứ cố chấp chính kiến của mình, cơn tức giận trong lòng Trần Cận Nam phát sinh lên. Ông ta vốn là một lãnh đạo nói một không hai, ở nhà không cho phép bất cứ kẻ nào phản bác lại mình. Nếu trong lòng ông không có sự áy náy với An Tại Đào, ông tuyệt không cho phép con trai của mình lại chống đối ý kiến của mình như vậy.
Đứa con Trần Duệ kia, quả quyết là không bao giờ dám tranh luận cùng ông. Không phải là Trần Duệ không có cá tính, nhưng trước mặt Trần Cận Nam vẫn luôn tỏ ra là một đứa con ngoan, không dám có bất luận một phản loạn nào.
Đang muốn phát tác, nhưng đột nhiên nhớ đến An Tại Đào từ nhỏ đã sống thiếu thốn nên trong lòng không khỏi mềm lại, kiên trì dịu dàng nói:
- Con à, con vẫn còn trẻ tuổi, ba ở trong quan trường đã mấy chục năm rồi, rất nhiều chuyện nhìn thấu hơn con nhiều. Con hãy nghe ba một câu, hãy thu tay lại đi. Từ tình huống trước mắt của con mà xem, chỉ cần ở vị trí Bí thư Thành ủy Phòng Sơn thêm hai năm nữa, việc đề bạt lên cấp Thứ trưởng cũng không thành vấn đề gì. Ngàn vạn lần đừng vì nhất thời kích động, vì cái nhỏ mà lỡ cái lớn, tương lai hối hận sẽ không kịp.
- Quan trường rất phức tạp. Không cần nói là con, cho dù là ba, mỗi một ngày đều là trong lòng run sợ như bước giày lên tấm băng mỏng.
Trần Cận Nam thở dài:
- Chờ cho con bằng với tuổi của ba, hoặc là con đạt đến vị trí cấp tỉnh bộ, con sẽ hiểu được lời ba nói.
An Tại Đào do dự một chút nhưng vẫn kiên trì:
- Ba, con hiện tại đã không còn đường lui, con nhất định phải đi tiếp. Nếu không những gì đã làm lúc trước hết thảy đều đổ sông đổ biển. Hơn nữa, nếu con bỏ dỡ chuyện con thúc đẩy giữa chừng, người ta sẽ nhìn con như thế nào?
- Việc miễn phí khám chữa bệnh tuyệt đối không thể làm. Thừa dịp bây giờ còn chưa chân chính đẩy mạnh thì hãy thu tay lại. Về phần thu tay lại như thế nào thì không cần ba phải dạy con chứ? Về phần người khác nhìn mình như thế nào thì quan tâm làm gì. Chỉ còn con còn tại vị, vốn không có người nào dám nói con. Những thứ đó đều có thể xem nhẹ.
Trần Cận Nam ra sức khoát tay:
- Ba nghĩ, con từ nay về sau hãy mở vài cuộc họp thảo luận, chỉ cần có người phản đối thì con hãy thuận tiện dựa vào đó mà thu tay lại. Ý nghĩ là ý nghĩ, cải cách là cải cách. Nhưng cải cách mà không khả thi thì phải trải qua luận chứng rộng khắp thôi. Nếu không thể được thì vì sao lại cứ khư khư cố chấp?
An Tại Đào yên lặng lắng nghe, âm thầm thở dài. Hắn biết Trần Cận Nam sở dĩ kiên quyết như vậy, nguyên nhân đơn giản chỉ có hai. Thứ nhất là xuất phát từ kinh nghiệm chủ nghĩa cá nhân ông ta, cảm thấy hành động này của hắn là quá phiêu lưu, cho nên khăng khăng phản đối. Thứ hai, khẳng định là đã nghe được một số tin tức tiêu cực. Đứng từ góc độ Trần Cận Nam mà nói, tin tức mà ông ta nghe được chỉ sợ là đến từ cao tầng. Cho nên, Trần Cận Nam lúc này mới thái độ khác thường mà kiên quyết bắt hắn phải thu tay lại.
Hắn đương nhiên biết Trần Cận Nam là vì suy nghĩ cho hắn, cũng biết rằng những lời ông ta nói là rất có lý. Tuân theo quy cũ, đi từng bước là phù hợp nhất với lợi ích chính trị của hắn. Nhưng hắn khác với người khác, không thích mưu quyền đoạt lực và lợi ích của người khác. Nếu vì điều này thì hắn cần gì lưu lại trong quan trường, trở về quản lý tập đoàn Long Đằng, so với việc làm Bí thư Thành ủy thì càng khỏe hơn. Bạn đang đọc truyện tại - www.Truyện FULL
Từ mấy năm trong quan trường của hắn, hắn tuy rằng gặp rất nhiều phong ba bão táp, con người cũng dần dần thành thục hẳn lên, nhưng điều duy nhất không thay đổi chính là nội tâm của hắn, vẫn kiên trì giữ vững nguyên tắc nhân sinh của mình giống như ngày đầu bước vào quan trường.
Thấy An Tại Đào hơi có chút thất thần, Trần Cận Nam yên lặng chờ đợi.
Nhưng sau khi im lặng một lát, lúc này An Tại Đào mới nhẹ nhàng nói:
- Ba, con vẫn muốn thử một lần. Con cảm thấy thao tác lần này rất tốt, khả năng thành công là rất lớn. Về phần người khác nghĩ về con thế nào cũng không quan trọng. Con tin rằng, thời gian có thể chứng minh hết thảy.
Trần Cận Nam chân mày nhướng lên, dùng hết sức kìm chế cơn tức giận của mình:
- Chứng minh cái gì? Con làm thế nào để thành công? Con tưởng rằng việc con làm hoàn toàn dựa trên năng lực trí tuệ cá nhân con sao? Thật sự là ngây thơ quá! Nếu không phải có Lý Đại Niên ở đằng sau con thì con có thể làm được sao? Con chỉ là một Bí thư Thành ủy nho nhỏ mà thôi.
- Cho dù là con tiến hành thành công, nhưng rồi sẽ ra sao? Con có khả năng cả đời ở lại Phòng Sơn không? Con dám cam đoan người khác có thể tiếp tục đi theo phương hướng mà con đã đề ra? Một khi chuyện này bị đẩy ngã, của con sẽ bị một vết bẩn, thậm chí là bị bêu danh.
An Tại Đào lẳng lặng nhìn thần sắc của Trần Cận Nam, nhẹ nhàng nói:
- Không đâu ba à. Con sở dĩ dám làm như vậy, đương nhiên là vì có Lý Đại Niên ở tỉnh. Nói cách khác, có ông ấy ở đó, đây là thời cơ tốt nhất của con. Chỉ cần con thừa dịp này làm tốt sự việc của mình thì không có gì là không thể. Có những chuyện thì cần mở đầu là không thể thụt lùi. Nếu chuyện này bị đẩy ngã, đơn giản là vì thời gian chuẩn bị chưa đầy đủ. Nếu việc miễn phí khám chữa bệnh ở Phòng Sơn được thực hiện trong lòng năm năm trở lên, trở thành một điều gì đó bình thường, nếu ba muốn hủy bỏ thì chưa chắc dân chúng đã đồng ý.
- Cùng lắm thì con không làm quan nữa. Nhưng chỉ cần con trong quan trường một ngày, con sẽ cố gắng làm việc mình muốn làm. Đương nhiên là trong chính sách cho phép.
Rầm!
Trần Cận Nam rốt cuộc không kìm chế được cơn tức giận trong lòng, sắc mặt đỏ lên, đột nhiên vỗ bàn, đứng dậy lạnh lùng nói:
- Một khi đã như vậy thì con hãy từ chức về nhà giúp Hiểu Tuyết quản lý công ty đi. Sớm thoát thân, không cần đến lúc đó lại đem mình ra làm điều chê cười cho người ta, rất mất mặt.
Trần Cận Nam phẩy tay bỏ đi. Ông ta nổi giận đùng đùng đi nhanh xuống lầu, bước vào phòng khách.
Âu Dương Đan và Hạ Hiểu Tuyết đang ngồi nói chuyện, thấy thần sắc của ông không được tốt thì cùng nhau đứng dậy. Hạ Hiểu Tuyết cười nói:
- Ba làm sao vậy? Có phải Tiểu Đào làm ba tức giận không? Ba cũng đừng chấp nhặt anh ấy nhé.
Âu Dương Đan nhíu mày:
- Lão Trần, anh….!
Trần Cận Nam lấy lại bình tĩnh, thở phào một cái, hướng Hạ Hiểu Tuyết cười nói:
- Hiểu Tuyết, con vừa chăm con, vừa phải quản lý một xí nghiệp lớn như vậy thì rất vất vả. Nếu hôm nào con bận quá thì cứ gọi điện cho dì Âu Dương, bảo cô ấy sang giúp con trông đứa nhỏ.
Âu Dương Đan cũng cười:
- Đúng vậy, Hiểu Tuyết à, nếu hôm nào bận thì cứ gọi điện cho dì, dì ở nhà cũng nhàn rỗi lắm.
- Ba, dì, cũng không cần đâu. Hơn nữa…
Hạ Hiểu Tuyết vốn muốn nói là "còn có mẹ chăm sóc đứa bé", nhưng sau lại nói:
- Còn có một số bảo mẫu nữa mà.
- Ba, ba uống trà nhé!
Hạ Hiểu Tuyết đi rót cho Trần Cận Nam một tách trà.
- Để con gọi Tiểu Đào xuống nói chuyện với ba.
Trần Cận Nam lập tức tức giận, khoát tay nói:
- Không cần gọi nó, cứ để nó trên lầu suy nghĩ lại đi.
Hạ Hiểu Tuyết giật mình kinh hãi, lúc này mới hiểu được khẳng định là cha con có việc ầm ĩ lên. Nhưng chuyện này, cô làm con dâu cũng không tiện hỏi, chỉ nhìn về phía Âu Dương Đan.
Âu Dương Đan kỳ thật trong lòng cũng đoán được vì sao Trần Cận Nam lại làm ầm ĩ với An Tại Đào, tuy nhiên bà cũng không tiện nói, vì cả hai là cha con với nhau. Trần Cận Nam phát hỏa cũng là vì tốt cho An Tại Đào, mà bà tin rằng An Tại Đào tuyệt đối không vì chuyện này mà trở mặt với Trần Cận Nam.