- Hiểu Tuyết, dạo này ba con sức khỏe thế nào? Ba nghe nói ông ấy phải trước tiên lui về tuyến hai, thủ tục xử lý thế nào rồi?
Hạ Hiểu Tuyết nghe Trần Cận Nam đề cập đến chuyện này, trong lòng cũng có vài phần tức giận, bất mãn nhìn lên trên lầu:
- Ba, con vốn là muốn ba con gửi báo cáo lên Tỉnh ủy, nhưng Tiểu Đào lại….Cũng không biết Tiểu Đào nói với Bí thư Lý như thế nào, đột nhiên Tỉnh ủy lại giở quẻ, không đồng ý cho ba con về hưu, bảo ba con tiếp tục làm thêm vài năm nữa.
- Con đã tốn hết sức để thuyết phục ba con, bảo ba con từ chức để an dưỡng tuổi già. Nhưng ba con lại không nghe. Con nghe mẹ con nói, ba con là một người rất mê làm quan, nghe Tỉnh ủy không phê duyệt, ông cảm thấy rất cao hứng. Con đã gọi điện thoại cho ba, nói như thế nào cũng không thông.
- Con cũng không biết làm quan có cái gì hay hay không? Vừa phải lo lắng cố sức, lại còn lúc nào cũng lo sợ. Tiểu Đào cũng là như thế…
Hạ Hiểu Tuyết vốn muốn lải nhải thêm vài câu nữa, nhưng đột nhiên nhớ đến bố chồng mình cũng là một lãnh đạo, nên không khỏi xấu hổ đỏ mặt lên, im bặt.
Trần Cận Nam và Âu Dương Đan nhìn nhau, không kìm nổi cười bật lên:
- Hiểu Tuyết à, xem ra con đối với người làm quan rất có thành kiến đấy. Ba cảm thấy, lão Hạ lui ra cũng là chuyện tốt, có thể nghỉ ngơi hai năm. Nhưng con cũng phải hiểu cho ba của mình, ông ấy dù sao bây giờ cũng vẫn còn trẻ, hoàn toàn có thể lăn lộn tiếp trong quan trường. Lão Hạ là một cán bộ rất có năng lực. Nếu ông ấy công tác ở cơ sở, đối với dân chúng mà nói thì âu cũng là một chuyện tốt.
- Chúng ta già rồi, sau này còn muốn xem những người trẻ tuổi như các con thi triển như thế nào.
Trần Cận Nam cười ha hả, dường như đã quên chuyện không vui vừa rồi.
- Các con là những cô bé có sự nghiệp rất thành công, rất có tiền đồ. Tập đoàn Long Đằng của các con càng lúc càng lớn, trước mắt ảnh hưởng trong nước rất lớn. Ba nghe nói là lãnh đạo trung ương rất coi trọng.
- Như vậy đi, cứ bảo lão Hạ kiên trì một thời gian. Ba sẽ bớt chút thời gian gọi điện thoại cho Bí thư Tỉnh ủy Lý Đại Niên, hỏi xem Tỉnh ủy rốt cuộc là có ý gì. Ba tin rằng đây cũng không phải là chuyện xấu.
Trần Cận Nam khoát tay. Kỳ thật, những lời này của ông chỉ là lời khách sáo, là một quan lớn cấp tỉnh bộ, ông không cần lý giải cụ thể tình huống mà đã đoán được toàn bộ chân tướng bên trong.
An Tại Đào vẫn không xuống lầu, cho đến lúc hai vợ chồng Trần Cận Nam ra về thì hắn mới xuống lầu để tiễn.
An Tại Đào không phải là tức giận, mà là không muốn tiếp tục phát sinh xung đột với Trần Cận Nam. Trần Cận Nam có triết lý quan trường của ông, hắn cũng có triết lý quan trường của hắn. Hai người tuy rằng là cha con, lại cùng là người trong quan trường, nhưng căn bản không phải là một.
Nói cho cùng, chức vị và điểm xuất phát của An Tại Đào và Trần Cận Nam không giống nhau, căn bản là không có tiếng nói chung.
Trần Cận Nam làm như cơn tức giận vẫn chưa tiêu hết, cũng không thèm liếc mắt nhìn hắn, chỉ có Âu Dương Đan là cười nói với An Tại Đào mấy câu. Lúc này hai vợ chồng mới hôn An Lập Mân và An Lộ Dao rồi tạm biệt ra về.
Trần Cận Nam đi rồi, Hạ Hiểu Tuyết nhìn ông xã, nhíu mày nói:
- Ông xã, anh và ba làm sao vậy? Em thấy ba rất mất hứng. Anh vất vả lắm mới về nhà một chuyến, sao lại khiến ba buồn bực như vậy? Lát nữa anh gọi điện thoại xin lỗi ba đi, có được hay không?
An Tại Đào thở dài, đang muốn giải thích với Hạ Hiểu Tuyết, nhưng đột nhiên nghĩ lại Hạ Hiểu Tuyết cũng đang phản đối mình tiếp tục lăn lộn trong quan trường, cho nên chắc cũng chẳng tranh thủ được thông cảm của cô đâu nên đành nuốt lời vào trong, cười nói:
- Hiểu Tuyết à, không có việc gì đâu. Chỉ là ba phê bình anh làm việc quá nôn nóng, về sau anh chú ý một chút là được rồi.
- Ba cũng là suy xét cho anh thôi. Anh thì không sao cả, cùng lắm là không làm quan nữa.
An Tại Đào cười.
Lời này thì Hạ Hiểu Tuyết rất thích nghe:
- Được, cùng lắm thì không làm quan nữa. Ông xã, em đợi anh mấy năm rồi đấy. Còn có Cúc tỷ và Lưu Ngạn nữa, trong lòng anh phải có cân nhắc của mình.
An Tại Đào nghe vậy thì cười khổ, biết lời này không thể tiếp tục nói. Nếu cứ tiếp tục thì chính mình thì bị cuốn vào, đến lúc đó có miệng nhưng khó trả lời.
Thời gian hạnh phúc quá ngắn. Sau khi ở lại Yên Kinh cùng Mạnh Cúc, Hạ Hiểu Tuyết và hai đứa con ngày cuối tuần, sáng sớm thứ hai, vì công việc nên An Tại Đào không thể không rời khỏi Yên Kinh, đáp máy bay về Đông Sơn.
Trở lại Phòng Sơn, hội nghị thường vụ Thành ủy Phòng Sơn đúng giờ mời dự họp. Hội nghị lần này chủ yếu là nghiên cứu xác định, đề cử một số Phó chủ tịch thành phố. Đồng thời xem xét định ra danh sách nhân viên cho ba trợ lý Chủ tịch thành phố.
9h, các Ủy viên thường vụ lục tục chạy đến phòng hội nghị của Thành ủy. Sau khi An Tại Đào bước vào phòng họp thì các Ủy viên thường vụ khác đều đã có mặt, ngoại trừ Chính ủy phân khu Phùng Cường xin phép về Yên Kinh thăm người thân, nên không thể tham dự hội nghị thường vụ lần này.
- Bí thư An!
- Bí thư An, lát nữa tôi có chuyện muốn báo cáo với ngài một chút.
Các Ủy viên thường vụ đều đứng dậy chào hỏi An Tại Đào. Hiện giờ trong Ủy viên thường vụ Thành ủy Phòng Sơn, An Tại Đào đã tuyệt đối nắm quyền trong tay, tất cả những gì không hài hòa đã vượt khỏi tầm nhìn.
An Tại Đào cũng cười chào hỏi mọi người, cho thấy lãnh đạo cấp trên cũng rất tôn trọng và coi trọng cấp dưới. Nguồn truyện:
Sau khi An Tại Đào ngồi xuống, Dương Hoa nhìn thoáng qua hắn, An Tại Đào lúc này mới gật đầu, cầm micro cất cao giọng nói:
- Các đồng chí, trước mắt, nhiệm vụ công tác của tôi ở thành phố rất nhiều, chúng ta nói ngắn gọn thôi. Trước buổi hội nghị ngày hôm nay, tôi và Chủ tịch thành phố đã trưng cầu ý kiến của những đồng chí khác, cảm thấy bộ máy UBND thành phố chúng ta có chút mỏng manh, rất bất lợi cho công tác triển khai. Cho nên, chúng ta quyết định hướng Tỉnh ủy đề cử thêm một số Phó chủ tịch thành phố. Sau đây, mời Trưởng ban Chu tuyên bố danh sách khảo sát, mọi người cùng nhau thảo luận một chút.
Chu Tế Nam mỉm cười, liếc mắt nhìn qua danh sách khảo sát của mình, rồi cất cao giọng nói:
- Bí thư An, Chủ tịch thành phố Dương, căn cứ vào tinh thần chỉ thị của Bí thư An và của Chủ tịch thành phố Dương, dưới sự chủ trì của tôi, Ban tổ chức cán bộ Thành ủy đã tiến hành khảo sát tất cả các cán bộ cấp huyện cục trở lên. Sau khi cẩn thận sàng lọc, chúng tôi đã xác định được một số đồng chí có thể đề cử lên Tỉnh ủy cho chức Phó chủ tịch thành phố.
- Trang Ninh, nam, trợ lý Chủ tịch thành phố đương nhiệm, Chủ nhiệm Ban quản lý khu kinh tế mới Tư Hà kiêm Bí thư Đảng ủy. Sinh tháng 11 năm 1964, hiện nay 41 tuổi, đảng viên, có bằng cấp đại học. Đã nhiều lần đảm nhiệm chức Chủ tịch thị trấn, Phó chủ tịch huyện, Phó bí thư Huyện ủy, Chủ nhiệm Ban quản lý khu Cao Tân.
- Cổ Vân Lan, nữ, trợ lý Chủ tịch thành phố đương nhiệm, Chủ nhiệm Ủy ban Xây dựng thành phố Phòng Sơn. Sinh tháng 8 năm 1968, hiện 37 tuổi, đảng viên, bằng cấp đại học. Từng là nhân viên Ủy ban Xây dựng thành phố Phòng Sơn, Chánh văn phòng, Phó bí thư, rồi Chủ nhiệm.
- Cổ Trường Lăng, nam, Bí thư Quận ủy khu Lương Sơn, thành phố Phòng Sơn. Sinh tháng 5 năm 1963, hiện 42 tuổi, đảng viên, bằng nghiên cứu sinh tại chức. Đã từng đảm nhiệm vị trí nhân viên văn phòng UBND Quy Ninh, Phó chánh văn phòng, Chánh văn phòng, Phó chủ tịch huyện Quy Ninh, Ủy viên thường vụ Thành ủy, Phó chủ tịch thường trực thành phố Quy Ninh, Phó bí thư Thành ủy, Chủ tịch thành phố Quy Ninh, Bí thư Thành ủy Quy Ninh.
- Chu Hồng Giang, nam, đương nhiệm Cục trưởng Cục Giao thông thành phố Phòng Sơn. Sinh tháng 11 năm 1961, hiện 44 tuổi, đảng viên, bằng cấp đại học. Đã từng đảm nhiệm vị trí nhân viên văn phòng Thành ủy, Trưởng phòng Cục Giao thông thành phố, Phó cục trưởng, Cục trưởng.
Chu Tế Nam đọc xong danh sách, cười nói:
- Bí thư An, chúng tôi cho rằng bốn đồng chí khảo sát trên điều kiện đều phù hợp với vị trí Phó chủ tịch thành phố. Nhưng vì lần này chỉ chọn có ba người, cho nên phải lọc ra một đồng chí. Xin mọi người tiếp tục thảo luận.
Bốn người này, ngoại trừ Cục trưởng cục Giao thông Chu Hồng Giang, thì ba người còn lại đều là tâm phúc tuyệt đối của An Tại Đào. Mọi người trong lòng đều biết rõ, cho nên ai cũng không đề xuất phản đối gì, Hơn nữa, đám người Trang Ninh kia, bất kể lý lịch hay là năng lực công tác cùng với chức vụ đương nhiệm đều là người thích hợp được lựa chọn nhất.
Nhưng Phó bí thư Thành ủy Mã Đức Thắng cảm thấy có chút tiếc nuối. Chu Hồng Giang là người mà ông ta đề cử. Tuy rằng Chu Tế Nam vẫn nể mặt ông, đem Chu Hồng Giang vào danh sách khảo sát, nhưng so với ba người kia thì giống như là làm nền. Danh ngạch chỉ có ba người, không loại Chu Hồng Giang thì còn loại ai?
Các Ủy viên thường vụ thường vụ đều giơ tay đề cử Trang Ninh, Cổ Vân Lan và Cổ Trường Lăng, còn Chu Hồng Giang thì thuận lý thành chương mà loại ra. Tuy rằng Thành ủy còn phải báo cáo lên tỉnh, nhưng mọi người đều biết, Tỉnh ủy điều phối cán bộ rất coi trọng ý kiến của Đảng ủy địa phương, nhất là Bí thư Tỉnh ủy Lý Đại Niên lại rất coi trọng công tác của Thành ủy Phòng Sơn.
Đối với ba người Trang Ninh mà nói, đây là một cơ hội rất quý báu. Một khi cơ hội đã thông qua, mọi người đều có thể vượt Long Môn, trở thành Phó chủ tịch thành phố, tiến nhập vào lãnh đạo cao tầng Phòng Sơn. Tuy rằng chỉ là một Phó chủ tịch thành phố bình thường, vẫn chưa vào được trung tâm lãnh đạo cao tầng thành phố, nhưng chung quy vẫn danh chính ngôn thuận cấp Phó giám đốc sở. Nếu may mắn, tái hướng lên trên một bước cũng không phải là không có khả năng.
An Tại Đào không rõ thái độ gì. Nhưng bắt đầu từ Dương Hoa, thái độ của tất cả các Ủy viên thường vụ đều rất kiên quyết. Tối thiểu thì ngoài mặt nhìn là như thế.
Dương Hoa nghiêng đầu nhìn An Tại Đào, nở nụ cười đầy thâm ý, ý tứ thúc giục An Tại Đào nhanh chóng tỏ thái độ, hoàn thành biểu quyết lúc này.
An Tại Đào trầm ngâm một chút, đột nhiên trầm giọng nói:
- Đống chí Trang Ninh, và Cổ Vân Lan đều là trợ lý Chủ tịch thành phố đương nhiêm, các điều kiện đều có đầy đủ. Tôi hoàn toàn đồng ý với ý kiến của các vị. Ngoài ra, đồng chí Cổ Trường Lăng đang là nhân vật số một của khu Lương Sơn, kinh nghiệm công tác rất phong phú, tôi cũng đồng ý đề cử.