HầÂu Dương Minh thần thái rụt rè mà nói, trong phòng hội nghị cực kỳ nặng nề tĩnh mịch, thần sắc mọi người dao động, vẻ mặt không giống nhau. Có người nghiêng tai làm như thật sự lắng nghe, có người rõ ràng cúi người vẽ vẽ trong notebook, mà có người rõ ràng quay đầu qua một bên, cùng lãnh đạo trao đổi ánh mắt cổ quái.
Nói tóm lại, ủy viên thường vụ Thành ủy kiêm Phó Chủ tịch thành phố kiêu ngạo mới tới HầÂu Dương Minh này, từng bước mang đến cho quan trường Phòng Sơn một không khí khác ---- có người cảm thấy không thoải mái, có người cảm thấy rất kinh ngạc, cũng có người vui sướng khi người gặp họa ý đồ đạt được cái gì.
Người sống trong quan trường, sao có thể có cái giá lớn, kiêu ngạo và không hợp đàn giống như HầÂu Dương Minh vậy? Đủ loại dấu hiệu trái lại lẽ thường cho thấy, người này hiển nhiên không phải ngu ngốc, chỉ có thể nói rõ một vấn đề, người này xuất thân không tầm thường, lai lịch rất lớn, nếu không gã chắc chắn sẽ không phát tán ra khí chất tài trí hơn người từ trong xương.
Kỳ thật An Tại Đào cũng có thể cảm giác ra, gã kiêu ngạo cũng không phải cố ý, mà là thái độ bình thường lộ ra từ trong xương. Có lẽ, ngày thường HầÂu Dương Minh đã có bộ dáng thế này, rất chân thật.
Nhưng vậy thì sao? Lai lịch lớn xuất thân tốt, cũng không phải giấy thông hành vạn năng. Nhất là tại cuộc tranh đấu quyền lực ở Đảng ủy chính quyền địa phương, có bối cảnh có lẽ có thể mang tới vài thứ, nhưng cũng không phải tuyệt đối ---- có thể chơi được hay không, còn phải xem năng lực và thủ đoạn, càng phải xem anh thích ứng hoàn cảnh hay không.
Tại thành phố Phòng Sơn bền chắc như thép, quan trường bị Bí thư Thành ủy An Tại Đào khống chế chặt chẽ, trước mặt nhân vật số một An Tại Đào cũng có bối cảnh mạnh mẽ, Hầu Minh Đường kiêu ngạo này không lấy được gì tốt. Gần như không ai xem trọng kết cục của Hầu Minh Đường, mà có một số người hiểu chuyện thậm chí đã mơ hồ chờ mong hai người An Hầu va chạm nhau.
Trừ khi, con người Hầu Minh Đường tuy kiêu ngạo, nhưng còn có thể bày ra vị trí của mình, biết nên làm gì, không nên làm gì ---- nếu không mà nói, gã tất tranh đấu với An Tại Đào. Bởi vì liên quan đến "bối cảnh", cuộc tranh đấu này sẽ rất thảm thiết.
Thật ra, ngay cả bản thân Hầu Minh Đường, cũng cảm thấy mình cùng Bí thư Thành ủy An Tại Đào sẽ có một cuộc tranh đấu. Lúc gã đến Phòng Sơn này nhậm chức, chính là cơ hội gã tranh thủ được, gã một lời nhiệt huyết hả lòng hả dạ, chuẩn bị thi triển chân tay tại địa phương. Sở dĩ chọn Phòng Sơn, cũng là nhìn trúng thực lực và tiền lực phát triển của Phòng Sơn.
Mà từ ý đồ Tỉnh ủy an bài cán bộ cùng với quan hệ sau lưng gã "khai thông" cho thấy, gã đến Phòng Sơn làm Phó Chủ tịch thành phố chẳng qua là một quá độ, sớm hay muộn cũng trở thành lãnh đạo chủ chốt của Phòng Sơn. Thay thế Chủ tịch thành phố Dương Hoa, thậm chí thay thế Bí thư Thành ủy An Tại Đào, cũng không phải chuyện xa lắm.
HầÂu Dương Minh xuất thân quả thật không tầm thường. Chẳng qua, gã cũng không phải loại con cháu quyền quý rất bình thường này. Từ nhỏ thành tích của gã nổi trội xuất sắc, tài hoa xuất chúng, hơn nữa ảnh hưởng xuất thân, dẫn dần dưỡng thành phẩm tính tự cho mình siêu phàm, tự tin và kiêu ngạo quá độ, thậm chí còn hơi bảo thủ. Gã cự tuyệt trong nhà an bài, một lòng kiên trì muốn xuống cơ sở rèn luyện, làm từ đầu, chuẩn bị dùng năng lực của mình từng bước đi từ cơ sở lên, tương lai thân ngồi địa vị cao.
Gã tin tưởng năng lực của mình, mà thiên phú và học nghiệp ưu tú từ nhỏ đến lớn dường như cũng chứng minh gã là một thiên tài. Gã cũng không muốn trông cậy vào gia đình, một lòng muốn dựa vào bản lĩnh của mình mà đứng lên ---- nhưng không biết, nếu gã không có bối cảnh, ngay cả gã là thạc sĩ cao học Harvard nước Mĩ, ngay cả lý luận kinh tế học của gã có sâu, ngay cả gã thông hiểu ba loại ngoại ngữ quen thuộc quy tắc mậu dịch quốc tế, gã cũng chắn chắn sẽ không trở thành cán bộ cấp Phó Giám đốc Sở lại đạt được cương vị thực quyền trong vài năm ngắn ngủn.
Đối với một loạt cải cách An Tại Đào muốn làm tại Phòng Sơn vài năm nay, nhất là đẩy mạnh chữa bệnh miễn phí toàn dân trước mắt, gã lại cười nhạt, cho rằng là làm càn rỡ, hoàn toàn là ý tưởng hão huyền.
An Tại Đào có tiếng tuổi trẻ tài cao ở tỉnh, bất kể quan trường hay dân gian, đều rất nổi tiếng, nhưng trong mắt HầÂu Dương Minh, An Tại Đào chẳng qua là một tiểu nhân vật rất may mắn, thích leo lên quyền quý, am hiểu thể hiện chính trị mà thôi. Đừng nhìn An Tại Đào chiến tích, uy vọng cao, tên tuổi hiển hách, nhưng thực còn chưa được HầÂu Dương Minh để vào mắt.
...
...
Nhưng An Tại Đào lại không biết HầÂu Dương Minh này sẽ mang đến cho hắn cái gì ---- càng không cảm thấy gã có tư cách và thực lực gì tranh chấp với mình. An Tại Đào đã ở Phòng Sơn nhiều năm, hơn nữa từ khi hắn bước vào quan trường thì vẫn ở tại Phòng Sơn, đi từng bước từ cơ sở lên, căn cơ vững chắc... Nếu dưới tình huống như vậy, còn khiến một người mới như HầÂu Dương Minh "cướp" đi cái gì, vậy chỉ có thể nói rõ An Tại Đào quá thất bại rồi.
Về phương diện khác, đại cục thành phố Phòng Sơn hoặc là chiếc hàng không mẫu hạm kinh tế xã hội phát triển Phòng Sơn này đã bị hắn thúc đẩy lên, bánh xe lịch sử chậm rãi lăn về phía trước, ai cũng không thể ngăn cản. Hễ là có người chắn đường, đều đã bị nghiền thành bột mịn.
An Tại Đào suy nghĩ, liếc HầÂu Dương Minh đang chậm rãi nói một cái, đột nhiên di động hắn đặt trên bàn phát ra tiếng động rất nhỏ, cúi đầu vừa thấy, là Hạ Hiểu Tuyết vợ hắn gọi tới.
An Tại Đào im lặng đứng dậy, bước về văn phòng nhận điện thoại. Phòng họp nhỏ ủy viên thường vụ sử dụng cùng một tầng với văn phòng của hắn, ở giữa cách một hành lang hơn 10m, cũng không tính xa.
Vào văn phòng, An Tại Đào cúp điện thoại, lúc này mới dùng điện thoại văn phòng gọi về co Hạ Hiểu Tuyết. Đầu dây bên kia nhận điện, truyền đến giọng nói nhẹ nhàng của Hạ Hiểu Tuyết:
- Ông xã, ăn cơm chưa? Bọn em đang chuẩn bị ăm cơm. Chị Cúc cũng ở đây, chị ấy mới về từ nước Mĩ, đưa mẹ đi Mĩ... Ai nha, hai đứa bé làm loạn muốn chết, đầu em ong ong liên tục!
Tuy rằng Hạ Hiểu Tuyết một lời "phàn nàn", nhưng hương vị hạnh phúc và vui mừng trong giọng nói là không thể che lấp được. Từ lúc có con, Hạ Hiểu Tuyết vốn bởi vì kinh doanh một xí nghiệp lớn và lăn lộn trong thương trường nhiều năm mà trở nên mạnh mẽ, cứng rắn, lại dần khôi phục tới bộ dáng trước kia. Cô gái dịu dàng như nước kia đã trở lại, đây là chuyện An Tại Đào cực kỳ cao hứng và vui mừng.
Hắn không hy vọng Hạ Hiểu Tuyết trở nên quá mạnh mẽ, chỉ sợ đây là một loại "bệnh chung" của đại đa số đàn ông đối với phụ nữ.
Từ lúc sinh con, hắn cũng chưa quan tâm thế nào... An Tại Đào hơi hổ thẹn xấu hổ, khẽ mỉm cười nói:
- Hiểu Tuyết, vất vả các em... Anh còn chưa ăn cơm, anh đang chủ trì mời họp hội nghị thường vụ Thành ủy, hôm nay Tỉnh ủy lại điều chỉn hbộ máy chúng ta, đồng chí mới đến.
Tuy rằng Hạ Hiểu Tuyết cũng không quan tâm chuyện trong quan trường, như dù sao An Tại Đào ở chính đàn Phòng Sơn, ít nhiều cô cũng chú ý tới cục diện chính trị thay đổi của Phòng Sơn và tỉnh Đông Sơn. Cô cau mày:
- Ông xã, điều chỉnh thế nào? Không phải vừa mới điều chỉnh sao? Em cảm thấy các anh làm quan, cả ngày giày vò, thực không thú vị!
- Ha ha, điều chỉnh cán bộ là thái độ bình thường, điều này em cũng không hiểu. Chẳng qua, gần đây thành phố chúng ta công tác bận rộn, bên trên gia tăng lực lượng mới cho chúng ta, cũng là coi trọng đối với công tác của chúng ta ---- tỉnh muốn hủy bốn trường học, chuẩn bị xây dựng Đại học Lý Công Đông Sơn mới, muốn đặt ở Phòng Sơn chúng ta, trước mắt chúng ta đang tập trung tinh lực làm chuyện này.
- Đại học Lý Công Đông Sơn? Đại học khoa học kỹ thuật tổng hợp? Cũng không tệ lắm, ông xã, lúc này cuối cùng anh nắm được cơ hội...
- Đúng rồi, Hiểu Tuyết, em lập tức điều tra cho anh một chút, có một ủy viên thường vụ tên là HầÂu Dương Minh đến chỗ anh, ước chừng khoảng 30, anh cảm thấy dường như hắn... Em tra giúp anh, xem hắn có lai lịch gì.
An Tại Đào thấp giọng nói:
- Xong rồi, nhắn tin lại cho anh.
Bằng trực giác, An Tại Đào cảm giác được bối cảnh HầÂu Dương Minh không đơn giản. Hạ Hiểu Tuyết làm Chủ tịch Hội đồng quản trị tập đoàn Long Đằng, nữ thủ phú người Hoa nổi tiếng, xí nghiệp lớn dùng rất được ở xã hội thượng lưu Yên Kinh. Nếu lai lịch HầÂu Dương Minh quả thật không tầm thường, Hạ Hiểu Tuyết chắc chắn có thể tra được. Đương nhiên, nếu tra không được, chỉ có thể nói "cấp bậc xuất thân" của HầÂu Dương Minh còn thiếu chút nữa. Nếu như vậy, An Tại Đào cũng không cần kiêng kị cái gì.
Hạ Hiểu Tuyết ngẩn ra, chợt hiểu được, không kìm nổi hơi lo lắng nói:
- Ông xã, có phải là...
- Hiểu Tuyết, em không cần nghĩ nhiều, không có việc gì, anh chỉ hơi tò mò mà thôi, không có gì khác. Tốt lắm, anh cúp điện thoại, em điều tra cho anh, anh còn phải đi họp.
Nói xong, An Tại Đào liền cúp điện thoại, đẩy cửa đi tới phòng họp.
HầÂu Dương Minh "tự giới thiệu" đã chấm dứt, nhưng An Tại Đào làm Bí thư Thành ủy không có mặt, không khí trong hội trường liền lạnh tanh. An Tại Đào đi vào cười ha ha:
- Tất cả mọi người không nên làm bí ẩn, đồng chí khác cũng nói chuyện đi, hoan nghênh đồng chí mới một chút.
Nhưng mọi người đều trầm mặc không nói, chỉ có Dương Hoa mặt mang nụ cười.
An Tại Đào chợt cười:
- Tốt lắm, vậy tôi liền gọi tên, giới thiệu một chút các đồng chí lãnh đạo đang ngồi cho đồng chí Dương Minh.
- Vị này chính là Phó Bí thư Thành ủy, Chủ tịch thành phố đồng chí Dương Hoa; vị này chính là Phó Bí thư Thành ủy, Chủ nhiệm Ủy ban Chính trị Pháp luật đồng chí Trịnh Phương; vị này chính là Phó Bí thư Thành ủy đồng chí Mã Đức Thắng. Bí thư trịnh và Bí thư Mã đều là đồng chí lão thành và tiền bối ở thành phố, kinh nghiệm công tác cực kỳ phong phú, về sau đồng chí Dương Minh cũng nên học tập hai vị đồng chí này nhiều hơn, nhanh chóng hòa nhập vào bộ máy Thành ủy Phòng Sơn chúng ta.
Dương Hoa khẽ mỉm cười, Trịnh Phương và Mã Đức Thắng rụt rè cười, gật đầu, mà HầÂu Dương Minh chỉ khẽ gật đầu ý thăm hỏi ba người.
HầÂu Dương Minh thần thái rụt rè mà nói, trong phòng hội nghị cực kỳ nặng nề tĩnh mịch, thần sắc mọi người dao động, vẻ mặt không giống nhau. Có người nghiêng tai làm như thật sự lắng nghe, có người rõ ràng cúi người vẽ vẽ trong notebook, mà có người rõ ràng quay đầu qua một bên, cùng lãnh đạo trao đổi ánh mắt cổ quái.
Nói tóm lại, ủy viên thường vụ Thành ủy kiêm Phó Chủ tịch thành phố kiêu ngạo mới tới HầÂu Dương Minh này, từng bước mang đến cho quan trường Phòng Sơn một không khí khác ---- có người cảm thấy không thoải mái, có người cảm thấy rất kinh ngạc, cũng có người vui sướng khi người gặp họa ý đồ đạt được cái gì.
Người sống trong quan trường, sao có thể có cái giá lớn, kiêu ngạo và không hợp đàn giống như HầÂu Dương Minh vậy? Đủ loại dấu hiệu trái lại lẽ thường cho thấy, người này hiển nhiên không phải ngu ngốc, chỉ có thể nói rõ một vấn đề, người này xuất thân không tầm thường, lai lịch rất lớn, nếu không gã chắc chắn sẽ không phát tán ra khí chất tài trí hơn người từ trong xương.
Kỳ thật An Tại Đào cũng có thể cảm giác ra, gã kiêu ngạo cũng không phải cố ý, mà là thái độ bình thường lộ ra từ trong xương. Có lẽ, ngày thường HầÂu Dương Minh đã có bộ dáng thế này, rất chân thật.
Nhưng vậy thì sao? Lai lịch lớn xuất thân tốt, cũng không phải giấy thông hành vạn năng. Nhất là tại cuộc tranh đấu quyền lực ở Đảng ủy chính quyền địa phương, có bối cảnh có lẽ có thể mang tới vài thứ, nhưng cũng không phải tuyệt đối ---- có thể chơi được hay không, còn phải xem năng lực và thủ đoạn, càng phải xem anh thích ứng hoàn cảnh hay không.
Tại thành phố Phòng Sơn bền chắc như thép, quan trường bị Bí thư Thành ủy An Tại Đào khống chế chặt chẽ, trước mặt nhân vật số một An Tại Đào cũng có bối cảnh mạnh mẽ, Hầu Minh Đường kiêu ngạo này không lấy được gì tốt. Gần như không ai xem trọng kết cục của Hầu Minh Đường, mà có một số người hiểu chuyện thậm chí đã mơ hồ chờ mong hai người An Hầu va chạm nhau. Nguồn:
Trừ khi, con người Hầu Minh Đường tuy kiêu ngạo, nhưng còn có thể bày ra vị trí của mình, biết nên làm gì, không nên làm gì ---- nếu không mà nói, gã tất tranh đấu với An Tại Đào. Bởi vì liên quan đến "bối cảnh", cuộc tranh đấu này sẽ rất thảm thiết.
Thật ra, ngay cả bản thân Hầu Minh Đường, cũng cảm thấy mình cùng Bí thư Thành ủy An Tại Đào sẽ có một cuộc tranh đấu. Lúc gã đến Phòng Sơn này nhậm chức, chính là cơ hội gã tranh thủ được, gã một lời nhiệt huyết hả lòng hả dạ, chuẩn bị thi triển chân tay tại địa phương. Sở dĩ chọn Phòng Sơn, cũng là nhìn trúng thực lực và tiền lực phát triển của Phòng Sơn.
Mà từ ý đồ Tỉnh ủy an bài cán bộ cùng với quan hệ sau lưng gã "khai thông" cho thấy, gã đến Phòng Sơn làm Phó Chủ tịch thành phố chẳng qua là một quá độ, sớm hay muộn cũng trở thành lãnh đạo chủ chốt của Phòng Sơn. Thay thế Chủ tịch thành phố Dương Hoa, thậm chí thay thế Bí thư Thành ủy An Tại Đào, cũng không phải chuyện xa lắm.
HầÂu Dương Minh xuất thân quả thật không tầm thường. Chẳng qua, gã cũng không phải loại con cháu quyền quý rất bình thường này. Từ nhỏ thành tích của gã nổi trội xuất sắc, tài hoa xuất chúng, hơn nữa ảnh hưởng xuất thân, dẫn dần dưỡng thành phẩm tính tự cho mình siêu phàm, tự tin và kiêu ngạo quá độ, thậm chí còn hơi bảo thủ. Gã cự tuyệt trong nhà an bài, một lòng kiên trì muốn xuống cơ sở rèn luyện, làm từ đầu, chuẩn bị dùng năng lực của mình từng bước đi từ cơ sở lên, tương lai thân ngồi địa vị cao.
Gã tin tưởng năng lực của mình, mà thiên phú và học nghiệp ưu tú từ nhỏ đến lớn dường như cũng chứng minh gã là một thiên tài. Gã cũng không muốn trông cậy vào gia đình, một lòng muốn dựa vào bản lĩnh của mình mà đứng lên ---- nhưng không biết, nếu gã không có bối cảnh, ngay cả gã là thạc sĩ cao học Harvard nước Mĩ, ngay cả lý luận kinh tế học của gã có sâu, ngay cả gã thông hiểu ba loại ngoại ngữ quen thuộc quy tắc mậu dịch quốc tế, gã cũng chắn chắn sẽ không trở thành cán bộ cấp Phó Giám đốc Sở lại đạt được cương vị thực quyền trong vài năm ngắn ngủn.
Đối với một loạt cải cách An Tại Đào muốn làm tại Phòng Sơn vài năm nay, nhất là đẩy mạnh chữa bệnh miễn phí toàn dân trước mắt, gã lại cười nhạt, cho rằng là làm càn rỡ, hoàn toàn là ý tưởng hão huyền.An Tại Đào có tiếng tuổi trẻ tài cao ở tỉnh, bất kể quan trường hay dân gian, đều rất nổi tiếng, nhưng trong mắt HầÂu Dương Minh, An Tại Đào chẳng qua là một tiểu nhân vật rất may mắn, thích leo lên quyền quý, am hiểu thể hiện chính trị mà thôi. Đừng nhìn An Tại Đào chiến tích, uy vọng cao, tên tuổi hiển hách, nhưng thực còn chưa được HầÂu Dương Minh để vào mắt.
...
...
Nhưng An Tại Đào lại không biết HầÂu Dương Minh này sẽ mang đến cho hắn cái gì ---- càng không cảm thấy gã có tư cách và thực lực gì tranh chấp với mình. An Tại Đào đã ở Phòng Sơn nhiều năm, hơn nữa từ khi hắn bước vào quan trường thì vẫn ở tại Phòng Sơn, đi từng bước từ cơ sở lên, căn cơ vững chắc... Nếu dưới tình huống như vậy, còn khiến một người mới như HầÂu Dương Minh "cướp" đi cái gì, vậy chỉ có thể nói rõ An Tại Đào quá thất bại rồi.
Về phương diện khác, đại cục thành phố Phòng Sơn hoặc là chiếc hàng không mẫu hạm kinh tế xã hội phát triển Phòng Sơn này đã bị hắn thúc đẩy lên, bánh xe lịch sử chậm rãi lăn về phía trước, ai cũng không thể ngăn cản. Hễ là có người chắn đường, đều đã bị nghiền thành bột mịn.
An Tại Đào suy nghĩ, liếc HầÂu Dương Minh đang chậm rãi nói một cái, đột nhiên di động hắn đặt trên bàn phát ra tiếng động rất nhỏ, cúi đầu vừa thấy, là Hạ Hiểu Tuyết vợ hắn gọi tới.
An Tại Đào im lặng đứng dậy, bước về văn phòng nhận điện thoại. Phòng họp nhỏ ủy viên thường vụ sử dụng cùng một tầng với văn phòng của hắn, ở giữa cách một hành lang hơn 10m, cũng không tính xa.
Vào văn phòng, An Tại Đào cúp điện thoại, lúc này mới dùng điện thoại văn phòng gọi về co Hạ Hiểu Tuyết. Đầu dây bên kia nhận điện, truyền đến giọng nói nhẹ nhàng của Hạ Hiểu Tuyết:
- Ông xã, ăn cơm chưa? Bọn em đang chuẩn bị ăm cơm. Chị Cúc cũng ở đây, chị ấy mới về từ nước Mĩ, đưa mẹ đi Mĩ... Ai nha, hai đứa bé làm loạn muốn chết, đầu em ong ong liên tục!
Tuy rằng Hạ Hiểu Tuyết một lời "phàn nàn", nhưng hương vị hạnh phúc và vui mừng trong giọng nói là không thể che lấp được. Từ lúc có con, Hạ Hiểu Tuyết vốn bởi vì kinh doanh một xí nghiệp lớn và lăn lộn trong thương trường nhiều năm mà trở nên mạnh mẽ, cứng rắn, lại dần khôi phục tới bộ dáng trước kia. Cô gái dịu dàng như nước kia đã trở lại, đây là chuyện An Tại Đào cực kỳ cao hứng và vui mừng.
Hắn không hy vọng Hạ Hiểu Tuyết trở nên quá mạnh mẽ, chỉ sợ đây là một loại "bệnh chung" của đại đa số đàn ông đối với phụ nữ.
Từ lúc sinh con, hắn cũng chưa quan tâm thế nào... An Tại Đào hơi hổ thẹn xấu hổ, khẽ mỉm cười nói:
- Hiểu Tuyết, vất vả các em... Anh còn chưa ăn cơm, anh đang chủ trì mời họp hội nghị thường vụ Thành ủy, hôm nay Tỉnh ủy lại điều chỉn hbộ máy chúng ta, đồng chí mới đến.
Tuy rằng Hạ Hiểu Tuyết cũng không quan tâm chuyện trong quan trường, như dù sao An Tại Đào ở chính đàn Phòng Sơn, ít nhiều cô cũng chú ý tới cục diện chính trị thay đổi của Phòng Sơn và tỉnh Đông Sơn. Cô cau mày:
- Ông xã, điều chỉnh thế nào? Không phải vừa mới điều chỉnh sao? Em cảm thấy các anh làm quan, cả ngày giày vò, thực không thú vị!
- Ha ha, điều chỉnh cán bộ là thái độ bình thường, điều này em cũng không hiểu. Chẳng qua, gần đây thành phố chúng ta công tác bận rộn, bên trên gia tăng lực lượng mới cho chúng ta, cũng là coi trọng đối với công tác của chúng ta ---- tỉnh muốn hủy bốn trường học, chuẩn bị xây dựng Đại học Lý Công Đông Sơn mới, muốn đặt ở Phòng Sơn chúng ta, trước mắt chúng ta đang tập trung tinh lực làm chuyện này.
- Đại học Lý Công Đông Sơn? Đại học khoa học kỹ thuật tổng hợp? Cũng không tệ lắm, ông xã, lúc này cuối cùng anh nắm được cơ hội...
- Đúng rồi, Hiểu Tuyết, em lập tức điều tra cho anh một chút, có một ủy viên thường vụ tên là HầÂu Dương Minh đến chỗ anh, ước chừng khoảng 30, anh cảm thấy dường như hắn... Em tra giúp anh, xem hắn có lai lịch gì.
An Tại Đào thấp giọng nói:
- Xong rồi, nhắn tin lại cho anh.
Bằng trực giác, An Tại Đào cảm giác được bối cảnh HầÂu Dương Minh không đơn giản. Hạ Hiểu Tuyết làm Chủ tịch Hội đồng quản trị tập đoàn Long Đằng, nữ thủ phú người Hoa nổi tiếng, xí nghiệp lớn dùng rất được ở xã hội thượng lưu Yên Kinh. Nếu lai lịch HầÂu Dương Minh quả thật không tầm thường, Hạ Hiểu Tuyết chắc chắn có thể tra được. Đương nhiên, nếu tra không được, chỉ có thể nói "cấp bậc xuất thân" của HầÂu Dương Minh còn thiếu chút nữa. Nếu như vậy, An Tại Đào cũng không cần kiêng kị cái gì.
Hạ Hiểu Tuyết ngẩn ra, chợt hiểu được, không kìm nổi hơi lo lắng nói:
- Ông xã, có phải là...
- Hiểu Tuyết, em không cần nghĩ nhiều, không có việc gì, anh chỉ hơi tò mò mà thôi, không có gì khác. Tốt lắm, anh cúp điện thoại, em điều tra cho anh, anh còn phải đi họp.
Nói xong, An Tại Đào liền cúp điện thoại, đẩy cửa đi tới phòng họp.
HầÂu Dương Minh "tự giới thiệu" đã chấm dứt, nhưng An Tại Đào làm Bí thư Thành ủy không có mặt, không khí trong hội trường liền lạnh tanh. An Tại Đào đi vào cười ha ha:
- Tất cả mọi người không nên làm bí ẩn, đồng chí khác cũng nói chuyện đi, hoan nghênh đồng chí mới một chút.
Nhưng mọi người đều trầm mặc không nói, chỉ có Dương Hoa mặt mang nụ cười.
An Tại Đào chợt cười:
- Tốt lắm, vậy tôi liền gọi tên, giới thiệu một chút các đồng chí lãnh đạo đang ngồi cho đồng chí Dương Minh.
- Vị này chính là Phó Bí thư Thành ủy, Chủ tịch thành phố đồng chí Dương Hoa; vị này chính là Phó Bí thư Thành ủy, Chủ nhiệm Ủy ban Chính trị Pháp luật đồng chí Trịnh Phương; vị này chính là Phó Bí thư Thành ủy đồng chí Mã Đức Thắng. Bí thư trịnh và Bí thư Mã đều là đồng chí lão thành và tiền bối ở thành phố, kinh nghiệm công tác cực kỳ phong phú, về sau đồng chí Dương Minh cũng nên học tập hai vị đồng chí này nhiều hơn, nhanh chóng hòa nhập vào bộ máy Thành ủy Phòng Sơn chúng ta.
Dương Hoa khẽ mỉm cười, Trịnh Phương và Mã Đức Thắng rụt rè cười, gật đầu, mà HầÂu Dương Minh chỉ khẽ gật đầu ý thăm hỏi ba người.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
HầÂu Dương Minh thần thái rụt rè mà nói, trong phòng hội nghị cực kỳ nặng nề tĩnh mịch, thần sắc mọi người dao động, vẻ mặt không giống nhau. Có người nghiêng tai làm như thật sự lắng nghe, có người rõ ràng cúi người vẽ vẽ trong notebook, mà có người rõ ràng quay đầu qua một bên, cùng lãnh đạo trao đổi ánh mắt cổ quái.
Nói tóm lại, ủy viên thường vụ Thành ủy kiêm Phó Chủ tịch thành phố kiêu ngạo mới tới HầÂu Dương Minh này, từng bước mang đến cho quan trường Phòng Sơn một không khí khác ---- có người cảm thấy không thoải mái, có người cảm thấy rất kinh ngạc, cũng có người vui sướng khi người gặp họa ý đồ đạt được cái gì.
Người sống trong quan trường, sao có thể có cái giá lớn, kiêu ngạo và không hợp đàn giống như HầÂu Dương Minh vậy? Đủ loại dấu hiệu trái lại lẽ thường cho thấy, người này hiển nhiên không phải ngu ngốc, chỉ có thể nói rõ một vấn đề, người này xuất thân không tầm thường, lai lịch rất lớn, nếu không gã chắc chắn sẽ không phát tán ra khí chất tài trí hơn người từ trong xương.
Kỳ thật An Tại Đào cũng có thể cảm giác ra, gã kiêu ngạo cũng không phải cố ý, mà là thái độ bình thường lộ ra từ trong xương. Có lẽ, ngày thường HầÂu Dương Minh đã có bộ dáng thế này, rất chân thật.
Nhưng vậy thì sao? Lai lịch lớn xuất thân tốt, cũng không phải giấy thông hành vạn năng. Nhất là tại cuộc tranh đấu quyền lực ở Đảng ủy chính quyền địa phương, có bối cảnh có lẽ có thể mang tới vài thứ, nhưng cũng không phải tuyệt đối ---- có thể chơi được hay không, còn phải xem năng lực và thủ đoạn, càng phải xem anh thích ứng hoàn cảnh hay không.
Tại thành phố Phòng Sơn bền chắc như thép, quan trường bị Bí thư Thành ủy An Tại Đào khống chế chặt chẽ, trước mặt nhân vật số một An Tại Đào cũng có bối cảnh mạnh mẽ, Hầu Minh Đường kiêu ngạo này không lấy được gì tốt. Gần như không ai xem trọng kết cục của Hầu Minh Đường, mà có một số người hiểu chuyện thậm chí đã mơ hồ chờ mong hai người An Hầu va chạm nhau.
Trừ khi, con người Hầu Minh Đường tuy kiêu ngạo, nhưng còn có thể bày ra vị trí của mình, biết nên làm gì, không nên làm gì ---- nếu không mà nói, gã tất tranh đấu với An Tại Đào. Bởi vì liên quan đến "bối cảnh", cuộc tranh đấu này sẽ rất thảm thiết.
Thật ra, ngay cả bản thân Hầu Minh Đường, cũng cảm thấy mình cùng Bí thư Thành ủy An Tại Đào sẽ có một cuộc tranh đấu. Lúc gã đến Phòng Sơn này nhậm chức, chính là cơ hội gã tranh thủ được, gã một lời nhiệt huyết hả lòng hả dạ, chuẩn bị thi triển chân tay tại địa phương. Sở dĩ chọn Phòng Sơn, cũng là nhìn trúng thực lực và tiền lực phát triển của Phòng Sơn.
Mà từ ý đồ Tỉnh ủy an bài cán bộ cùng với quan hệ sau lưng gã "khai thông" cho thấy, gã đến Phòng Sơn làm Phó Chủ tịch thành phố chẳng qua là một quá độ, sớm hay muộn cũng trở thành lãnh đạo chủ chốt của Phòng Sơn. Thay thế Chủ tịch thành phố Dương Hoa, thậm chí thay thế Bí thư Thành ủy An Tại Đào, cũng không phải chuyện xa lắm.
HầÂu Dương Minh xuất thân quả thật không tầm thường. Chẳng qua, gã cũng không phải loại con cháu quyền quý rất bình thường này. Từ nhỏ thành tích của gã nổi trội xuất sắc, tài hoa xuất chúng, hơn nữa ảnh hưởng xuất thân, dẫn dần dưỡng thành phẩm tính tự cho mình siêu phàm, tự tin và kiêu ngạo quá độ, thậm chí còn hơi bảo thủ. Gã cự tuyệt trong nhà an bài, một lòng kiên trì muốn xuống cơ sở rèn luyện, làm từ đầu, chuẩn bị dùng năng lực của mình từng bước đi từ cơ sở lên, tương lai thân ngồi địa vị cao.
Gã tin tưởng năng lực của mình, mà thiên phú và học nghiệp ưu tú từ nhỏ đến lớn dường như cũng chứng minh gã là một thiên tài. Gã cũng không muốn trông cậy vào gia đình, một lòng muốn dựa vào bản lĩnh của mình mà đứng lên ---- nhưng không biết, nếu gã không có bối cảnh, ngay cả gã là thạc sĩ cao học Harvard nước Mĩ, ngay cả lý luận kinh tế học của gã có sâu, ngay cả gã thông hiểu ba loại ngoại ngữ quen thuộc quy tắc mậu dịch quốc tế, gã cũng chắn chắn sẽ không trở thành cán bộ cấp Phó Giám đốc Sở lại đạt được cương vị thực quyền trong vài năm ngắn ngủn.
Đối với một loạt cải cách An Tại Đào muốn làm tại Phòng Sơn vài năm nay, nhất là đẩy mạnh chữa bệnh miễn phí toàn dân trước mắt, gã lại cười nhạt, cho rằng là làm càn rỡ, hoàn toàn là ý tưởng hão huyền.
An Tại Đào có tiếng tuổi trẻ tài cao ở tỉnh, bất kể quan trường hay dân gian, đều rất nổi tiếng, nhưng trong mắt HầÂu Dương Minh, An Tại Đào chẳng qua là một tiểu nhân vật rất may mắn, thích leo lên quyền quý, am hiểu thể hiện chính trị mà thôi. Đừng nhìn An Tại Đào chiến tích, uy vọng cao, tên tuổi hiển hách, nhưng thực còn chưa được HầÂu Dương Minh để vào mắt.
...
...
Nhưng An Tại Đào lại không biết HầÂu Dương Minh này sẽ mang đến cho hắn cái gì ---- càng không cảm thấy gã có tư cách và thực lực gì tranh chấp với mình. An Tại Đào đã ở Phòng Sơn nhiều năm, hơn nữa từ khi hắn bước vào quan trường thì vẫn ở tại Phòng Sơn, đi từng bước từ cơ sở lên, căn cơ vững chắc... Nếu dưới tình huống như vậy, còn khiến một người mới như HầÂu Dương Minh "cướp" đi cái gì, vậy chỉ có thể nói rõ An Tại Đào quá thất bại rồi.
Về phương diện khác, đại cục thành phố Phòng Sơn hoặc là chiếc hàng không mẫu hạm kinh tế xã hội phát triển Phòng Sơn này đã bị hắn thúc đẩy lên, bánh xe lịch sử chậm rãi lăn về phía trước, ai cũng không thể ngăn cản. Hễ là có người chắn đường, đều đã bị nghiền thành bột mịn.
An Tại Đào suy nghĩ, liếc HầÂu Dương Minh đang chậm rãi nói một cái, đột nhiên di động hắn đặt trên bàn phát ra tiếng động rất nhỏ, cúi đầu vừa thấy, là Hạ Hiểu Tuyết vợ hắn gọi tới.
An Tại Đào im lặng đứng dậy, bước về văn phòng nhận điện thoại. Phòng họp nhỏ ủy viên thường vụ sử dụng cùng một tầng với văn phòng của hắn, ở giữa cách một hành lang hơn 10m, cũng không tính xa.
Vào văn phòng, An Tại Đào cúp điện thoại, lúc này mới dùng điện thoại văn phòng gọi về co Hạ Hiểu Tuyết. Đầu dây bên kia nhận điện, truyền đến giọng nói nhẹ nhàng của Hạ Hiểu Tuyết:
- Ông xã, ăn cơm chưa? Bọn em đang chuẩn bị ăm cơm. Chị Cúc cũng ở đây, chị ấy mới về từ nước Mĩ, đưa mẹ đi Mĩ... Ai nha, hai đứa bé làm loạn muốn chết, đầu em ong ong liên tục!
Tuy rằng Hạ Hiểu Tuyết một lời "phàn nàn", nhưng hương vị hạnh phúc và vui mừng trong giọng nói là không thể che lấp được. Từ lúc có con, Hạ Hiểu Tuyết vốn bởi vì kinh doanh một xí nghiệp lớn và lăn lộn trong thương trường nhiều năm mà trở nên mạnh mẽ, cứng rắn, lại dần khôi phục tới bộ dáng trước kia. Cô gái dịu dàng như nước kia đã trở lại, đây là chuyện An Tại Đào cực kỳ cao hứng và vui mừng.
Hắn không hy vọng Hạ Hiểu Tuyết trở nên quá mạnh mẽ, chỉ sợ đây là một loại "bệnh chung" của đại đa số đàn ông đối với phụ nữ.
Từ lúc sinh con, hắn cũng chưa quan tâm thế nào... An Tại Đào hơi hổ thẹn xấu hổ, khẽ mỉm cười nói:
- Hiểu Tuyết, vất vả các em... Anh còn chưa ăn cơm, anh đang chủ trì mời họp hội nghị thường vụ Thành ủy, hôm nay Tỉnh ủy lại điều chỉn hbộ máy chúng ta, đồng chí mới đến.
Tuy rằng Hạ Hiểu Tuyết cũng không quan tâm chuyện trong quan trường, như dù sao An Tại Đào ở chính đàn Phòng Sơn, ít nhiều cô cũng chú ý tới cục diện chính trị thay đổi của Phòng Sơn và tỉnh Đông Sơn. Cô cau mày:
- Ông xã, điều chỉnh thế nào? Không phải vừa mới điều chỉnh sao? Em cảm thấy các anh làm quan, cả ngày giày vò, thực không thú vị!
- Ha ha, điều chỉnh cán bộ là thái độ bình thường, điều này em cũng không hiểu. Chẳng qua, gần đây thành phố chúng ta công tác bận rộn, bên trên gia tăng lực lượng mới cho chúng ta, cũng là coi trọng đối với công tác của chúng ta ---- tỉnh muốn hủy bốn trường học, chuẩn bị xây dựng Đại học Lý Công Đông Sơn mới, muốn đặt ở Phòng Sơn chúng ta, trước mắt chúng ta đang tập trung tinh lực làm chuyện này.
- Đại học Lý Công Đông Sơn? Đại học khoa học kỹ thuật tổng hợp? Cũng không tệ lắm, ông xã, lúc này cuối cùng anh nắm được cơ hội...
- Đúng rồi, Hiểu Tuyết, em lập tức điều tra cho anh một chút, có một ủy viên thường vụ tên là HầÂu Dương Minh đến chỗ anh, ước chừng khoảng 30, anh cảm thấy dường như hắn... Em tra giúp anh, xem hắn có lai lịch gì.
An Tại Đào thấp giọng nói:
- Xong rồi, nhắn tin lại cho anh.
Bằng trực giác, An Tại Đào cảm giác được bối cảnh HầÂu Dương Minh không đơn giản. Hạ Hiểu Tuyết làm Chủ tịch Hội đồng quản trị tập đoàn Long Đằng, nữ thủ phú người Hoa nổi tiếng, xí nghiệp lớn dùng rất được ở xã hội thượng lưu Yên Kinh. Nếu lai lịch HầÂu Dương Minh quả thật không tầm thường, Hạ Hiểu Tuyết chắc chắn có thể tra được. Đương nhiên, nếu tra không được, chỉ có thể nói "cấp bậc xuất thân" của HầÂu Dương Minh còn thiếu chút nữa. Nếu như vậy, An Tại Đào cũng không cần kiêng kị cái gì.
Hạ Hiểu Tuyết ngẩn ra, chợt hiểu được, không kìm nổi hơi lo lắng nói:
- Ông xã, có phải là...
- Hiểu Tuyết, em không cần nghĩ nhiều, không có việc gì, anh chỉ hơi tò mò mà thôi, không có gì khác. Tốt lắm, anh cúp điện thoại, em điều tra cho anh, anh còn phải đi họp.
Nói xong, An Tại Đào liền cúp điện thoại, đẩy cửa đi tới phòng họp.
HầÂu Dương Minh "tự giới thiệu" đã chấm dứt, nhưng An Tại Đào làm Bí thư Thành ủy không có mặt, không khí trong hội trường liền lạnh tanh. An Tại Đào đi vào cười ha ha:
- Tất cả mọi người không nên làm bí ẩn, đồng chí khác cũng nói chuyện đi, hoan nghênh đồng chí mới một chút.
Nhưng mọi người đều trầm mặc không nói, chỉ có Dương Hoa mặt mang nụ cười.
An Tại Đào chợt cười:
- Tốt lắm, vậy tôi liền gọi tên, giới thiệu một chút các đồng chí lãnh đạo đang ngồi cho đồng chí Dương Minh.
- Vị này chính là Phó Bí thư Thành ủy, Chủ tịch thành phố đồng chí Dương Hoa; vị này chính là Phó Bí thư Thành ủy, Chủ nhiệm Ủy ban Chính trị Pháp luật đồng chí Trịnh Phương; vị này chính là Phó Bí thư Thành ủy đồng chí Mã Đức Thắng. Bí thư trịnh và Bí thư Mã đều là đồng chí lão thành và tiền bối ở thành phố, kinh nghiệm công tác cực kỳ phong phú, về sau đồng chí Dương Minh cũng nên học tập hai vị đồng chí này nhiều hơn, nhanh chóng hòa nhập vào bộ máy Thành ủy Phòng Sơn chúng ta.
Dương Hoa khẽ mỉm cười, Trịnh Phương và Mã Đức Thắng rụt rè cười, gật đầu, mà HầÂu Dương Minh chỉ khẽ gật đầu ý thăm hỏi ba người.