Thắng làm vua thua làm giặc, từ xưa đến nay đều như thế. HầÂu Dương Minh chẳng do dự gì, cầm điện thoại gọi ngay cho mẹ của y. Y chọn việc gọi cho mẹ, kỳ thật là có chút tâm tư.
Nếu y trực tiếp tìm đến ông nội hoặc cha mình là Hầu Trung Hoa để cầu viện, thì có lẽ ông cụ sẽ quở trách, Tuy rằng cuối cùng khả năng sẽ ít nhiều giúp y khai thông một chút, nhưng độ mạnh yếu không khỏi có một ít chiết khấu. Nhưng gọi cho mẹ thì không giống như vậy. Mã Vân có một khuyết điểm là rất hay bao che và cưng chiều con trai của mình. Có bà bao che, thì cả ông cụ và cha cũng không làm gì được.
Hầu Trung Hoa là một người sợ vợ, trước giờ vợ nói cái gì nghe cái nấy. Mà ngay cả ông cụ cũng phải nể mặt con dâu vài phần. Nếu Mã Vân trước mặt ông cụ nói khích, hoặc nước mắt ngắn nước mắt dài, hiệu quả sẽ rất tốt. Tối thiểu, so với việc HầÂu Dương Minh tự mình giải thích sẽ có sức thuyết phục hơn nhiều.
Quả nhiên, Mã Vân khi nghe HầÂu Dương Minh nói xong thì liền như bão tố, lập tức nổi trận lôi đình, trong điện thoại mắng An Tại Đào cùng với một số cán bộ Thành ủy và UBND thành phố Phòng Sơn như chó như mèo.
Trong suy nghĩ của Mã Vân, gia đình bà là người có công lớn với quốc gia, là gia đình danh giá. Ông cụ Hầu gia vì đất nước mà đẫm máu nơi sa trường. Con cháu của ông làm quan, không ngờ còn có người không nể tình, ức hiếp vô cùng, quả thật là buồn cười.
Một Bí thư Thành ủy nho nhỏ thì tính là cái gì? Hầu gia lui tới nếu không phải là cán bộ lãnh đạo cao tầng của trung ương, những khai quốc công thần thì cũng là những học giả uyên thâm. Chỉ bằng một Bí thư Thành ủy Phòng Sơn, dám miệt thị sự vinh quang và tôn nghiêm của một gia tộc cách mạng? Muốn tìm đến cái chết à?
Mã Vân trước giờ luôn phủ nhận khuyết điểm của mình, theo bản năng mà trốn tránh sự không ổn của đứa con. Đó chính là sự hẹp hòi của một người mẹ, mà bất cứ người mẹ nào cũng không tránh khỏi.
Nếu là ông cụ Hầu gia hoặc Hầu Trung Hoa khi nghe nói việc này, thì đầu tiên sẽ ý thức được, lần này HầÂu Dương Minh thực hiện thật sự rất không ổn, chính là dựa vào bối cảnh của mình mà quá mức kiêu ngạo. Còn phản ứng của An Tại Đào tuy rằng là quá khích một chút, nhưng HầÂu Dương Minh tự làm tự chịu. Tất nhiên là ông cụ không thể trơ mắt nhìn đứa cháu đích tôn của dòng họ mình bị người ta chèn ép trên quan trường, nhưng giáo huấn lại HầÂu Dương Minh thì không tránh được.
- Dương Minh, con đừng quan tâm làm gì, chỉ là một Bí thư Thành ủy nho nhỏ, tính là cái gì chứ? Chúng ta không cần sợ hắn! Nếu hắn dám kiêu ngạo, ngông cuồng như vậy, mẹ khiến hắn phải trả giá cho sự kiêu ngạo, ngông cuồng đó.
Mã Vân tức giận bất bình, lớn tiếng than thở:
- Dương Minh, nếu không thì con về nhà nghỉ ngơi đi. Khi nào sự việc được xử lý xong thì con hãy quay trở lại. Để mẹ gọi điện thoại cho ba con trở về.
- Không, mẹ, con không thể đi. Nếu như con bỏ đi như vậy thì sau này không còn thể diện để quay trở lại công tác đâu. Con không thể làm cho người khác thấy mình sợ An Tại Đào. Mẹ, kỳ thật thì người này ở thành phố một tay che trời, bạo ngược, lạm dụng chức quyền, lúc này đây không ngờ công khai vi phạm thao tác quy định, đem chế độ pháp luật quốc gia bỏ qua một bên, người như thế mà làm Bí thư Thành ủy thì thật sự là đại họa cho quần chúng bên dưới.
HầÂu Dương Minh nói xong thì khóe miệng hiện lên nụ cười cổ quái. Y biết, đối vói lời này của mình, khi Mã Vân nói lại với ông nội và cha thì khẳng định sẽ khoa trương lên không ít. Mà điều này thì ông nội lại rất phản cảm.
Không ai hiểu ông cụ như HầÂu Dương Minh. Ông cụ Hầu gia là người có công lớn trong việc giữ vững phồn vinh, ổn định như ngày hôm nay của nước cộng hòa. Ông sẽ không bao giờ cho phép bất cứ người nào phá hư sự ổn định và phồn vinh đó. Bọn họ so với bất cứ kẻ nào cũng đều hy vọng quốc gia có thể ổn định và hòa bình lâu dài, hy vọng đảng nội ngày càng liêm khiết. Nếu nghe nói ở dưới có một Bí thư Thành ủy dám vi phạm quốc pháp, tùy ý làm bậy thì tất nhiên sẽ khiến cho ông cụ đích thân nổi giận.
Ông cụ vì điểm này mà nổi giận cực điểm. Mà đây cũng chính là điều mà HầÂu Dương Minh muốn nhìn thấy.
Ông cụ tất nhiên sẽ vận dụng mối quan hệ chính trị của mình để "rửa sạch bại hoại". Ông cụ Hầu gia có rất nhiều bạn chiến đấu và bạn tri kỷ hiện nay đều giữ chức vụ cao hoặc mới từ địa vị cao lui xuống. Nếu ông cụ thật sự hành động thì sợ là một Bí thư Thành ủy nho nhỏ như An Tại Đào sẽ không chống đỡ nổi.
Nghĩ đến đây, HầÂu Dương Minh không kìm nổi, khóe miệng hiện lên nụ cười đắc ý, sau đó kiêu ngạo, vui sướng mà cười to lên.
3h chiều, An Tại Đào đột nhiên cùng với Mã Minh Cơ và nhân viên công tác của trường đại học, một số cán bộ của văn phòng Thành ủy và Ủy ban Xây dựng thành phố Phòng Sơn, vội vàng chạy đến chỗ công trình xây dựng trường đại học Đông Sơn.
Mảnh đất hơn 3000m2 này có hơn phân nửa thuộc về UBND thành phố. Ban đầu là dùng cho bộ đội tập bắn, sau này khi bộ đội ly khai Phòng Sơn, thì một số doanh trại và bãi tập bắn cũng bị hủy bỏ, mảnh đất tất nhiên là thành phố sẽ thu về. Chỉ có điều, phía nam bãi tập bắn là hơn 300m2 đất ruộng, phía bắc còn có một thôn nhỏ cần phải di dời. Mà trước mắt, chỗ khó lớn nhất của việc khởi công xây dựng trường đại học Đông Sơn đã hiện ra.
Thứ nhất chính là thủ tục đất đai. Bởi vì đề cập đến đất nông nghiệp, tuy rằng số lượng không nhiều, nhưng bắt buộc phải đến Bộ Tài nguyên và Đất đai ở Yên Kinh để xin phê duyệt. Hơn nữa, một hạng mục công trình giáo dục lớn như vậy, rất nhiều thủ tục đánh giá và hành chính đều cần có những bộ môn liên quan đến quốc vụ viện ở Yên Kinh phê chuẩn. Mặc dù ở tỉnh đã làm tốt công tác, nhưng thủ tục phê duyệt xuống dưới dù sao cũng cần phải đúng hạn.
Một vấn đề nữa chính là di dời hơn 800 nông dân. Nói trắng ra chính là đề cập đến một khoản vấn đề tiền bồi thường. Vừa bồi thường đất đai, về phương diện khác là phải bồi thường nhà ở và những tài sản có liên quan, ngoài ra còn phải sắp xếp vào nghề. Nông dân mất đi đất đai, anh phải tìm cho họ một con đường sống, bằng không thì họ lấy gì mà sống đây?
Về phương diện này thì An Tại Đào cũng đã suy xét chu đáo, đảm bảo lợi ích của dân chúng.
Dựa theo sắp xếp của hắn, khu Phòng Sơn mới sẽ chịu trách nhiệm cho việc di dời hai thôn này đến. Ở thành phố đã dựa theo tiêu chuẩn bồi thường của quốc gia mà tiến hành di dời. Người nông dân có thể lựa chọn việc bán đứt, sau đó tự mình mua nhà ở, hoặc nương nhờ vào người thân. Hoặc cũng có thể lựa chọn nhận sự sắp xếp của chính phủ, dọn vào ở những căn nhà mà chính phủ cung cấp. Đồng thời, thông qua những xí nghiệp quanh đó để nhận việc làm, hoặc đến các xã, thị trấn khác. Có nhiều con đường để sắp xếp, giải quyết vấn đề sinh nhai của người nông dân. Hơn nữa, phương án còn rõ ràng quy định, sau khi trường đại học Đông Sơn được xây dựng, những vị trí vào nghề có liên quan được ưu tiên cho những thôn dân.
Cầu thị mà nói, người nông dân đối với phương án của thành phố rất hài lòng. Dù sao thì những người thôn dân này trên cơ bản buôn bán mà sống. Những người trồng trọt đã không còn mấy ai. Còn có những thanh niên ra ngoài làm công. Sau khi giải phóng mặt bằng xong, bọn họ không chỉ có thể thoát ly khỏi danh nghĩa hộ nông dân, tiến vào khu dân cư mà thành phố đã an bài, lại còn có một khoản tiền bồi thường hậu hĩnh, kế sinh nhai sau này cũng được bảo đảm. Bởi vậy, người nông dân rất hy vọng mau chóng được di dời.
Vấn đề mấu chốt ở chỗ, gần đây có một tin tức nói là, việc an bài và phí di dời không phải ở thành phố mà là ở tỉnh. Mà tài chính của tỉnh thì chậm chạp chưa đến. Dưới tình huống như vậy, thành phố lại bày ra một tư thế tiến hành giải phóng mặt bằng, khiến cho một số nông dân mẫn cảm phải ngăn trở.
Nếu nhà ở bị hủy, đất đai bị trưng thu, nhưng khoản bồi thường lại không được nhận, vô số tiền lệ xảy ra trước mắt khiến cho người nông dân không khỏi lo lắng.
An Tại Đào và Cổ Vân Lan đứng trên con đường bên ngoài thôn cần di dời, hướng vào bên trong. Một đám cán bộ to nhỏ vây quanh phía sau hai người. Con đường đậu đầy những chiếc xe màu đen.
- Bí thư An, thôn này diện tích cũng không lớn, dựa theo số liệu hộ tịch thì tổng cộng có 831 người, một bộ phận thanh niên trai tráng đều ra những thành phố vùng duyên hải phía nam để làm công. Nhiều năm đã không quay trở lại, người dân trong thôn chủ yếu là người già, phụ nữ và trẻ em. Nhưng nghe nói nơi này sắp giải phóng mặt bằng để xây dựng trường đại học, rất nhiều người làm công bên ngoài đều chạy trở về.
Cổ Vân Lan cười dịu dàng nói:
- Đại đa số quần chúng đều khá ủng hộ công tác của thành phố, yêu cầu đều rất hợp lý. Đương nhiên, cũng có những người cá biệt có ý đồ đục nước béo cò, đề nghị những yêu cầu quá đáng.
- Chuyện này rất bình thường. Nếu không có những người như vậy thì rất không bình thường.
An Tại Đào khẽ mỉm cười.
- Vân Lan, việc giải phóng mặt bằng phải lập tức bắt tay vào tiến hành. Cô hãy phối hợp với người của Cục Tài chính lập sổ sách tiền bạc, tài chính tỉnh cung cấp chưa xuống thì cứ ứng ra trước để bồi thường, nhất định phải bảo đảm khoản bồi thường được công khai đúng chỗ, không để xảy ra bất luận những gì không tốt. Về phương diện khác thì cô phải quản lý kỹ việc giải phóng mặt bằng, đừng để sinh ra bất cứ nhiễu loạn nào. Phải đề phòng những người âm thầm quấy rối.
- Vâng, tôi hiểu rồi.
Cổ Vân Lan dịu dàng trả lời, thân hình vô tình đứng sát An Tại Đào. Một mùi hương phụ nữ đập vào mũi hắn, khiến hắn phải liếc nhìn, thấy sắc mặt Cổ Vân Lan quyến rũ ửng đỏ.
Khụ khụ!
Hắn liền cảm thấy có chút xấu hổ, theo bản năng liền ho khan hai tiếng.
- Bí thư An, Chủ tịch thành phố Cổ!
Vào lúc này, trợ lý Chủ tịch thành phố kiêm Bí thư Công ủy khu Phòng Sơn mới Tiết Liệt đã đến giải vây cho An Tại Đào.
An Tại Đào lập tức liếc mắt nhìn Tiết Liệt, thản nhiên nói:
- Tiết Liệt, anh đến thật vừa lúc, tôi đang muốn tìm anh.
- Đến đây, lão Tiết.
Cổ Vân Lan tuy rằng trong lòng oán giận Tiết Liệt đến không đúng lúc, nhưng sắc mặt vẫn lộ ra nét ôn hòa, tươi cười nói:
- Lão Tiết, tôi và Bí thư An cũng vừa nhắc đến anh.
- Xin lãnh đạo cứ chỉ thị!
Tiết Liệt kính cẩn cười, đứng một bên.
- Anh không cần khẩn trương. Tôi chỉ là muốn nhắc nhở anh, công trình khu làm việc của cơ quan chính đảng trên cơ bản đã làm xong, sắp sửa đưa vào vận hành. Trường đại học Đông Sơn cũng sắp được khởi công. Hai hạng mục công trình này đều tọa lạc trong khu Phòng Sơn mới, cho nên trọng trách của anh rất nặng nề.
An Tại Đào vừa thốt lên, Tiết Liệt lập tức lên tiếng đáp lời, từ trong tay tiếp nhận quyển sổ ghi chép, không biết có nhớ được gì không, nhưng ít nhất cũng làm ra được bộ dạng ghi chép biên bản.
- Thứ nhất, hậu cần cho hai công trình này phải được bảo đảm, tiến thêm một bước chứng thực. Nhất là công trình xây dựng trường đại học Đông Sơn. Đây không cần có bất luận một cò kè, mặc cả nào. Công trình cần cái gì, cần khu mới của mọi người làm cái gì, phối hợp cái gì thì phải lập tức phối hợp ngay. Nhớ kỹ là lập tức làm ngay. Hãy cảnh báo mọi người, hãy tập trung vào cho tôi, nghiêm khắc thực hiện chức trách của mình, nhận thức vì dân mà thực hiện. Nếu ai không có mắt, hoặc có bất cứ đường rẽ nào thì trước mất chức xử lý sau.
- Thứ hai, làm tốt vấn đề an cư lạc nghiệp cho quần chúng xung quanh. Hai hạng mục công trình này đối với quần chúng ảnh hưởng rất lớn, phải sắp xếp cuộc sống sản xuất cho quần chúng xung quanh. Rất nhiều chi tiết và manh mối nếu xử lý không tốt thì rất dễ gây ra chuyện. Cho nên, yêu cầu đảng công ủy của các người phải tiến thêm một bước đề cao trách nhiệm, bảo đảm công trình xây dựng không được xảy ra bất cứ vấn đề gì. Bộ máy cán bộ của các người phải thay phiên nhau chịu trách nhiệm. Cho dù là cuối tuần hay là ngày lễ, ngày nghỉ đều không được bỏ trống. Hiện tại là thời điểm mẫn cảm, mọi người phải vất vả một chút.
- Thứ ba, phối hợp với những bộ môn liên quan làm tốt công tác thu hồi đất để xây dựng trường và di dời quần chúng. Cái này rất khẩn cấp, yêu cầu các người phải thành lập một tổ chuyên môn công tác, các cán bộ được phân công quản lý phải lập tức đến thôn, làm tốt công tác tư tưởng cho quần chúng và trấn an quần chúng, giải thích tình huống thật cụ thể cho quần chúng. Đồng thời, phối hợp với những bộ môn có liên quan làm tốt công tác thu hồi đất và bồi thường giải phóng mặt bằng.
An Tại Đào vừa nói xong, Tiết Liệt đã lập tức cung kính tỏ thái độ:
- Xin Bí thư An cứ yên tâm, xin Thành ủy và UBND thành phố cứ yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ.
- Hoàn thành nhiệm vụ tất nhiên là phải có, nhưng vấn đề mấu chốt là hoàn thành nhiệm vụ đồng thời cũng không thể để xảy ra bất cứ vấn đề gì.
An Tại Đào hướng Tiết Liệt gật đầu, giọng nói cũng dịu dàng hơn:
- Lão Tiết, anh là thành viên bộ máy UBND thành phố. Công trình xây dựng trường đại học Đông Sơn được tổ chức lần đầu tiên ở thành phố này. Đây là một gánh nặng đặt lên vai đồng chí Vân Lan và anh. Hy vọng là hai người sẽ phối hợp thật tốt.
Thắng làm vua thua làm giặc, từ xưa đến nay đều như thế. HầÂu Dương Minh chẳng do dự gì, cầm điện thoại gọi ngay cho mẹ của y. Y chọn việc gọi cho mẹ, kỳ thật là có chút tâm tư.
Nếu y trực tiếp tìm đến ông nội hoặc cha mình là Hầu Trung Hoa để cầu viện, thì có lẽ ông cụ sẽ quở trách, Tuy rằng cuối cùng khả năng sẽ ít nhiều giúp y khai thông một chút, nhưng độ mạnh yếu không khỏi có một ít chiết khấu. Nhưng gọi cho mẹ thì không giống như vậy. Mã Vân có một khuyết điểm là rất hay bao che và cưng chiều con trai của mình. Có bà bao che, thì cả ông cụ và cha cũng không làm gì được.
Hầu Trung Hoa là một người sợ vợ, trước giờ vợ nói cái gì nghe cái nấy. Mà ngay cả ông cụ cũng phải nể mặt con dâu vài phần. Nếu Mã Vân trước mặt ông cụ nói khích, hoặc nước mắt ngắn nước mắt dài, hiệu quả sẽ rất tốt. Tối thiểu, so với việc HầÂu Dương Minh tự mình giải thích sẽ có sức thuyết phục hơn nhiều.
Quả nhiên, Mã Vân khi nghe HầÂu Dương Minh nói xong thì liền như bão tố, lập tức nổi trận lôi đình, trong điện thoại mắng An Tại Đào cùng với một số cán bộ Thành ủy và UBND thành phố Phòng Sơn như chó như mèo.
Trong suy nghĩ của Mã Vân, gia đình bà là người có công lớn với quốc gia, là gia đình danh giá. Ông cụ Hầu gia vì đất nước mà đẫm máu nơi sa trường. Con cháu của ông làm quan, không ngờ còn có người không nể tình, ức hiếp vô cùng, quả thật là buồn cười.
Một Bí thư Thành ủy nho nhỏ thì tính là cái gì? Hầu gia lui tới nếu không phải là cán bộ lãnh đạo cao tầng của trung ương, những khai quốc công thần thì cũng là những học giả uyên thâm. Chỉ bằng một Bí thư Thành ủy Phòng Sơn, dám miệt thị sự vinh quang và tôn nghiêm của một gia tộc cách mạng? Muốn tìm đến cái chết à?
Mã Vân trước giờ luôn phủ nhận khuyết điểm của mình, theo bản năng mà trốn tránh sự không ổn của đứa con. Đó chính là sự hẹp hòi của một người mẹ, mà bất cứ người mẹ nào cũng không tránh khỏi.
Nếu là ông cụ Hầu gia hoặc Hầu Trung Hoa khi nghe nói việc này, thì đầu tiên sẽ ý thức được, lần này HầÂu Dương Minh thực hiện thật sự rất không ổn, chính là dựa vào bối cảnh của mình mà quá mức kiêu ngạo. Còn phản ứng của An Tại Đào tuy rằng là quá khích một chút, nhưng HầÂu Dương Minh tự làm tự chịu. Tất nhiên là ông cụ không thể trơ mắt nhìn đứa cháu đích tôn của dòng họ mình bị người ta chèn ép trên quan trường, nhưng giáo huấn lại HầÂu Dương Minh thì không tránh được.
- Dương Minh, con đừng quan tâm làm gì, chỉ là một Bí thư Thành ủy nho nhỏ, tính là cái gì chứ? Chúng ta không cần sợ hắn! Nếu hắn dám kiêu ngạo, ngông cuồng như vậy, mẹ khiến hắn phải trả giá cho sự kiêu ngạo, ngông cuồng đó.
Mã Vân tức giận bất bình, lớn tiếng than thở:
- Dương Minh, nếu không thì con về nhà nghỉ ngơi đi. Khi nào sự việc được xử lý xong thì con hãy quay trở lại. Để mẹ gọi điện thoại cho ba con trở về.
- Không, mẹ, con không thể đi. Nếu như con bỏ đi như vậy thì sau này không còn thể diện để quay trở lại công tác đâu. Con không thể làm cho người khác thấy mình sợ An Tại Đào. Mẹ, kỳ thật thì người này ở thành phố một tay che trời, bạo ngược, lạm dụng chức quyền, lúc này đây không ngờ công khai vi phạm thao tác quy định, đem chế độ pháp luật quốc gia bỏ qua một bên, người như thế mà làm Bí thư Thành ủy thì thật sự là đại họa cho quần chúng bên dưới.
HầÂu Dương Minh nói xong thì khóe miệng hiện lên nụ cười cổ quái. Y biết, đối vói lời này của mình, khi Mã Vân nói lại với ông nội và cha thì khẳng định sẽ khoa trương lên không ít. Mà điều này thì ông nội lại rất phản cảm.
Không ai hiểu ông cụ như HầÂu Dương Minh. Ông cụ Hầu gia là người có công lớn trong việc giữ vững phồn vinh, ổn định như ngày hôm nay của nước cộng hòa. Ông sẽ không bao giờ cho phép bất cứ người nào phá hư sự ổn định và phồn vinh đó. Bọn họ so với bất cứ kẻ nào cũng đều hy vọng quốc gia có thể ổn định và hòa bình lâu dài, hy vọng đảng nội ngày càng liêm khiết. Nếu nghe nói ở dưới có một Bí thư Thành ủy dám vi phạm quốc pháp, tùy ý làm bậy thì tất nhiên sẽ khiến cho ông cụ đích thân nổi giận.
Ông cụ vì điểm này mà nổi giận cực điểm. Mà đây cũng chính là điều mà HầÂu Dương Minh muốn nhìn thấy.Ông cụ tất nhiên sẽ vận dụng mối quan hệ chính trị của mình để "rửa sạch bại hoại". Ông cụ Hầu gia có rất nhiều bạn chiến đấu và bạn tri kỷ hiện nay đều giữ chức vụ cao hoặc mới từ địa vị cao lui xuống. Nếu ông cụ thật sự hành động thì sợ là một Bí thư Thành ủy nho nhỏ như An Tại Đào sẽ không chống đỡ nổi.
Nghĩ đến đây, HầÂu Dương Minh không kìm nổi, khóe miệng hiện lên nụ cười đắc ý, sau đó kiêu ngạo, vui sướng mà cười to lên.
3h chiều, An Tại Đào đột nhiên cùng với Mã Minh Cơ và nhân viên công tác của trường đại học, một số cán bộ của văn phòng Thành ủy và Ủy ban Xây dựng thành phố Phòng Sơn, vội vàng chạy đến chỗ công trình xây dựng trường đại học Đông Sơn.
Mảnh đất hơn 3000m2 này có hơn phân nửa thuộc về UBND thành phố. Ban đầu là dùng cho bộ đội tập bắn, sau này khi bộ đội ly khai Phòng Sơn, thì một số doanh trại và bãi tập bắn cũng bị hủy bỏ, mảnh đất tất nhiên là thành phố sẽ thu về. Chỉ có điều, phía nam bãi tập bắn là hơn 300m2 đất ruộng, phía bắc còn có một thôn nhỏ cần phải di dời. Mà trước mắt, chỗ khó lớn nhất của việc khởi công xây dựng trường đại học Đông Sơn đã hiện ra.
Thứ nhất chính là thủ tục đất đai. Bởi vì đề cập đến đất nông nghiệp, tuy rằng số lượng không nhiều, nhưng bắt buộc phải đến Bộ Tài nguyên và Đất đai ở Yên Kinh để xin phê duyệt. Hơn nữa, một hạng mục công trình giáo dục lớn như vậy, rất nhiều thủ tục đánh giá và hành chính đều cần có những bộ môn liên quan đến quốc vụ viện ở Yên Kinh phê chuẩn. Mặc dù ở tỉnh đã làm tốt công tác, nhưng thủ tục phê duyệt xuống dưới dù sao cũng cần phải đúng hạn.
Một vấn đề nữa chính là di dời hơn 800 nông dân. Nói trắng ra chính là đề cập đến một khoản vấn đề tiền bồi thường. Vừa bồi thường đất đai, về phương diện khác là phải bồi thường nhà ở và những tài sản có liên quan, ngoài ra còn phải sắp xếp vào nghề. Nông dân mất đi đất đai, anh phải tìm cho họ một con đường sống, bằng không thì họ lấy gì mà sống đây?
Về phương diện này thì An Tại Đào cũng đã suy xét chu đáo, đảm bảo lợi ích của dân chúng.
Dựa theo sắp xếp của hắn, khu Phòng Sơn mới sẽ chịu trách nhiệm cho việc di dời hai thôn này đến. Ở thành phố đã dựa theo tiêu chuẩn bồi thường của quốc gia mà tiến hành di dời. Người nông dân có thể lựa chọn việc bán đứt, sau đó tự mình mua nhà ở, hoặc nương nhờ vào người thân. Hoặc cũng có thể lựa chọn nhận sự sắp xếp của chính phủ, dọn vào ở những căn nhà mà chính phủ cung cấp. Đồng thời, thông qua những xí nghiệp quanh đó để nhận việc làm, hoặc đến các xã, thị trấn khác. Có nhiều con đường để sắp xếp, giải quyết vấn đề sinh nhai của người nông dân. Hơn nữa, phương án còn rõ ràng quy định, sau khi trường đại học Đông Sơn được xây dựng, những vị trí vào nghề có liên quan được ưu tiên cho những thôn dân.
Cầu thị mà nói, người nông dân đối với phương án của thành phố rất hài lòng. Dù sao thì những người thôn dân này trên cơ bản buôn bán mà sống. Những người trồng trọt đã không còn mấy ai. Còn có những thanh niên ra ngoài làm công. Sau khi giải phóng mặt bằng xong, bọn họ không chỉ có thể thoát ly khỏi danh nghĩa hộ nông dân, tiến vào khu dân cư mà thành phố đã an bài, lại còn có một khoản tiền bồi thường hậu hĩnh, kế sinh nhai sau này cũng được bảo đảm. Bởi vậy, người nông dân rất hy vọng mau chóng được di dời.
Vấn đề mấu chốt ở chỗ, gần đây có một tin tức nói là, việc an bài và phí di dời không phải ở thành phố mà là ở tỉnh. Mà tài chính của tỉnh thì chậm chạp chưa đến. Dưới tình huống như vậy, thành phố lại bày ra một tư thế tiến hành giải phóng mặt bằng, khiến cho một số nông dân mẫn cảm phải ngăn trở.
Nếu nhà ở bị hủy, đất đai bị trưng thu, nhưng khoản bồi thường lại không được nhận, vô số tiền lệ xảy ra trước mắt khiến cho người nông dân không khỏi lo lắng.
An Tại Đào và Cổ Vân Lan đứng trên con đường bên ngoài thôn cần di dời, hướng vào bên trong. Một đám cán bộ to nhỏ vây quanh phía sau hai người. Con đường đậu đầy những chiếc xe màu đen.
- Bí thư An, thôn này diện tích cũng không lớn, dựa theo số liệu hộ tịch thì tổng cộng có 831 người, một bộ phận thanh niên trai tráng đều ra những thành phố vùng duyên hải phía nam để làm công. Nhiều năm đã không quay trở lại, người dân trong thôn chủ yếu là người già, phụ nữ và trẻ em. Nhưng nghe nói nơi này sắp giải phóng mặt bằng để xây dựng trường đại học, rất nhiều người làm công bên ngoài đều chạy trở về.
Cổ Vân Lan cười dịu dàng nói:
- Đại đa số quần chúng đều khá ủng hộ công tác của thành phố, yêu cầu đều rất hợp lý. Đương nhiên, cũng có những người cá biệt có ý đồ đục nước béo cò, đề nghị những yêu cầu quá đáng.
- Chuyện này rất bình thường. Nếu không có những người như vậy thì rất không bình thường.
An Tại Đào khẽ mỉm cười.
- Vân Lan, việc giải phóng mặt bằng phải lập tức bắt tay vào tiến hành. Cô hãy phối hợp với người của Cục Tài chính lập sổ sách tiền bạc, tài chính tỉnh cung cấp chưa xuống thì cứ ứng ra trước để bồi thường, nhất định phải bảo đảm khoản bồi thường được công khai đúng chỗ, không để xảy ra bất luận những gì không tốt. Về phương diện khác thì cô phải quản lý kỹ việc giải phóng mặt bằng, đừng để sinh ra bất cứ nhiễu loạn nào. Phải đề phòng những người âm thầm quấy rối.
- Vâng, tôi hiểu rồi.
Cổ Vân Lan dịu dàng trả lời, thân hình vô tình đứng sát An Tại Đào. Một mùi hương phụ nữ đập vào mũi hắn, khiến hắn phải liếc nhìn, thấy sắc mặt Cổ Vân Lan quyến rũ ửng đỏ. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL
Khụ khụ!
Hắn liền cảm thấy có chút xấu hổ, theo bản năng liền ho khan hai tiếng.
- Bí thư An, Chủ tịch thành phố Cổ!
Vào lúc này, trợ lý Chủ tịch thành phố kiêm Bí thư Công ủy khu Phòng Sơn mới Tiết Liệt đã đến giải vây cho An Tại Đào.
An Tại Đào lập tức liếc mắt nhìn Tiết Liệt, thản nhiên nói:
- Tiết Liệt, anh đến thật vừa lúc, tôi đang muốn tìm anh.
- Đến đây, lão Tiết.
Cổ Vân Lan tuy rằng trong lòng oán giận Tiết Liệt đến không đúng lúc, nhưng sắc mặt vẫn lộ ra nét ôn hòa, tươi cười nói:
- Lão Tiết, tôi và Bí thư An cũng vừa nhắc đến anh.
- Xin lãnh đạo cứ chỉ thị!
Tiết Liệt kính cẩn cười, đứng một bên.
- Anh không cần khẩn trương. Tôi chỉ là muốn nhắc nhở anh, công trình khu làm việc của cơ quan chính đảng trên cơ bản đã làm xong, sắp sửa đưa vào vận hành. Trường đại học Đông Sơn cũng sắp được khởi công. Hai hạng mục công trình này đều tọa lạc trong khu Phòng Sơn mới, cho nên trọng trách của anh rất nặng nề.
An Tại Đào vừa thốt lên, Tiết Liệt lập tức lên tiếng đáp lời, từ trong tay tiếp nhận quyển sổ ghi chép, không biết có nhớ được gì không, nhưng ít nhất cũng làm ra được bộ dạng ghi chép biên bản.
- Thứ nhất, hậu cần cho hai công trình này phải được bảo đảm, tiến thêm một bước chứng thực. Nhất là công trình xây dựng trường đại học Đông Sơn. Đây không cần có bất luận một cò kè, mặc cả nào. Công trình cần cái gì, cần khu mới của mọi người làm cái gì, phối hợp cái gì thì phải lập tức phối hợp ngay. Nhớ kỹ là lập tức làm ngay. Hãy cảnh báo mọi người, hãy tập trung vào cho tôi, nghiêm khắc thực hiện chức trách của mình, nhận thức vì dân mà thực hiện. Nếu ai không có mắt, hoặc có bất cứ đường rẽ nào thì trước mất chức xử lý sau.
- Thứ hai, làm tốt vấn đề an cư lạc nghiệp cho quần chúng xung quanh. Hai hạng mục công trình này đối với quần chúng ảnh hưởng rất lớn, phải sắp xếp cuộc sống sản xuất cho quần chúng xung quanh. Rất nhiều chi tiết và manh mối nếu xử lý không tốt thì rất dễ gây ra chuyện. Cho nên, yêu cầu đảng công ủy của các người phải tiến thêm một bước đề cao trách nhiệm, bảo đảm công trình xây dựng không được xảy ra bất cứ vấn đề gì. Bộ máy cán bộ của các người phải thay phiên nhau chịu trách nhiệm. Cho dù là cuối tuần hay là ngày lễ, ngày nghỉ đều không được bỏ trống. Hiện tại là thời điểm mẫn cảm, mọi người phải vất vả một chút.
- Thứ ba, phối hợp với những bộ môn liên quan làm tốt công tác thu hồi đất để xây dựng trường và di dời quần chúng. Cái này rất khẩn cấp, yêu cầu các người phải thành lập một tổ chuyên môn công tác, các cán bộ được phân công quản lý phải lập tức đến thôn, làm tốt công tác tư tưởng cho quần chúng và trấn an quần chúng, giải thích tình huống thật cụ thể cho quần chúng. Đồng thời, phối hợp với những bộ môn có liên quan làm tốt công tác thu hồi đất và bồi thường giải phóng mặt bằng.
An Tại Đào vừa nói xong, Tiết Liệt đã lập tức cung kính tỏ thái độ:
- Xin Bí thư An cứ yên tâm, xin Thành ủy và UBND thành phố cứ yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ.
- Hoàn thành nhiệm vụ tất nhiên là phải có, nhưng vấn đề mấu chốt là hoàn thành nhiệm vụ đồng thời cũng không thể để xảy ra bất cứ vấn đề gì.
An Tại Đào hướng Tiết Liệt gật đầu, giọng nói cũng dịu dàng hơn:
- Lão Tiết, anh là thành viên bộ máy UBND thành phố. Công trình xây dựng trường đại học Đông Sơn được tổ chức lần đầu tiên ở thành phố này. Đây là một gánh nặng đặt lên vai đồng chí Vân Lan và anh. Hy vọng là hai người sẽ phối hợp thật tốt.