HầÂu Dương Minh đương nhiên là cảm giác được ánh mắt khác thường của Chủ tịch tỉnh Hám Tân Dân. Phó thủ tướng Lâm gọi điện thoại cho Hám Tân Dân, y đương nhiên đã sớm biết. Y suy nghĩ rằng bất kể như thế nào, Hám Tân Dân cũng sẽ phải nể mặt Phó thủ tướng Lâm. Hơn nữa còn phải nể mặt Hầu gia sau lưng.
Hầu gia, và hơn nữa là Lâm gia, áp lực đến từ thượng tầng Yên Kinh này khiến Hám Tân Dân không thể không nể. HầÂu Dương Minh trong lòng âm thầm cười lạnh, sắc mặt rất bình tĩnh.
- Chủ tịch tỉnh Hám…
An Tại Đào tiến lên vài bước, đứng bên cạnh người Hám Tân Dân, chỉ vào đằng xa, nhẹ nhàng nói:
- Lãnh đạo, ngài xem đồng ruộng và thôn trang cách đó không xa đã được bắt tay vào giải phóng mặt bằng. Cho đến bây giờ thì thiết kế quy hoạch chỉnh thể toàn bộ công trình đã bước đầu hoàn thành. Tất cả các thủ tục mà công trình thành phố cần đều đã hoàn thành, để đảm bảo công trình đúng kỳ hạn, hoàn thành nhiệm vụ mà tỉnh đã giao cho. Tài chính của thành phố đã được ứng ra trước, trong khi tài chính tỉnh chưa đến để tiến hành bồi thường cho những hộ dân cần di dời. Dự tính là tháng mười sẽ hoàn thành. Theo thời gian mà đồng chí ở khu mới và văn phòng chuẩn bị công trình thì ngày 15 tháng này, công tác tính toán sẽ được xử lý hết, chỉ cần bên Yên Kinh phê duyệt thủ tục thì bất cứ lúc nào cũng có thể tiến hành thi công.
- Đây đã là công tác hoàn thành. Trước mắt chính là đấu thầu công trình. Các đồng chí bên đại học và thành phố phối hợp chặt chẽ với nhau, đang tổ chức công khai đại hội đấu thầu, dự tính hai ngày sau sẽ bắt đầu triển khai.
An Tại Đào cười nói.
Hám Tân Dân gật đầu hài lòng. Năng lực công tác của An Tại Đào quả thật rất mạnh, hiệu suất cao ngoài dự đoán của ông. Công trình xây dựng trường đại học Đông Sơn rất nhiều, sự vụ phức tạp, nhiệm vụ khẩn cấp, lại đề cập đến tài chính, thổ địa, thủ tục phê duyệt hành chính, bảo vệ môi trường, quy hoạch thành phố và nhiều lĩnh vực khác. Nếu đổi là người khác thao tác, chỉ sợ là tiến độ công tác ít nhất chậm hơn một nửa.
- Tốt lắm, tốt lắm!
Hám Tân Dân liên tiếp nói hai từ tốt lắm, rồi khoát tay nói:
- Các đồng chí vất vả rồi, thời gian gấp rút, nhiệm vụ khẩn cấp, khó khăn nhiều. Các đồng chí ở Phòng Sơn có thể đẩy mạnh tiến độ công trình như vậy, Tỉnh ủy và UBND tỉnh rất hài lòng.
- Đồng chí Tiểu An, hãy thay tôi nói lời cảm ơn các cấp cán bộ ở Phòng Sơn tham gia vào công tác này.
Hám Tân Dân quay đầu lại:
- Khi nào công trình xây dựng xong, trường đại học Đông Sơn được đưa vào hoạt động, tôi và Bí thư Lý sẽ đích thân đến Phòng Sơn để mừng công cho mọi người.
- Đi thôi, đồng chí Tiểu An, cậu hãy thông báo một chút, lập tức mời dự họp về việc phối hợp công tác xây dựng trường. Toàn bộ Ủy viên thường vụ Thành ủy, bộ máy thành viên UBND thành phố đều tham dự, tôi sẽ chủ trì.
Hám Tân Dân thản nhiên cười nói.
An Tại Đào ngẩn ra, nhưng lập tức gật đầu đồng ý.
Một đám cán bộ chậm rãi ngồi xe về lại thành phố, An Tại Đào vừa muốn lên xe của mình thì đột nhiên nhìn thấy thư ký của Hám Tân Dân chạy đến, ghé vào tai hắn, nhỏ giọng nói:
- Bí thư An, lãnh đạo muốn cậu ngồi xe của ngài ấy. Ngài có chuyện muốn nói với cậu.
- Đồng chí Tiểu An, chúng ta lén nói chuyện với nhau. Haha, cậu đừng khẩn trương.
Hám Tân Dân cười ha hả, thuận tay vỗ vai An Tại Đào một cách thân mật, ra hiệu xe chậm rãi đi.
Trong một chiếc xe đi đằng sau, HầÂu Dương Minh nhìn thấy An Tại Đào bị Chủ tịch tịch Hám gọi đi cùng xe, trong ánh mắt người khác thì đây là một ân sủng, nhưng trong mắt HầÂu Dương Minh thì lại có ý tứ khác.
- Chủ tịch tỉnh Hám, ngài có gì chỉ bảo thì cứ nói thẳng, tôi nhất định…
An Tại Đào vừa mới theo bản năng nói vài câu thì Hám Tân Dân liền cười lắc đầu:
- Ai, lén nói chuyện thì không cần nghi thức, không cần dùng giọng quan với tôi. Đồng chí Tiểu An à, hôm nay trên xe không có người ngoài, chúng ta nói chuyện cá nhân với nhau.
An Tại Đào lập tức chấn động trong lòng, liền tỉnh ngộ. Không nghi ngờ, chuyện này có liên quan đến HầÂu Dương Minh, mà trong đó chính là liên quan đến bối cảnh của y. Như vậy xem ra, áp lực từ Yên Kinh đã đến rồi.
Hắn lấy lại bình tĩnh, kính cẩn cười nói:
- Vâng, Chủ tịch tỉnh Hám, xin mời ngài nói.
- Đồng chí Tiểu An, cậu là một đồng chí tốt, rất ưu tú, năng lực công tác hơn những cán bộ trẻ tuổi khác, tiền đồ tương lai là vô lượng. Dù sao, tuổi trẻ cũng là một ưu thế. Hai ngày trước, tôi và Bí thư Đại Niên có nhắc đến cậu. Nói thật, một đồng chí giống như cậu, chỉ cần vững vàng cơ sở, thì cương vị lãnh đạo cấp tỉnh, thậm chí là tiến lên thêm một bước đều rất có khả năng.
- Sự nghiệp của Đảng và nhân dân đều cần đến sự trẻ trung, khỏe mạnh của cậu. Có nhiệt tình, có năng lực, tố chất toàn diện. Tổ chức đối với công tác của cậu rất chú ý và coi trọng. Theo góc độ của tổ chức mà nói, Tỉnh ủy và UBND tỉnh đem các người trở thành cán bộ hậu bị và người tiếp nhận để bồi dưỡng. Theo tình cảm cá nhân mà nói, tôi cũng vậy, mà Bí thư Đại Niên cũng thế, và các lãnh đạo khác ở tỉnh, đều hy vọng những đồng chí như các cậu có thể mau chóng trưởng thành, tiếp nhận lại trọng trách của chúng tôi, đẩy mạnh sự nghiệp của Đảng và nhân dân tiến về phía trước.
Tuy rằng nói là nói chuyện cá nhân, nhưng là Chủ tịch tỉnh Đông Sơn, Hám Tân Dân vẫn theo thói quen dùng đến giọng quan. Khi đã đến chức vụ như ông ta thì ngôn ngữ, cử chỉ rất khó phân biệt nghi thức hay không nghi thức. Lãnh đạo cấp tỉnh bộ, Chủ tịch tỉnh một địa phương, quyền lực uy nghiêm sớm đã xâm nhập vào trong máu.
An Tại Đào nét mặt kính cẩn, tươi cười, lặng lẽ lắng nghe.
- Cho nên, đồng chí Tiểu An, cậu cảm thấy, trong một số thời điểm, chúng ta có nên mềm dẻo một chút không? Nói cho cùng, đây cũng chỉ là bảo vệ cho bản thân mình thôi. Cậu nói có phải vậy hay không?
Hám Tân Dân mỉm cười, nhìn An Tại Đào.
An Tại Đào trong lòng âm thầm thở dài. Hắn hiểu được, một Chủ tịch tỉnh cao cao tại thượng, có thể dùng thái độ kiên nhẫn để làm công tác tư tưởng cho mình thì đã nể mặt mình lắm rồi. Đồng thời cũng biểu lộ được sự thưởng thức và coi trọng của ông ta.
An Tại Đào cũng hiểu được, chính mình phải có câu đáp lại. Mặc kệ có làm hay không, trước tiên phải đồng ý trước. Còn về phần khác thì hãy tính sau.
- Xin lãnh đạo cứ yên tâm, tôi hiểu rồi.
An Tại Đào nhẹ nhàng nói.
- Được, đồng chí Tiểu An.
Hám Tân Dân gật đầu.
- Nói một chút chuyện chính sự. Bất luận như thế nào, công trình xây dựng trường đại học nhất định phải nắm chặt. Cậu cứ việc làm, ở tỉnh sẽ làm chỗ dựa cho cậu.
- Xin lãnh đạo tỉnh cứ yên tâm, chúng tôi cam đoan hoàn thành nhiệm vụ.
An Tại Đào trả lời ngắn gọn. Trước mặt lãnh đạo tỉnh, hắn không tỏ thái độ cũng không được. Cho dù không có tin tưởng thì cũng phải biểu lộ trăm phần trăm tin tưởng. Hơn nữa, hắn vốn có niềm tin mà.
- Ở tỉnh biết cậu hiện tại áp lực rất lớn, trọng trách rất nặng.
Hám Tân Dân thấy An Tại Đào muốn nói gì lại thôi, thì không kìm nổi cười ha hả lên:
- Có phải muốn hỏi tôi, khi nào thì tài chính tỉnh sẽ đến? Yên tâm đi, đồng chí Tiểu An, tài chính tỉnh đã thông qua phê duyệt dự án, khoản tiền này nhất định sẽ không thiếu cho mọi người.
An Tại Đào cười ha hả:
- Chủ tịch tỉnh Hám, xin lãnh đạo hiểu cho chúng tôi, tài chính của thành phố chúng tôi cũng khá khẩn trương. Chúng tôi bước đầu tính toán, trường đại học Đông Sơn được xây dựng tại Phòng Sơn, ngoại trừ đầu nhập cơ bản ở tỉnh thì còn có những chỗ khác. Trước sau, liên quan đến công trình chủ thể và phương tiện phụ thuộc, trong hai năm, ít nhất chúng tôi phải đầu nhập hơn một tỷ đồng. Số lượng này không phải là nhỏ. Có người nói tài lực mà thành phố bỏ ra là không đáng kể, thậm chí có người nói tôi là phùng má giả làm người mập.
- Những người đó tầm nhìn hạn hẹp, không cần để ý đến họ.
Hám Tân Dân thản nhiên nói:
- Sau khi trường đại học Đông Sơn được xây dựng thì sẽ mang đến cho Phòng Sơn các người nhiều động lực kinh tế tăng trưởng. Không cần nói gì khác, chỉ cần là mấy vạn học sinh và giáo viên cùng với người làm ngành sản xuất liên quan thì cũng đủ để kéo kinh tế phát triển lên rồi.
- Hãy tiếp tục nỗ lực, đồng chí Tiểu An. Các người hiện tại chính là lót đường, tạo phúc cho hậu nhân sau này. Tương lai, người dân Phòng Sơn không quên được các người đâu.
Hám Tân Dân chậm rãi quay đầu nhìn ra ngoài cửa kính xe, thần sắc uy nghiêm, làm như phải chấm dứt cuộc nói chuyện không chính thức này.
An Tại Đào mỉm cười, cũng trầm mặc hơn.
Đoàn xe chạy như bay, xuyên qua trung tâm phồn hoa nhất thành phố Phòng Sơn, hướng tòa nhà Thành ủy Phòng Sơn mà đến.
Sau khi xuống xe, An Tại Đào và Dương Hoa cùng với các lãnh đạo thành phố vây quanh Chủ tịch Hám Tân Dân bước vào phòng họp. Các Ủy viên thường vụ Thành ủy và bộ máy UBND thành phố cùng với đại diện bên trường đại học Mã Minh Cơ đã chờ sẵn.
Khi bước vào phòng họp, tiếng chuông điện thoại di động của An Tại Đào vang lên. An Tại Đào nhìn thấy dãy số, là của văn phòng Lý Đại Niên, nên nói với Hám Tân Dân một tiếng rồi bước vào phòng vệ sinh nghe điện thoại.
Sau khi nói ngắn gọn vài câu với Lý Đại Niên, biết rõ tiền căn hậu quả và chân tướng, An Tại Đào cúp điện thoại, trên mặt hiện lên một nụ cười khẩy.
- Xem ra, cái tên tiểu tử Hầu gia này thật đúng là phiền hà.
An Tại Đào vừa bước ra khỏi nhà vệ sinh, vừa tính toán đối sách trong lòng.
Tuy rằng hắn không e ngại bối cảnh bên trong của HầÂu Dương Minh, nhưng chung quy vẫn rất phiền hà. Đề cập đến thủ trưởng ở trung ương, nếu xử lý không tốt, hắn sẽ lâm vào hoàn cảnh nguy hiểm.
Bước vào phòng họp, thấy Hám Tân Dân đã ngồi ngay ngắn vị trí chính giữa, An Tại Đào cười, bước qua nói:
- Chủ tịch tỉnh Hám, mọi người đã đến đông đủ, chúng ta bắt đầu nhé?
Hám Tân Dân gật đầu:
- Được, đồng chí Tiểu An, hôm nay tôi sẽ chủ trì.
Nói xong, Hám Tân Dân ánh mắt uy nghiêm nhìn lướt qua tất cả các lãnh đạo thành phố Phòng Sơn, rồi sau đó mới cất cao giọng nói:
- Các đồng chí ở Phòng Sơn, hôm nay, tôi chịu sự ủy thác của Bí thư Tỉnh ủy Lý Đại Niên, đại diện cho Tỉnh ủy và UBND tỉnh, đến Phòng Sơn chủ trì mời dự họp về công tác phối hợp xây dựng trường đại học Đông Sơn.
- Trước khi bắt đầu cuộc họp, tôi có vài lời cần nói với mọi người.
HầÂu Dương Minh đương nhiên là cảm giác được ánh mắt khác thường của Chủ tịch tỉnh Hám Tân Dân. Phó thủ tướng Lâm gọi điện thoại cho Hám Tân Dân, y đương nhiên đã sớm biết. Y suy nghĩ rằng bất kể như thế nào, Hám Tân Dân cũng sẽ phải nể mặt Phó thủ tướng Lâm. Hơn nữa còn phải nể mặt Hầu gia sau lưng.
Hầu gia, và hơn nữa là Lâm gia, áp lực đến từ thượng tầng Yên Kinh này khiến Hám Tân Dân không thể không nể. HầÂu Dương Minh trong lòng âm thầm cười lạnh, sắc mặt rất bình tĩnh.
- Chủ tịch tỉnh Hám…
An Tại Đào tiến lên vài bước, đứng bên cạnh người Hám Tân Dân, chỉ vào đằng xa, nhẹ nhàng nói:
- Lãnh đạo, ngài xem đồng ruộng và thôn trang cách đó không xa đã được bắt tay vào giải phóng mặt bằng. Cho đến bây giờ thì thiết kế quy hoạch chỉnh thể toàn bộ công trình đã bước đầu hoàn thành. Tất cả các thủ tục mà công trình thành phố cần đều đã hoàn thành, để đảm bảo công trình đúng kỳ hạn, hoàn thành nhiệm vụ mà tỉnh đã giao cho. Tài chính của thành phố đã được ứng ra trước, trong khi tài chính tỉnh chưa đến để tiến hành bồi thường cho những hộ dân cần di dời. Dự tính là tháng mười sẽ hoàn thành. Theo thời gian mà đồng chí ở khu mới và văn phòng chuẩn bị công trình thì ngày 15 tháng này, công tác tính toán sẽ được xử lý hết, chỉ cần bên Yên Kinh phê duyệt thủ tục thì bất cứ lúc nào cũng có thể tiến hành thi công.
- Đây đã là công tác hoàn thành. Trước mắt chính là đấu thầu công trình. Các đồng chí bên đại học và thành phố phối hợp chặt chẽ với nhau, đang tổ chức công khai đại hội đấu thầu, dự tính hai ngày sau sẽ bắt đầu triển khai.
An Tại Đào cười nói.
Hám Tân Dân gật đầu hài lòng. Năng lực công tác của An Tại Đào quả thật rất mạnh, hiệu suất cao ngoài dự đoán của ông. Công trình xây dựng trường đại học Đông Sơn rất nhiều, sự vụ phức tạp, nhiệm vụ khẩn cấp, lại đề cập đến tài chính, thổ địa, thủ tục phê duyệt hành chính, bảo vệ môi trường, quy hoạch thành phố và nhiều lĩnh vực khác. Nếu đổi là người khác thao tác, chỉ sợ là tiến độ công tác ít nhất chậm hơn một nửa.
- Tốt lắm, tốt lắm!
Hám Tân Dân liên tiếp nói hai từ tốt lắm, rồi khoát tay nói:
- Các đồng chí vất vả rồi, thời gian gấp rút, nhiệm vụ khẩn cấp, khó khăn nhiều. Các đồng chí ở Phòng Sơn có thể đẩy mạnh tiến độ công trình như vậy, Tỉnh ủy và UBND tỉnh rất hài lòng.
- Đồng chí Tiểu An, hãy thay tôi nói lời cảm ơn các cấp cán bộ ở Phòng Sơn tham gia vào công tác này.
Hám Tân Dân quay đầu lại:
- Khi nào công trình xây dựng xong, trường đại học Đông Sơn được đưa vào hoạt động, tôi và Bí thư Lý sẽ đích thân đến Phòng Sơn để mừng công cho mọi người.
- Đi thôi, đồng chí Tiểu An, cậu hãy thông báo một chút, lập tức mời dự họp về việc phối hợp công tác xây dựng trường. Toàn bộ Ủy viên thường vụ Thành ủy, bộ máy thành viên UBND thành phố đều tham dự, tôi sẽ chủ trì.
Hám Tân Dân thản nhiên cười nói.
An Tại Đào ngẩn ra, nhưng lập tức gật đầu đồng ý.
Một đám cán bộ chậm rãi ngồi xe về lại thành phố, An Tại Đào vừa muốn lên xe của mình thì đột nhiên nhìn thấy thư ký của Hám Tân Dân chạy đến, ghé vào tai hắn, nhỏ giọng nói:- Bí thư An, lãnh đạo muốn cậu ngồi xe của ngài ấy. Ngài có chuyện muốn nói với cậu.
- Đồng chí Tiểu An, chúng ta lén nói chuyện với nhau. Haha, cậu đừng khẩn trương.
Hám Tân Dân cười ha hả, thuận tay vỗ vai An Tại Đào một cách thân mật, ra hiệu xe chậm rãi đi.
Trong một chiếc xe đi đằng sau, HầÂu Dương Minh nhìn thấy An Tại Đào bị Chủ tịch tịch Hám gọi đi cùng xe, trong ánh mắt người khác thì đây là một ân sủng, nhưng trong mắt HầÂu Dương Minh thì lại có ý tứ khác.
- Chủ tịch tỉnh Hám, ngài có gì chỉ bảo thì cứ nói thẳng, tôi nhất định…
An Tại Đào vừa mới theo bản năng nói vài câu thì Hám Tân Dân liền cười lắc đầu:
- Ai, lén nói chuyện thì không cần nghi thức, không cần dùng giọng quan với tôi. Đồng chí Tiểu An à, hôm nay trên xe không có người ngoài, chúng ta nói chuyện cá nhân với nhau.
An Tại Đào lập tức chấn động trong lòng, liền tỉnh ngộ. Không nghi ngờ, chuyện này có liên quan đến HầÂu Dương Minh, mà trong đó chính là liên quan đến bối cảnh của y. Như vậy xem ra, áp lực từ Yên Kinh đã đến rồi.
Hắn lấy lại bình tĩnh, kính cẩn cười nói:
- Vâng, Chủ tịch tỉnh Hám, xin mời ngài nói.
- Đồng chí Tiểu An, cậu là một đồng chí tốt, rất ưu tú, năng lực công tác hơn những cán bộ trẻ tuổi khác, tiền đồ tương lai là vô lượng. Dù sao, tuổi trẻ cũng là một ưu thế. Hai ngày trước, tôi và Bí thư Đại Niên có nhắc đến cậu. Nói thật, một đồng chí giống như cậu, chỉ cần vững vàng cơ sở, thì cương vị lãnh đạo cấp tỉnh, thậm chí là tiến lên thêm một bước đều rất có khả năng.
- Sự nghiệp của Đảng và nhân dân đều cần đến sự trẻ trung, khỏe mạnh của cậu. Có nhiệt tình, có năng lực, tố chất toàn diện. Tổ chức đối với công tác của cậu rất chú ý và coi trọng. Theo góc độ của tổ chức mà nói, Tỉnh ủy và UBND tỉnh đem các người trở thành cán bộ hậu bị và người tiếp nhận để bồi dưỡng. Theo tình cảm cá nhân mà nói, tôi cũng vậy, mà Bí thư Đại Niên cũng thế, và các lãnh đạo khác ở tỉnh, đều hy vọng những đồng chí như các cậu có thể mau chóng trưởng thành, tiếp nhận lại trọng trách của chúng tôi, đẩy mạnh sự nghiệp của Đảng và nhân dân tiến về phía trước.
Tuy rằng nói là nói chuyện cá nhân, nhưng là Chủ tịch tỉnh Đông Sơn, Hám Tân Dân vẫn theo thói quen dùng đến giọng quan. Khi đã đến chức vụ như ông ta thì ngôn ngữ, cử chỉ rất khó phân biệt nghi thức hay không nghi thức. Lãnh đạo cấp tỉnh bộ, Chủ tịch tỉnh một địa phương, quyền lực uy nghiêm sớm đã xâm nhập vào trong máu.
An Tại Đào nét mặt kính cẩn, tươi cười, lặng lẽ lắng nghe.
- Cho nên, đồng chí Tiểu An, cậu cảm thấy, trong một số thời điểm, chúng ta có nên mềm dẻo một chút không? Nói cho cùng, đây cũng chỉ là bảo vệ cho bản thân mình thôi. Cậu nói có phải vậy hay không?
Hám Tân Dân mỉm cười, nhìn An Tại Đào.
An Tại Đào trong lòng âm thầm thở dài. Hắn hiểu được, một Chủ tịch tỉnh cao cao tại thượng, có thể dùng thái độ kiên nhẫn để làm công tác tư tưởng cho mình thì đã nể mặt mình lắm rồi. Đồng thời cũng biểu lộ được sự thưởng thức và coi trọng của ông ta.
An Tại Đào cũng hiểu được, chính mình phải có câu đáp lại. Mặc kệ có làm hay không, trước tiên phải đồng ý trước. Còn về phần khác thì hãy tính sau.
- Xin lãnh đạo cứ yên tâm, tôi hiểu rồi.
An Tại Đào nhẹ nhàng nói.
- Được, đồng chí Tiểu An.
Hám Tân Dân gật đầu.
- Nói một chút chuyện chính sự. Bất luận như thế nào, công trình xây dựng trường đại học nhất định phải nắm chặt. Cậu cứ việc làm, ở tỉnh sẽ làm chỗ dựa cho cậu.
- Xin lãnh đạo tỉnh cứ yên tâm, chúng tôi cam đoan hoàn thành nhiệm vụ. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL
An Tại Đào trả lời ngắn gọn. Trước mặt lãnh đạo tỉnh, hắn không tỏ thái độ cũng không được. Cho dù không có tin tưởng thì cũng phải biểu lộ trăm phần trăm tin tưởng. Hơn nữa, hắn vốn có niềm tin mà.
- Ở tỉnh biết cậu hiện tại áp lực rất lớn, trọng trách rất nặng.
Hám Tân Dân thấy An Tại Đào muốn nói gì lại thôi, thì không kìm nổi cười ha hả lên:
- Có phải muốn hỏi tôi, khi nào thì tài chính tỉnh sẽ đến? Yên tâm đi, đồng chí Tiểu An, tài chính tỉnh đã thông qua phê duyệt dự án, khoản tiền này nhất định sẽ không thiếu cho mọi người.
An Tại Đào cười ha hả:
- Chủ tịch tỉnh Hám, xin lãnh đạo hiểu cho chúng tôi, tài chính của thành phố chúng tôi cũng khá khẩn trương. Chúng tôi bước đầu tính toán, trường đại học Đông Sơn được xây dựng tại Phòng Sơn, ngoại trừ đầu nhập cơ bản ở tỉnh thì còn có những chỗ khác. Trước sau, liên quan đến công trình chủ thể và phương tiện phụ thuộc, trong hai năm, ít nhất chúng tôi phải đầu nhập hơn một tỷ đồng. Số lượng này không phải là nhỏ. Có người nói tài lực mà thành phố bỏ ra là không đáng kể, thậm chí có người nói tôi là phùng má giả làm người mập.
- Những người đó tầm nhìn hạn hẹp, không cần để ý đến họ.
Hám Tân Dân thản nhiên nói:
- Sau khi trường đại học Đông Sơn được xây dựng thì sẽ mang đến cho Phòng Sơn các người nhiều động lực kinh tế tăng trưởng. Không cần nói gì khác, chỉ cần là mấy vạn học sinh và giáo viên cùng với người làm ngành sản xuất liên quan thì cũng đủ để kéo kinh tế phát triển lên rồi.
- Hãy tiếp tục nỗ lực, đồng chí Tiểu An. Các người hiện tại chính là lót đường, tạo phúc cho hậu nhân sau này. Tương lai, người dân Phòng Sơn không quên được các người đâu.
Hám Tân Dân chậm rãi quay đầu nhìn ra ngoài cửa kính xe, thần sắc uy nghiêm, làm như phải chấm dứt cuộc nói chuyện không chính thức này.
An Tại Đào mỉm cười, cũng trầm mặc hơn.
Đoàn xe chạy như bay, xuyên qua trung tâm phồn hoa nhất thành phố Phòng Sơn, hướng tòa nhà Thành ủy Phòng Sơn mà đến.
Sau khi xuống xe, An Tại Đào và Dương Hoa cùng với các lãnh đạo thành phố vây quanh Chủ tịch Hám Tân Dân bước vào phòng họp. Các Ủy viên thường vụ Thành ủy và bộ máy UBND thành phố cùng với đại diện bên trường đại học Mã Minh Cơ đã chờ sẵn.
Khi bước vào phòng họp, tiếng chuông điện thoại di động của An Tại Đào vang lên. An Tại Đào nhìn thấy dãy số, là của văn phòng Lý Đại Niên, nên nói với Hám Tân Dân một tiếng rồi bước vào phòng vệ sinh nghe điện thoại.
Sau khi nói ngắn gọn vài câu với Lý Đại Niên, biết rõ tiền căn hậu quả và chân tướng, An Tại Đào cúp điện thoại, trên mặt hiện lên một nụ cười khẩy.
- Xem ra, cái tên tiểu tử Hầu gia này thật đúng là phiền hà.
An Tại Đào vừa bước ra khỏi nhà vệ sinh, vừa tính toán đối sách trong lòng.
Tuy rằng hắn không e ngại bối cảnh bên trong của HầÂu Dương Minh, nhưng chung quy vẫn rất phiền hà. Đề cập đến thủ trưởng ở trung ương, nếu xử lý không tốt, hắn sẽ lâm vào hoàn cảnh nguy hiểm.
Bước vào phòng họp, thấy Hám Tân Dân đã ngồi ngay ngắn vị trí chính giữa, An Tại Đào cười, bước qua nói:
- Chủ tịch tỉnh Hám, mọi người đã đến đông đủ, chúng ta bắt đầu nhé?
Hám Tân Dân gật đầu:
- Được, đồng chí Tiểu An, hôm nay tôi sẽ chủ trì.
Nói xong, Hám Tân Dân ánh mắt uy nghiêm nhìn lướt qua tất cả các lãnh đạo thành phố Phòng Sơn, rồi sau đó mới cất cao giọng nói:
- Các đồng chí ở Phòng Sơn, hôm nay, tôi chịu sự ủy thác của Bí thư Tỉnh ủy Lý Đại Niên, đại diện cho Tỉnh ủy và UBND tỉnh, đến Phòng Sơn chủ trì mời dự họp về công tác phối hợp xây dựng trường đại học Đông Sơn.
- Trước khi bắt đầu cuộc họp, tôi có vài lời cần nói với mọi người.