Chiếc mũ cánh chuồn so sánh với quyền uy và mặt mũi kỳ thật quan trọng hơn nhiều. Là một cán bộ trong quan trường gần hai mươi năm, Hoàng Hiểu Phong so với ai cũng đều hiểu được đạo lý này. Nếu không có sự giác ngộ ấy thì y đã không leo lên vị trí Giám đốc sở.
Ngẫm nghĩ một chút, Hoàng Hiểu Phong lập tức thông báo cho văn phòng Thành ủy, thông báo cho tất cả các Ủy viên thường vụ thành ủy, lập tức mời dự họp hội nghị thường vụ lâm thời.
Không bao lâu, sau khi nhận được thông báo, tất cả các Ủy viên thường vụ thành ủy đều đến phòng họp. Mã Hiểu Yến và Cổ Vân Lan bước vào phòng, không ngờ đã thấy Hoàng Hiểu Phong ngồi sẵn trong phòng họp, lẳng lặng một mình, thì ngoài mặt ôn hòa tươi cười nhưng trong lòng không khỏi âm thầm cười lạnh.
Cổ Vân Lan quay đầu liếc mắt nhìn Mã Hiểu Yến, thấy được sự khinh thường trên nét mặt của cô. Cổ Vân Lan cười thầm trong lòng, cũng không để trong lòng, thẳng đến vị trí Phó chủ tịch thường trực thành phố của mình.
Hoàng Hiểu Phong thái độ thay đổi. Y vì sao mà thay đổi, Mã Hiểu Yến trong lòng biết rất rõ. Các Ủy viên thường vụ khác trong lòng cũng biết rất rõ.
An Tại Đào lúc này đã trở về Đông Sơn, mang theo quyền uy của một Bí thư Tỉnh ủy tương lai. Không cần nói đến Hoàng Hiểu Phong, cho dù là Trịnh Phương hay những lãnh đạo khác hướng về phía Hoàng Hiểu Phong cũng đều khiếp sợ, âm thầm bắt đầu một lần nữa suy xét lập trường chính trị của mình.
Cũng không thể nói đám người Trịnh Phương là không có đạo đức, là đám cỏ đầu tường. Là Ủy viên thường vụ bình thường, bọn họ chỉ có thể suy xét thời thế giúp đỡ nhân vật số một nắm giữ quyền lực. Hơn nữa, bộ máy thành viên phục tùng lãnh đạo đây là nguyên tắc của tổ chức.
Nếu An Tại Đào đã trở về, không cần nói là hắn chủ trì công tác hàng ngày của Tỉnh ủy, mà ngay cả chỉ là một Phó bí thư Tỉnh ủy bình thường, Hoàng Hiểu Phong quả quyết cũng không dám tiếp tục đẩy mạnh hoạt động đẩy ngã những cải cách của An Tại Đào trước kia. An Tại Đào chính là người khởi đầu cho cải cách xe công tại Phòng Sơn, là một lãnh đạo đương nhiệm trong bộ máy lãnh đạo trung tâm của Tỉnh ủy. Khi y vừa mới nhậm chức tại Phòng Sơn thì đã làm ra hành động này. Không cần nói đến bản thân Hoàng Hiểu Phong, ngay cả toàn bộ bộ máy đều vì thế mà đắc tội với An Tại Đào.
Thời khắc Ban tổ chức trung ương tuyên bố bổ nhiệm, kỳ thật các lãnh đạo đều hiểu được, Hoàng Hiểu Phong vừa mới ra quyết định hủy bỏ trung tâm quản lý xe công Phòng Sơn lập tức biến thành bọt nước.
Quả nhiên, khi tất cả mọi người ngồi xuống xong, Hoàng Hiểu Phong ho khan hai tiếng, chủ động hướng Mã Hiểu Yến trưng cầu ý kiến:
- Đồng chí Mã Hiểu Yến, chúng ta bắt đầu họp chứ?
Bất luận như thế nào thì Hoàng Hiểu Phong cũng là Bí thư Thành ủy thành phố Phòng Sơn. Mặc dù Mã Hiểu Yến rất khinh thường cách đối nhân xử thế của Hoàng Hiểu Phong, nhưng trong những trường hợp công khai như thế này, cô không thể không chú ý đến mặt mũi của y, đồng thời cũng duy trì phong độ chính trị của mình.
- Vâng!
Mã Hiểu Yến nhẹ nhàng gật đầu.
Hoàng Hiểu Phong căn bản không nhìn thấy tia khinh miệt trong mắt Mã Hiểu Yến, thậm chí cũng không nhìn kỹ thần sắc lóe ra của các Ủy viên thường vụ khác, đúng lý hợp tình bắt đầu nói chuyện.
Trong khi nói, Hoàng Hiểu Phong đầu tiên nói đến công tác tiến hành đẩy mạnh cải cách xe công của thành phố Phòng Sơn, khẳng định thành tích đạt được, sau đó không ngờ công khai đề xuất, một lần nữa tiến hành hoàn thiện chỉnh sửa biện pháp quản lý xe công của cơ quan chính Đảng Phòng Sơn và quy phạm sử dụng xe công. Sau đó sẽ ban bố thi hành trong toàn bộ thành phố.
Đồng thời, còn chủ động tự phê bình mình thời gian trước đã đưa ra quyết sách sai lầm, lập tức yêu cầu bộ môn có liên quan đình chỉ công văn hủy bỏ trung tâm quản lý xe công, toàn bộ khôi phục lại biên chế và chức năng công tác của tất cả cán bộ công nhân viên chức của trung tâm.
Văn kiện này phát xuống hay không không phải là mấu chốt. Vấn đề mấu chốt ở chỗ, nếu việc đính chính lại của Thành ủy lần này được thực hiện, trung tâm quản lý xe khôi phục lại thì văn kiện lúc trước sẽ trở thành phế thải. Mặc dù điều này sẽ trở thành trò cười ở thành phố, tổn hại đến quyền uy của Bí thư Thành ủy Hoàng Hiểu Phong và Thành ủy, UBND thành phố, nhưng chung quy là không còn cách nào khác.
Hoàng Hiểu Phong biết sai sửa sai, khôi phục lại trung tâm quản lý xe công. Kết quả này Mã Hiểu Yến, Mã Đức Thắng và Cổ Vân Lan ba người tất nhiên là hy vọng được nhìn đến. Nhưng ba người âm thầm trao đổi một ánh mắt với nhau, đều từ đôi mắt đối phương đọc được sự nghiền ngẫm và tươi cười khác thường.
Hoàng Hiểu Phong người này da mặt dày, chỉ sợ là xưa nay hiếm thấy. Tuy nhiên, da mặt không dày thì như thế nào đây? Vì để bảo tồn vị trí và cái mũ cánh chuồn của mình, tạm thời mất uy tín một chút có là gì? Chỉ cần có thể bảo vệ được vị trí, cái gì cũng có thể làm. Về phần những người khác ở thành phố giờ phút này có châm chọc, khiêu khích thì Hoàng Hiểu Phong chỉ trong lòng cười lạnh, ra vẻ không nhìn thấy.
Hoàng Hiểu Phong khóe miệng hiện lên một nụ cười ôn hòa. Y hướng Mã Hiểu Yến cười nói:
- Đồng chí Hiểu yến, tân lãnh đạo đến nhận chức ở tỉnh ta, chúng ta có phải hay không cũng nên đại diện cho Thành ủy và UBND thành phố đến thăm hỏi một chút? Phó bí thư An dù sao cũng là lãnh đạo cũ của chúng ta, lãnh đạo quay trở về, đối với thành phố chúng ta là một sự kiện lớn. Còn Phó chủ tịch tỉnh Trần mới đến nữa. Tôi cảm thấy hẳn là nên đi thăm. Đây là lễ phép phải có.
- Hơn nữa, tôi cảm thấy, chúng ta hẳn là đại diện cho Thành ủy và UBND và hơn bốn triệu quần chúng mời Bí thư quay trở lại Phòng Sơn một chuyến.
Mã Hiểu Yến ngẩn ra, nhưng thật không ngờ thái độ của Hoàng Hiểu Phong lại hạ thấp như vậy. Vì để bảo vệ vị trí của mình, làm dịu đi mối quan hệ với An Tại Đào, không ngờ chuẩn bị mặt dày đi thăm hỏi.
Tuy nhiên, thăm hỏi chỉ là thủ tục. Chuyện này là lệ thường trong quan trường, Mã Hiểu Yến cũng không thể công khai cự tuyệt. Hơn nữa, được gặp An Tại Đào, cô trong lòng rất vui.
Sân thể thao cũ của thành phố Phòng Sơn là chỗ đóng quân của trung tâm quản lý xe công. Chủ nhiệm trung tâm Tiền Tuyết Lỵ thần sắc cô đơn nhìn bãi đỗ xe trống rỗng bên cạnh, thất thần nhìn ra xa, trong lòng dâng lên một cảm xúc không nói nên lời.
Phía sau cô, cách đó không xa là một số phó chức của trung tâm, còn có những nhân viên công tác, đều lặng yên tụ tập trước văn phòng làm việc, trầm mặc không nói. Hôm nay, là ngày cuối cùng bọn họ phải rời khỏi, Tiền Tuyết Lỵ triệu tập mọi người, mở một cuộc họp nhỏ, sau đó liền tuyên bố giải tán.
Tuy rằng bọn họ đều là cán bộ trong biên chế. Khi trung tâm quản lý xe công bị hủy bỏ, thì thành phố cũng sẽ sắp xếp công tác khác. Nhưng chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, trung tâm quản lý xe công nhận được công văn hủy bỏ trung tâm. Điều này khiến cho người ta trong lòng không chịu nổi.
Giờ phút này, Tiền Tuyết Lỵ tâm trạng cực kỳ phức tạp, cảm thấy mất mát. Nguyên bản, khi vừa mới nhậm chức, cô nhiệt tình mười phần, và đã cố gắng rất nhiều, chiếm được sự coi trọng và thưởng thức của Bí thư Thành ủy An Tại Đào. Nhưng chưa đợi được đến ngày An Tại Đào đề bạt cô thì hắn đã rời khỏi thành phố, đến Yên Kinh làm Cục trưởng cục Giám sát an toàn mỏ than quốc gia.
Dương Hoa làm Bí thư, tầm quan trọng của trung tâm mặc dù bị chèn ép nhưng dù sao vẫn còn được duy trì. Nhưng Hoàng Hiểu Phong vừa lên đảm nhiệm không bao lâu thì liền khai đao trung tâm ngay. Tuy rằng vẫn chưa có động tác nhưng phong thanh đã sớm lan truyền. Cho đến hai ngày trước, văn kiện của Đảng đã phát xuống, hết thảy đều được xác định, trung tâm quản lý xe công bị hủy bỏ đã trở thành kết cục không thể sửa đổi.
Đứng ở góc độ một cán bộ cấp cục huyện như Tiền Tuyết Lỵ mà xem, Bí thư Thành ủy đẩy mạnh, hội nghị thường vụ quyết định thông qua, vả lại đã hình thành văn kiện của Đảng, thì không thể vãn hồi.
Nhưng cô nào nghĩ, trên thế giới này, nhất là quan trường trong nước, kỳ thật không cái gì là không có khả năng.
- Chủ nhiệm Tiền, điện thoại của Phó chủ tịch thành phố Cổ.
Một nhân viên công tác vội vàng từ văn phòng làm việc chạy ra, hô to lên.
Tiền Tuyết Lỵ ngẩn ra, sau đó nhanh chóng chạy đến nơi làm việc. Cô dường như là dùng hết khả năng của mình mà chạy.
Mặc một bộ trang phục công sở màu đen, trên người còn khoác một chiếc áo may ô, Tiền Tuyết Lỵ dáng người đầy đặn, giẫm lên đôi giày cao gót mà chạy, khiến cho động thái kỳ thật không được lịch sự cho lắm.
- Phó chủ tịch Cổ!
Tiền Tuyết Lỵ thở hổn hển nghe điện thoại.
Đầu dây bên kia, Cổ Vân Lan dường như rất hiểu tâm tình giờ phút này của Tiền Tuyết Lỵ, liền thản nhiên cười:
- Đồng chí Tuyết Lệ, tôi chịu sự ủy thác của hội nghị thường vụ Thành ủy, chính thức thông báo cho mọi người quyết định mới nhất của hội nghị thường vụ Thành ủy, khôi phục lại trung tâm quản lý xe công Phòng Sơn. Mọi người cứ tiếp tục dựa theo chức trách và chức năng của mình để triển khai công tác.
- Cảm ơn Phó chủ tịch Cổ…Cảm ơn lãnh đạo!
Lời nói của Cổ Vân Lan đối với Tiền Tuyết Lỵ mà nói không khác gì tiếng sét nổ bên tai. Thật lâu sau cô mới hồi phục tinh thần, mừng như điên nói lời cảm ơn Cổ Vân Lan. Cổ Vân Lan cũng không nói nhiều, liền dặn dò vài câu rồi mới cúp điện thoại.
Cảm xúc nội tâm lần lượt thay đổi khiến gương mặt Tiền Tuyết Lỵ đỏ ửng hẳn lên. Cô cố không nghĩ chuyện gì xảy ra, lập tức chạy ra khỏi văn phòng làm việc, hô to:
- Các đồng chí, xin nói cho mọi người một tin tức tốt. Quyết định mới nhất của hội nghị thường vụ thành ủy, hủy bỏ quyết định lần trước, khôi phục trung tâm quản lý xe. Vừa rồi Phó chủ tịch thành phố Cổ đại diện thành ủy thông báo cho chúng ta tiếp tục công tác.
Một bầu không khí đang tĩnh mịch và trầm mặc lập tức bùng nổ tiếng vỗ tay nhiệt liệt và hưng phấn. Nhân viên công tác của trung tâm quản lý xe công như ong vỡ tổ chạy về văn phòng, bắt đầu đem những gì mình đã đóng gói bày lại về nguyên trạng.
Một vài Phó chủ nhiệm bước đến, nhìn Tiền Tuyết Lỵ, trên mặt lộ vẻ hoài nghi và kinh ngạc. Tiền Tuyết Lỵ khoát tay, lớn tiếng nói:
- Mọi người không nên hỏi tôi, tôi cũng không rõ lắm chuyện gì đã xảy ra. Nhưng bất kể như thế nào thì trung tâm của chúng ta không bị hủy bỏ. Đó là một chuyện tốt.
- Được rồi, đừng đứng ngốc ngếch ở đây nữa, khẩn trương trở về chuẩn bị một chút. Sau đó chúng ta mời dự họp toàn bộ trung tâm.
Tiền Tuyết Lỵ hưng phấn phất tay, xoay người bước lên lầu.
Chiếc mũ cánh chuồn so sánh với quyền uy và mặt mũi kỳ thật quan trọng hơn nhiều. Là một cán bộ trong quan trường gần hai mươi năm, Hoàng Hiểu Phong so với ai cũng đều hiểu được đạo lý này. Nếu không có sự giác ngộ ấy thì y đã không leo lên vị trí Giám đốc sở.
Ngẫm nghĩ một chút, Hoàng Hiểu Phong lập tức thông báo cho văn phòng Thành ủy, thông báo cho tất cả các Ủy viên thường vụ thành ủy, lập tức mời dự họp hội nghị thường vụ lâm thời.
Không bao lâu, sau khi nhận được thông báo, tất cả các Ủy viên thường vụ thành ủy đều đến phòng họp. Mã Hiểu Yến và Cổ Vân Lan bước vào phòng, không ngờ đã thấy Hoàng Hiểu Phong ngồi sẵn trong phòng họp, lẳng lặng một mình, thì ngoài mặt ôn hòa tươi cười nhưng trong lòng không khỏi âm thầm cười lạnh.
Cổ Vân Lan quay đầu liếc mắt nhìn Mã Hiểu Yến, thấy được sự khinh thường trên nét mặt của cô. Cổ Vân Lan cười thầm trong lòng, cũng không để trong lòng, thẳng đến vị trí Phó chủ tịch thường trực thành phố của mình. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất:
Hoàng Hiểu Phong thái độ thay đổi. Y vì sao mà thay đổi, Mã Hiểu Yến trong lòng biết rất rõ. Các Ủy viên thường vụ khác trong lòng cũng biết rất rõ.
An Tại Đào lúc này đã trở về Đông Sơn, mang theo quyền uy của một Bí thư Tỉnh ủy tương lai. Không cần nói đến Hoàng Hiểu Phong, cho dù là Trịnh Phương hay những lãnh đạo khác hướng về phía Hoàng Hiểu Phong cũng đều khiếp sợ, âm thầm bắt đầu một lần nữa suy xét lập trường chính trị của mình.
Cũng không thể nói đám người Trịnh Phương là không có đạo đức, là đám cỏ đầu tường. Là Ủy viên thường vụ bình thường, bọn họ chỉ có thể suy xét thời thế giúp đỡ nhân vật số một nắm giữ quyền lực. Hơn nữa, bộ máy thành viên phục tùng lãnh đạo đây là nguyên tắc của tổ chức.
Nếu An Tại Đào đã trở về, không cần nói là hắn chủ trì công tác hàng ngày của Tỉnh ủy, mà ngay cả chỉ là một Phó bí thư Tỉnh ủy bình thường, Hoàng Hiểu Phong quả quyết cũng không dám tiếp tục đẩy mạnh hoạt động đẩy ngã những cải cách của An Tại Đào trước kia. An Tại Đào chính là người khởi đầu cho cải cách xe công tại Phòng Sơn, là một lãnh đạo đương nhiệm trong bộ máy lãnh đạo trung tâm của Tỉnh ủy. Khi y vừa mới nhậm chức tại Phòng Sơn thì đã làm ra hành động này. Không cần nói đến bản thân Hoàng Hiểu Phong, ngay cả toàn bộ bộ máy đều vì thế mà đắc tội với An Tại Đào.
Thời khắc Ban tổ chức trung ương tuyên bố bổ nhiệm, kỳ thật các lãnh đạo đều hiểu được, Hoàng Hiểu Phong vừa mới ra quyết định hủy bỏ trung tâm quản lý xe công Phòng Sơn lập tức biến thành bọt nước.
Quả nhiên, khi tất cả mọi người ngồi xuống xong, Hoàng Hiểu Phong ho khan hai tiếng, chủ động hướng Mã Hiểu Yến trưng cầu ý kiến:
- Đồng chí Mã Hiểu Yến, chúng ta bắt đầu họp chứ?
Bất luận như thế nào thì Hoàng Hiểu Phong cũng là Bí thư Thành ủy thành phố Phòng Sơn. Mặc dù Mã Hiểu Yến rất khinh thường cách đối nhân xử thế của Hoàng Hiểu Phong, nhưng trong những trường hợp công khai như thế này, cô không thể không chú ý đến mặt mũi của y, đồng thời cũng duy trì phong độ chính trị của mình.
- Vâng!Mã Hiểu Yến nhẹ nhàng gật đầu.
Hoàng Hiểu Phong căn bản không nhìn thấy tia khinh miệt trong mắt Mã Hiểu Yến, thậm chí cũng không nhìn kỹ thần sắc lóe ra của các Ủy viên thường vụ khác, đúng lý hợp tình bắt đầu nói chuyện.
Trong khi nói, Hoàng Hiểu Phong đầu tiên nói đến công tác tiến hành đẩy mạnh cải cách xe công của thành phố Phòng Sơn, khẳng định thành tích đạt được, sau đó không ngờ công khai đề xuất, một lần nữa tiến hành hoàn thiện chỉnh sửa biện pháp quản lý xe công của cơ quan chính Đảng Phòng Sơn và quy phạm sử dụng xe công. Sau đó sẽ ban bố thi hành trong toàn bộ thành phố.
Đồng thời, còn chủ động tự phê bình mình thời gian trước đã đưa ra quyết sách sai lầm, lập tức yêu cầu bộ môn có liên quan đình chỉ công văn hủy bỏ trung tâm quản lý xe công, toàn bộ khôi phục lại biên chế và chức năng công tác của tất cả cán bộ công nhân viên chức của trung tâm.
Văn kiện này phát xuống hay không không phải là mấu chốt. Vấn đề mấu chốt ở chỗ, nếu việc đính chính lại của Thành ủy lần này được thực hiện, trung tâm quản lý xe khôi phục lại thì văn kiện lúc trước sẽ trở thành phế thải. Mặc dù điều này sẽ trở thành trò cười ở thành phố, tổn hại đến quyền uy của Bí thư Thành ủy Hoàng Hiểu Phong và Thành ủy, UBND thành phố, nhưng chung quy là không còn cách nào khác.
Hoàng Hiểu Phong biết sai sửa sai, khôi phục lại trung tâm quản lý xe công. Kết quả này Mã Hiểu Yến, Mã Đức Thắng và Cổ Vân Lan ba người tất nhiên là hy vọng được nhìn đến. Nhưng ba người âm thầm trao đổi một ánh mắt với nhau, đều từ đôi mắt đối phương đọc được sự nghiền ngẫm và tươi cười khác thường.
Hoàng Hiểu Phong người này da mặt dày, chỉ sợ là xưa nay hiếm thấy. Tuy nhiên, da mặt không dày thì như thế nào đây? Vì để bảo tồn vị trí và cái mũ cánh chuồn của mình, tạm thời mất uy tín một chút có là gì? Chỉ cần có thể bảo vệ được vị trí, cái gì cũng có thể làm. Về phần những người khác ở thành phố giờ phút này có châm chọc, khiêu khích thì Hoàng Hiểu Phong chỉ trong lòng cười lạnh, ra vẻ không nhìn thấy.
Hoàng Hiểu Phong khóe miệng hiện lên một nụ cười ôn hòa. Y hướng Mã Hiểu Yến cười nói:
- Đồng chí Hiểu yến, tân lãnh đạo đến nhận chức ở tỉnh ta, chúng ta có phải hay không cũng nên đại diện cho Thành ủy và UBND thành phố đến thăm hỏi một chút? Phó bí thư An dù sao cũng là lãnh đạo cũ của chúng ta, lãnh đạo quay trở về, đối với thành phố chúng ta là một sự kiện lớn. Còn Phó chủ tịch tỉnh Trần mới đến nữa. Tôi cảm thấy hẳn là nên đi thăm. Đây là lễ phép phải có.
- Hơn nữa, tôi cảm thấy, chúng ta hẳn là đại diện cho Thành ủy và UBND và hơn bốn triệu quần chúng mời Bí thư quay trở lại Phòng Sơn một chuyến.
Mã Hiểu Yến ngẩn ra, nhưng thật không ngờ thái độ của Hoàng Hiểu Phong lại hạ thấp như vậy. Vì để bảo vệ vị trí của mình, làm dịu đi mối quan hệ với An Tại Đào, không ngờ chuẩn bị mặt dày đi thăm hỏi.
Tuy nhiên, thăm hỏi chỉ là thủ tục. Chuyện này là lệ thường trong quan trường, Mã Hiểu Yến cũng không thể công khai cự tuyệt. Hơn nữa, được gặp An Tại Đào, cô trong lòng rất vui.
Sân thể thao cũ của thành phố Phòng Sơn là chỗ đóng quân của trung tâm quản lý xe công. Chủ nhiệm trung tâm Tiền Tuyết Lỵ thần sắc cô đơn nhìn bãi đỗ xe trống rỗng bên cạnh, thất thần nhìn ra xa, trong lòng dâng lên một cảm xúc không nói nên lời.
Phía sau cô, cách đó không xa là một số phó chức của trung tâm, còn có những nhân viên công tác, đều lặng yên tụ tập trước văn phòng làm việc, trầm mặc không nói. Hôm nay, là ngày cuối cùng bọn họ phải rời khỏi, Tiền Tuyết Lỵ triệu tập mọi người, mở một cuộc họp nhỏ, sau đó liền tuyên bố giải tán.
Tuy rằng bọn họ đều là cán bộ trong biên chế. Khi trung tâm quản lý xe công bị hủy bỏ, thì thành phố cũng sẽ sắp xếp công tác khác. Nhưng chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, trung tâm quản lý xe công nhận được công văn hủy bỏ trung tâm. Điều này khiến cho người ta trong lòng không chịu nổi.
Giờ phút này, Tiền Tuyết Lỵ tâm trạng cực kỳ phức tạp, cảm thấy mất mát. Nguyên bản, khi vừa mới nhậm chức, cô nhiệt tình mười phần, và đã cố gắng rất nhiều, chiếm được sự coi trọng và thưởng thức của Bí thư Thành ủy An Tại Đào. Nhưng chưa đợi được đến ngày An Tại Đào đề bạt cô thì hắn đã rời khỏi thành phố, đến Yên Kinh làm Cục trưởng cục Giám sát an toàn mỏ than quốc gia.
Dương Hoa làm Bí thư, tầm quan trọng của trung tâm mặc dù bị chèn ép nhưng dù sao vẫn còn được duy trì. Nhưng Hoàng Hiểu Phong vừa lên đảm nhiệm không bao lâu thì liền khai đao trung tâm ngay. Tuy rằng vẫn chưa có động tác nhưng phong thanh đã sớm lan truyền. Cho đến hai ngày trước, văn kiện của Đảng đã phát xuống, hết thảy đều được xác định, trung tâm quản lý xe công bị hủy bỏ đã trở thành kết cục không thể sửa đổi.
Đứng ở góc độ một cán bộ cấp cục huyện như Tiền Tuyết Lỵ mà xem, Bí thư Thành ủy đẩy mạnh, hội nghị thường vụ quyết định thông qua, vả lại đã hình thành văn kiện của Đảng, thì không thể vãn hồi.
Nhưng cô nào nghĩ, trên thế giới này, nhất là quan trường trong nước, kỳ thật không cái gì là không có khả năng.
- Chủ nhiệm Tiền, điện thoại của Phó chủ tịch thành phố Cổ.
Một nhân viên công tác vội vàng từ văn phòng làm việc chạy ra, hô to lên.
Tiền Tuyết Lỵ ngẩn ra, sau đó nhanh chóng chạy đến nơi làm việc. Cô dường như là dùng hết khả năng của mình mà chạy.
Mặc một bộ trang phục công sở màu đen, trên người còn khoác một chiếc áo may ô, Tiền Tuyết Lỵ dáng người đầy đặn, giẫm lên đôi giày cao gót mà chạy, khiến cho động thái kỳ thật không được lịch sự cho lắm.
- Phó chủ tịch Cổ!
Tiền Tuyết Lỵ thở hổn hển nghe điện thoại.
Đầu dây bên kia, Cổ Vân Lan dường như rất hiểu tâm tình giờ phút này của Tiền Tuyết Lỵ, liền thản nhiên cười:
- Đồng chí Tuyết Lệ, tôi chịu sự ủy thác của hội nghị thường vụ Thành ủy, chính thức thông báo cho mọi người quyết định mới nhất của hội nghị thường vụ Thành ủy, khôi phục lại trung tâm quản lý xe công Phòng Sơn. Mọi người cứ tiếp tục dựa theo chức trách và chức năng của mình để triển khai công tác.
- Cảm ơn Phó chủ tịch Cổ…Cảm ơn lãnh đạo!
Lời nói của Cổ Vân Lan đối với Tiền Tuyết Lỵ mà nói không khác gì tiếng sét nổ bên tai. Thật lâu sau cô mới hồi phục tinh thần, mừng như điên nói lời cảm ơn Cổ Vân Lan. Cổ Vân Lan cũng không nói nhiều, liền dặn dò vài câu rồi mới cúp điện thoại.
Cảm xúc nội tâm lần lượt thay đổi khiến gương mặt Tiền Tuyết Lỵ đỏ ửng hẳn lên. Cô cố không nghĩ chuyện gì xảy ra, lập tức chạy ra khỏi văn phòng làm việc, hô to:
- Các đồng chí, xin nói cho mọi người một tin tức tốt. Quyết định mới nhất của hội nghị thường vụ thành ủy, hủy bỏ quyết định lần trước, khôi phục trung tâm quản lý xe. Vừa rồi Phó chủ tịch thành phố Cổ đại diện thành ủy thông báo cho chúng ta tiếp tục công tác.
Một bầu không khí đang tĩnh mịch và trầm mặc lập tức bùng nổ tiếng vỗ tay nhiệt liệt và hưng phấn. Nhân viên công tác của trung tâm quản lý xe công như ong vỡ tổ chạy về văn phòng, bắt đầu đem những gì mình đã đóng gói bày lại về nguyên trạng.
Một vài Phó chủ nhiệm bước đến, nhìn Tiền Tuyết Lỵ, trên mặt lộ vẻ hoài nghi và kinh ngạc. Tiền Tuyết Lỵ khoát tay, lớn tiếng nói:
- Mọi người không nên hỏi tôi, tôi cũng không rõ lắm chuyện gì đã xảy ra. Nhưng bất kể như thế nào thì trung tâm của chúng ta không bị hủy bỏ. Đó là một chuyện tốt.
- Được rồi, đừng đứng ngốc ngếch ở đây nữa, khẩn trương trở về chuẩn bị một chút. Sau đó chúng ta mời dự họp toàn bộ trung tâm.
Tiền Tuyết Lỵ hưng phấn phất tay, xoay người bước lên lầu.