So sánh với Hồ Dũng, Phó Thụy Vân 29 tuổi có vẻ rất bình tĩnh cũng rất ung dung. Cô không có biểu hiện giả dối và cấp thiết giống như Hồ Dũng, cô đối đãi với đồng sự thế nào vẫn đối đãi như vậy, nên làm chuyện gì vẫn làm như vậy, không giống như Hồ Dũng mỗi ngày lộ ra một bộ cực kỳ chuyên nghiệp, thậm chí còn cướp đoạt đề tài của phóng viên khác ra ngoài phỏng vấn viết bản thảo.
Rất giả, cũng quá ngây thơ.
An Tại Đào đi vào văn phòng, Phó Thụy Vân đang xem tạp chí đột nhiên ngẩng đầu cười, giơ tuần san tin tức trong tay lên:
- Tiểu An, trong bản tạp chí này có bài báo cậu và phóng viên báo chiều Đông Sơn là Dịch Thần cùng viết.
An Tại Đào ngẩn ra, đón lấy vừa đọc, quả nhiên là bài báo đi sâu hắn hợp tác với Dịch Thần về việc tồn tại dỡ bở cầu vượt Tân Hải, được tuần san tin tức này dùng chuyên mục "Tiếng nói quan trọng" hàng năm dài kỳ đưa ra. Hắn vui vẻ trong lòng, đây là một tuần san tin tức rất có lực ảnh hưởng, tạp chí cấp thông tấn xã chủ sự quốc gia lớn nhất phía chính phủ, dùng kinh nghiệm đời sau của hắn xem, bài báo kinh tế bình thường có thể xuất hiện tại chuyên mục này của tạp chí, trên cơ bản đã xác định chắc chắn giải thưởng báo chí cao nhất quốc gia, một trong các giải thưởng của cộng đồng truyền thông tin tức, bởi vì người tổ chức giải thưởng và người bình chọn chính là hậu trường phía chính quyền của tạp chí này.
Chỉ có điều rốt cuộc sẽ được nhận giải mấy, khó nói. Ít nhất là giải 3 rồi.
Giải thưởng báo chí này không thể so với loại khác, đại biểu vinh dự cao nhất của giới truyền thông trong nước. Cầm giải thưởng này, có thể nói trên cơ bản có danh tiếng trong làng báo, bất luận một cơ quan truyền thông nào trong nước cũng đều có thể tới. Chẳng qua, An Tại Đào còn không có ý tưởng đi ăn máng khác, hiện giờ không có, sau này cũng sẽ không. Tòa soạn đối với hắn mà nói, chỉ là ván cầu đi tới, mục tiêu cuối cùng của hắn vẫn là quan trường chân chính: chính quyền.
Tuy rằng hắn không phải Người mê làm quan, nhưng làm một người tái sinh có được lịch duyệt nhân sinh phong phú, hắn rất rõ ràng, chỉ có làm quan mới có thể sống tốt, có thể khiến mẹ mình trải qua cuộc sống giàu có, có thể thực hiện khát vọng cuộc sống trong ngực hắn. Hắn cũng tin tưởng, dựa theo sự cố gắng của mình, hắn sẽ nắm được cơ hội lướt qua giây lát trong đời, thực hiện thay đổi hoàn mỹ cá chép hóa rồng.
Phó Thụy Vân mỉm cười nhìn An Tại Đào, thật ra cô cũng không có thật sự coi An Tại Đào là đối thủ cạnh tranh. Trong mắt cô, chàng trai này đơn giản là tuổi trẻ khí thịnh muốn mượn cơ hội cạnh tranh vị trí để lãnh đạo coi trọng thôi.
Mà trong lúc vô tình An Tại Đào liếc Phó Thụy Vân một cái. Trong mắt hắn, đây là một người phụ nữ rất phức tạp, lúc còn ở kiếp trước, An Tại Đào vốn không thật sự hiểu cô. Tuy rằng đều nói cô dựa vào vốn liếng thân thể lung lạc một lãnh đạo cao cấp, chuyện xấu không ngừng, nhưng cảm giác cô tạo cho An Tại Đào cũng không giống như Tôn Lan. Thật ra An Tại Đào không rõ, cũng là phụ nữ bán thân để lên chức, nhưng vì sao hắn phản cảm với Tôn Lan mà lại không sinh ra chán ghét quá lớn đối với Phó Thụy Vân.
Loại cảm giác này rất quái lạ, mãi đến hiện giờ, An Tại Đào vẫn cảm thấy như vậy.
Một bên, ánh mắt hơi âm u của Hồ Dũng quăng tới đây. An Tại Đào ngẩng đầu lên liếc anh ta một cái, chỉ thấy đầu mày người này nhíu chặt, thần sắc cực kỳ lo lắng mệt mỏi, đôi mắt sưng đỏ, xem ra hai ngày này anh ta căn bản không được nghỉ ngơi tốt. Thân kinh căng thẳng cực độ, bất luận gió thổi cây lay nào đều khiến trong lòng anh lo sợ bất an hoặc phẫn nộ luống cuống.
Nhìn thấy đám người Phó Thúy Vân nói chuyện cười đùa, anh ta liền cho rằng mọi người coi trọng Phó Thụy Vân mà xem nhẹ mình, trong lòng không khỏi bối rối, nôn nóng bất an.
Giống như hiện tại, An Tại Đào chỉ nhìn anh ta một cái, cũng không có bao hàm bất luận cảm xúc gì bên trong, nhưng anh ta lại cảm thấy An Tại Đào đang khiêu khích và thị uy.
Hồ Dũng hung hăng quẳng bản thảo trong tay lên bàn, đi nhanh tới, giống như mắc bệnh thần kinh mà nhìn chằm chằm An Tại Đào, giọng nói khàn khàn:
- Cậu nhìn cái gì?
An Tại Đào nhíu mày, không để ý đến anh ta, tự tiện ngồi xuống. Giờ phút này trong mắt hắn, Hồ Dũng càng ngày càng giống như một con chó điên thất thố. Hắn âm thầm khinh thường và cười trong lòng: Ngươi càng như thế, chẳng phải càng không có trò hay?
Hồ Dũng đang muốn mượn cơ hội thị uy, lại bị Mạnh Dương kéo nhẹ một cái. Đúng lúc này, máy nhắn tin của anh ta vang lên, anh ta thuận tay nhấc điện thoại trên bàn gọi về:
- Ai vậy?
- Tôi là Lâm Hổ. Ông em, cậu rốt cuộc sao thế? Không phải bảo cậu hôm nay đến văn phòng tôi một chuyến sao? Sao cậu không tới.
Đầu dây điện thoại bên kia truyền đến giọng nói mất kiên nhẫn của Cục trưởng Cục Giáo dục Lâm Hổ. Gần đây Lâm Hổ cũng rất buồn bực, cái gọi là há miệng mắc quai, nhận không ít lễ vật của Hồ Dũng, hơn nữa lại là quan hệ thân thích, việc này lão không thể không giúp tới cùng.
Hồ Dũng cả kinh, vội vàng cung kính nói một câu:
- Là anh họ à, ồ, anh xem trí nhớ em này, em bận quá liền quên mất… Em lập tức tới liền, anh chờ em một lát, chỉ một lát, rất nhanh.
- Không cần đến đây… Được rồi, cậu không cần lo lắng nữa, chuyện này cơ bản không có vấn đề.
Lâm Hổ nói xong liền hạ điện thoại.
Hồ Dũng nhẹ nhàng buông điện thoại xuống, buồn bực đầy bụng lập tức trở thành hư không, khuôn mặt đỏ lên và thoải mái, anh ta cười lạnh một tiếng, lạnh lùng liếc An Tại Đào, lại đắc ý liếc Phó Thụy Vân, quay đầu đi trở về chỗ ngồi của mình.
Phó Thụy Vân căn bản không để ý tới anh ta, thần sắc vẫn bình tĩnh ngồi đó xem tạp chí.
Thật sự là một kẻ thích làm quan tâm hồn ngu xuẩn. An Tại Đào đột nhiên cảm thấy Hồ Dũng rất đáng thương, cũng chẳng cần so đo với anh ta. Hắn đứng dậy, chào mọi người một tiếng:
- Các anh chị, đêm nay tôi tổ chức tiệc đính hôn ở sơn trang Giả Nhật, mọi người có thời gian mà nói rất hân hạnh được đón tiếp. Ồ, chỉ là mời mọi người tụ tập náo nhiệt, xin miễn bất luận lễ vật tiền mừng gì, sẽ không khiến mọi người phải tốn kém…
Ầm!
Trong phòng làm việc lớn của Ban Tin tức lập tức bùng nổ, rất nhiều người đều kinh ngạc gào to lên:
- Tiểu An, giỏi đấy, vô thanh vô tức nữa, đã muốn đính hôn rồi đó… Oa, sơn trang Giả Nhật, khách sạn thật xa hoa!
Trương Cương cũng kinh ngạc nói:
- Tiểu An, không tồi nhé, không ngờ lén lút xử lý chuyện này… Tôi còn cân nhắc giới thiệu đối tượng cho cậu đó.
Chỉ có Mã Hiểu Lệ đầu tiên là ngẩn ra, tiếp đó cúi đầu xuống, đầu vai hơi run rẩy. Mà Lý Tương tuy rằng sớm có chuẩn bị, nhưng chợt nghe tới An Tại Đào giáp mặt tuyên bố tin mời khách đính hôn, cô vẫn cảm thấy ảm đạm không nên lời, không ồn ào giống như những người khác, mà quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt hơi đỏ.
An Tại Đào là một thanh niên rất xuất chúng, hình thức tốt, khí chất được, làm việc cũng rất ưu tú, tố chất tổng hợp lại cao, hơn nữa gần đây hợp tác làm việc với An Tại Đào, thời gian tiếp xúc dài, Lý Tương còn chưa có bạn trai tự nhiên thích An Tại Đào, nhưng…
Lý Tương yếu ớt thở dài trong lòng.
====
Trong đại sảnh tiệc đính hôn sơn trang Giả Nhật, khoác một lớp lụa hồng. Ngay cả cửa cũng treo bốn chiếc đèn lồng lớn màu đỏ, dán một bộ câu đối tuyệt đẹp chúc mừng. Con gái Phó Chủ tịch Thành phố Hạ đính hôn, cử hành tiệc đính hôn ở khánh sạn của mình, ông chủ sơn trang Giả Nhật không dám chậm trễ. Khách sạn này chủ động trang trí đại sảnh dáng vẻ rực rỡ, không quá khác so với không khí kết hôn chính thức, thậm chí còn hơn chứ không kém.
Tuy rằng Hạ Thiên Nông không có quá mức mở rộng tin tức con gái đính hôn, nhưng vẫn có rất nhiều cán bộ nhiều cơ quan và lãnh đạo các ngành mang theo gia quyến tự mình tới nịnh nọt, chỉ có điều không ai tặng tiền mừng, bởi vì tấm biển ngoài cửa viết chữ Xin miễn lễ vật tiền mừng. Hiện tại đang là thời kỳ mẫn cảm quan trọng chuẩn bị lên chức của Hạ Thiên Nông, ông tự nhiên cực kỳ bài xích chuyện thu lễ rất dễ khiến người ta oán thầm và lên án, ông không có khả năng vì nhỏ mà mất lớn, cho nên, ông luôn dặn dò Thạch Thanh, lễ vật của ai cũng không thể nhận, tránh tạo ảnh hưởng không tốt. Mà cho dù là An Tại Đào và Hạ Hiểu Tuyết cũng nhận được căn dặn từ trước.
Đêm đó, một số lãnh đạo thành phố Tân Hải, tuy rằng không tự mình có mặt, nhưng trên cơ bản cho người nhà tới, ví dụ như bà xã Đỗ Canh là Tôn Ngạn. Đáng nhắc tới chính là, Tôn Ngạn không chỉ đến chúc mừng, còn giúp Thạch Thanh bận rộn từ trong ra ngoài, quan hệ thân mật của hai người khiến rất nhiều người nhà của cán bộ lãnh đạo Tân Hải nhìn xem ghen tị.
An Tại Đào và Hạ Hiểu Tuyết ở một bên nhìn, nhìn nhau cười: thấy được, tác dụng của Tiểu Hắc không nhỏ, con chó này mua không uổng phí.
Buồn cười chính là, hai nhà đều mang theo chó đến hội trường. Hai con chó Sethe nước Anh một đen một trắng mặc đồ hoa đi lại trong dám đại sảnh, bởi vậy đám khách tới đều không ngừng tránh né nhường đường cho chó. Một người làm quan, cả họ được nhờ, chó trong nhà lãnh đạo, thật ra cũng không phải chó.
Bộ máy lãnh đạo chín người của Báo Tân Hải Thần có mặt toàn bộ. Không ngờ phóng viên An Tại Đào của tòa soạn là con rể tương lai của Phó Chủ tịch Thành phố Hạ, điều này khiến bọn họ giật mình kinh hãi. Ngoại trừ Hoàng Trạch Danh biết ở trong lòng ra, những người khác đều rất khiếp sợ rất bất ngờ. Thậm chí bọn họ hoài nghi, Hạ gia và An Tại Đào lựa chọn cử hành nghi lễ đính hôn vào lúc này, có dụng ý nào đó.
Phóng viên Ban Tin tức Thần báo, ngoại trừ trực ban không tới ra, trên cơ bản đều đến đây. Nói giỡn, sơn trang Giả Nhật là khách sạn phải nói là xa hoa ở Tân Hải, lại không cần bỏ tiền ăn không cần trả một chút tiền có thể lấy lòng đồng sự, chuyện tốt này bọn họ sao có thể buông tha. Kể cả Hồ Dũng và Mạnh Dương, cũng đều tới.
Chỉ có điều trong đại sảnh, nhìn thấy trong các chủ nhân đón khách không ngờ có vợ chồng Phó Chủ tịch thành phố Hạ, các phóng viên đều hít một ngụm khí lạnh. Thật không ngờ, không ngờ bạn gái An Tại Đào là con gái Hạ Thiên Nông? An Tại Đào không có hậu trường trong mắt bọn họ, không ngờ có hậu trường mãnh mẽ như vậy…
Hạ Thiên Nông tuy rằng vị trí sắp xếp gần cuối, nhưng đường đường Phó Chủ tịch Thành phố, đối với người thường mà nói, đó cũng là quyền lực trên cao không thể với tới.
Hồ Dũng và Mạnh Dương ngơ ngác nhìn nhau, si ngốc. Hồ Dũng không biết anh ta mang tâm tình thế nào đi vào ngồi, nhưng phóng viên một bên phát hiện sắc mặt anh ta xanh mét. Hồ Dũng ngồi ở đó, nhớ tới vài ngày sau cạnh tranh vị trí, lòng như tro tàn. Anh ta sao có thể không rõ, có một cha vợ làm Phó Chủ tịch Thành phố như vậy, nếu An Tại Đào muốn làm Phó trưởng Ban Tin tức, còn không phải chuyện đặt bút thành văn.
Về phần Cục trưởng Giáo dục sau lưng anh ta, căn bản không cùng một cấp quan với người ta, so sánh như thế nào? Anh ta thậm chí nghĩ rằng, An Tại Đào lựa chọn đính hôn vào lúc này, không thể nghi ngờ là thị uy với mình.
Hồ Dũng tâm tình lộn xộn, lòng đố kị và sợ hãi đan xen, trong lòng anh ta cuồn cuộn, sương mù bốc lên trước mắt. Đột nhiên, anh ta che ngực lại, cố nén cảm giác nôn mửa, nhanh chóng đứng khỏi chỗ ngồi, như một cơn gió chạy về phía nhà vệ sinh. Bạn đang đọc truyện được copy tại
Tránh trong WC nôn khan hơn nửa ngày, lúc này Hồ Dũng mới chậm rãi chuồn ra nhà vệ sinh, thừa dịp người khác không chú ý, vội vàng rời đại sảnh, yên lặng ra về.
Mã Hiểu Lệ chưa tới. Mã Hiểu Lệ không biết đối mặt với An Tại Đào và vị hôn thê của hắn như thế nào, cho nên vẫn chưa tới, cho dù Lý Tương hẹn cùng tới với cô.
Sau khi do dự thật lâu, Lý Tương vẫn tới đây. Mặc kệ thế nào, An Tại Đào không chỉ là người cô thích, còn là người hợp tác với cô, nếu cô không đến, trong lòng luôn luôn khó chịu. Tuy rằng cô mơ hồ đoán được bạn gái An Tại Đào là con cán bộ, nhưng không không ngờ là con gái Hạ Thiên Nông. Cô ổn định nỗi lòng lộn xộn của mình, duyên dáng đi tới, khẽ mỉm cười:
- Anh bạn, chúc mừng.
An Tại Đào trên người mặc áo sơ mi ngắn tay màu trắng, bên dưới là một chiếc quần tây màu đen, lại kết hợp với đôi giày da sáng loáng, cả người nhìn qua khí chất phong nhã của người trí thức rất đậm.
Hắn cười ha ha, nhẹ nhàng bắt tay Lý Tương, giới thiệu với Hạ Hiểu Tuyết:
- Hiểu Tuyết, đây là cộng sự của anh tại tòa soạn, Lý Tương. Lý Tương, đây là vợ sắp cưới của tôi, Hạ Hiểu Tuyết.
Hôm nay Hạ Hiểu Tuyết mặc một bộ váy màu vàng nhạt, không thể nghi ngờ làm nổi bạt dáng người thon dài đầy đặn có lồi có lõm. Trên khuôn mặt kiều mị xoa một lớp son phấn mỏng, hai má đỏ ửng giống như hoa sen nở rộ, mái tóc dài đen nhánh để xõa tự nhiên trên vai, trên cổ trắng nõn đeo một chiếc vòng ngọc màu đỏ. Cô rụt rè cười:
- Xin chào, cảm ơn rất hân hạnh được đón tiếp cô.
…
…
- Cho mời diễn viên chính của chúng ta hôm nay ---- Anh An Tại Đào, cô Hạ Hiểu Tuyết!
Người dẫn chương trình do khách sạn bố trí cất cao giọng hô trong tiếng nhạc uyển chuyển êm tai.
An Tại Đào và Hạ Hiểu Tuyết tay trong tay mỉm cười chậm rãi đi tới dọc theo thảm hồng.
Dung mạo hạng nhất, dáng người hạng nhất, khí chất hạng nhất, gia thế hạng nhất… Các phóng viên nam của Thần báo nhìn bóng dáng xinh đẹp của Hạ Hiểu Tuyết chậm rãi đi qua, âm thầm tán thưởng, hiện giờ đám sắc lang chưa kết hôn không khỏi đều âm thầm nuốt nước miếng: Tiểu tử An Tại Đào này thật có phúc rồi…
Vợ chồng Hạ Thiên Nông ngồi trên bục phía bên phải, mà An Nhã Chi thì ngồi bên trái. Hôm nay An Nhã Chi đặc biệt mặc một bộ váy đẹp đẽ, trên mặt cũng trang điểm, tóc cũng địa điểm làm đẹp tạo một kiểu lịch sự tao nhã, nhìn qua trẻ hơn rất nhiều.
Nhìn con trai bà nắm tay con dâu tương lai chậm rãi đi về phía bà, An Nhã Chi vui mừng trong lòng, khóe mắt ươn ướt.
- Mời bà An tặng lễ cho cô Hạ Hiểu Tuyết.
Người điều khiển chương trình lại hô một tiếng.
Thật ra trình tự này nguyên bản không có, chỉ có điều khách sạn luôn chủ động yêu cầu, mới làm ra quy trình rườm rà như vậy. Nguyên bản An Tại Đào và Hạ Hiểu Tuyết xem, chỉ là một hình thức, một hình thức vợ chồng Hạ gia cần, nhưng không nghĩ tới phải làm phức tạp như vậy.
An Nhã Chi mỉm cười đứng dậy, lấy ra một bao tiền mừng đã chuẩn bị tốt đưa qua:
- Hiểu Tuyết, dựa theo phong tục Tân Hải chúng ta, đây là tiền mừng 10.001 đồng…
- Ngàn dặm mới tìm được một! Các vị thân bằng bạn tốt, điều này chứng minh bà An rất vừa lòng đối với con dâu tương lai…
Trong tiếng nói ồn ào của người điều khiển chương trình, An Tại Đào lại đưa ra một bao Tam Kim màu hồng lớn nhét vào trong tay Hạ Hiểu Tuyết.
- Cô Hạ Hiểu Tuyết, bao tiền mừng ngàn dặm mới tìm được một và ba món trang sức đã nhận, cô có thể nói một cậu tỏ vẻ không?
Sắc mặt Hạ Hiểu Tuyết đỏ lên, không có bất luận do dự cái gì, trong tiếng vỗ tay của mọi người, xoay người cúi đầu với An Nhã Chi:
- Hiểu Tuyết cảm ơn mẹ!
So sánh với Hồ Dũng, Phó Thụy Vân 29 tuổi có vẻ rất bình tĩnh cũng rất ung dung. Cô không có biểu hiện giả dối và cấp thiết giống như Hồ Dũng, cô đối đãi với đồng sự thế nào vẫn đối đãi như vậy, nên làm chuyện gì vẫn làm như vậy, không giống như Hồ Dũng mỗi ngày lộ ra một bộ cực kỳ chuyên nghiệp, thậm chí còn cướp đoạt đề tài của phóng viên khác ra ngoài phỏng vấn viết bản thảo.
Rất giả, cũng quá ngây thơ.
An Tại Đào đi vào văn phòng, Phó Thụy Vân đang xem tạp chí đột nhiên ngẩng đầu cười, giơ tuần san tin tức trong tay lên:
- Tiểu An, trong bản tạp chí này có bài báo cậu và phóng viên báo chiều Đông Sơn là Dịch Thần cùng viết.
An Tại Đào ngẩn ra, đón lấy vừa đọc, quả nhiên là bài báo đi sâu hắn hợp tác với Dịch Thần về việc tồn tại dỡ bở cầu vượt Tân Hải, được tuần san tin tức này dùng chuyên mục "Tiếng nói quan trọng" hàng năm dài kỳ đưa ra. Hắn vui vẻ trong lòng, đây là một tuần san tin tức rất có lực ảnh hưởng, tạp chí cấp thông tấn xã chủ sự quốc gia lớn nhất phía chính phủ, dùng kinh nghiệm đời sau của hắn xem, bài báo kinh tế bình thường có thể xuất hiện tại chuyên mục này của tạp chí, trên cơ bản đã xác định chắc chắn giải thưởng báo chí cao nhất quốc gia, một trong các giải thưởng của cộng đồng truyền thông tin tức, bởi vì người tổ chức giải thưởng và người bình chọn chính là hậu trường phía chính quyền của tạp chí này.
Chỉ có điều rốt cuộc sẽ được nhận giải mấy, khó nói. Ít nhất là giải 3 rồi.
Giải thưởng báo chí này không thể so với loại khác, đại biểu vinh dự cao nhất của giới truyền thông trong nước. Cầm giải thưởng này, có thể nói trên cơ bản có danh tiếng trong làng báo, bất luận một cơ quan truyền thông nào trong nước cũng đều có thể tới. Chẳng qua, An Tại Đào còn không có ý tưởng đi ăn máng khác, hiện giờ không có, sau này cũng sẽ không. Tòa soạn đối với hắn mà nói, chỉ là ván cầu đi tới, mục tiêu cuối cùng của hắn vẫn là quan trường chân chính: chính quyền.
Tuy rằng hắn không phải Người mê làm quan, nhưng làm một người tái sinh có được lịch duyệt nhân sinh phong phú, hắn rất rõ ràng, chỉ có làm quan mới có thể sống tốt, có thể khiến mẹ mình trải qua cuộc sống giàu có, có thể thực hiện khát vọng cuộc sống trong ngực hắn. Hắn cũng tin tưởng, dựa theo sự cố gắng của mình, hắn sẽ nắm được cơ hội lướt qua giây lát trong đời, thực hiện thay đổi hoàn mỹ cá chép hóa rồng.
Phó Thụy Vân mỉm cười nhìn An Tại Đào, thật ra cô cũng không có thật sự coi An Tại Đào là đối thủ cạnh tranh. Trong mắt cô, chàng trai này đơn giản là tuổi trẻ khí thịnh muốn mượn cơ hội cạnh tranh vị trí để lãnh đạo coi trọng thôi.
Mà trong lúc vô tình An Tại Đào liếc Phó Thụy Vân một cái. Trong mắt hắn, đây là một người phụ nữ rất phức tạp, lúc còn ở kiếp trước, An Tại Đào vốn không thật sự hiểu cô. Tuy rằng đều nói cô dựa vào vốn liếng thân thể lung lạc một lãnh đạo cao cấp, chuyện xấu không ngừng, nhưng cảm giác cô tạo cho An Tại Đào cũng không giống như Tôn Lan. Thật ra An Tại Đào không rõ, cũng là phụ nữ bán thân để lên chức, nhưng vì sao hắn phản cảm với Tôn Lan mà lại không sinh ra chán ghét quá lớn đối với Phó Thụy Vân.
Loại cảm giác này rất quái lạ, mãi đến hiện giờ, An Tại Đào vẫn cảm thấy như vậy.
Một bên, ánh mắt hơi âm u của Hồ Dũng quăng tới đây. An Tại Đào ngẩng đầu lên liếc anh ta một cái, chỉ thấy đầu mày người này nhíu chặt, thần sắc cực kỳ lo lắng mệt mỏi, đôi mắt sưng đỏ, xem ra hai ngày này anh ta căn bản không được nghỉ ngơi tốt. Thân kinh căng thẳng cực độ, bất luận gió thổi cây lay nào đều khiến trong lòng anh lo sợ bất an hoặc phẫn nộ luống cuống.
Nhìn thấy đám người Phó Thúy Vân nói chuyện cười đùa, anh ta liền cho rằng mọi người coi trọng Phó Thụy Vân mà xem nhẹ mình, trong lòng không khỏi bối rối, nôn nóng bất an.
Giống như hiện tại, An Tại Đào chỉ nhìn anh ta một cái, cũng không có bao hàm bất luận cảm xúc gì bên trong, nhưng anh ta lại cảm thấy An Tại Đào đang khiêu khích và thị uy.
Hồ Dũng hung hăng quẳng bản thảo trong tay lên bàn, đi nhanh tới, giống như mắc bệnh thần kinh mà nhìn chằm chằm An Tại Đào, giọng nói khàn khàn:
- Cậu nhìn cái gì?
An Tại Đào nhíu mày, không để ý đến anh ta, tự tiện ngồi xuống. Giờ phút này trong mắt hắn, Hồ Dũng càng ngày càng giống như một con chó điên thất thố. Hắn âm thầm khinh thường và cười trong lòng: Ngươi càng như thế, chẳng phải càng không có trò hay?
Hồ Dũng đang muốn mượn cơ hội thị uy, lại bị Mạnh Dương kéo nhẹ một cái. Đúng lúc này, máy nhắn tin của anh ta vang lên, anh ta thuận tay nhấc điện thoại trên bàn gọi về:
- Ai vậy?
- Tôi là Lâm Hổ. Ông em, cậu rốt cuộc sao thế? Không phải bảo cậu hôm nay đến văn phòng tôi một chuyến sao? Sao cậu không tới.Đầu dây điện thoại bên kia truyền đến giọng nói mất kiên nhẫn của Cục trưởng Cục Giáo dục Lâm Hổ. Gần đây Lâm Hổ cũng rất buồn bực, cái gọi là há miệng mắc quai, nhận không ít lễ vật của Hồ Dũng, hơn nữa lại là quan hệ thân thích, việc này lão không thể không giúp tới cùng.
Hồ Dũng cả kinh, vội vàng cung kính nói một câu:
- Là anh họ à, ồ, anh xem trí nhớ em này, em bận quá liền quên mất… Em lập tức tới liền, anh chờ em một lát, chỉ một lát, rất nhanh.
- Không cần đến đây… Được rồi, cậu không cần lo lắng nữa, chuyện này cơ bản không có vấn đề.
Lâm Hổ nói xong liền hạ điện thoại.
Hồ Dũng nhẹ nhàng buông điện thoại xuống, buồn bực đầy bụng lập tức trở thành hư không, khuôn mặt đỏ lên và thoải mái, anh ta cười lạnh một tiếng, lạnh lùng liếc An Tại Đào, lại đắc ý liếc Phó Thụy Vân, quay đầu đi trở về chỗ ngồi của mình.
Phó Thụy Vân căn bản không để ý tới anh ta, thần sắc vẫn bình tĩnh ngồi đó xem tạp chí.
Thật sự là một kẻ thích làm quan tâm hồn ngu xuẩn. An Tại Đào đột nhiên cảm thấy Hồ Dũng rất đáng thương, cũng chẳng cần so đo với anh ta. Hắn đứng dậy, chào mọi người một tiếng:
- Các anh chị, đêm nay tôi tổ chức tiệc đính hôn ở sơn trang Giả Nhật, mọi người có thời gian mà nói rất hân hạnh được đón tiếp. Ồ, chỉ là mời mọi người tụ tập náo nhiệt, xin miễn bất luận lễ vật tiền mừng gì, sẽ không khiến mọi người phải tốn kém…
Ầm!
Trong phòng làm việc lớn của Ban Tin tức lập tức bùng nổ, rất nhiều người đều kinh ngạc gào to lên:
- Tiểu An, giỏi đấy, vô thanh vô tức nữa, đã muốn đính hôn rồi đó… Oa, sơn trang Giả Nhật, khách sạn thật xa hoa!
Trương Cương cũng kinh ngạc nói:
- Tiểu An, không tồi nhé, không ngờ lén lút xử lý chuyện này… Tôi còn cân nhắc giới thiệu đối tượng cho cậu đó.
Chỉ có Mã Hiểu Lệ đầu tiên là ngẩn ra, tiếp đó cúi đầu xuống, đầu vai hơi run rẩy. Mà Lý Tương tuy rằng sớm có chuẩn bị, nhưng chợt nghe tới An Tại Đào giáp mặt tuyên bố tin mời khách đính hôn, cô vẫn cảm thấy ảm đạm không nên lời, không ồn ào giống như những người khác, mà quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt hơi đỏ.
An Tại Đào là một thanh niên rất xuất chúng, hình thức tốt, khí chất được, làm việc cũng rất ưu tú, tố chất tổng hợp lại cao, hơn nữa gần đây hợp tác làm việc với An Tại Đào, thời gian tiếp xúc dài, Lý Tương còn chưa có bạn trai tự nhiên thích An Tại Đào, nhưng…
Lý Tương yếu ớt thở dài trong lòng.
====
Trong đại sảnh tiệc đính hôn sơn trang Giả Nhật, khoác một lớp lụa hồng. Ngay cả cửa cũng treo bốn chiếc đèn lồng lớn màu đỏ, dán một bộ câu đối tuyệt đẹp chúc mừng. Con gái Phó Chủ tịch Thành phố Hạ đính hôn, cử hành tiệc đính hôn ở khánh sạn của mình, ông chủ sơn trang Giả Nhật không dám chậm trễ. Khách sạn này chủ động trang trí đại sảnh dáng vẻ rực rỡ, không quá khác so với không khí kết hôn chính thức, thậm chí còn hơn chứ không kém.
Tuy rằng Hạ Thiên Nông không có quá mức mở rộng tin tức con gái đính hôn, nhưng vẫn có rất nhiều cán bộ nhiều cơ quan và lãnh đạo các ngành mang theo gia quyến tự mình tới nịnh nọt, chỉ có điều không ai tặng tiền mừng, bởi vì tấm biển ngoài cửa viết chữ Xin miễn lễ vật tiền mừng. Hiện tại đang là thời kỳ mẫn cảm quan trọng chuẩn bị lên chức của Hạ Thiên Nông, ông tự nhiên cực kỳ bài xích chuyện thu lễ rất dễ khiến người ta oán thầm và lên án, ông không có khả năng vì nhỏ mà mất lớn, cho nên, ông luôn dặn dò Thạch Thanh, lễ vật của ai cũng không thể nhận, tránh tạo ảnh hưởng không tốt. Mà cho dù là An Tại Đào và Hạ Hiểu Tuyết cũng nhận được căn dặn từ trước.
Đêm đó, một số lãnh đạo thành phố Tân Hải, tuy rằng không tự mình có mặt, nhưng trên cơ bản cho người nhà tới, ví dụ như bà xã Đỗ Canh là Tôn Ngạn. Đáng nhắc tới chính là, Tôn Ngạn không chỉ đến chúc mừng, còn giúp Thạch Thanh bận rộn từ trong ra ngoài, quan hệ thân mật của hai người khiến rất nhiều người nhà của cán bộ lãnh đạo Tân Hải nhìn xem ghen tị.
An Tại Đào và Hạ Hiểu Tuyết ở một bên nhìn, nhìn nhau cười: thấy được, tác dụng của Tiểu Hắc không nhỏ, con chó này mua không uổng phí.
Buồn cười chính là, hai nhà đều mang theo chó đến hội trường. Hai con chó Sethe nước Anh một đen một trắng mặc đồ hoa đi lại trong dám đại sảnh, bởi vậy đám khách tới đều không ngừng tránh né nhường đường cho chó. Một người làm quan, cả họ được nhờ, chó trong nhà lãnh đạo, thật ra cũng không phải chó.
Bộ máy lãnh đạo chín người của Báo Tân Hải Thần có mặt toàn bộ. Không ngờ phóng viên An Tại Đào của tòa soạn là con rể tương lai của Phó Chủ tịch Thành phố Hạ, điều này khiến bọn họ giật mình kinh hãi. Ngoại trừ Hoàng Trạch Danh biết ở trong lòng ra, những người khác đều rất khiếp sợ rất bất ngờ. Thậm chí bọn họ hoài nghi, Hạ gia và An Tại Đào lựa chọn cử hành nghi lễ đính hôn vào lúc này, có dụng ý nào đó.
Phóng viên Ban Tin tức Thần báo, ngoại trừ trực ban không tới ra, trên cơ bản đều đến đây. Nói giỡn, sơn trang Giả Nhật là khách sạn phải nói là xa hoa ở Tân Hải, lại không cần bỏ tiền ăn không cần trả một chút tiền có thể lấy lòng đồng sự, chuyện tốt này bọn họ sao có thể buông tha. Kể cả Hồ Dũng và Mạnh Dương, cũng đều tới.
Chỉ có điều trong đại sảnh, nhìn thấy trong các chủ nhân đón khách không ngờ có vợ chồng Phó Chủ tịch thành phố Hạ, các phóng viên đều hít một ngụm khí lạnh. Thật không ngờ, không ngờ bạn gái An Tại Đào là con gái Hạ Thiên Nông? An Tại Đào không có hậu trường trong mắt bọn họ, không ngờ có hậu trường mãnh mẽ như vậy…
Hạ Thiên Nông tuy rằng vị trí sắp xếp gần cuối, nhưng đường đường Phó Chủ tịch Thành phố, đối với người thường mà nói, đó cũng là quyền lực trên cao không thể với tới.
Hồ Dũng và Mạnh Dương ngơ ngác nhìn nhau, si ngốc. Hồ Dũng không biết anh ta mang tâm tình thế nào đi vào ngồi, nhưng phóng viên một bên phát hiện sắc mặt anh ta xanh mét. Hồ Dũng ngồi ở đó, nhớ tới vài ngày sau cạnh tranh vị trí, lòng như tro tàn. Anh ta sao có thể không rõ, có một cha vợ làm Phó Chủ tịch Thành phố như vậy, nếu An Tại Đào muốn làm Phó trưởng Ban Tin tức, còn không phải chuyện đặt bút thành văn.
Về phần Cục trưởng Giáo dục sau lưng anh ta, căn bản không cùng một cấp quan với người ta, so sánh như thế nào? Anh ta thậm chí nghĩ rằng, An Tại Đào lựa chọn đính hôn vào lúc này, không thể nghi ngờ là thị uy với mình.
Hồ Dũng tâm tình lộn xộn, lòng đố kị và sợ hãi đan xen, trong lòng anh ta cuồn cuộn, sương mù bốc lên trước mắt. Đột nhiên, anh ta che ngực lại, cố nén cảm giác nôn mửa, nhanh chóng đứng khỏi chỗ ngồi, như một cơn gió chạy về phía nhà vệ sinh. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Tránh trong WC nôn khan hơn nửa ngày, lúc này Hồ Dũng mới chậm rãi chuồn ra nhà vệ sinh, thừa dịp người khác không chú ý, vội vàng rời đại sảnh, yên lặng ra về.
Mã Hiểu Lệ chưa tới. Mã Hiểu Lệ không biết đối mặt với An Tại Đào và vị hôn thê của hắn như thế nào, cho nên vẫn chưa tới, cho dù Lý Tương hẹn cùng tới với cô.
Sau khi do dự thật lâu, Lý Tương vẫn tới đây. Mặc kệ thế nào, An Tại Đào không chỉ là người cô thích, còn là người hợp tác với cô, nếu cô không đến, trong lòng luôn luôn khó chịu. Tuy rằng cô mơ hồ đoán được bạn gái An Tại Đào là con cán bộ, nhưng không không ngờ là con gái Hạ Thiên Nông. Cô ổn định nỗi lòng lộn xộn của mình, duyên dáng đi tới, khẽ mỉm cười:
- Anh bạn, chúc mừng.
An Tại Đào trên người mặc áo sơ mi ngắn tay màu trắng, bên dưới là một chiếc quần tây màu đen, lại kết hợp với đôi giày da sáng loáng, cả người nhìn qua khí chất phong nhã của người trí thức rất đậm.
Hắn cười ha ha, nhẹ nhàng bắt tay Lý Tương, giới thiệu với Hạ Hiểu Tuyết:
- Hiểu Tuyết, đây là cộng sự của anh tại tòa soạn, Lý Tương. Lý Tương, đây là vợ sắp cưới của tôi, Hạ Hiểu Tuyết.
Hôm nay Hạ Hiểu Tuyết mặc một bộ váy màu vàng nhạt, không thể nghi ngờ làm nổi bạt dáng người thon dài đầy đặn có lồi có lõm. Trên khuôn mặt kiều mị xoa một lớp son phấn mỏng, hai má đỏ ửng giống như hoa sen nở rộ, mái tóc dài đen nhánh để xõa tự nhiên trên vai, trên cổ trắng nõn đeo một chiếc vòng ngọc màu đỏ. Cô rụt rè cười:
- Xin chào, cảm ơn rất hân hạnh được đón tiếp cô.
…
…
- Cho mời diễn viên chính của chúng ta hôm nay ---- Anh An Tại Đào, cô Hạ Hiểu Tuyết!
Người dẫn chương trình do khách sạn bố trí cất cao giọng hô trong tiếng nhạc uyển chuyển êm tai.
An Tại Đào và Hạ Hiểu Tuyết tay trong tay mỉm cười chậm rãi đi tới dọc theo thảm hồng.
Dung mạo hạng nhất, dáng người hạng nhất, khí chất hạng nhất, gia thế hạng nhất… Các phóng viên nam của Thần báo nhìn bóng dáng xinh đẹp của Hạ Hiểu Tuyết chậm rãi đi qua, âm thầm tán thưởng, hiện giờ đám sắc lang chưa kết hôn không khỏi đều âm thầm nuốt nước miếng: Tiểu tử An Tại Đào này thật có phúc rồi…
Vợ chồng Hạ Thiên Nông ngồi trên bục phía bên phải, mà An Nhã Chi thì ngồi bên trái. Hôm nay An Nhã Chi đặc biệt mặc một bộ váy đẹp đẽ, trên mặt cũng trang điểm, tóc cũng địa điểm làm đẹp tạo một kiểu lịch sự tao nhã, nhìn qua trẻ hơn rất nhiều.
Nhìn con trai bà nắm tay con dâu tương lai chậm rãi đi về phía bà, An Nhã Chi vui mừng trong lòng, khóe mắt ươn ướt.
- Mời bà An tặng lễ cho cô Hạ Hiểu Tuyết.
Người điều khiển chương trình lại hô một tiếng.
Thật ra trình tự này nguyên bản không có, chỉ có điều khách sạn luôn chủ động yêu cầu, mới làm ra quy trình rườm rà như vậy. Nguyên bản An Tại Đào và Hạ Hiểu Tuyết xem, chỉ là một hình thức, một hình thức vợ chồng Hạ gia cần, nhưng không nghĩ tới phải làm phức tạp như vậy.
An Nhã Chi mỉm cười đứng dậy, lấy ra một bao tiền mừng đã chuẩn bị tốt đưa qua:
- Hiểu Tuyết, dựa theo phong tục Tân Hải chúng ta, đây là tiền mừng 10.001 đồng…
- Ngàn dặm mới tìm được một! Các vị thân bằng bạn tốt, điều này chứng minh bà An rất vừa lòng đối với con dâu tương lai…
Trong tiếng nói ồn ào của người điều khiển chương trình, An Tại Đào lại đưa ra một bao Tam Kim màu hồng lớn nhét vào trong tay Hạ Hiểu Tuyết.
- Cô Hạ Hiểu Tuyết, bao tiền mừng ngàn dặm mới tìm được một và ba món trang sức đã nhận, cô có thể nói một cậu tỏ vẻ không?
Sắc mặt Hạ Hiểu Tuyết đỏ lên, không có bất luận do dự cái gì, trong tiếng vỗ tay của mọi người, xoay người cúi đầu với An Nhã Chi:
- Hiểu Tuyết cảm ơn mẹ!