An Tại Đào về đến nhà chưa đến 8h. Trúc Tử đang ngồi ở sô pha xem TV, thấy An Tại Đào đẩy cửa vào, liền giống như con thỏ bị thương lập tức chạy trốn vào phòng ngủ của An Nhã Chi.
An gia chỉ có hai phòng nhỏ, nên Trúc Tử hiển nhiên ngủ cùng một phòng với An Nhã Chi. Tuy nhiên, như vậy cũng tốt, cũng dễ dàng hơn trong việc gắn kết tình cảm giữa hai mẹ con. Thấy Trúc Tử giật mình chạy đi, An Tại Đào thở dài, đưa nhỏ này vẫn còn sợ người lạ. Hắn liếc mắt thấy mẹ đang bận rộn trong bếp, liền lặng lẽ đi vào phòng của mẹ.
Trúc Tử sắc mặt có chút đỏ lên, co người nép ở một góc giường, hai tay ôm đầu gối.
- Em Trúc Tử, anh là Tiểu Đào, là anh trai của em, không phải sợ anh. Chúng ta hiện tại là người một nhà, lại đây, không phải là em rất thích xem TV sao? Đi, chúng ta cùng đi xem.
An Tại Đào đưa tay ra, dịu dàng nói.
Trúc Tử chần chừ một hồi, thấy An Tại Đào vẻ mặt hiền lành, liền chậm rãi trượt chân xuống giường, khẽ dạ một tiếng lí nhí trong miệng, sau đó cúi đầu đi ra ngoài, ngồi trên ghế sô pha.
An Tại Đào than nhẹ một tiếng, nghĩ bụng đứa bé này đúng là cần phải được trị liệu tâm lý. Xem thái độ của nó, đi học cũng khó mà hòa nhập được, may mà ở trường có mẹ, sẽ chiếu cố được chút.
An Tại Đào lên tiếng:
- Mẹ, con về rồi. Chuyện học hành của Trúc Tử mẹ đã tính chưa?
An Nhã Chi ở trong bếp nói vọng ra:
- Mẹ lên phòng Giáo dục quận nhưng người ta bảo về, nói là Phó phòng đi công tác, đợi người đó về mới có quyền quyết định.
An Tại Đào nhíu mày, bất mãn nói:
- Đây là thói quan liêu. Hiện tại đã khai giảng, chờ Phó phòng về là sao? Thời gian càng kéo dài, Trúc Tử càng khó theo kịp chương trình.
An Nhã Chi buông cái bát trong tay, đi ra phòng khách nhìn con cười cười:
- Tiểu Đào, hay là con tìm cô Ba của Hiểu Tuyết thử xem?
- Thôi đi mẹ, ngày mai con sẽ thay mẹ đến phòng Giáo dục quận xem bọn họ trả lời thế nào. Chuyện nhỏ này không cần tìm cô Ba nhà Hiểu Tuyết. À đúng rồi, mẹ, trường cấp hai Tân Hải thuộc quyền quản lý của thành phố, sao lại cần tới phòng Giáo dục quận làm thủ tục
An Tại Đào thuận tay cầm một miếng dưa hấu trên bàn, bắt đầu gặm.
An Nhã Chi lắc đầu:
- Mẹ cũng không hiểu lắm, không biết là như thế nào nữa. Thấy các thầy trong trường bảo đi thì đi thôi. Này, nhìn con xem, ăn như đứa trẻ vậy. À Trúc Tử, con cũng ăn đi.
An Tại Đào cười ha ha vừa ăn vừa kể cho An Nhã Chi nghe chuyện Hoàng Phủ Kỳ Trường trung học Thành Đông kiện Hiệu trưởng tân gia khiến học sinh phải nghỉ học.
An Nhã Chi không cho là nói đúng:
- Chuyện này có gì lạ đâu, con của hiệu phó trường mẹ kết hôn, học sinh cũng nghỉ học. Tất cả mọi người đều ngầm hiểu là vì chuyện đó. Tiểu Đào, nghe mẹ, chuyện này còn đừng động vào, viết về những thứ đó, không những con đắc tội với người ta, mà mẹ còn sợ con sẽ bị đâm sau lưng đấy. Hơn nữa, chuyện của Trúc Tử chúng ta còn phải xin Cục Giáo dục, con nếu đưa bọn họ ra ánh sáng, Cục Giáo dục chắc chắn sẽ khó chịu, nếu người ta làm khó dễ chúng ta, chúng ta làm sao xin cho Trúc Tử đến trường?
- Không lạ sao?
An Tại Đào ngẩn ra, ngẫm nghĩ một chút, rồi cũng không nói gì thêm.
An Tại Đào buông miếng vỏ dưa hấu, Trúc Tử đang rụt rè trước mắt đưa một miếng dưa khác tới, hắn ngạc nhiên rồi mỉm cười:
- Cám ơn em, Trúc Tử, em cũng ăn đi.
Đúng lúc này, điện thoại nhà vang lên, An Tại Đào chạy đến cầm lên, là Hạ Hiểu Tuyết gọi.
…
Hạ Hiểu Tuyết buôn dưa lê với An Tại Đào qua điện thoại một hồi, kỳ thật, vừa rồi sau khi được bổ nhiệm làm Phóng viên số 1, An Tại Đào lập tức điện thoại báo tin cho mẹ và Hiểu Tuyết. Hai người mới biết sơ qua nên ăn cơm xong, Hạ Hiểu Tuyết liền chui vào phòng ngủ của mình gọi đến An gia.
Hàn huyên nửa giờ, Hạ Hiểu Tuyết mới cười tinh quái:
- Tiểu Đào, ngày mai nhà em có vài người muốn gặp anh.
Cúp điện thoại, An Tại Đào thở phào một cái, hôm đính hôn, Hạ Thiên Nông cũng không mời thân thích hai bên, bởi vì không muốn lộ ra các mối quan hệ của mình trước mặt mọi người, nên lúc này họ mới muốn gặp hắn.
An Nhã Chi đứng bên cạnh nghe thấy, mỉm cười nói:
- Tiểu Đào, ngày mai gặp họ hàng nhà Hiểu Tuyết à? Sang bên đó, nhớ ăn nói điềm đạm, từ tốn, uống ít thôi…
An Tại Đào cười khổ:
- Mẹ, con biết rồi, con có còn nhỏ gì nữa đâu.
…
Sáng hôm sau, An Tại Đào đi dạo một vòng khắp tòa soạn biết không có việc gì đặc biệt nên lén chui lên taxi chạy đến tòa soạn công ty chứng khoán Hoa Hạ gần đó. Vào đại sảnh, thấy ngay cảnh tượng lạ lùng, một loạt bàn chỉ có mấy người ngồi, có người ngồi một mình mà nhìn cái bảng xanh rộng lớn, nhóm khác thì tụm lại một chỗ đánh tú lơ khơ.
Thị trường chứng khoán lúc này đúng là đã chạm đáy, vắng hoe hoét. Nhân viên phục vụ đang nhàm chán tán gẫu với nhau ba chuyện lăng nhăng đăng trên báo, bỗng nhiên thấy An Tại Đào đặt tay lên bàn nói một câu:
- Đồng chí, tôi muốn mở tài khoản.
Một nữ nhân viên giao dịch kinh ngạc nhìn hắn:
- Anh muốn mở tài khoản?
An Tại Đào gật đầu:
- Đúng vậy!
Nữ giao dịch viên nhìn hắn một cách cổ quái, rồi cười:
- Tốt, cho xin chứng minh thư của anh.
An Tại Đào đã sớm chuẩn bị giấy tờ tùy thân photo có công chứng đưa ra, khi hắn nói mở tài khoản thì cũng đã chuẩn bị sẵn sàng 50 vạn tiền mặt. Mắt thấy người thanh niên trước mặt lấy ra một khoản tiền lớn, nữ giao dịch viên che miệng kinh ngạc thốt lên:
- Anh chắc chắn là 50 vạn?
- Đúng vậy!
An Tại Đào nhíu mày, thầm nghĩ sao cô ta đa sự thế.
50 vạn thời điểm đó có thể nói là toàn bộ vận mệnh của An Tại Đào. Rất nhanh, hắn liền có một tài khoản chứng khoán, một tấm thẻ giao dịch cùng với một tấm thẻ VIP trên sàn giao dịch có mật mã và các thông tin cá nhân in bên trên.
An Tại Đào cùng với sự hướng dẫn của nhân viên bảo vệ đi vào phòng VIP. Ba hàng ghế, phía trước có đặt máy tính để thao tác giao dịch. Trên vách tường có một tấm bảng điện tử hiển thị giá cả cổ phiếu trên thị trường.
Phòng VIP trống không. An Tại Đào nhún vai, quay đầu lại liếc nhìn nhân viên bảo vệ một cái, ra liệu gã lui ra ngoài, liền ngồi xuống bàn 26 của mình.
An Tại Đào thành thạo thao tác giao dịch. Hắn biết, năm 1997, là năm tài chính châu Á phát triển như như bão, quốc nội vẫn chưa bị chấn động nghiêm trọng. Nhưng năm 1998, thị trường chứng khoán rớt giá thê thảm, người chơi chứng khoán thi nhau ngã ngựa. Mãi đến trước tết âm lịch 1999, thị trường chứng khoán vẫn tê liệt, liên tục rớt giá khiến cho nhà đầu tư mất niềm tin, mãi sau khi chạm đáy 1084 điểm, liền đột nhiên có cú lội ngược dòng ngoạn mục, chỉ sau 5 tháng, thị trường chứng khoán khởi sắc mạnh mẽ, giá cổ phiếu chạm trần vào ngày 19/5/1999.
An Tại Đào vẫn còn nhớ rõ, lúc đó, hắn cũng với một nhóm đồng nghiệp chen chân vào sàn giao dịch, rất nhiều cổ phiếu bán ra trúng lớn, chỉ có điều lúc đó hắn nghèo kiết nên chỉ có thể đứng một bên mà tiếc rẻ.
Nhưng ngày vui ngắn chẳng tày gang, bởi vì luồng gió này quá mới mẻ lại tăng nhanh nên các công ty chứng khoán phát triển không kịp, một số lượng lớn cổ phiếu bắt đầu lưu thông trên thị trường, số cổ phiếu của công nhân viên chức đưa ra thị trường cũng không ít, thị trường chứng khoán phình ra càng lúc càng to, nên Hội đồng giám sát yêu cầu phải đưa ra bốn đại gia chứng khoán của năm 1999, kết quả là mấy trăm công ty chứng khoán đồng loạt bán cổ phiếu của mình, tạo nên một hố sâu mới trong thị trường chứng khoán, vào tháng 7 năm 1999, toàn bộ thị trường chứng khoán sập xuống.
Sau đó, mãi cho đến tháng 2/2000, thị trường chứng khoán mới hồi phục, ngày 14/2/2000, sau một ngày mở phiên giao dịch đầu tiên, Hội giám sát chứng khoán tuyên bố, 50 cổ phiếu mới được tung ta thị trường. Đồng thời trước kỳ nghỉ tết nguyên đán, thị trường chứng khoán của Mỹ tăng vọt, cùng với sức lan tỏa của truyenfull.vn, trước tết từ 1534.99 lên 1673.94 điểm, tốc độ tăng 9,05 điểm, ngày đó chỗ nào cũng thấy trúng cổ phiếu, lượng cổ phiếu giao dịch lớn gấp 5 lần.
Bởi vì 14/2 ở Châu Âu là ngày lễ tình nhân, nên đã được dân chơi chứng khoán đổi thành lễ Hồng nhân, ở ba buổi giao dịch kế tiếp, chỉ số rất nhanh tăng lên 1770.88 điểm, một khí thế dồi dào được truyenfull.vn khuếch trương rầm rộ.
An Tại Đào biết mình không phải là người am hiểu quản lý tài chính, hắn chỉ là lợi dụng chút hiểu biết của mình kiếp trước để nắm được tiến trình phát triển lên xuống của thị trường chứng khoán, lợi dụng hai lần đạt đỉnh mà kiếm một ít tiền. Một ít đó cũng đủ để mình và người thân được sống sung túc.
Hai lần giá cổ phiếu phi nước đại, có liên quan đến khái niệm cổ đông, nên An Tại Đào trải qua sự sàng lọc kỹ càng, rốt cuộc chọn một công ty giá cổ phiếu ở đáy, nhưng hắn biết, chỉ sau năm nay, quạ đen sẽ biến thành Phượng Hoàng, từ đó mang đến cho mình một khoản lời lớn.
Không có bất luận do dự nào, sau một giờ đồng hồ, An Tại Đào dùng 50 vạn mua 5 khối cổ phiếu, luân phiên từng bước sáp nhập vào ngân hàng, tổng cộng hơn 9 vạn. Xong đâu đó, thư giãn tại chỗ một lát, hắn mới nhẹ nhàng rời khỏi phòng VIP đi xuống cầu thang, ra khỏi công ty chứng khoán.
Bảo vệ ở cổng kỳ quái nhìn An Tại Đào rời khỏi, không kìm nổi xì một tiếng:
- Đồ ngu xuẩn, lúc này mà tham gia thị trường, đúng là tự tìm chỗ chết.
An Tại Đào về đến nhà chưa đến 8h. Trúc Tử đang ngồi ở sô pha xem TV, thấy An Tại Đào đẩy cửa vào, liền giống như con thỏ bị thương lập tức chạy trốn vào phòng ngủ của An Nhã Chi.
An gia chỉ có hai phòng nhỏ, nên Trúc Tử hiển nhiên ngủ cùng một phòng với An Nhã Chi. Tuy nhiên, như vậy cũng tốt, cũng dễ dàng hơn trong việc gắn kết tình cảm giữa hai mẹ con. Thấy Trúc Tử giật mình chạy đi, An Tại Đào thở dài, đưa nhỏ này vẫn còn sợ người lạ. Hắn liếc mắt thấy mẹ đang bận rộn trong bếp, liền lặng lẽ đi vào phòng của mẹ.
Trúc Tử sắc mặt có chút đỏ lên, co người nép ở một góc giường, hai tay ôm đầu gối. Nguồn:
- Em Trúc Tử, anh là Tiểu Đào, là anh trai của em, không phải sợ anh. Chúng ta hiện tại là người một nhà, lại đây, không phải là em rất thích xem TV sao? Đi, chúng ta cùng đi xem.
An Tại Đào đưa tay ra, dịu dàng nói.
Trúc Tử chần chừ một hồi, thấy An Tại Đào vẻ mặt hiền lành, liền chậm rãi trượt chân xuống giường, khẽ dạ một tiếng lí nhí trong miệng, sau đó cúi đầu đi ra ngoài, ngồi trên ghế sô pha.
An Tại Đào than nhẹ một tiếng, nghĩ bụng đứa bé này đúng là cần phải được trị liệu tâm lý. Xem thái độ của nó, đi học cũng khó mà hòa nhập được, may mà ở trường có mẹ, sẽ chiếu cố được chút.
An Tại Đào lên tiếng:
- Mẹ, con về rồi. Chuyện học hành của Trúc Tử mẹ đã tính chưa?
An Nhã Chi ở trong bếp nói vọng ra:
- Mẹ lên phòng Giáo dục quận nhưng người ta bảo về, nói là Phó phòng đi công tác, đợi người đó về mới có quyền quyết định.
An Tại Đào nhíu mày, bất mãn nói:
- Đây là thói quan liêu. Hiện tại đã khai giảng, chờ Phó phòng về là sao? Thời gian càng kéo dài, Trúc Tử càng khó theo kịp chương trình.
An Nhã Chi buông cái bát trong tay, đi ra phòng khách nhìn con cười cười:
- Tiểu Đào, hay là con tìm cô Ba của Hiểu Tuyết thử xem?
- Thôi đi mẹ, ngày mai con sẽ thay mẹ đến phòng Giáo dục quận xem bọn họ trả lời thế nào. Chuyện nhỏ này không cần tìm cô Ba nhà Hiểu Tuyết. À đúng rồi, mẹ, trường cấp hai Tân Hải thuộc quyền quản lý của thành phố, sao lại cần tới phòng Giáo dục quận làm thủ tụcAn Tại Đào thuận tay cầm một miếng dưa hấu trên bàn, bắt đầu gặm.
An Nhã Chi lắc đầu:
- Mẹ cũng không hiểu lắm, không biết là như thế nào nữa. Thấy các thầy trong trường bảo đi thì đi thôi. Này, nhìn con xem, ăn như đứa trẻ vậy. À Trúc Tử, con cũng ăn đi.
An Tại Đào cười ha ha vừa ăn vừa kể cho An Nhã Chi nghe chuyện Hoàng Phủ Kỳ Trường trung học Thành Đông kiện Hiệu trưởng tân gia khiến học sinh phải nghỉ học.
An Nhã Chi không cho là nói đúng:
- Chuyện này có gì lạ đâu, con của hiệu phó trường mẹ kết hôn, học sinh cũng nghỉ học. Tất cả mọi người đều ngầm hiểu là vì chuyện đó. Tiểu Đào, nghe mẹ, chuyện này còn đừng động vào, viết về những thứ đó, không những con đắc tội với người ta, mà mẹ còn sợ con sẽ bị đâm sau lưng đấy. Hơn nữa, chuyện của Trúc Tử chúng ta còn phải xin Cục Giáo dục, con nếu đưa bọn họ ra ánh sáng, Cục Giáo dục chắc chắn sẽ khó chịu, nếu người ta làm khó dễ chúng ta, chúng ta làm sao xin cho Trúc Tử đến trường?
- Không lạ sao?
An Tại Đào ngẩn ra, ngẫm nghĩ một chút, rồi cũng không nói gì thêm.
An Tại Đào buông miếng vỏ dưa hấu, Trúc Tử đang rụt rè trước mắt đưa một miếng dưa khác tới, hắn ngạc nhiên rồi mỉm cười:
- Cám ơn em, Trúc Tử, em cũng ăn đi.
Đúng lúc này, điện thoại nhà vang lên, An Tại Đào chạy đến cầm lên, là Hạ Hiểu Tuyết gọi.
…
Hạ Hiểu Tuyết buôn dưa lê với An Tại Đào qua điện thoại một hồi, kỳ thật, vừa rồi sau khi được bổ nhiệm làm Phóng viên số 1, An Tại Đào lập tức điện thoại báo tin cho mẹ và Hiểu Tuyết. Hai người mới biết sơ qua nên ăn cơm xong, Hạ Hiểu Tuyết liền chui vào phòng ngủ của mình gọi đến An gia.
Hàn huyên nửa giờ, Hạ Hiểu Tuyết mới cười tinh quái:
- Tiểu Đào, ngày mai nhà em có vài người muốn gặp anh.
Cúp điện thoại, An Tại Đào thở phào một cái, hôm đính hôn, Hạ Thiên Nông cũng không mời thân thích hai bên, bởi vì không muốn lộ ra các mối quan hệ của mình trước mặt mọi người, nên lúc này họ mới muốn gặp hắn.
An Nhã Chi đứng bên cạnh nghe thấy, mỉm cười nói:
- Tiểu Đào, ngày mai gặp họ hàng nhà Hiểu Tuyết à? Sang bên đó, nhớ ăn nói điềm đạm, từ tốn, uống ít thôi…
An Tại Đào cười khổ:
- Mẹ, con biết rồi, con có còn nhỏ gì nữa đâu.
…
Sáng hôm sau, An Tại Đào đi dạo một vòng khắp tòa soạn biết không có việc gì đặc biệt nên lén chui lên taxi chạy đến tòa soạn công ty chứng khoán Hoa Hạ gần đó. Vào đại sảnh, thấy ngay cảnh tượng lạ lùng, một loạt bàn chỉ có mấy người ngồi, có người ngồi một mình mà nhìn cái bảng xanh rộng lớn, nhóm khác thì tụm lại một chỗ đánh tú lơ khơ.
Thị trường chứng khoán lúc này đúng là đã chạm đáy, vắng hoe hoét. Nhân viên phục vụ đang nhàm chán tán gẫu với nhau ba chuyện lăng nhăng đăng trên báo, bỗng nhiên thấy An Tại Đào đặt tay lên bàn nói một câu:
- Đồng chí, tôi muốn mở tài khoản.
Một nữ nhân viên giao dịch kinh ngạc nhìn hắn:
- Anh muốn mở tài khoản?
An Tại Đào gật đầu:
- Đúng vậy!
Nữ giao dịch viên nhìn hắn một cách cổ quái, rồi cười:
- Tốt, cho xin chứng minh thư của anh.
An Tại Đào đã sớm chuẩn bị giấy tờ tùy thân photo có công chứng đưa ra, khi hắn nói mở tài khoản thì cũng đã chuẩn bị sẵn sàng 50 vạn tiền mặt. Mắt thấy người thanh niên trước mặt lấy ra một khoản tiền lớn, nữ giao dịch viên che miệng kinh ngạc thốt lên:
- Anh chắc chắn là 50 vạn?
- Đúng vậy!
An Tại Đào nhíu mày, thầm nghĩ sao cô ta đa sự thế.
50 vạn thời điểm đó có thể nói là toàn bộ vận mệnh của An Tại Đào. Rất nhanh, hắn liền có một tài khoản chứng khoán, một tấm thẻ giao dịch cùng với một tấm thẻ VIP trên sàn giao dịch có mật mã và các thông tin cá nhân in bên trên.
An Tại Đào cùng với sự hướng dẫn của nhân viên bảo vệ đi vào phòng VIP. Ba hàng ghế, phía trước có đặt máy tính để thao tác giao dịch. Trên vách tường có một tấm bảng điện tử hiển thị giá cả cổ phiếu trên thị trường.
Phòng VIP trống không. An Tại Đào nhún vai, quay đầu lại liếc nhìn nhân viên bảo vệ một cái, ra liệu gã lui ra ngoài, liền ngồi xuống bàn 26 của mình.
An Tại Đào thành thạo thao tác giao dịch. Hắn biết, năm 1997, là năm tài chính châu Á phát triển như như bão, quốc nội vẫn chưa bị chấn động nghiêm trọng. Nhưng năm 1998, thị trường chứng khoán rớt giá thê thảm, người chơi chứng khoán thi nhau ngã ngựa. Mãi đến trước tết âm lịch 1999, thị trường chứng khoán vẫn tê liệt, liên tục rớt giá khiến cho nhà đầu tư mất niềm tin, mãi sau khi chạm đáy 1084 điểm, liền đột nhiên có cú lội ngược dòng ngoạn mục, chỉ sau 5 tháng, thị trường chứng khoán khởi sắc mạnh mẽ, giá cổ phiếu chạm trần vào ngày 19/5/1999.
An Tại Đào vẫn còn nhớ rõ, lúc đó, hắn cũng với một nhóm đồng nghiệp chen chân vào sàn giao dịch, rất nhiều cổ phiếu bán ra trúng lớn, chỉ có điều lúc đó hắn nghèo kiết nên chỉ có thể đứng một bên mà tiếc rẻ.
Nhưng ngày vui ngắn chẳng tày gang, bởi vì luồng gió này quá mới mẻ lại tăng nhanh nên các công ty chứng khoán phát triển không kịp, một số lượng lớn cổ phiếu bắt đầu lưu thông trên thị trường, số cổ phiếu của công nhân viên chức đưa ra thị trường cũng không ít, thị trường chứng khoán phình ra càng lúc càng to, nên Hội đồng giám sát yêu cầu phải đưa ra bốn đại gia chứng khoán của năm 1999, kết quả là mấy trăm công ty chứng khoán đồng loạt bán cổ phiếu của mình, tạo nên một hố sâu mới trong thị trường chứng khoán, vào tháng 7 năm 1999, toàn bộ thị trường chứng khoán sập xuống.
Sau đó, mãi cho đến tháng 2/2000, thị trường chứng khoán mới hồi phục, ngày 14/2/2000, sau một ngày mở phiên giao dịch đầu tiên, Hội giám sát chứng khoán tuyên bố, 50 cổ phiếu mới được tung ta thị trường. Đồng thời trước kỳ nghỉ tết nguyên đán, thị trường chứng khoán của Mỹ tăng vọt, cùng với sức lan tỏa của truyenfull.vn, trước tết từ 1534.99 lên 1673.94 điểm, tốc độ tăng 9,05 điểm, ngày đó chỗ nào cũng thấy trúng cổ phiếu, lượng cổ phiếu giao dịch lớn gấp 5 lần.
Bởi vì 14/2 ở Châu Âu là ngày lễ tình nhân, nên đã được dân chơi chứng khoán đổi thành lễ Hồng nhân, ở ba buổi giao dịch kế tiếp, chỉ số rất nhanh tăng lên 1770.88 điểm, một khí thế dồi dào được truyenfull.vn khuếch trương rầm rộ.
An Tại Đào biết mình không phải là người am hiểu quản lý tài chính, hắn chỉ là lợi dụng chút hiểu biết của mình kiếp trước để nắm được tiến trình phát triển lên xuống của thị trường chứng khoán, lợi dụng hai lần đạt đỉnh mà kiếm một ít tiền. Một ít đó cũng đủ để mình và người thân được sống sung túc.
Hai lần giá cổ phiếu phi nước đại, có liên quan đến khái niệm cổ đông, nên An Tại Đào trải qua sự sàng lọc kỹ càng, rốt cuộc chọn một công ty giá cổ phiếu ở đáy, nhưng hắn biết, chỉ sau năm nay, quạ đen sẽ biến thành Phượng Hoàng, từ đó mang đến cho mình một khoản lời lớn.
Không có bất luận do dự nào, sau một giờ đồng hồ, An Tại Đào dùng 50 vạn mua 5 khối cổ phiếu, luân phiên từng bước sáp nhập vào ngân hàng, tổng cộng hơn 9 vạn. Xong đâu đó, thư giãn tại chỗ một lát, hắn mới nhẹ nhàng rời khỏi phòng VIP đi xuống cầu thang, ra khỏi công ty chứng khoán.
Bảo vệ ở cổng kỳ quái nhìn An Tại Đào rời khỏi, không kìm nổi xì một tiếng:
- Đồ ngu xuẩn, lúc này mà tham gia thị trường, đúng là tự tìm chỗ chết.