Editor: Quỳnh Nguyễn
Ăn xong bữa sáng, thậm chí đến khi đưa Tiểu Sâm đi học, Mậu Hinh chưa hết xấu hổ.
Ngược lại Minh Ý và Tiểu Sâm vừa cười vừa nói, mãi đến khi chia tay ở cửa nhà trẻ.
Đưa Tiểu Sâm đi học xong, Mậu Hinh hít sâu một hơi, cố gắng tẩy não mình, anh không nhìn thấy hết của mình, buổi sáng chỉ là ảo giác.
Giờ khắc này cô cảm thấy đã có thể nói chuyện bình thường, nói: "Minh Ý, cảm ơn anh chuyện hôm qua, nhưng anh không cần thiết phải đối xử tốt với Tiểu Sâm như vậy. Tiểu Sâm không có quan hệ gì với Minh gia, mà em cũng không thể kết hôn với anh.".
Minh Ý nghe xong lại cười lên, anh nhìn đồng hồ nói: "Em nhớ em 8 giờ rưỡi đi làm, bây giờ tám giờ, quẹo một cái là Luật Chính Tư, chắc chúng ta có 20 phút nói chuyện phiếm, muốn dừng lại tán gẫu một lát không?".
Mậu Hinh nghe anh nói vậy, cũng ngầm đồng ý.
Minh Ý dừng xe bên đường, anh tắt máy xe rồi nói: "Anh có một đề nghị, mời em suy xét một chút?".
"Anh nói.".
"Năm nay anh 28, bởi vì lúc trước bận công tác, anh vẫn không có thời gian kết giao bạn gái. Hiện tại ông nội và cha mẹ bắt đầu thu xếp đối tượng gặp mặt cho anh, mà anh kỳ thật không có một chút hứng thú nào đối với thiên kim danh môn mà bọn họ giới thiệu, càng không có dục vọng kết giao. Nhưng mà tuổi tác của anh không nhỏ, anh cũng cần một đối tượng kết giaovvà kết hôn.". Minh Ý kiên nhẫn giải thích.
"Anh muốn kết giao bạn gái, lấy địa vị anh bây giờ không phải việc khó, không phải sao?". Giọng Mậu Hinh khô khốc nói.
" Nhưng mà anh không có thời gian, công ty bận quá, anh không có thời gian đi làm quen người phụ nữ mới, càng đừng nói bồi dưỡng tình cảm nữa.". Minh Ý bất đắc dĩ nói.
"Anh muốn nói cái gì...". Mậu Hinh có dự cảm không tốt.
"Anh muốn em làm đối tượng kết giao và kết hôn của anh.". Minh Ý nói.
"Em đã nói với anh, điều đó không thể.". Mậu Hinh lập tức nói.
"Em đừng vội, hãy nghe anh nói.". Minh Ý nói, "Mậu Hinh, em có nghĩ tới gả đến Minh gia làm Minh phu nhân, em sẽ càng dễ dàng lấy được thứ em cần tìm hay không.".
"Anh biết em muốn có được cái gì sao?". Mậu Hinh hỏi lại.
"Anh không biết, cũng sẽ không hỏi." Minh Ý cười nhẹ, vẻ mặt nghiêm túc, "Anh cần một phu nhân trên pháp luật, vị phu nhân này không cần thực hiện nghĩa vụ vợ chồng, không cần xã giao với chồng, thậm chí không phải đối mặt quan hệ mẹ chồng nàng dâu, có thể ra ngoài ở riêng. Cô, chỉ cần để cho anh có cớ không đi tham gia gặp mặt nhàm chán, ngăn trở những người phụ nữ tre già măng mọc là được.".
"Đương nhiên, anh cũng không ngại em lợi dụng thân phận Minh phu nhân này làm chuyện em muốn làm, nếu cần anh hỗ trợ, anh cũng rất vui lòng.".
"..." Mậu Hinh cảm thấy được mình bị sét đánh, sao cô nghe không hiểu người đàn ông trước mắt đang nói cái gì.
"Còn có, anh thích Tiểu Sâm, anh rất thích chăm sóc bé. Nếu em không muốn để cho bé gọi anh ba ba, anh có thể đồng ý bé vẫn gọi anh là chú Nhất, kỳ thật anh thích xưng hô chú Nhất này.". Minh Ý tiếp tục nói.
"Minh Ý, rốt cuộc anh có biết anh đang nói gì không? Cho dù anh muốn tìm một phụ nữ làm phu nhân trên danh nghĩa cũng có cả đống người phụ nữ nguyện ý, không nhất định là em.". Mậu Hinh nói.
"Không phải em thì không được.". Minh Ý nói, "Bởi vì những phụ nữ khác sẽ khiến anh phải lo lắng rốt cuộc các cô ham muốn cái gì, mà em, anh rất rõ ràng em không có một chút mưu tính gì. Bất cứ lúc nào chúng ta muốn dừng lại, em đều có thể thuận lợi buông tay, không tốt sao?".
"..." Cô không trả lời, cũng không biết trả lời như thế nào. Chỉ có trời mới biết được trong lòng cô nghĩ gì.
"Còn có, nếu em gặp được tình yêu đích thực của em, người em muốn kết hôn, anh cũng có thể thuận lợi buông tay. Nếu không có, anh không ngại duy trì quan hệ hôn nhân như vậy.". Anh nói.
"Anh điên rồi, em không muốn thảo luận chuyện này với anh!". Mậu Hinh cúi đầu, thì thào tự nói với mình.
Ăn xong bữa sáng, thậm chí đến khi đưa Tiểu Sâm đi học, Mậu Hinh chưa hết xấu hổ.
Ngược lại Minh Ý và Tiểu Sâm vừa cười vừa nói, mãi đến khi chia tay ở cửa nhà trẻ.
Đưa Tiểu Sâm đi học xong, Mậu Hinh hít sâu một hơi, cố gắng tẩy não mình, anh không nhìn thấy hết của mình, buổi sáng chỉ là ảo giác.
Giờ khắc này cô cảm thấy đã có thể nói chuyện bình thường, nói: "Minh Ý, cảm ơn anh chuyện hôm qua, nhưng anh không cần thiết phải đối xử tốt với Tiểu Sâm như vậy. Tiểu Sâm không có quan hệ gì với Minh gia, mà em cũng không thể kết hôn với anh.".
Minh Ý nghe xong lại cười lên, anh nhìn đồng hồ nói: "Em nhớ em 8 giờ rưỡi đi làm, bây giờ tám giờ, quẹo một cái là Luật Chính Tư, chắc chúng ta có 20 phút nói chuyện phiếm, muốn dừng lại tán gẫu một lát không?".
Mậu Hinh nghe anh nói vậy, cũng ngầm đồng ý.
Minh Ý dừng xe bên đường, anh tắt máy xe rồi nói: "Anh có một đề nghị, mời em suy xét một chút?".
"Anh nói.".
"Năm nay anh 28, bởi vì lúc trước bận công tác, anh vẫn không có thời gian kết giao bạn gái. Hiện tại ông nội và cha mẹ bắt đầu thu xếp đối tượng gặp mặt cho anh, mà anh kỳ thật không có một chút hứng thú nào đối với thiên kim danh môn mà bọn họ giới thiệu, càng không có dục vọng kết giao. Nhưng mà tuổi tác của anh không nhỏ, anh cũng cần một đối tượng kết giaovvà kết hôn.". Minh Ý kiên nhẫn giải thích.
"Anh muốn kết giao bạn gái, lấy địa vị anh bây giờ không phải việc khó, không phải sao?". Giọng Mậu Hinh khô khốc nói.
" Nhưng mà anh không có thời gian, công ty bận quá, anh không có thời gian đi làm quen người phụ nữ mới, càng đừng nói bồi dưỡng tình cảm nữa.". Minh Ý bất đắc dĩ nói.
"Anh muốn nói cái gì...". Mậu Hinh có dự cảm không tốt.
"Anh muốn em làm đối tượng kết giao và kết hôn của anh.". Minh Ý nói.
"Em đã nói với anh, điều đó không thể.". Mậu Hinh lập tức nói.
"Em đừng vội, hãy nghe anh nói.". Minh Ý nói, "Mậu Hinh, em có nghĩ tới gả đến Minh gia làm Minh phu nhân, em sẽ càng dễ dàng lấy được thứ em cần tìm hay không.".
"Anh biết em muốn có được cái gì sao?". Mậu Hinh hỏi lại.
"Anh không biết, cũng sẽ không hỏi." Minh Ý cười nhẹ, vẻ mặt nghiêm túc, "Anh cần một phu nhân trên pháp luật, vị phu nhân này không cần thực hiện nghĩa vụ vợ chồng, không cần xã giao với chồng, thậm chí không phải đối mặt quan hệ mẹ chồng nàng dâu, có thể ra ngoài ở riêng. Cô, chỉ cần để cho anh có cớ không đi tham gia gặp mặt nhàm chán, ngăn trở những người phụ nữ tre già măng mọc là được.".
"Đương nhiên, anh cũng không ngại em lợi dụng thân phận Minh phu nhân này làm chuyện em muốn làm, nếu cần anh hỗ trợ, anh cũng rất vui lòng.".
"..." Mậu Hinh cảm thấy được mình bị sét đánh, sao cô nghe không hiểu người đàn ông trước mắt đang nói cái gì.
"Còn có, anh thích Tiểu Sâm, anh rất thích chăm sóc bé. Nếu em không muốn để cho bé gọi anh ba ba, anh có thể đồng ý bé vẫn gọi anh là chú Nhất, kỳ thật anh thích xưng hô chú Nhất này.". Minh Ý tiếp tục nói.
"Minh Ý, rốt cuộc anh có biết anh đang nói gì không? Cho dù anh muốn tìm một phụ nữ làm phu nhân trên danh nghĩa cũng có cả đống người phụ nữ nguyện ý, không nhất định là em.". Mậu Hinh nói.
"Không phải em thì không được.". Minh Ý nói, "Bởi vì những phụ nữ khác sẽ khiến anh phải lo lắng rốt cuộc các cô ham muốn cái gì, mà em, anh rất rõ ràng em không có một chút mưu tính gì. Bất cứ lúc nào chúng ta muốn dừng lại, em đều có thể thuận lợi buông tay, không tốt sao?".
"..." Cô không trả lời, cũng không biết trả lời như thế nào. Chỉ có trời mới biết được trong lòng cô nghĩ gì.
"Còn có, nếu em gặp được tình yêu đích thực của em, người em muốn kết hôn, anh cũng có thể thuận lợi buông tay. Nếu không có, anh không ngại duy trì quan hệ hôn nhân như vậy.". Anh nói.
"Anh điên rồi, em không muốn thảo luận chuyện này với anh!". Mậu Hinh cúi đầu, thì thào tự nói với mình.