Editor: Quỳnh Nguyễn
Họ đến Đông Hồ, hôm nay là Chủ nhật, có một vài du khách tới nơi này đi chơi. Nhưng mà Đông Hồ cũng không phải phong cảnh nổi tiếng, chỉ là mọi người xung quanh sẽ đến chơi một chút, lượng người cũng không nhiều.
Mang đồ xuống, họ đến một bãi cỏ bằng phẳng, Mậu Hinh trải bạt đã chuẩn bị trước đó, dọn đồ ăn đã chuẩn bị sẵn ra.
Minh Ý ở bên cạnh hỗ trợ, thỉnh thoảng hai người mắt qua mày lại, vẫn không ngớt xấu hổ.Cô gần như không dám nhìn anh, nhiều lần không cẩn thận chạm vào, cô giống như bị điện giật, vội vàng rời xa.
Minh Ý mang theo máy bay điều khiển từ xa, Tiểu Sâm cực kỳ thông minh, chỉ dạy một lần đã học xong, Tiểu Sâm cầm điều khiển đứng chơi máy bay.
Mậu Hinh và Minh Ý ngồi bên bờ hồ thưởng thức phong cảnh, Hinh Hinh nghĩ ngợi một lát, nói: "Em không nên nổi giận với anh ở trên xe, em xin lỗi.".
"Em nổi giận với anh sao?Anh không nhớ rõ."Tâm tình Minh Ý cũng không tệ, lông mày hơi nhướn lên.
Vì sao cô sợ lái xe? Năm xưa cô bị Minh Nhất Kỳ khống chế, ngày ngày cùng anh qua lại. Minh Nhất Kỳ giả con ngoan trước mặt người nhà Minh gia, thực tế uống rượu, chơi gái đều chơi.
Có một lần anh ta đưa cô đi đua xe, khi đó cô hoàn toàn không biết lái, anh ta nhất định bắt cô ngồi ghế lái, chỉ bảo cô giẫm lên chân ga rồi khởi hành.
Lần đó quá điên cuồng, cô bị Minh Nhất Kỳ bắt buộc, giẫm thật mạnh lên chân ga, chiếc xe như bay lên, bên tai cô chỉ còn tiếng gió vù vù và tiếng cười của Minh Nhất Kỳ.
Cô cảm thấy mình như đang bay lên, khoảnh khắc đó Mậu Hinh dường như rất hưởng thụ cảm giác chạy như bay này, thậm chí không tự chủ tăng tốc xe.
Họ phi thẳng tới đỉnh núi, đột nhiên cô thấy có một người trên đường, theo bản năng cô đánh tay lái, chiếc xe lao lên trên tường đá bên cạnh. Đường lên núi vốn khá dốc, cô gái kia lăn từ trên đường cái xuống.
Xe bọn họ lại rất tốt, Mậu Hinh và Minh Nhất Kỳ đều cài dây an toàn, hai người chỉ trầy xước một chút.
" Chúng ta đâm vào người ta sao?" Đầu óc cô trống rỗng, tay nắm tay lái đang run rẩy.
"Yên tâm, không việc gì." Minh Nhất Kỳ trấn an cô.
Hai nguời cùng bước xuống xe, cô gái kia văng xa hơn một trăm mét, hôn mê ngay tại chỗ.
Khi tới bệnh viện, cô gái kia đã chết do tắc nghẽn cơ tim. Minh Nhất Kỳ nói với cảnh sát cùng người Minh gia: "Đều do tôi, Hinh Hinh muốn học lái xe, tôi không ngăn cản kịp thời. Không ngờ cô ấy càng đi càng nhanh, cô gái kia đột nhiên băng qua đường, chúng tôi không kịp đánh tay lái, khiến cô ấy kinh sợ, lăn xuống đường cái.".
Cô gái kia bị bệnh tim bẩm sinh, xe bọn họ cũng không đâm vào cô, chỉ là cô ấy bất ngờ, mất thăng bằng ngã xuống, sau đó nhồi máu cơ tim chết.
Minh gia bồi thường người nhà bị hại số tiền lớn, mà khi đó Mậu Hinh chưa đầy mười tám tuổi, thái độ ăn năn hối lỗi, không bị án hình sự. Từ đó về sau, Mậu Hinh không thể chạm vào tay lái.
Chỉ là cô gái vô tội chết kia cũng trở thành cây gai trong lòng cô.
"Em chưa thể bỏ qua một số việc, chính em mới là người khó xử." Minh Ý cũng biết sự kiện kia, càng biết nó là một nút thắt trong lòng cô.
Mậu Hinh không nói lời nào, nhìn hoa cúc lay động phía xa lẳng lặng ngẩn người.
Minh Ý quay đầu nhìn cô, Mậu Hinh thật đẹp, làn da trắng nõn mịn màng, ánh mắt vừa đen vừa sáng, đôi môi chỉ tô một lớp son bóng mỏng nhạt, hồng nhuận khiến người ta muốn cắn.
Trong đầu anh lại tái hiện hình ảnh cô mút ngón tay ở trên xe, cổ họng căng thẳng.
Họ đến Đông Hồ, hôm nay là Chủ nhật, có một vài du khách tới nơi này đi chơi. Nhưng mà Đông Hồ cũng không phải phong cảnh nổi tiếng, chỉ là mọi người xung quanh sẽ đến chơi một chút, lượng người cũng không nhiều.
Mang đồ xuống, họ đến một bãi cỏ bằng phẳng, Mậu Hinh trải bạt đã chuẩn bị trước đó, dọn đồ ăn đã chuẩn bị sẵn ra.
Minh Ý ở bên cạnh hỗ trợ, thỉnh thoảng hai người mắt qua mày lại, vẫn không ngớt xấu hổ.Cô gần như không dám nhìn anh, nhiều lần không cẩn thận chạm vào, cô giống như bị điện giật, vội vàng rời xa.
Minh Ý mang theo máy bay điều khiển từ xa, Tiểu Sâm cực kỳ thông minh, chỉ dạy một lần đã học xong, Tiểu Sâm cầm điều khiển đứng chơi máy bay.
Mậu Hinh và Minh Ý ngồi bên bờ hồ thưởng thức phong cảnh, Hinh Hinh nghĩ ngợi một lát, nói: "Em không nên nổi giận với anh ở trên xe, em xin lỗi.".
"Em nổi giận với anh sao?Anh không nhớ rõ."Tâm tình Minh Ý cũng không tệ, lông mày hơi nhướn lên.
Vì sao cô sợ lái xe? Năm xưa cô bị Minh Nhất Kỳ khống chế, ngày ngày cùng anh qua lại. Minh Nhất Kỳ giả con ngoan trước mặt người nhà Minh gia, thực tế uống rượu, chơi gái đều chơi.
Có một lần anh ta đưa cô đi đua xe, khi đó cô hoàn toàn không biết lái, anh ta nhất định bắt cô ngồi ghế lái, chỉ bảo cô giẫm lên chân ga rồi khởi hành.
Lần đó quá điên cuồng, cô bị Minh Nhất Kỳ bắt buộc, giẫm thật mạnh lên chân ga, chiếc xe như bay lên, bên tai cô chỉ còn tiếng gió vù vù và tiếng cười của Minh Nhất Kỳ.
Cô cảm thấy mình như đang bay lên, khoảnh khắc đó Mậu Hinh dường như rất hưởng thụ cảm giác chạy như bay này, thậm chí không tự chủ tăng tốc xe.
Họ phi thẳng tới đỉnh núi, đột nhiên cô thấy có một người trên đường, theo bản năng cô đánh tay lái, chiếc xe lao lên trên tường đá bên cạnh. Đường lên núi vốn khá dốc, cô gái kia lăn từ trên đường cái xuống.
Xe bọn họ lại rất tốt, Mậu Hinh và Minh Nhất Kỳ đều cài dây an toàn, hai người chỉ trầy xước một chút.
" Chúng ta đâm vào người ta sao?" Đầu óc cô trống rỗng, tay nắm tay lái đang run rẩy.
"Yên tâm, không việc gì." Minh Nhất Kỳ trấn an cô.
Hai nguời cùng bước xuống xe, cô gái kia văng xa hơn một trăm mét, hôn mê ngay tại chỗ.
Khi tới bệnh viện, cô gái kia đã chết do tắc nghẽn cơ tim. Minh Nhất Kỳ nói với cảnh sát cùng người Minh gia: "Đều do tôi, Hinh Hinh muốn học lái xe, tôi không ngăn cản kịp thời. Không ngờ cô ấy càng đi càng nhanh, cô gái kia đột nhiên băng qua đường, chúng tôi không kịp đánh tay lái, khiến cô ấy kinh sợ, lăn xuống đường cái.".
Cô gái kia bị bệnh tim bẩm sinh, xe bọn họ cũng không đâm vào cô, chỉ là cô ấy bất ngờ, mất thăng bằng ngã xuống, sau đó nhồi máu cơ tim chết.
Minh gia bồi thường người nhà bị hại số tiền lớn, mà khi đó Mậu Hinh chưa đầy mười tám tuổi, thái độ ăn năn hối lỗi, không bị án hình sự. Từ đó về sau, Mậu Hinh không thể chạm vào tay lái.
Chỉ là cô gái vô tội chết kia cũng trở thành cây gai trong lòng cô.
"Em chưa thể bỏ qua một số việc, chính em mới là người khó xử." Minh Ý cũng biết sự kiện kia, càng biết nó là một nút thắt trong lòng cô.
Mậu Hinh không nói lời nào, nhìn hoa cúc lay động phía xa lẳng lặng ngẩn người.
Minh Ý quay đầu nhìn cô, Mậu Hinh thật đẹp, làn da trắng nõn mịn màng, ánh mắt vừa đen vừa sáng, đôi môi chỉ tô một lớp son bóng mỏng nhạt, hồng nhuận khiến người ta muốn cắn.
Trong đầu anh lại tái hiện hình ảnh cô mút ngón tay ở trên xe, cổ họng căng thẳng.