- Trương đại sư, xem ra phải đến Hàn Quốc tìm Kim Tử Hoàn mới được.
Diệp Phàm cau mày, nói. Gần đây nhiều việc bề bộn, bận thay Phương Viên đi Thailand nên không rảnh, nếu muốn đi Hàn Quốc, thực là là hơi làm khó Diệp Phàm.
Nhưng, may là chứng không lên được của Phương Viên phát triển theo chiều hướng tốt, hiện tại thời gian cương lên càng ngày càng dài. Cho nên, Diệp Phàm có thể đẩy lùi thời gian đi Thailand, bằng không, sớm đã xuất phát rồi.
Nhưng, uy danh của Trương đại sư tương đối quan trọng cho việc thu hút Kim Phượng Hoàng thôn Đại Vũ, không làm xong chuyện này cũng không được. Mà, chuyện này không thể kéo dài được.
- Diệp tiên sinh, tôi đi chắc chắn vô dụng. Kim Tử Hoàn lợi hai hơn lão phu nhiều, haizz… Chỉ có thể nhờ Diệp tiên sinh đi một chuyến, lão phu sẽ làm trâu làm ngựa báo đáp.
Trương Đạo Lâm không ngờ lại có thể nói ra những lời này.
- Những năm gần đây, lão phu có giúp vài công ty lớn xem phong thủy, trong ngân hàng còn có một khoản tiền nhàn rỗi trên chục triệu, Diệp tiên sinh cứ cầm hết đi, chỉ cần chữa được bệnh cho Trương Cầm.
- Đại sư, không cần nói vậy. Thôn Đại Vũ chỉ cần đại sư tận tâm là được, còn về tiền bạc, chuyến này dùng tiền của tôi là được rồi.
Hơn nữa, Hàn Quốc chắc chắn là phải đi, nhưng, ắt hẳn phải đợi qua khoảng thời gian bận rộn này, đợi đến tất đi.
Một là chữa căn bệnh cho Trương Cầm, hai là tôi cũng muốn gặp Kim Tử Hoàn kia, Trung Quốc chúng ta rộng lớn, sao có thể chịu nhục bởi một nước Hàn Quốc nhỏ bé kia, hừ!
Diệp Phàm nói tới đây, toàn thân phát cơ khí của một cao thủ, Trương Đạo Lâm âm thầm kinh sợ đồng thời cũng không ngừng khâm phục.
- Diệp tiên sinh, tối qua, tôi đã qua xã Kim Đào thôn Kỳ Lân, dùng vài bản lĩnh đặc thù và các dụng cụ đo lường kiểm tra.
ở sườn núi Sư Tử hình như âm khí hơi nặng, quanh đây chỉ có một sườn núi hình rắn, đầu rắn giống như một con sư tử.
Rắn, kỳ thực cũng là rồng. Mà đây là mộ sư tử vương thân rắn điển hình. Ở xa, có ba khe nước hội tụ thành đầu sư tửm nước về nguồn, nước, chính là nơi phát ra phong thủy.
Phong thủy học, chú trọng nhất một là nước, nước là ngọn nguồn của vạn vật. Còn một là hình thái địa mạo, cái gọi là bảo địa.
Cho nên, khối đất kia, bảo địa phong thủy rất tốt. Cổ mộ anh nói, tôi cũng có mời một cao thủ sờ Kim môn thăm dò rồi, ông ta nói có dấu vết mộ cổ.
Nhưng, vì mộ cổ đã bị hư hại, hơn nữa là vào buổi tối, anh lại dặn không thể để cho người ta tra ra, nên, chúng tôi rất cẩn thận, không dám phát ra động tĩnh gì.
Đến nay, chắc là chỉ cảm giác được sáu phần là ở đây có mộ cổ. Cụ thể triều đại nào thì chẳng cách gì xác định.
Cái này, chỉ có cách đào lên mới xác định được. Có điều, mộ kia hình như gần đây cũng bị người ta đào rồi, dù là đào xuống ắt hẳn cũng chẳng có gì nữa.
Trương Đạo Lâm nói. Còn cho rằng Diệp Phàm chuẩn bị đào mộ bất hợp pháp gì đó.
- Đại sư, tôi nói thật với ông, mộ kia chắc chắn đã bị người ta đào, tôi chỉ muốn xác định chỗ đó có đúng là có mộ cổ hay không, đây là nghi án có người đào trộm mộ cổ trái phép, hy vọng đại sư có thể giữ bí mật.
Diệp Phàm nói.
- Yên tâm, lão phu thì khỏi phải nói. Người tôi tìm cũng miệng kín như bưng. Ông ta là cao thủ, nghề của họ chuyện giữ bí mật tương đối quan trọng, bằng không, sớm đã bị bắt rồi.
Trương Đạo Lâm mỉm cười.
Phòng 401 của Diệp Phàm còn sáng đèn, có ba người ngồi.
- Anh Thiết, đến hai ngày rồi, điều tra thế nào?
Diệp Phàm hỏi.
- Trương Đạo Lâm nói gì?
Thiết Chiêm Hùng hỏi.
- 60% là có, nhưng, em nghĩ nên thử Lâm Thiên một chút. Nếu Lâm Thiên phản đối kịch liệt, chắc chắn sườn núi Sư Vương thôn Kỳ Lân chắc chắn có vấn đề.
Diệp Phàm cười nói.
- Sắp xếp xong chưa?
Hạ Hải Vĩ nói.
- Đã nói với Tổng giám đốc Mai, cô ấy nói ngày mai có thể đưa đề xuất. Tin rằng chuyện Chủ tịch huyện Phương xây dựng sơn trang Cổ Cư trên sườn núi Sư Vương truyền ra, Lâm Thiên chắc chắn sẽ đá chân thôi.
Diệp Phàm cười khan nói.
- Từ biểu hiện của Đại Kiều, Tiểu Kiều gần đây cho thấy, chỉ hẹn với Lâm Thiên một lần, chẳng nói chuyện gì bí mật. Giám đốc Tiếu Hàn của câu lạc bộ giải tri cũng trung quy trung cũ. Nếu cần, cứ dùng thủ đoạn không theo quy tắc thông thường trực tiếp bắt Tiếu Hàn, Đại Kiều, Tiểu Kiều, tôi tin là có thể hỏi được gì đó.
Trên mặt Hạ Hải Vĩ lóe tia độc ác rồi biến mất.
- Đừng nóng vội, ngày mai đến huyện Ma Xuyên coi động thái. Tin tức Phương Hồng Quốc vừa truyền ra, có thể thấy được biểu hiện của Lâm Thiên. Lâm Thiên Dân này, có thể ngồi lên vị trí Thứ trưởng bộ Công an chắc chắn cũng tương đối giảo hoạt. Chúng ta tuyệt đối không thể vì con cá nhỏ mà xổng con cá lớn được.
Thiết Chiêm Hùng vẻ mặt ngưng trọng, nói.
- Em thấy chi bằng ra tay từ Tra Kế Cương, dù nói Tra Kế Cương bị phán mười lăm năm, sao không vào nhà giam để ra tay, đề xuất Tra Kế Cương, cứ ép hỏi có lẽ lão này sẽ không kìm được mà khai ra.
Diệp Phàm nói.
- Tra Kế Cương hiện bị giam ở nhà tù Thủy Châu, đến trại giam bắt người càng phiền phức. Nếu thực sự Lâm Thiên Dân tham dự vào chuyện này, phàm là nhân vật quan trọng liên quan đến chuyện này hẳn là ông ta đều chú ý từng chút một.
Tra Kế Cương bị phán mười lăm năm tù, nếu còn chụp thêm chuyện này vào, chắc là ngồi mòn mông ở nhà tù rồi, có thể, còn phải lên đoạn đầu đài nữa.
Chắc chắn lão này hiểu được tầm quan trọng của chuyện đó, có lẽ Lâm Thiên Dân sớm đã cảnh cáo y rồi.
Bằng không,, lần trước Ủy ban Kỷ luật và cảnh sát bức hỏi như thế mà cũng chẳng hỏi được chút manh mối gì, chứng tỏ người này đã quyết tâm che giấu.
Cái chết của Chủ tịch huyện Giang cũng liên quan đến y, nếu y khai ra thì chỉ còn đường chết, không khai ra, chẳng qua chỉ bị xử mười lăm năm.
Thiết Chiêm Hùng nhíu mày, nói.
- Tên này lão luyện chốn quan trường, lần trước chúng tôi khiến y mất ngủ sáu ngày, kết quả là cũng chẳng thu được gì có giá trị.
Hạ Hải Vĩ ngượng ngùng, cũng có chút hổ thẹn.
- Có lẽ lần trước chúng ta chưa đụng đến chuyện trộm mộ và chuyện hại chết Chủ tịch huyện Giang, nếu Tra Kế Cương làm chuyện này, trong lòng không thể bình tĩnh như không làm gì được.
Trời xanh có mắt, em tin lão này trong lòng đang bị dày vò, trăm bí mật cũng có chút sơ hở, em không tin Tra Kế Cương có thể bao mình chặt như vỏ trứng được.
Lúc đó Bí thư Thiết rất chú ý đến cái chết của Chủ tịch huyện Giang, nghe nói ông lão Giang lúc đầu tặng ông ta 'Thụy Kỳ Lân' là trưởng bối của Chủ tịch huyện Giang.
Có phải 'Thụy Kỳ Lân' này có vấn đề?
Diệp Phàm đưa ra cách nghĩ của mình.
- 'Thụy Kỳ Lân', đưa ra xem nào, có lẽ bên trên có thể tìm ra gì đó thật.
Hai mắt Thiết Chiêm Hùng sáng ngời, nói.
Ba người cầm 'Thụy Kỳ Lân' đến Ủy ban Kỷ luật, vì đây có một bộ thiết bị. Dưới đèn cường quan và đèn ảnh xạ, 'Thụy Kỳ Lân' được phóng đại n lần, lại thêm sau khi quét thành hình, đã hiện rõ trên màn hình,
Nhìn những hình vẽ quái dị trên màn hình, Diệp Phàm ngây ngốc nhìn. Đôi mắt ưng dường như cảm nhận thấy gì đó, đưa tay cầm 'Thụy Kỳ Lân' dưới ánh đèn cường quang, di chuyển qua lại, dường như, một bức ảnh quen thuộc lóe lên trên màn hình.
- Quái, bức hình này hình như rất quen, đã gặp ở đâu thì phải?
Diệp Phàm lẩm bẩm.
- Cậu đã nhìn thấy bức ảnh này rồi? Tôi xem thử.
Thiết Chiêm Hùng và Hạ Hải Vĩ đều cẩn thận quan sát, nhưng, hình ảnh rất mơ hồ, khó nhận ra rốt cuộc là cái gì, hình như giống bóng quỷ, lại có chút giống loại trùng dài.
- Không phải là một con rắn chứ, xiêu xiêu vẹo vẹo khó nhìn. Mà, hình như lại không hoàn toàn giống rắn, một nửa giống rắn, thực là kỳ lạ, mẹ kiếp, cái hình quái gì đây, đúng là cân não.
Thiết Chiêm Hùng không kìm được mở miệng mắng.
- Rắn, rắn, có rồi…
Diệp Phàm vỗ đầu, nhớ lời Trương Đạo Lâm, chỉ vào hình vẽ, nói:
- Mọi người xem, có phải hơi giống địa hình sườn núi Sư Vương thôn Kỳ Lân không?
Hạ Hải Vĩ và Thiết Chiêm Hùng vừa nghe, lập tức đưa bản đồ sườn dốc Sư Vương ra, quan sát đối chiếu một lúc, nói:
- Có nhiều điểm giống, nhưng, cái này chưa nói rõ được. Cậu nói giống thì giống, cậu nói không giống cũng có thể không giống.
- Em mời người đến.
Diệp Phàm quyết định, gọi điện đến chỗ Giang Hồng Đào đài truyền hình địa khu, nói:
- Cô Giang, cô có muốn giải án oan cho cha mình không?
- Đương nhiên, anh… anh có manh mối à?
Giang Đào Hồng thất thanh kêu lên.
- Tôi lập tức đến đón cô.
Diệp Phàm nói, lái xe đi, không lâu sau đã đón Giang Đào Hồng quay lại. Giang Đào Hồng sau khi nhìn hình ảnh đó thì vẻ mặt kinh ngạc.
- Cô Giang, phát hiện điều gì?
Thiết Chiêm Hùng hỏi.
- Nếu Thụy Kỳ Lân này thực sự do ông nội tôi đưa, thì hình vẽ này là đúng rồi. Lúc đó nghe cha tôi nói là ấn Thụy Kỳ Lân có hai cái, hai cái hợp làm một thì có liên quan đến một nơi thần bí. Ông ấy cũng nghe tổ tiên nói, nhưng, cho tới nay, sau khi cái này hợp ấn cũng chẳng phát hiện gì đặc biệt, sau này người ta cũng dần quên mất.
Giang Đào Hồng nói, làm cho Diệp Phàm, Thiết Chiêm Hùng, Hạ Hải Vĩ giật mình, cả ba người đều khó giữ bình tĩnh.
- Cô Giang, trên tay cha cô có phải cũng có một cái chặn giấy giống Thụy Kỳ Lân?
Thiết Chiêm Hùng hỏi.
- Vâng, có một cái, nhưng, hơi khác. Lần trước lúc tôi nhìn thấy chặn giấy trên bàn làm việc của Cục trưởng Diệp cũng hơi ngạc nhiên, nếu hai ấn hợp lại, hiển thị trên màn hình này, có lẽ sẽ rất hoàn chỉnh. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Giang Đào Hồng nói.
- Chẳng lẽ thực sự là hình ảnh sườn núi Sư Vương, nói không chừng cái chết của Chủ tịch huyện Giang có liên quan đến cái chặn giấy này, có lẽ cái chặn giấy là bản ghi chép địa hình mộ cổ và cách mở cửa. Mà cái chặn giấy nhất định phải dưới ánh sáng mới có phán ánh ra được. Chẳng hạn như ánh nắng, ánh trăng, ánh đèn…
Thiết Chiêm Hùng phong phú kinh nghiệm về chuyện nòi, nói rất có lý.
- Vậy đợi ngày mai đi.
Hạ Hải Vĩ thoáng suy nghĩ.
Sáng hôm sau, vì Túc Nhất Tiêu đang nhận điều tra, nên, trên thực tế người cầm lái huyện Ma Xuyên là Chủ tịch huyện Phương Hồng Quốc.
Dưới sắp xếp của Diệp Phàm Phương Hồng Quốc đã đưa việc khai thác công khai Sơn trang điện ảnh Bàn Đào sườn núi Sư Vương thôn Kỳ Lân xã Kim Đào ra thảo luận trên Hội nghị thường vụ huyện ủy.
Kỳ thực, chuyện này Phương Hồng Quốc căn bản không cần mở Hội nghị thường vụ, trực tiếp đánh nhịp cũng được, vì, danh khí Sơn trang điện ảnh Bàn Đào lúc này tương đối lớn, còn có thể ngăn chặn họ khai phá được sao, dĩ nhiên là khai phá càng nhiều càng tốt.
Phương Hồng Quốc làm như vậy, đơn giản là đang thực hiện kế sách của Diệp Phàm. Chẳng qua Hạng Trang múa kiếm, chí tại Bái Công.
Quả nhiên, khi tin này đến tai Lâm Thiên Dân Cục công an địa khu.
Đã nhanh chóng có hành động,
Phó trưởng ban thư ký Địa ủy Khương Xuân Linh vì thế đã đặc biệt truyền tin tức đến Phương Hồng Quốc huyện Ma Xuyên, nói sườn núi Sư Vương thôn Kỳ Lân xã Kim Đào có lịch sử lâu đời, thời Đường đã từng xây dựng một tháp cổ có hơn ngàn năm lịch sử.