Vệ Sở Tịnh nhẹ nhàng run lên, phối hợp hành động với tên đàn ông này, miệng thở hồng hộc nói.
Trong phòng tạm thời yên lặng, chỉ nghe thấy tiếng thở dồn dập và tiếng nước ào ào, còn có chút âm thanh lạ,
Đạn như huyệt động, người đó thở phào một tiếng.
Còn đối thương, tự nhiên cả người run lên, khóc nỉ non như đứa trẻ…
- Có chút khó khăn, cô nhậm chức Bí thư huyện ủy dù đã hơn một năm, muốn tranh thủ vị trí Phó chủ tịch thành phố thì kinh nghiệm quá ít, chiến tích cũng chưa đủ.
Diệp Phàm gật đầu, hai người nằm trên giường, bốn chân thay nhau giằng co.
- Ừ, Chủ tịch thành phố Tạ nói với tôi, bảo tôi làm thêm ba năm, ông ấy sẽ nghĩ cách. Nhưng tôi chờ không nỗi. Ngư Dương này, tôi thực sự không ở được nữa.
Vệ Sở Tịnh dùng chút sức ở chân, quấn chặt trên người Diệp Phàm, giống như một người cá đang muốn tiến vào trong cơ thể Diệp Phàm.
- Đợi một năm nữa đi, tôi nghĩ cách. Nếu Phó Chủ tịch thành phố không có hy vọng, xem có thể tiến vào tỉnh không.
Diệp Phàm nhẹ nhàng phẩy bộ ngực của mỹ nhân, nói.
- Anh chịu giúp tôi?
Vệ Sở Tịnh vui vẻ, ngồi bật dậy. Đôi mi dài nhìn chằm chằm Diệp Phàm.
- Tôi không giúp cô thì giúp ai? Tốt xấu gì chúng ta cũng có chút tình mong manh, đúng không nào?
Diệp Phàm đột nhiên cười nói.
- Anh, hừ!
Vệ Sơ Tịnh đột nhiên tức giận, quay mặt đi không thèm để ý.
- Được rồi, tôi nói sai rồi, cô là tình nhân mãi mãi của tôi.
Diệp Phàm cười nói, hống hách xoay mặt Vệ Sở Tịnh qua, nhẹ nhàng hôn một cái.
Mỹ nhân cuối cùng đã mỉm cười, hơn nữa trên khuôn mặt dường như có từng giọt nước mắt tuôn rơi, lúc sau, nghẹn ngào, nói:
- Phàm tử, anh biết không, ở Ngư Dương, tôi cảm thấy cô đơn lắm. Sớm đã muốn lên thành phố hoặc tỉnh, nhưng, lãnh đạo trước đã về hưu. Ở tỉnh chẳng ai có thể giúp tôi cả. Sau này, chuyện của tôi dựa cả vào anh.
Vệ Sở Tịnh bộ dạng khổ sở đáng thương.
- Ừ…
Diệp Phàm lên tiếng, cảm thấy trọng trách trên vai cũng không thoải mái lắm, giờ cấp bậc của mình rất thấp. Muốn quan hệ với người trên thành phố, cũng tương đối khó khăn.
Trừ phi ông đây đi cầu xin Tề Chấn Đào. Cái này, Do thực sự không muốn làm. Cả ngày cứ đi nhờ vả người ta cũng phiền, huống chi là đi nhờ vả vì một phụ nữ, cái đó, cũng hơi khó coi.
Đại án Lâm trường Cảnh Dương thành phố Mặc Hương còn chưa kết thúc, vẫn đang kiểm chứng.
Sau tết muốn đi Thái Lan một chuyến, nhưng, lại bị làm lỡ rồi.
Diệp Phàm trở lại Đức Bình, nắm chặt phương án quy hoạch Bát Quái thôn Đại Vũ, chuyện dọn dẹp thôn Đại Vũ sắp xếp tiến hành tương đối thuận lợi, công trình sườn núi Nguyệt Nga núi Thiên Xa cũng không kéo dài lâu.
Tào Chính Đức quân khu Đức Bình cảm thấy rất mất mặt, bị tư lệnh phân khu Trấn Thang Thành kêu về dặn dò một hồi sau khi quay lại cũng đã thành thực hơn. Kỳ lạ là lão Triệu chẳng có động tĩnh gì, làm Diệp Phàm thấy rất mơ hồ.
Nhưng, đối với căn cứ quân sự vịnh Nguyệt Nga, vì có Sư trưởng vương bài số 1 quân khu Lam Kinh Tào Thiên Hạ quân hàm thiếu tướng làm khó dễ.
Bọn họ nói khu này trước là căn cứ bỏ hoang bọn họ luôn sử dụng, hơn nữa, gần đây sư đoàn chủ lực số 1 đặc biệt phái một đại đội đến triền núi vịnh Nguyệt Nga, làm tư thế phải sử dụng lại sân huấn luyện.
Trấn Thang Thành cũng bất đắc dĩ, thực sự chẳng nể mặt Thiết Chiêm Hùng, đã nói với Tào Chính Đức một lần rồi, nhưng lão này chẳng chịu há mồm.
Về phần Tào Chính Đức, Trấn Thang Thành biết sức mình không đủ, Tào Thiên Hạ sẽ không để mình vào mắt. Đối với quân khu Lam Kinh, chính Cố Thiên Kỳ cũng bất lực.
Còn về thẩm tra xử lí vụ án Tào Quân Nghĩa, Tề Thiên cũng bị cản trở. Tào gia ở Bắc Kinh liên hệ với Cố gia, hai nhà tạo áp lực với tổng thủ trưởng Tổ đặc nhiệm A Trấn Đông Hải, yêu cầu giao Tào Quân Nghĩa cho toà án quân sự quân khu Lĩnh Nam sự thẩm tra xử lí, Trấn Đông Hải thực sự đau đầu.
Vì, Tào Mộng Đức và Cố Thiên Long đều là đại lão thực quyền trong quân giới, cũng đều là uỷ viên quân ủy. Tuy nói không lâu nữa hai người này sẽ về hưu, nhưng hiện nay cả hai ông lão đều đang tại vị. Hơn nữa, phải về hưu, nên điều hai lão e dè dường như càng giảm đi rất nhiều.
Nhưng, Trấn Đông Hải biết đây là ý của Diệp Phàm, nên, vẫn cứng đầu, không đem Tào Quân Nghĩa ở Báo Săn đưa lên toà án quân sự quân khu Lĩnh Nam. Hai nhà Tào Cố thấy không thể dùng sức ép Trấn Đông Hải, bèn dùng thủ đoạn.
Trên mặt trận chính trị thì lại tạo áp lực hai anh em Tề Chấn Đào và Tề Phóng Hùng tỉnh Giang Đô.
- Thiên Hạ, Trinh Dao đi tìm Diệp Phàm chưa?
Con trai cả Tào gia Tào Quốc Khánh nằm ở sô pha hỏi cậu em thứ ba Tào Thiên Hạ.
- Mai Phương không mở miệng, em rể Sơ Kiệt cũng chẳng hé răng, ắt hẳn là không đi, hay là, trực tiếp nói tình hình cho Trinh Dao, chỉ ra chỗ lợi hại, tin rằng Trinh Dao là đưa biết điều.
Tào Thiên Hạ nhấp một ngụm trà, nói:
- Quân Nghĩa đối với Tào gia chúng ta quá quan trọng, chúng ta lại là thân thích, không thể để người ngoài chê cười Tào gia chúng ta.
Nếu không, vừa mới lên vị trí sư trưởng đã bị người ta lột mũ quan mà được sao? Nếu không, em trực tiếp đến Thủy Châu tìm Tề Thiên, một tên thiểu tử rắm cũng cứng miệng như thế, chẳng lẽ ăn gan hùm gan báo sao? Chẳng qua chỉ là một Trung tá thôi mà.
- Đừng lỗ mãng, Báo Săn không cùng nhánh bộ đội với quân khu Lam Kinh các cậu. Cậu đi áp chế một thanh niên như Tề Thiên thì mất phong độ lắm.
Hơn nữa, Kiều Hoành Thiên đại quân khu Lĩnh Nam sẽ thấy thế nào? Mà, nghe nói Báo Săn không những do đại quân khu Lĩnh Nam quản, mà hình như còn có ông chủ khác, ông chủ này tương đối thần bí, cậu có nghe nói qua chưa?
Mà, ông nội Tề Thiên Tề Bá Dân từng là ủy viên quân ủy, trong quân ủy còn có quan hệ tốt với mấy lão chưa chết.
Tề Chấn Đào mới đầu quân cho Phượng gia, so sánh thế lực còn mạnh hơn nhà chúng ta một chút. Đừng vì chuyện Quân Nghĩa mà gây ra tranh đấu giữa hai phái, nếu như thế, ngàn vạn cặp mắt nhìn chằm chằm càng phiền phức.
Tào gia chúng ta cũng là cây lớn đón gió, quân giới chính giới có bao nhiêu lão đại như những con hổ lớn nhìn chằm chằm vào nhà chúng ta, đặc biệt là hiện nay, thời kỳ đặc biệt, ông cụ chuẩn bị tháo giáp, tất thảy đều phải cẩn nhận mà làm.
Bộ trưởng bộ tài chính Trung Quốc Tào Quốc Khánh uy danh vang xa, dù mới hơn bốn mươi tuổi, nhưng cũng là hạng đa mưu túc trí, mấy tháng sau Tào Mộng Đức về hưu thì sẽ trở thành tân chưởng môn của Tào gia rồi.
- Vâng, Kiều Hoành Thiên là tư lệnh đại quân khu Lĩnh Nam, uỷ viên quân ủy. Kiều Viễn Sơn còn là Trưởng ban Tổ chức Trung ương, nghe nói không lâu sau sẽ tiến vào Ủy viên bộ Chính trị. Hai anh em chúng ta một lăn lộn ở quân giới, một làm chính trị, hô ứng cho nhau. Thực lực hiện nay dường như càng lúc càng mạnh, từng có người đã dự đoán, Kiều gia sẽ là gia tộc hạng hai chen thân vào các gia tộc hạng nhất ở Bắc Kinh. Sau khi ông cụ về hưu, chẳn hẳn thực lực Kiều gia sẽ ép lên đầu chúng ta…
Tào Thiên Hạ vẻ mặt bất đắc dĩ, không kìm nổi thở dài.
- Ừ, gần đây Kiều gia và Trấn gia qua lại tương đối gần, bọn họ đều là nội bộ hải phái. Trước mắt chính là đương quyền của Hải phái, liên mình Tào Cố chúng ta kỳ thực không có thực lực hùng hậu bằng họ.
Tào Quốc Khánh gật đầu.
- Cái đó là bình thường, người ta là một hệ đương quyền. Nhưng nghe nói Yến gia với Phí gia gần đây có qua lại với nhau, lẽ nào cũng có xu hướng liên minh?
Tào Thiên Hạ hỏi.
- Cái này cũng có khả năng, nhưng, còn khó nói. Qua lại giữa các nhà ở Bắc Kinh vô cùng bình thường, cho dù cả hai không hợp thành một phái. Ngoài mặt không phải cười ha hả qua lại với nhau, nhưng kỳ thực, quan hệ bên trong rất phức tạp. Lòng người cách lớp da bụng, chẳng ai mà đoán thấu được.
Tào Quốc Khánh sờ râu dưới cằm, thoáng suy nghĩ.
Y ngẫm nghĩ một chút, lại nói thêm:
- Yến gia gần đây có hành động lớn, bọn họ đang nhắm vào vị trí của Cố Thiên Kỳ ở quân đoàn thứ 2 vịnh Lam Nguyệt Thủy Châu. Cố Thiên Kỳ thăng chức Phó tư lệnh căn cứ vịnh Lam Nguyệt là kết cục đã định. Đáng tiếc quá Thiên Hạ, nếu như cậu tranh vị trí Phó quân đoàn trưởng quân đoàn thứ hai trước một bước thì tốt rồi, nếu có thể nắm được quân đoàn thứ hai Lĩnh Nam, Tào gia chúng ta trong quân đợi càng có tiếng nói.
- Cái này, phản ứng của ông cụ hơi chậm một chút. Yến gia có Phó thủ tướng Yến chống, bọn họ ra tay nhanh hơn, hình như Chủ tịch Trấn cũng có chút bất công trong chuyện này, lần này, haizz…
Tào Thiên Hạ đặt mạnh chén trà, không ngừng ảo não.
- Được rồi, cứ lo bảo vệ Quân Nghĩa trước đã rồi tính sau, Tào gia chúng ta không thể để mất thêm sư trưởng Quân Nghĩa này. Ông cụ đã lên tiếng, giao việc này cho hai anh em chúng ta. Canh Phóng lại ở thành phố Tân Môn, ngoài tầm tay với, hơn nữa, sức cậu ấy cũng không đủ để thu xếp chuyện này. Tôi dù nói là ở Bộ tài chính, nhưng không dễ xuống tay trong khối quân đội. Chỉ có thể trên mặt chính trị thuyết phục Tề Chấn Đào và Tề Phóng Hùng thôi.
Tào Quốc Khánh không ngừng buồn rầu.
- Không phải ông cụ đã nói, Tề Chấn Đào và Tề Phóng Hùng đã hơi nhả ra sao, đã đồng ý đi nói chuyện với Tề Thiên rồi mà.
Tào Thiên Hạ có chút buồn bực.
- Thì có chút nhả ra, dù sao tôi cũng là Bộ trưởng Bộ tài chính, còn có chút phân lượng. Tề Phóng Hùng ở tỉnh Giang Đô, có còn muốn phát triển kinh tế nữa không?
Tề Chấn Đào sau này chắc chắn muốn tranh vị trí Chủ tịch tỉnh, cần tiền không, cho nên, họ nhả ra là bình thường.
Nhưng, đáng tiếc, tên nhóc Tề Thiên kia quả chẳng có đầu óc, cứ như ăn phải thuốc súng, chẳng chịu nhả ra.
Nghe nói Tề Chấn Đào cũng tức giận, nhưng cuối cùng vẫn không thể thuyết phục được thằng con Tề Thiên. Trong chuyện này chắc chắn có nguyên nhân, nếu không lá gan Tề Thiên sẽ không lớn như vậy.
Tào Quốc Khánh vẻ mặt nghi hoặc khó hiểu.
- Có người làm khó dễ, hoặc Tề gia cố ý muốn làm qua loa cho xong chuyện.
Tào Thiên Hạ nói
- Cậu điều tra ra không? Nếu nói làm qua loa, tôi tin là hai anh em Tề gia không dám làm như vậy, hơn nữa, tất cả mọi người đều hiểu, không nên chơi mấy trò mánh khóe trẻ con.
Tào Quốc Khánh hừ giọng nói.
- Tra nhưng thực sự chẳng tra ra, mà, em có một cách có thể sử dụng. Nghe nói Tề Thiên có kết nghĩa anh em với Diệp Phàm, và rất nghe lời Diệp Phàm. Tề Thiên còn gọi hắn là đại ca, thân như anh em ruột. Có thể từ Diệp Phàm bắt Tề Thiên hàng phục, em cũng không tin, Tề Thiên thực sự không có điểm yếu nào. Ngay cả trứng gà còn có kẽ hở cơ mà.
Tào Thiên Hạ đột nhiên mỉm cười.
- Chuyện này tôi cũng hơi buồn bực, lúc đó Phó sư trưởng Mã Báo Săn cũng nói thế, nhắc tôi đi tìm Diệp Phàm.
Tôi điều tra rồi, Diệp Phàm xuất thân trong gia đình bình thường, cha là một trưởng phòng lao động nhỏ ở huyện Cổ Xuyên, mẹ là giáo viên, trong nhà chẳng ai làm quan, bối cảnh gia đình không sâu.
Nhưng, năng lực của tên nhãi này tương đối lớn, mới hai hai tuổi không ngờ đã ngồi ở vị trí Cục trưởng cục xây dựng Đức Bình.
Hơn nữa, nghe nói rất được nhân vất số 1 Đức Bình Trang Thế Thành và nhân vật thứ 2 Chủ tịch địa khu Lô khen ngợi. Nghe nói còn gọi Tề Chấn Đào là chú Tề.
Tào Quốc Khánh trên mặt hiện tia kinh ngạc, rồi nhanh chóng khôi phục bình tĩnh.