- Lấy chút tiền chuyển nhượng, đây căn bản là trò xảo trá. "Văn học …". Một cái sân huấn luyện cũ nát, bị bỏ không mấy chục năm rồi. Cái nhà cũ nát ấy thì đáng bao nhiêu tiền chứ. Hơn nữa ở trên sườn núi. Cháu trả chú 50 triệu, chú bán cho cháu, thế nào?
Tề Chấn Đào đập xuống bàn một cái, có chút tức giận rồi.
- Chú Tề. Thực ra chuyện này cũng khó nói rõ được. Người ta cứ muốn giữ sân huấn luyện không tha, công trình quốc lộ Thiên Tường không thể đình công vô thời hạn được. Hơn nữa, mấy hôm trước tổng giám đốc Chu cũng đến hỏi thăm chỗ cháu. Cái văn phòng nát của cháu suýt nữa cũng bị phá rồi. Người đàn bà như tổng giám đốcChu cháu sao dám trêu ngươi được,
Diệp Phàm vội vàng kêu oan.
- Cháu to gan thật đấy. Một mình tổng giám đốc Chu thì có là cái quái gì. Trước đây cháu còn dám gọi Quách Phác Dương là lão già đấy còn gì.
Chuyện này là như thế nào? Càng làm quan to thì gan lại càng nhỏ à? Thôi được rồi không nói chuyện lung tung với cháu nữa. Muốn ban Điều hành đường Thiên Tường bỏ ra 50 triệu phí chuyển nhượng cho Ủy ban nhân dân Đức Bình là điều không thể được.
Quốc lộ Thiên Tường bắt đầu từ Đức Bình. Đức Bình nhận được bao nhiêu ưu đãi tôi không tính toán nữa. Chỉ riêng đường Thiên Tường đi từ thôn Đại Vũ qua vùng đất này ban Điều hành đã phải hỗ trợ hai mươi triệu rồi.
Tên mặt dầy Lô Trần Thiên của các anh sắp hết thời rồi. Cháu chỉ lấy bản hợp đồng mà dám đến đây đòi tiền.
Phó chủ tịch Tần suýt nữa tức điên lên rồi, phê bình Lô Trần Thiên ngay tại chỗ. Thế có khi lại hay, không lâu sau Trưởng ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy Lô lại đến biện hộ rồi.
Thật là thế chấp Ban điều hành quốc lộ Thiên Tường cho ngân hàng à? Nói thật, chuyện này không phải do một thằng nhóc như cháu điều chỉnh được. Đừng tưởng là giấu hết được tất cả mọi người.
Tề Chấn Đào gõ nhẹ lên bàn, nói thẳng vào mặt Diệp Phàm.
Vợ ông, Phong Nhã Mai đứng bên cạnh nhíu nhíu mày, không vừa lòng hừ nói:
- Ông Tề, cái miệng ông đúng là không nói nhỏ được, dọa tiểu Diệp sợ hết hồn rồi. Tiểu Diệp đừng để ý đến ông ấy. Ông ấy có biệt danh là " quả pháo lớn" cũng là do cái bộ dạng này đây.
- Nó. Nhát gan. Em đừng bị nó lừa.
- Tên nhãi này, gan to bằng trời rồi. Không ngờ dám giở trò lấy tiền ở Ban điều hành với anh. Còn tưởng là anh không biết. Đúng là con bê không có lương tâm.
Tề Chấn Đào suýt chút nữa tức điên lên chỉ Diệp Phàm nói.
- Chú Tề, mong chú bớt giận. Cháu cũng không có cách nào khác rồi.Văn phòng làm việc Cục Xây dựng sắp xong rồi. Cục tài chính lại nghèo không còn một đồng. Chẳng lẽ cháu lại phải đi cướp ngân hàng. Cho nên, đây là một ý kiến tồi nhưng mong chú Tề hiểu cho cháu một chút. Không được năm mươi triệu thì một nửa thôi thế nào ạ? Chủ tịch Lô cho người truyền xuống số tiền đó trực tiếp cấp cho Cục Xây dựng để xây phòng làm việc.
Diệp Phàm cũng biết Tề Chấn Đào đã đánh hơi được gì đó nên đành phải nói ra hết sự thật.
- Nhã Mai em thấy tên nhãi này không có ý tốt chưa?
Tề Chấn Đào làm cho vui vẻ, nghiêm khắc nhìn Diệp Phàm hừ nói:
- Thôi được rồi. Nếu Trưởng ban Lô đã gọi điện đến thì sẽ cho các anh ba mươi triệu.
- Vậy thì cảm ơn chú Tề.
Diệp Phàm kích động vội đứng lên.
- Cho anh ba mươi triệu không khó. Nhưng anh phải thành thật nói cho tôi biết tin Ngô Đạo Minh bị điều đến Việt Đông anh nghe được từ đâu? Đừng nói với tôi đấy là tin vỉa hè. Tôi chắc chắn là nếu thế thì anh không có gan dám trêu đùa Phó giám đốc sở Chu được.
Tề Chấn Đào quay lại vấn đề cũ. Mục tiêu lúc đầu là lật con bài cuối cùng này của Diệp Phàm.
- Cháu, cháu cũng chỉ là nghe Khuynh Thành nói vậy. Hôm trước nói chuyện với cô ấy. Lúc đó cháu hỏi cô ấy sang năm tốt nghiệp định sẽ làm gì? Cô ấy nói chúng cháu nói đến chuyện vấn đề giáo dục rồi. Sau đó cô ấy nói nghe nói Giám đốc sở Giáo dục tỉnh Ngô Đạo Minh sắp phải bị điều đến Việt Đông giữ chức Phó chủ tịch tỉnh. Nguồn truyện:
Diệp Phàm bình tĩnh nói dối. Nhất định không thể để lộ con bài cuối cùng Kiều Viên Viên ra được. Chuyện này cứ coi là bí mật của Diệp Phàm là được rồi.
- Ôi. Chắc là cô Phượng này nghe lão già Phượng trong lúc nói chuyện vô tình nói ra. Xem ra chuyện này chắc là thật rồi.
Tề Chấn Đào không ngờ bị lừa rồi.
Phong Nhã Mai cũng cười nói:
- Cái cô Phượng đó có xinh không?
- Xinh đẹp như tiên nữ.
Tề Chấn Đào cười nói.
- Nhưng mà lại hơi lạnh lùng. Thằng nhóc như cháu, sau này cô ấy phải để anh xử lý thôi.
Trên mặt Tề Chấn Đào không ngờ lại hiện lên sự vui vẻ vì người khác gặp họa.
- Chú Tề này, cháu với cô ấy có quan hệ gì đâu. Cháu thu phục gì cơ chứ?
Diệp Phàm lúc này lại giả vờ ngốc nghếch.
- Cháu cứ giả vờ đi. Xem cháu giả vờ được đến bao giờ.
Tề Chấn Đào trừng mắt nhìn Diệp Phàm.
- Giả vờ gì chứ. Biết đâu tiểu Diệp thực sự không có ý gì với cô Phượng ấy. Hay là để cô Phong giới thiệu cho cháu một người. Trong tỉnh mình có không ít tiểu thư danh giá cũng không tồi. Ví dụ như con gái ông Lưu rất tốt. Còn nữa, lần trước cháu gặp cháu gái cô Bạch Tuyết rồi nhỉ. Cũng khá là xinh đúng không?
Phong Nhã Mai cười nói.
- Haha. Bạch Tuyết quả thực rất tốt. Tên nhóc này thấy thế nào, suy nghĩ chút đi. Cháu với cô Phượng không có quan hệ gì rồi thì tìm một người khác đi.
Tề Chấn Đào cười gượng nói. Không ngờ cũng muốn làm mối cho cháu gái mình rồi.
- Kìa chú Tề. Cháu bây giờ vẫn còn nhỏ. Mấy năm nữa mới tính đến chuyện ấy.
Diệp Phàm vội vàng nói rồi định chuồn luôn.
- Thấy chưa Nhã Mai. Tên nhóc này vừa thử đã lộ đuôi ra rồi. Còn nói là không có quan hệ gì với cô Phượng đó. Nhưng tên nhóc này cũng may mắn. Tề Thiên nhà chúng ta không có vận may này rồi. Ôi. Tiếc cho Triệu Tứ, cô gái tốt thế mà.
Tề Chấn Đào chỉ cái bóng chạy nhanh hơn thỏ của Diệp Phàm nói.
- Ai cũng có phúc. Tề Thiên nhà chúng ta bõ lỡ Triệu Tứ, biết đâu mai lại mang về cho anh một Phí Lục cũng không nói trước được.
Phong Nhã Mai không lo lắng.
- Phí Lục. Con gái Chủ tịch tỉnh Phí hình như không phải tên là Phí Lục nhỉ?
Tề Chấn Đào hiểu lầm rồi. Tưởng là đang nói đến con gái của Phí Mãn Thiên.
- Xem anh kìa. Em chỉ nói thế thôi mà anh hỏi đi đâu đấy?
Phong Nhã Mai tò mò hử hỏi.
- Tiếc là. Con bé Bạch Tuyết không có cái phúc này.
- Bạch tuyết không xứng với thẳng bé đó.
Tề Chấn Đào thở một hơi dài, yên lặng uống hết ly rượu vang trên tay.
- Anh Tề. Anh cũng đừng yêu cầu cao quá. Tề Thiên có thể cùng với hắn cũng là phúc của nhà họ Tề chúng ta.
Phong Nhã Mai cười nói.
- Ừ.
Tám giờ sáng hôm sau.
Diệp Phàm đúng giờ đến sở Tài chính tỉnh.
- Gọi hắn vào đi.
Khóe miệng Ngọc Sử cười nhạt.
Hừ nói:
- Tên nhãi này. Sông không chuyển thì núi chuyển, cuối cùng thì cậu lại về tay tôi rồi.
Ngọc Sử Giới cười nhạt, mở tay ra rồi lại nắm chặt lại. Có càm giác giống như có quyền chưởng đệ nhất thiên hạ.
- Phó giám đốc sở Ngọc. Tôi là Diệp Phàm của Cục xây dựng Đức Bình.
Diệp Phàm chào hỏi.
- Không phải giới thiệu nữa đâu. Chúng ta đã quen nhau lâu rồi.
Ngọc Sử Giới cười nhạt xua xua tay. Thư ký Lưu Kha đứng bên cạnh mặt có vẻ rất kinh ngạc nhưng lại cố giấu lại. Tự nhủ may mà vừa nãy mình còn khách sao với tên họ Diệp này, không ngờ lại là người quen của Phó giám đốc sơ Ngọc. Hắn vừa suy nghĩ vừa nhẹ nhàng đi ra ngoài, đóng cửa lại.
- Anh đến làm gì? Có gì thì nói đi. Thời gian của tôi có hạn. Ôi. Bận lắm. Một đống việc của sở Tài chính đang chờ tôi giải quyết. Nếu như muốn đến lấy tiền thì phải bước qua bậc thềm này đã.
Ngọc Sử Giới mượn cớ nói càu nhàu một trận. Kỳ thực là muốn nói khoe khoang mình. Ý là bây giờ mình đã là Phó Giám đốc thường vụ Sở rồi, có thể chủ trì công việc của Sở.
- Tôi đến để lấy tiền chuyển khoản bộ Tài chính cấp để cải tạo thành cũ thôn Đại Vũ, Đức Bình.
Diệp Phàm điềm tĩnh nói, đợi chiêu làm khó của Ngọc Sử Giới. Mà Ngọc Sử Giới cũng không có ý mời Diệp Phàm ngồi xuống, cứ thế để Diệp Phàm đứng thế nói chuyện.
- Bộ Tài chính rút khoản. Có khoản tiền này à? Nhưng đơn vị của Bộ Tài chính ở tỉnh Nam Phúc chúng tôi có đến vài cái. Số tiền này không chắc được gửi trực tiếp cho thôn Đại Vũ các anh cải tạo.
Ngọc Sử Giới thản nhiên liếc Diệp Phàm một cái, hừ nói.
- Sao có thể thế được. văn kiện đều đã được đưa đến Ủy ban nhân dân huyện Đức Bình chúng tôi rồi. Trong tay tôi vẫn còn một bản đây. Ông xem đi.
Diệp Phàm giả vờ vè ngạc nhiên, rút trong túi ra một tập văn kiện.
- Haha. Văn kiện? Tôi cũng có. Bộ Tài chính chỉ nói sẽ cấp một khoản tiền cho thôn Đại Vũ các anh họp Ủy ban, nhưng không nói khoản tiền này là của thôn Đại Vũ các anh. Có thể khoản tiền của các anh phải đợi thêm mới được ban xuống.
Chiều hôm qua bộ Tài chính giúp một đơn vị khác, cũng chính là thì trấn Cùng Đồng. Mà Phó chủ tịch thị trấn Cùng Đồng thành phố Thương Hải - Đường Đạt Phúc cũng đến đây rồi. Chúng tôi đã cho họ hai mươi triệu rồi.
- Sớm đã vào sổ sách rồi. Bên này bây giờ chỉ còn mười triệu thôi, trong khi còn hai đơn vị đang xin nữa. Các anh đến muộn quá rồi. Tiếc quá.
Ngọc Sử Giới cười nhạt lắc lắc đầu, thực ra là dang ngồi như chủ tọa xem tòa.
- Phó Giám đốc Ngọc, sao ông có thể mang tiền cấp cho thôn Đại Vũ chúng tôi cho trị trấn Cùng Đồng, thành phố Thương Hải được. Tôi không quan tâm ông đã rút cho ai. Dù sao thì ba mươi triệu đó của chúng tôi nhất định phải lấy lại. Sở Tài chính không thể chỉ còn mười triệu được.
Diệp Phàm tức giận rồi, lạnh lùng nói. Lão già này căn bản là muốn đùa giỡn mình mà.
- Đồng chí Diệp Phàm. Cậu bây giờ là thái độ gì đây?
Ngọc Sử Giới không cười nhạt nữa, gõ nhẹ bàn.
- Phó Giám đốc sở Ngọc, ông nói xem tôi có thái độ gì? Văn kiện này viết rất rõ ràng. Khoản tiền này là cấp cho thôn Đại Vũ chúng tôi cải tạo thành cũ. Các ông không có lý do gì để chuyển cho thị trấn Củng Đồng cả. Đó là tiền của thôn Đại Vũ chúng tôi.
Diệp Phàm chỉ vào văn kiện chất vấn.
- Có lý do hay không là do cuộc họp Đảng bộ tài chính quyết định. Không phải do anh chỉ đạo. Hừ.
Ngọc Sử Giới lập tức trở mặt, gõ mạnh lên mặt bàn, vọng ra ngoài hét:
- Tiểu Lưu, tiễn khách. Lần sau những tên lưu manh làm càn thế này thì anh phải thẩm tra lại một chút. Không phải ai cũng được vào văn phòng của tôi. Đây là sở Tài chính không phải sạp hàng vỉa hè để đùa giỡn.
- Bụp.
Diệp Phàm đập xuống bàn, chỉ Ngọc Sử Giới hừ nói:
- Ông nói ai làm càn? Ông nói ai là người mục nát? Hôm nay Phó giám đốc sở Ngọc không nói rõ ràng thì Diệp Phàm tôi cũng không đi.
Diệp Phàm cũng nói rõ. Ngọc Sử Giới rõ ràng là đang chọc tức mình mà. Đã đâm lao thì phải them lao, làm cho chuyện này lớn hơn một chút. Tốt nhất là làm to đến mức đưa lên lãnh đạo Ủy ban nhân dân tỉnh, xem Ngọc Sở Giới sẽ ăn nói thế nào?
- Đồng chí Diệp Phàm, đây là sở Tài chính, mong anh chú ý ảnh hường.
Lúc này, thư ký của Ngọc Sử Giới Lưu Kha lao vào kéo Diệp Phàm ra. Nhưng bị Diệp Phàm thuận tay đẩy ra, ngã đập vào tường.
- Làm phản rồi. Người đâu. Lôi hắn ra ngoài.
Ngọc Sử Giới vừa nhìn thấy cơ hội khó có được, lập tức mượn cớ làm to chuyện.
Theo tiếng hô, hai người bảo vệ vội vàng chạy vào. Hơn nữa, khu bên ngoài văn phòng cũng bị kinh động. Chỉ chốc lát sau, đã có gần mười người đến xem rồi.
Lúc đó, một người đàn ông vóc dáng thấp bé, mặc áo Tôn Trung Sơn, đầu thưa tóc, rất có khí thế từ chỗ mấy người bảo vệ tiến đến, nhíu lông mày nói:
- Ai ở đây làm loạn. Đây là đâu hả? Coi đây là chợ rau phải không?
- Giám đốc sở Dương, anh đến thật đúng lúc. Đây là đồng chí Diệp Phàm đến từ cục Xây dựng Đức Bình. Anh xem, làm cho bàn làm việc của chúng ta hỏng rồi, căn bản đúng là đồ lưu manh. Ngọc Sử Giới tôi chưa thấy cán bộ nào thế này, đúng là làm bừa mà.
Ngọc Sử Giới tức giận hừ nói.
- Anh là Diệp Phàm? Ở cục Xây dựng Đức Bình phụ trách gì?
Dương Học mặt trầm xuống, hừ nói. Thực ra là đang thầm dò xét Diệp Phàm, tự nhủ:" Người mà Trưởng ban Tào nói phải đối phó cũng không ra gì mà. Không phải chỉ là một tên vắt mũi chưa sạch, hơn nữa lại còn là một tên ngu xuẩn."
- Tôi là Diệp Phàm. Hôm nay đến đây để lấy số tiền mà bộ Tài chính hỗ trợ cấp cho thôn Đại Vũ huyện Đức Bình. Nhưng Phó Giám đốc sở Ngọc lại chuyển số tiền xây dựng của thôn Đại Vũ chúng tôi cho thị trấn Cùng Đồng. Đã thế lại còn gõ bàn…
Diệp Phàm nói đến đây, Dương Học sớm đã không có đủ kiên nhẫn nghe nữa rồi, hừ nói:
- Tiền của các anh sao tôi lại không biết.
- Nói bậy. Đây là tiền mà bộ Tài chính cấp để giúp chúng tôi. Sao có thể là của thôn Đại Vũ các anh được. Chẳng nhẽ tiền trong sở Tài chính chúng ta đều là do đồng chí Diệp Phàm an bài.
Ngọc Sử Giới lạnh lùng hừ nói. Nói như kiểu Diệp Phàm muốn chiếm ghế của Giám đốc Dương ý.
- Để tôi xem xem.
Dương Học Chính giả vờ cầm tờ văn kiện đọc qua một lượt sau đó nghiêm mặt hừ nói:
- Đồng chí Diệp Phàm tôi hy vọng đồng chí tự để ý đến hình tượng của mình. Đây là sở Tài chính tỉnh, không phải là sạp hàng vỉa hề. Hành động vừa rồi của anh là không được. Tôi xem nào gõ bàn của Phó giám đốc Ngọc, làm loạn văn phòng lên. Tôi hy vọng anh có thế viết bản kiểm điểm viết rõ ràng về chuyện này.
- Người phải viết bản kiểm điểm phải là các anh mới đúng.
Diệp Phàm lạnh lùng hừ nói.
- Anh có thái độ gì đấy?
Dương Học Chính nghiêm mặt lại tỏ vẻ uy quyền.
- Thái độ của tôi là tốt lắm rồi. Các anh xem các anh có thái độ gì? Chưa được sự đồng ý của chúng tôi đã đem số tiền cấp cho thôn Đại Vũ chúng tôi tùy tiện chuyển cho người khác. Chuyện này kiện lên tòa chúng tôi cũng thắng.
Diệp Phàm nói.
- Đồng chí Diệp Phàm, xem ra đồng chí vẫn chưa ý thức được sai lầm của mình. Thế thì anh về nghĩ kĩ lại đi. Nếu vẫn còn ở đây gây rối thì tôi không khách sáo nữa đâu.
Dương Học Chính vẻ mặt rất nghiêm túc.
- Không trả tiền thì tôi không đi.
Diệp Phàm kéo một cái ghế lại, đặt mông ngồi xuống.
- Anh thấy không Giám đốc Dương, Thế này có giống một Đảng viên không, không biết là hành vi gì nữa?
Ngọc Sử Giới hừ nói.
- Kéo ra ngoài cho tôi.
Dương Học Chính thấy mất mặt rồi. Một nhân vật số một như y mà chuyện này cũng lo không xong, hướng đến chỗ mấy nhân viên bảo vệ hét to.
- Mời.
Một thanh niên khỏe mạnh đi đến, khách sáo một chút định kéo Diệp Phàm đi.
- Lui ra. Nếu không đừng trách tôi không khách khí.
Diệp Phàm ngồi vững trên ghế gỗ, giống tư thế của tướng quân, nói với người bảo vệ.
- Tên nhãi này, được đấy. Nhất Tam, Dương Phong, Tài Binh mau lôi tên không biết trời cao đất dày này ra ngoài.
Tên bảo vệ này hình như là đại ca, hét với ba người bảo vệ khác. Ba người vây lại cố gắng kéo Diệp Phàm.
- Hừ.
Ba tiếng"bịch bịch bịch" kêu lên, ba tên bảo vệ đều ngã lăn ra đất. Lập tức làm cho mọi người cười ầm lên.
- Cười cái gì? Lũ vô dụng.
Dương Học Chính tức giận rồi.
- Mẹ kiếp, đánh gãy cái chân chó đi cho tôi.
Thủ trưởng phòng Bảo vệ cũng xông lên rồi. Cùng với ba tên mặt đỏ bừng vừa hét vừa xông về phía Diệp Phàm
Diệp Phàm ngồi ở trên ghế, nhấc chân quét một cái, bốn tên đều ngã xuống đất. Hơn nữa lần này Diệp Phàm ra tay tương đối mạnh. Mấy tên ai cũng đau, lập tức hình như không đứng lên được.
- Được lắm Diệp Phàm. Anh dám gây chuyện ở sở Tài chính tỉnh. Chuyện hôm nay anh làm to rồi. Anh coi Giám đốc sở Tái chính là cái gì đây?
Ngọc Sử Giới thêm dầu vào lửa
Dương Học Chính lập tức rút điện thoại ra nói:
- Phó chủ tịch tỉnh Tần, đồng chí Diệp Phàm của cục Xây dựng địa khu Đức Bình đang khóc lóc om sòm ở sở Tài chính tỉnh. Đập bàn làm việc của Phó giám đốc sở Tài chính không được, còn lấy ghế đập người. Mấy đồng chí ở phòng Bảo vệ cũng bị hắn đánh bị thương rồi. Tôi hy vọng anh đứng ra nói vài câu với Trang Thế Thành của huyện Đức Bình, bảo ông ta lên đưa tên điên này về. Nếu không sở Tài chính không thế tiếp tục làm việc được.
- Diệp Phàm? Diệp Phàm nào?
Tần Hoài Bắc vừa nghe thấy giật mình hỏi. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
- Diệp Phàm ở cục Xây dựng Đức Bình.
Dương Học Chính nói.
- Sao hắn lại vô duyên vô cớ đến gây chuyện ở sở Tài chính tỉnh? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tôi đang tham gia hội nghị Tỉnh ủy mở rộng, vừa lúc đi vệ sinh. Anh nói nhỏ một chút.
Tần Hoài Bắc không làm gì, hỏi nguyên nhân sự việc.
Làm cho Dương Học Chính hơi hơi sửng sốt, cảm thấy có chút không ngờ. Theo lý mà nói thì Tần Hoài Bắc phải ủng hộ mình, lập tức gọi điện cho Trang Thế Thành hoặc đích thân Tần Hoài Bắc sẽ đến giải quyết, cũng có thể gọi mấy người vào Tỉnh ủy
Ngọc Sử Giới đi vào nhà vệ sinh gọi điện thoại rồi.
- Buổi sáng hôm nay…
Dương Học Chính đương nhiên là sẽ kể lại chuyện theo hướng có lợi cho mình.
- Ừ. Tôi biết rồi. Tôi đi xin phép rồi ra ngay.
Tần Hoài Bắc suy nghĩ xem Diệp Phàm làm như vậy là có ý gì.
Theo lý thì Diệp Phàm không phải ngốc. Hồi trước ở bộ chỉ huy biểu hiện cũng tương đối xảo trá, đến một tay già đời như Trương Minh Đường cũng thao túng hắn. Hôm nay sao có thể ngu ngốc như thế được. Chắc chắn là có ý đồ gì đây.
Vào đến phòng họp đúng lúc được nghỉ mười phút. Vừa mở cửa đã nghe thấy tiếng Bí thư Đảng - Quần chúng Cố Phong Sơn hét xa:
- Phó chủ tịch tỉnh Tần, rốt cuộc sở Tìa chính tỉnh đã xảy ra chuyện lớn gì mà đến nỗi công việc cũng không triển khai được?
Nghe thấy ông ta hét như vậy, toàn bộ ủy viên lập tức ồ lên, tất cả nhìn chằm chằm vào Tần Hoài Bắc, không biết sở Tài chính tỉnh xảy ra chuyện gì.
Hừ. Cố Phong Sơn vẫn chưa yên tâm. Xem ra có người đưa Diệp Phàm vào bẫy rồi. Tần Hoài Bắc suy nghĩ nói:
- Haha. Diệp Phàm của cục Xây dựng Đức Bình đi lấy tiền, sở Tài chính tỉnh không đưa. Chắc là có chút mâu thuẫn gì đó. Không có gì đâu. Tôi cũng đang định đi giải quyết một chút
- Mâu thuẫn nhỏ. Nghe nói hắn đập phòng làm việc của Phó giám đốc sở Ngọc, đánh ngã bốn đồng chí phòng bảo vệ, mắng Giám đốc sở Dương, Phó giám đốc sở Ngọc. Đồng chí Diệp Phàm này đúng là văn võ song toàn.
Cố Phong Sơn lạnh lùng hừ nói. Giọng nói bao hàm đầy sự châm chọc.
- Tiểu Diệp phải không? Gọi hắn đến đây. Gọi cả Dương Học Chính và Ngọc Sử Giới của sở Tài chính đến đây. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Ồn ào nhốn nháo còn ra thể thồng gì nữa.
Ai ngờ không đợi Tề Chấn Đào lên tiếng, bí thư Tỉnh ủy Quách Phác Dương đã lên tiếng trước rồi. Thực ra, ông ta cũng nghĩ đến một chút gì đó.
Một người thông minh như Diệp Phàm sao có thể mắc một lỗi cơ bản như thế được. Thôi thì nhân cơ hội này thăm dò một chút Cố Phong Sơn.
- Cái này. Bí thư Quách, chúng ta đang dự hội nghị Tỉnh ủy mở rộng, sợ là không thích hợp, lại phải kéo dài thời gian. Nhiệm vụ quan trọng sợ là không kịp đến. Tôi nghĩ là chúng ta chỉ cần cử vài đồng chí đi giả quyết là được rồi.
Cố Phong Sơn hần chừ nêu ý kiến. Đương nhiên là không muốn đưa chuyện này lên đến hội nghị tỉnh ủy.
Nói như vừa rồi, chỉ là để mọi người nhớ cái tên Diệp Phàm, lấy một người đi trước làm chủ thôi. Không ngờ Quách Phác Dương còn cáo già hơn, chắc là muốn làm to chuyện này lên. Cố Phong Sơn đương nhiên không ngờ mọi chuyện kết thúc thế này rồi
- Tôi thấy cũng được. sở Tài chính xảy ra chuyện lớn thế thì nên làm rõ mọi chuyện đã.
Tề Chấn Đào cũng lên tiếng rồi. Đoán cũng đoán được là tên nhãi Diệp Phàm cố ý làm to chuyện chính là muốn thu hút sự coi trọng của các vị lãnh đạo tỉnh. Thế thì tác thành cho tên nhóc này vậy.
- Bí thư Tề, hội nghị ủy viên Tỉnh ủy quan trọng như thế nào, sao có thể để lỡ được.
Phó chủ tịch thường trực Tống Sơ Kiệt với Cố Phong Sơn có cùng ý đồ đen tối. Tất nhiên là giúp hắn rồi.
- Tôi thấy cũng không có gì là làm lỡ hay không làm lỡ. Chẳng qua cũng chỉ là kéo dài thêm chút thời gian thôi mà. Sở Tài chính là cơ quan quan trọng, nhất định không thế loạn được
Nếu mọi người đều hành động giống như đồng chí Diệp Phàm, làm cho công việc ở sở Tài chính không thể nào triển khai được, thì sau này sẽ thành tiền lệ, ảnh hưởng cực kỳ mạnh.
Hay là cứ gọi đến hỏi rõ ràng đi rồi nói tiếp. Nên phạt thì phải phạt, cần phê bình thì không thể cho qua.
Bí thư Đảng ủy Công an tỉnh Mã Quốc Chính nói đệm theo. Có vẻ như là đang phê bình Diệp Phàm, thực chất là đang giúp Quách Phác Dương.
- Ừ. Tôi thấy cần gọi đến để hỏi cho rõ. Ai đúng ai sai nhìn là biết ngay. Tuy nói là đồng chí cấp dưới không nên gây chuyện nhưng các đồng chí cấp trên nếu quá đáng quá, quan bi dân phản, cần phải có lời giải thích. Nếu không sẽ làm lạnh tâm huyết của người cấp dưới.
Trưởng ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy Lô Minh Châu tỏ thái độ ủng hộ.
- Ừ. Nên gọi đến đây hỏi xem. Làm rõ sự thật là nguyên tắc từ trước đến nay của Đảng.
Bí thư Thành ủy Thủy Châu Đòan Thiên Hải mới được điều đến cũng gật đầu.
- Được. Đồng chí Hoài Bắc đích thân gọi điên cho Dương Học Chính, Ngọc Sử Giới và cả Diệp Phàm, gọi ba người họ lập tức đến đây. Tôi muốn xem xem chuyện gì đã xảy ra? Còn ra thể thể thống gì nữa.
Quách Phác Dương nhăn mặt ra, hừ nói.
Diêp Phàm không sợ gì nữa cả đến Tỉnh ủy. Còn Dương Học Chính và Ngọc Sử Giới lại luôn căng thẳng, nét mặt trầm ngâm.
Hai tên này nắm mơ cũng không nghĩ được là chuyện này lại to đến tận Tỉnh ủy, hơn nữa lại do đích thân Bí thư Quách điểm danh muốn nghe nguyên nhân. Hai tên trong bụng có quỷ tất nhiên không thể thẳng thắn thành khẩn đối đãi được.
- Giám đốc sở Dương, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật tỉnh Thiết Thác đến hỏi chuyện rồi. Chuyện này tất nhiên là có dụng ý của nó. Hơn nữa con người Thiết Thác tương đối công bằng. Mọi người đều tin phục ông ta.
- Chủ nhiệm Thiết, lúc đầu tôi cũng không biết chuyện gì cả. Tôi chỉ là nghe thấy tiếng cãi nhau đến xem thế nào thôi. Hay là để Phó giám đốc Ngọc kể tường tận lại quá trình sự việc xem.
Lúc này Dương Học Chính lại tìm cách thoát thân. Tên nhãi này đã chuẩn bị xong việc đi Việt Đông nhận chức. Tất nhiên là không muốn can thiệp quá nhiều.
Tuy nhiên, lúc đầu Dương Học Chính có cơ hội tốt như thế cũng có một phần công của nhà họ Cố. Mà nhà họ Tào ở thủ đô lại có quan hệ tương đối tốt với nhà họ Cố.
Tào Quốc Khánh yêu cầu Dương Học Chính làm như vậy đương nhiên là Dương Học Chính thấy mặt lão già Cố cũng không tiện phản bác Tào Quốc Khánh.
Hơn nữa vẫn còn một tin vỉa hè, nghe nói không lâu nữa Tào Quốc Khánh sẽ điều đến Việt Đôngđảm nhiệm chức Bí thư tỉnh. Mà Dương Học Chính cũng đến Đông Việt đảm nhiệm phó chủ tịch tỉnh. Có thể tạo quan hệ tốt với hắn là chuyện mà Dương Học Chính muốn thấy rồi.
Nhưng chuyện phát triển đến mức này đã vượt ra ngoài dự liệu hắn rồi. Dù vừa nãy là Cố Phong Sơn thầm tiếp sức cho hắn nhưng Dương Học Chính vẫn đang có chút lo lắng, nên nếu đá sang cho Ngọc Sử Giới thì cố gắng đá cho Ngọc Sử Giới.
Hơn nữa, đường đường là một Bí thư tỉnh như Quách Phác Dương lại đi quản mấy chuyện nhỏ nhặt thế này thì kỳ lạ quá. Dương Học Chính sợ mình lại trở thành vật hy sinh lúc tranh đấu của Quách Phác Dương và vài lão già khác. Nếu để chuyện đi Việt Đông thất bại thì mình thiệt to.
- Ừ. Phó giám đốc Ngọc nói trước đi.
Khuôn mặt đen đen của Thiết Thác gật gật đầu.