Cho nên, năng lực phản trinh sát cường hóa không ít. Hơn nữa, tai mắt hắn cũng lanh lẹ, muốn đuổi kịp hắn cũng tương đối khó.
- Anh Diệp, người này chính là Ngũ Đài Lý Cường mà em đã nói với anh, nhà anh ấy ở gần Ngũ Đài Sơn.
Trần Quân giới thiệu nói.
- Là con gái?
Diệp Phàm đưa tay ra, hai người nắm chặt lấy tay nhau. Nhưng trong nháy mắt, Diệp Phàm cảm nhận được một lực mạnh mẽ truyền đến, thít chặt lại có cảm giác như đang đè nặng bàn tay, tay Lý Cường giống bàn tay con gái ngay lập tức trở nên cứng như móng hổ, những mạch máu trên cánh tay hiện lên, xem ra anh ta đã xuất toàn lực rồi.
Biết Lý Cường đang thử mình, tên nhãi này trong lòng không phục. Diệp Phàm hơi giận, bình tĩnh cười, bất kể Lý Cường có dùng lực thế nào, cảm giác bàn tay giống con gái nắm chặt thành nắm đấm cũng chẳng có bao nhiêu lực.
Trần Quân ở bên cạnh cười quỷ dị, biết Lý Cường muốn tự rước lấy nhục thì cứ để anh ta con gái con gái chịu chút giáo huấn cũng là con gái. Bằng không, thực sự cho rằng mình là cao nhân trong thiên hạ rồi.
Lý Cường nổi giận, không phục. "A" một tiếng, lập tức ngồi xuống dùng lực toàn thân. Nhưng, đẳng cấp kém quá xa, nghe Trần Quân nói thân thủ Lý Cường cũng ngang anh ta, khoảng ngũ đảng, sao có thể so sánh được loại thất đẳng đỉnh như Diệp Phàm.
Đúng lúc này, Lý Cường cảm giác người trẻ tuổi khuôn mặt mỉm cười bắt đầu nắm chặt tay lại, giống như mãng xà đang quấn lấy.
Hơn nữa, càng lúc càng chặt, bàn tay có thể bóp nát chén sứ truyền đến cảm giác đau đớn, hơn nữa, càng lúc càng đau, hơi phát ra tiếng rắc rắc, dường như, xương cốt đang run lên, sắp không trụ được rồi.
Lý Cường đang muốn chịu thua, nhưng, cảm giác kình lực trên tay đối phương đột nhiên toàn bộ biến mất, chỉ nghe Diệp Phàm ha hả cười nói:
- Không tệ, lực tay cũng ngang ngửa Trần Quân.
- Tôi phục rồi!
Lý Cường sau khi nói câu này, đột nhiên cúi người xuống đất:
- Tiên sinh, xin nhận của Lý Cường một bái. Nguồn truyện:
- Không cần phải long trọng vậy đâu, đứng lên đi.
Diệp Phàm thản nhiên cười nói, muốn kéo Lý Cường đứng lên, tuy nhiên, Lý Cường không đứng lên, nhìn Diệp Phàm, vẻ mặt chờ đợi.
Thằng nhãi này nói:
- Tôi biết tiên sinh là cao nhân, cũng có nghe Trần Quân nói nhiều chuyện về ngài. Cho nên tôi từ Ngũ Đài chạy đến. Thỉnh cầu tiên sinh cứu mẹ tôi, tình hình bà ấy chắc Trần Quân đã có nói với ngài rồi. Chỉ cần có thể trị bệnh cho mẹ, bà ấy có thể sống được bình thường, Lý Cường nặng 80kg này là của Diệp tiên sinh, chết cũng chẳng là gì.
- Sao lại có thể nói chuyện chết, đi theo tôi là phải sống kiếp con gái đó. Chuyện của mẹ cậu, tôi sẽ xem thử, dù thế nào, tôi cũng sẽ chữa trị hết sức.
Ánh mắt Diệp Phàm kiên quyết, liếc nhìn đôi mắt u buồn của Lý Cường, nói thêm:
- Thế này đi, gần đây tôi bận nhiều chuyện, tết chắc còn phải đi thành phố Phổ Hải, đợi qua khoảng thời gian này mồng 8 gì đó tôi sẽ đi Ngũ Đài một chuyến xem sao.
- Tôi cõng bà ấy đến rồi, đang ở trên lầu.
Lý Cường cẩn thận xem xét Diệp Phàm, nói. Y sợ làm cao nhân bất mãn.
- Vậy thì được, chúng ta lên xem thử.
Diệp Phàm gật đầu lên lầu.
Vừa đẩy cửa ra thấy một phụ nữ trung niên ngồi trên xe lăn, dù nói đã bị liệt, nhưng người rất ngay ngắn. Diện mạo tương đối đoan trang thanh lịch, cũng chẳng có chút gì gọi là buồn bã. Xem ra, là một phụ nữ rất có nghị lực.
- Mẹ, con mời một cao nhân đến, để anh ấy kiểm tra cho mẹ, mẹ chịu khó phối hợp nhé.
Lý Cường rất hiếu thảo.
- Cái thằng bé này, cả ngày cứ đòi trị chân cho tôi, haizz, vô dụng thôi. Tôi cũng chẳng trông mong gì. Đời này như vậy là được rồi. Con cứ đi tìm về một cô vợ thật tốt trước đã, mẹ muốn ôm cháu nội rồi. Cả ngày cứ ngồi trên xe lăn, có đứa cháu ôm cũng đỡ hơn nhiều.
Phượng Tú mẹ của Lý Cường liếc nhìn Diệp Phàm người được gọi là cao nhân, miệng nói, trong ánh mắt chợt lóe lên sự không tin tưởng rồi biến mất. Dù sao, Diệp Phàm đúng là quá trẻ, làm sao có thể là cao nhân được.
Diệp Phàm không nói gì, dùng hành động thể hiện mới có phong độ. Đi qua đi lại càm lấy chân của Phượng Tú, quay qua nói với Lý Cường:
- Cắt ống quần đi.
- Không… không được!
Phượng Tú mặt hơi đỏ, chân hơi động muốn kéo lại ra phía sau.
Diệp Phàm liếc nhìn Trần Quân, anh ta đi ra ngoài. Lý Cường không do dự, chẳng biết lấy đâu ra một con dao nhỏ sắc bén, xoẹt một cái toàn bộ ống quần dưới đùi của mẹ đã bị cắt ra.
Phượng Tú muốn giãy dụa, nhưng Diệp Phàm hừ giọng nói:
- Nếu bà vĩnh viễn muốn ngồi trên xe lăn, tôi sẽ lập tức đi ngay, hơn nữa, sau này không phải bà còn muốn ôm cháu sao, bà thế này, sợ là phải đợi cháu hầu hạ bà mất. Mà, bà thế này, Lý Cường an tâm được sao? Con gái người ta sẽ ghét bà mẹ chồng như bà, đến lúc đó ngay cả vợ cũng không có thì Lý gia nhà các người sẽ đoạn hậu mất thôi…
Phượng Tú cũng ngồi yên, không động đậy.
Diệp Phàm sau khi kiểm tra thì rơi vào trầm mặc, lại lấy kim đâm thử vài cái, hỏi:
- Có cảm giác không?
- Không.
Phượng Tú lắc đầu, vẻ mặt thất vọng, Lý Cường trong lòng cũng bồn chồn, y sợ, hắn thật sự sợ lần này lại là công dã tràng.
- Còn không đứng lên, đứng lên!
Diệp Phàm đột nhiên hét to, tay vỗ mạnh vào bắp chân co rút của Phượng Tú, bấm vào huyệt vị chính thích hợp, Phượng Tú không đề phòng bất ngờ đứng lên, nhưng đi được hai bước thì ngã xuống.
- Mẹ, mẹ có thể đứng?
Lý Cường sợ ngây người, ngay cả chuyện đỡ mẹ dậy cũng quên mất.
- Chỉ tạm thời thôi, muốn mẹ cậu đi đứng bình thường được thì còn phải đi một quãng đường dài. Nhưng, từ tình hình lúc nãy, xem ra chân mẹ cậu không hề có sự chuyển đổi nữ giới, trong lòng bà ấy chắc chắn có che giấu chuyện gì đó, muốn trị bệnh chân của mẹ cậu, đầu tiên phải chữa vết thương lòng của bàn ấy.
Diệp Phàm nói, đỡ Phượng Tú ngồi lên ghế.
Nhìn chằm chằm bà, còn nói thêm:
- Ý của tôi chắc hẳn bà hiểu được, nói đi, vì con trai Lý Cường, bà không thể cứ mãi giấu giếm được. Tôi có thể đi ra ngoài trước, bà nói với Lý Cường là được.
- Diệp... Diệp tiên sinh, anh đừng đi, tôi nói.
Phượng Tú chần chừ một lúc, nắm lấy tay áo Diệp Phàm, bộ dạng vội vã.
- Hồi còn trẻ, cha của con Lý Thiên Hùng có một người bạn thân, tên Giang Phát Lâm, hai người quan hệ rất thân thiết.
Sau này mẹ mới biết, hai người là sư huynh đệ, sư phụ hình như là một cao nhân, nhưng, sớm chết rồi.
20 mấy năm trước, cha con quen mẹ, chúng ta cũng rất mặn nồng.
Phượng Tú nói đến đây, trên mặt đỏ ửng, nhìn con trai và Diệp Phàm một cái, lại nói thêm:
- Không lâu sau chúng ta kết hôn.
Giang Phát Lâm với cha con vẫn như vậy, không vì kết hôn mà bỏ đi tình cảm huynh đệ. Nhưng, công việc của ông ta ở bên ngoài, dường như rất bận, cứ cách ba tuần hai sư huynh đệ mới gặp nhau uống mấy chén.
Mà cha con thì công tác ở địa phương, tính ra cũng nhẹ nhàng. Năm 12 tuổi, cha con đã là Chủ tịch huyện Bình Lâm, ngày nọ, mỏ than Sơn Thu đột nhiên bị sụp, dưới diếng đã chôn hàng trăm mạng người.
Cha con là người chính trực, ông yêu cầu lập tức báo cho địa khu Thiết Châu triển khai công tác cứu giúp.
Nhưng, Bí thư huyện ủy Dương Đại Đồng không đồng ý, nói là nếu không cứu được người lên thì đó là sự cố lớn, hai người đều phải mất mũ, có lẽ còn phải ngồi tù.
Hơn nữa, bộn máy Huyện ủy cũng không trốn thoát, nên, dùng thủ đoạn đàn áp xuống. Cha con rơi vào đường cùng bèn đem theo một đám người tự mình xuống giếng cứu người.
Giếng được khai thông, cứ được 80 người lên. Cha con rất dũng cảm, trong người ông có một thân công phu mà.
Những người khác đều được kéo lên, ông cũng đã quay lại mấy lần, không chịu nghe theo lời khuyên can. Thế là, lần đi xuống đó đã không thấy về nữa, giếng lại sụp một lần nữa.
Cuối cùng, cái giếng đó đã là mộ của ba con. Dương Đại Đồng sợ chịu trách nhiệm, đóng kín giếng đá, báp lên trên là cha con làm công tác đi tuần thì đột nhiên ngã xuống giếng, trong đó có bốn người, cứu được ba người, chỉ có cha con là hy sinh.
Cuối cùng, cầm tiền liệt sĩ về, đưa cho gia đình một ít rồi đi. Mà những người bị chôn thì có ha ba chục người, cuối cùng cũng có thể dùng tiền giải quyết.
Phượng Tú nói đến đây, nước mắt lại chảy ra.
- Dương Đại Đồng, tao giết mày!
Lý Cường mắt đỏ rực gào thét, xoay người đi.
- Làm gì đó, cậu đi giết người thì mẹ cậu đừng mong tôi chiếu cố, Diệp Phàm tôi không có lòng tốt vậy đâu, hừ!
Diệp Phàm ôm lấy y, lạnh lùng nói.
- Con đi đi, con đi rồi về sẽ không thấy mẹ nữa đâu, mẹ sợ con biết chuyện thì sẽ làm bậy.
Phượng Tú bình tĩnh lại,
- Con nghe rồi đó, nếu sau này mà còn như vậy, thì con chờ mà nhặt xác mẹ!
- Mẹ, con không đi, con sẽ sống thật tốt, sẽ để mẹ được ôm cháu…
- Mắt Lý Cường hằn tia máu, xiết chặt tay, hét lên.
- Chuyện này chắc chắn phải điều tra, Dương Đại Đồng cũng không thể bỏ qua. Nhưng, chuyện gì cũng từ từ, chúng ta quang minh chính đại cho y vào tù, tử hình cũng có thể, nghe có hiểu lời tôi không nào, tin tưởng tôi thì gật đầu đi!
Diệp Phàm vỗ vỗ bả vai Lý Cường.
- Diệp tiên sinh, tôi nghe lời ngài.
Lý Cường nặng nề gật đầu, nhìn mẹ một cái, hỏi,
- Mẹ, Dương Đại Đồng kia đi đâu rồi?
- Người ta giờ đã thăng quan lớn, nghe nói là Phó chủ tịch thường trực tỉnh Sơn Nguyên.
Phượng Tú nói.
- Phó chủ tịch thường trực là quan gì?
Lý Cường hỏi Diệp Phàm.
- Cùng cấp bậc với Phó chủ tịch tỉnh, nhưng quyền lực lớn hơn Phó chủ tịch tỉnh một ít. Được coi là nhân vật thực quyền. Nếu người này leo nhanh như vậy, chắc chắn phía sau có người giúp đỡ. Cho nên, Lý Cường, cậu nghe tôi, quân tử báo thù, mười năm chưa muộn. Nhiều năm trôi qua rồi, chúng ta chờ thêm chút nữa, sơn không chuyển thủy chuyển, không chừng lúc nào đó ông ta chuyển về cùng một khối với tôi, yên tâm, sớm muộn gì tôi cũng ra tay khiến y nhận hậu quả xấu.
Diệp Phàm thái độ kiên quyết.
- Vâng, tôi nghe theo Diệp tiên sinh. Nhưng, mẹ, mẹ vừa nói, ba còn sư đệ tên Giang Phát Lâm, quan hệ thân thiết, ông ấy làm ở bộ phận bí mật quốc gia gì đó, chẳng lẽ ông ấy không quản chuyện này sao?
Lý Cường có chút nghi hoặc khó hiểu, hỏi.
- Lúc đó ông ta đang đi làm nhiệm vụ bí mật, một năm sau mới trở về, sau khi biết việc này rất tức giận, đã đi tìm Dương Đại Đồng.
Nhưng, Dương Đại Đồng không chịu thừa nhận. Hơn nữa, lúc đó Dương Đại Đồng đã đến địa khu Thiết Châu đảm nhiệm Phó chủ tịch Địa khu.
Giang Phát Lâm nói là cứ từ từ, ông ta sẽ điều tra. Mấy năm trôi qua rồi, ông ta nói chưa tìm được manh mối, bảo mẹ đừng gấp.
Rồi, sau đó, lại hai ba năm trôi qua, ông ta còn khuyên mẹ, nói là sư huynh đã qua đời mấy năm rồi, bảo mẹ tìm người khác để tái giá, mẹ không chịu.
Không lâu sau, ông ta lại đến, uống say rồi, nói là thích mẹ, bảo mẹ làm chuyện đó. Mẹ tát ông ta một cái, mắng chửi ông ta, ông ta không nói gì.
Chỉ có điều, hơn cả năm sau cứ quấn lấy mẹ, làm phiền mẹ. Không lâu sau mẹ bị đụng xe, vốn là không nghiêm trọng lắm, xương cốt cũng không bị thương.
Lúc đầu mẹ cố ý giả bộ không dứng được, mẹ nghĩ, người bị liệt một chân, Giang Phát Lâm hẳn là sẽ không thèm để ý đến mẹ nữa.
Năm đó con cũng lớn rồi, có thể ra ngoài kiếm tiền, mẹ cũng yên tâm. Giang Phát Lâm có đến vài lần, nhưng thấy chân mẹ thế này, mà, lúc đó mẹ còn làm cho cả người mình hôi thối, nên chắc là ông ta thấy cũng chết tim, không đến nữa.
Phượng Tú vẻ mặt đau xót nói, nhìn đứa con một cái còn nói thêm.
- Việc này mẹ không nói ra, sợ con tìm Dương Đại Đồng liều mạng, người ta là quan lớn, chúng ta đấu không lại y. Con mà chết còn lại mình mẹ thì mẹ biết phải làm sao, còn không bằng cùng chết. Với lại, mẹ cũng sợ Giang Phát Lâm có thành kiến với con,tìm con làm phiền. Nghe nói Giang Phát Lâm giờ cũng là quan lớn, nhà ta không thể chọc vào đâu.
- Một đôi cẩu tặc!
Lý Cường đấm một đấm lên bàn, cái bàn phát ra tiếng rên rỉ thống khổ.
- Giang Phát Lâm công tác ở bộ phận nào bác biết không?
Diệp Phàm hỏi.
- Hình như là công tác an ninh gì đó, là bộ phận có thể giết người không cần chịu trách nhiệm, họ nói vậy, tôi cũng không rõ.
Phượng Tú lắc đầu,
- Thôi đi, đã nhiều năm rồi ông ta cũng không xuất hiện nữa, chắc là đã quên mẹ rồi, cũng tốt, mẹ là người bị liệt, ông ta sao có thể để mắt đến mẹ nữa. Nhưng, sau này khi mẹ muốn đứng lên, chuyện đáng sợ đã xảy ra, cái chân này, không còn nghe theo sai khiến của mẹ nữa, dù mẹ làm thế nào cũng chẳng đứng lên nổi.
- Ừ, do nhiều năm bác không đi lại, nên cơ bắp bị teo. Chỉ cần từ từ thông khí, tôi sẽ dùng kim châm thỉnh thoảng giúp bác khai thông, hơn nữa, sẽ phối hợp với thuốc làm dịu đi, có lẽ sẽ đứng lên lại được thôi.
Bác gái à, chuyện này bác đừng gấp, tôi đảm bảo mà. Ở Thủy Châu tôi có một cái sân rất lớn, bác đến đó ở đi.
Yên tâm, chỗ đó bí ẩn lắm, dù là Giang Phát Lâm cũng không dám lỗ mãng, hơn nữa Giang Phát Lâm nhiều năm như vậy không thấy bóng dáng, chắc là đã sớm quên bác mất rồi, haha…
Diệp Phàm thản nhiên cười nói.
Quay về Thủy Châu, thấy Mai tử đã xuống giường được rồi. Em gái Tử Y khoảng thời gian này luôn chăm sóc Mai tử, thấy Diệp Phàm về, Mai tử chạy lại đỡ áo khoác Diệp Phàm, bị Tử Y vội vã đỡ lại, sợ cô ấy chạy lại bị thương.
Lý Cường gặp cha Trần Quân ngồi trong sân, dĩ nhiên yên tâm. Diệp Phàm dặn Tử Y đi tìm một người đến chăm sóc cho Phượng Tú, trong lòng Lý Cường vô cùng cảm kích, nhưng, Lý Cường không giỏi biểu đạt, từ trong mắt y Diệp Phàm đã cảm nhận được tất cả.
Sắp xếp xong, Trần Quân ở lại Thủy Châu, vì bạn gái Hạnh nhi mấy ngày qua cũng thường ở trong Diệp phủ, Diệp Phàm có lúc mờ ám hỏi Trần Quân đã làm gì Hạnh Nhi chưa, Trần Quân sờ đầu nói là phải tôn trọng Hạnh nhi, muốn tới đêm tân hôn mới làm cho có hương vị. Diệp Phàm chỉ có thể mắng tiểu tử này là cây gỗ, thiếu tâm nhãn.
Trần Quân ngược lại ha hả cười nói:
- Em lại thích mùi vị này.
- Tùy cậu, tiểu tử.
Diệp Phàm hừ một tiếng hết chỗ nói.
Sở Thiên các- Diệp phủ rất lớn, có phần ngoại viện và nội viện, Trần Quân, Hạnh nhi và Lý Cường đều ở tại ngoại viện, Diệp Phàm ở tại nội viện, giữa hai viện còn có cửa lớn hình vòm.
Đi qua một con đường nhỏ vòng cung mới có thể vào được, nhưng cũng chẳng sao, vì cửa chung thường chẳng bao giờ đóng, mọi người thường quây quần vui vẻ bên nhau. Mai Tử ở căn phòng sát vách với Diệp Phàm. Trong nội viện chỉ có em gái Tử Y và Mai tử, cha mẹ Diệp Phàm đã về Cổ Xuyên. Còn em trai Diệp Tử Kỳ đã quay về Bắc Kinh học,, bạn gái Tống Thiến Thiến khôi phục rất khá, đã có thể đi lại được rồi.
Đối với Cố gia, Diệp Phàm tin tưởng bọn họ lần này hẳn là bị đánh đau rồi. Cố Tuấn Phi thành bán ngu ngốc, chỉ có thể y a, không ai hiểu được gì, hơn nữa, cả người nằm liệt trên giường, ngồi ghế cùng phải được giúp đỡ.
Bộ dạng này mà còn phải ở tù hơn năm, vốn Cố gia có đề xuất nói là Cố Tuấn Phi đã liệt lại còn ngu ngốc, có thể phóng thích được không.
Tuy nhiên, cấp trên không đồng ý. Cố gia biết Diệp Phàm có nhờ Thiết Chiêm Hùng ở Bộ công an để ý. Trấn Đông Hải ở giữa làm khó dễ, còn Triệu gia ở Bắc Kinh cũng ném thêm đá xuống giếng, thành ra, khắp nơi đều chú ý, nên cũng chẳng dám nhắc lại yêu cầu này nữa.
Nhưng, ở trong tù các thầy thuốc chuyên gia cũng chiếu cố cho thằng ngốc Cố Tuấn Phi, đương nhiên là thủ đoạn ngậm của Cố gia rồi, điểm ấy Diệp Phàm cũng biết, cũng chẳng lo lắng. Người tha được thì tạm tha, người thâm độc thì phải làm cho tới đỉnh.
Hắn tin chỉ công mình hạ xuống, là kết hợp chỉ bí truyền giữa Trần Khiếu Thiên và gia tộc thần thối Câu Trần. Cố gia dù mời cao thủ nào cũng chẳng thể giải được. Trừ phi chính mình động thủ, bằng không, đời này Cố Tuấn Phi mãi là một si ngốc phế nhân.
Đương nhiên, nếu Cố gia muốn sinh sự nữa, Diệp Phàm cũng không ngại trừ tận gốc bọn họ. Chỉ có điều Cố Thiên Long từ thái độ Trấn Đông Hải cũng thấy được một ít manh mối, chắc là cũng có thể đoán được Diệp Phàm với Tổ đặc nhiệm A có cái gì liên quan.
Với thành viên Tổ đặc nhiệm A, Cố Thiên Long có chút kiêng kị. Mặc dù ông nguyên là uỷ viên quân ủy, cũng không rõ lắm tình hình Tổ đặc nhiệm A, chỉ có điều nghe nói rất thần bí.
Chỉ có Chủ tịch Trấn mới có thể lãnh đạo điều động tổ chức thần bí phụ trách chuyện liên quan đến quốc gia trọng đại. Về phần quân ủy, chỉ là trực thuộc thôi, dù trước kia Triệu Bảo Cương là Phó chủ tịch quân ủy dường như cũng không thể sai khiến được tổ chức thần bí kia.
Sau đó Tào Mộng Đức của Tào gia nói ra thân phận khác của Diệp Phàm, Thiếu tướng thứ trưởng Tổng tham mưu ban Quân vụ.
Cố Thiên Long tối đó vô cùng chấn động, đồng thời lập tức triệu tập con cháu trung tâm của tộc, đưa ra nghiêm lệnh không được tìm Diệp Phàm làm phiền phức. Dĩ nhiên, đám Cố Phong Sơn cũng có hỏi lý do, nhưng Cố Thiên Long vẻ mặt âm trầm cuối cùng không nói gì.
Nhưng, Cố Thiên Long con thứ hai Cố Hữu Cương, cũng chính là tư lệnh căn cứ Việt Châu trực thuộc hạm đội Nam Hải đương nhiệm, là một thiếu tướng.
Người này tương đối tức giận, phẫn nộ nói:
- Ba, tại sao, sao ba không nói, chuyện Tuấn Phi chẳng lẽ cứ để vậy? Nếu thế, Cố gia chúng ta ở Bắc Kinh làm sao có thể ngẩng đầu nữa, làm sao đối diện với những gia tộc khác, sau khi xảy ra chuyện này, con chẳng dám đi dạo phố nữa. Cố gia chúng ta, mất mặt quá!
- Khốn kiếp, mày anh hùng thì mày đi thử xem.
Cố Thiên Long chỉ vào Cố Hữu Cương mắng, xoay người nói:
- Mày xem thử, giờ anh mày nhậm chức ở đâu, đến trung ương làm phòng tôn giáo, nghe thì hay lắm, nhưng vị trí đó có thể làm được gì.
Ngay cả cái vị trí chẳng quản được gì của mày nữa, cũng là do tao đây đi cầu xin lão Trương, Tào gia cũng phải đi nói với họ, bằng không, cái vị trí của mày cũng khó giữ được.
Hiện hại chưa yên ổn, kỳ thực nhìn Bắc Kinh thì bình tĩnh, nhưng thực tế thế lực khắp nơi đang rục trịch. Giờ nhà chúng ta đang xui vẻo, xem chuyện hay thì nhiều, giúp được mày thì có mấy người?
Ném đá xuống giếng cũng không ít, chẳng lẽ mày muốn Cố gia chúng ta hoàn toàn xóa tên ở Bắc Kinh, thời thế khác rồi, đừng cho rằng mình vẫn còn gia tộc lớn. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - ện FULL
Không được nữa rồi, Cố gia chúng ta, nói thật, giờ phải hiểu rõ vị trí của mình, đã không còn là gia tộc thủ lĩnh nữa rồi, có thể bảo vệ được vòng trong đã là tích đức của tổ tiên rồi. Sau này làm người phải khiêm tốn, có hiểu không.
Kỳ thực Cố gia đã sớm rời khỏi vòng gia tộc hạng hai rồi. Cố Thiên Long nói như vậy, là để nâng mình lên che đậy hiềm nghi. Dĩ nhiên, chỉ là có trăm sâu mà không mạnh, Cố gia có yếu thế nào cũng không để người thường đến đái ở chỗ mình.
Lần này Diệp Phàm có thể hung hăng đả kích bọn họ, cùng với việc Triệu gia Bắc Kinh và các đại gia tộc ném đá xuống giếng không phải là không có liên quan. Triệu gia vì Triệu Bảo Cương về hưu cũng yếu thế, nếu có thể đẩy Cố gia xuống nước, thế thì Triệu gia vẫn còn có thể cưỡi cổ được Cố gia.
Cho nên, bọn họ tuyệt không muốn thấy một Cố gia hùng mạnh.
- Ba, dù sao ba cũng phải nói rõ nguyên nhân chứ?
Cố Hữu Cương còn có chút không phục
- Nguyên nhân cái rắm Thiết Chiêm Hùng đủ phân lượng không?
Cố Thiên Long nói.
- Là anh ta, có gì đâu, trước kia ở Báo Săn còn được, giờ chỉ là một Thứ trưởng bộ Công an nhỏ, có thể làm gì chúng ta nào? Cố gia chúng ta dù nói gần đây hơi yếu thế, nhưng nhất hệ chúng ta không yếu, còn có Tào gia.
Cố Hữu Cương không phục bĩu môi.
- Tào gia, đừng nói nữa, hừ.
Cố Thiên Long đột nhiên khoát tay, liếc mắt, còn nói thêm:
- Kiều Viễn Sơn thì sao?
- Ông ta… dựa vào cái gì mà giúp Diệp Phàm?
Cố Hữu Cương biến sắc.
- Dựa vào cái gì, mấy ngày Diệp Phàm dưỡng thương, đại tiểu thư Kiều gia như tỳ nữ hầu hạ hắn. Việc này ta cũng ngẫu nhiên nghe người trong bệnh viện nói, mày cẩn thận cái miệng, nghe xong thì quên đi. Rơi vào tai hai anh em Kiều gia là mày chịu không nổi đâu.
Cố Thiên Long nói.
Cố Hữu Cương câm miệng, Kiều Viễn Sơn là Trưởng ban Tổ chức Trung ương, Ủy viên bộ Chính trị, có thể đắn đo mũ quan, cả nước tuy nói mũ quan cấp Thứ trưởng ông ta không dễ đắn đo, nhưng chuyện anh có được thông qua hay không các lãnh đạo quốc gia cũng rất coi trọng lời nói của ông ta, cho nên, Cố Hữu Cương nói không sợ là giả.
Mà Kiều Viễn Sơn anh trai Kiều Hoành Sơn là tư lệnh đại quân khu Lĩnh Nam, quốc gia có mấy đại Thống soái quân khu, uỷ viên quân ủy, tuy nói quản không được mình, nhưng người ta thông báo quân khu Tư lệnh Việt Châu một chút, thì cũng khó nói. Không cần nói gì khác, ngay chuyện lên chức của mình cũng khó mà đạt được.
Lý Cường yên tâm cùng Diệp Phàm trở lại Ngư Đồng giám sát Lý Nguyệt.
Diệp Phàm cũng cẩn thận kiểm tra Lý Cường, phát hiện Lý Cường sinh ra là để luyện công, xương cốt rất, mới hai mươi sáu tuổi đạt ngũ đẳng đỉnh bậc tầng thứ nhất, Diệp Phàm tương đốitiếc nuối, nếu còn thuốc thịt trăn chế với hà thủ ô trăm năm, chắc hẳn có thể giúp anh ta đột phá đến ngũ đẳng bậc hai, thậm chí bậc ba có thể, hơi đáng tiếc. Tuy nhiên, mấy thứ đó chỉ có thể gặp không thể cầu.
Nhoáng cái đã tới tối mùng rồi.