- Bí thư Diệp, người này tôi không thể nhìn thấu được, ông ta chỉ là một quan chức địa phương, cấp bậc cũng không cao, gia thế cũng bình thường, lại không phải là quan chức trong quân đội. Nhưng không hiểu bằng cách nào mà làm được những việc ngay cả Mai gia của chúng ta cũng không thể làm nổi. Cô, cô nói thử xem, việc này phải chăng rất kỳ lạ.
Mai Công Lượng có chút khó hiểu.
- Có những người anh không thể chỉ nhìn bề ngoài, năng lượng phía sau của người ta rất ghê gớm, Công Lượng, anh theo anh ta tuyệt đối không sai, sau này sẽ không phải hối hận đâu.
Mai Diệc Thu biết thân phận trong Tổ đặc nhiệm của Diệp Phàm nên nói chen vào, nhìn Mai Công Lượng một cái, lại nói:
- Hi vọng anh không oán hận Mai gia, ông và bố tôi cũng có cái khó của họ. Gia tộc lớn như vậy, những người cần giúp đỡ quá nhiều.
- Tôi không tức giận đâu, tôi biết vị trí của mình trong Mai gia.
Mai Công Lượng bề ngoài bình thản, nhưng thực ra trong lòng vẫn có chút oán hận. Tuy mình không phải trực hệ như Mai Diệc Thu, nhưng ít ra vẫn có quan hệ với Mai gia, không ngờ người của Mai gia lại giương mắt nhìn mà không thèm ra tay, mà chính là một người ngoài như Diệp Phàm lại ra tay giúp mình những hai lần, mà lần này lại còn thành công nữa. Ai nặng ai nhẹ, nhìn một cái là biết, Mai Công Lượng đương nhiên rất biết ơn Diệp Phàm.
- Công Lượng, việc mà Bí thư Diệp giao cho cháu cố gắng làm tốt. Nếu không, cứ nợ người ta như vậy cũng không tốt.
Mai Phán Nhi căn dặn.
- Có cơ hội cháu sẽ làm ngay.
Mai Công lượng nói.
Cùng ngày, Trưởng ban tổ chức tỉnh ủy tỉnh Việt Đông Kim Thụ Dương điều lên nhận chức Trưởng ban tổ chức thành phố Bắc Kinh. Việc này có lẽ là kết quả nỗ lực của người bạn học cũ của ông ta, Kiều Viễn Sơn. Tuy cấp bậc không thay đổi, nhưng Bắc Kinh là thủ đô, gần sát trung ương, địa vị so với Việt Đông thì cao hơn nhiều. Có lẽ Kim Thụ Dương làm mấy năm là sẽ vào được Ban tổ chức trung ương, chỉ cần Kiều Viễn Sơn mà chưa đổ thì Kim Thụ Dương cũng sẽ còn tiến xa. Mục đích của Kiều Viễn Sơn đương nhiên là lôi Kim Thụ Dương vào Ban tổ chức trung ương, tăng cường thế lực của mình trong đó. Ban tổ chức trung ương là một cơ quan đặc biệt, đó là cơ quan khảo sát đánh giá cán bộ, thậm chí có thể phân phối vị trí cán bộ lãnh đạo cấp tỉnh, do vậy các thế lực đều có vị trí trong đó.
Mà Kiều Viễn Sơn cũng vừa lên chức, cái ghế vẫn chưa vững, những Thứ trưởng có thế lực cũng vẫn chưa phục Kiều Viễn Sơn, do vậy Kiều Viễn Sơn vẫn đau đầu vì chưa sắp xếp được người của mình. Điều ông bạn học cũ Kim Thụ dương lên Bắc Kinh chỉ là một bước chuyển tiếp, mục đích thực sự là cái ghế Phó ban tổ chức trung ương. Kim Thụ Dương đi rồi, người kế nhiệm ông ta là Cổ Hoài. Người này vốn là Bí thư thành ủy thành phố Hải Châu của tỉnh Việt Đông, trước kia cũng đã từng làm công tác tổ chức, nghe nói người này hồi còn ở Hải Châu cũng rất cứng đầu, có lúc thậm chí còn không nghe lời cả Triệu Xương Sơn. Triệu Xương Sơn rất tức giận, nhưng cũng chẳng thể làm được gì ông ta, mà bây giờ người ta còn chuyển lên tận tỉnh ủy, không bực mình mới lạ. Việc Kim Thụ Dương chuyển đi Triệu gia cũng đã sớm biết, Triệu gia cũng đã nhằm vào cái ghế Trưởng ban tổ chức này, nhưng tiếc là do phải đưa Lỗ Đông Lai lên nên đành phải từ bỏ vị trí này, không ngờ cuối cùng lại để Cổ Hoài lên. Vị trí Bí thư thành ủy Hải Châu Hà Trấn Nam cũng rất thèm thuồng, gần đây cũng đã chạy đi quan hệ không ít, thậm chí còn lên cả Bắc Kinh, đương nhiên là tìm lãnh đạo cũ của mình, nguyên Bí thư tỉnh ủy Việt Đông đã chuyển lên Bắc Kinh đảm nhiệm chức Chủ nhiệm Ủy ban kế hoạch phát triển quốc gia Lôi Đạo Toàn. Nhưng thành phố Hải Châu quá quan trọng, bởi Hải Châu là một trong những đặc khu kinh tế đã được trung ương xác định, thành phố cấp Phó tỉnh, xếp hạng kinh tế cũng chỉ thua kém tỉnh lỵ Việt Châu và một đặc khu kinh tế khác là thành phố Thâm Đức.
Phó cục trưởng Vỹ Minh Phi cuối cũng cũng đã quay về. Thấy anh ta mỉm cười, Diệp Phàm biết là đã có thu hoạch.
- Bí thư Diệp, lần này đến Hải Châu điều tra Thanh Lang, phát hiện ra một điều kỳ lạ.
Vỹ Minh Phi vừa vào trong văn phòng của Diệp Phàm liền nói.
- Nói nghe xem nào.
Diệp Phàm đích thân rót trà cho Lôi Minh Phi, rồi ngồi xuống nói.
- Tên thật của Thanh Lang là Chu Thiên, vốn là người ở Hải Châu. Bố tên là Chu Bá Lâm, mấy năm trước là Chủ tịch huyện Vân Lĩnh ở thành phố Hải Châu. Chu Bá Lâm là người rất chính trực, hết lòng vì công việc, nhưng vì thế mà đắc tội với Bí thư huyện ủy lúc đó là Hoàng Sâm. Hai người đấu với nhau từ việc nhỏ đến việc lớn. Hoàng Sâm là người rất tham lam, nhúng tay vào mọi việc trong huyện, ăn chặn đủ kiểu. Chu Bá Lâm không chịu được nên phản ánh tình hình với lãnh đạo, nhưng kết quả thật đáng tiếc, cuối cùng cũng không biết tại sao, Chu Bá Lâm lại bị Hoàng Sâm cho vào tù. Càng kỳ lạ hơn nữa là Chu Bá Lâm trong lúc đang ăn cơm ở trong nhà giam được canh gác nghiêm ngặt lại có tranh cãi với một đám côn đồ, bị đám côn đồ đó đánh ngất, đưa lên viện một ngày sau thì chết.
Lúc đó Thanh Lang mới hơn 20 tuổi, đang học võ ở Thiếu Lâm Tự, là một đệ tử tục gia của Thiếu Lâm Tự, anh ta liền xuống núi tìm Hoàng Sâm báo thù. Nhưng rất đáng tiếc là Thanh Lang vừa tìm đến nơi ở của Hoàng Sâm, chưa kịp ra tay thì bị các đồng chí ở Cục công an huyện Vân Lĩnh bao vây chặt, sau khi đánh bị thương mười mấy đồng chí cảnh sát thì bị tóm gọn. Lúc đó bị cảnh sát huyện Vân Lĩnh đánh gãy chân, gãy cả mấy cái xương sườn. Những người đó dưới sự chỉ đạo của Hoàng Sâm ra tay rất tàn độc.
- Xem ra tay Hoàng Sâm này năng lượng rất lớn, sớm đã chú ý đến Thanh Lang, chỉ đợi anh ta tự chui đầu vào rọ.
Diệp Phàm hừ nói.
- Chắc chắn là như vậy, sớm đã bố trí hết cả rồi. có lẽ Thanh Lang vừa rời khỏi Thiếu Lâm Tự thì người ta đã theo dõi rồi. Lúc đó võ công của Thanh Lang cũng chưa cao như bây giờ.
Vỹ Minh Phi nói.
- Sau đó Thanh Lang sao có thể ra tù được?
Diệp Phàm hỏi.
- Điều kỳ lạ chính là ở chỗ này, chính Tư lệnh Lô An Cương giúp Thanh Lang ra khỏi tù.
Vỹ Minh Phi vừa nói xong, tay Diệp Phàm đang cầm cốc trà không khỏi run lên, vẻ mặt kinh ngạc.
- Ha ha…
Vỹ Minh Phi cung cười khổ mấy tiếng rồi mới nói:
- Lúc đó tôi nghe thấy tin này còn kinh ngạc hơn cả anh, cốc trà còn rơi cả xuống đất.
- Rốt cuộc là thế nào?
Diệp Phàm vẻ mặt nghiêm trọng nói.
- Lúc đó Lô An Cương là Phó tư lệnh khu cảnh bị thành phố Hải Châu, em gái Thanh Lang là Chu Ninh Muội, gả cho một người họ hàng xa của Lô An Cương, cuối cùng tìm đến Lô An Cương, có lẽ ông ta vì nể tình nên ra tay giúp Thanh Lang, lôi anh ta ra khỏi tù. Hơn nữa Lô An Cương còn nhân cơ hội đó lật đổ Bí thư huyện ủy Hoàng Sâm, gián tiếp giúp Thanh Lang báo thù. Có lẽ cái chết của Chủ tịch huyện Chu Bá Lam cũng có liên quan đến Hoàng Sâm.
Vỹ Minh Phi nói xong, vẻ mặt trở nên rất nghiêm túc.
- Việc này có chút kỳ lạ, tối hôm đó tư lệnh Lô cùng thẩm vấn Thanh Lang với chúng ta, nhưng ông ta có vẻ không quen Thanh Lang. Nếu ngày trước đã ra tay cứu Thanh Lang thì sao có thể không quen được chứ.
Vương Triều ngồi bên cạnh cũng không khỏi lẩm bẩm.
- Có lẽ là Tư lệnh Lô đã giúp quá nhiều người, làm việc tốt không để lại danh tính, hơn nữa Thanh Lang lại có liên quan tới Tập đoàn Dương Điền, có thể coi là đồng bọn của Tập đoàn Dương Điền. Tư lệnh Lô nghĩ đến tâm tư của Bí thư Diệp nên làm ra vẻ không biết.
Vỹ Minh Phi chậm rãi nói.
- Không loại trừ khả năng đó, nhưng việc này vẫn có chút khó hiểu. Lúc nào có cơ hội tôi phải thăm dò Tư lệnh Lô mới được.
Diệp Phàm buột miệng nói, nhưng trong lòng thì đang rất chấn động.
- Nếu tối hôm đó là Tư lệnh Lô cho người cứu Thanh Lang ra thì việc này sẽ dễ giải thích hơn nhiều, tiếc là hai cán bộ trực ban tối hôm đó đến bây giờ vẫn chưa tỉnh lại, không thể biết gì hơn.
Vương Triều nói.
- Tư lệnh Lô tại sao lại mạo hiểm cứu Thanh Lang ra, ông ta và Thanh Lang không hề có quan hệ sâu nặng, tư lệnh Lô hiểu rõ tính chất nghiêm trọng của việc này, nếu mà bị phát hiện ra thì ông ta cũng không còn đường sống. Tôi cảm thấy việc này khó xảy ra được.
Vỹ Minh Phi lắc đầu nói.
- Khó xảy ra nhưng cũng không thể loại trừ.
Diệp Phàm hừ nói, nhìn Vương Triều và Vỹ Minh Phi một cái, dặn dò:
- Trước mắt việc này chỉ mấy người chúng ta biết thôi, không được để lộ cho Tư lệnh Lô biết, nếu không sẽ mất lòng bạn bè. Việc này có lẽ không phải như chúng ta nghĩ đâu
Sau khi Vỹ Minh Phi đi, Vương Triều có chút bất mãn hừ nói:
- Bí thư Diệp, Lô An Cương có lẽ có vấn đề, nếu không thì không thể giải thích được.
- Vậy anh giải thích thế nào về việc Lô An Cương giải cứu Thanh Lang. Bạn đang đọc truyện được copy tại
Diệp Phàm hỏi, châm một điếu thuốc, nhìn Vương Triều.
- Việc này tôi không thể giải thích nổi, chỉ người ta mới biết. Nhưng chúng ta có thể bắt tay điều tra Lô An Cương.
Vương Triều nói.
- Điều tra Tư lệnh Lô thì phải hết sức thận trọng. nếu không chúng ta không chỉ mất đi một đồng minh, mà còn tăng thêm một kẻ thù.
Diệp Phàm vẻ mặt nghiêm túc, nhìn Vương Triều một cái, lại nói:
- Thế này đi, việc điều tra Lô An Cương chúng ta để Mã Hán làm. Anh và tôi đều không ra mặt, nếu có chuyện gì chúng ta cũng dễ ăn nói. Nhưng nếu có chuyện thật thì cũng phiền phức to.
- Chuyện này để Mã Hán làm là thích hợp nhất.
Vương Triều gật đầ.
Tổ điều tra của tỉnh ủy cuối cùng cũng đã quay về, Triệu Xương Sơn cũng chỉ dọa vậy thôi, kết luận một câu báo chí đăng không đúng sự thật là kết thúc, khiến bác bên đều cảm thấy khó hiểu, không biết Triệu Xương Sơn đang làm trò gì. Việc này Diệp Phàm đương nhiên cũng hiểu ra chút ít, có lẽ là Triệu Xương Sơn muốn mượn tay mình để lôi vụ việc Công ty xây dựng số 1 Ngư Đồng ra, lật đổ Đới Duy Cường, dọn sạch chướng ngại vật để đưa Lỗ Đông vào thường vụ tỉnh ủy. Sau đó mình đã giúp ông ta đạt được mục đích đó, Tổ điều tra cũng không cần tồn tại nữa, do vậy liền quay về. Đương nhiên sau khi Tổ điều tra báo cáo mọi việc với Triệu Xương Sơn xong, Triệu Xương Sơn cũng ra mặt phê bình Diệp Phàm mấy câu, nhưng không có văn bản chính thức nào, cũng không ghi gì vào hồ sơ cả.
Nhưng trên cuộc họp thường vụ hôm đó Hà Trấn Nam vẻ mặt nghiêm trang chuyển lời cảnh cáo miệng của Bí thư tỉnh ủy Triệu Xương Sơn cũng khiến cho phe của ông ta hớn hở ra mặt. Còn Diệp Phàm thì đương nhiên là ra vẻ đau khổ tiếp nhận lời phê bình của Bí thư Triệu Xương Sơn. Nhưng hạng mục nhà thi đấu Ngư Đồng và hạng mục xây dựng cải tạo đường Ngư Triều thì vẫn chưa được giải quyết, Chủ tịch Lý Quốc Hùng gần đây cũng vô cùng rầu rĩ, hai công trình có ảnh hưởng lớn như vậy bị ngăn trở, không rầu rĩ mới lạ. Cho nên, Diệp Phàm lại bị Lý Quốc Hùng mời đến văn phòng:
- Bí thư Diệp, hình như anh ban đầu có nói, có cách giúp thành phố giải quyết chuyện xây dựng nhà thi đấu thể thao, còn có hạng mục đường Ngư Triều, không biết hai hạng mục này có tiến triển gì không?
Lý Quốc Hùng vẫn rất khách khí hỏi. Tại sao Lý Quốc Hùng lại khách khí như vậy? Đương nhiên là do lần trước Bí thư tỉnh ủy Triệu Xương Sơn đến Ngư Đồng câu cá, còn lấy danh nghĩa của Thủ tướng ra, yêu cầu trong nửa năm phải phá được án, mình bây giờ cũng không thể gây áp lực cho nhân vật chủ lực trong việc phá án được, khiến anh ta phân tâm. Nếu không, Diệp Phàm mà chạy đi phàn nàn mấy câu với Bí thư Triệu Xương Sơn, chẳng phải mình sẽ trở thành người cản trở việc phá án hay sao. Cái tội này Lý Quốc Hùng đương nhiên không ngốc đến nỗi đi gánh chịu, do vậy Lý Quốc Hùng mới dùng giọng điệu khách khí như vậy. Huống hồ trong hội nghị thường vụ lần trước mình cũng đã đồng ý hạ Diệp Phàm, việc này cũng đã gây hại rất nhiều cho quan hệ của hai người, Diệp Phàm đương nhiên sẽ oán hận mình, chẳng qua là chưa thể hiện ra mà thôi. Lý Quốc Hùng trong thời khắc đặc biệt này cũng không muốn chọc giận Diệp Phàm. Hơn nữa, còn định hàn gắn mối quan hệ này nữa.
- Việc này tôi không hề quên, một khi đã hứa với Chủ tịch Lý thì sẽ đi làm.
Diệp Phạm chậm rãi nói, rồi nhìn Diệp Phàm một cái, nói:
- Nhưng trong cuộc họp thường vụ để xử lý tôi lần trước, Chủ tịch Lý và Phó chủ tịch Thôi đều đồng ý với ý kiến của Bí thư Hà, tôi lúc đó sắp bị cách chức điều tra, tôi đâu còn tâm trạng đi lo việc này nữa, nên cũng để lại đấy, ông nói có phải không.
Diệp Phàm lấy chuyện này ra để thể hiện sự bất mãn trong lòng. Lý Quốc Hùng là người thông minh, vừa nghe là đã hiểu, mặt thoáng đỏ. Lúc đó để giành được ghế Chủ tịch thành phố Thanh Châu, đã đồng ý trao đổi với Hà Trấn Nam, do vậy mới ra tay đè nén Diệp Phàm trong cuộc họp thường vụ. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
- Việc cũng đã qua rồi, tôi tin là Bí thư Diệp sẽ không để bụng có phải không. Việc xây dựng nhà thi đấu Ngư Đồng là một việc lớn, hạng mục công trình đường Ngư Triều lại ảnh hưởng đến sự phát triển của Ngư Đồng, không thể chậm trễ được. Bí thư Diệp cũng là lãnh đạo cấp cao của Ngư Đồng, cũng đều vì Ngư Đồng có phải không nào.
Lý Quốc Hùng định nói ngọt cho qua, nhưng Diệp Phàm không dễ mắc mưu, chậm rãi nói:
- Việc này không phải hạng mục do tôi phụ trách, nhiệm vụ cấp bách trước mắt của tôi là phá thảm án . Thủ tướng cũng đã để ý đến, tôi không phá án có được không. Sức lực có hạn.
- Đồng chí Diệp Phàm, hi vọng đồng chí có thể xét đến đại cục, nếu đồng chí đã có mối quan hệ này, tại sao lại không giúp thành phố giải quyết khó khăn này.
Lý Quốc Hùng nhíu mày, bắt đầu tỏ uy quyền của Chủ tịch thành phố.
- Ha ha, mỗi thời mỗi khác, xin lỗi Chủ tịch Lý, tôi bây giờ không có thời gian. Nếu vì việc này mà làm lỡ chuyện phá thảm án , tôi không chịu nổi trách nhiệm. Ông cũng biết đấy, ngay cả ông cũng không lo nổi hạng mục này, tôi chỉ là một Bí thư ủy ban chính trị pháp luật cỏn con, quả thực là vượt ngoài khả năng. Lo một hạng mục bị người khác cố ý làm khó còn khó hơn nhiều một hạng mục bình thường.
Diệp Phàm không nóng vội, chậm rãi nói với Lý Quốc Hùng.
- Bí thư Diệp, lúc đó tình hình của Ngư Đồng cũng rất đặc biệt, do vậy tôi hi vọng anh có thể bỏ qua hiềm khích, cùng nỗ lực vì mục tiêu xây dựng Ngư Đồng. anh cũng là một trong những thường vụ thành ủy, việc của Ngư Đồng cũng là việc của anh, có phải không nào?
Lý Quốc Hùng lại lấy lý do này ra.
- Ha ha, tình hình của Ngư Đồng lúc đó có chút đặc biệt cũng là do thảm án tạo ra, do vậy tôi đang cố gắng phá án, nói như Thủ tướng thì là, trả lại một bầu trời yên bình cho Ngư Đồng.
Diệp Phàm không mắc mưu, khiến Lý Quốc Hùng tức giận, mặt đỏ bừng, nhíu mày nói:
- Tôi biết, việc ở hội nghị thường vụ lần trước anh vẫn còn có khúc mắc trong lòng, việc này tôi và đồng chí Minh Khải cũng có chỗ không đúng, việc này tôi cũng rất khó xử. Dù sao thì Bí thư Hà cũng là nhân vật số ở Ngư Đồng này, thái độ của chúng tôi mà kiên quyết quá thì sẽ xa rời nguyên tắc tổ chức của Đảng.
- Hừ, xa rời nguyên tắc tổ chức của Đảng, tôi không nhìn ra đấy. Bí thư Hà muốn xử lý tôi, rõ ràng là vì tôi không nghe lời ông ấy. Chủ tịch Lý, ông đang nói trái lòng mình. Người ta thường nói, không hợp nhau thì nói nửa câu cũng thừa, nếu Chủ tịch Lý đã không có thành ý thì tôi xin cáo từ. Trong Cục còn rất nhiều việc.
Diệp Phàm nghiêm mặt nói.
- Vậy anh nói xem phải thế nào anh mới chịu giải quyết vấn đề nhà thi đấu Ngư Đồng và công trình đường Ngư Triều.
Lý Quốc Hùng đã có chút không kiềm chế được.
- Rất đơn giản, đồng chí Vu Chí Hải sắp đi rồi, việc này chắc là ông biết.
Diệp Phàm liếc Lý Quốc Hùng một cái, nói.
- Đương nhiên là biết, người của Ban tổ chức tỉnh ủy đã xuống kiểm tra, nghe nói đồng chí Vu thay thế vị trí của Phó bí thư thường trực Ủy ban kỷ luật tỉnh.
Lý Quốc Hùng nói, mặt không thể hiện thái độ gì, đợi Diệp Phàm ra giá.
- Vậy thì tốt, đồng chí Vu mà đi, chẳng phải sẽ thừa ra một ghế Phó bí thư hay sao. Có thể đưa đồng chí Chu Ngọc Minh lên vị trí đó được không.
Diệp Phàm ra giá.
- Sao có thể như thế được, Chu Ngọc Minh hiện tại chỉ là Phó chủ tịch thành phố, còn chưa là Phó chủ tịch thường trực, nhảy thẳng lên ghế Phó bí thư thành ủy, việc này tôi tài giỏi mấy thì cũng không làm nổi. Nguyên tắc tổ chức của Đảng không có phép nhảy vượt cấp, việc này chắc anh cũng rõ, trừ khi là trường hợp đặc biệt.
Lý Quốc Hùng lập tức từ chối. Đương nhiên ý đồ của Lý Quốc Hùng là đưa Thôi Minh Khải lên vị trí của Vu Chí Hải, sao có thể để cho Chu Ngọc Minh được.
Diệp Phàm cũng đã sớm đoán được, chẳng qua là tung hỏa mù mà thôi, lập tức lại nói:
- Vậy được, vậy thì đưa Chu Ngọc Minh lên tranh chức Phó chủ tịch thường trực vậy.
- Việc này rất khó, Ngư Đồng do Bí thư Hà khống chế, tôi chỉ quản lý bên chính quyền. Mà liên quan đến tổ chức nhân sự của thường vụ thành ủy, Bí thư Hà cũng chỉ có quyền giới thiệu, quyền quyết định nằm ở tỉnh.
Một chủ tịch thành phố như tôi nhìn thì có vẻ oai phong, nhưng anh cũng thấy đấy, về quyền nhân sự thì chẳng có mấy thực quyền.
Lý Quốc Hùng vội từ chối, liếc Diệp Phàm một cái, nói:
- Đương nhiên, nếu Bí thư Diệp có thể lợi dụng quan hệ của mình, giúp đồng chí Thôi Minh Khải lên chức Phó bí thư thì vị trí Phó chủ tịch thường trực mà anh ấy để lại, tôi cũng có thể giúp anh.
Quả thực Lý Quốc Hùng cũng rất khôn ngoan, không dễ dàng nhận lời, càng không dễ dàng ra tay. Là chủ tịch thành phố, không có chỗ dựa ở trên tỉnh thì chẳng ai tin.
- Được, để tôi thử xem.
Diệp Phàm nhanh chóng nhận lời, khiến Lý Quốc Hùng cũng thấy bất ngờ, không biết tên này rốt cuộc có ý gì. Theo lý thì Diệp Phàm dường như bị thua thiệt, Phó bí thư và Phó chủ tịch thường trực tuy cấp bậc như nhau, nhưng quan trọng là Phó bí thư thành ủy có thể tham dự cuộc hội ý rút gọn của thường vụ, quyền lực nhiều thêm không ít, về mặt bố trí nhân sự cũng có thêm chút ít quyền lợi.
- Nhưng vẫn còn một việc, nếu Phó chủ tịch Chu mà thăng chức, vậy sẽ thừa ra một ghế Phó chủ tịch thành phố. Vậy mong Chủ tịch Lý có thể ủng hộ đồng chí Túc Nhất Tiêu. Còn về việc trên tỉnh, tin rằng đồng chí Giả sẽ tự mình lo được, không cần chủ tịch Lý phải lo lắng.
Lý Quốc Hùng mặt xám xịt, lúc này mới biết tên này là một con sói tham lam, không hề dễ dàng đối phó. Mình bắt tay với hắn cho được một người lên, nhưng hắn lại đưa những hai người, lần này thiệt lớn rồi. Nhưng Lý Quốc Hùng cũng rất nhanh liền nói:
- Tôi với anh nói vẫn không ăn thua, quan trọng là Hà Trấn Nam nói thế nào.
- Việc này tôi biết, tôi chỉ cần ông đảm bảo, đến lúc đó thái độ của Hà Trấn Nam thế nào, chỉ cần ông ủng hộ tôi là được.
Diệp Phàm chậm rãi nói, dáng vẻ tự tin, khiến Lý Quốc Hùng không khỏi nghi hoặc, không biết tại sao tên này lại tự tin đến vậy, nhưng nghĩ đến hạng mục nhà thi đấu và đường Ngư Triều, đành bất đắc dĩ gật đầu:
- Được, nhưng tôi phải nhìn thấy hạng mục khởi động lại thì mới được.
- Được, cả hai ta đều không bị thiệt đâu.
Diệp Phàm gật đầu đồng ý.
Buổi tối, những người trong phe Diệp Phàm lại ngồi uống trà với nhau.
- Anh Túc, trên tỉnh đã lo xong chưa.
- Nói rồi, chắc đã nói với Hà Trấn Nam rồi, nhưng người ta làm quan, miệng nói nhưng tay có làm hay không thì cũng khó nói.
Túc Nhất Tiêu vẻ mặt nghiêm trọng, việc này liên quan tới tương lai của mình, anh ta cũng rất lo lắng.
- Nếu mà hai bên cùng ra tay thì hi vọng chắc sẽ lớn hơn, quan trọng là mình phải giành được suất giới thiệu của thành phố. Còn trên tỉnh tin rằng người bà con của anh sẽ lo được.
Diệp Phàm cười nói.
- Hi vọng như vậy.
Túc Nhất Tiêu cười khổ, trong lòng cũng thấp thỏm không yên.
- Bí thư Diệp, Phó bí thư Vu mà đi thì sẽ trống một vị trí.
Tư lệnh Lô An Cương nói rồi liếc Phó chủ tịch Chu một cái, việc này thực ra chẳng liên quan gì tới ông ta.
- Nếu anh Chu có thể lên được thì tốt biết mấy.
Vu Chí Hải dáng vẻ quan tâm, nói.
- Không thể, tôi chỉ là Phó chủ tịch, một bước nhảy lên Phó bí thư, tôi cũng tự biết là không thể nào. Ôi…
Chu Ngọc Minh liếc Diệp Phàm một cái, thở dài không nói nữa.
- Ha ha, anh Chu, mọi thứ đều có thể xảy ra.
Diệp Phàm cười, thấy Chu Ngọc Minh có chút kích động, nói:
- Đương nhiên, muốn ngồi luôn lên cái ghế đó thì quá khó, nhưng nếu có thể ngồi lên ghế Phó chủ tịch thường trực thì cũng tốt hơn nhiều vị trí hiện tại, thậm chí từ đó còn có thể ngồi lên ghế Chủ tịch tỉnh nữa.