- Chuyện của tôi không cần anh tới thuyết giáo, đây là tôi làm theo nguyên tắc. Mặc kệ bọn họ đối với tôi thế nào, tôi quyết trung thành với đất nước Trung Quốc. Quản Phi sao rồi, anh không giết hắn chứ?
Diệp Phàm hừ nói.
- Giết hắn ư, không, không! Tôi sẽ không để hắn sung sướng như vậy đâu, tôi muốn hắn phải sống dở chết dở, quân chó chết, tôi nhổ vào, giết hắn chỉ tổ bẩn tay tôi thôi.
Lô An Cương thốt ra những âm thanh nặng nề.
- Lô An Cương, tôi ở…Trần Bố Hòa ở tỉnh, có chuyện gì thì tốt nhất là cứ trao đổi với nhau, không nhất thiết phải gây nên tổn thất như vậy. Anh làm Tư lệnh phân khu Ngư Đồng, nhà nước đối đãi với anh không tệ, có nhà ở, có xe cộ, có lương, nhà nước cho anh vinh dự cao như vậy, anh còn cảm thấy chưa đủ ư? Anh ra đây đi.
Trần Bố Hòa kêu gọi đầu hàng, gã đưa ra điều kiện.
- Giám đốc sở Trần, ha ha, thật đúng là quan to có khác. Quản Phi này không có chuyện ác nào không dám làm, các anh quản lý được sao? Sở…Tỉnh, đó còn không phải là những kẻ có quyền có tiền sao. Quản lý cái chó gì, cút ngay đi, nói chuyện với anh còn không bằng nói hai câu với Diệp Phàm. Mẹ nó chứ, tất cả đều là một đống trứng thối như nhau.
Lô An Cương gần như điên cuồng, nói mấy câu lung tung, thiếu chút nữa khiến cho Trần Bố Hòa tức điên lên, gã liền đưa micro cho Diệp Phàm.
- Nếu anh muốn nói chuyện với tôi thì ra đây nói đi, tôi đảm bảo sự an toàn cho anh.
Diệp Phàm dịu giọng, nói với vẻ khuyên nhủ.
- Không phải anh nguyện trung thành với tổ quốc sao? Ha ha, nếu không sợ chết như lời anh nói thì vào đây. Lô An Cương tôi muốn nhìn xem anh vì tổ quốc như thế nào. Nếu không thì tất cả chỉ là đồ thối.
Lô An Cương hét to.
- Không thể vào được, rất nguy hiểm. Bây giờ Lô An Cương đang trong tình trạng bị bao vây nên điên cuồng như lên cơn tâm thần, không chuyện gì là không dám làm. Vừa rồi anh cũng nghe mấy lời của hắn đấy, rất nguy hiểm!
Phó Bí thư Trương lập tiếng lên tiếng can ngăn, Giám đốc sở Trần Bố Hòa cũng gật đầu, cho rằng không nên vào, thực sự rất nguy hiểm.
- Không đi không được, Quản Phi và Tào Dục đang ở trong tay hắn.
Diệp Phàm lắc đầu, sửa sang lại quần áo. Để giữ lời với Lô An Cương, hắn cởi bỏ toàn bộ súng và vũ khí ra rồi cởi áo, toàn bộ áo quần ấm hắn cũng cởi ra, bây giờ hắn chỉ ăn bận áo quần bình thường. May mắn là trời không lạnh lắm, nếu không thì thật thảm.
Đương nhiên Diệp Phàm tự tin như vậy thì chắc chắn là do hắn tự tin vào năng lực của mình. Trần Bố Hòa và Phó Bí thư Trương không biết, tất nhiên là bị chấn động, ngay cả đồng chí Đại tá Cung từ quân khu tỉnh xuống cũng ra vẻ khâm phục.
Hiển nhiên là họ bị thuyết phục bởi hành động anh hùng vĩ đại không sợ chết của đồng chí Diệp Phàm, trong lòng họ đã sớm bái phục. Thật ra đồng chí Diệp Phàm đã nghĩ tới biện pháp công kích và trốn tránh cả rồi.
Hơn nữa, hắn cũng phỏng đoán một chút về tâm tư của Lô An Cương. Nếu Lô An Cương có thái độ không đến nỗi tệ lắm với hắn mà hai người còn có thể nói chuyện được thì hẳn là y không thể mạo muội xuống tay được.
Đương nhiên đồng chí Diệp Phàm cũng có chút mạo hiểm, Lô An Cương đang điên cuồng như vậy thì không có gì là không dám làm. Tuy nhiên Diệp Phàm cũng đã cân nhắc, cảm thấy khả năng mình bị giết là không lớn. Mặc dù là ở trong tình huống này, chỉ cần Lô An Cương không xuống tay trước, chính hắn có Phi Đao trong người thì hẳn là còn vớt vát được.
Hơn nữa, lần này nếu có thể không chết thì hành động hết sức anh hùng của hắn từ nay về sau sẽ giúp hắn có được một trang công trạng rạng rỡ trong lý lịch. Cho nên đồng chí Diệp Phàm hết sức bình tĩnh xử lý tình hình.
Ba phút sau, Diệp Phàm đi tới cửa phòng khách.
- Đứng lại.
Từ bên trong vang lên giọng nói lạnh như băng của Lô An Cương.
- Tôi vào trong bộ dạng này thì anh sợ gì chứ, trong tay anh có súng, nắm đấm của tôi có thể nhanh hơn đạn của anh sao? Lô An Cương, sao anh không nghĩ tới chuyện đó chứ? Ha ha.
Diệp Phàm không ngờ thể hiện vẻ khinh miệt lên gương mặt.
- Đừng có giở trò trước mặt tôi. Đừng cho là Lô An Cương tôi ngu ngốc, anh có năng lực đặc biệt, chuyện này tôi biết, bằng không, ngày đó Thanh Lang đã không khốn khổ đến cực điểm như vậy.
Trói hai tay lại rồi hãy vào, nếu không tôi lập tức giết chết Quản Phi và Tào Dục. Đúng rồi, bên cạnh còn có hai cô gái xinh tươi này, anh muốn biến họ thành xác chết thì ra tay đi, tất cả họ đều muốn trở thành người cùng xuống mồ với anh. Không tồi đúng không, có con gái đẹp làm bạn, hai người hầu hạ hai bên, ha ha…
Cùng với giọng nói của Lô An Cương là tiếng loảng xoảng của chiếc xích chân và cái còng tay.
Diệp Phàm do dự một lúc, vẫn quyết định chụp lấy. Chuyện này đương nhiên không thể là biểu hiện rất quyết đoán được, có vẻ như là không hề sợ hãi, cho nên phải làm sao hợp với tâm trạng người bình thường mới được. Vì vậy, hắn giả vờ do dự một lát, cho Lô An Cương xem rồi mới đi vào.
Hắn phát hiện ra phòng khách bị sập một nửa, phần còn lại vẫn khá rộng rãi. Lô An Cương đang ngồi trên một chiếc ghế bị chặt đứt lưng ghế, chiếc ghế dựa vào một phần của chiếc bàn.
Bên cạnh phía dưới chân y là hai cô gái, đứng trước mặt y là Tào Dục, người này lúc này mặt trắng bệch như tờ giấy. Tuy nhiên, khuôn mặt gã nhũn xuống như cái đầu heo ngâm lâu trong nước, máu mũi dính ở bên má y còn không thèm lau, cả thân hình y đang run như cầy sấy. Nhưng Lô An Cương đang chĩa súng vào sau lưng y nên y cũng không dám động đậy gì, chỉ có chân tay run lẩy bẩy.
Về phần Quản Phi, trên người có nhiều vết máu. Gã đang nằm cuộn mình ngơ ngác như con rắn bị rút hết gân, giờ phút này thần phách như bay lên mây, mưu trí đi đâu hết cả. Thằng nhãi này há miệng mấy cái, máu từ trong miệng gã chảy ra. Hơn nữa, dường như máu từ trong miệng chảy ra là máu tươi, liệu có phải gã đang bị thương hay không, Diệp Phàm có chút nghi ngờ điều đó.
- Lô An Cương, trước tiên để băng bó cho Quản Phi cái đã, nếu anh ta chết thì thật phiền toái.
Diệp Phàm nhíu nhíu mày, thương lượng.
- Băng bó cái chó gì chứ, loại cặn bã đó, chết sớm đi càng tốt, trừ họa cho xã hội.
Lô An Cương quay sang Quản Phí nhổ nước bọt, một cục đờm lập tức dính lên mặt Quản Phi. Gã cảm thấy còn chưa hết giận.
Gã lại tiếp tục tát mấy cái lên mặt Quản Phi, lập tức Quản Phi kêu lên khàn khàn, khuôn mặt nhăn nhó, khuôn mặt anh tuấn lập tức biến thành sợ hãi, nhìn rất thảm. Ngay cả Diệp Phàm nhìn thấy cũng muốn nôn mửa.
Tào Dục ở bên cạnh Diệp Phàm lập tức sợ run lên tè cả ra quần không cách gì chống lại được.
- Cái đồ chó mày khá lắm. Cho mày giống Quản Phi luôn, thành thái giám đại nội, đồ chó Nhật.
Lô An Cương duỗi chân đá cho Tào Dục một cái, súng y đang cầm trong tay chạm vào mông Quản Phi. Dường như nòng súng đâm trúng Quản Phi khiến Quản Phi sợ run, khép chân lại, sợ không chừng Lô An Cương cho mình một phát súng thì nguy.
Vừa rồi Lô An Cương dùng con dao nhíp thiến Quản Phi chỉ bằng một tay. Thủ pháp này tuyệt đối không thua gì các chuyên gia bệnh viện.
Lúc này, cậu nhỏ của Quản Phi nhuyễn như bún, hơn nửa, phần phía trước còn bị Lô An Cương dùng châm giẫm tơi bời rồi.
Quản Phi đời này đừng nghĩ có thể làm người được nữa. Tuy nhiên thủ pháp của Lô An Cương thật kì lạ, Quản Phi cũng không chảy máu nhiều. Hơn nữa, Lô An Cương hình như có chuẩn bị sẵn, lập tức lấy băng gạc băng bó cho Quản Phi. Nếu không thì chắc chắn Quản Phi đã chảy máu nhiều đến chết chứ dễ gì mà có thể nằm cuộn lại đau đớn trên mặt đất như vậy.
Diệp Phàm vừa thấy như vậy tất nhiên là cũng cảm thấ xót thương. Hắn liếc mắt một cái, trong lòng thầm thở dài:
" Quản Phi, anh chung đụng với quá nhiều phụ nữ đàng hoàng, có lẽ đây cũng là báo ứng. Nghe nói anh đam mê sắc dục, có lẽ đây là cái giá phải trả, anh phải cầu nhiều phúc vào. Không thể tưởng tượng được Lô An Cương có mối thù sâu đậm với Quản Phi như thế, rốt cục sao lại thế này, thật là không thể tưởng tượng nổi…"
Tuy nhiên, Quản Phi cũng thật là mạnh đó chứ, không phải là hàng giả mà hoạt động hết công suất như vậy.
- Lô An Cương, chuyện gì cũng phải từ từ, cần gì phải đụng tới súng ống. Nói đi, vì sao anh phải thảm sát tới 10 mạng người vô tội, khả năng còn không dừng lại ở con số 10 người, cha của Chu Bá Lâm là Thanh Lang huyện Vân Lĩnh cũng do anh giết phải không?
Diệp Phàm hừ một tiếng nói.
- Ha ha, muốn biết vì sao ư? Đơn giản thôi, anh phải đáp ứng một điều kiện cho tôi.
Lô An Cương đột nhiên cười gượng một tiếng.
- Điều kiện gì?
Diệp Phàm hỏi.
- Nhìn cái gì, nằm xuống đây cho ông.
Lô An Cương đá mấy phát vào Tào Dục, y trở nên hôn mê bất tỉnh.
Về phần Quản Phi, đương nhiên là Lô An Cương cũng không tha, gã cũng đá y mấy phát. Quản Phi cũng trở nên hôn mê bất tỉnh.
- Có bản lĩnh đấy. Bạn đang đọc truyện tại - www.Truyện FULL
Diệp Phàm khen.
- Không được tốt lắm, không mạnh bằng thủ hạ của anh, anh lợi hại hơn tôi nhiều lắm. Hắn phỏng chừng chắc có thân thủ ngũ đẳng, tôi chỉ là tam đẳng. Đối phó với loại người như Quản Phi, Tào Dụcthì còn được chứ với Thanh Lang thì không được.
Lô An Cương có chút cảm thán, y lắc lắc đầu.
- Nói đi, anh nói điều kiện của anh đi.
Diệp Phàm hỏi.
- Nhà họ Quản có mối thâm thù với nhà họ Lô chúng tôi, cha tôi bị Quản Nhất Minh hãm hại mà chết, nguyên do là ông ấy hồi sống trong nhà tù bị Quản Nhất Minh sai người tra tấn đến chết.
Tôi đã điều tra biết được cha tôi bị đánh gãy hai chân, kết quả là bọn họ vẫn không buông tha cho ông ấy, cuối cùng thế nào chứ, không ngờ, không ngờ rằng bọn này là một lũ chó Nhật.
Không ngờ lại tra tấn nhúng cha tôi trong nước đến chết ngạt. Đồ loại chó lai, không phải là người. Cho nên, Lô An Cương tôi không muốn trực tiếp giết chết Quản Nhất Minh. Tôi muốn khiến cho hắn phải sống trong thống khổ, cả đời phải nhớ tới chuyện đó.
Lô An Cương không dông dài mà nói thẳng. Y liếc mắt nhìn Diệp Phàm một cái rồi nói:
- Càng tra tấn lão đau đớn tôi càng khoái.
- Rốt cục anh nghĩ gì vậy? Tuy nhiên, chuyện Quản Nhất Minh làm thì có liên quan gì đến Quản Phi chứ. Quản Phi chỉ là cháu lão ta thôi. Anh làm như vậy có phải là hại chết người vô tội không chứ.
Diệp Phàm lạnh lùng hừ một tiếng.
- Cháu ư, ha ha…
Lô An Cương đột nhiên điên cuồng ngửa mặt lên trời cười phá lên, một lúc lâu sau mới ngừng lại được, y nói tiếp:
- Mọi người chỉ biết Quản Phi là cháu của Quản Nhất Minh, mà thằng chó lai Quản Nhất Minh lại không có con trai mà chỉ có hai người con gái.
Cho nên lão ta hết sức yêu thương Quản Phi. Thật ra chỉ có Lô An Cương tôi biết được, Quản Phi thật ra chính là con của Quản Nhất Minh.
Còn chuyện tại sao thì anh có thể đi hỏi Quản Nhất Minh, hoặc là hỏi mẹ của Quản Phi, cũng chính là em dâu của Quản Nhất Minh, tại sao lại có chuyện như vậy.
- Sao lại có chuyện đó, Quản Nhất Minh đường đường là Phó bí thư Tỉnh ủy, sao lại thông dâm với em dâu kia chứ?
Vẻ mặt Diệp Phàm có vẻ không tin, hắn liền thăm dò. Thật ra trong lòng hắn cũng khá ngạc nhiên, mẹ nó chứ, sao lại quá đáng như vậy.
Đúng lúc này bên ngoài có tiếng động khẽ, mặt Lô An Cương tối lại, y quát:
- Diệp Phàm, lập tức bảo bọn chúng cút ngay, không được đứng gần trong vòng mét.
Nếu không đừng trách tôi lòng lang dạ sói, ngay cả cảnh sát hình sự cũng dám bắn chết. Có thấy không, đây là cái điều khiển từ xa, chỉ cần tôi nhấn nút một cái, trong bán kính một dặm sẽ tan tành cả.
Không cần nghi ngờ khả năng của Lô An Cương này, đã tức giận thì Tư lệnh phân khu đối với tôi chả là cái thá gì cả. Không cần nói nữa, ngay cả bom tấn tôi cũng có thể sử dụng đến chứ nói gì cái đồ chó này? Còn về chuyện trang bị, các anh sẽ không nghi ngờ năng lực của một tư lệnh xuất thân công binh như Lô An Cương này chứ?
Toàn bộ rời khỏi đây cách xa một cây số, đây là mệnh lệnh, bên trong có gài sẵn mìn, người nào vi phạm lập tức giết chết. Nếu không tất cả mọi người cùng chết.
Diệp Phàm vọt tới bên cửa, cầm lấy micro chĩa về bốn phía, nói.
Có mấy tiếng di chuyển nhẹ nhàng, mười mấy đội viên cảnh sát hình sự rút lui hơn cách hơn một cây số. Diệp Phàm dùng đôi mắt chim ưng quan sát thì phát hiện thực sự không còn có động tĩnh gì.
- Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt.
Lô An Cương lạnh lùng hừ lên một tiếng.
- Anh muốn điều kiện gì có thể đề xuất đi.
Diệp Phàm nói, nhìn cái điều khiển từ xa trong tay Lô An Cương.
- Hơn nữa, anh có cái này trong tay thì có gì phải lo lắng chứ.
- Giúp tôi đưa Quản Nhất Minh vào nhà lao. Tôi muốn lão phải ở trong nhà lao cả đời, hối hận đau khổ cả đời, lương tâm bị cắn rứt, cả đời bất an, cả đời…
Lô An Cương hừ nói.
- Đưa ông ta vào đại lao ư, Lô An Cương, anh không cho tôi là thiên thần giáng thế không có gì là không làm được đấy chứ. Người ta là Phó bí thư Tỉnh ủy, không phải là Bí thư chi bộ của một thôn, anh muốn đưa lão vào đại lao thì phải có chứng cớ xác đáng, nếu không, tôi dựa vào cái gì mà bắt lão vào đại lao được?
Diệp Phàm lạnh lùng nói.
- Ha ha, chỉ cần anh chịu điều tra cũng không có vấn đề gì. Anh có thân phận Phó trưởng ban Quân vụ- bộ Tổng tham mưu, chắc cũng không sợ gì Quản Nhất Minh. Mấu chốt là ở chỗ anh có tận tâm không? Không phải anh vẫn quảng cáo rùm beng là mình luôn vì nước vì dân sao?
Không ngờ Lô An Cương mỉm cười.
- Ý anh nói là anh cũng không có chứng cớ ư?
Diệp Phàm nhíu mày.
- Có chứng cớ thì tôi đã sớm đưa lão ta vào đại lao rồi, cần gì phiền tới anh.
Lô An Cương hừ nói.
- Thảm án là do tay anh bày ra phải không?
Diệp Phàm hỏi.
- Đúng vậy, là tôi làm, bao gồm cả ba người Thanh Lang, Ôn Hòa, Nhất Phàm, đều do tôi làm cả. Xin hãy suy ngẫm lại vì sao tôi làm như vậy.
Lô An Cương vừa mới nói đến đây thì Diệp Phàm đột nhiên hét lớn:
- Lô An Cương, mày hại người vô tội, có phải là người nữa hay không, bắt.
Tiếng nói đó vừa vang lên thì toàn lực trong người hắn phát ra.
Lô An Cương giật mình một chút, đang muốn hồi hoãn thì con dao trong tay Diệp Phàm vung lên, bịch một tiếng, chiếc điều khiển từ xa rơi xuống.
Lô An Cương phản ứng lại, y duỗi chân đá, tuy nhiên đã bị chậm mất. Diệp Pham đá Lô An Cương một phát khiến y ngã xuống đất cách hơn ba mét.
Rầm một tiếng, Lô An Cương cũng rất kiên quyết, tay cầm súng của y giơ lên, y không nhằm hướng Diệp Phàm mà chĩa vào Tào Dục, thằng nhãi này tỉnh lại kêu thét lên một tiếng, lập tức mông gã dính đầy máu. Chuyện này không thành vấn đề, đó không phải là chuyện mà bây giờ Diệp Phàm quan tâm.
Ánh dao lóe lên một cái, Lô An Cương khó tin được rằng súng lục trên tay y bị rơi xuống, cổ tay y đầy máu.
Tuy nhiên vào lúc súng lục trên tay Lô An Cương rơi xuống thì viên đạn sợt qua cánh tay Diệp Phàm, lập tức tay hắn chảy máu. Diệp Phàm một tay đau, cố gắng ra đòn. Lô An Cương lập tức bị khống chế, không mơ tưởng gì đến chuyện nhúc nhích được. Nguồn:
- Vào đi.
Diệp Phàm quay ra ngoài hét to một tiếng.
Trần Bố Hòa rất anh dũng, dẫn đầu nhóm cảnh sát hình sự tiến vào, lập tức ra tay bắt tội phạm.
- Lập tức thẩm vấn ngay tại chỗ.
Trần Bố Hòa hừ một tiếng, nói.
Diệp Phàm ngồi trên mặt cỏ, hai quân y chạy tới băng bó cho hắn.
Lô An Cương bị Trần Bố Hòa và Phó bí thư Trương gọi người đưa tới một tòa nhà khác. Đi ngang qua Diệp Phàm, thằng nhãi này liếc mắt nhìn Diệp Phàm một cái rồi nói:
- Lô An Cương tôi đời này bất hạnh lớn nhất là gặp anh, tuy nhiên, đời này hạnh phúc nhất cũng là gặp được anh. Ha ha, nói cho anh một bí mật nữa.
Nói xong y trừng mắt liếc nhìn xung quanh một cái rồi nói:
- Tôi có một bí mật muốn báo cáo với Bí thư Diệp, các người cho tôi lại gần anh ta.
- Đưa hắn lại đây.
Diệp Phàm ra lệnh.
Lô An Cương bị người giám sát xoay tới trước mặt Diệp Phàm, y ghé tai Diệp Phàm nói:
- Phía dưới của Quản Phi có đặt ngòi nổ, anh cứ tự mình tìm đi. Anh nếu tự xưng là vì nghĩa, vì nước, vì dân, Lô An Cương tôi cũng là công dân đất nước Trung Hoa này, chuyện của cha tôi phải dựa vào anh. Anh có nghĩa vụ phải rửa sạch oan khuất, trả lại sự trong sạch cho nhà họ Lô tôi. Ở xung quanh chỗ ở của tôi có bí mật, tôi không nói cho anh biết, tự anh đi tìm đi, ha ha…
Lô An Cương bước đi với vẻ mặt tươi cười, có vẻ rất quật cường không hề có chút khiếp đảm.
- Anh cũng ra đi bình yên.
Diệp Phàm gật đầu, nhìn theo bóng dáng Lô An Cương, miệng lẩm bẩm:
- An Cương, thật tiếc là anh đã dùng sự thông minh của mình sai chỗ rồi. Ôi…
Viên quân y đang khâu vết thương cho Diệp Phàm thì đột nhiên có một viên cảnh sát hình sự chạy bổ tới, đứng nghiêm chào rồi nói:
- Báo cáo Bí thư Diệp, Lô An Cương đã tự sát.
- Tự sát ư, các cậu sao bất tài vậy, nhiều người như vậy sao có thể để cho hắn tự sát được chứ. Thật là ngu ngốc.
Diệp Phàm giận giữ, đẩy viên cảnh sát hình sự sang một bên, nhằm phía tòa biệt thự chạy tới.
Hắn vọt vào trong phòng khách thì thấy Lô An Cương đang bị trói trên ghế không ngờ khuôn mặt đang hiện lên một nụ cười quỷ dị, khóe miệng y có chút máu, nước dãi xen lẫn máu chảy ra ri rỉ, đầu y buông thỏng xuống. Hình như y đang quay sang cười với Diệp Phàm. Lô An Cương mặc dù đã chết nhưng cũng chết rất hiên ngang.
Diệp Phàm có cảm giác mình bị y cho vào bẫy. Nếu không điều tra được vụ cha của Lô An Cương thì lương tâm hắn khó mà bình an được…
Chuyện này có lẽ trước khi chết Lô An Cương cũng đã nghĩ đến. Diệp Phàm không ngờ trước khi chết y đã tung ra một quân cờ công kích. Người này tâm cơ sâu khiến cho Diệp Phàm cảm thấy thật khổ não trong lòng.
- Sao lại thế chứ?
Diệp Phàm tức giận, quay sang hỏi Lôi Ngư và Trần Bố Hòa và Cung Thanh Dân ở Quân khu tỉnh.
- Hắn tự sát. Rất xin lỗi Bí thư Diệp, chúng tôi phát hiện quá muộn. Hắn đã nuốt độc từ sớm, tính đúng thời gian thì phát tác. Chúng tôi chỉ hỏi hắn có phải thảm án là do hắn làm không, hắn cũng thừa nhận là do tay hắn bày ra. Mới nói có vài câu, nói là ba người Thanh Lang, Ôn Hòa, Nhất Phàm đều do hắn hãm hại. Bọn họ không giết người đâu…Một lúc sau thì chất độc phát tác, chúng tôi không cứu được nữa, ôi…
Vẻ mặt Trần Bố Hòa khó mà chịu nổi, gã tức giận đá một phát, tiếng rầm vang lên, chiếc ghế bên cạnh bay lên tận trên tường.
- Bắt đầu tiến hành thẩm vấn, chúng tôi đã kiểm tra ngay cả hàm răng của hắn, chính vì sợ hắn tự sát. Không thể ngờ là hắn đã nuốt vào rồi, hơn nữa phỏng chừng loại thuốc độc này chắc là phát tác nhanh.
Phó Bí thư cũng thể hiện vẻ mặt đáng tiếc, thở dài nói.
- Mang lên sở kiểm nghiệm.
Diệp Phàm lạnh lùng nói, ngẩn ngơ nhìn người vào khiêng thi thể Lô An Cương đi. Trong lòng hắn không hề có chút sung sướng vì phá được án tử mà ngược lại càng cảm thấy nặng nề hơn.
- Bí thư Diệp, trên đời này có rất nhiều chuyện bất đắc dĩ. Có lẽ chuyện này đối với Lô An Cương cũng như một sự giải thoát. Không tự sát cũng không thoát được chế tài pháp luật, so với việc phải lên đoạn đầu đài thì không bằng tự mình kết thúc. Tuy nhiên, trước khi chết, hắn có nói một câu, hy vọng chúng ta cứu kịp những người còn lại trong nhà.
Trần Bố Hòa thở dài.
- Cũng phải điều tra xem, không có việc gì thì thôi, bây giờ lại không muốn trừng phạt gia tộc kia. Người này thật ra thân thể rất cường tráng, ôi…
Phó Bí thư Trương mặt tối sầm lại, hừ một tiếng rồi nói.
- Điều tra cũng có thể được, tuy nhiên, cứ âm thầm điều tra chứ đừng nên gây nên động tĩnh lớn, gây khó xử cho người nhà họ Lô. Bọ họ cũng không phải sai lầm, nếu để chuyện chết vì tai nạn xảy ra ở Ngư Đồng này cho người nhà họ Lô biết thì phỏng chừng nhà họ Lô khó có thể an bình được, ôi…
Diệp Phàm khoát tay áo, mặt đăm chiêu rồi bước ra ngoài.
- Mọi người lập tức tổ chức khám xét biệt thự của Quản Phi. Đặc biệt là ở phía dưới có khả năng có bí mật. Còn nữa, Lô An Cương có khả năng cài mìn sẵn, bảo chuyên gia đến xử lý đi.
Diệp Phàm ra lệnh.
Mọi người tổ chức thi hành mệnh lệnh.
Vì bên trong có chôn mìn nên việc kiểm tra được tiến hành hết sức thong thả. Hơn nữa, để rửa sạch được chất thải công nghiệp trong căn phòng bị nổ thì mất nửa ngày cũng chưa xong.
giờ sáng ngày hôm sau.
Diệp Phàm vừa mới trở lại Ngư Đồng, hắn vội vàng tắm rửa rồi chuẩn bị đến thẳng văn phòng. Vừa mới xuống lầu hắn liền thấy một chiếc xe tải thương vụ đứng ở dưới lầu.
Diệp Phàm cũng không để ý, hắn đi về phía xe mình. Tự nhiên từ phía sau vang lên một giọng nói ngọt ngào:
- Tôi chờ anh một ngày một đêm rồi.
- Hóa ra là cô, có chuyện gì không?
Diệp Phàm xoay người lại thì thấy đó phải chăng là cô gái nhà họ Phí vốn đã từng tỷ thí tiếng đàn với hắn, tên là Điệp Vũ thì phải? Hôm nay cô diện bộ váy liền áo trắng muốt, chỉ có điều phần váy bên dưới có hình con bướm như đang bay lên, khiến cho cô có vẻ như đoan trang thùy mị hơn khiến người ta vô cùng thèm muốn.
Trong xe còn có một người đàn ông với ánh mắt sắc bén đang ngồi. Diệp Phàm nhìn mấy lần thì phát hiện ra đó chính là đồng chí đã đến báo tin cho mình, phỏng chừng đó là vệ sĩ.
- Tôi tên là Phí Điệp Vũ, có một số việc muốn hỏi anh một chút. Liệu tôi có thể vào nhà anh ngồi một lát không?
Phí Điệp Vũ hỏi.
- Bây giờ tôi không rảnh, có nhiều chuyện đang chờ tôi xử lý, tôi đi vắng đã mấy ngày rồi.
Diệp Phàm nhíu nhíu mày, nói.
- Tôi chỉ xin anh cho tôi thời gian phút thôi, ngay cả phút cũng không được sao?
Phí Điệp Vũ nói với vẻ hơi oán trách, nhìn Diệp Phàm hừ một tiếng.
- Thực sự tôi không rảnh. Thảm án ở Ngư Đồng cô chắc cô cũng đã nghe nói tới. Tôi nào có thời gian nói chuyện phiếm với cô, rất xin lỗi, để vài ngày nữa nhé.
Diệp Phàm không muốn để ý gì đến cô gái nữa, hắn bước nhanh về phía xe mình.
- Hừ.
Từ trong xe thương vụ, hai người thanh niên bước ra chặn trước mặt Diệp Phàm, họ bắt chéo tay trước bụng, lạnh lùng chăm chú nhìn Diệp Phàm với tư thế không nể nang gì hắn.
- Phí Bát Độ, sự nhẫn nại của tôi là có hạn, đừng có chọc tức tôi.
Diệp Phàm hừ một tiếng, liếc mắt nhìn Phí Bát Độ nói.
- Hừ, tôi cũng muốn nói tương tự như vậy với anh, tôi là Phí Nhất Độ của nhà họ Phí. Nếu không vì chị Điệp Vũ chiếu cố đến anh thì tôi đã sớm đánh cho anh gãy hết răng rồi.
Phí Nhất Độ ngày đó không có mặt, chưa hề thấy Diệp Phàm, y là một trong những cao thủ người nhà họ Phí, tuổi chỉ hơn một chút, nghe nói có thân thủ lục đẳng, cùng thời kì với Thiết Chiêm Hùng.
- Nhất Độ, anh, đừng…
Phí Điệp Vũ la lên, cô vừa mới hé miệng thì thấy một tiếng thình thịch, bên cạnh nghe tiếng răng rắc như có gì bị chặt đứt.