Hai bên giằng co nhau một giờ, Vương Triều đã phóng xuống chỗ Diệp Hào, vừa kiểm tra vừa mắng:
-Đúng là độc, vết roi cũ chưa đi mới lại chồng lên rồi. Hình như roi còn qua xử lý ngâm với nước ớt, quả thực không dám tưởng tượng, Diệp Hào chẳng lẽ tội lỗi đầy mình?
-Gọi quân y lên đây.
Mắt Diệp Phàm đầy giận dữ nói.
Không lâu sau hai quân y đến, băng bó cho Diệp Hào và Chung Thủy Thiết một chút.
-Tình hình Diệp Hào thế nào?
Diệp Phàm hỏi.
Một người quân y nói:
-Xương cốt không biết thế nào, tuy nhiên, da bị tổn thương rất nghiêm trọng. Xem ra phải nằm an dưỡng trên giường mấy tháng mới có thể hồi phục lại. Bạn đang đọc truyện được copy tại
Mấy giờ sau, Sư trưởng sư 15 tập đoàn quân 36 Đới Lĩnh Cương hùng dũng đến chỗ Diệp Hào, đoàn trưởng đoàn một Lý Kiếm, tiểu đoàn trưởng Ngô Duy cũng vội vàng chạy đến.
-Tư lệnh Khương, đường khá xa, đã tới chậm, rất xin lỗi.
Đới Lĩnh Cương nhìn mọi người một cái, đầu tiên chào hỏi Khương Chí Hòa.
-Sư trưởng Đới, trước tiên cho người rút lui, làm lớn như vậy ảnh hưởng không tốt.
Khương Chí Hòa nhíu mày nói.
Tuy nhiên, Đới Lĩnh Cường không hé răng, mà đoàn trưởng Lý Kiếm cũng trợn mắt, nhìn Chung Thủy Thiết có chút thảm một cái, nói:
-Tư lệnh Khương, chúng tôi tin tưởng anh cũng không phải là có thể tin tưởng đồng chí khác. Có người này người khác như thế nào lại đánh bị thương quản lý nhà họ Chung không nói lại còn đánh bị thương nhiều đồng chí khác. Hơn nữa, còn muốn cướp ngục, đây là nhà giam Hồ Sơn, không phải cái chợ. Theo pháp luật chỗ chúng tôi bắn họ cũng là bình thường.
-Vị này chính là Phó trưởng ban Quân vụ- bộ Tổng tham mưu Diệp Phàm.
Khương Chí Hòa giới thiệu.
-Phải không?
Đới Lĩnh Cường giọng kéo dài, như nói qua lỗ mũi.
-Nếu sư trưởng Đới có nghi ngờ, Tề Thiên mang giấy chứng nhận cho bọn họ xem một cái.
Diệp Phàm động lòng, cảm thấy sư trưởng Đới biểu hiện có chút kỳ lạ.
Về lý thuyết bọn họ quen Phó tư lênh Khương, tư lệnh Khương đã giới thiệu, chính hắn tốt xấu cũng là lãnh đạo của Đới Lĩnh Cường, là cấp trên từ trên xuống. Đới Lĩnh Cường không nên tỏ thái độ này. Trong này phải có gì đó liên quan đến Diệp Hào.
-Không cần! Nếu tư lệnh Khương giới thiệu, chúng tôi tạm thời tin tưởng thân phận của anh.
Đới Lĩnh Cường khoát tay áo, cũng không có một chút cung kính, liếc nhìn mấy người một cái, hừ nói.
-Tuy nhiên, chính thủ trưởng phạm pháp chúng tôi cũng có thể bắt. Đây là nhà giam Hồ Sơn của Quân khu Lan Tây, là nơi giam giữ phạm nhân trọng tội. Trưởng ban Diệp, nếu hôm nay anh không thể cho chúng tôi một lời giải thích hợp lý, vậy mời ở lại, tổng bộ đến nói sau.
-Anh nói thế có ý gì?
Diệp Phàm nhướng mày lên, lành lùng hừ nói.
-Nói vậy Trưởng ban Diệp hiểu ý tôi rồi chứ?
Sư trưởng Đới không chút nể nang nhìn chằm chằm Diệp Phàm.
-Nếu chúng chung tôi phải đi?
Diệp Phàm thản nhiên nói.
-Vậy xem thử xem nhà giam Hồ Sơn chúng tôi có phải là tường đồng vách sắt?
Thái độ của sư trưởng Đới cứng rắn, mạnh mẽ.
Tư lệnh Khương đứng bên cạnh nhíu mày, vội vàng nói:
-Sư trưởng Đới, Trưởng ban Diệp xuống đây kiểm tra, phái hiện nhà giam Hồ Sơn đối xử với phạm nhân rất vô nhân đạo.
Diệp Hào từng là cấp dưới của anh, sao có thể dùng trọng hình riêng. Công ước quốc tế đều có quy ước đối đãi tù binh tốt, huống chi Diệp Hào từng là cấp dưới của các anh.
Đây là thuộc về mâu thuẫn nội bộ, chẳng lẽ đây là quy định của nhà giam Hồ Sơn sao? Mà đồng chí Chung Thủy Thiết không tuân theo chỉ thị của lãnh đạo, còn muốn hành hung, chẳng lẽ đây là truyền thống vinh quanh của các anh sao?
-Tư lệnh Khương, chúng tôi nghe lại không giống thế. Đầu tiên là vị Phó trưởng ban vào đẩy mắng chửi người khác, còn ra tay tát một cái. Sau đó, quản lý Chung thấy cấp dưới bị đánh, cho rằng Phó Trưởng ban Diệp là người giả mạo cướp ngục. Thế sao giống lãnh đạo, bạo ngược, cũng quá kiêu căng.
Lý Kiếm hừ nói, nhìn Diệp Phàm liếc mắt một cái, còn nói thêm:
-Đối với lãnh đạo như thế này, không cần cũng không sao. Huống chi, tư lệnh Khương là lính của quân khu Lan Tây.
Lời của Lý Kiếm có thể nói là thầm chỉ trích Khương Chí Hòa ăn cây táo, rào cây sung.
-Đoàn trưởng Lý, dù sao lãnh đạo ban xuống dưới kiểm tra công tác. Nhà giam Hồ Sơn vi phạm quy định như thế, thấm chí có thể nói đã đề cấp đến việc hành vi phạm tội với phạm nhân.
Lãnh đạo phê bình giáo huấn một chút cũng không được sao? Huống chi, Chung Thủy Thiết giọng nói kiêu ngạo, bất kính với lãnh đạo.
Còn ngông cuồng công kích lãnh đạo, chẳng lẽ lãnh đạo không thể ngăn cản cấp dưới, quả thực là loạn. Sư trưởng Đới, tôi hi vọng anh có thể hiểu rõ ràng, không được hồ đồ.
Khương Chí Hòa nhăn mặt, nói xong, suy nghĩ đối sách.
Sau khi biết thân phận Diệp Phàm xong, trong lòng y khá nóng nảy. Nếu Diệp Phàm ở đây bị tổn thương một chút, phỏng chừng đem nhà giam Hồ Sơn và toàn bộ quân đoàn nhổ tận gốc cũng không thể ngăn nổi tức giận ngút trời của Tổ đặc nhiệm A.
-Rất xin lỗi, việc này chúng tôi phải báo cáo lên lãnh đạo tập đoàn quân một chút. Không có bọn họ đến, các anh không thể rời nhà giam Hồ Sơn một bước. Nếu các anh cứ nhất quyết đi thì sư đoàn 15 chúng tôi đều là những người đàn ông mạnh mẽ.
Sư trưởng Đới giọng điệu cứng rắn mạnh mẽ, không chút nhượng bộ.
-Con mẹ nó, anh tính cái rắm.
Vương Triều nổi giận, bước một bước lớn, sư trưởng Đới đột nhiên cảm giác trước mắt có một bóng người. Không đợi y phản ứng, bụp một tiếng, Đới Lĩnh Cương đã bị Vương Triều bí mật nện xuống.
-Muốn làm gì? Mau thả sư trưởng Đới.
Đám quan quân Hồ Sơn gầm rú, toàn bộ súng tự động đều hướng vào đám người Diệp Phàm.
-Các anh muốn tặng sư trưởng Đới thì nổ súng đi.
Vương Triều giơ chân đá sư trưởng Đới một cước, vẻ mặt đặc biệt nghiêm trọng.
-Tôi nghi ngờ sư trưởng Đới Lĩnh Cường âm mưu phạm thượng làm loạn. Thượng tá Tề Thiên báo cáo lãnh đạo tối cao của Báo Săn Thủy Châu một chút tình hình. Việc này, lập tức báo cáo cấp trên. Sư đoàn 15 tôi thấy phải chấn chỉnh lại một chút. Một sư đoàn hoàn toàn không nghe theo sự chỉ huy của lãnh đạo, còn có thể vì nước cộng hòa mà ra sức gì?
Diệp Phàm nhìn Đới Lĩnh Cương liếc mắt một cái, lạnh lùng hừ nói.
Vừa nghe vài chữ Báo Săn Thủy Châu, vài quan quân biết chi tiết Báo Săn toàn bộ không khỏi rút lui về sau một bước, vẻ mặt hoảng sợ nhìn chằm chằm Tề Thiên.
Trong đó có một đại tá khá bình tĩnh chen lên, vội vàng nói:
-Trưởng ban Diệp, tôi là quân lính của sư đoàn 15. Mọi người có chuyện gì từ từ nói, có việc từ từ thương lượng. Một chút việc nhỏ, sao phải náo động lên trên có phải không?
-Được, tôi muốn xem lãnh đạo tập đoàn quân 36 nói như thế nào.
Diệp Phàm khoát tay áo thản nhiên rút một điếu thuốc.
Một giờ sau, tiếng phi cơ gầm rú trên đầu nhà giam Hồ Sơn. Quân đoàn trưởng quân đoàn 36 Lôi Trường Thiên ngồi trực thăng vội vàng đến đây.
Bên kia Tề Thiên đã đưa Diệp Hào ra góc nhỏ giọng hỏi. Khôn lâu, Tề Thiên đem một quyển sổ đặt trước mặt Diệp Phàm. Diệp Phàm cẩn thận cầm lấy, lập tức nổi trận lôi đình.
Theo Diệp Hào nói, lần diễn tập quân sự, bốn sư đều có binh lính tham gia diễn tập quân sự, trong đó 12 sư đoàn không phải bộ đội của tập đoàn quan 36. Làn ở tập đoàn quân 38 quân khu Lan Tây.
Diễn tập tiến hành khá thuận lợi, tuy nhiên, khi tiến hành một nửa, Diệp Hào dẫn trinh sát liên tiếp đến sư thông tấn báo cáo, về tình hình khu a thứ tám trận địa trinh sát.
Vì hoàn thành nhiệm vụ, Diệp Hào cùng đại đội hơn mười người tinh anh đi lên. Không thể tưởng tượng được khu a thứ tám trận địa không ngờ có chôn mìn thật.
Đây là địa bàn sát biên cương vốn là khu mìn, sau đã được gỡ nhưng cũng không sắp xếp điều tra rõ. Chỉ huy diễn tập cũng biết điểm này, vì phòng ngừ có nổ gây thương vong đội viên diễn tập. Cho nên, nghiêm cấm bất cứ một đội ngũ diễn tập nào tiến vào đây.
Mấy người Diệp Hào cũng không biết tình hình thực tế của cấp trên, bọn hộ hoàn toàn dựa theo lệnh của người chỉ huy sư đoàn tiến vào khu a số thứ tám. Không may, thật sự va phải một quả mìn ẩn nấp rât sâu, nổ làm bị thương ba người lĩnh.
Diệp Hào được nhân viên cứu về đến đại đội, sau nghe nói sư đoàn mình diễn tập thắng lợi và không có thương tổn một binh lính hoặc quan quân nào. Sư trưởng Lý mang về một giấy chứng nhận sáng chói và tiền thưởng.
Thảm thương chính là ba người nhân viên dưới của mình trở thành người tàn phế, Lý Thực và Trương Minh cắt một chân, Vương Kinh Văn cắt một bàn tay.
Bọn họ xuất ngũ.
Nửa tháng sau, Diệp Hào có việc đi qua nhà Vương Kinh Văn tiện mua hai bình rượu và chút thuốc bổ đến thăm nhà bạn cũ. Diệp Hào trong lòng hổ thẹn. Không thể tưởng tượng được Vương Kinh Văn nhìn thấy Diệp Hào mắng y lòng lang dạ sói…
Sau đó mới biết, Lý Thực và Trương Minh cùng Vương Kinh văn cũng không được hưởng chế độ quân nhân bị thương. Quân đội lúc đó trợ cấp mỗi người hai vạn đồng rồi đuổi bọn họ đi. Tuy nói cầm trong tya chứng nhận bị thương nhưng nào có dùng được cái gì? Hiện tại có ai, đơn vị nào tình nguyện tuyển người tàn phế.
Hơn nữa, theo Vương Kinh Văn nói, lúc đó ba người cùng đi tìm tiểu đoàn trưởng, đoàn trương, đến sư trưởng cùng đã tìm. Còn bị bắt vài ngày, cuối cùng đoàn trưởng Lý Kiếm còn uy hiếp nói mấy người y vi phạm quy định diễn tập… theo quy định phải ra tòa án quân sự.
Sư trưởng Đới cũng phải xin hộ ba người họ, nếu thực sự không biết tốt xấu, sẽ đưa họ ra tòa án quân sự điều tra. Lúc đó Lý Thực và Trương Minh vừa nghe đã sợ, không dám la lối nữa. Mà Vương Kinh Văn một mình đơn độc khó chống đỡ, trên đường định lên tập đoàn quân, mới đến nửa đường đã bị người đánh bất tỉnh.
Sau khi tỉnh lại, Vương Kinh Văn không dám đi tìm ai nữa, biết là có người cố ý làm, cho nên ba người lĩnh hai vạn đồng trở về.
Diệp Hào tính tình bướng bỉnh vẫn muốn lấy lại công bằng cho ba người họ. Kết quả thành ra thế này.
Quân đoàn trưởng tập đoàn quân 36 Lôi Trường Thiên cũng không cao to lực lưỡng như tưởng tượng của Diệp Phàm, mà vóc dáng dong dỏng. Sắc mặt cũng khác trắng, nhìn qua hào hoa phong nhã không giống quân nhân. Ngược lại như quân nhân văn phòng.
Y một lát đến tầng hầm, thấy nhóm quân nhân súng vác vai, đạn lên nòng, lập tức nghiêm mặt hừ nói:
-Còn không tránh ra cho tôi, dám dùng súng chỉ vào thủ trưởng, muốn tạo phản có phải không, cút ra đi.
Các quan quân binh lính đều chào theo nghi thức quân đội, không lâu toàn bộ rút lui.
Lôi Trường Thiên nhìn Diệp Phàm một cái, lập tức giơ tay tiến lên hô
-Trưởng ban Diệp, khi nào xuống đây cũng không lên tiếng, Trường Thiên cũng không sắp xếp tốt.
-Haha, tổng bộ bảo tôi xuống tuần tra tình hình nhà giam một chút, vừa hay có một vụ án nhỏ có người phản ánh lên chỗ tôi, cho nên bèn xuống dưới này.
Diệp Phàm cười cười, đứng lên bắt tay Lôi Trường Thiên.
-Ồ, vụ án nào vậy, không phải là có liên quan đến nhà giam Hồ Sơn chứ?
Lôi Trường Thiên sắc mặt sửng sốt, lập tức hỏi.
-Ừ, Diệp Kim Liên mẹ của Diệp Hào có phản ánh. Bà đó là một người phụ nữ cực khổ đến từ nông thôn. Haizz, những người nông dân muốn làm chút chuyện, cũng chẳng dễ dàng gì.
Trước khi tôi tốt nghiệp đại học cũng từng ở thôn của họ, cũng có quen biết mẹ của Diệp Hào. Lúc đó dì Diệp cũng thường chăm sóc tôi, giống như mẹ tôi vậy.
Cho nên, cũng đồng ý giúp chuyện này, không ngờ nhà giam Hồ Sơn đúng là hơi loạn thật. Đặc biệt là vị trưởng trại giam Chung này, tác thong làm việc của anh ta tôi chẳng dám khen chút nào.
Diệp Phàm liếc mắt một cái rồi rụt cổ, liếc nhìn gương mặt sung phù đỏ bừng của trưởng trại giam Chung Thủy Thiết hừ nói, trong lời nói cũng không ngại để lộ chút nội tình.
-Đều là do tên khốn kiếp này gây ra chuyện.
Quân đoàn trưởng Lôi mắng một câu, liếc mắt nhìn mọi người, nói:
-Trưởng ban Diệp, chúng ta lên trên nói chuyện đi, ở dưới này không tiện cho lắm.
-Tôi có thể đưa Diệp Hào đi không?
Diệp Phàm thản nhiên hỏi.
-Được!
Lôi Trường Thiên không phản đối, trả lời.
Diệp Phàm liếc nhìn, Mã Hán tiến lên trước dìu Diệp Hào bước đi.
Sau khi lên tới mặt đất, Diệp Phàm nói:
-Mẹ của Diệp Phàm đang ở bên ngoài. Người phụ nữ nông thôn đáng thương ấy muốn được gặp con mình. Quân đoàn trưởng Lôi có thể thu xếp một chút được không, hãy phóng thích Diệp Hào. Diệp Phàm tôi có thể đảm bảo cho Diệp Hào, anh thấy có được không?
-Trưởng trại giam Chung, anh nói có được không?
Quân đoàn trưởng Lôi liếc mắt nhìn Chung Thủy Thiết đang có chút nao núng sợ hãi, hừ giọng nói.
-Được, được! Trưởng ban Diệp đảm bảo sao lại không được chứ.
Chung Thủy Thiết vội vàng gật đầu, chỉ sợ chậm một chút là bị trúng một bạt tai của Quân đoàn trưởng Lôi.
Vị Quân đoàn trưởng Lôi này bề ngoài trông có vẻ bạch diện thư sinh. Nhưng quan quân cao tầng của quân đoàn thứ đều hiểu. Đó chỉ là biểu hiện giả dối bên ngoài thôi.
Sau lưng người ta gọi Lôi Trường Thiên là "Lôi lão hổ", có thể thấy được sự đáng sợ của người này. Từng có vị Tiểu đoàn trưởng đã bị anh ta đánh rớt hai chiếc răng cửa, cuối cùng thì cũng tự mình nuốt quả đắng này, đến đánh rắm cũng không dám. Bởi vì Quân đoàn trưởng có quan hệ rất thiết với Tư lệnh quân khu Lan Tây Ngô Phi Tùng.
Vào phòng khách, Diệp Phàm đem bản ghi chép Tề Thiên vừa làm nhẹ nhàng đẩy đến trước mặt Lôi Trường Thiên, nói:
-Quân đoàn trưởng Lôi, anh xem đi!
Lôi Trường Thiên lấy bản ghi chép, sau khi đọc cẩn thận một lượt, sắc mặt trở nên ngưng trọng. Chung Thủy Thiết, Đới Lĩnh Cường đứng bên cạnh bắp chân dường như hơi co giật.
Lôi Trường Thiên sau khi xem xong liếc nhìn Sư trưởng Đới và Đoàn trưởng Lý, cùng với Chủ tịch tỉnh, nói:
-Anh xem đi Sư trưởng Đới, nếu tình hình đúng như vậy thì tự anh biết nên làm thế nào. Còn Lý Kiếm, anh cũng xem đi, coi trời bằng vung. Cả anh nữa, trưởng trại giam Chung, anh cũng có hùa vào nữa à. Mẹ nó, đây là thiên hạ của Đảng, chúng ta là bộ đội của chính phủ cộng hòa, là bộ đội mang truyền thống tốt đẹp của hồng quân.
Sư trưởng Đới vừa nghe chân tay không còn linh hoạt nữa, nhận bản ghi chép lật giở vài cái. Lén liếc mắt nhìn Lôi Trường Thiên, thấy Quân đoàn trưởng Lôi vẻ mặt nghiêm túc thì chẳng dám hé răng.
Tên nhãi này cúi đầu, nói:
-Quân đoàn trưởng, tôi biết tôi sai rồi. Nhưng, tôi cũng chỉ vì truyền thống hồng quân của quân đoàn thứ chúng ta. Anh cứ xử phạt tôi đi, tôi nhận hết.
-Vậy chuyện này là có thật đúng không Sư trưởng Đới?
Diệp Phàm lạnh lùng hừ nói.
-Tôi cũng chẳng còn cách nào khác Trưởng ban Diệp, nếu như báo cáo tình hình thương vong lên, chúng tôi, haizz…
Sư trưởng Đới nhìn Quân đoàn trưởng Lôi, không dám nói tiếp.
-Đem Đới Lĩnh Cường, Lý Kiếm, cả Chung Thủy Thiết giải hết đi cho ông đây. Cứ giam lại trước, chờ xử lý.
Lôi Trường Thiên đột nhiên nhướng mày, hét lên với mấy tên thủ hạ.
-Quân đoàn trưởng!
Đám Đới Lĩnh Cường hé lên, nhưng không dám vùng vẫy, cuối cùng, cả ba người đều bị vài chàng lính trẻ áp đi.
-Trưởng ban Diệp, có thể nói chuyện riêng được không?
Quân đoàn trưởng Lôi liếc mắt nhìn đám Vương Triều một cái.
-Các cậu ra ngoài trước đi.
Diệp Phàm khoát tay, đám Tề Thiên lui ra trước.
-Trưởng ban Diệp, nên xử lý thế nào tôi sẽ xử lý. Chỉ có điều, tôi hy vọng chuyện này có thể giải quyết trong nội bộ quân đoàn chúng tôi. Lôi Trường Thiên tôi nợ Trưởng ban Diệp một ân tình.
Lôi Trường Thiên nhìn chằm chằm Diệp Phàm, nói.
Nháy mắt Diệp Phàm đã hiểu rõ, Lôi Trường Thiên đang giao dịch với mình. Đám Đới Lĩnh Cường chỉ đơn giản như mấy tên lính hy sinh thôi.
Vì lúc đó tham gia diễn tập còn có một sư đoàn của quân đoàn thứ . Kỳ thực, buổi diễn tập này cuối cùng đã thành cuộc chiến tranh đoạt giữa quân đoàn thứ và quân đoàn thứ .
Chuyện này nếu mình báo cáo lên trên, quân đoàn giấu diếm quân tình không báo cáo, vậy thì e là vinh dự đứng đầu kia sẽ bị rơi khỏi tay.
Lập tức sẽ trở thành trò cười cho quân đoàn , chắc hẳn cuối cùng nếu truy cứu, ngay cả Lôi Trường Thiên cũng có chuyện. Hơn nữa, Diệp Phàm mơ hồ cảm thấy chắc hẳn chuyện này Lôi Trường Thiên đã biết từ trước, chỉ có điều đang giả bộ không biết thôi.
-Vậy Quân đoàn trưởng Lôi định giải quyết chuyện này thế nào?
Diệp Phàm thản nhiên hừ nói, cũng không gật đầu đồng ý trước. Đương nhiên vì đang còn cố gắng tranh thủ chút gì đó cho Diệp Hào. Sự việc đã xảy ra rồi, giờ mất bò mới lo làm chuồng mới là thượng sách. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
-Diệp Hào đã là thượng úy Đại đội trưởng, hoàn toàn có đủ điều kiện để thăng lên thiếu tá Tiểu đoàn trưởng. Còn về Lý Thực, Trương Minh và Vương Kinh Văn, chúng tôi sẽ nghiệm chứng lại cho họ lần nữa. Bồi thường thêm lần nữa, hơn nữa, tính chất trao tặng huân chương lập công cũng không giống nhau.
Lôi Trường Thiên thẳng thắn.
-Vậy đám sư trưởng Đới?
Diệp Phàm thản nhiên hỏi, cũng tương đối hài lòng với kết quả này. Tha được thì nên tha, cũng không cần phải sống chết đấu với Lôi Trường Thiên này.
Có thể ngồi vào vị trí Quân đoàn trưởng, chắc chắn không phải một kẻ ẻo lả. Để anh ta nợ mình một ân tình, vậy không phải càng tốt hơn sao. Nói không chừng lúc nào đó có thể dùng đến, hơn nữa, Diệp Hào chịu đau đớn xác thịt, nhưng cũng được đề bạt ngoài dự đoán.
-Đới Lĩnh Cường, anh ta không còn thích hợp đảm nhiệm chức vị sư trưởng sư đoàn nữa. Còn Lý Kiếm và Chung Thủy Thiết, nên xử lý thế nào sẽ xử lý như vậy.
Lôi Trường Thiên nói.
-Được, tôi mỏi mắt mong chờ.
Diệp Phàm gật gật đầu.
Trở lại thành phố Tạp Thập.
Đến thẳng bệnh viện, thấy mẹ nuôi Diệp Kim Liên đang ngồi ở trước giường lau nước mắt. Trần Quân cùng Nhị Nha Tử và Mã Hán giống ba thần giữ cửa.
-Xương cốt không sao chứ?
Diệp Phàm hỏi Trần Quân.
-Xương ngực, đầu nứt, da cơ nhiều chỗ bị thương. Vấn đề không nghiêm trọng lắm, chỉ cần chữa trị vài tháng là có thể xuất viện. Nhưng, Diệp Hào rất kiên cường, nên vẫn còn khá. Nhà giam Hồ Sơn kia, có cần chỉnh đốn một chút không?
Mã Hán đáp.
-Được rồi, đó là chuyện của họ. Nhưng, tôi cũng có đề xuất với Quân đoàn trưởng Lôi rồi.
Diệp Phàm thản nhiên nói, trong lòng hiểu được. Những nhà giam phần lớn đều như nhau. Phải tàn bạo với phạm nhân, không nặng tay thì sao có thể khiến họ yên lặng.
Nói đến văn minh chấp pháp, có khi muốn làm được điều này cũng quá khó khăn. Lấy bạo chế bạo sẽ có hiệu quả trực tiếp hơn. Cái này, có lẽ cũng chính là sự bi ai của người chấp pháp.
-Mẹ nuôi, Diệp Hào bị thương nặng vì quốc gia. Vừa rồi con có gặp các thủ trưởng, họ nói sẽ thưởng cho Diệp Hào. Nghe nói chuẩn bị đề bạt Diệp Hào làm thiếu tá Tiểu đoàn trưởng.
Diệp Phàm vào phòng bệnh, an ủi Diệp Kim Liên.
-Sao có thể chứ?
Diệp Hào vừa nghe, hai mắt lập tức trừng lên, vẻ mặt không tin.
-Đương nhiên là thật, câu này do chính miệng Quân đoàn trưởng Lâm nói mà.
Diệp Phàm nói đến đây, nhẹ nhàng tiến đến chăn gõ nhẹ đầu ngón tay Diệp Hào, nói:
-Yên tâm, ba chiến hữu của cậu sẽ được nghiệm chứng lại, sẽ cho họ câu trả lời thỏa đáng.
Còn sư trưởng Đới, chắc sẽ chuyển nghề. Lý Kiếm và Chung Thủy Thiết cũng chẳng sống tốt đẹp gì đâu. Còn chuyện của cậu, cứ đề bạt quân hàm trước đã.
Tôi thấy cậu ở biên cương cũng lâu rồi. Nếu cậu muốn chuyển nghề cũng được. Bên công tác địa phương để tôi sắp xếp cho.
-Diệp… anh Diệp, em còn muốn ở quân đội thêm vài năm nữa. Em thích làm bộ đội.
Thái độ Diệp Hào rất kiên quyết. Kỳ thật, anh ta còn lớn hơn Diệp Phàm mấy tuổi, chắc hẳn mẹ nuôi dặn anh ta gọi như vậy.
Người tài thì làm lớn thôi!
-Cũng được, làm bộ đội thì làm bộ đội. Nhưng, tôi thấy nên đổi địa phương đi, gần mẹ nuôi một chút. Gần đây Quân đoàn hai Thủy Châu định xây dựng sư đoàn kiểu mới, gọi là Sư đoàn A, cậu đảm nhiệm Tiểu đoàn trưởng hẳn là không thành vấn đề. Còn nếu cậu muốn làm trinh sát trước, thì bọn họ cũng đang cần những nhân tài như cậu.
Diệp Phàm miêu tả sơ lược, trong lòng Diệp Hào thầm khiếp sợ, bộ dạng không thể tin được, hỏi:
-Em có thể làm Tiểu đoàn trưởng của Sư đoàn A Thủy Châu sao?
-Đương nhiên có thể, bằng không, cậu nghĩ Quân đoàn trưởng Lôi có thể nói những lời như vậy sao?
Diệp Phàm nhắc nhở Diệp Hào, nếu bản thân mình không có phân lượng Quân đoàn trưởng Lôi thèm để ý đến mình mới lạ.
-Em nghe theo sắp đặt của đại ca.
Diệp Hào gật đầu, trong ánh mắt lộ vẻ ngưỡng mộ.
-Phàm tử, chuyện Diệp Hào phải phiền con rồi.
Diệp Kim Liên vẻ mặt cảm kích nói.
-Mẹ nuôi, chúng ta là người một nhà. Chuyện Diệp Hào cũng là chuyện của con. Đây là số điện thoại của con. Sau này có chuyện gì nhớ gọi cho con. Hay là thế này đi, sau này Diệp Hào cũng đến Thủy Châu tham gia quân ngũ, mẹ nuôi cũng đến Thủy Châu ở được không? Mấy năm nữa Diệp Hào có gia đình rồi sinh con, mẹ cũng tiện ôm cháu nội.
Diệp Phàm cười nói, cầm hai tấm danh thiếp đưa cho Diệp Kim Liên và Diệp Hào.
-Đến lúc đó hẵng nói.
Diệp Kim Liên nói đến đây, đột nhiên nghĩ đến chuyện gì đó, trên mặt lộ vẻ đau thương, thở dài nói:
-Tạm thời e không được. Nhược Mộng cần có người nói chuyện với nó.
-Vậy vài năm nữa tính sau.
Diệp Phàm gật đầu, trong lòng cũng có sợi tơ ưu phiền quanh quẩn. Cô nàng giống "tiểu Phương" Diệp Nhược Mộng ở Đập nước Thiên Thủy lại hiện lên trong đầu Diệp Phàm.
Đi ra khỏi phòng bệnh, Diệp Phàm nói với Vương Triều và Tề Thiên:
-Đi! Kiếm chỗ nào uống vài ly đi!
Tề Thiên thấy sắc mặt Diệp Phàm khó coi, biết trong lòng lão Đại không thoải mái, dẫn đầu bước ra ngoài.
-Đạ ca, có phải chuyện bên kia không xử lý tốt không? Mẹ nó, dám bắt nạt Diệp Hào, việc này nhất định phải nghiêm túc xét xử.
Mặt Tề Thiên giống y như Bao Hắc Tử.
-Được rồi, chuyện bên đó xử lý được rồi, không cần nhắc nữa. Tôi nhớ đến chuyện khác, không nói nữa, uống rượu đi.
Diệp Phàm khoát tay, không muốn tán gẫu nữa.
Sông Y Lê nằm ở giữa phía bắc Thiên Sơn núi Chi Bà La Khoa Nỗ và núi Dữ Nam Chi Cáp Nhĩ Khắc, là đoạn núi có tài nguyên phong phú nhất Trung Quốc.
Nghe nói cảnh sắc hai bờ sông Y Lê không tệ, đặc biệt là bên núi Nhạc Chi. Tâm tình Diệp Phàm có chút buồn bực, còn Diệp Hào lại phải chữa trị thêm hai ngày, đợi cơ thể hồi phục mới có thể về bệnh viện Thủy Châu an dưỡng.