-Ngăn cản. Haha. Các anh thật là biết nói chuyện. Đen thì nói thành trắng, trắng cũng có thể nói thành đen được. Anh em, đánh người thì cũng đánh rồi, các anh đừng nói là dùng ghế để ngăn cản sức chân của Bí thư Lô nhé. Thế thì đúng là trò cười, chẳng nhẽ sắt thép lại mềm hơn bàn chân con người sao? Hơn nữa bốn người các anh đều là quân nhân, Bí thư Lô dám động tay động chân sao? Không nói nhiều nữa, đánh người thì phải dũng cảm thừa nhận, các anh đường đường là quân nhân. Tôi hy vọng các anh sẽ không làm mất mặt nhiệt huyết quân đội nhân dân nước cộng hòa.
Diệp Phàm hừ nói.
Lúc này tên Lô Vĩ đột nhiên quay đầu một cái, dường như thực sự không thể chịu được nữa, sắp ngã khuỵu xuống rồi. Nguồn truyện:
-Mau đưa anh ta đi bệnh viện. Đồng chí Lô Vĩ chuyện ở đây tôi sẽ giải quyết giúp anh. Anh xem bị thương đến thế này rồi mà còn cố chịu đựng. Tôi lấy danh nghĩa là Phó chủ tịch ủy ban thành phố ra lệnh cho anh lập tức đến bệnh viện điều trị. Hướng Minh Huy mau dìu Lô Vĩ đến bệnh viện.
Nhưng Lô Vĩ xua xua tay nói:
-Đội trưởng Hướng ở đây giúp Bí thư Diệp xử lí vụ án, để bọn họ đưa tôi đi là được rồi.
Mấy tên cảnh sát hình sự dìu Lô Vĩ lên vội vàng chạy xuống tầng. Tự nhiên lại có cảm giác giống như cứu thương ở chiến trường.
Tên nhóc này giả vờ cũng giống thật, cái mặt nhăn nhó làm ông mày suýt nữa cũng không nhận ra được cứ tưởng là thật.
Diệp Phàm cười thầm trong bụng, quay đầu nhìn Trưởng phòng Mã phát hiện hắn đang gọi điện thoại, chắc là gọi cứu binh đến rồi.
-Trưởng phòng Mã tôi hy vọng anh có thể nói cụ thể chi tiết tình hình chuyện náo loạn cục công an thành phố xảy ra hôm nay. Nếu không mời các vị nán lại, chịu khó ở lại cục công an một lúc.
Diệp Phàm không cẩn thận quay nhẹ cái ghế gãy, nghe thấy tiếng cạch cạch mới phát hiện ra cái ghế này sắp gãy rồi vội vàng không chuyển động nữa, nhìn chằm chằm vào bọn Mã Bằng Lâm.
-Giải thích? Phải nói ngược lại thì đúng hơn. Tôi muốn hỏi cục công an thành phố tại sao lại cố tình ngăn cản quân đội đòi người? Chẳng nhẽ là có mục đích không thể nói ra à? Tôi mong cục công an thành phố giải thích chuyện này một cách rõ ràng, nếu không chuyện này mà bị cấp trên hỏi đến thì khó nói đấy.
Mã Bằng Lâm liếc Diệp Phàm một cái, nhìn đội trưởng Hướng dẫn người chặn ở cửa chính.
Mã Bằng Lâm nhíu mày, dứt khoát đại mã kim đao ngồi lại lần nữa trên góc của cái ghế sô pha rách nát. Ba quan quân còn lại cũng ngồi xuống, nhìn Diệp Phàm với vẻ mặt nghiêm túc. Xem ra là đã tìm được người chống lưng đằng sau rồi nên mới có vẻ cứng rắn như vậy.
-Chuyện này là thật sao?
Nạp Lan Nhược Phong nhíu mày hỏi.
-Đương nhiên. Vô cùng chính xác. Vừa nãy một người ở cục công an nói đánh nhau rất ác. Trưởng phòng Mã của quân khu tỉnh đã chặn ở cửa trụ sở rồi. Có đến mấy cái xe quân đội, Diệp Phàm cũng đi vào rồi. Nghe nói LôVĩ đã phải vào bệnh viện cấp cứu rồi. Tên này cũng quá kiêu ngạo rồi. Ngô Diễn là quân nhân, trực thuộc hệ thống quân đội. Hắn là người của quân khu đến đòi người cũng là bình thường. Xem ra Lô Vĩ cố ý thông đồng với Diệp Phàm để xử người khác rồi, bị đánh chết cũng đáng đời.
Hội trưởng thương hội Thủy Châu ông Đinh Nhất Minh nói trong điện thoại.
-Chuyện này Đoàn Hải Thiên có biết không?
Nạp Lan Nhược Phong hỏi.
-Cũng không rõ. Về lí mà nói thì có lẽ là biết, chuyện lớn đến mức này rồi mà. Nhưng điều kì lạ là bên phía thành ủy Thủy Châu chỉ có Diệp Phàm ra mặt, những người khác đều không xuất hiện.
Đinh Nhất Minh nói, trong lòng cũng thấy có chút nghi ngờ.
-Có lẽ là Lô Vĩ và Diệp Phàm đều chưa báo cáo chuyện này lên Thành ủy.
Nạp Lan Nhược Phong suy nghĩ giây lát, nói.
-Chuyện này là bọn họ không đúng, làm sao có gan báo lên Thành ủy được. Thế thì có khác nào là vạch áo cho người xem lưng, hơn nữa nếu báo chuyện này lên Thành ủy thì hai người này không xong rồi. Hàng loạt trang nhất các báo ngày mai sẽ đăng tin người của Cục công an thành phố và Quân khu đối đầu với nhau. Đây là scadan động trời động đất.
Đinh Nhất Minh cười nói, nghĩ một lúc rồi lại nói:
-Nhược Phong, Tôi nghĩ chuyện này nên làm lớn nên. Nếu thực sự xảy ra mâu thuẫn quyết liệt như thế thì đúng là chuyện lớn rồi.
-Đoàn Hải Thiên không báo chứng tỏ hắn muốn che giấu chuyện này, giả vờ như không biết là được rồi. Chuyện này tôi cũng không tiện nói. Hắn ta không có hành động gì thì ta cũng không manh động, nếu không mất mạng như chơi. Tuy nhiên, Tiếu Duệ Phong là người của hệ thống mà, người dưới tay hắn Lô Vĩ bị đánh cũng nên ra mặt giải quyết vấn đề này. Lãnh đạo mà quan tâm cấp dưới là điều bình thường. Coi như không nghe không thấy là không được.
Nạp Lan Nhược Phong thản nhiên nhắc nhở Đinh Nhất Minh.
-Tuyệt. Tuyệt.
Đinh Nhất Minh cười lên hai tiếng rồi cúp điện thoại, ngẫm nghĩ một chút rồi gọi điện cho Tiếu Duệ Phong.
Nhưng, Tiếu Duệ Phong vừa nghe xong đã vội hỏi lại:
-Chuyện này Bí thư Nạp Lan chỉ thị thế nào đây?
-Bí thư Nạp Lan chỉ thị như thế nào, còn cần phải chỉ thị sao? Chuyện rõ ràng như thế này, các đồng chí ở quân khu tỉnh không hài lòng về những hành vi của Diệp Phàm và Lô Vĩ. Nếu không sao lại đánh nhau được.
Đinh Nhất Minh hừ nói.
-Ừ. Để tôi đi xuống xem thế nào rồi tính sau.
Tiếu Duệ Phong hừ nói.
Không lâu sau.
Rất nhiều Đại tá bước vào văn phòng với vẻ mặt nghiêm túc. Phó Giám đốc sở Tiếu Duệ Phong cũng đến rồi. Ông ta nhìn Hướng Minh Huy lạnh lùng nói:
-Ra ngoài. Không còn ra thể thống gì nữa.
Đội trưởng Hướng Minh Huy nghe xong liền nhìn Diệp Phàm. Diệp Phàm gật gật đầu. Hướng Minh Huy liền mang người lùi về đứng ở đoạn đường chỗ cửa chính.
-Giám đốc sở Tiếu, anh đến thật đúng lúc. Bí thư Lô bị đánh, văn phòng này cũng bị đập thành thế này. Lô Vĩ đã được đưa đến bệnh viện cấp cứu rồi. Sự việc đã thế này rồi còn không rõ hay sao. Các đồng chí ở Quân khu tỉnh nói thật là đã bao vây xung quanh cục công an thành phố rồi. Mấy chiếc xe đã chặn hết ở cánh cửa. Anh xem đi công việc của cục công an thành phố đều rơi vào tình trạng tê liệt rồi.
Diệp Phàm không đứng lên, hướng về phía Tiếu Duệ Phong gật gật đầu liền nói thẳng.
-Bí thư Diệp. Đây chỉ là những lời phiến diện của cá nhân anh. Theo tôi được biết, là người của Quân khu tỉnh theo trình tự thông thường đến đòi người, là Lô Vĩ cố ý ngăn chặn không cho thả người. Điều này hoàn toàn không phù hợp với những điều lệ tranh cãi trong việc xử lí mọi chuyện giữa quân đội và dân tỉnh lẻ. Với lại theo tin tức của Mã Bằng Lâm, chuyện này là do Lô Vĩ muốn đánh người trước. Anh xem đi, người của đồng chí Mã Bằng Lâm đều bị nội thương cả rồi, anh còn bảo các cảnh sát hình sự bắt người, đây là đạo lý gì vậy?
Một đại tá mở miệng khí thế ép người.
-Đồng chí này là ai trong Quân khu tỉnh?
Diệp Phàm cố tình tỏ ra không biết, liếc nhìn ông đại tá một cái hỏi.
-Tôi là Ngô Huy Cần.
Ngô Huy Cần cũng liếc nhìn Diệp Phàm một cái, lạnh lùng hừ nói.
-Ha ha. Tư lệnh Ngô, tôi hy vọng trước khi tìm hiểu rõ ràng sự việc ông không nên vội đưa ra kết luận. Nghe nói người mà Trưởng phòng Mã cần cũng họ Ngô? Hơn nữa, bốn người bộ đội đánh một cảnh sát ông nói xem ai thắng thì rõ mồn một ra đấy hay sao? Mà chắc ông sẽ không nói với tôi là tất cả những người ở Quân khu tỉnh đều là đồ ăn hại đấy chứ?
Diệp Phàm lạnh lùng cười nói.
-Anh nói như vậy là có ý gì?
Phó tư lệnh Ngô có vẻ rất tức giận hỏi. Bởi vì người gây chuyện đang ở trước mặt nhưng lại mạnh mồm nói lớn.
Không tức nổ mắt lên mới lạ. Nên Phó tư lệnh Ngô cười nhạt.
-Tôi vừa mới quên, hình như chính chính Bí thư Diệp bị tông vào đuôi xe. Một chuyện nhỏ, anh sai Lô Vĩ giữ người không thả là sao? Chuyện này anh là người trong cuộc mà muốn lảng tránh. Giám đốc sở Tiếu ông nói xem đúng không? Không ngờ bây giờ vẫn ngồi ở đây nói những lời giả dối. Tôi thực sự rất nghi ngờ, anh là Phó ủy ban thành phố Thủy Châu đã nhận ra lỗi của mình chưa? Anh là một Đảng viên chẳng nhẽ cứ là Đảng viên là có thể làm xằng làm bậy hay sao?
-Hừ. Chúng ta cũng như nhau cả thôi. Tư lệnh Ngô cũng là Đảng viên, dung túng cấp dưới hành hung không quản lý còn sai bọn Mã Bằng Lâm đến làm loạn cục công an thành phố. Anh có còn chút nguyên tắc Đảng chút nào không? Anh có còn là cán bộ của Đảng nữa hay không? Anh có còn là một quân nhân bảo vệ tổ quốc nữa hay không?
Không ngờ vô liêm sỉ đến mức này. Vì chuyện của con trai mà kiêu ngạo đến mức độ này. Đây là cục công an thành phố chứ không phải kẻ xâm lược nước ngoài. Bọn họ phạm tội gì anh phải gọi người chặn ở đây. Anh có quyền gì mà thực hiện cơ chế quản chế quân sự ở một cơ quan chấp pháp mạnh như cục công an thành phố?
Vừa nãy tôi hỏi đồng chí Mã Bằng Lâm vì sao hắn không trả lời được. Bây giờ tôi lại muốn hỏi Tư lệnh Ngô cái gì gọi là "Quản chế quân sự".
Đúng là coi trời bằng vung. Đây vẫn là nơi có Đảng dẫn đường, còn có ánh mắt của hàng trăm con mắt những hộ dân nơi đây. Đúng là làm bừa bãi mà.
Khí thế Diệp Phàm ngày càng hùng hồn.
Những lời nói đó như những viên đạn của súng cơ quan lần lượt bắn ra làm cho Ngô Huy Cần suýt nữa ngất đi. Tên nhãi này môi run rẩy, chỉ Diệp Phàm hừ nói.
-Đúng là cố tình gây sự. Tôi không muốn nói chuyện với loại người kiêu ngạo như anh. Lông còn chưa mọc đầy đủ, anh dựa vào cái gì mà tự cao tự đại. Giám đốc sở Tiếu, tôi yêu cầu trụ sở thành phố lập tức giao đồng chí Ngô Diễn ra đây. Nhất định phải nghiêm túc xử lí đồng chí. Nếu không tôi sẽ báo cáo rõ ràng sự thật với Tư lệnh Hồ.
-Phó tư lệnh Ngô. Tôi tôn trọng anh mới gọi anh một tiếng Tư lệnh, không ngờ anh lại muốn khoe khoang. Tôi có chỗ nào chưa mọc đủ lông cánh? Anh đúng là đang công khai sỉ nhục tôi mà. Hôm nay anh không nói rõ chuyện này, không xin lỗi tôi thì tôi nhất định sẽ không tha cho anh đâu. Hừ.
Cạch một tiếng, cái bàn bị Diệp Phàm đập mạnh. Tên nhãi này đứng lên, chỉ Ngô Huy Cần lạnh lùng hừ nói.
-Hai anh, có chuyện gì thì từ từ nói. Hai người ngồi xuống trước rồi nói chuyện. Cứ tranh đi tranh lại thế cũng khôn giải quyết được vấn đề gì đâu.
Tiếu Duệ Phong cũng cảm thấy hơi đau đầu. Lúc này y cũng thấy hối hận. Đáng lẽ không nên nghe lời của Đinh Nhất Minh đến đây làm nhân bánh kẹp.
Xem tình hình này nếu một lời không hợp lí có lẽ hai người sẽ đánh nhau mất. Nếu thực sự như vậy thì tình hình không thể cứu vãn được nữa. Bản thân mình là người đứng giữa cũng khó xử.
-Không còn gì để nói nữa, lập tức giao người. Người có liên quan nhất định phải xử lí nghiêm khắc.
Ngô Huy Cần tức giận thật rồi, giống như một bạo vương. "Rầm". Một nắm đấm mạnh đập lên chiếc bàn làm việc sắp bị gãy. Cuối cùng tiếng "cạch cạch" nhức tai cũng vang lên. Bàn làm việc của Lô Vĩ không chịu được sức mạnh từ nắm đấm của Tư lệnh Ngô bị gãy la liệt trên sàn nhà.
Lúc đó, Tư lệnh Ngô lập tức trợn tròn mắt lên. Không ngờ cái bàn gãy đó lại dễ phá thế. Tự hỏi mình chẳng nhẽ đây lại là hàng nhái. Nắm đấm của mình sao có thể đánh vỡ cái ghế dựa to như thế. Mình có sức mạnh thần kỳ ấy từ bao giờ rồi? Tư lệnh Ngô suy nghĩ buồn rầu. Ánh mắt dường như không tin nhìn đi nhìn lại nắm đấm có vết nhăn của mình.
-Khá lắm Ngô Huy Cần. Giám đốc sở Tiếu thấy chưa, tất cả những người ở đây hôm nay đều là nhân chứng. Tạm thời không nói chuyện Trưởng phòng Mã đánh người, bây giờ Tư lệnh Ngô lại đập vỡ bàn ở đây. Tình thế này xem ra sự an toàn của chính tôi cũng không được đảm bảo rồi. Đội trưởng Hướng tôi yêu cầu anh gọi một số cảnh sát vào đây quan sát những người muốn dùng bạo lực, bảo vệ sự an toàn của Giám đốc sở Tiếu.
Lúc này, Diệp Phàm dường như đã nắm nắt được thời cơ chiến đấu, hét lên. Hướng Minh Huy nghe thấy mang mấy thanh niên đi vào, một người chặn trước mặt Tiếu Duệ Phong, một người đứng trước Diệp Phàm tạo thành tư thế bảo vệ lãnh đạo không bị tấn công.
Đồng thời, Hướng Minh Huy lạnh lùng hừ nói:
-Tư lệnh Ngô, hy vọng anh chú ý kiềm chế một chút. Văn phòng của Bí thư Lô đã không chịu được sự phá hoại của anh nữa rồi. Tất cả những đồ đạc ở đây đều là tài sản quốc gia, phá hoại tài sản quốc gia là phải bồi thường gấp nhiều lần. Hơn nữa với những hành động ác liệt như của anh bây giờ chúng tôi hoàn toàn có thể căn cứ vào điều lệ trị an bắt anh lại.
-Ngươi … Ngươi …. cái rắm.
Tư lệnh Ngô bị tức đến hồ đồ rồi, lấy điện thoại gọi cho ai đó. Không ngờ Diệp Phàm lại thản nhiên hừ nói:
-Gọi đi.
Nghe thấy Diệp Phàm nói thế Ngô Huy Cần thấy tên Diệp Phàm này kỳ lạ quá. Sao có thể nói chuyện như thế được. Nhưng Ngô Huy Cần chỉ liếc nhìn Diệp Phàm một cái, không để ý đến hắn nữa, tiếp tục gọi điện thoại.
Diệp Phàm lại thản nhiên nói:
-Gọi đi. Gọi càng tốt.
Ngô Huy Cần lại nghe thấy Diệp Phàm nói thế. Tuy nói là không để ý đến Diệp Phàm nhưng các ngón tay ấn phím điện thoại lại chậm lại. Cảm giác như bấm mỗi số phải cần đến mấy phút.
-Tiếp tục gọi đi. Gọi được thì càng tốt. May mà tôi quen Quân đoàn trưởng Hầu của quân đoàn hai.
Diệp Phàm nói mà có vẻ râu ông nọ cắm cằm bà kia. Theo lý mà nói Ngô Huy Cần là phó tư lệnh quân khu tỉnh, muốn báo cáo công việc cũng phải báo cáo cho tư lệnh quân khu tỉnh Hồ Trung Minh mới đúng.
Sao lại gọi điện thoại cho Quân đoàn trưởng Hầu của quân đoàn thứ hai được. Chuyện này đến Giám đốc sở Tiếu nghe xong cũng thấy khó hiểu. Còn đội trưởng Hướng và những người khác thì lại càng có cảm giác có phải Diệp Phàm uống nhầm thuốc rồi không? Quân đoàn số hai không thể quản lý được quân khu tỉnh. Hai cái đều là đơn vị quân đội, cùng cấp bậc với nhau. Trừ khi là lãnh đạo đại quân khu Lĩnh Nam mới có thể quản được quân khu tỉnh Nam Phúc.
Nhưng Ngô Huy Cần lại không gọi nữa rồi. Vẻ mặt không ngờ buồn bực nhìn chằm chằm Diệp Phàm. Tuy nhiên, Ngô Huy Cần không nhịn được nữa, vẫn thăm dò hỏi:
-Anh nói vậy là có ý gì đây?
-Ý gì? Haha. Tư lệnh Ngô biết rồi còn hỏi. Có muốn tôi nói rõ ràng trước mặt các đồng chí ở đây không?
Diệp Phàm thản nhiên liếc Ngô Huy Cần một lượt, vẻ mặt thản bình tĩnh tự nhiên.
Ngô Huy Cần vừa nghe vẻ mặt liền sầm xuống, mang tai hơi đỏ lên nữa. Kiểu như bị Diệp Phàm nói đúng điểm yếu rồi.
Thấy hai người này nói một cách bí hiểm, Tiếu Duệ Phong nhìn đi nhìn lại, mắm môi cuối cùng cũng không hỏi. Nhưng phó giám đốc sở Tiếu lại vô cùng buồn bực.
Mà bọn đội trưởng Hướng lại càng không dám đụng vào Diệp lão đại xui xẻo. Chuyện của lãnh đạo, cái không nên hỏi thì tốt nhất là không nên mở miệng, mở miệng nói sẽ gặp họa. Giống như tình hình này, là cấp dưới thì chỉ cần đôi tai và chân là được rồi. Sao lại nói như vậy, lãnh đạo nói mình phải nghe, sắp xếp mình làm công việc gì thì mình phải quyết tâm chấp hành. Tức tai phải nghe, chân tay phải làm việc. Còn miệng thì tạm thời chỉ cần nói "Vâng" là được rồi.
Vài phút sau, Ngô Huy Cần cuối cùng cũng mở miệng hỏi:
-Bí thư Diệp, anh định xử lí chuyện này thế nào đây?
Lúc nói mấy câu này Ngô Minh Huy tương đối nhã nhặn. Sự tức giận nhanh chóng biến mất rồi. Hơn nữa còn có ý muốn thương lượng nữa.
-Rất đơn giản, nghiêm trị người gây ra họa, xin lỗi đồng chí Lô Vĩ, bồi thương những tổn thất của cục công an thành phố, loại bỏ ảnh hưởng. Còn nữa, tôi cũng có chút chuyện nhỏ muốn làm phiền tư lệnh Ngô.
Diệp Phàm không chút khách khí nói những lời này.
-Quá đáng quá. Chúng tôi không sai, tại sao lại phải bồi thường, xin lỗi. Không thể nào.
Lúc này Trưởng phòng Mã không nhịn được nữa hét lên.
-Làm càn. Ở đây tôi là lãnh đạo hay anh là lãnh đạo?
Ngô Huy Cần đột nhiên nghiêm mặt lại, nghiêm khắc la mắng Trưởng phòng Mã.
Mã Bằng Lâm vừa nghe mặt lập tức đỏ bừng lên, tự nhủ chuyện này rõ ràng là do ông làm ra. Ông căn dặn tôi đến đòi người, kết quả không ngờ bị đánh một trận. Tên chó Nhật, mày có còn là người nữa hay không? Tuy nhiên Trưởng phòng Mã chỉ dám nghĩ vậy thôi chứ không dám lên tiếng cãi lại, nhịn mãi mới thốt ra một câu:
-Tôi nghe theo lệnh của thủ trưởng.
-Sai thì đã sai rồi. Phải dũng cảm nhận thức lỗi sai của mình. Ngày xưa, đại tướng quân Liêm Pha nước Triệu còn biết chịu đòn nhận tội, chẳng nhẽ là một người quân nhân thời hiện đại đến điều cơ bản nhất như vậy cũng không làm được sao? Chúng ta đều là quân nhân, cần phải nhận thức sâu sắc được mình cũng có lúc làm sai, sai rồi thì sửa. Tôi tin là Bí thư Diệp sẽ không tính toán đâu đúng không?
Ngô Huy Cần không ngờ lại quay lại nịnh bợ Diệp Pham. Điều này làm Tiếu Duệ Phong suýt nữa cứng họng không nói được gì nữa.
Còn đội trưởng Hướng và mấy tên cảnh sát sớm đã ngây ngốc rồi. Trong lòng hét lên đã quá, có bao giờ những quân nhân đức cao vọng trọng của Quân khu tỉnh cúi đầu trước chúng ta đâu.
Nói một cách khó nghe, trước đây những người trong cục công an thành phố nhìn thấy những người quân nhân ngạo mạn không thể chịu được giống như chuột thấy mèo. Muốn đấu súng, vũ khí của họ tiên tiến hơn mình; muốn đấu võ, hình như thân thủ của quân nhân càng lợi hại hơn; muốn đấu sự ưu đãi, nhà nước quan tâm đến những quân nhân đó hơn nhiều.
Đội trưởng Hướng vẫn cố ý ưỡn ngực, đợi đoàn người do Trưởng phòng Mã đến thành thật xin lỗi. Thế thì từ nay về sau có cái để khoác lác rồi. Những ai đã từng cúi đầu xin lỗi tôi, đúng là oai quá.
-Xin lỗi đồng chí Hướng và các anh em cảnh sát. Mong mọi người tha lỗi cho những gì chúng tôi là đã làm. Đợi lát nữa đến bệnh viện thăm Bí thư Lô Vĩ. Còn về những tổn thất của cục công an thành phố, sau khi trở về nhất định sẽ lập tức thanh toán hết, chuyển đến những dụng cụ văn phòng hàng hiệu đắt gấp hai lần.
Tư lệnh Ngô nói với giọng không rõ ràng. Bọn Trưởng phòng Mã mặt
Thấy bọn Trưởng phòng Mã vẫn đứng yên bất động, mặt tất nhiên là đỏ bừng lên giống như mông con khỉ. Điều này đúng là quá khó khăn. Tư lệnh Ngô lạnh lùng hừ nói:
-Bây giờ thế nào? Có phải muốn đem chuyện này mang về báo lên Quân khu để xử lý không?
Bọn Mã Bằng Lâm nghe xong lập tức cả người run lên. Mã Bằng Lâm rất dứt khoát, lập tức đi đến trước mặt Diệp Phàm cúi đầu xin lỗi, nói:
-Xin lỗi Bí thư Diệp, chuyện vừa rồi chúng tôi xử lí không thỏa đáng, gây phiền phức không đáng có cho cảnh sát thành phố. Chúng tôi biết lỗi của mình rồi, mong anh tha lỗi.
-Ừ. Sau này chú ý một chút. Các anh là người của quân đội nhân dân không phải những người đầu đường xó chợ. Chỗ của tôi thì chỉ là chuyện nhỏ, đến bệnh viện nên thành khẩn xin lỗi Lô Vĩ. Ở đây tôi nói với đội trưởng Hướng một chút là được rồi. Từ nay về sau, tôi hy vọng sẽ không xảy ra chuyện tương tự như thế này nữa. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL -
Diệp Phàm quay mặt một cái, hừ nói.
-Xin lỗi đội trưởng Hướng, vừa rồi chúng tôi lỗ mãng quá…
Mã Bằng Lâm và những người khác mặt đỏ bừng cúi đầu xin lỗi.
Đội trưởng Hướng và những tên cảnh sát vô cũng thích thú, còn sung sướng hơn trúng một triệu nhân dân tệ. Ai cũng muốn cười phá lên nhưng trong trường hợp này không nên cười. Thực ra nhịn không cười như thế cũng rất khó chịu.
-Ừ. Chuyện này coi như thế là xong rồi nhé. Tôi xem tổn thất văn phòng của Bí thư Lô: cái bàn này, cái ghế này, còn cả cái tủ sách cao cấp này nữa, cái li trà cổ này. Ừm đúng rồi còn cả cái bút vàng hàng hiệu này nữa… Tổng cộng tất cả ít nhất cũng phải đến gần một trăm nghìn tệ đấy.
Diệp Phàm thản nhiên nhìn Tư lệnh Ngô nói.
Cái ly trà bình thường này biến thành đồ cổ từ bao giờ thế, còn cái bàn với cái bút mực này cũng chỉ là mạ vàng thôi. Không ngờ lại thành bút vàng. Tổng cộng lại tất cả không thể hơn ba mươi nghìn tệ, thế mà hét lên đến con số trăm ngàn.
Ngô Huy Cần muốn dùng nắm đấm đánh cho hắn chảy máu mũi ra nhưng lại nhẫn nhịn được. Vì con trai, tư lệnh Ngô thản nhiên gật gật đầu, nói:
-Trưởng phòng Mã, khi nào về lập tức nói với người phụ trách tài vụ cục hậu cần một tiếng. Trực tiếp chuyển hai trăm ngàn vào quỹ của cục công an thành phố, quân với dân cùng xây dựng là đúng rồi.
Tư lệnh Ngô tìm ra được cái cớ "quân với dân cùng xây dựng" làm cho đội trưởng Hướng suýt nữa bật cười thành tiếng. Bởi vì, những đồ đạc trong văn phòng của Lỗ Vĩ là do đích thân Hướng Minh Huy đi mua cùng với người ở văn phòng, nhưng chỉ mất hai mươi nghìn tệ. Bây giờ bị chính tay Lô Vĩ đập vỡ lại kiếm được một trăm tám mươi nghìn tệ, không mừng mới lạ. Lúc đó, sự ngưỡng mộ của đội trưởng Hướng và những người khác với Bí thư Diệp không dùng từ ngữ nào hình dung được.
Về phần Tiếu Duệ Phong, bí mật liếc nhìn Diệp Phàm một cái. Tên này hoàn toàn không hiểu tại sao Tư lệnh Ngô lại "hào phóng" như thế? Hơn nữa, hắn cũng có chút kiêng kị với Diệp Phàm, cảm thấy Diệp Phàm âm mưu quá. Không nói nhiều mà có thể đánh bại người bình thường kiêu ngạo hết sức như Tư lệnh Ngô.
-Tư lệnh Ngô, vùng bên trong sông Hồng Liên đang mở rộng kiến thiết, nghe nói nhà khách tỉnh là đơn vị cấp dưới do ông trực tiếp quản lý. Tôi thay mặt Đảng ủy chính quyền khu Hồng Liên cảm ơn sự quan tâm giúp đỡ của Tư lệnh Ngô tới nhân dân Hồng Liên, sự ủng hộ cho công việc của Đảng ủy chính quyền khu Hồng Liên.
Diệp Phàm đứng lên giơ tay ra.
Ngô Minh Huy vừa nhìn thấy thế tự nhủ trong lòng con mẹ nó. Điều này cũng thật là lạ, đồ chó nhà mày chưa nói chuyện gì đã nói những lời kiểu cảm ơn, rốt cuộc là có ý gì đây? Tuy nhiên Hướng Minh Huy không hỏi, nói:
-Cảm ơn thì không cần thiết đâu. Những chuyện có thể làm, những chuyện mà chúng tôi có thể làm vì nhân dân khu Hồng Liên đều là những chuyện nên làm.
-Mời tư lệnh Ngô xem cái này.
Diệp Phàm đem những tài liệu liên quan đến việc yêu cầu nhà khách quân khu tỉnh trả lại đường sông Hồng Liên đã chiếm cho Ngô Huy Cần.
"Mẹ nó. Tên nhãi này đã chuẩn bị tinh thần trước rồi. Chẳng nhẽ sớm đã tính toán hết rồi?"Ngô Huy Minh suy nghĩ, một lúc hối hận. Da bụng suýt nữa đã bị tức nổ tung ra rồi. Y cười nhẹ nhận tài liệu, biết là hôm nay sẽ bị tên nhóc con này xử rồi.
Vừa mới lật tài liệu, mi mắt của Tư lệnh Ngô đã nháy vài cái, nói:
-Bí thư Diệp, chuyện này tôi e rằng sẽ khó đấy. Muốn nhà khách của quân khu tỉnh chúng tôi nhượng lại vùng đất lớn như thế, phải biết là vùng địa bàn gần sông Hồng Liên là khu giải trí quan trọng, không thể để lãnh đạo cấp cao xuống ở lại nhà khách Quân khu tỉnh mà đến một khu vui chơi giải trí cũng không có đấy chứ.
- Ha ha. Tôi đã quan sát thực tế rồi. Thực ra không phải là không có cách khác. Khu đất đường sông đó sau khi thu lại các anh hoàn toàn có thể mua thêm mảnh đất bên cạnh để xây khu vui chơi giải trí mà.
Diệp Phàm thản nhiên nói.
-Bí thư Diệp bên cạnh người ta để xây tòa nhà siêu thị rồi. Một là người ta có đồng ý chuyển nhượng lại cho mình không? Hai là dù người ta có muốn bán thì giá cũng phải cắt cổ. Không có mấy triệu chắc chắn không mua được.
Ngô Huy Cần có cảm giác như đột nhiên bị đâm một dao, mặt trầm ngâm suýt nữa hét ầm lên.