Lý Xương Hải hỏi
-Anh ta làm sao có thời gian để tới chỉ thị, nghe nói gần đây anh ta đang bận phát triển khu Hồng Liên, cũng làm khó cho anh ta thật, khu Hồng Liên có khoảng hơn một triệu dân, song Hồng Liên lại ô nhiễm nghiêm trọng như vậy.
Trước kia Chủ tịch thành phố Cố đúng là đã để lại cục diện quá thảm hại, bí thư Diệp không thể thu dọn kịp, gần đây anh ta đang bận chạy đôn chạy đáo để nhờ giúp đỡ, chẳng qua là muốn chiêu mộ thương nhân đầu tư phát triển kinh tế Hồng Liên để kiếm chút tiền mà thôi.
Cho nên, ngay cả công việc của bản thân anh ta cũng lo không xuể rồi, có điều thân làm cấp dưới, chia sẻ chút khó khăn với cấp trên cũng là việc nên làm mà.
Nên bản án này tôi đang đích thân xử lý, tuyệt đối không thể để những kẻ phạm tội nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật được, nếu không chức vụ Cục trưởng của tôi không phải chỉ có tiếng thôi sao?
Lô Vỹ nghiêm túc nói, nhưng Lý Xương Hải từ trong lời nói đó của cậu ta lại nghe ra được một cơ hội chuyển mình.
-Ừ, các cậu làm rất đúng, chúng ta không thể bỏ qua cho những kẻ xấu nhưng cũng phải chú ý đến tầm ảnh hưởng một chút phải không?
Lý Xương Hải gác máy, trầm tư một chút rồi nói với Phù Chính Hưng
-Chuyện này chú thấy vẫn còn cơ hội chuyển mình, chú không thể trực tiếp xuất hiện kêu họ thả người được. Dù sao người mà họ công kích cũng là vị Phó bí thư giám đốc Sở, không những có ảnh hưởng không tốt mà còn tạo ra những ảnh hưởng tiêu cực trong lòng dân.
-Chú Lý, chú nói thế nào thì tụi cháu sẽ làm thế đó sao?
Phù Chính Hưng sắc mặt khó coi nói
-Ha ha, không cần nghiêm túc vậy đâu
Lý Xương Hải cười cười, nhìn Phù Chính Hưng một lát rồi nói
-Thật ra các cậu có thể ra tay ở lĩnh vực đầu tư mà.
-Ra tay ở lĩnh vực đầu tư? Chú Lý, chuyện này thì có liên quan gì tới vụ bản án đâu?
Phù Chính Hưng nói với vẻ khó hiểu
-Có liên quan rất lớn nữa kìa.
Lý Xương Hải cười cười, húp một ngụm trà nói
-Cậu cũng biết Diệp Phàm không những là Phó bí thư tỉnh mà còn là Bí thư Quận ủy khu Hồng Liên nữa.
Khu vực Hồng Liên, nói câu khó nghe thì trước kia đã bị Chủ nhiệm trước làm cho rối rắm cả lên, bây giờ trên thực tế là một nơi hoang tàn.
Diệp Phàm bây giờ lại phải thu dọn chỗ đó, chắc chắn sẽ rất đau đầu, dự án phát triển kinh tế này không phải rất cần tiền sao, còn tiền thì ở đâu ra, không phải là phải có người đầu tư mới có sao?
Đến lúc đó cùng nhau đầu tư rồi thành lập công ty nhỏ, thu thuế một lúc sẽ có tiền, việc này không phải rất có lời sao. Chú còn nghe được một tin nữa, nghe nói sông Hồng Liên còn tính làm dự án "Sinh thái nhân văn ngày nay", khu Hồng Liênnói là sẽ chào đón những người từ khắp nơi tới cùng nhau hợp tác, cùng nhau có lợi.
- Cháu hiểu rồi, cám ơn chú, chú Lý, tụi cháu xin phép về trước.
Con trai nhà họ Phù không ngốc, hễ nghe liền hiểu rồi.
-Về tới Bắc Kinh cậu giúp ta hỏi thăm sức khỏe cụ Phù nhé.
Lý Xương Hải cười nói
-Cháu sẽ làm mà. Cám ơn
Phù Chính Hưng gật gật đầu bước ra cửa
-Chà, thì ra là vậy, cậu Phù à, chuyện này rõ ràng là đang mượn vụ bản án để thực hiện hành vi gian lận, chúng ta cứ làm to chuyện này lên, xem họ sẽ làm gì chúng ta?
Quản gia nhà họ Phù có chút bất bình nói
-Sẽ không có tác dụng đâu, chú tố cáo ai? Chính phủ sẽ quản chuyện này sao? Người ta đâu đòi tiền chúng ta, hơn nữa, việc đầu tư đó lại là can tâm tình nguyện, bất luận thế nào cháu nghĩ chúng ta hãy cứu Chính Mậu ra đã rồi tính. Ném mấy chục triệu ra thì có thể dẹp yên chuyện này rồi. Ở đây là Thủy Châu chứ không phải Bắc Kinh, ở đây chúng ta là người từ nơi khác tới. Còn Diệp Phàm chừng nào có cơ hội chúng ta sẽ thu dọn hắn ta. Sau mùa thu mới tính sổ, câu này chú hiểu chứ.
Phù Chính Hưng vẫy vẫy tay, gọi điện cho ông Phù đang ở Kinh Thành
-Lý Xương Hải này đúng là vô dụng, đường đường là Bí thư công an tỉnh ủy, ủy viên Thường vụ, ngay cả một chuyện nhỏ nhặt như vậy cũng dàn xếp không xong. Ông Phù còn muốn mời ông ta đến "Vượng Sừng Công Quán", xem ra, tôi nghĩ không cần nữa đâu.
Quản gia nhà họ Phù hắng giọng nói
-Vậy cũng không đúng, chú thử nghĩ xem, ở trên có Trung ương, ở dưới có địa phương, chuyện này cũng đang phức tạp, đang rất căng thẳng. Chú nghĩ thử xem, Lý Xương Hải nhắc đến tuổi tác của Diệp Phàm, thực tế là muốn chúng ta biết hậu thuẫn của tên họ Phàm đó mạnh lớn cỡ nào, ông ta cũng có chút khó xử, hơn nữa không phải chú không biết phong cách làm việc của tên Phong Thanh Lục thuộc bộ phận Tài chính Bắc Kinh đó. Ông ta còn từ chối thẳng thắn hơn Lý Xương Hải nhiều, ông ta nói chuyện này ông ta chẳng thể ra mặt được. Hơn nữa, lại còn nhăn nhó mặt mày, chơi trò gì vậy chứ.
Phù Chính Hưng hắng giọng nói
-Chẳng lẽ tên tiểu tử đó ngay cả ở Bắc Kinh cũng có người hậu thuẫn sao?
Phù Vệ Dân nhìn Phù Chính Hưng với vẻ không tin
-Chuyện này cũng không thể nói trước được nhưng chí ít Phong Thanh Lục cũng có thâm tình với cậu ta, chú nghĩ xem, quan hệ của nhà họ Phù chúng ta ở Bắc Kinh như thế nào, cho dù Phong Thanh Lục chưa lĩnh giáo qua nhưng cũng phải nghe qua chứ.
Vậy mà anh ta vẫn không chịu hé môi, điều này cho thấy tên tiểu tử họ Diệp chắc chắn có hậu thuẫn không nhỏ ở Bắc Kinh
Những người như vậy, theo phong cách làm việc thường ngày của cha thì nên kết bạn chứ không thể thành kẻ thù được. Chuyện lần này, Chính Mậu thật ra cũng có chút quá đáng.
Diệp Phàm là Phó bí thư tỉnh thành cũng phải cần sĩ diện, có điều tên tiểu tử này rất kỳ lạ, dường như là cố ý làm ra vẻ khó khăn, mục đích là muốn lừa chúng ta đầu tư vào, người này có vẻ khá thú vị, khá thú vị đó.
Phù Chính Hưng cười nhạt nói
-Ông chủ dặn dò thế nào vậy cậu?
Phù Vệ Dân hỏi
-Sáng mai tới khu Hồng Liên một chuyến, xem thử có dự án nào nên đầu tư, cha căn dặn rồi, có lẽ việc xây dựng sông Hồng Liên cũng là một cơ hội, cha nói cơ hội kinh doanh có ở khắp nơi, nhìn thì có vẻ không tốt nhưng vừa nháy mắt liền có thể biến thành tốt, quan trọng là phải biết nắm bắt cơ hội.
Huống hồ, không thể kiếm được tiền thì cũng phải thu lại tiền vốn chứ nhưng ít nhất cũng phải đưa Chính Mậu ra trước, còn về thái độ tên Diêp Phàm đó thì phải đợi sau này hãy nói vậy.
Có điều cho dù thế nào thì cậu ta đã ép nhà họ Phù chúng ta ra mặt như vậy, sau này nhất định phải tính món nợ này.
Phù Chính Hưng nói đến đoạn sau nét mặt ngày càng ôn hòa hơn, khuôn mặt nở nụ cười. Phù Vệ Dân thấy vậy liền biết cậu chủ đã thật sự nổi giận. Nếu cậu ta cười thì chính là đã kích động thật, ngược lại nếu nét mặt cậu ta khó coi thì lại không có chuyện gì nữa.
Sáng hôm sau, Lô Vĩ đột nhiên gọi điện đến, nói là người của Tập đoàn Thứ Hai đang trú ở Thủy Châu tới rồi, yêu cầu giao Ngô Diễn ra để họ đưa đi.
-Hừ, xem ra mọi chuyện sắp có thay đổi rồi.
Diệp Phàm lạnh lùng hừ một tiếng
-Ngô Huy Cần tên cáo già đó thay đổi chủ ý rồi. Đại ca, chúng ta hãy hành hạ tên Ngô Diễn đó rồi nói, em sẽ kêu thêm người đi điều tra thử xem tên đó làm thêm chuyện gì nữa không, nếu có thì tính sổ chung luôn. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Lô Vĩ cũng khá bực tức rồi
-Hừ, trong chuyện này vẫn còn người đứng sau nữa, lúc trước tại sao Ngô Huy Cần lại không dám dùng đến người của Tập đoàn Thứ Hai để tới đón người, còn viện cớ muốn cướp người nữa.
Chứng tỏ Ngô Huy Cần sợ lãnh đạo của Tập đoàn Thứ Hai biết những việc mà con trai ông ta làm, sợ sẽ ảnh hưởng đến tiền đồ của con trai.
Từ đó có thể thấy tên Ngô Huy Cần có quan hệ không tốt lắm với lãnh đạo Tập đoàn Thứ Hai, tại sao vừa về tới phải tới một đêm mới thay đổi chủ ý.
Người này đã đi hỏi người cao tay hơn rồi, sau khi thông qua chỉ điểm của cao nhân mới đột nhiên thay đổi chủ ý, hơn nữa chuyện này có liên quan đến việc phòng tiếp khách của khu quân sự Tỉnh ủy bị dỡ bỏ, cậu nghĩ thử xem, cao nhân này là ai đây?
Diệp Phàm nói
-Tám phần chính là lão già Hồ Trung Minh – tư lệnh khu quân sự tỉnh ủy, người này còn có biệt danh là " Hồ ấm trà", một ấm trà bể mà thôi
Lô Vĩ mắng
-Không phải tám phần mà khẳng định chính là ông ta. Người này dường như có quan hệ tốt với Hầu Quân Trưởng nên mới dám tiết lộ chuyện này với Quân Trưởng Hầu.
Diệp Phàm cười nói
-Vậy thì chúng ta có nên ra tay trước, không để Ngô Diễn rời khỏi Thành phố, để xem bọn người Quân Trưởng Hầu sẽ làm gì?
Lô Vĩ nói
-Không được, hôm qua chúng ta viện lý do mà không sợ khu quân sự tỉnh ủy nhưng hôm nay thì khác, đây gọi là từng giây từng phút đều sẽ có thay đổi. Ngô Diễn là người của Quân đoàn thứ Hai, họ đến đòi người cũng là điều hợp lý, cậu giao người cho họ rồi về là được rồi.
Diệp Phàm nói
-Vậy không phải là quá dễ dãi với tên tiểu tử này sao, dự định là khi về tới mới thả người ra, kết quả lại chẳng ra gì cả, đại ca lần này xem như tốn công vô ích rồi, hay là tôi cho người đập một trận cho tên đó trước rồi tính, nếu không thật không thể nguôi giận được
Lô Vĩ nói với vẻ gấp gáp
-Ha ha, cho hắn chịu khổ một chút là đúng, có điều không thể để cho người ta biết mình đã ra tay, làm xong thì giao người rồi đi, tôi muốn xem thử Quân Trưởng Hầu sẽ xử lý chuyện này thế nào.
Giọng điệu của Diệp Phàm đột nhiên hống hách hẳn lên.
-Được ạ
Lô Vĩ gật gật đầu, cũng không biết bên trong hồ lô của đại ca rốt cuộc đang đựng thần dược gì
-Ngô Huy Cần bồi thường tiền bàn cho cậu chưa?
Diệp Phàm lại nhớ ra việc này
-Đã chuyển qua rồi nhưng mới có một trăm ngàn, mẹ kiếp, đã nói trước là hai trăm, miệng lưỡi tên đó đúng là hôi hám, không thể tin được, còn uy tín của Phó tư lệnh khu quân sự tỉnh ủy còn kém hơn cả đám giang hồ nữa.
Lô Vĩ mắng một câu
-Hừ, yên tâm, hắn sẽ trả cho cậu nhiều hơn, một trăm ngàn hắn không chịu trả sao? Vậy thì chúng ta sẽ đòi thêm hắn ba trăm ngàn, đối với loại tiểu nhân nuốt lời như vậy phải làm vậy thôi, cách nghĩ trước giờ của tôi chính là tuyệt đối không nhường nhịn.
Diệp Phàm cười nhạt
-Người chúng ta cũng đã giao rồi, con trai hắn cứu ra được thì cũng sẽ sợ chúng ta, hơn nữa chuyện náo loạn hôm đó cũng không lên mặt báo được, nếu cứ đụng chuyện mới nói thì không còn thú vị nữa
Lô Vĩ nói
-Yên tâm đi, chuyện đó đã qua lâu rồi. Lần sau sẽ buộc hắn ta can tâm tình nguyện đưa tiền tới.
Diệp Phàm nói
-Đại ca lại nghĩ ra cách nào để trị hắn ta hả?
Lô Vĩ cười khan một tiếng, nếu có tiền bỏ vào túi thì trong lòng Lô Vĩ cảm thấy rất sảng khoái.
Tuy nhà họ Lô giàu có, đó là chuyện của nhà họ Lô hơn nữa, nhà họ Lô có khá nhiều người, khi đến tay mình cũng chẳng được bao nhiêu nữa, còn việc này có thể khiến người ta tức giận mà lại được tiền, cho dù có phải chi ra một ít tiền cũng không được hả giận như vậy.
-Tạm thời phải giữ bí mật, ông em cậu đợi tiền đến đi, cứ rộng lượng để cho Phó tư lệnh Ngô thêm mấy giờ nữa vậy
Diệp Phàm thản nhiên cười, miệng nói
-Cũng đã đến lúc rồi phải không?
-Đến lúc gì vậy đại ca?
Lô Vĩ không nhịn được hỏi
-Tối qua không phải Lý Xương Hải đã gọi cho cậu sao, ha ha, hình như có người không thể ngồi yên rồi, có lẽ hôm nay sẽ đến khu Hồng Liên để điều tra gì đó
Diệp phàm cười thản nhiên nói, làm cho Lô Vĩ cảm thấy đại ca ngày càng thần bí hơn rồi.
Thằng nhóc này còn hỏi với vẻ không tin
-Bí thư Lý chỉ là hỏi một chút về tình hình bản án thôi mà, chuyện này thì có liên quan quái gì tới việc người ta tới điều tra chứ.
-Ha ha, hay là chúng ta cá cược đi, nếu cậu thua thì tối nay mời khách
Diệp Phàm cười khan một tiếng
-Không cá đâu
Vội vàng gác mấy, trong miệng lảm nhảm
-Thật hay giả đây, không lẽ đại ca biết phép thần thông, không phải chứ? Chỉ hỏi về tình hình bản án mà có thể đoán được người ta sẽ tới điều tra, đây là nghĩa lý gì đây?
Chợt truyền tới một tin "hơn mười giờ sáng, Tập Đoàn Thiên Mậu của gia tộc Phù Thị ở Bắc Kinh tập hợp lại đến Thủy Châu, dưới sự lãnh đạo của đại thiếu gia nhà họ Phù – Phù Chính Hưng, một đoàn người đang lái ba chiếc Audi hùng hậu tiến thẳng về phía khu vực Hồng Liên".